Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 78

"RẦM-CHOANG!"

Từ tầng cao nhất của tập đoàn Thẩm Thị vọng ra một loạt tiếng đập ly, đập tường.

"Lệ Vấn Chiêu bị bệnh đúng không? Hắn ta bị bệnh thật đúng không?!"

Nửa tiếng sau khi bài đăng của Thẩm Thù Bách xuất hiện, phòng làm việc của hắn biến thành một chiến trường.

"Tôi đăng Weibo đàng hoàng, hắn chen vô làm cái quái gì? Còn bày đặt nói tàu lượn siêu tốc! Hắn giỏi thế thì sao không bay luôn lên trời đi? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp cả tổ tiên nhà hắn!"

Khó khăn lắm mới dỗ được Tần Ninh Ninh quay lại, Thẩm Thù Bách đáng lẽ ra đang rất vui, nhưng cái bình luận của Lệ Vấn Chiêu vừa thả xuống, hắn chỉ còn biết nổ tung.

Xung quanh, trợ lý và thư ký đồng loạt hóa đá. Không ai dám thở mạnh.

"Câm hết rồi à? Sao không ai nói gì hết?!"

Nhân viên nhìn nhau, ánh mắt trao đổi: Nói cái gì bây giờ? Ai dám mở miệng thì coi như tự ký đơn nghỉ việc.

Thẩm Thù Bách giận đến đỏ mặt, đập tay xuống bàn: "Gọi hết nhân viên trong công ty lên đây, xếp hàng cho tôi, mỗi người chửi Lệ Vấn Chiêu ba câu!"

Trợ lý & thư ký: "......"

Sếp à, tỉnh lại đi.

Cuối cùng, trợ lý đành lên tiếng: "Thẩm tổng, nếu làm thế thì sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất công việc của mọi người. Hiện tại, công ty chỉ còn hai dự án lớn, nếu không hoàn thành đúng hạn thì..."

Thẩm Thù Bách hít một hơi thật sâu, kéo lỏng cà vạt, cố gắng gom lại chút lý trí vừa bay đi. "Được rồi, không làm phiền người khác. Vậy các cậu chửi, tôi ngồi nghe."

"......"

Ủa, lại quay vô đám tụi tui hả sếp?

Nhưng mà... chửi cái gì giờ? Lệ Vấn Chiêu có làm gì tụi này đâu, tự nhiên bảo mở miệng là không biết bắt đầu từ đâu.

Thẩm Sơ Bách cốc cốc lên bàn: "Bắt đầu đi, chẳng lẽ phải chờ tôi mở màn? Mỗi người chửi 10 câu, không được lặp lại, không chửi đủ thì đừng mong đi đâu hết!"

Trợ lý: "......"

Tiêu rồi tiêu rồi, sếp lớn bị chọc tức đến hóa dại luôn rồi. Nếu cứ tiếp tục thế này, công ty kiểu gì cũng đi đời.

Trợ lý nhanh chóng đổi chiến thuật, cố dỗ ngọt: "Thẩm tổng, bây giờ việc quan trọng nhất là hoàn thành tốt các dự án hiện tại, tranh thủ gây ấn tượng tốt với đối tác. Còn chuyện bên phía Lệ Thị, họ chơi xấu thì chúng ta phản đòn lại, chẳng phải chuyện khó. Chửi người chẳng những không giải quyết vấn đề, mà còn làm tổn hại sức khỏe của chính mình. Hơn nữa, cô Tần vẫn đang đợi ngài đấy."

Hắn ta vừa nói vừa nhìn Thẩm Sơ Bách đầy hy vọng, thầm cầu nguyện:

Xin sếp hãy tỉnh táo! Còn dự án, còn công ty, còn chị dâu nữa mà!

"Ai cho phép cậu gọi cô ấy là 'cô Tần'? Phải gọi là phu nhân!"

"......"

Nếu không phải vì mức lương trợ lý tổng giám đốc ở Thẩm Thị cao gấp đôi bên ngoài, trợ lý này có khi đã bỏ việc từ lâu.

