Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 58

Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến ngày tổ chức tiệc thọ nhà họ Hoắc.

Hôm ấy là cuối tuần, Lệ Minh Chức bận lịch trình phải bay sang nơi khác. Ngoại trừ cậu út, cả ba anh em Lệ gia đều tạm gác công việc để ở nhà nghỉ ngơi.

Trong ngày không việc, Lệ Vấn Chiêu và Lệ Úc thư thái thảnh thơi bao nhiêu thì Lệ Đình lại bồn chồn như ngồi trên đống lửa bấy nhiêu.

Cảnh Nghi ôm chú mèo tròn vo, ngồi thu lu ở góc tường, im lặng xem Lệ Đình làm trò.

"Anh hai" Lệ Đình nhịn mãi không được, rốt cuộc lên tiếng: "Hôm nay anh không ra ngoài tìm chị Tạ Uẩn à?"

Lệ Úc chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, đáp đầy ung dung: "Em ấy bận về nhà với gia đình rồi, anh không tiện quấy rầy."

Nghe vậy, khóe miệng Lệ Đình khẽ giật một cái. Nếu Lệ Úc cứ ru rú ở nhà cả ngày, chẳng phải tối nay khi họ rời đi sẽ lộ hết sao?

"Vậy anh không tăng ca à?" Lệ Đình dò hỏi tiếp.

"Không" Lệ Úc thản nhiên lật trang sách, giọng nhàn nhã: "Dạo này tăng ca nhiều quá, hôm nay anh muốn nghỉ ngơi."

Lệ Đình vội vàng đề nghị: "Vậy anh lên lầu ngủ đi."

"..." Lệ Úc ngước mắt nhìn, bất lực lên tiếng: "Lệ Đình, anh nói nghỉ ngơi chứ không phải ngủ đông. Ở nhà đọc sách là được rồi."

Lệ Đình: "..."

【Há há há há há há! Tam thiếu vì muốn đẩy nhị thiếu ra ngoài mà bày đủ trò, đúng là tận dụng triệt để mọi năng lực rồi! Há há há】

Lệ Úc thoáng khựng lại, ánh mắt tò mò mang chút chế nhạo hướng về phía Lệ Đình.

Lệ Đình: "..."

Toang rồi, quên mất Cảnh Nghi chẳng bao giờ giấu được suy nghĩ của mình!

Không khí trong phòng khách bỗng trở nên im ắng kỳ lạ. Dưới ánh mắt soi mói của Lệ Úc, Lệ Đình bắt đầu toát mồ hôi.

Còn đang cầu nguyện Cảnh Nghi đừng nói thêm gì thì đột nhiên—

【Cơ mà, với xuất thân và địa vị của tam thiếu, việc anh ta mê đi dự tiệc người ta để hóng hớt đúng là một sở thích kỳ quặc!】

【Chưa kể anh ta còn chẳng cho mình mách nhị thiếu, chỉ vì muốn dọn đường mà nhảy nhót như con châu chấu, hố hố hố hố!】

Lệ Đình: "Cậu..."

Bộp! Lệ Úc đóng sách lại, khiến lời Lệ Đình mắc nghẹn ngay cổ. Lệ Úc khẽ nghiêng đầu gọi: "Dì Phương."

Người phụ nữ trung niên bước ra, vừa lau tay vừa cười thân thiện: "Dạ, nhị thiếu, cậu cần gì ạ?"

Lệ Úc hỏi, giọng đều đều: "Bữa tối nay, anh cả có dặn món gì đặc biệt không?"

Dì Phương thành thật đáp: "Không đâu ạ. Đại thiếu gia bảo tối nay đi dự tiệc thọ nhà họ Hoắc, nên sẽ không ăn tối ở nhà."

Lệ Đình nghe đến đây, lòng như rớt một nhịp: "..." Xong phim.

【Tam thiếu gia, cậu tiêu đời rồi!】

Lệ Úc nở nụ cười nhạt: "Biết rồi, bác cứ làm việc tiếp đi."

Đợi dì Phương đi khuất, ánh mắt Lệ Úc lập tức dừng trên gương mặt lấm lét của Lệ Đình: "Sao anh không nghe nói gì về tiệc thọ cả nhỉ?"

Cảnh Nghi khẽ hít một hơi, ôm chặt chú mèo trong lòng.

