Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 70

Câu mắng dở dang lập tức bị chặn đứng.

Lão Cảnh thay đổi sắc mặt như đang chuyển kênh, lườm Cảnh Nghi một cái sắc lẹm.

Cái thằng nhóc này, về nhà thôi cũng phải "bonus" thêm cả ông sếp lớn nữa à?!

"Lệ tổng..." Lão Cảnh thu lại cặp lông mày nhíu chặt, lập tức đổi giọng, nở một nụ cười rạng rỡ: "Mời ngài vào, thằng bé Cảnh Nghi này chẳng nói với tôi là ngài sẽ tới, thật là thất lễ quá!"

"Là tôi tự ý ghé qua, Cảnh thúc không cần khách sáo, cứ coi tôi như khách bình thường là được." Lệ Vấn Chiêu nói.

Lão Cảnh cười tít mắt: "Khách khứa gì chứ, ngài tới thăm nhà chúng tôi là vinh hạnh của tôi rồi."

Cảnh Nghi lẽo đẽo theo sau Lệ Vấn Chiêu bước vào nhà, ánh mắt tò mò quét một vòng khắp không gian nhỏ nhắn nhưng ấm áp này.

Trên tường phòng khách treo đầy ảnh gia đình, góc tường có một cái bể cá nuôi hai chú cá vàng tròn ủm, cửa sổ nhìn ra là một hồ nước lớn lấp lánh ánh sáng.

Đúng là một căn nhà có "tâm hồn" mà.

"Cảnh Nghi!" Lão Cảnh đột ngột gọi.

Cảnh Nghi quay lại, mặt ngơ ngác: "Dạ?"

"Vào bếp pha ấm trà đi, lấy loại Đại Hồng Bào cha mới mua ở tủ bếp ấy."

Cảnh Nghi theo phản xạ đáp: "Bếp ở đâu cơ?"

Lão Cảnh: "?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, khẽ nói:

【Bên trái.】

Cảnh Nghi lập tức bước đi như đúng rồi: "Con đùa tí cho vui thôi."

Lão Cảnh: "..."

Vừa đi, Cảnh Nghi vừa lẩm bẩm hỏi Lệ Vấn Chiêu trong đầu:

【Chúng ta mới đến lần đầu mà, sao anh biết bếp ở đâu hay thế?】

【Căn cứ vào bố cục nhà, không khó để đoán ra.】

Cảnh Nghi: "..." Rồi, thiên tài logic đây rồi.

Cậu rẽ trái, vào bếp, bất ngờ phát hiện có một chàng trai trẻ đang đứng đó. Trái tim Cảnh Nghi lập tức "đứng hình mất vài giây".

Chết rồi, hóa ra nhà này còn có cả NPC bí ẩn!

Ngoài phòng khách, Lệ Vấn Chiêu thu lại ánh mắt từ bếp, cười nhã nhặn: "Cảnh thúc, hôm nay nhà có khách ạ? Tôi đến không đúng lúc rồi."

"À, đó là Tiểu Đổng." Cảnh lão giải thích: "Cậu ấy là tình nguyện viên của khu phố, thường xuyên tới nấu ăn cho mấy người già sống một mình như tôi. Hôm nay tôi bảo là lễ mà, không cần tới đâu, vậy mà cậu ấy vẫn cứ muốn nấu xong bữa rồi mới về."

Lệ Vấn Chiêu gật đầu cười:

【Nghe rõ chưa?】

Trong bếp vọng ra giọng nói:

【Nghe cái gì cơ?】

Lệ Vấn Chiêu: "..." Anh phải lặp lại một lần nữa.

【À, giờ thì nghe rồi!】

Cảnh Nghi đứng trong bếp, đối mặt với chàng trai lạ, cả hai nhìn nhau vài giây ngại ngùng.

"Cậu là con trai của Cảnh thúc đúng không?" Tiểu Đổng mở lời.

Nghe giọng điệu là biết chưa từng gặp nhau, Cảnh Nghi gật đầu: "Đúng rồi, chào cậu."

"Chào cậu chào cậu!" Tiểu Đổng cười tươi, đặt chiếc xẻng nấu ăn xuống: "Tôi là nhân viên của khu phố, đến nấu ăn cho Cảnh thúc."

Cảnh Nghi đáp: "Tôi đi pha trà."

Tiểu Đổng lập tức nói: "Đại Hồng Bào đúng không? Tôi pha xong rồi, để trên bàn đó, cậu chỉ cần mang ra là được."

Cảnh Nghi: "Ồ, cảm ơn nhé!"

