Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 44

Cảnh Nghi chẳng rành gì về xe cộ, nên cậu cũng mù tịt không nhận ra cái logo này thuộc hãng nào. Nhưng cậu biết chắc một điều—con bò húc này không đời nào là Wuling Hongguang (loại xe điện chạy bằng pin của Trung Quốc).

Thôi để mai hỏi đại thiếu gia cho chắc.

"Tam thiếu gia, sao anh lại đến đây?" Cửa vẫn mở, gió lạnh ùa vào làm Cảnh Nghi phải rúc vào chăn như sâu cuốn kén.

Lệ Đình lau nước trên mặt, thở dài như vừa trải qua kiếp nạn: "Cảnh quản gia, tôi cảm thấy mình vừa được tái sinh."

Cảnh Nghi: "..."

【Tôi thì cảm giác anh vừa mới bị hóa ngốc thì có.】

"..." Lệ Đình vén tóc mái ướt sũng, đôi mắt lấp lánh sáng: "Người phụ nữ đó, Viên Đinh Huyên, bị tôi bắt quả tang ngoại tình ngay tại khách sạn!"

Cảnh Nghi há hốc miệng, thử thăm dò: "Thế... anh không sao chứ?"

"Không sao hết!" Lệ Đình  bật cười như người mất trí, nhếch mép điên cuồng: "Tốt hơn bao giờ hết!"

Nỗi khiếp sợ nhất đời anh - con bug khổng lồ ấy - cuối cùng cũng bị xóa sổ. Từ nay chẳng cần canh cánh trong lòng, nhà họ Lệ cũng không bị giật dây đến phá sản, mà cái nón xanh trên đầu anh? Hết đeo luôn!... cho nên là anh đang vô cùng tốt.

Thậm chí anh còn muốn lao ra sân chạy vài vòng, hú hét cho thỏa nỗi lòng.

Cảnh Nghi ngơ ngác nhìn Lệ Đình, lùi sâu hơn vào chăn.

Trong mắt cậu bây giờ, Lệ Đình chẳng khác gì người vừa chịu cú sốc mạnh mà hóa điên.

Cậu dè dặt đề nghị: "Tam thiếu gia, nếu anh thấy không thoải mái, thật ra có thể... xả ra một chút cho nhẹ lòng."

"Xả á? Tôi xả cái gì?" Lệ Đình cười lạnh hai tiếng:

"Cảnh quản gia, tôi bắt tận tay chúng nó, còn lục ra cả đồ cấm trong phòng! Bây giờ cả ba đứa đấy sắp bóc lịch hết rồi! Qua chuyện này, tôi thấy mình trưởng thành vượt bậc!"

Cảnh Nghi trợn tròn mắt.

Ba... ba đứa cơ á?

Lệ Đình cúi xuống, nhìn chằm chằm cậu: "Cảnh quản gia, cậu trưởng thành chưa?"

Mùi rượu thoang thoảng phả vào mặt, làm Cảnh Nghi nhăn mũi. Cậu đành phối hợp với người say: "Trưởng thành rồi, trưởng thành rồi."

"Thật không? Kể thử xem cậu trưởng thành thế nào? Chúng ta cùng tâm sự một chút?"

Cảnh Nghi bị mùi rượu làm sặc, vội vàng nói: "Cách đây vài hôm tôi tự giác mặc quần giữ nhiệt, thấy mình cũng trưởng thành phết rồi."

Lệ Đình: "..." Cậu vẫn còn sống trong giai đoạn... tái chín thôi.

Nhưng Lệ Đình vẫn say xỉn, bám lấy Cảnh Nghi đòi chia sẻ triết lý sống, thậm chí còn định trèo lên giường.

"Tam thiếu gia, đây không phải phòng của anh..."

Chưa kịp đặt lưng xuống, Lệ Đình đã bị kéo vai bật ngửa, nằm vật ra bên cạnh Lệ Vấn Chiêu, người vừa xuất hiện trong bộ đồ ngủ gọn gàng: "Lệ Đình ."

Lệ Đình ngẩng đầu, mắt mũi lờ đờ, miệng còn nấc lên mùi rượu:

"Ơ... Anh cả cũng ở đây à? Để em nói anh nghe này, em trưởng thành thật rồi! Tối nay em chín muồi lắm rồi, chẳng bao giờ rước sói vào nhà nữa, anh khỏi lo cho em..."

Chưa nói xong, anh đã ngả đầu, dựa vào Lệ Vấn Chiêu ngủ khì.

