Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 76

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảnh Nghi: "...???"

【Tiểu thiếu gia à, cậu có muốn nghe thử mình đang nói gì không? Sau này bớt đóng phim lại đi, IQ với EQ bị hao tổn hết rồi đó.】

May mà Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ được bình tĩnh, liếc một cái đã nhìn ra em trai mình lại đang làm trò: "Em lại diễn kịch bản gì nữa đây?"

Lệ Minh Chức: "Em không có!"

"Thế là ngốc thật à?" Đến cả nam nữ cũng không phân biệt được sao?

"..."

Bị lật tẩy ngay tại chỗ, Lệ Minh Chức thở dài một hơi, bắt đầu thuyết phục: "Em chỉ... chỉ muốn anh đuổi Cảnh Nghi đi thôi."

Lệ Vấn Chiêu: "Tại sao?"

Cảnh Nghi ngơ ngác ngẩng đầu: "Tiểu thiếu gia, tôi đâu có đắc tội với cậu, sao lại muốn lấy mất chén cơm của tôi thế?"

Lệ Minh Chức nhanh chóng giải thích: "Không phải! Cảnh Nghi, anh đừng lo, chỉ là nếu anh cả đuổi anh, tôi mới có cơ hội mời anh làm trợ lý cho tôi thôi mà."

Cảnh Nghi lần đầu nghe lý luận kiểu này, cả người hóa đá: "Hả?"

Lệ Minh Chức: "Anh cả chiếm dụng anh lâu quá rồi! Anh là quản gia của nhà họ Lệ mà, từ ngày kiêm thêm nghề phụ giúp anh ấy, trông anh chẳng giống quản gia gì cả, mà giống như quản lý riêng của anh ấy hơn."

Càng nói càng tức, cậu bực dọc than thở: "Tôi tìm anh mấy lần mà lần nào cũng không gặp. Cảnh Nghi, anh mới là bạn tốt nhất của tôi, anh cả là đến sau, là người thứ ba, anh phải đứng về phía tôi, đi theo tôi đi!"

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Hai người lén liếc nhìn nhau, không biết nên trách tiểu thiếu gia vì đùa giỡn quá trớn, hay nên khen cậu thông minh nhanh trí.

Lệ Minh Chức vẫn chưa ý thức được vấn đề, còn nhiệt tình đề nghị: "Hay là thế này, chúng ta thương lượng đi, Cảnh Nghi ngày lẻ theo em, ngày chẵn theo anh cả, cuối tuần thì cho anh ấy nghỉ ngơi, được không?"

Lệ Vấn Chiêu: "... Cậu nghĩ đây là trẻ con tranh kẹo à?"

Lệ Minh Chức tiếp tục mặc cả: "Không được thì hai, ba, tư là của anh, năm, sáu, bảy là của em, như thế Cảnh Nghi đỡ phải chạy qua chạy lại mỗi ngày, ok không anh cả?"

Phàn Minh nghe xong hít một hơi thật sâu, nhìn Lệ Minh Chức mà cứ như đang đánh giá một tay ngang không biết lượng sức.

Cảnh Nghi đứng xa xa, tự hào ưỡn thẳng ngực.

Nhìn xem, công việc của cậu đáng giá đến mức nào, hai anh em nhà họ Lệ giành giật như sắp đánh nhau luôn!

Còn ai có thể vượt qua cậu trong vị trí này chứ?

Rõ ràng là không ai hết!

Há há há há há

"Không được." Lệ Vấn Chiêu thẳng thừng từ chối.

Mặt Lệ Minh Chức lập tức xị xuống: "Em đâu có hỏi anh! Cảnh Nghi, anh nói đi, muốn theo tôi hay theo anh cả?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày nhìn qua.

Cảnh Nghi: "..."

Hỏng rồi, sao tự dưng lại đẩy vấn đề qua cho mình?

Cảnh Nghi nhanh chóng chớp mắt, nhỏ giọng đề nghị: "Hay là... hai người đều trả lương cho tôi, sau đó tôi nghỉ luôn cả sáu ngày, Chủ Nhật họp tổng kết với hai người nhé?"