Wow, khu dân cư này xịn ghê, tình nguyện viên mà còn rành cả trà đạo.

Tiểu Đổng cười, tiếp tục: "Giờ cơm nước xong hết rồi, cậu cũng về rồi, vậy tôi xin phép đi trước nhé."

Ngoài phòng khách, Lão Cảnh vọng vào: "Tiểu Đổng à, ở lại ăn cơm luôn đi, tiện thể chú giới thiệu con trai chú với cả Lệ tổng cho cháu biết."

Tiểu Đổng tháo tạp dề, bước ra ngoài cười nói: "Không cần đâu Cảnh thúc, nhà cháu ở gần, cháu sẽ thường xuyên ghé qua chơi với chú. Hôm nay chú cứ đoàn tụ với gia đình đi."

Lão Cảnh khen: "Cháu đúng là đứa trẻ ngoan, vất vả cho cháu quá. Đây là chút quà Tết tôi chuẩn bị cho bố mẹ cháu, cầm về giúp chú gửi lời hỏi thăm nhé."

Tiểu Đổng khách sáo từ chối vài lần, cuối cùng cũng nhận: "Cảm ơn chú."

Lão Cảnh xoa đầu cậu: "Đi đường cẩn thận nhé!"

"Vâng!"

Sau khi Tiểu Đổng rời đi, lão Cảnh ngồi uống trà với Lệ Vấn Chiêu, đúng như Cảnh Nghi dự đoán, chỉ cần có sếp lớn ở đó, lão Cảnh chẳng còn nhớ gì đến sự tồn tại của con trai mình nữa.

"Lệ tổng, ăn chút trái cây đi."

"Lệ tổng, uống trà nào."

Cảnh Nghi cũng xen vào chọc ghẹo: "Lệ tổng, ăn hạt dưa không? Em bóc cho anh."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lão Cảnh trừng mắt: "Con nói linh tinh cái gì đấy?"

Cảnh Nghi lập tức co người lại.

Lệ Vấn Chiêu trừng cậu trong đầu:

【Không giúp thì thôi, còn gây rối hả?】

Cảnh Nghi chớp mắt ra vẻ vô tội:

【Em nào có gây rối đâu, chỉ đang ngạc nhiên vì chưa bao giờ thấy anh ngoan ngoãn đến thế thôi. Đáng yêu ghê á, muốn cho ăn quá!】

Lệ Vấn Chiêu: "..." Được lắm, bày trò đến cả tôi cũng không tha.

Cảnh Nghi: OvO

Cả căn nhà nhỏ chìm trong bầu không khí yên tĩnh. Lão Cảnh nâng tách trà lên, bất chợt liếc thấy ánh mắt Lệ Vấn Chiêu và Cảnh Nghi đang... như thể "liếc mắt đưa tình".

Lão Cảnh: "???"

Sau bữa cơm đơn giản, Cảnh Nghi cứ tưởng "màn tra hỏi" đã qua cửa. Ai ngờ, lão Cảnh bất thình lình gọi cậu vào phòng riêng.

"Ngồi xuống đây, nói đi." Lão Cảnh ngồi bên mép giường, mặt nghiêm túc như muốn "xử án".

Tim Cảnh Nghi đập cái "thịch": "Nói, nói gì cơ ạ?"

Ánh mắt lão Cảnh rực sáng, b.ắn ra tia soi mói: "Đừng tưởng tôi già rồi là không thấy gì. Tôi nhìn rất rõ đấy!"

Tiêu rồi, tiêu thật rồi! Ông ấy đúng là quái nhân soi tâm, mới gặp một cái đã đoán trúng phóc hết trơn! Giờ phải quỳ kiểu gì, lạy thế nào để được tha đây?

Lão Cảnh: "Mày gây rắc rối gì bên nhà họ Lệ rồi, hả?"

Cảnh Nghi: "Hả?"

Tiếng "hả" của cậu vang đến nỗi người ở phòng bên là Lệ Vấn Chiêu cũng nghe rõ:

【Có chuyện gì vậy?】

Cảnh Nghi:

【Không có gì đâu, tại bất ngờ xuất hiện mọi nơi thôi!】

Lão Cảnh nhướng mày: "Mày tưởng giấu được ba chắc? Lúc ăn cơm, tao đã thấy Lệ tổng cứ nhìn chằm chằm mày rồi. Có phải bị đuổi việc rồi không?"

Cảnh Nghi: "..."

Mặt cậu đỏ bừng như vừa bị l.ột sạch lớp ngụy trang: "Con không có đâu ạ!"

