Cảnh Nghi vừa lầm bầm vừa lê thân về lại phòng mình.
Xuyên không khổ lắm ai ơi! Đã khó khăn lắm mới đổi kiếp, lại còn cầm trong tay kịch bản từ góc nhìn thượng đế, biết trước cả tương lai mà... vẫn chẳng làm được gì!
Mặc dù mọi việc vẫn đang tiến triển y như trong mạch truyện gốc, nhưng kỳ lạ là mấy nguy cơ lớn đều tự dưng bị xóa sổ sạch. Quan trọng là: mình còn chưa làm gì mà! Ấy thế mà mấy cậu thiếu gia nhà Lệ lại bỗng dưng tỉnh táo một cách khó hiểu, làm việc gì cũng như vỡ lẽ chân lý đời người.
Không đúng rồi. Đừng nói với mình là đây là "OOC" nhé?
Kịch bản "thượng đế" cũng chỉ để ngắm, chả hữu dụng chút nào! Trời ơi, ai đó làm ơn thương lấy linh hồn xuyên không yếu ớt này được không?
Cảnh Nghi bật chế độ emo (tự kỉ). Có khi đây là cái truyện ngược dỏm trá hình thì có.
Cậu thu dọn đồ ngủ trong cơn tức giận, gương mặt bực bội xông thẳng vào nhà tắm. Đóng cửa cái rầm, nhìn vào gương, cậu thấy chính mình... vẫn cáu kỉnh y như cũ.
Mặt vẫn là gương mặt kia, nhưng cái body đi theo mặt thì lại gầy gò khủng khiếp. Khuôn mặt V-line chuẩn mốt nhìn lạnh lùng xa cách chẳng giống ai. Cái thân xác gốc này phải dưỡng lại, ăn nhiều vào, chứ gầy thế này thì làm ăn gì?!
Cảnh Nghi phũ phàng chốt hạ bằng một cái tắm vội, rồi lập tức trườn lên giường. Cuộn mình trong chăn như cái bánh gạo, nước mắt lưng tròng nằm phẳng lì.
Đêm xuống, mọi người ngủ thì tôi tự kỷ.
Những cảm xúc không mời mà tới. Nghĩ mà thương mấy đứa bạn cũ, không biết tụi nó có thoát ra được khỏi cái vùng khỉ ho cò gáy đó không. Lỡ thi thể của mình vẫn chưa tìm ra, không được chôn cất tử tế thì sao nhỉ?
Còn nữa....đứa nào đã ăn cắp "bàn tay vàng" của mình?! Cậu nguyền rủa Hắc Bạch Vô Thường cả đời không ăn được miếng bánh kem ngon lành nào hết !!!
Cứ nghĩ về Lệ Vấn Chiêu là lửa giận lại bốc lên! Đại boss hà tiện bậc nhất trong lịch sử! Hai vạn tệ cũng tiếc không đưa!!!
ZZZZzz...Thôi ngủ đã......
•
•
Cảnh Nghi ngủ đến sáng bảnh mắt, tỉnh dậy tràn trề sức sống. Chưa kịp xoay sở gì thì ngoài cửa đã vang tiếng gõ lạch cạch.
Lười chả buồn ngồi dậy, cậu lăn qua lăn lại một hồi, giọng lừ đừ vang lên: "Vào đi."
Cửa vừa kêu "tách" mở, Lệ Minh Chức đã ló đầu vào: "Oa, Cảnh quản gia, sao anh ngủ mà không khóa cửa thế này?"
Cảnh Nghi chôn đầu vào gối, miễn cưỡng đáp: "Khóa cửa nhà này xịn quá, tôi không biết cách dùng."
"Ôi dào, dễ ẹc!" Lệ Minh Chức giơ ngón cái lên vẻ thánh thót: "Nó là khóa giọng nói. Anh chỉ cần bảo 'Mở cửa, đóng cửa' là xong."
"?"
Truyện giới giải trí dạo này phát triển nhanh dữ vậy sao!
"Thôi để đó tính sau, giờ nói chuyện chính." Lệ Minh Chức nghiêm túc quay về lý do chính. "Tôi mượn anh hai vài vệ sĩ rồi, đang trông giữ Ninh Khương rồi. Cậu đi cùng tôi được không?"
Cảnh Nghi: Haizz, Lại là mấy vụ vặt vãnh.
