Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 46

Với sự hỗ trợ của đội kỹ thuật, chiếc điện thoại của Cảnh Nghi cuối cùng cũng được cài tường lửa.

Kết quả? 500 tin nhắn spam từ Thẩm Thù Bách không còn cơ hội "làm ô nhiễm" mắt cậu nữa.

Cảnh Nghi tưởng tượng ra cảnh Thẩm Thù Bách ở trời Tây đang tức đến mức nhảy cẫng lên, không nhịn được mà phì cười.

Nhưng rồi cậu bỗng sững lại. Theo nguyên tác, Thẩm Thù Bách từng gặp một biến cố lớn. Trong lúc cố gắng đưa Thẩm thị vươn tầm quốc tế, anh ta đã đi công tác ở một quốc gia nhỏ phương Tây.

Chỉ có điều, vận may của anh ta chính là thứ không tồn tại. Vừa đặt chân tới, quốc gia đó đã bùng phát nội chiến, tiếng đạn pháo rền vang khắp nơi. Kết quả, Thẩm Thù Bách bị mắc kẹt suốt hơn ba tháng trời.

Trong lúc ấy, nhà họ Lệ đã đứng trên bờ vực phá sản, nhưng nhờ sự cố của Thẩm Thù Bách, Lệ Vấn Chiêu được tạm thở phào một chút, suýt nữa thì lật ngược thế cờ và hạ gục Thẩm thị.

Tiếc là dù anh tài giỏi đến đâu, vẫn không thể thắng nổi cái gọi là "hào quang nam chính". Cuối cùng, Lệ Vấn Chiêu bị Thẩm Thù Bách đè bẹp như cơn sóng dìm xuống bãi biển.

Cảnh Nghi thở dài đầy cảm thán. Nhưng lần này thì khác! Lệ Vấn Chiêu giờ đây đã có cheat code! Còn sợ gì cái hào quang nam chính của Thẩm Thù Bách nữa chứ? Cheat code đối đầu với hào quang, ai thắng mới là đỉnh!

Sau khi giải quyết xong đống tin nhắn phiền phức, đội kỹ thuật rời khỏi văn phòng. Cảnh Nghi thì len lén mon men lại gần Lệ Vấn Chiêu, giọng ngọt như mía lùi: "Đại thiếu gia~"

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu đầy nghi hoặc: "Gì nữa đây?"

Cảnh Nghi ghé sát, hạ giọng như sợ bị nghe trộm: "Thẩm Thù Bách không có ở nhà đâu, anh ta bị kẹt ở nước ngoài rồi!"

"Ừ."

"Thế thì... chúng ta có thể đến nhà anh ta làm vài chuyện mờ ám rồi!" – Cảnh Nghi nói, vẻ mặt như một chú mèo vừa nghĩ ra trò tinh quái.

"......."

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, nhìn cậu một cách kỳ quặc: "Bao lâu rồi em không mở từ điển vậy?"

"Ấy, đừng để ý mấy chi tiết nhỏ nhặt đó!" – Cảnh Nghi mím môi cười trừ, ánh mắt long lanh như muốn thuyết phục.

【Quan trọng là Thẩm Thù Bách đang kẹt ở nước ngoài! Đây chẳng phải cơ hội ngàn vàng sao? Đại thiếu gia, anh phải biết cách tận dụng chứ!】

【Chỉ cần giải quyết được Thẩm Thù Bách, cả thế giới này sẽ là sân chơi cho anh! Tung hoành khắp nơi, muốn làm gì thì làm!】

Lệ Vấn Chiêu trầm mặc nhìn cậu, cố gắng không để bản thân bị bối rối bởi mớ ngôn từ trộn lẫn giữa văn thơ và bát nháo.

Nhưng mà... Cảnh Nghi nói cũng không sai. Thẩm Thù Bách đang không có ở thủ đô, nhân viên Thẩm thị thì phần lớn chỉ đang chờ ngày thi công chức. Nếu không nhân cơ hội này để ra tay, chẳng khác nào tự mình bỏ qua cơ hội báo thù tuyệt nhất.