Lệ Minh Chức: "..."

Phàn Minh: "Phụt."

Cảnh Nghi ngẫm nghĩ vài giây, phải nói thật, từ khi xuyên không đến giờ, Lệ Minh Chức đối xử với cậu rất tốt. Một cậu nhóc đơn thuần, ngây thơ thế này, thật khiến người ta không nỡ phũ phàng.

"Tiểu thiếu gia." Cảnh Nghi kiên nhẫn khoác vai Lệ Minh Chức, nhẹ nhàng dỗ dành: "Tạm thời tôi chưa thể rời công ty đâu."

Lệ Minh Chức: "Tại sao?"

Cảnh Nghi đảo mắt nhìn quanh, ghé sát tai thì thầm: "Cậu quên rồi à? Nhà họ Thẩm vẫn chưa sụp đổ. Nếu thiếu tôi làm 'buff hỗ trợ', đại thiếu gia sao mà đỡ nổi những đòn tấn công của đối phương?"

Lệ Minh Chức ngẩn người: "Cũng đúng ha."

Cậu liếc nhìn Lệ Vấn Chiêu một cái: "Vậy anh còn ở lại với anh ấy bao lâu nữa?"

Cảnh Nghi: "Không rõ nữa."

"..." Lệ Minh Chức: "Tôi thấy anh lừa tôi đúng hơn đấy."

"Trời đất chứng giám, tôi không hề mà."

Lệ Minh Chức đành bất lực gật đầu: "Vậy anh ăn trưa với tôi nhé?"

Cảnh Nghi vui vẻ đáp: "Được!"

"Hihihihi."

Hai người kề sát bên nhau, Lệ Minh Chức thuận thế ôm lấy eo Cảnh Nghi, rồi đột nhiên khựng lại.

Vừa nãy bế Cảnh Nghi lên, dù cách lớp quần áo dày, cậu vẫn cảm nhận rõ cái eo mềm dẻo kia, ôm thích cực kỳ.

"Cảnh Nghi." Lệ Minh Chức cúi mắt, vén nhẹ vạt áo rộng thùng thình của Cảnh Nghi: "Anh có cơ bụng luôn à, sao mà bụng anh săn chắc thế?"

Nghe xong, Cảnh Nghi cười khanh khách hai tiếng, đắc ý kéo áo lên, lộ bụng cho cậu xem: "Đúng rồi, tôi có hai múi nè, ráng hóp chút nữa thì thành bốn múi hí hí hí!"

Vẫn là tiểu thiếu gia có con mắt tinh tường, biết nhìn hàng!

"Oa, giống tôi luôn nè!"

Thế là hai người bắt đầu thi nhau vạch áo chọc bụng đối phương trong một góc phòng.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Phàn Minh len lén quan sát sắc mặt đen sì của Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Minh Chức chỉ ở lại công ty đến chiều rồi về nhà. Cảnh Nghi tiễn cậu xuống lầu, thấy cậu nhảy chân sáo ra về mà cũng vui vẻ mỉm cười.

"Cảnh Nghi, tôi đi nha!" Lệ Minh Chức vẫy tay rối rít.

Cảnh Nghi tiễn biệt: "Ừ, đi quay phim tốt nhé."

Xe bảo mẫu của Lệ Minh Chức đỗ ngay cổng, quản lý Hà Phinh đích thân đến đón cậu. Cửa xe đóng lại, chiếc xe nhanh chóng rời đi.

Cảnh Nghi cũng quay lại công ty, nhưng chưa được bao lâu đã nhận được tin nhắn của nhị thiếu gia.

[Tiểu thiếu gia]: Cảnh Nghi, chị Hà nói lịch trình tiếp theo của tôi là quay ngoại cảnh, chắc phải một tháng tôi mới gặp lại anh. Tôi buồn lắm... [Ôm tim đau đớn.jpg]

Cảnh Nghi trợn tròn mắt: "..."