Từ ngày xuyên đến đây, rõ ràng chẳng làm gì nhưng sao lúc nào cũng thấy mệt mỏi rã rời.
"Cậu có cả vệ sĩ rồi, còn kéo tôi theo làm gì nữa?" Cảnh Nghi nặng nề lật người, miệng ngáp một cái rõ to.
"Không giống nhau!" Lệ Minh Chức bất bình. "Tôi coi anh là bạn mà." Và coi như cheat code(?) luôn, tiện lợi đủ đường!
Lệ Minh Chức thầm bổ sung trong lòng, ánh mắt rất không vô tội.
Lời nói đã đến nước này, chẳng còn lý do gì để từ chối. Cảnh Nghi đành phải chấp nhận một cách "đầy tình cảm": "Được rồi, tôi đi cùng cậu."
"Yeah!"
Nhưng đi ngoại vụ thì vẫn phải báo cáo với gia chủ. Cảnh Nghi vội thay đồ rồi chạy tới thư phòng, lịch sự gõ cửa.
Không lâu sau, tiếng của Lệ Vấn Chiêu vọng ra: "Vào đi."
Cậu khẽ ló đầu qua khe cửa, lễ phép báo cáo: "Lệ tổng, hôm nay tôi đi làm nhiệm vụ."
Lệ Vấn Chiêu ngẩng lên nhìn: "Đi với Minh Chức à?"
"Đúng ạ," Cảnh Nghi đáp gọn. "Đi trị tên lừa đảo."
Đôi mắt Lệ Vấn Chiêu hơi trầm xuống, lướt một thoáng nghi hoặc. Sau vài giây lặng thinh, hắn hạ mắt quay về với công việc: "Được, đi đi."
Cảnh Nghi chớp chớp mắt, Ơ? Sao nghe giọng này có gì đó là lạ...
Hửm? Đại thiếu gia đang che giấu bí mật gì thế?
Nhưng sếp không nói thì hắn cũng cóc thèm hỏi, bám càng cậu chủ đi quẩy banh nóc với Ninh Khương cho sướng đời.
Cảnh Nghi hí hửng vọt lẹ như tên bắn.
Lệ Vấn Chiêu lúc này mới ngẩng đầu, xoa xoa mi tâm, quản gia nhỏ này biết khá nhiều bí mật, đi tới đâu cũng soi ra bug như đúng rồi.
Hôm nay công ty ký hợp đồng, hắn vốn định dắt theo cái radar sống này đi dò mìn, ai dè lại bị Lệ Minh Chức giành mất tiêu.
Thôi kệ đi. Tự hắn cẩn thận một chút là được.
•
•
Lệ Minh Chức và Cảnh Nghi dẫn theo mười anh chàng vệ sĩ cao to đen hôi lực lưỡng ra khỏi cửa, đây toàn là tinh anh trong tinh anh được Lệ Úc phái tới, sợ Ninh Khương làm em trai yêu quý của hắn bị thương.
Đứng đầu là Phí Luân, đội trưởng đội vệ sĩ.
"Cậu chủ, Cảnh tiên sinh, Ninh Khương đã được chúng tôi chuyển tới bệnh viện tư nhân trực thuộc công ty, nằm trong phòng bệnh riêng, bệnh viện cũng đã sắp xếp ổn thoả, nói là đang quay phim, sẽ không có ai tới làm phiền." Phí Luân cẩn thận báo cáo tình hình của Ninh Khương.
Lệ Minh Chức nghe dăm ba câu cho có lệ, cứ như đang tám chuyện một người dưng nước lã, thậm chí còn tranh thủ bàn luận với quản gia Cảnh xem socola nào ngon hơn.
Chẳng mấy chốc, xe dừng lại ở một bệnh viện tư nhân cao cấp nào đó, Lệ Minh Chức dẫn theo hai tên bảo vệ và một quản gia đi thẳng tới phòng bệnh của Ninh Khương.
Ninh Khương mặt mày méo xệch nhìn Lệ Minh Chức như vớ được cọng rơm cứu mạng: "Chức Chức ơi cuối cùng em cũng tới rồi! Sao hôm qua em không tới thăm với anh vậy, anh nhớ em nhiều lắm, cả đêm mất ngủ!"
Cảnh Nghi liếc nhìn mắt Ninh Khương, đúng là có quầng thâm đen xì, rõ ràng là mất ngủ.