"Được rồi, tôi hiểu rồi."

Cảnh Nghi nghe vậy thì mỉm cười mãn nguyện, cậu vỗ tay nhẹ một cái, vẻ mặt đầy tự hào: "Đúng là dạy mãi cũng dần hiểu ra vấn đề rồi!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

"Có phải tôi chiều chuộng em quá rồi không?" – Anh híp mắt nhìn cậu, trong ánh mắt như ẩn chứa sương mù mờ ảo:

"Đến nỗi giờ em dám nhảy múa trên đầu tôi luôn rồi?"

Cảnh Nghi giật thót, lắp bắp: "Không... không được sao ạ?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ thở dài, vươn tay véo nhẹ má cậu một cái, giọng nói như pha chút bất đắc dĩ: "Được."

Ngay lập tức, sống lưng Cảnh Nghi thẳng đơ, cả người bỗng nóng bừng.

Chết tiệt, phản diện mà cũng biết thả thính nữa à?!

.

Nắm lấy cơ hội, Lệ Vấn Chiêu bắt đầu tăng tốc kế hoạch đánh sập Thẩm thị. Dù hành động khá gấp gáp và không mấy hoàn hảo, nhưng nhờ đầu óc siêu việt đủ sánh ngang nam chính của anh, Thẩm thị nhanh chóng bị ép lùi vào thế phòng thủ.

Vì bận rộn với kế hoạch này, trong vài ngày tiếp theo, Lệ Vấn Chiêu thường xuyên ra ngoài từ sáng sớm và chỉ trở về khi trời khuya. Cảnh Nghi cũng nhờ thế mà được "nghỉ phép" vài ngày.

Trong thời gian đó, cậu chủ yếu ở lại Lệ gia và lần đầu tiên kể từ khi xuyên không, làm đúng bổn phận quản gia.

Dù nói là quản gia, nhưng thật ra nhân viên ở đây được đào tạo bài bản hết cả rồi, cậu chẳng cần phải làm gì lớn lao. Cứ thế, một tuần trôi qua, Lệ Vấn Chiêu mới quay lại nhà vào một đêm muộn.

Nghe thấy tiếng động cơ xe, Cảnh Nghi phấn khích xỏ dép vào rồi chạy vội ra ngoài.

Đại thiếu gia về rồi! Phải ra ngắm hào quang chiến thắng mới được!

Cảnh Nghi chạy ra, mở toang cánh cửa lớn. Dưới ánh sáng lờ mờ từ những ngọn đèn ngoài sân, bóng dáng cao lớn của Lệ Vấn Chiêu xuất hiện.

Bước chân anh trầm ổn, chiếc áo khoác tối màu tôn lên dáng vẻ mạnh mẽ. Khi đi vào vùng sáng, anh ngẩng lên nhìn Cảnh Nghi. Đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ trầm tĩnh, mà trên vai anh tựa như đang gánh cả một vầng hào quang khiến người ta cảm thấy yên lòng.

Cái cảnh này đúng là "gây thương nhớ" cho người khác mà!

Cảnh Nghi hít thở một hơi, tự dưng cảm giác như có thứ gì đó ngọ nguậy trong lồng ngực. Cậu cất giọng gọi:

"Đại thiếu gia."

Lệ Vấn Chiêu sải bước nhanh hơn, kéo theo cả làn hơi lạnh vào nhà: "Chưa ngủ à?"

"Tôi nghe thấy tiếng xe."

Lệ Vấn Chiêu đóng cửa lại, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ lông xù của Cảnh Nghi, nhíu mày: "Em không lạnh sao?"

"Không lạnh!" Cảnh Nghi hưng phấn nhích thêm một bước, hỏi dồn: "Thế nào, của cải của Thẩm Thù Bách có khủng như lời đồn không?"

【Cơ bản là, nam chính mà! Chỉ riêng cái vụ gánh nợ thay Lệ thị đã mất tận 10 tỷ, giờ tiện tay đục kho thuyền chắc chắn còn thu được nhiều hơn!】

【Nếu thế thì Lệ thị chẳng phải dư sức vượt qua mọi cơn sóng gió sau này sao?】

Nghĩ đến đây, Cảnh Nghi đã vui đến mức mắt sáng rỡ như ngọn đèn LED.