【Toang thật rồi tam thiếu ơi! Mong nhị thiếu gia hãy dạy dỗ lại tam thiếu từ đầu đến chân! Mà giá như nhị thiếu cũng biết đọc suy nghĩ nhỉ...】

【Nếu được thì mình muốn nhắc anh ấy rằng, lần hẹn hò trước, tam thiếu còn ngang nhiên ngồi bốc phét rằng tương lai của anh và Tạ Uẩn sẽ thành mớ thi thể được cảnh sát tìm thấy nữa cơ.】

Lệ Úc sắc mặt mỗi lúc một đen hơn: "..."

Lệ Đình bắt đầu vã mồ hôi, trừng Cảnh Nghi một cái sắc như dao: "Anh hai, em không có ý đó đâu!"

Lệ Úc cười nhạt, nhưng lại lạnh thấu xương: "Anh thấy em đúng là có ý đó đấy."

Nói rồi, anh đứng dậy bỏ đi. Lệ Đình cuống quýt chạy theo.

Cảnh Nghi vẫn ôm chú mèo đang ngủ say khò khò, mặt mũi đầy vẻ không hiểu mô tê gì.

.

Buổi chiều tối, cả ba anh em nhà họ Lệ đều diện đồ vest bảnh bao xuống lầu. Quả đúng danh xưng "rồng bay phượng múa" mỗi người lại toát ra một vẻ điển trai khác nhau.

Đặc biệt là Lệ Vấn Chiêu, tuy bộ vest của anh có vẻ khiêm tốn với màu đen trầm lặng, nhưng phần cổ áo và cổ tay áo lại được điểm xuyết bằng những viên đá lấp lánh, mỗi cử động đều ánh lên sắc sáng long lanh.

Cảnh Nghi vốn mê mẩn mấy thứ lấp lánh như vậy, lập tức đưa tay nghịch nghịch phần đá nơi cổ tay áo của Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, anh mặc bộ này đẹp quá đi!"

Lệ Vấn Chiêu thấy ánh mắt sáng rực đầy háo hức của cậu, không chút do dự đáp: "Tôi sẽ bảo Phàn Minh may cho em một bộ theo số đo."

Từ xa, Lệ Úc và Lệ Đình đồng loạt quay đầu lại, ánh mắt như tia X-quang quét tới.

Cảnh Nghi lập tức buông tay, nhảy tót ra xa: "Thôi thôi, khỏi đi ạ. Dáng em nhỏ gầy, mặc vào chắc nhìn như con cá hố phát sáng mất."

【Đêm tối mà lượn qua lượn lại, không khác gì cái đèn pha mọc hai chân!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh liếc nhìn gương mặt đầy thịt hồng hào của Cảnh Nghi, khẽ nhíu mày: "Lâu rồi không cân nhỉ?"

Cảnh Nghi 45 độ ngẩng mặt lên, ánh mắt xa xăm, buông một câu đầy bi ai:

"Cả đời này em dám yêu dám hận, nhưng tuyệt đối không dám bước lên cân!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Đứng bên cạnh, Lệ Đình chẳng thèm che giấu vẻ khinh khỉnh, hất mặt đi chỗ khác. Trong đầu cậu chỉ có một từ: "Ngốc."

Quản gia Cảnh, ngoài ăn rồi chơi, cậu đúng là chẳng được tích sự gì. Xém tí nữa tôi còn tưởng cậu và anh cả đang có gì mờ ám chứ!

Lệ Đình lắc lắc chìa khóa xe, bước ra cửa. Lệ Úc thì đứng tại sảnh, ánh mắt soi mói dừng lại chỗ Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi. Hai người đứng gần nhau, trông thân thiết kỳ lạ. Đôi mắt Cảnh Nghi đầy tin tưởng và dựa dẫm nhìn lên Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Úc bỗng nhiên cảm thấy bất an, mở miệng hỏi: "Anh, anh và quản gia Cảnh..."

"Ừ? Sao?" Lệ Vấn Chiêu quay lại nhìn.

Ánh mắt anh rất điềm nhiên, khuôn mặt lạnh nhạt như thường. Nhưng Lệ Úc lại nghẹn họng, không nói nổi lời nào.

Có lẽ do anh suy nghĩ nhiều rồi. Lệ Vấn Chiêu, người luôn kiêu ngạo và lý trí, sao có thể vì một quản gia nhỏ bé mà mất kiểm soát cảm xúc được?

"Không có gì." Lệ Úc dời ánh mắt: "Muộn rồi, chúng ta đi thôi."

.

.

Tiệc mừng thọ của Hoắc gia được tổ chức ngay tại biệt thự của gia đình.