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, bị mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi. Anh ngước nhìn Cảnh Nghi:

"Em không sao chứ? Cậu ta vào đây bằng cách nào?"

Cảnh Nghi gãi đầu, thở dài: "Tôi quên khóa cửa."

"Lần sau nhớ khóa." Lệ Vấn Chiêu nhắc nhở, ánh mắt hơi tối lại.

Lần trước Lệ Úc cũng xộc vào, lần này là Lệ Đình, không khéo lần sau Lệ Minh Chức cũng đến chơi cho đủ bộ.

Phòng của quản gia nhỏ này đúng là đông vui hơn cả quảng trường.

Cảnh Nghi gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

...

Sau đó, cậu cùng Lệ Vấn Chiêu dìu Lệ Đình  về phòng. Người say quả là nặng như đá, đến mức Cảnh Nghi mướt mồ hôi trán.

Thật ra Lệ Đình  dù ngoài mặt phóng khoáng, có phần bất cần, nhưng bên trong lại là người trọng tình cảm. Lần này, sự phản bội của Viên Đinh Huyên đã giáng một đòn nặng nề vào anh. Dù có cười điên cuồng, thì khi ngủ lại, anh vẫn lộ ra nét mong manh dễ tổn thương.

Lệ Vấn Chiêu cởi áo khoác ướt, lau khô tóc cho Lệ Đình .

"Đại thiếu gia, cần tôi gọi bác sĩ Ân không ạ?"

"Không cần. Tâm bệnh thì thuốc men không chữa được. So với việc mất mạng vì bị tính toán, nó đã may mắn hơn nhiều rồi. Đừng lo, nó sẽ tự cân bằng lại thôi."

Cảnh Nghi gật đầu, vừa xoay người định ra ngoài thì va phải thứ gì đó trong bóng tối.

"Ầm!"

Tiếng đồ rơi vang lên.

"Đại thiếu gia! Hình như tôi làm rơi cái gì rồi!" Cảnh Nghi hoảng hốt.

"Qua đây." Lệ Vấn Chiêu vươn tay, kéo cậu lại.

Bàn tay ấm áp, khô ráo khiến Cảnh Nghi thấy an tâm hơn. Lệ Vấn Chiêu bật đèn, nhìn thấy quả địa cầu trang trí bị rơi, lăn lóc dưới đất.

"Có đau không?"

"Không sao, nhưng hình như nó sắp hỏng rồi..."

Đồ nhà tổng tài nhìn đã biết đắt đỏ. Làm vỡ chắc mất cả nửa năm lương!

"Chỉ là một món đồ thôi, hỏng thì mua cái mới." Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên, quay lưng bước ra ngoài. Cảnh Nghi bỗng nhận ra... hai người vẫn còn nắm tay nhau.

Cậu giật nhẹ tay.

Lệ Vấn Chiêu khẽ siết lại, liếc mắt nhìn cậu: "Lúc có chuyện thì gọi tôi, không chuyện lại quay đầu muốn chạy. Em đúng là đồ vô tâm."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu cúi đầu, chớp chớp mắt: "...Tôi không phải."

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, tay hơi cử động: "Thế sao em lại định chạy?"

Cảnh Nghi cảm thấy mình sắp nghẹt thở. Đây là Lệ gia, đâu chỉ có người làm, mà còn ba vị thiếu gia khác. Nếu ai đó thấy cảnh họ đang lôi lôi kéo kéo, thì mặt mũi để đâu?

Đang căng thẳng thì tiếng bước chân từ cầu thang vang lên. Lệ Úc vừa về đến nhà, một tay cầm điện thoại, vừa đi vừa nói:

"Nghe máy đi, A Uẩn! Anh chỉ muốn biết em có thật sự ổn không. Em không cho anh đến gặp, anh đã nhịn rồi..."

"Nhưng nghe nói vùng núi lại có lũ, để anh lên đó tìm em, được không?"

"......"

"Trời sắp sang đông rồi, bọn trẻ trong núi có phải lại đang thiếu quần áo ăn uống không? Công ty anh vừa mua dư một lô áo bông, vứt đi thì tiếc lắm. Anh nghĩ nếu đưa cho bọn trẻ mặc thì hợp lý. Anh cho người mang qua nhé?"

"......"

"Không phải anh mặt dày đâu. Đưa áo bông xong là anh về ngay, đảm bảo không ở lại một đêm nào hết, được không?"

"......"

"A Uẩn, em nghe điện thoại tiếp đi, có được không?"

Vốn lạnh lùng trầm tĩnh như Lệ Úc mà cũng phải hạ giọng cầu xin như thế.