Lệ Vấn Chiêu vừa treo áo khoác lên vừa đáp, ánh mắt khẽ liếc: "Ừ, rất khủng."

"!!!"

Cảnh Nghi vui đến mức hai tay vỗ đôm đốp: "Vậy anh thành công rồi đúng không?"

"Ừ." Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt trả lời: "Hiện tại, 40% tài sản của Thẩm thị đã rơi vào tay tôi. Nếu Thẩm Thù Bách còn tiếp tục mắc kẹt ở nước ngoài, tôi tự tin sẽ gom được 80%."

Cảnh Nghi nghe mà hai mắt sáng như sao: "Vậy khi Thẩm Thù Bách quay về, chẳng phải chỉ còn nước nhìn công ty mình tan hoang, còn đối thủ thì ngày càng phát triển à?"

Lệ Vấn Chiêu cười khẽ: "Cũng gần như vậy."

Có lẽ vì trút được gánh nặng lớn, nụ cười của anh mềm mại đến lạ, làm các đường nét vốn sắc lạnh trên gương mặt bỗng chốc dịu dàng đi vài phần.

Cảnh Nghi chỉ cảm thấy tim mình bỗng dưng đập loạn nhịp.

Cậu lảng tránh ánh mắt ấy, giọng nhỏ hẳn: "Thế anh đi nghỉ đi. Ngủ sớm dậy sớm mới khỏe."

Lệ Vấn Chiêu nhìn xuống, ánh mắt tinh ý bắt được đôi tai đỏ bừng của cậu. Hàng lông mày nhướng lên một chút:

"Chỉ vậy thôi à?"

Cảnh Nghi ngơ ngác: "Còn gì nữa sao?"

"Tôi vội vã chạy về đây, không phải chỉ để nghe mỗi câu 'chúc mừng' của em đâu."

Cái khí thế bá đạo tỏa ra từ người đối diện làm Cảnh Nghi có chút bối rối. Cậu chớp mắt liên hồi: "Vậy... tôi nói thêm hai câu nữa?"

"..."

Lệ Vấn Chiêu tiến lên một bước, kéo tay Cảnh Nghi một cái. Không kịp phản ứng, cậu đã ngã nhào vào vòng tay rộng lớn.

"Ít nhất cũng phải là một cái ôm cổ vũ chứ."

Cảnh Nghi ngây người ra. Lệ Vấn Chiêu không ôm chặt, chỉ để tay hờ hững trên eo cậu, tạo cảm giác có thể dễ dàng buông ra bất cứ lúc nào.

Nhưng Cảnh Nghi không cựa quậy.

Tim cậu đập thình thịch, mặt đỏ rần rần. Hơi ấm từ vòng tay ấy như đang thiêu đốt cơ thể cậu, khiến ngay cả tai cũng nhuốm màu ửng đỏ.

Không dám suy nghĩ nhiều, cậu nhắm mắt lại, giọng lí nhí: "Đại thiếu gia, ôm... ôm bao lâu nữa vậy ạ?"

Lệ Vấn Chiêu buông tay một cách từ tốn, mỉm cười: "Tôi vốn định ôm em cả đời."

Cảnh Nghi bị chọc trúng tim, vội lắp bắp: "Vậy... vậy từ từ đã! Tôi đâu có bỏ đi đâu. Cứ... cứ làm gì cũng phải bền vững, phát triển lâu dài chứ!"

Lệ Vấn Chiêu nghe vậy, khóe miệng cong lên đầy hứng thú.

Đến lúc ấy, Cảnh Nghi mới nhận ra mình vừa nói gì. Cả người đỏ như gấc chín. "Ấy, trời lạnh quá, tôi về phòng ngủ trước đây!"

Nói xong liền quay lưng chạy biến.

"Cảnh Nghi."

Giọng nói phía sau không nhanh không chậm.

