Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 60

Không khí bỗng dưng chậm lại, sống lưng của Cảnh Nghi cũng tê rần theo.

Bàn tay vừa ôm lấy cậu giờ lại áp nhẹ lên má, bao trọn khuôn mặt như đang trấn an.

Tiếng "bíp bíp bíp" trong đầu Lệ Vấn Chiêu chẳng khác nào báo động nội tâm sắp "nổ", nhưng Cảnh Nghi lại ngoan ngoãn đứng im, ngầm đồng ý với lời yêu cầu nhẹ nhàng đầy "nguy hiểm" kia. Đến lúc đó, nụ hôn liền rơi xuống.

Cảnh Nghi căng thẳng đến mức bóp chặt góc ga giường, mắt nhắm tịt. Đôi môi vừa chạm vào nhau, tiếng "bíp" trong đầu cậu càng tăng tốc như xe phóng đường cao tốc.

Bíp, bíp, bíp – tiếng còi trong đầu Cảnh Nghi ngày càng vang lên inh ỏi. Kỳ lạ là một người như Lệ Vấn Chiêu, trông vừa mạnh mẽ vừa thâm trầm, mà đôi môi lại... mềm thế. Đến lúc nụ hôn dần sâu hơn, hàm răng cậu bị nhẹ nhàng tách ra.

Nếu căn phòng lúc này sáng đèn, thì khung cảnh hiện tại đảm bảo vô cùng thú vị: mặt Cảnh Nghi đỏ như quả cà chua chín mọng, tay vừa buông ga giường lại vội túm lấy áo vest cao cấp của Lệ Vấn Chiêu. Một bộ đồ hàng hiệu thế mà bị vò đến mức nhăn nhúm.

Mùi hương dịu dàng từ Lệ Vấn Chiêu len vào khứu giác, khiến Cảnh Nghi đầu óc lơ mơ, vừa cố gắng học cách thở vừa nghĩ lung tung. Nhưng nào ngờ, hôn thôi mà cũng cần kỹ thuật như vậy! Rõ ràng, cậu chẳng giỏi "tự học" chút nào. Kết quả là, chỉ một lúc sau, cậu thở hổn hển như cá mắc cạn.

Không khí lạnh trong phòng hòa cùng cảm giác ấm nóng nơi môi, làm cả người Cảnh Nghi run rẩy không kiểm soát. Lệ Vấn Chiêu nhận ra điều đó, lập tức buông cậu ra.

Cảnh Nghi nằm im như một chú mèo lười, hơi thở đứt đoạn, hai má đỏ ửng, mềm nhũn dựa vào ngực Lệ Vấn Chiêu.

"Xin lỗi em, lạnh rồi sao?" Lệ Vấn Chiêu hỏi, giọng trầm khàn hơn thường ngày.

Cảnh Nghi ngẩn người trong vài giây rồi lắc đầu: "Không, không sao cả."

Nhưng thực tế, mười đầu ngón tay của cậu đã đông lạnh như que kem.

Thấy vậy, Lệ Vấn Chiêu vội cầm chăn cuộn cậu lại như gói đồ, vừa tự trách bản thân quá bồng bột, vừa nghiêm giọng dặn: "Ở yên đó, đừng đi lung tung."

Cảnh Nghi níu chăn nhìn anh, lòng muốn mè nheo đôi chút: "Anh đi sửa đường điện à?"

"Sửa xong từ trước rồi. Người bên kỹ thuật đang đến. Em ở đó ấm người đã, chút nữa hết lạnh ngay thôi."

Chỉ vài phút sau, thợ sửa điện đã đến. Lệ Vấn Chiêu ra ngoài để xử lý, để lại Cảnh Nghi một mình trong chăn. Ngồi ngẩn ngơ được một lúc, cậu cuối cùng cũng nhận ra vừa rồi mình bị hôn.

Không phải mơ, mà là thật.

Cậu và Lệ Vấn Chiêu hôn nhau rồi!