Khách mời đều là những nhân vật nổi bật của thủ đô. Dưới ánh đèn trong khu vườn rực rỡ, bữa tiệc trở nên xa hoa như một giấc mơ.

Tại tầng ba của biệt thự, Hoắc Sầm Tâm đã chuẩn bị trang phục lộng lẫy. Bộ váy dạ hội màu xanh lam bó sát khoe đường cong hoàn mỹ của cô, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ, đẹp như thêm mười bộ lọc chỉnh ảnh.

Cô soi gương, nhẹ nhàng thoa lại lớp son: "Lệ Vấn Chiêu đến chưa?"

Cô trợ lý đứng bên ban công nhìn xuống: "Tiểu thư, chưa ạ."

Hoắc Sầm Tâm thoáng thất vọng, sửa lại mái tóc xoăn bồng bềnh, ánh mắt đầy lo lắng: "Những phóng viên mà ba tôi mời, chắc chắn không có sơ suất gì chứ?"

Trợ lý điềm nhiên đáp: "Tiểu thư yên tâm, họ đều là người có kinh nghiệm trong làng giải trí, biết cách xử lý kín kẽ."

Nghe vậy, Hoắc Sầm Tâm khẽ thở phào: "Vậy thì tốt. Tôi không muốn anh ấy nghi ngờ, ảnh hưởng đến tình cảm sau này của chúng tôi."

Trợ lý: "Vâng."

Đúng lúc này, cánh cổng biệt thự bật mở, một chiếc xe sang trọng lướt vào. Trợ lý lập tức quay lại: "Tiểu thư, họ đến rồi."

Hoắc Sầm Tâm nở nụ cười hài lòng: "Tốt lắm. Bắt đầu hành động đi."

.

Một tiếng sau, Cảnh Nghi theo Lệ Vấn Chiêu bước vào biệt thự nhà họ Hoắc.

Lệ Úc và Lệ Đình không thích dính lấy anh trai để nghe những lời xã giao, vừa vào đã tự tách ra.

Tuy vậy, nếu Cảnh Nghi chú ý, cậu sẽ phát hiện họ vẫn luôn giữ một khoảng cách không quá xa.

Giữa không khí nhộn nhịp, Cảnh Nghi liếc quanh, bỗng reo lên: "Ui, thư ký Phàn cũng đến đây à!"

Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu nhìn cậu: "Hình như em rất quan tâm đến thư ký Phàn nhỉ?"

【Ngày nào cũng tới chào hỏi đầu tiên, rảnh rỗi còn mò qua phòng làm việc tán chuyện, vừa thấy trong đám đông đã nhận ra ngay. Cậu ta là tiền tệ quốc gia hay sao mà ai cũng thích vậy?】

Lệ Vấn Chiêu nói với vẻ bình thản, nhưng Cảnh Nghi lập tức phát hiện chút "chua chua" trong giọng anh.

Cậu len lén dịch sát lại, hạ giọng: "Em chỉ tò mò muốn biết anh ta với thư ký Trâu tiến triển đến đâu rồi..."

Rồi nhanh như chớp, cậu tiếp lời, mặt hơi đỏ: "Hơn nữa, chính cung như anh không cần ăn giấm chua này! Chỉ cần chúng ta không chia tay, họ mãi mãi chỉ là thiếp thôi!"

【Hí hí hí hí hí!】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh vừa bực vừa buồn cười, định túm cậu lại "dạy dỗ," nhưng chưa kịp làm gì thì Cảnh Nghi đã chuồn nhanh như chớp, miệng còn nói bâng quơ:

"Đại thiếu gia l, để em đi kiểm tra thức ăn trước! Em nghi ngờ chất lượng của bữa tiệc này có vấn đề!"

Lệ Vấn Chiêu: "..." Chạy thì cũng thôi đi, còn bịa lý do tào lao!

"Thư ký Phàn," Cảnh Nghi đã lon ton lại gần, cười tươi rói: "Sao anh cũng có mặt ở đây thế?"

Phàn Minh, đang đứng kín đáo ở một góc, trả lời nhàn nhạt: "Lệ tổng bảo tôi đến."

Cảnh Nghi hơi ngẩn người, rồi đoán mò: "Đại thiếu gia đã chuẩn bị sẵn kế hoạch phản công rồi đúng không?"

Phàn Minh ngừng một chút, rồi lạnh lùng bắt chước giọng điệu của Lệ Vấn Chiêu: "Quà mừng đã tặng, mời thêm vài người đi ăn để gỡ vốn thôi."

Cảnh Nghi chớp chớp mắt: "Anh mang bao nhiêu người đến?"