Diễn sâu thế này, chắc chắn tương lai cậu sẽ nổi trong làng giải trí thôi.

[Tiểu thiếu gia]: Anh không an ủi tôi à?

[Mộng dài lười tỉnh]: Lalalalalala...

[Tiểu thiếu gia]: ???

[Mộng dài lười tỉnh]: Cậu thấy gì?

[Tiểu thiếu gia]: Nhiều chữ "la" quá!

[Mộng dài lười tỉnh]: Thế thì được rồi, đi chơi vui vẻ nha.

[Tiểu thiếu gia]: ......

Cất điện thoại vào túi, Cảnh Nghi vừa ngẩng lên thì đã thấy hai người quen thuộc xuất hiện ngoài cửa công ty-Lệ Úc và Lệ Đình.

"Đã điều tra tất cả những người bên cạnh anh cả rồi," Lệ Đình cau mày, vẻ suy tư.

"Không lý nào không phát hiện được manh mối. Hay là thật sự giấu kỹ đến mức chờ đến ngày cưới mới công khai?"

"Em chắc là đã kiểm tra hết chưa?" Lệ Úc hỏi.

"Chắc chứ! Đến cả Phàn Minh em cũng đã tra rồi."

Lệ Úc nhìn thoáng qua, ánh mắt dừng lại trên người Cảnh Nghi đang đứng ngoài cửa. Anh khẽ nhếch môi cười đầy ẩn ý: "Còn Cảnh quản gia, em đã tra chưa?"

"Tra cậu ta làm gì?" Lệ Đình nhíu mày.

"..." Lệ Úc bật cười nhàn nhạt: "Anh thấy cả đời này em cũng chẳng tìm ra được người yêu của anh cả đâu."

"Ý anh là gì? Chẳng lẽ anh cũng nghĩ anh cả giấu người kỹ quá sao?"

"..." Lệ Úc chậm rãi buông một câu, "Là em ngốc thôi."

"Gì cơ?"

Chưa kịp hiểu chuyện gì, Lệ Đình đã bị anh trai đá một cú bay xa.

Cảnh Nghi: "..." Anh em nhà này hòa thuận thật đấy.

Thấy tình hình không ổn, Cảnh Nghi quay người định chuồn, nhưng Lệ Đình đã lồm cồm bò dậy, vươn tay Nhĩ Khang: "Đừng đi, Cảnh Nghi!"

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e617773

"..."

"Vừa thấy tôi liền bỏ chạy, cậu chắc chắn là có chuyện gì đó giấu giếm, đúng không?"

"....." Tam thiếu gia, sự nhạy bén của anh trong một số tình huống đúng là đáng khen, nhưng rất hiếm."

Cảnh Nghi đáp tỉnh bơ: "Tôi thấy nhị vị thiếu gia đến nên muốn đi pha chút trà mới thôi."

"Thật không?" Lệ Đình nghi hoặc.

"Đương nhiên, thuần khiết 24k luôn!"

"Không cần đâu, Cảnh quản gia." Lệ Úc chen ngang, thản nhiên nói: "Bọn tôi chỉ đi ngang qua thôi, sắp đi rồi."

Lệ Đình thắc mắc: "Không phải định tra ra đại tẩu à?"

Cảnh Nghi: "?"

Lệ Úc hắng giọng, đổi ý: "Không tra nữa. Công ty còn việc, đi thôi."

Vậy là Lệ Đình bị kéo đi trong tình trạng ngơ ngác.

Cảnh Nghi nhìn theo, chậc chậc hai tiếng, cảm thán: "Gia đình này đúng là đoàn kết quá mức."

Cậu lắc đầu, bước vào thang máy, lên đến tầng trên cùng thì thấy tin nhắn của Lệ Vấn Chiêu:

[Đi tiễn người mà đi lạc luôn rồi à?]

【Không ạ, em về rồi đây!】

Gõ nhẹ cửa văn phòng, Cảnh Nghi thò đầu vào: "Đại thiếu gia, anh tìm em có việc gì sao?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướn mày: "Không có việc thì không được tìm em à?"