Cảnh Nghi khựng lại.

"Nồi nước của tôi nấu xong chưa? Có cần tăng lửa chút không?"

Cảnh Nghi sờ sờ tai, không dám quay đầu: "Không... không cần. Cứ để lửa nhỏ thôi."

【Thêm lửa là cháy mất!】

"........"

.

Tim Cảnh Nghi đập như sấm mà chạy về phòng, người trẻ tuổi lần đầu trải qua chuyện yêu đương, tay chân lóng ngóng, mắt không biết nhìn đâu cho phải.

Mặt dù trời lạnh đến cắt da cắt thịt, nhưng Cảnh Nghi lại cảm thấy cơ thể mình bừng bừng nóng ran, mặt cũng đỏ như lửa.

Cậu chạy vào phòng tắm, vục nước lạnh lên mặt, nhìn vào gương, cậu ngẩn người.

Trong gương là hình ảnh một người có đôi mắt hơi đỏ, khóe mắt như đượm một chút xuân sắc, ánh nhìn tròn xoe mơ màng, như chứa đựng biết bao tình cảm.

"......"

Cảnh Nghi không thể tin được mà chạm vào mặt mình, sao mặt mình lại đỏ thế này? Mắt cũng có quá nhiều điều muốn nói vậy?

Không trách được vừa rồi Lệ Vấn Chiêu lại hỏi cậu như thế.

Nước không chỉ chín rồi, mà rõ ràng là chín quá rồi.

Vậy thì thôi, không cần phải trốn tránh nữa, dù sao cũng là người trưởng thành rồi, yêu đương chẳng có gì phải ngại, hơn nữa bạn trai cậu lại là phản diện mạnh nhất, thông minh nhất trong cả cuốn sách này.

Chắc chắn không dễ dàng tìm được người yêu tuyệt vời như thế.

Mười phút sau, Cảnh Nghi đã thành công hạ nhiệt cơ thể.

Trở lại giường, cậu nằm úp mặt vào gối mềm, nhìn lên trần nhà, bắt đầu thả lỏng, tiếp nhận sự thật là mình đã thích Lệ Vấn Chiêu.

Cũng không có gì lạ, Lệ Vấn Chiêu vừa đẹp trai lại dịu dàng, lại có khả năng làm cho trái tim người khác xao xuyến mà không một lời, không yêu anh mới là chuyện lạ.

Cảnh Nghi bắt đầu cảm thấy trong lòng dâng lên một quyết tâm mạnh mẽ.

Vậy thì yêu đương thôi.

Dùng tình yêu ngọt ngào để xua đi cái lạnh ngoài trời.

Quyết tâm rồi, Cảnh Nghi lật người, gối đầu vào gối mềm, từ từ nhắm mắt lại...

Trong giây phút trước khi ý thức biến mất, cậu nghĩ: Lần sau phải ôm một cái thật lâu mới được.

.

Sáng hôm sau, Cảnh Nghi thức dậy với đôi mắt gấu trúc đặc trưng.

Lệ Vấn Chiêu nhìn mà nhịn không được: "Em lại chiến đấu với Diêm Vương cả đêm đấy à?"

Cảnh Nghi bước đi như hồn lìa khỏi xác, chỉ thều thào đáp lại: "Không có."

【Là với anh đó!】

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày nhìn cậu, vừa định hỏi thêm thì Lệ Đình đã xuất hiện ở đầu cầu thang. "Anh cả."

"Ừ." Lệ Vấn Chiêu lập tức trở lại dáng vẻ uy nghiêm. "Hôm nay vẫn định nằm lười ở nhà à?"

"Không lười nữa." Lệ Đình vừa vặn người vừa cười, thần thái ung dung đầy sức sống. "Anh và anh hai mấy ngày nay bận rộn thế, em cũng họ Lệ, không thể ngồi không mãi được, không thì thành bệnh mất."

Cảnh Nghi vừa định tán thưởng sự trưởng thành đột ngột của Lệ Đình, thì thấy anh quay đầu nháy mắt với mình: "Cậu nói đúng không, Cảnh quản gia?"