"Trời ơi!" Cảnh Nghi hét lên trong đầu, khuôn mặt đỏ bừng như muốn bốc cháy. Cậu úp mặt xuống gối, quyết định làm con đà điểu trốn khỏi hiện thực.

Nửa tiếng sau, điện đã có lại, phòng cũng dần ấm áp. Cảnh Nghi đi tắm, xả cả cục xấu hổ vào dòng nước nóng.

Nhưng vừa bước ra, thấy Lệ Vấn Chiêu ngồi ngay bên mép giường, cậu lại đỏ mặt, bước chân chậm hẳn.

"Em nhìn gì thế?" Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên, khẽ cười.

"Không có gì..." Cảnh Nghi lúng túng. Nhưng chưa kịp nói hết câu, điện thoại trên bàn đột ngột vang lên. Là số lạ.

"Cảnh Nghi?" Một giọng nam trầm vang lên khi cậu bắt máy.

"Ừm? Ai vậy?"

"Nghe nói con bị bệnh. Bây giờ khá hơn chưa?"

Cảnh Nghi nhíu mày: "Ai đó?"

Đầu dây bên kia ngừng một lúc, rồi lên tiếng: "Là ba đây."

"... Ba?!" Cảnh Nghi cứng đờ người, trong đầu hiện lên gương mặt "đáng ghét" của Thẩm Thù Bách. Rõ ràng là lại trò mới đây mà!

Cậu hít sâu, mạnh miệng đáp lại: "Sai rồi, tôi mới là ba của ông!"

Đầu dây bên kia: "..."

Lệ Vấn Chiêu nãy giờ nhìn cậu với vẻ tò mò. Khi thấy Cảnh Nghi dứt khoát cúp máy, anh hỏi: "Ai vậy?"

Cảnh Nghi lạnh lùng chìa màn hình điện thoại ra: "Lừa đảo. Bây giờ mấy kẻ lừa đảo còn giả giọng ba người ta nữa chứ!"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, nhìn lướt qua dãy số, ánh mắt thoáng hiện một tia nghi ngờ pha chút trêu chọc.

"Em không nhận ra giọng ba mình sao?"

Cảnh Nghi đơ toàn tập: "Hả?!"

Cảnh Nghi sốc không nói nên lời, điện thoại là của nguyên chủ, căn bản không có thông tin liên lạc của cha mẹ, hơn nữa nguyên chủ chỉ là nhân vật NPC, trong nguyên tác hoàn toàn không có đề cập gia đình và bối cảnh của cậu, làm sao mà cậu biết cho được....

Thì ra là Cảnh quản gia có một người cha.

"Đại thiếu gia" Cảnh Nghi nhíu mày suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc:

"Anh có cảm thấy rằng nếu em nói, lần trước do bị tai nạn nên dẫn tới tổn thương trí não, ký ức hỗn loạn không nhớ rõ, bắt đầu nói hươu nói vượn... Liệu mấy câu này có bao nhiêu mức độ đáng tin nhỉ?"

Lệ Vấn Chiêu: "......."

.

.

Mặc kệ Cảnh Nghi cảm thấy bài xích người nhà của nguyên chủ như thế nào, sáng sớm hôm sau quản gia già nhà họ Cảnh vẫn tới cửa tìm cậu.

Cảnh Nguyên Minh cả đời làm quản gia ở Lệ gia, cẩn thận hơn 30 năm, là một ví dụ điển hình cho nhân vật trợ công, quan trọng không thể thiếu trong truyện bá đạo tổng tài.

Nhưng bởi vì tuổi già sức yếu, chỉ đành từ chức lui về, sau khi được Lệ gia đồng ý, ông nghiêm túc trịnh trọng đưa con trai mình đến Lệ gia để làm việc.

Vài ngày trước khi ông biết được Cảnh Nghi ngoài ý muốn rơi xuống nước, hôn mê 10 ngày không tỉnh, Cảnh Nguyên Minh nóng lòng muốn thăm con, nhưng ông hiện tại đang ở nông thôn dưỡng lão, phương tiện đi lại không tiện. Cộng thêm việc Lệ Vấn Chiêu không cho ai gặp cậu, nên mới kéo dài tới giờ.