Lão Cảnh hừ lạnh, ánh mắt nghi ngờ: "Thế sao tự nhiên Lệ tổng lại mò qua đây? Đây là kiểu đuổi mà đuổi không triệt để hả?"

Cảnh Nghi: "..."

Mình là gì, kẹo cao su đã hết hạn à?

Lão Cảnh nghiêm mặt: "Khai mau, mấy hôm nay bên nhà họ Lệ đã xảy ra chuyện gì?"

Cảnh Nghi: "..." Cái này tuyệt đối không thể khai!

Sau một hồi căng não, cậu đành mạnh miệng bịa: "Ba ơi, con không sao đâu. Công việc tốt lắm, đại thiếu gia còn tăng lương cho con nữa. Quý con lắm đó."

Ba Cảnh: "Thế thì sao tự nhiên ngài ấy đến đây?"

Cảnh Nghi: "..."

Làm sao mà nói được, chẳng lẽ bảo vì không muốn ai phát hiện mình từng bị ma nhập, nên kéo luôn đại thiếu gia về làm bia chắn? Hay là nói thiếu gia vừa nghe "ra mắt phụ huynh" là lăn xả theo ngay? Hai lý do này đều đủ khiến ba mất ngủ cả tháng!

Cậu nghĩ một chút rồi ném ra một câu tự tin: "Tất nhiên là đến thăm ba rồi."

Lão Cảnh: "Nghe không có vẻ đó nhỉ..."

Cảnh Nghi vội vàng bảo: "Ba, con là con ruột của ba mà, con gây được cái họa lớn gì đâu? Con rất ngoan, bên nhà họ Lệ làm việc nghiêm túc, chuyên nghiệp, còn không tin thì ba hỏi thẳng Lệ tổng ấy."

Lão Cảnh nhìn lom lom: "..."

Ừ thì nói cũng hợp lý, nhưng nghe vẫn cứ sai sai. Hay là mình già rồi?

Không moi thêm được gì, ba đành tạm để yên trong bụng, quay ra tiếp khách Lệ Vấn Chiêu.

Ở nhà một ngày, Cảnh Nghi nhận được đủ kiểu quan tâm từ ông. Trái tim cậu mềm ra, không còn căng như dây đàn nữa.

Lão Cảnh: "Cảnh Nghi, đừng ôm mãi cái điện thoại. Lại đây chơi cờ với ba và Lệ tổng đi."

Cảnh Nghi quay đầu: "Không thích đâu."

Lão Cảnh nhướng mày: "Chơi cờ không hơn mấy cái trò điện tử kia à? Không hại mắt, còn luyện trí nữa."

Cảnh Nghi nhún vai: "Thế hai người cứ chơi thêm mấy ván nữa là luyện trí luôn phần con đi ạ."

"..." Lão Cảnh liếc Lệ Vấn Chiêu: "Mày chắc bên đó cũng ăn nói kiểu này chứ gì?"

Cảnh Nghi bận chơi, đáp ngay chẳng nghĩ: "Con chỉ có mỗi cái miệng để dùng thôi, đối xử tốt với nó thì có sao đâu?"

Lão Cảnh: "..."

Lệ Vấn Chiêu từ bên cạnh khẽ ho một tiếng: 【Khụ.】

Lúc này, Cảnh Nghi mới sực tỉnh: Chết cha, ở nhà họ Lệ nói quen rồi. Nhưng may sao, ông chỉ gõ cây gậy một cái cộp, vẻ mặt ngờ vực:

"Lệ tổng, có phải tôi giới thiệu cho ngài một món phiền toái không?"

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng đặt quân cờ, nụ cười như xuân về: "Không, tôi rất thích cậu ấy."

Cảnh Nghi ngượng đỏ mặt: "..."

Lão Cảnh thở phào: "Thằng này từ nhỏ đã nghịch, hai mươi mấy tuổi đầu vẫn như con nít. Sau này có gì không ổn, nhờ Lệ tổng dạy dỗ giúp."

Cảnh Nghi quay sang nhìn ông đầy hoài nghi.

Ủa, không phải bảo quản gia họ Cảnh là kiểu nghiêm túc chuyên nghiệp à? Hóa ra vốn dĩ là "khỉ" giống mình, thế thì hóa ra đang sống thật với chính mình chứ diễn gì đâu!

Ở nhà thêm buổi chiều, Cảnh Nghi hoàn toàn thả lỏng. Lúc về, cậu quay lại vẫy tay với ông: "Ba ơi, sau này con sẽ liên lạc thường xuyên hơn, đừng chê con phiền nhé!"