Lệ Minh Chức đã chỉnh đốn lại biểu cảm trước khi vào cửa, lại biến về cậu chủ ngây thơ như cũ: "Hu hu hu, Khương Khương, anh trai nhốt em lại, không cho em gặp anh, em phải trốn chui trốn nhủi mới ra được đó."
Ninh Khương thở phào nhẹ nhõm, lập tức cười nói: "Anh xin lỗi, tại anh nhớ em quá nên sốt ruột."
Hắn vừa nói vừa đưa tay v.uốt ve má Lệ Minh Chức: "Chức Chức của anh chịu khổ nhiều rồi, để anh xem nào, có gầy đi không?"
Cảnh Nghi:???
Excuse me ?
【Mới có một đêm, gầy như que củi, muốn diễn thâm tình cũng ráng chuyên nghiệp chút đi chứ hả?】
Cảnh Nghi thầm chửi mắng, Lệ Minh Chức suýt nữa thì cười phá lên, vùi đầu nghĩ hết mấy chuyện buồn đời mới miễn cưỡng kìm lại khóe môi đang giật giật.
"Chức Chức, anh không muốn ở lại đây." Ninh Khương vội vàng nói: "Chúng ta đi thôi, anh muốn rời khỏi đây, nhưng bác sĩ và y tá không cho, rốt cuộc là vì sao vậy Chức Chức."
"Khương Khương." Lệ Minh Chức dụi dụi khóe mắt, giọng khàn khàn: "Kết quả kiểm tra của bác sĩ có rồi, anh đúng là bị bệnh bạch cầu, không nhập viện kiểm soát thì anh sẽ chết đấy, trước tiên anh cứ ở lại đây, chữa khỏi bệnh rồi chúng ta nói chuyện khác."
Ninh Khương trố mắt, con ngươi như muốn đổi màu: "Không... anh không có, làm sao anh có thể..."
Lệ Minh Chức: "Làm sao có thể cái gì?"
"....."
Ninh Khương nuốt xuống lời định nói thật, rồi khéo léo chuyển chủ đề:
"Làm sao anh có thể phiền em như vậy được? Anh không muốn thế."
"Khương Khương." Lệ Minh Chức vỗ nhẹ lên cánh tay anh ta, mắt long lanh ánh sáng của người tình quốc dân:
"Chúng ta là người yêu mà, em sẵn sàng cùng anh chia sẻ mọi gian khổ. Anh yên tâm, em nhất định chữa khỏi cho anh, sẽ sớm tìm được tủy phù hợp. Ca phẫu thuật đã chuẩn bị sẵn, anh chỉ cần tĩnh dưỡng thôi."
Ninh Khương: "Anh không..."
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ, một nhóm bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng bước vào:
"Giường 36, Ninh Khương, chuẩn bị kiểm tra trước phẫu thuật. Sáng nay không ăn gì đúng không? Hôm nay có xét nghiệm máu."
Nghe đến đây, sắc mặt Ninh Khương lập tức chuyển sang trạng thái "tôi sắp tận thế":
"Tôi không đi! Tôi không bị bệnh! Chức Chức, Chức Chức cứu anh với!"
Lệ Minh Chức an ủi bằng cách xoa đầu anh ta như đang v.uốt ve một chú mèo:
"Khương Khương, em chính là đang cứu anh đây. Nghe lời, theo bác sĩ đi nào."
Ninh Khương ngơ ngác nhìn Lệ Minh Chức, cuối cùng cũng cảm nhận được điều gì đó sai sai:
"Em..."
Nhưng khi nhìn kỹ, trước mặt anh ta vẫn là cái vẻ si mê cố chấp ngày nào, dường như không có gì thay đổi.
Rốt cuộc là sai ở đâu nhỉ?
Ninh Khương mãi cũng không phát hiện ra điều bất thường, đành bị nhóm bác sĩ và y tá áp giải đi.
Cảnh Nghi nhìn theo Ninh Khương vùng vẫy mà thắc mắc nhỏ giọng:
"Thật sự định cho anh ta phẫu thuật à?"
"Không đời nào." Lệ Minh Chức nhếch mép, "Phí tiền, tôi chỉ muốn dọa cho anh ta sợ để sau này khỏi đi lừa người khác nữa thôi."
Cảnh Nghi chớp mắt: "Thế còn xét nghiệm máu?"
Lệ Minh Chức nắm chặt tay, hậm hực nói:
"Chỉ là kiểm tra sức khỏe định kỳ thôi. Ai bảo dám lừa tôi, tôi phải dọa cho anh ta một phen nhớ đời!"