Vừa đặt chân vào cửa, Cảnh Nguyên Minh đã đảo mắt nhìn quanh, không thấy con trai mình ở trong nhà chính của Lệ gia, nét mặt ông không kìm được mà khẽ biến sắc.

"Cảnh thúc," Lệ Vấn Chiêu bước ra đón tiếp, phong thái vẫn lịch lãm như thường, "xin mời ngồi. Ông vẫn uống trà hoa cúc chứ ạ?"

"Cảm ơn Đại thiếu gia còn nhớ sở thích nhỏ của tôi." Cảnh Nguyên Minh cười đáp lễ, ánh mắt lại lướt qua đầy nghi hoặc. "Đại thiếu gia sao lại chuyển ra đây ở?"

Lệ Vấn Chiêu nâng tách trà, trả lời bình thản: "Ở đây gần công ty, tiện hơn."

Cụ Nguyên Minh gật gù, nhưng sự quan tâm của ông rõ ràng không dừng ở đó. "Vậy... cái thằng con vô dụng của tôi đâu rồi ạ?"

Cảnh Nghi, đang lom khom núp sau cánh cửa phòng ngủ phụ:

Toang rồi, lần này chắc chắn lộ tẩy!

Dẫu biết trước thế nào cũng có ngày "nguyên tác" với "bản nhái" đối mặt, nhưng khi giây phút ấy thật sự đến, Cảnh Nghi vẫn cảm thấy trái tim muốn bứt ra khỏi lồng ngực.

Với sự khác biệt một trời một vực giữa tính cách của cậu và "phiên bản gốc", chỉ cần mở miệng là có nguy cơ bị Cảnh Nguyên Minh "đập chết tươi".

Cố gắng giữ vững thành trì cuối cùng, Cảnh Nghi trốn tít sau cánh cửa, không dám thò mặt ra.

Lệ Vấn Chiêu, thấy gọi mãi không có hồi âm, đành phải đích thân đến gõ cửa. Cảnh Nghi len lén mở hé một khe nhỏ, giọng thì thào:

"Em... thật sự phải ra à?"

"Ông ấy đến đây là để gặp em."

Cảnh Nghi chần chừ một lúc lâu, rồi thở dài:

Thôi thì chết sớm đầu thai sớm, ra ngoài liều mạng vậy!

Vừa ló mặt ra, Cảnh Nghi đã bị ánh mắt sắc lạnh như dao của Cảnh Nguyên Minh khóa chặt. Ông giơ gậy, gõ một tiếng "cốp" xuống sàn nhà, giọng răn đe:

"Cái thằng này—"

Chưa kịp nghe hết câu, Cảnh Nghi đã co rúm người lại, luống cuống chui ngay ra sau lưng Lệ Vấn Chiêu, trốn như chuột chạy khỏi mèo.

Cảnh Nguyên Minh: "???"

Lệ Vấn Chiêu nhìn cảnh tượng trước mắt, không nhịn được bật cười. Anh dịu dàng vỗ vai Cảnh Nghi, cố trấn an cả hai cha con. Sau một hồi "đấu mắt", cuối cùng tất cả cùng ngồi xuống ghế, cố gắng giữ không khí hòa hoãn.

Cảnh Nguyên Minh hắng giọng, phá vỡ sự im lặng: "Mày không có gì muốn giải thích hả?"

Cảnh Nghi tròn mắt: "Giải thích... gì cơ ạ?"

Cụ lão tức giận gõ cây gậy lần nữa: "Cái thằng này! Tự mày nghĩ xem!"

Cảnh Nghi: Ôi trời, ông muốn con nghĩ cái gì giờ? Nhìn sang Lệ Vấn Chiêu để cầu cứu, nhưng đáp lại anh chỉ là ánh mắt đầy ý cười: Tự em xử đi, anh không giúp đâu!