Nhưng đời ép phải cúi đầu, anh ta đành nặn ra một nụ cười méo xệch, sửa miệng: "Dạ, là Thẩm phu nhân."

"Đi tìm một đội chuyên chửi thuê, kéo cả hội lên Weibo của Lệ Vấn Chiêu, spam mấy bình luận ác ý. Tôi chịu khổ thế nào, hắn cũng phải nếm mùi."

"...... Vâng."

Ra lệnh xong, Thẩm Thù Bách cuối cùng cũng chịu hạ nhiệt, rót liền hai cốc nước lạnh uống như dập lửa, rồi bóp bóp trán để giải tỏa căng thẳng.

Hắn hít sâu, hỏi: "Bên Lệ Thị có động tĩnh gì không? Người của ta có tin tức gì không?"

Trợ lý lấy hết dũng khí: "Không có ạ. Lưu Đình bên bộ phận R&D đã bị Lệ Thị phát hiện. Hiện đang bị kiện, mà mã nguồn cũng không lấy được."

Sắc mặt Thẩm Thù Bách tối sầm: "Những người khác thì sao?"

"Lệ Thị đã tăng cường bảo vệ, hiện tại... không thể tiếp cận."

"Đúng là một lũ vô dụng."

Trợ lý khựng lại vài giây, rồi lí nhí báo thêm: "Với cả, tôi vừa nhận được tin... ứng dụng của Lệ Thị đã định ngày ra mắt, vào thứ Bảy tuần sau."

Thẩm Thù Bách ghen đến mức sắp hóa điên.

Công ty của hắn giờ tuột dốc không phanh, còn Lệ Thị thì ngày càng ăn nên làm ra, tiền vào như nước. Thậm chí họ còn dư sức phát tiền thưởng cao cho nhân viên. Chỉ nghĩ đến thôi đã khiến hắn không nuốt trôi cục tức.

"Đi làm ngay." Hắn ra lệnh: "Ngày ứng dụng của bọn họ ra mắt, thuê vài trăm người, tất cả đăng nhập và spam ảnh sến súa. Phải là ảnh động GIF, hiểu chưa?"

Trợ lý: "............"

Thẩm Thù Bách hừ lạnh: "Tôi không tin, làm thế mà ứng dụng của bọn họ vẫn sống nổi."

"......"

.

.

Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn không hay biết những trò hề của Thẩm Thù Bách. Nhờ phúc của Cảnh Nghi, anh vừa tóm thêm vài nội gián có thân phận đáng ngờ trong công ty. Tất cả đều được đưa đến bộ phận pháp lý để xử lý.

Tuy vậy, sự kiện này không tạo ra sóng gió lớn trong nội bộ công ty. Với nhân viên Lệ Thị, đây chỉ là một "món ăn nhẹ", chưa đáng để hóng.

Hiện tại, họ đang háo hức thảo luận về buổi tiệc cuối năm sắp tới.

Sau khi nghe kể về những món quà "khủng" như biệt thự hay siêu xe mà Thẩm Thị phát cho nhân viên, không ít người đoán già đoán non rằng Lệ Vấn Chiêu cũng sẽ chi mạnh tay để không bị lép vế.

Tầng cao nhất.

Hứa Miện gõ cửa văn phòng: "Lệ tổng... Lệ tổng không có ở đây à?"

Cảnh Nghi đang ngồi nghịch mấy chậu cây, nghe vậy liền ngẩng lên: "Không á, anh ấy với thư ký Phàn xuống dưới họp rồi. Có việc gì sao?"

Hứa Miện hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn bước vào, đưa tài liệu: "Đây là kế hoạch tổ chức tiệc cuối năm của chúng ta. Tôi làm theo mấy năm trước, muốn hỏi xem Lệ tổng có muốn bổ sung gì không."

Cảnh Nghi: "?"

Chỉ nghe đến hai chữ "tiệc cuối năm", đầu óc Cảnh Nghi lập tức bốc khói.