Hai người thong thả tán gẫu thêm một lúc, đang tính ra ngoài tìm quán bánh ngọt ăn mừng, thì Phí Luân vội vã chạy vào, mồ hôi nhễ nhại:
"Tiểu thiếu gia, xin lỗi, Ninh Khương trốn mất rồi."
"Trốn?" Lệ Minh Chức sững sờ, "Trốn kiểu gì?"
"Hắn ta đúng là đã vào phòng xét nghiệm máu, nhưng trong lúc không ai chú ý, đã lén đánh ngất bác sĩ, thay áo blouse trắng rồi chuồn mất." Phí Luân nghiêm túc báo cáo.
Quả nhiên đã đánh giá thấp Ninh Khương.
Một kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, giác quan thứ sáu nhạy bén đến mức bất cứ điều gì bất thường cũng không qua mắt được. Có lẽ, chính Lệ Minh Chức khi đối diện với hắn đã vô tình OOC, để lộ sơ hở.
Lệ Minh Chức đứng đờ vài giây, nhìn ra cửa sổ. Thái độ còn bình tĩnh hơn dự đoán:
"Thôi, chạy thì chạy. Ngày nào đến đây diễn trò với hắn tôi cũng thấy ghê ghê hết trơn. Tha cho hắn vậy."
Phí Luân ngừng lại một chút, rồi báo tin thêm:
"Tiểu thiếu gia cứ yên tâm. Đại thiếu gia đã cho người thu thập toàn bộ hồ sơ lừa đảo trong mấy năm qua của Ninh Khương, nộp hết cho cảnh sát rồi. Hắn không chạy thoát được đâu."
Cảnh Nghi ngạc nhiên nhướn mày.
Hóa ra ngay cả trong truyện tổng tài, vẫn có những "chú mũ bảo hiểm" (?) như vậy. Trước giờ cứ tưởng truyện này là cẩu khuyết văn não tàn không có pháp luật, thì ra không phải nha!
Còn Lệ Vấn Chiêu, rõ ràng trong âm thầm đã điều tra Ninh Khương từ lâu, nhưng vẫn tạo cơ hội cho Lệ Minh Chức trút hết giận, hoàn toàn dứt tình với hắn.
Tổng tài quả nhiên không phải ai cũng làm được.
Từng này tâm kế và tính toán, bảo sao hắn có thể đấu với nhóm nhân vật chính suốt hơn 3000 chương, đúng là cao tay.
•
•
Ninh Khương trốn thoát, Lệ Minh Chức và Cảnh Nghi cũng chẳng còn lý do ở lại, liền được Phí Luân đưa về Lệ gia.
Chuyến đi này chưa tốn bao nhiêu thời gian, về đến nhà thì ba anh em nhà họ Lệ vẫn đang ăn sáng, trong phòng khách còn xuất hiện một người lạ mặt.
Bà Phương, đầu bếp nhà họ Lệ, bưng khay đồ ăn sáng bước ra, vừa thấy Lệ Minh Chức liền vui vẻ reo lên:
"Tiểu thiếu gia về rồi à! Bạn học của cậu đến nhà đấy, chờ cậu cũng lâu lắm rồi."
Lệ Minh Chức tò mò khựng lại:
"Bạn học của tôi?"
Bà Phương gật đầu cười:
"Đúng vậy, là một cậu trai trẻ rất hòa nhã, hình như là diễn viên? Còn trò chuyện với cậu cả nhà ta một lúc nữa kìa. Giờ đang đợi cậu trong phòng khách."
Cảnh Nghi, đang định lỉnh vào bếp kiếm món gì đó, vừa nghe tới chữ "diễn viên" thì dừng chân lại, lập tức quay về, hớn hở chen vào:
"Diễn viên á?"
Bà Phương cười gật đầu, đáp: "Đúng vậy, quản gia Cảnh."
Cảnh Nghi nhếch miệng, ánh mắt tràn đầy vẻ châm biếm. Trong nguyên tác, Lệ Minh Chức chỉ có duy nhất một người bạn học làm diễn viên, nhưng cậu ta lại đem lòng tin làm tình bạn, còn đối phương thì coi cậu như công cụ, lợi dụng tính cách ngây thơ của cậu suốt hơn chục năm trời. Thật đáng thương.