Sau hồi lâu "đấu tranh nội tâm", cuối cùng Cảnh Nguyên Minh cũng không nhịn được mà mắng một tràng:

"Mày nói xem, làm quản gia kiểu gì mà biệt tăm biệt tích, không một cú điện thoại về nhà? Mày có biết là tao đã nghĩ mày mất tích luôn rồi không? Chưa hết đâu, lần mày bị rơi xuống nước bất tỉnh, tao phải nhờ người đi tìm tin tức, mày cũng không buồn báo cho tao một tiếng?!"

Cảnh Nghi á khẩu, chẳng biết cãi thế nào, bèn ngậm ngùi ngồi im nhận hết mọi "cơn bão".

Thấy Cảnh Nghi chẳng hé răng lấy một tiếng, ông cau có hỏi tiếp: "Mồm đâu? Sao không nói chuyện"

Cảnh Nghi cắn môi, rụt rè đáp: "Có... nói ạ."

"Cái gì?"

"Có... 'dạ' ạ."

Cảnh Nguyên Minh: "..."

Sau một hồi Cảnh Nguyên Minh "giảng đạo", cuối cùng ông cũng nguôi giận, đứng lên cáo từ. Trước khi đi, cụ không quên dặn dò Lệ Vấn Chiêu:

"Nhờ Đại thiếu gia rộng lượng bỏ qua, nếu thằng này có làm gì không phải thì ngài cứ mắng thẳng tay."

Đưa tiễn cha già xong, Lệ Vấn Chiêu quay lại phòng, nhìn thấy Cảnh Nghi đang đổ vật ra sofa, ánh mắt trông rất thê lương.

"Bị cha mắng mệt thế à?"

"Không phải mệt vì mắng... mà là mệt vì cái khí thế ấy!"

Cảnh Nghi thở dài, trong lòng thầm nghĩ: Mình từ một quản gia nhàn rỗi, vô tình lại thành cái  để xả mọi bức xúc. Cuộc đời đúng là trớ trêu!

Lệ Vấn Chiêu phì cười, ngồi xuống cạnh anh: "Em cũng không cần lo. Dù sao đi nữa, ông ấy vẫn là cha em, thương em lắm đấy."

Cảnh Nghi khẽ đáp lại, rồi bất ngờ ngồi bật dậy, tròn mắt nhìn Lệ Vấn Chiêu:

"Khoan... anh biết từ khi nào vậy?!"

"Biết gì?"

"Rằng... em không phải là 'em' thật!"

Lệ Vấn Chiêu mỉm cười, gật đầu thừa nhận.

Cảnh Nghi tròn mắt ngạc nhiên: "Anh biết khi nào, làm sao biết được?"

Lệ Vấn Chiêu chỉ mỉm cười không nói. Trong lòng anh thầm nghĩ: Cần gì tra xét gì đâu, trong lòng em ngập bug hệ thống thế kia cơ mà.

Từ ngày đầu đi làm, "quản gia" chuyên nghiệp ngày nào đã biến thành một "tên nhóc nhảy nhót lanh chanh". Thêm cái khả năng tâm thanh rõ mồn một, còn bonus luôn cả việc biết trước tương lai nhà Lệ, đến người mù cũng nhận ra sự thật.

Lệ Vấn Chiêu sớm đã biết cậu đến từ thế giới khác, bị quỷ vô thường câu nhầm hồn đến đây, ngoài ý muốn trở thành Cảnh quản gia của nhà họ Lệ

"Ngày đầu tiên Ninh Khương đến đây, anh đã có chút nghi ngờ rồi." Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh đáp, "Nhưng lúc đó chưa nghĩ nhiều, chỉ thấy cậu quản gia mới này khác trước quá, còn sau đó... toàn bộ sự thật gần như đều được suy ra từ mấy câu 'tâm sự nội tâm' của cậu thôi."