Nhưng Cảnh Nghi chẳng có tâm trạng để hóng hớt gì cả.

Lệ Úc càng đi tới gần, cậu càng cuống quýt, chẳng biết làm sao cho ổn. Nhìn thấy đối phương sắp bước qua khúc quanh, cậu vội vàng liếc qua liếc lại, rồi tóm lấy chiếc giẻ lau dựng bên tường, cúi người ngồi xuống lau sàn.

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Lệ Úc đang buồn rầu nói chuyện qua điện thoại, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người trong hành lang. Sững người, anh kinh ngạc: "Anh cả? Cảnh quản gia?"

Cảnh Nghi mặt đỏ bừng, không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chỉ "chà chà chà" sàn nhà.

Lệ Úc nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Lệ Vấn Chiêu, rồi quay sang Cảnh Nghi đang cúi gập người lau sàn, tức thì não tự động biên kịch ra cả một màn "nghiêm phạt" vô cùng sống động. Ánh mắt anh đầy hoài nghi: "Anh cả, cậu ấy phạm lỗi gì mà anh bắt cậu ấy dọn vệ sinh từ sáng sớm thế? Lại còn lau sàn bằng tay nữa chứ, nhà mình từ bao giờ có quy định này rồi?"

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cảnh Nghi vừa lau vừa giả vờ bận rộn: "Không sao đâu nhị thiếu, đây là điều tôi đáng bị mà."

Lệ Úc nhìn anh mình, ánh mắt càng thêm khó hiểu.

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Trên đầu như gánh cả một cái nồi to mà chẳng hiểu vì sao, Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hai tay đút túi: "Lệ Đình uống say, bọn anh đưa nó về."

Lệ Úc lập tức bị lái sang hướng khác, đôi mắt híp lại đầy nghi hoặc: "Mà này... hai người không nghe thấy gì chứ?"

Cảnh Nghi: "......"

【Biệt thự sáng sớm yên tĩnh thế này, bảo không nghe thấy gì thì đúng là nói xạo!】

【Nhưng không ngờ nhị thiếu gia trông lạnh lùng ổn định thế, đuổi theo người lại kiên trì đến thế. Có ý chí này thì làm gì cũng thành công cả!】

Lệ Úc: "......"

Mặt anh biến sắc, như thể bị ai nắm trúng "gót chân". Anh cố gắng tẩy não cả hai: "Hai người bị mộng du đó, nghe nhầm hết rồi!"

Nói xong, anh luống cuống quay lưng vào phòng.

Trời vừa tảng sáng, một đêm đã trôi qua trong hỗn loạn. Lệ Vấn Chiêu quay lại định tính sổ với tiểu quản gia, nhưng trong lúc đó, bóng dáng nhỏ bé đã nhanh chân chuồn mất.

"......"

Lệ Vấn Chiêu khẽ bật cười, bàn tay hơi nắm lại.

Gây rối xong thì chạy lẹ nhỉ.

·

Cảnh Nghi về phòng, khóa cửa cẩn thận, sau đó nhảy lên giường lăn mấy vòng. Trong lúc tâm trí rối bời, cậu chỉ có một suy nghĩ: Chết thật, mình đúng là "chín" thật rồi.

Hôm nay là cuối tuần, không cần đi làm, cậu vươn vai thư giãn, ngủ thêm vài tiếng rồi mới dậy đi ăn.

Lệ Minh Chức hiếm khi không có lịch trình, ở nhà ôm một kịch bản dán đầy giấy ghi chú màu mè, thỉnh thoảng phát ra mấy tiếng "Ơ... ồ!".

Lệ Đình còn ngủ vùi sau cơn say, Lệ Vấn Chiêu thì chưa xuống lầu. Chỉ có Lệ Úc ở phòng khách, ánh mắt đầy vẻ "anh lớn" khi mở lời: "Đang xem cái gì khó thế? Đưa đây anh hai xem nào!"

Lệ Minh Chức vặn vẹo người, quay lưng lại: "Anh thì hiểu gì chứ."

Lệ Úc không phục, gập điện thoại xuống: "Chứ có gì anh không hiểu được hả?"

"Anh biết ABO là gì không?"

"......"

"Biết tuyến thể của Alpha và Omega mọc ở đâu không? Biết nó trông ra sao không?"

"......"

Lệ Minh Chức bĩu môi: "Thấy chưa, bảo mà anh không biết mà."

Lệ Úc nhíu mày, mờ mịt: "Em đang xem mấy thứ vớ vẩn gì đấy?"