Nhìn biểu cảm đó, Cảnh Nghi ngoan ngoãn ngồi xuống, thẳng lưng như học sinh mẫu mực.

Lệ Vấn Chiêu: "Xác định quan hệ cũng lâu rồi, em định khi nào cho anh một danh phận?"

Nghe thế, Cảnh Nghi xém thì sặc. Cậu bấu nhẹ vào mép bàn, cố giữ bình tĩnh:

"Danh phận... chẳng phải rõ ràng lắm rồi sao?"

【Anh là bạn trai em, em là bạn trai anh. Có phúc cùng hưởng, có thịt anh ăn-em nhớ hết mà!】

"Anh nói danh phận trước mặt mọi người."

Cảnh Nghi nghe xong, mặt mày có chút kỳ quặc: "Em sợ em không gánh nổi..."

"?"

Không nói nhiều, Cảnh Nghi móc điện thoại ra, chìa thẳng vào mặt anh: "Ba người em trai anh đang liên thủ đào thông tin về em đấy!"

Trên nhóm chat "Hội đi khắp thế gian tìm chị dâu":

[Lệ Đình]: Công ty tra xong rồi, không phát hiện người khả nghi. Lặp lại, không phát hiện. Over.

[Lệ Úc]: Ngốc.

[Tiểu thiếu gia]: Anh hai, anh đừng nói anh ba như vậy. Nếu tìm được người, em cũng sẽ không chia sẻ thông tin với anh đâu.

[Lệ Úc]: ....

Cảnh Nghi nhìn tin nhắn, đau khổ thốt lên: "Nhị thiếu gia biết hết rồi à?"

Lệ Vấn Chiêu: "Nó không nói nhiều, nhưng rất thông minh. Chắc chắn đã nhận ra."

Cảnh Nghi lẩm bẩm: "Lại để anh ta ăn thêm một quả dưa mới rồi..."

Cậu bắt đầu nghi ngờ rằng Lệ Úc giữ im lặng không phải vì sợ đại thiếu gia phản đối, mà là để xem hai "con khỉ" còn lại trong nhà đào bới thế nào.

Lệ Vấn Chiêu cũng nghĩ vậy: "Nên em phải nhanh chóng nghĩ cách để cắt đứt ý nghĩ ăn dưa của anh ta."

Cảnh Nghi gật đầu, tỏ vẻ rất hợp lý, trong đầu đã lén lút lên kế hoạch "nhổ tận gốc" vị vua ăn dưa này.

Vừa nghĩ, cậu vừa mở ngăn kéo, lôi ra một hộp chocolate nhân, bóc ra nhai rồm rộp, vẻ mặt cực kỳ hài lòng: "Được rồi!"

Ăn đến tập trung cao độ, chẳng để ý miệng mình lem nhem, đột nhiên cằm bị ai đó nâng lên.

Ngón tay của Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng vuốt qua khóe môi, giọng trầm thấp: "Ăn vặt mà cũng làm mình lem luốc thế này à?"

Cảnh Nghi: "..."

"Cảm... cảm ơn anh."

Lệ Vấn Chiêu buông tay, lạnh nhạt đáp: "Không có gì."

Cảnh Nghi: "..."

Mình căng thẳng kiểu gì thế này?!

Phàn Minh: "Cảnh quản gia, đây là tài liệu, cảm phiền nhé."

"Thư ký Phàn, anh mới vất vả đấy." Cảnh Nghi nhận tài liệu, lướt qua mấy cái tên rồi đã nhanh tay đưa cho Lệ Vấn Chiêu: "Xem qua rồi, không vấn đề gì đâu."

Phàn Minh: "..."

Rõ ràng là Lệ tổng và Cảnh quản gia đang chơi một kiểu cực mới mẻ, nhưng anh thì chẳng tài nào hiểu nổi.