Phàn Minh khựng lại, khuôn mặt cứng đờ: "Chỉ có một người thôi."

Cảnh Nghi: "?"

Cậu nghiêng đầu, thấy phía sau Phàn Minh là một người ngồi ngay ngắn, đang thư thái thưởng thức món ăn—không ai khác ngoài thư ký Trâu.

"Thư ký Trâu?"

Thư ký Trâu cũng nhận ra Cảnh Nghi, nở nụ cười nhẹ, bước đến bên Phàn Minh. Mặc dù vẻ ngoài nho nhã lịch sự, nhưng lại cao hơn Phàn Minh cả nửa cái đầu: "Trợ lý Cảnh, lâu rồi không gặp. Sau này cứ gọi tôi là Trâu Đình. Tôi nghỉ việc ở Thẩm thị rồi, giờ không còn làm thư ký nữa."

Nụ cười trên môi Cảnh Nghi càng tươi hơn: "Thì ra đây là 'người nhà' mà Thư ký Phàn lén mang theo."

Phàn Minh nghẹn lời: "Tôi đã nói vậy bao giờ... Khoan đã, Trợ lý Cảnh, cái gì mà 'lén mang', cậu đừng bẻ cong ý tôi!"

Cảnh Nghi thích thú, môi mím lại để nhịn cười: "Thư ký Phàn à, hóa ra anh không quan tâm đến từ 'người nhà', mà chỉ chú ý đến từ 'lén mang' thôi sao?"

【Chà chà, tôi vừa phát hiện một bí mật động trời rồi đâu!】

Phàn Minh: "..."

Trâu Đình mỉm cười, tự nhiên giải vây cho Phàn Minh: "Lâu rồi không gặp, Trợ lý Cảnh. Bên kia có bữa tối, cậu có muốn đi ăn chút gì không?"

Nghe đến đồ ăn, mắt Cảnh Nghi sáng rỡ: "Có chứ, có chứ!"

Tiệc tổ chức vào buổi tối, đúng giờ cơm, nhà họ Hoắc cũng chu đáo chuẩn bị một bữa tiệc buffet thịnh soạn.

Cảnh Nghi vừa ngồi xuống, chuẩn bị đánh chén, thì chiếc ghế đối diện bị kéo ra. Lệ Đình mang nụ cười "tính sổ" ngồi xuống, ánh mắt sắc bén chĩa thẳng về phía câij.

Cảnh Nghi nuốt khan một cái.

【Chết rồi, mình lại đắc tội gì với Tam thiếu gia đây?!】

"Tam thiếu." Phàn Minh liếc thấy Lệ Đình, kính cẩn chào hỏi, rồi kéo Trâu Đình ngồi xuống cạnh Cảnh Nghi.

Chiếc bàn này rộng rãi đủ cho mười người ngồi, khoảng cách giữa Cảnh Nghi và Lệ Đình chí ít cũng ba mét. Điều này làm Cảnh Nghi tạm thời yên tâm, không vội vàng đi tìm chỗ dựa là Lệ Vấn Chiêu.

"Tam thiếu, ngài cứ tự nhiên." Phàn Minh phá vỡ bầu không khí căng thẳng.

Lệ Đình cười nhạt, cầm lấy đôi đũa. Cảnh Nghi ngồi thẳng lưng, ánh mắt tập trung vào chiếc bánh taco trước mặt.

【Ô kìa, đẹp mắt vậy? Chắc chắn siêu ngon!】

Cảnh Nghi không kìm được nuốt nước bọt, nhanh chóng gắp thử một miếng. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, chiếc đĩa trước mặt bị ai đó xoay đi vèo một cái!

Ai làm thế chứ?!

Chỉ cần chậm một giây thôi, cậu đã gắp được miếng bánh rồi!

Ngẩng đầu lên như trời sập, Cảnh Nghi thấy Lệ Đình ung dung hạ tay, đĩa bánh taco bị anh ta gắp đi cả đĩa.

Cảnh Nghi: "..."

Cảnh Nghi: "!!!"

【Lệ Đình, có tin hay không hôm nay tôi dùng quả đấm này để đấm anh không】

【Tay anh nhanh thế để làm gì hả?!】

Biết rõ Lệ Đình không nghe thấy, Cảnh Nghi "nói xấu" anh ta trong lòng cả hai phút đồng hồ.

Lệ Đình: "..."

Nhìn thấy vẻ mặt "bùng nổ" của Cảnh Nghi, Lệ Đình khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý.