Lệ Minh Chức lật mắt: "Không có vớ vẩn đâu nhé. Trên đời còn nhiều thứ anh chưa biết lắm, anh hai ạ!"

Lệ Úc: "......"

Cảnh Nghi vừa ăn cơm xong bước ra khỏi phòng ăn, Lệ Minh Chức liền hớn hở chạy tới: "Cảnh quản gia, anh có biết ABO không?"

Cảnh Nghi – người đã đọc không ít tiểu thuyết kỳ lạ – gật đầu: "Biết chứ, là một kiểu thiết lập giới tính trong tiểu thuyết."

Lệ Minh Chức nhìn đúng người liền hào hứng lôi kịch bản màu mè ra: "Quả nhiên anh biết! Tôi nói mà, chỉ có anh là đáng tin thôi!"

Cảnh Nghi ngạc nhiên nhìn: "Đây là gì thế?"

"Là kịch bản ABO đầu tiên em đóng! Phim chuyển thể từ tiểu thuyết đấy, hot lắm luôn!" Lệ Minh Chức tự hào.

Nghe xong, Cảnh Nghi trợn tròn mắt: "Các cậu nơi này còn có thể chọn loại kịch bản này hả?"

"Có thể nha!" Lệ Minh Chức đáp chắc nịch. "Lần này tôi đóng vai Omega, nhưng tôi còn không rõ mấy cái thiết lập cơ bản, như tuyến thể là cái gì chẳng hạn, mà thoại thì nhiều ơi là nhiều, đau đầu lắm!"

Cậu ta ngó sang đầy hy vọng: "Anh giảng sơ cho tôi được không?"

Cảnh Nghi quay sang Lệ Úc đầy lưỡng lự: "Thật ra thì... được thôi..."

Chỉ là hơi khó nói trong hoàn cảnh đông người như này.

Lệ Minh Chức vui mừng: "Tuyệt quá! Cảnh quản gia, nhà này thiếu ai cũng được, nhưng thiếu anh thì không xong!"

Hai người tụ lại rì rầm thì thầm.

Cảnh Nghi dựa vào kinh nghiệm đọc truyện kể sơ qua một lượt. Nghe đến đoạn tuyến thể nằm ở sau cổ, Lệ Minh Chức sờ vào cổ Cảnh Nghi: "Ở đây hả?"

Cảnh Nghi bất ngờ bị chạm vào, cười ngặt nghẽo ngã ra ghế: "Tiểu thiếu gia, đó là chỗ nhột của tôi mà!"

Lệ Minh Chức lại đổi chỗ: "Thế ở đây?"

Cảnh Nghi ngay lập tức giật mình một cái.

Lệ Minh Chức kêu lên: "Tôi hiểu rồi, chỗ này là điểm phản nghịch của anh phải không?"

Cảnh Nghi: "......"

Đúng lúc này, Lệ Vấn Chiêu mặc đồ ở nhà đi xuống, Cảnh Nghi chợt nhớ lại hành động "đổ tội" bừa bãi của mình sáng nay, bỗng ngập ngừng, viện cớ là không ngủ ngon, rồi quay người chạy thẳng đi.

"Chào anh cả." Lệ Úc ngẩng lên nhìn.

Lệ Vấn Chiêu bắt gặp bóng dáng biến mất ở khúc quanh, liếc mắt một cái rồi lạnh lùng thu lại ánh nhìn: "Lệ Đình còn chưa dậy à?"

"Vâng." Lệ Úc đáp, "Em vừa xem qua, trong phòng nó còn đầy mùi rượu."

Lệ Vấn Chiêu ngồi xuống, giọng điệu thờ ơ: "Để nó ngủ đi."

Lệ Úc lật tờ báo: "Đúng vậy, vì chiếc mũ xanh ấy nhiều quá, phải từ từ tháo."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Anh thở dài, nói một câu khiến Lệ Úc mặt cứng đờ: "Một ngày nào đó nếu Lệ Đình động thủ với em thì em cứ chịu đựng đi."

·

Ngày nghỉ ngắn ngủi trôi qua, lại đến thứ hai.

Cảnh Nghi mấy hôm nay cứ tránh mặt Lệ Vấn Chiêu, vì sợ bị xử lý, thêm vào đó tình huống hôm trước thật sự quá ngại ngùng, đành phải tạm thời tránh xa.

Hai ngày qua, Cảnh Nghi cũng dần lấy lại can đảm, không còn sợ hãi nữa.

"Chào đại thiếu gia."

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu: "Không tránh tôi nữa à?"