Lệ Vấn Chiêu nhìn sơ qua bản lý lịch, cảm thấy ổn nên ký ngay, sau đó giao Phàn Minh lo liệu thủ tục tuyển dụng.
"Được rồi, Lệ tổng,"

Phàn Minh nói. "Có một người khá tích cực, hiện tại đang ở công ty. Nếu được thì cậu ấy muốn bắt đầu làm việc ngay hôm nay."

Lệ Vấn Chiêu: "Cũng được."

.

Cả ngày bận rộn với công việc, hiếm lắm Lệ Vấn Chiêu mới tan làm đúng giờ. Nhưng khi dọn dẹp đồ, vô tình mở tủ, một đống hộp quà nhỏ đổ xuống chân Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi: "?"

"Cái này là gì thế?"

Lệ Vấn Chiêu nhặt lên, tiện tay nhét lại vào tủ: "Đều là quà của mấy bên đối tác gửi. Tôi không dùng, cứ để ở đây."

Cảnh Nghi cúi xuống nhặt hai hộp lên: "Em xem thử được không?"

"Xem thoải mái."

Bên trong toàn là phụ kiện cho nam: khuy măng-sét, đồng hồ, và không ít dây lưng da.

Cảnh Nghi rút thử vài chiếc dây lưng, so sánh rồi ngỡ ngàng: "Mấy cái này đắt ghê, có cái còn sáu chữ số nữa!"

Lệ Vấn Chiêu: "Thương hiệu này rất nổi tiếng, quảng cáo của họ là dây lưng không bao giờ đứt."

Cảnh Nghi bối rối: "Một cái dây lưng cần bền thế để làm gì? Dùng trói bò à?"

Hay là làm dây trói thần kỳ trong phim cổ tích?

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi tiện tay lấy dây lưng đo đạc trên người Lệ Vấn Chiêu, những chiếc chưa dùng hết thì vắt hờ lên vai anh. "Em nghĩ là..."

Cửa văn phòng bất ngờ bật mở, Phàn Minh bước vào với hai tập tài liệu: "Lệ tổng, đây là yêu cầu mới của tổng giám đốc Lương về dự án. Ngài xem..."

Nhưng bước chân anh khựng lại khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt: Lệ tổng người đầy dây da vắt qua vai, bên cạnh là Cảnh quản gia cầm một chiếc dây lưng...

"..."

Phàn Minh bối rối gãi đầu, chân lùi lại vài bước, mắt đảo qua đảo lại, tay nắm chặt tay nắm cửa như sắp chạy.

"Thư ký Phàn, anh đừng nghĩ bậy," Cảnh Nghi lập tức giải thích. "Chúng tôi chỉ đang thử dây lưng mới thôi."

"À... vâng, tôi biết mà." Nhưng ánh mắt Phàn Minh thì rõ ràng là không dám nhìn thẳng.

Cảnh Nghi vội vàng chạy tới: "Anh đừng tưởng tượng lung tung nữa, đưa tài liệu đây!"

Phàn Minh liếc Lệ Vấn Chiêu một cái, giơ tay phẩy phẩy, rồi quay lưng đi mất.

Cảnh Nghi: "..."

Ủa? Thư ký Phàn vừa đưa tôi... không khí đấy à?

.

Sau "sự cố dây lưng," Phàn Minh né tránh Cảnh Nghi suốt hai ngày liền.

Tối hôm đó, Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu trở về căn hộ trung tâm thành phố. Vì hợp tác với tổng giám đốc Lương khá gấp, vừa về nhà, Lệ Vấn Chiêu đã chui ngay vào phòng làm việc và cắm mặt đến tận 8 giờ tối.

Cảnh Nghi cũng rất tâm lý, không quấy rầy.

Đến 9 giờ, chuông cửa vang lên. Cảnh Nghi cảnh giác đứng ở cửa: "Ai đấy?"

"Chào anh, tôi là nhân viên phòng nghiên cứu. Lệ tổng bảo tôi đến lấy tài liệu." Giọng một người phụ nữ vang lên.

Cảnh Nghi chạy thẳng vào phòng làm việc: "Đại thiếu gia, có nhân viên tìm anh!"