Trong khi đó, không khí ở góc bàn của Phàn Minh và Trâu Đình lại nhẹ nhàng hơn nhiều. Hai người vừa ăn vừa trò chuyện nhàn nhã.

"...Tháng sau có kết quả thi công chức rồi, anh có lo không?" Phàn Minh hỏi.

"Không." Trâu Đình đáp thản nhiên: "Anh tự tin với điểm số của mình. Đậu không khó."

Phàn Minh nhớ lại những ngày làm bài tập, bị mắng mỏ, trong lòng khó chịu muốn tìm người an ủi, nhưng lại thấy Cảnh Nghi đang hậm hực cầm đôi đũa:

"Cảnh quản gia, cậu làm sao thế? Đồ ăn của Hoắc gia không vừa ý sao?"

Cảnh Nghi buông lỏng đôi đũa nóng rực trên tay: "Không có gì."

Trâu Đình cũng nhìn qua: "Trợ lý Cảnh, trước giờ tôi chưa hỏi, cậu có ý định thi công chức không? Tôi có thể giới thiệu tài liệu, còn tặng thêm bộ đề đầy đủ nữa."

Cảnh Nghi cười mỉm: "Cảm ơn, nhưng tôi không cần."

Trâu Đình nhẹ nhàng cười: "Vậy thì chắc là vậu đã có kế hoạch rất rõ ràng cho tương lai rồi."

"Ừ." Cảnh Nghi ngước lên, nghiêm túc: "Tôi muốn cố gắng hơn nữa."

Trâu Đình tỏ ra hứng thú: "Điều gì đã truyền cảm hứng cho anh vậy?"

Cảnh Nghi liếc Lệ Đình, thở dài: "Chiếc bánh taco biến mất."

Từng chữ, từng chữ đều mang nỗi căm phẫn: "Nếu tôi cố gắng hơn, sau này ăn cơm sẽ không ai dám xoay bàn của tôi nữa!"

【Chứ đừng nói đến chuyện tranh đồ ăn với tôi... Hừ!】

Trâu Đình: "..."

Lệ Đình: "..."

Quả nhiên, quản gia Cảnh đúng là chỉ có chí lớn tới vậy!

Cảnh Nghi hầm hừ định cầm đũa lên tiếp tục ăn thì trên đầu bỗng truyền tới bàn tay xoa nhẹ đầu cậu: "Cảnh Nghi, đi với anh."

Cảnh Nghi nghe vậy buông đũa:

【Hoắc Sầm Tâm tới rồi hở?】

Lệ Vấn Chiêu gật đầu.

Cảnh Nghi lập tức lạch bạch chạy theo, mỹ thực cái gì, trước tiên giải quyết vấn đề rắc rối lớn này trước đã.

Ở phía sau, Lệ Đình đang nói chuyện phiếm với Lệ Úc thấy vậy cũng đứng dậy đi theo hóng.

Lệ Vấn Chiêu đã gặp mặt chào hỏi Hoắc lão gia, cũng đã đưa quà mừng thọ. Ông có vẻ rất cao hứng, muốn mời Lệ Vấn Chiêu chụp ảnh kỷ niệm với nhà bọn họ, còn muốn cùng anh dùng cơm chung.

Lệ Vấn Chiêu thừa biết bọn họ có chủ ý gì, lấy cớ có việc, đi tới đem quản gia nhỏ — máy phát hiện nói dối tự động — đem tới bên người mình.

"Vấn Chiêu cậu quay lại rồi à?" Hoắc lão gia tủm tỉm cười nói: "....vị này là?"

Lệ Vấn Chiêu: "Là trợ lý của tôi."

Hoắc lão gia cười tít mắt, tay nắm chặt tay cháu gái mình, như đang trao bảo bối vô giá: "Ha ha ha, mấy đứa trẻ tụi con có nhiều chuyện để nói với nhau lắm, ta già rồi, không chen chân vào nữa. Tâm Tâm, con phải tiếp đãi hỏi han cẩn thận cho ông."

Hoắc Sầm Tâm cúi đầu, ngượng ngùng e thẹn đến mức gương mặt "nữ cường nhân" cũng không kìm được mà hồng lên, đáp lại một tiếng nhỏ nhẹ, giọng điệu nũng nịu ngọt ngào: "Dạ con biết rồi, ông ạ."

【í ẹ~...】

Cảnh Nghi đứng sau không khỏi rùng mình, bị giọng điệu bánh bèo bất ngờ này làm cho lạnh sống lưng.

Bình Luận (0)
Comment