Cảnh Nghi: "..."

【Đúng là cực lòng cho anh, là sợ tôi rảnh quá đây mà.】

Lệ Đình khẽ cười, giọng đầy trêu chọc: "Con người ta phải có chí tiến thủ thì sau này mới thành công. Tôi thấy cậu đi theo anh cả nhàn hạ quá, hay qua bên tôi học hỏi đi, cơ hội trưởng thành nhiều lắm."

Cảnh Nghi nghiêm túc hoài nghi, liệu đây có phải là kế hoạch "bắt nhóc trợ lý" của Lệ Đình để cậu dọn đống công việc dang dở của anh không.

Cậu bĩu môi: "Tam thiếu gia, tầm nhìn của anh cũng ngắn thật đấy."

【Đừng hòng lôi kéo tôi!】

Lệ Đình cười nửa thật nửa đùa, nhưng chưa kịp đáp thì giọng nói lạnh nhạt của Lệ Vấn Chiêu đã vang lên từ phía sau.

"Hay để anh làm trợ lý cho em nhé?"

Lệ Đình lập tức đóng băng: "..."

Không dám, tuyệt đối không dám!

"Không cần đâu, anh cả." Lệ Đình quay ngoắt thái độ, lễ phép đến mức đáng ngờ.

"Anh thấy gần đây em vất vả quá, để anh san sẻ một chút." Giọng Lệ Vấn Chiêu nhẹ tênh, nhưng đầy uy hiếp.

"Không không, đây là việc em phải làm!" Lệ Đình vừa nói vừa quay người chạy thẳng ra cửa, không kịp ăn sáng đã phóng thẳng đến công ty, hệt như một cơn gió.

Vừa ra đến cửa, Lệ Đình vẫn không quên ngoái lại, vẻ không cam lòng: "Anh cả, em phát hiện ra anh cưng chiều Cảnh quản gia ghê đấy nhé!"

Cảnh Nghi ngơ ngác, Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ nguyên thần thái bình tĩnh.

Lệ Đình híp mắt, nghiêm túc nói: "Cậu ấy thật sự không phải là em trai thất lạc của nhà họ Lệ đấy chứ?"

Ngừng một chút, anh khoát tay ra vẻ bao dung: "Nếu thật là như vậy, anh cũng đừng giấu. Em với anh hai đều rộng lượng lắm, chấp nhận hết."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Tam thiếu gia có vẻ lại đang phát minh ra một thuyết âm mưu mới.

Thấy cả hai im lặng, Lệ Đình càng nghĩ mình đoán đúng, bèn nghiêng đầu nhìn Cảnh Nghi đầy trìu mến: "Ngoan, gọi một tiếng anh ba nghe thử nào."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

.

Sau khi xong màn "diễn sâu", Lệ Đình nghênh ngang rời đi. Trông như chỉ là câu nói đùa vu vơ, nhưng Cảnh Nghi vẫn thấy bận tâm: "Đại thiếu gia, sau này tam thiếu có nghĩ chúng ta loạn... khụ, đi nhầm khoa chỉnh hình không nhỉ?"

"Nó không dám đâu." Lệ Vấn Chiêu dửng dưng đáp lại, vẻ mặt không chút gợn sóng.

Cảnh Nghi nghiêng đầu tò mò: "Tại sao thế?"

"Bởi vì tôi sẽ đuổi nó ra khỏi nhà."

"..."

.

Vì quá mệt, Cảnh Nghi định sẽ ăn nhanh rồi nói ra cảm xúc của mình với Lệ Vấn Chiêu, nhưng thấy chú Lâm ngồi lái xe phía trước, cậu lại đành thôi.

Sau mấy ngày nghỉ, Cảnh Nghi quay lại công ty, bầu không khí giờ đây nhộn nhịp hơn hẳn, ai nấy cũng đều vui vẻ, sôi nổi bàn luận.

"Nghe nói chủ tịch Thẩm tức điên lên..."

"Còn không à, nghe bảo anh ta bay qua Bắc Cực để về cho nhanh đấy, haha!"