Lệ Vấn Chiêu: "Cho vào đi."

Cảnh Nghi gật đầu rồi mở cửa. Đứng trước mặt là một cô gái mặc đồ vest chỉnh tề, đeo kính nửa gọng, tóc thẳng, cằm nhọn, vẻ ngoài trông khá lạnh lùng.

"Chào anh, tôi đến theo lệnh của Lệ tổng."

Cảnh Nghi dẫn cô vào phòng làm việc, không quên nói thêm: "Lệ tổng ở trong đó."

"Xin cảm ơn."

Cảnh Nghi không muốn làm phiền, nên quay vào bếp pha trà. Khi bưng hai cốc trà ra, cậu thấy cô gái vừa bước ra từ phòng làm việc, đang nghe điện thoại.

"Được rồi, tôi biết rồi..."

Vừa nói, cô vừa liếc Cảnh Nghi một cái, sau đó vội vàng cúp máy. "Xong việc rồi, tôi xin phép đi trước."

Nhưng thoáng qua màn hình điện thoại của cô, Cảnh Nghi bất chợt thấy vài chữ quen thuộc: "Thẩm... gì nhỉ?"

Thẩm Thù Bách?!

Cảnh Nghi đột nhiên mở to mắt, gần như làm rơi cả khay trà. Cậu nhớ ra đây chính là tình tiết quan trọng: nữ nhân viên này giả danh để đột nhập, đánh cắp tài liệu cơ mật của Lệ thị và gây thiệt hại nghiêm trọng cho công ty.

Cô ta vừa bảo mình làm ở đâu nhỉ?

... Phòng nghiên cứu?

Chết tiệt, chẳng lẽ trùng hợp vậy luôn?

Cảnh Nghi hoàn hồn lại thì cô gái đã bước ra đến cửa. Cậu nhanh chóng bưng trà chạy tới: "Làm thêm giờ chắc mệt lắm nhỉ, uống chút nước đi."

Cô gái ngập ngừng: "Không cần đâu, tôi không khát."

Cảnh Nghi kiên quyết: "Tôi vừa pha xong, nước sạch lắm."

Bị ép đến mức không từ chối nổi, cô đành nhận ly trà. Nhưng đúng lúc đó, tay Cảnh Nghi bất ngờ lệch đi, làm nước trà đổ hết vào tập tài liệu.

Cô gái: "!!!"

"Anh làm gì thế?! Tài liệu bị hỏng hết rồi!" Cô mở tập tài liệu ra trong hoảng hốt, phát hiện chữ ký trên trang cuối đã nhòe đi hoàn toàn.

Tập tài liệu này, giờ coi như vô dụng.

Cô gái nghiến răng, hằn học nhìn Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi cười hối lỗi: "Xin lỗi, tay tôi trượt..."

Lệ Vấn Chiêu từ trong phòng làm việc bước ra: "Chuyện gì vậy?"

Cô gái lập tức giải thích: "Lệ tổng, tài liệu bị hỏng rồi. Ngài có bản sao chứ?"

Lệ Vấn Chiêu hơi nhíu mày.

【Đừng đưa cho cô ta, cô ta là gián điệp đấy!】

Cảnh Nghi lập tức cảnh báo.

Lệ Vấn Chiêu nhìn Cảnh Nghi, bình thản gật đầu: "Biết rồi."

Lệ Vấn Chiêu hơi híp mắt, ánh nhìn lành lạnh lướt qua người phụ nữ trước mặt: "Ở đây không có bản sao, cô về nghỉ trước đi, ngày mai tôi tự mình nói chuyện với Tổng giám đốc Lương."

Cô nàng nhân viên mím môi, định nói gì đó, nhưng tình hình đã đến mức này, đành trút một cái lườm không hài lòng vào Cảnh Nghi trước khi quay ngoắt đi thẳng.

Lệ Vấn Chiêu đóng cửa lại, sắc mặt không mấy dễ chịu: "Trong công ty vẫn còn nội gián của Thẩm Thù Bách."