Mỗi lần nhớ đến Thẩm Thù Bách là cậu lại thấy ám ảnh. Lỡ đâu Thẩm Thù Bách bày trò phá rối thì sao?

Không phải mất tiền là xong, lỡ Lệ Vấn Chiêu dính vào chuyện gì nguy hiểm thì cậu biết làm sao?

Không được, không được, không thể được.

"Tiệc cuối năm này bắt buộc phải tổ chức à?"

Hứa Miện ngẩn ra: "Mấy năm trước đều tổ chức."

Cảnh Nghi tò mò ghé đầu xem kế hoạch: "Oa, mấy năm trước Lệ Thị còn có cả biểu diễn âm nhạc cơ à?"

Hứa Miện cười: "Cảnh trợ lý có hứng thú không?"

Cảnh Nghi gật đầu. Thấy cũng hay ho mà.

Hứa Miện chớp mắt, mỉm cười: "Nếu cậu thích, tôi có thể sắp xếp để anh biểu diễn một tiết mục."

"Thôi thôi thôi!" Cảnh Nghi giật mình, xua tay liên tục, còn lùi mấy bước: "Tôi chỉ thích xem, không thích diễn."

Hứa Miện bật cười: "Cảnh trợ lý đúng là khiêm tốn. Nếu cậu lên sân khấu, chắc chắn sẽ nhận được tràng pháo tay nhiệt liệt."

【Anh ơi, anh đánh giá tôi cao quá rồi. Tôi thổi sáo còn lệch cả nhịp đây này.】

Hứa Miện lại tiếp tục thuyết phục: "Có phải cậu muốn chơi nhạc cụ gì đặc biệt không? Đừng lo, loại nào chúng ta cũng có thể tìm được."

Thấy người ta nhiệt tình quá, Cảnh Nghi cũng ngại không nỡ từ chối.

Một lúc sau, cậu ngập ngừng: "Tôi biết chơi... trống thoái lui, anh có tìm được không?"

Hứa Miện: "......"

Khi những bước chân quen thuộc vang lên ngoài cửa, Cảnh Nghi nhìn ra thì thấy Lệ Vấn Chiêu đang bước vào.

"Có chuyện gì?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.

Hứa Miện trình bày kế hoạch tiệc cuối năm. Sau khi nghe xong, Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Tạm để đó."

Đợi Hứa Miện rời đi, anh lật xem nội dung. Kế hoạch này cũng ổn, không có gì sai sót, nhưng lại không đặc biệt sáng tạo.

Anh đưa tài liệu cho Phàn Minh: "Cậu xem đi."

Phàn Minh nhìn qua, ngạc nhiên: "Tôi chưa từng bảo họ làm kế hoạch tiệc cuối năm."

"Xin lỗi, Lệ tổng. Tôi quên thông báo xuống dưới, năm nay chúng ta sẽ không tổ chức tiệc." Phàn Minh áy náy nói.

Phàn Minh hiểu rõ sự thật. Những lời đồn về sự hào phóng của Thẩm Thù Bách thực ra chỉ là chiêu trò cạnh tranh độc ác giữa hai công ty.

"Không sao." Lệ Vấn Chiêu đáp. "Thông báo ngay đi. Hủy tiệc cuối năm, dùng ngân sách đó để phát thưởng cho nhân viên."

Động thái này không chỉ trấn an nhân viên, mà còn là bước đi khôn ngoan để tránh phiền phức.

Một mũi tên trúng hai đích, đúng kiểu Lệ tổng.

Phàn Minh nghe vậy mắt sáng như đèn pha: "Vâng, cảm ơn Lệ tổng."

Cảnh Nghi nhìn Phàn Minh vui vẻ rời đi, chống cằm than thở: "Làm nhân viên ở Lệ thị đúng là sướng, vừa có ăn có uống, lại còn đầy các loại tiền thưởng hậu hĩnh."