Lão Cảnh cười khẩy: "Miễn sao mày đừng về đây gây họa là mừng rồi."

Cảnh Nghi lớn giọng: "Ba sao vậy, lần trước còn hùng hổ chạy đến nhà đại thiếu gia để mắng con cơ mà. Quên rồi à?"

Lão Cảnh: "Im đi, thằng con 'đại hiếu' này!"

... "đại hiếu" bị đá ra khỏi cửa một cách không thương tiếc.

Trên đường về, Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Sao tự dưng vui thế?"

Cảnh Nghi toe toét: "Vui chứ sao không? Ban đầu cứ nghĩ phải 'thủ vai' quản gia chuyên nghiệp. Ai ngờ đâu quản gia Cảnh lại đang diễn vai mình cơ chứ!"

Lệ Vấn Chiêu: "Cũng biết tự hào cơ à?"

Cảnh Nghi cười nháy mắt: "Chứ sao! Vẻ đẹp thì tầm thường, nhưng linh hồn thú vị là hàng hiếm đấy. Mà con hàng đó, chính là em đây!"

Lệ Vấn Chiêu ngẫm nghĩ, nhẹ gật: Chuẩn. Từ lúc cậu đến nhà, mọi thứ rõ ràng nhiều màu sắc hơn. Đau đầu biến mất, thậm chí tâm trạng của anh còn cải thiện đáng kể.

Nếu tâm trạng có chỉ tiêu KPI thì nhờ Cảnh Nghi, chắc anh đã vượt kế hoạch cả năm rồi.

.

Chạng vạng quay trở về Lệ gia, Cảnh Nghi ở bên ngoài xã giao cả một ngày có chút mệt, liền chạy một mạch về phòng ngủ bánh trôi của mình.

Tới nơi, cậu phát hiện trên cánh tay cửa có một túi quà tặng nho nhỏ

[Cảnh Nghi ~ Đây là quà tôi tặng anh năm mới, nhất định phải nhận lấy á nha. Buổi tối mà đeo vào đảm bảo chói mù mắt nhân loại! Tôi vốn dĩ định tự mình tặng cho anh, nhưng mà buổi tối tôi còn có hoạt động ở đoàn phim, nên không thể tự mình thấy anh đeo lên được.]

Oaaa.

Tiểu thiếu gia thật tri kỷ, còn tặng mình quà nữa chứ.

Cảnh Nghi mở hộp quà ra, phát hiện bên trong là một cái vòng cổ kim cương sáng lấp lánh chói loá, bling bling~

Sợi dây chuyền còn được đính kèm một mặt đá to cỡ ngón tay cái. Cảnh Nghi nhìn mãi mà chẳng đoán được chất liệu, bèn cầm lên ngắm nghía rồi chạy vù đến gương để thử đeo.

Công nhận là đẹp, nhưng vấn đề ở đây là cậu chẳng có bộ quần áo nào phù hợp để phối với nó, lại càng không có dịp nào thích hợp để đeo món này ra ngoài.

Quan trọng nhất, cái này đắt quá trời đất luôn á!

Tiểu thiếu gia tặng cậu món quà giá trị thế này, chẳng lẽ cậu ấy không cần sống nữa sao?

Đang loay hoay định tháo dây chuyền ra, chuông điện thoại bỗng reo vang làm anh giật bắn cả mình. Số lạ. Cảnh Nghi không buồn nghĩ ngợi mà thẳng tay cúp máy luôn.

Chưa đầy một phút sau, một tin nhắn gửi tới:

[Bạn nhỏ Cảnh, tôi là Lương Kinh đây. Chúc mừng năm mới! Có hứng thú đến trang viên của tôi tham dự một buổi tụ họp với hội bạn đường không?]

Mắt Cảnh Nghi sáng rực như đèn LED, lập tức chạy uỳnh uỵch lên tầng hai, hào hứng gõ cửa phòng Lệ Vấn Chiêu:

"Đại thiếu gia! Tỷ phú Lương Kinh mời chúng ta tới trang viên của ông ấy chơi nè!"

【Mở cửa! Mở của! Sợ cái gì mà không mở cửa, em biết anh ở trong đó mà!】

Lúc này, Lệ Vấn Chiêu vừa mới tắm xong, tóc tai còn ướt đẫm, làn da cũng lấp lánh hơi nước. Anh tiện tay khoác chiếc áo choàng tắm trắng, còn hơi để hở phần cổ, nghe tiếng "đập cửa đòi mạng" ngoài kia cứ nghĩ có chuyện gì nghiêm trọng, vội vàng mở cửa mà chưa kịp cài chặt áo.