"Hậu phương cháy rồi, anh ta có mà nhảy dựng!"

"Nhưng mà nhờ vậy chúng ta mới được hưởng phúc, thưởng nóng với phúc lợi tăng vèo vèo, ai mà điên mà bỏ việc giống nhân viên nhà họ Thẩm chứ?"

Nghe đến đây, Cảnh Nghi chợt nhớ đến Trâu Đình bên kia, người từng tuyên bố muốn thi công chức. Không biết đợt nhân viên Thẩm gia bỏ việc này, anh ta có nằm trong số đó không.

Cậu lấy điện thoại nhắn tin, nhưng bên kia mãi chẳng hồi âm. Đợi cả tiếng đồng hồ, vẫn không thấy động tĩnh gì.

Cảnh Nghi bèn sang hỏi thư ký Phàn Minh: "Trợ lý Phàn, anh biết Trâu Đình sao không liên lạc được không?"

Phàn Minh vừa giao việc vừa nói: "À, hôm nay thi công chức mà, chắc đi thi rồi."

"Hả? Nhanh thế à?"

Phàn Minh phì cười, ghé sát lại như kể chuyện lớn: "Tôi là người bảo cậu ta đi thi đấy!"

"... Sao tôi cảm thấy có điều mờ ám ở đây vậy?"

"Đương nhiên không có!" Phàn Minh bật cười đắc ý. "Tôi cá cậu ta thi không đậu, lại về khóc lóc xin an ủi. Nếu đậu rồi, thì cũng chẳng còn thời gian để bám theo tôi nữa. Đằng nào tôi cũng thắng!"

Cảnh Nghi: "..."

Quả nhiên tình yêu hiện đại thật khó hiểu.

Cậu bất giác nghĩ đến Lệ Vấn Chiêu. Kế hoạch tỏ tình tối qua xem ra không khả thi nữa rồi. Không lẽ cứ thế xông vào phòng, đập bàn rồi nói: "Tôi thích anh, yêu đương không?"

Không được, làm thế Lệ Vấn Chiêu chắc hóa đá tại chỗ mất thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, Cảnh Nghi quyết định đi hỏi ý kiến Phàn Minh. Dù quan điểm tình yêu của người này có hơi "dị" thật, nhưng kinh nghiệm của tiền bối luôn là kho báu quý giá.

"Anh Phàn, tôi có một người bạn..."

Ánh mắt Phàn Minh lập tức lấp lánh tia sáng của kẻ hóng hớt bẩm sinh.

"À không, là bạn của bạn... của bạn..." Cảnh Nghi lúng túng sửa lời, càng sửa càng giống như đang kể chuyện xưa tích cũ.

Phàn Minh đẩy gọng kính, giọng kéo dài đầy nghi hoặc: "Ồ?"

"Người đó muốn tỏ tình với người mình thích..."

Phàn Minh gật gù tiếp lời: "Nhưng khổ nỗi tìm mãi không ra thời cơ? Lại chẳng biết nói gì cho thật cảm động?"

Mắt Cảnh Nghi sáng bừng lên, cậu gật đầu lia lịa: "Đúng đúng!"

Quả nhiên, Phàn Minh vẫn là nhân tài toàn năng của nhà họ Lệ!

"Đơn giản thôi." Phàn Minh đẩy gọng kính một lần nữa, khiến chúng lóe lên một tia phản chiếu trông chẳng khác gì cao thủ trong phim.

Anh ta dõng dạc tuyên bố: "Cảnh quản gia, cậu chỉ cần quay về văn phòng, khóa cửa lại, c.ởi quần áo ra, ngồi thẳng lên đùi Lệ tổng. Đảm bảo tổng giám đốc bị cậu làm cho mê mẩn đầu óc quay cuồng, còn tâm trí đâu mà bận tâm đến thời cơ hay lời lẽ nữa?"

Cảnh Nghi: "..."

Cảnh Nghi: "!!!"

Quả nhiên là hỏi sai người rồi!

Bình Luận (0)
Comment