Cảnh Nghi mở tròn đôi mắt long lanh nhìn Lệ Vấn Chiêu, cảm giác như mình vừa bị người ta vạch trần sạch sẽ, chỉ biết thầm tấm tắc trong lòng: Phản diện quả nhiên não quá khủng!

Cậu rướn người lại gần, ánh mắt lấp lánh như đang soi xét đối phương: "Thế anh không sợ em là ác quỷ chuyên đi đòi mạng à?"

Lệ Vấn Chiêu cúi mắt, còn nhân tiện kéo cậu sát vào lòng mình: "Không sợ, tôi vốn sống theo bản năng. Em là gì cũng được, tôi chấp nhận."

Bị thả thính bất ngờ, Cảnh Nghi lập tức bối rối ngậm miệng, gương mặt đỏ ửng như quả cà chua chín. Thấy hai người dán chặt như vậy, cậu định thoát ra thì lại bị Lệ Vấn Chiêu kéo về chỗ cũ.

"Đại thiếu gia," Cảnh Nghi cảnh giác nhận ra ánh mắt của đối phương đang dần trở nên nguy hiểm, liền nhanh trí tìm cách giải vây: "Anh có buổi họp sáng mà?"

"Còn sớm."

Cảnh Nghi giống như một chú cá trạch, len lỏi thoát khỏi vòng tay: "Ban ngày làm mấy chuyện này, dễ bị xem là hôn quân lắm đấy, đại thiếu gia à! Chúng ta làm ơn đứng đắn vào buổi sáng chút đi!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu vừa nói dứt câu, chân tay lóng ngóng thế nào lại vấp phải một chỗ, cả người ngã úp vào vai anh, cú va còn phát ra tiếng "bịch!" rõ to.

Cảnh Nghi ôm mặt r.ên rỉ: "Ui da"

Lệ Vấn Chiêu bật dậy đỡ cậu: "Lại va vào đâu nữa rồi? Sao vụng về thế hả?"

Cảnh Nghi vội vàng bò dậy, phủi bụi trên người: "Không sao, không sao, chỉ là trượt chân thôi! May mà thân thể của anh đủ chất lượng, không thì chắc bị em làm vỡ mất rồi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu đứng lùi lại vài bước, mặt đầy tự tin mà khuyên bảo: "Cứ giữ phong độ này, biết đâu sau này anh còn bắt kịp em!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Đúng là quản gia nhỏ ba ngày không dạy dỗ, kiểu gì cũng trèo lên đầu người khác lật ngói.

.

.

Thời gian gần Tết, Lệ thị bận rộn đến mức náo nhiệt.

Lệ Vấn Chiêu chạy hết hội nghị này đến hội nghị khác, Phàn thư ký thì như cái đuôi không rời, còn Cảnh Nghi chẳng biết làm gì ngoài việc tận hưởng cuộc sống nhàn hạ.

Ngồi trước máy tính, cậu chơi game, xem một tập show, ăn uống đủ kiểu. Khi đã buồn chán tột độ, cậu mở điện thoại ra thì thấy tin nhắn:

[Tam thiếu]: Cảnh Nghi, mang một cốc cà phê qua đây.

[Ngài Cảnh đại gia]: Tôi tiễn ngài ra tận chân trời.jpg

[Tam thiếu gia]: ?

[Ngài Cảnh đại gia đã thu hồi một tin nhắn.]

[Tam thiếu gia]: Không sữa không đường, thêm cả đĩa hoa quả.

[Ngài Cảnh đại gia]: Hay ngài thử uống nước ép khổ qua nhé?

[Tam thiếu gia]: Trợn mắt giận dữ.jpg

[Ngài Cảnh đại gia đã thu hồi một tin nhắn.]

[Tam thiếu gia]: Ba phút.

[Ngài Cảnh đại gia]: Ba phút? Ngài cứ chặt tôi đi cho nhanh.

[Tam thiếu gia]: Vậy bốn phút, nhanh lên, đồ quản gia lười biếng.