Lệ Vấn Chiêu cũng không ngờ Lương Kinh lại mời hai người họ. Xem ra, lời chào tạm biệt lần trước không phải chỉ là khách sáo. Xã giao của quản gia nhỏ, thật sự quá chắc cú.

Ánh mắt anh liếc qua màn hình điện thoại của Cảnh Nghi rồi khẽ nhíu mày: "Bạn đường là gì?"

Cảnh Nghi làm vẻ mặt "chuyện này mà cũng phải hỏi" rồi giải thích: "Là bạn quen ngoài đường á!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Sao trên đời lại có nhiều người cùng tần số kỳ lạ với quản gia nhỏ nhà anh đến thế?

"Em muốn đi lắm à?"

Cảnh Nghi gật đầu lia lịa, ôm khư khư chiếc điện thoại: "Đi chứ! Đây là cơ hội ngàn vàng để 'chọt kim' Thẩm Thù Bách đấy!"

Lệ Vấn Chiêu: "Không phải lần trước đã đâm thủng lốp xe của hắn rồi sao?"

"Chừng đó thì ăn thua gì." Cảnh Nghi hùng hồn: "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nếu không gió xuân vừa thổi là nó mọc lại ngay. Với lại... hắn chơi em thê thảm như thế, em vẫn chưa trả đủ đâu."

"Trả thù thì phải làm từ sáng đến tối mới gọi là bài bản."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lý luận quái gở của quản gia nhỏ thật sự là vô tận.

"Đi cũng được," anh thở dài, "nhưng cấm gắn cho tôi cái hình tượng siêu nhân quái dị gì đó nữa."

Cảnh Nghi bĩu môi, trông rõ tiếc nuối: "Thôi được..."

【Anh đúng là phá tan hình ảnh dịu dàng của em đấy!】

Lệ Vấn Chiêu đứng thẳng hơn, ánh mắt hạ xuống nhìn thẳng vào người trước mặt: "Em tìm tôi, chỉ để nói chuyện này thôi à?"

Cảnh Nghi gật gù:

【Dạ đúng rồi.】

Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Chuyện kiểu này, đừng có cuống cuồng gõ cửa loạn lên ở ngoài như thế nữa."

Cảnh Nghi ngớ người, lúc này mới để ý đến bộ dạng của người trước mặt: quần áo xộc xệch, tóc còn ướt, cả người ngập trong hương nước tắm, rõ ràng vừa bước ra từ phòng tắm.

Cuộc sống gần đây sung sướng quá làm gan Cảnh Nghi lớn hẳn, cậu không nhịn được mà buông lời trêu chọc:

"Anh có phải không mặc gì đâu, sao phải ngại?"

【Em đâu phải lần đầu nhìn thấy.】

【Anh giấu giấu diếm diếm như vậy là coi em là người ngoài đúng không?】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Im lặng hai giây, ánh mắt anh híp lại đầy nguy hiểm.

Nhạy bén như Cảnh Nghi, nhận thấy điềm chẳng lành liền quay đầu bỏ chạy. Nhưng chạy chưa được hai bước thì bóng dáng cao lớn đã chắn ngay trước mặt.

Lệ Vấn Chiêu đẩy cậu dựa vào tường, một tay chống lên khung cửa, hơi thở phả xuống khiến khoảng cách trở nên vô cùng gần gũi.

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu chằm chằm, giọng nói trầm thấp vang lên: "Em..."

"Tách!"

Cảnh Nghi luống cuống vỗ bậy vào công tắc đèn cạnh tường. Căn phòng tối sầm lại, chỉ còn lại hai cái bóng mờ mờ.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Ừm, hình như tắt đèn làm bầu không khí càng mờ ám hơn.

Cảnh Nghi định lên tiếng giải thích thì đột nhiên nhận thấy thứ gì đó phát sáng trong bóng tối.

Hai người đồng loạt cúi đầu nhìn-

Chỉ thấy trên cổ Cảnh Nghi, một chuỗi ngọc phát sáng xanh lè đang lấp lánh dưới dạng ánh sáng dạ quang, mấy viên ngọc như hạt đậu to nhỏ nhấp nháy đều đều, còn làm cả khuôn mặt cậu ánh lên sắc xanh...

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Hóa ra, "sáng chói" mà tiểu thiếu gia nói... không phải chỉ là phép ẩn dụ.

Bình Luận (0)
Comment