Cái thiết lập này mà xuất hiện ngoài đời thực á? Không đời nào. Đúng là đang sống trong một bộ tiểu thuyết tổng tài từ thời cổ đại.

Lệ Vấn Chiêu liếc đồng hồ: "Tôi có một cuộc họp, trưa nay không ăn với em được."

Cảnh Nghi thoải mái: "Không sao, em còn có thư ký Phàn mà."

"Thích thư ký Phàn đến vậy sao?" Lệ Vấn Chiêu cười cười, ánh mắt đầy ý vị.

Cảnh Nghi thoáng giật mình, lúng túng: "Cũng bình thường thôi, tại anh ấy dễ bị bắt nạt hơn."

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhướng mày: "Tôi cũng dễ bắt nạt, sao em không thử xem?"

Cảnh Nghi: "..."

"Thôi khỏi." Cảnh Nghi nằm ườn ra bàn, hóa thân thành cá muối: "Em với thư ký Phàn ngồi ở văn phòng canh anh là được rồi."

"..."

Lệ Vấn Chiêu đứng dậy: "Chưa đến mùa đông mà đã lười biếng vậy sao? Đi cùng tôi đi, họp xong tôi đưa em đi ăn."

Cảnh Nghi ngáp dài: "Không muốn đi đâu, em chỉ là một con cá muối thôi."

Lệ Vấn Chiêu véo nhẹ sau cổ cậu: "Cá muối thì lật mình đi."

Cảnh Nghi cười khúc khích, rụt cổ lại: "Không lật được đâu, dính chảo rồi hihi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.

Cuối cùng, Lệ Vấn Chiêu đi họp một mình. Cảnh Nghi ở văn phòng nằm dài thêm chút nữa, nghịch điện thoại, máy tính, tiện tay chụp vài tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè.

Ảnh vừa đăng, vòng bạn bè lập tức bị tam thiếu Lệ Đình "thâu tóm":

[Tam thiếu gia]: Rảnh nhỉ?

[Tam thiếu gia]: Không có việc làm thì qua đây nhận thêm nhiệm vụ đi.

[Tam thiếu gia]: Đừng có đăng mấy thứ lười biếng lên vòng bạn bè, ảnh hưởng tinh thần làm việc của nhân viên.

Cảnh Nghi: "..."

Lần đầu đăng vòng bạn bè, hứng thú lập tức bị phá tan tành. Tam thiếu gia đúng là kiểu người có thể "từ dưới đất chui lên" bất cứ lúc nào.

Hôm qua gửi quà chia tay xúi quẩy, hôm nay thì thường trú luôn trong vòng bạn bè. Ảnh vừa đăng được vài giây mà đã bị bắn phá như này.

Cảnh Nghi không chịu thua, trả lời lại:

[Mộng dài lười tỉnh]: Một ông chủ thành công sẽ không ép nhân viên tăng khối lượng công việc.

[Tam thiếu gia]...

[Tam thiếu gia]: Bớt lẻo mép đi, rút lại lời đó ngay.

[Mộng dài lười tỉnh]: Món quà kỳ quặc hôm qua Phàn Minh còn chưa xử lý xong, có cần em gửi lại cho Nhị thiếu gia không, Tam thiếu gia?

[Tam thiếu gia]...

Không lâu sau, Lệ Đình "công phá" qua tin nhắn riêng:

[Tam thiếu gia]: Giỏi rồi nhỉ, dám uy hiếp cả tôi.

[Mộng dài lười tỉnh]: Không dám, là học theo Tam thiếu thôi.

[Tam thiếu gia]: Nói mấy câu vậy mà đã không vui rồi, vòng bạn bè toàn mấy thứ nhảm nhí, đăng làm gì?

Cảnh Nghi nhướn mày:

[Mộng dài lười tỉnh]: Vậy vòng bạn bè của anh có nấu canh xương không?

[Tam thiếu gia]...