Cảnh Nghi: "..." Cậu cảm nhận được rõ ràng sự ác ý đến từ chủ nghĩa tư bản!

Cảnh Nghi cầm theo cà phê và đĩa hoa quả, bước vào văn phòng của Lệ Đình. Ai ngờ chân vấp phải một chai nước dưới sàn, tay cậu lóng ngóng thế nào lại hắt cà phê vào đĩa hoa quả.

Cậu mím môi, lầm bầm: "Xong phim..."

Lệ Đình thấy thế chỉ nhướng mày: "Đồ của tôi đâu?"

Cảnh Nghi thản nhiên đặt đĩa xuống: "Cà phê trộn luôn trong này rồi, Tam thiếu gia từ từ thưởng thức nha."

Lệ Đình: "???"

Nhìn món "đặc sản", anh không khỏi nghẹn lời: "Thế này là kiểu gì?"

Cảnh Nghi vẫn thản nhiên đáp: "Phiên bản đặc biệt: 'Chân trượt edition'!"

Lệ Đình: "..."

Cậu thấy anh sắp "bùng nổ", liền nhanh chân chạy trốn. Nhưng vừa ra khỏi cửa, cậu lại đâm sầm vào Lệ Vấn Chiêu.

Lệ Vấn Chiêu bất lực đỡ cậu, nhíu mày: "Lại làm sao nữa?"

Cảnh Nghi thở dài: "Đen đủi cả ngày! Đại thiếu gia, làm ơn xoa đầu cho em lấy vía đi!"

Cảnh Nghi được xoa đầu đến thoải mái mà híp cả mắt: "Em đem cho tam thiếu gia một ly cà phê trộn, em sợ anh ta tính sổ nên phải bỏ chạy."

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Cà phê trộn?"

Cảnh Nghi gật gật đầu, hưởng thụ bàn tay mát xa trên đầu: "Đúng đúng đúng"

Lệ Vấn Chiêu suy tư hai giây: "Em đem cà phê làm đổ trộn chung với đống trái cây đúng không?"

Cảnh Nghi: "......"

Cậu liền hướng Lệ Vấn Chiêu nhe răng nanh chu mỏ mắng: "Đại thiếu gia, anh biết quá nhiều, sẽ bị thủ tiêu đấy!"

Lệ Vấn Chiêu thở dài, đối với Cảnh Nghi nuông chiều nói: "Được rồi, đi đường đàng hoàng, đừng có ở khắp nơi chạy nhảy."

Dù anh ở nơi nào thì ngẫu nhiên anh điều sẽ bắt được con chim đang nhảy nhót lung tung này.

"Dạ dạ dạ" Cảnh Nghi không để tâm lắm

Lệ Vấn Chiêu: "....."

"Thế thì em đi nha."

"Đi đâu?"

"Phòng trà á, ở đó có đồ ăn vặt tha hồ chọn lựa."

Lệ Vấn Chiêu: "....."

Haiz, đi đi

Anh phất phất tay, quản gia nhỏ thấy vậy hí hửng lạch bạch chạy đi.

.

Tập đoàn Lệ thị có tầm chục cái phòng trà nước, trải đều khắp các tầng. Phòng mà Cảnh Nghi hay ghé nhất nằm ngay dưới văn phòng của cậu, vì vị trí ở gần cầu thang thoát hiểm nên mỗi lần đi qua đều có luồng khí lạnh lùa vào.

Cảnh Nghi co ro quấn chặt áo bông, nhưng lần này cậu nghe thấy tiếng thì thào ở gần lối cầu thang.

Cảnh Nghi: "?"

Trời lạnh đến mức tay cũng muốn đóng băng, ai lại đứng đây thì thầm như diễn phim trinh thám thế này?

Sự tò mò như tia lửa le lói bùng lên, cậu rón rén bước tới, đẩy hé cửa ra. Hai người đang nhỏ to gì đó không hề phát hiện có một thính giả ngoài ý muốn.

"Lấy được đồ chưa?"