"Không." Cảnh Nghi nhíu mày, mặt đầy vẻ "thà chết không lùi": "Sớm chết muộn chết cũng thế, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng đón cơn bão giông rồi."

Lệ Vấn Chiêu mở cửa, một luồng gió lạnh thổi qua, Cảnh Nghi răng va vào nhau run rẩy liên tục mấy chục cái, mặt mày tê dại: "......"

Lệ Vấn Chiêu: "Gió lạnh mà đã không chịu nổi, vậy còn muốn chịu được bão giông à?"

Cảnh Nghi siết chặt áo, run rẩy mà bắt đầu nói hươu nói vượn: "Gió mùa đông này giống như đám côn đồ ấy, cứ đến là lạnh cóng tay chân."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Đang lúc hai người cãi vã, Lệ Đình bước vào, vẻ mặt đầy tức giận, có chút không vui sau thất tình, anh như biến thành một đám mây u ám, không buồn không vui, cái gì cũng thấy bi quan.

"Đúng là cậu dễ bị lừa thật." Lệ Đình đứng trước gió, hai tay dang rộng: "Nhìn xem, sao nó không làm tôi lạnh ngắt nào?"

Cảnh Nghi: "......"

【Tam thiếu bật chế độ rung rồi à.】

Lệ Đình: "......"

Lệ Úc mặc chiếc áo dạ dày dặn, dáng vẻ nghiêm nghị đi tới, điện thoại chợt reo lên, ánh mắt anh sáng lên, nhanh chóng nhận cuộc gọi: "A Uẩn?... Không bận, giờ anh rảnh... Được rồi, áo bông à?... Ừm, anh sẽ đưa tận tay cho em chiều nay... Ừm, chiều gặp."

Cúp máy, Lệ Úc hiếm khi lộ ra nụ cười nhẹ nhàng và ấm áp, nhìn ra ngoài trời có mây đen dày đặc, anh thở dài: "Hôm nay trời đẹp đấy, nhỉ?"

"......"

Lệ Đình liếc mắt nhìn một cái đầy vẻ không vui: "Chị Tạ Uẩn đã đồng ý gặp anh rồi à?"

Lệ Úc mỉm cười gật đầu: "Ừ!"

Lệ Đình cười lạnh một tiếng: "Anh hai, em khuyên anh nên cẩn thận một chút, yêu đương thì lúc nào cũng như thơ như mộng, nhưng khi không còn yêu thì chỉ còn xác với cảnh sát thôi."

Anh hờ hững liếc nhìn Lệ Úc: "Tự anh suy nghĩ đi."

Lệ Úc ngay lập tức trầm mặt, tâm trạng đang vui vẻ cũng bị lời của Lệ Đình đập nát nhừ.

Cảnh Nghi lén lút di chuyển tới gần Lệ Vấn Chiêu.

... Cảm giác như một đứa trẻ đang sợ hãi vậy.

Các anh em Lệ gia, hình như ai cũng đi vào con đường không bình thường hết rồi?

Chỉ còn Lệ Vấn Chiêu có vẻ bình thường hơn một chút, đỡ lo.

Lệ Vấn Chiêu nhìn Cảnh Nghi lén lút dính sát vào mình, như một cây nấm nhỏ đang tìm kiếm chỗ trú ẩn.

Anh bất giác mềm lòng, không còn tính toán chuyện "đổ tội" hôm trước nữa: "Đây là bánh sen do dì Phương làm sáng nay, ăn đi, ăn no rồi sẽ không lạnh nữa."

Cảnh Nghi trong lòng "oa oa oa" vui mừng, hai tay tiếp nhận bánh, trong lòng nghĩ đi theo Lệ Vấn Chiêu quả thật không sai.

Có ăn có uống lại còn được trả lương cao để ngồi chơi.

Tìm đâu ra một công việc tốt như vậy?

Đang mơ mộng, cậu lại dịch về phía Lệ Vấn Chiêu một chút, càng xa Lệ Đình "áp suất thấp" kia càng tốt.

Nhưng dù Cảnh Nghi có cách xa đến đâu, chiếc "dao lớn" của Lệ Đình vẫn đâm vào cậu.

"Cảnh quản gia, cẩn thận đi, nếu ai đó dùng đồ ăn để dụ dỗ cậu, phải cảnh giác xem đó có phải cơm thừa không đấy."

Lệ Vấn Chiêu: "......"

Cảnh Nghi ngây người, bánh trên miệng rơi ra: "......"

Khá lắm, Lệ Đình giờ đã không phân biệt ai mà công kích rồi.

Bình Luận (0)
Comment