Dừng lại vài giây, Lệ Đình chuyển sang "kh.ủng b.ố" bằng cách gọi điện liên tục. Cảnh Nghi không dám bắt máy, vứt điện thoại lên bàn rồi cầm thẻ cơm chạy ra ngoài ăn trưa.

.

Đúng giờ cơm, nhà ăn đông nghịt người.

Cảnh Nghi vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng bàn tán rôm rả.

"Nghe nói năm nay hủy tiệc tất niên rồi?"

"Thật á? Phàn thư ký đích thân thông báo mà."

"Haiz, tôi còn mong chờ ghê."

"Đúng thế, tiệc của Thẩm thị hoành tráng vậy mà. Tưởng Lệ tổng cũng giúp mình có cái nhà lầu trong mơ chứ."

"Thôi đi, thưởng triệu bạc còn không vừa lòng à?"

"Ờ thì... đúng là tôi tham quá rồi, haha."

Cảnh Nghi đứng trong góc tối nghe hết sạch, rất tỉnh táo không lộ mặt. Đợi họ nói xong, cậu mới định bước ra, thì nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên:

"Mấy người biết cái gì, triệu bạc thưởng thì đã sao? Lệ tổng là doanh nhân, bản chất chỉ là làm màu, có ai mãi rộng rãi thế được không?"

Cảnh Nghi nhíu mày.

Cái kiểu chua ngoa gì đây?

Cậu thò đầu ra, thấy người đứng giữa đám đông nói hăng say, cái gáy đúng là không thể lẫn vào đâu.

... Là Hứa Miện.

"Hứa trợ lý, nói vậy không đúng chứ?" Một người phản bác: "Lệ tổng như vậy còn chưa đủ tốt sao, tôi thì thật lòng cảm kích ông ấy."

Hứa Miện khịt mũi: "Mấy người bị lừa hết rồi. Tin nhắn nội bộ là do Thẩm thị hack gửi, Lệ tổng chỉ nhẫn nhịn vì không muốn nhân viên hoảng loạn thôi, làm gì có ông chủ nào hào phóng thật."

Đám đông chết lặng.

Hứa Miện bồi thêm: "Tôi nói thật, Thẩm tổng tốt hơn nhiều, nhà lầu xe hơi đều là vàng thật bạc thật..."

"Tốt thế sao anh không nhảy qua đó luôn đi?" Một giọng nói trong trẻo vang lên từ phía sau: "Đỡ phải vừa ăn của hai bên, vừa chê không hợp khẩu vị."

Hứa Miện quay lại, thấy Cảnh Nghi, sững sờ: "Cảnh trợ lý..."

"Là tôi đây." Cảnh Nghi bước tới, cười mỉm: "Ngạc nhiên lắm hả?"

Hứa Miện chỉ vào cậu, lớn giọng tố cáo: "Cậu nghe lén!"

Cảnh Nghi: "Đây là phòng ngủ nhà anh à? Ai qua đây cũng phải bịt tai chắc?"

"..."

"Không phải tôi nói sai chứ? Đột ngột hủy tiệc, Lệ tổng có nghĩ cho chúng tôi không?"

Cảnh Nghi nhíu mày.

Bị phát hiện rồi, Hứa Miện lại càng hùng hổ, mắt đỏ bừng, giọng như hóa điên: "Cậu có biết tôi cần cái thưởng của tiệc tất niên thế nào không? Lệ tổng vốn hào phóng, tại sao lại cắt ngay phần của tôi? Cậu biết chuyện này ảnh hưởng đến tôi lớn ra sao không?"

... Người này điên rồi đúng không?

Vừa đòi hỏi, vừa tự biện minh, lại còn cảm thấy mình rất có lý nữa?

"Anh bớt nói đi." Cảnh Nghi tiện tay cầm cái bánh ngọt nhét vào miệng hắn: "Đứng gần tôi mà còn nói không rõ, ra xa rồi ai mà nghe anh lải nhải cái gì?"

Im miệng giùm cái đi.

Hứa Miện: "..."

Nhân viên xung quanh: "..." Phụt!

Bình Luận (0)
Comment