Cảnh Nghi suy nghĩ chút rồi nhẹ nhàng nói: "Chắc đây là con mọt cuối cùng rồi."

Dựa theo nguyên tác, sau khi tập đoàn nhà họ Lệ sụp đổ, Thẩm Thù Bách cũng chẳng cần cực khổ cài cắm người của mình vào nữa.

Lệ Vấn Chiêu hít sâu một hơi, vẻ mặt hơi sầm xuống vì suýt nữa xảy ra chuyện lớn: "Tài liệu đó rất quan trọng, em phá đúng lúc lắm."

Cảnh Nghi cười nhẹ, ánh mắt cong cong tinh nghịch: "Em biết anh dùng bút máy ký tên, nên còn kịp xử lý mà."

Cậu bỗng mỉm cười rạng rỡ, nhìn thẳng vào Lệ Vấn Chiêu đầy mong chờ:
"Em giúp anh một chuyện lớn như vậy, anh có định thưởng gì không?"

Lệ Vấn Chiêu cúi mắt nhìn gương mặt tươi roi rói trước mặt, giọng bình thản nhưng đầy ý cười: "Em muốn gì?"

Cảnh Nghi giả vờ e thẹn, ngượng ngùng đáp: "Cũng không nhiều đâu, giống như các thiếu gia khác là được rồi."

【Tiểu thiếu gia thì tặng đồ ăn quần áo, nhị thiếu gia cho đồng hồ kim cương, tam thiếu gia thẳng tay chơi lớn tặng luôn xe hơi.】

【Đại thiếu gia hào phóng như vậy, chắc là sẽ không keo kiệt mấy món quà đâu.】

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu như trầm xuống một chút, đáp gọn: "Tất nhiên là phải có thưởng."

Nghe vậy, Cảnh Nghi mừng rỡ, xòe hai tay ra như xin quà: "Cảm ơn Đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu khẽ hỏi: "Bọn nó thưởng cho em như thế nào?"

Cảnh Nghi cố nhớ lại một chút rồi cười toe toét: "Lén đặt trên giường em vào nửa đêm ạ."

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp lại: "Anh cũng vậy."

Cảnh Nghi đỏ mặt cười ngượng. Quả nhiên là Lệ gia, mấy ông cậu chủ này thích làm ông già Noel lắm! Thôi được, chút yêu cầu nhỏ này, cũng dễ chiều mà.

"Vậy tối nay em để sẵn một cái tất ở đầu giường nhé. Đủ để bỏ quà vào không?"

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Đủ."

Cảnh Nghi nghe mà vui như Tết, phấn khởi về phòng chờ đợi.

.

.

Cả tối, cậu nằm lăn qua lăn lại, không tài nào ngủ được, chỉ chăm chăm nghĩ về món quà bất ngờ từ Đại thiếu gia.

Đến nửa đêm, cửa phòng khẽ mở.

Cảnh Nghi lập tức căng cứng, hai tay siết chặt chăn:

Đến rồi, quà của mình đến rồi!

Bóng dáng cao lớn bước đến cạnh giường, cúi xuống kéo nhẹ chăn của cậu.

Cái gì đây? Chắc là tặng quà tận tay à?

Nhưng ngay giây tiếp theo, khi chăn bị kéo hẳn xuống, cậu cảm thấy một luồng áp lực kỳ lạ. Một cánh tay vòng qua cổ, một tay luồn dưới đầu gối.

Cảnh Nghi: "???"

Có gì đó sai sai...

Cậu lập tức bay lên không trung trong một tư thế "công chúa" kinh điển, liền túm chặt lấy vai Lệ Vấn Chiêu:"Đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu bế cậu đi qua hai ngã rẽ, bước thẳng vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đặt cậu xuống chiếc giường lớn, rồi cúi xuống nhìn cậu.

"Dạo này em rất ngoan, thưởng cho em ngủ chung với anh."

Cảnh Nghi: "...??"

Mình dẫn sói vào nhà à?

Bình Luận (0)
Comment