"Vẫn thiếu chút. Văn phòng tổng tài bảo mật cao quá, tôi vẫn chưa đột nhập được."

"Nhanh lên."

"Biết rồi."

"Còn nữa, tìm cách cắm cái USB này vào máy của Lệ Vấn Chiêu."

"Được, tối nay tôi lẻn vào."

Cảnh Nghi đứng sững, mắt tròn mắt dẹt. Ồ, cảnh này là trọng điểm mấu chốt trong phim trinh thám đây mà!

Sau hai giây đứng hình, cậu vội tắt chuông điện thoại, chỉnh chế độ im lặng rồi thò đầu vào hóng tiếp.

Cảnh Nghi vừa ngó thêm được tí, mắt cậu trợn to hết cỡ:

Là Thẩm Thù Bách!

Cùng với trợ lý mặt tròn xoe mới nhận việc gần đây! Hai người này thế mà lại là một phe?!

Vẫn chưa ai phát hiện ra Cảnh Nghi. Lúc này, Thẩm Thù Bách vừa rút từ trong túi ra thứ gì đó và đưa cho trợ lý.

Đúng lúc đó, một cơn gió lạnh thốc qua, Cảnh Nghi rùng mình đánh lập cập, hai hàm răng đập vào nhau cộc cộc.

Tiếng động không to nhưng cũng đủ khiến hai nhân vật kia quay phắt lại.

"......"

"......"

Bốn mắt nhìn nhau, ba giây trôi qua, không một ai lên tiếng.

Nhưng, là một người không có khái niệm "bị bắt quả tang", Cảnh Nghi vẫn thản nhiên nhìn về phía chiếc USB trên tay Thẩm Thù Bách và hỏi:

"Chỗ này là điểm tụ họp bí mật của hai người à?"

Thẩm Thù Bách theo bản năng đáp: "Tụ họp cái quái gì, đây là em họ tôi."

Cảnh Nghi: "Ồ."

Thẩm Thù Bách: "......" Mình giải thích làm gì thế này?

"Thế tiếp theo hai người định xử lý Lệ Vấn Chiêu kiểu gì?" Cảnh Nghi tò mò hỏi tiếp.

Thẩm Thù Bách nén cơn tức:

"Cậu nghĩ tôi sẽ nói cho cậu biết chắc?"

Cảnh Nghi bật cười, từng bước tiến lại gần hơn: "Chỉ là tôi thấy tò mò thôi mà."

Nhìn cậu ngày càng tới gần, Thẩm Thù Bách lập tức trừng mắt: "Cậu không sợ tôi động tay động chân với cậu sao?"

Cảnh Nghi nghiêng đầu, hờ hững đáp: "Không đâu."

"Sao chắc chắn thế? Cậu hiểu tôi đến vậy à?"

Cảnh Nghi lắc đầu: "Không phải. Chỉ là tôi biết anh phản xạ không đủ nhanh."

Câu vừa dứt, Cảnh Nghi đã chộp lấy USB trong tay Thẩm Thù Bách, xoay người bỏ chạy lên tầng trên.

【Đại thiếu gia! Em bắt được nội gián trong công ty rồi này!】

Thẩm Thù Bách: "......"

Thẩm Thù Bách: "???"

Đến khi hoàn hồn lại, thì cái bóng của Cảnh Nghi đã mất hút.

Quay sang nhìn trợ lý vẫn đang ngẩn ngơ đứng đó, Thẩm Thù Bách nổi giận:

"Còn đứng đó làm gì? Đuổi theo mau, lấy lại đồ!"

Tên trợ lý cuống cuồng chạy theo nhưng vì quá vội, chân đạp hụt một bậc cầu thang, té nhào về phía trước, đầu đập thẳng vào lưng Thẩm Thù Bách.

Thẩm Thù Bách không kịp phòng bị, bị húc ngã sõng soài trên bậc thang.

Cảnh Nghi, đang quay lại hóng tình hình: "......" Phụt!

Bình Luận (0)
Comment