Cảnh Nghi lẳng lặng bước lên, lòng thầm nghĩ:
【Để tôi xem xem, cái tên chuyên chơi trò đâm sau lưng này trông ra làm sao?】
Lệ Minh Chức vừa bước tới ngưỡng cửa thì chân khựng lại, suýt nữa thì vấp ngã. Lòng cậu bỗng chùng xuống:
"Lại thêm một kẻ lừa đảo nữa hả?"
Cậu ngơ ngẩn bước vào phòng khách. Chưa kịp định thần, đã bị một người nhào đến ôm chặt: "Minh Chức! Cuối cùng cậu cũng về rồi, tôi chờ cậu mãi!"
Người đang ôm chặt Lệ Minh Chức chính là Văn Túc An, ánh mắt rạng rỡ như cún nhỏ vừa gặp chủ, giọng nói hồ hởi không che giấu nổi sự phấn khích.
Cảnh Nghi đứng từ xa, thầm quan sát thứ tình bạn "plastic" này. Văn Túc An trông còn trẻ, ngũ quan tinh xảo, tóc nhuộm xanh, cả người toát ra vẻ lung linh như một món đồ sưu tầm bước ra từ truyện tranh.
【Cái thế giới này đúng là biết cách thử thách lòng tin của con người. Nhìn cái bộ dạng ngây thơ vô hại này mà bảo là một kẻ chuyên đâm lén sau lưng, ai tin nổi chứ?】
Dòng cảm xúc của Cảnh Nghi lan tỏa khắp không gian yên tĩnh trong nhà họ Lệ. Lệ Vấn Chiêu nghe thấy, buông đũa, tao nhã lau miệng rồi đứng dậy đi thẳng ra phòng khách. Lệ Úc và Lệ Đình, vốn đang ăn sáng, cũng đồng loạt đặt bát xuống, hóng chuyện đi theo.
---
Văn Túc An, ngôi sao đang lên của một công ty giải trí thuộc tập đoàn nhà họ Lệ, nổi tiếng với hình tượng kín đáo, tính tình dịu dàng. Nhờ tài năng thiên bẩm và mối quan hệ với Lệ Minh Chức, cậu được Lệ Vấn Chiêu đặc biệt nâng đỡ, giúp cậu nhanh chóng đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. Năm ngoái, Văn Túc An còn giành giải "Top 10 nghệ sĩ xuất sắc" và "Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất". Với đà phát triển này, cậu ta chắc chắn sẽ sớm chiếm một vị trí quan trọng trong giới giải trí.
Một người nghệ sĩ đầy triển vọng như vậy, tại sao lại bị Cảnh Nghi gán cho danh hiệu "kẻ chuyên đâm sau lưng"?
Lệ Vấn Chiêu khẽ cau mày, giọng nói trầm ổn nhưng đầy nghi vấn:
"Cậu là fan của Văn Túc An à?"
Cảnh Nghi sững lại, lập tức xua tay:
"Không phải, không phải! Tôi không phải fan cậu ta đâu!"
【Fan cái gì mà fan! Nếu làm fan của hắn, tôi thà từ bỏ toàn bộ lý tưởng sống của mình còn hơn!】
【Hắn khoác lên mình cái vỏ bọc tích cực, trong sạch, nhưng sau lưng thì trắng đen đều dính, không thiếu trò nào.】
【Cái đáng ghét nhất là, mỗi khi hắn gây họa, hắn lại lấy danh nghĩa của Lệ Minh Chức ra để làm lá chắn, khiến cả nhà họ Lệ bị liên lụy.】
Nghe đến đây, ánh mắt của ba anh em nhà họ Lệ đều lạnh lẽo hẳn đi, gương mặt mỗi người một biểu cảm nhưng đều toát lên vẻ không vui.
【Tháng trước hắn vừa lấy danh nghĩa nhà họ Lệ để c.ưỡng b.ức một cô gái trẻ mới vào nghề, suýt nữa khiến cô ấy nhảy lầu. Còn bản thân thì lại giữ được tiếng thơm, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu cậu út. Đúng là giả tạo đến mức không chịu nổi!】
Cảnh Nghi bĩu môi, ánh mắt ghét bỏ lướt qua Lệ Minh Chức
【Cậu đúng là cục nam châm hút lừa đảo mà. Có cậu trong đời, bọn họ chẳng cần lo về chỉ tiêu thành tích nữa đâu.】
________________________
Cảnh quản gia (chạy qua chạy lại, bận tối mắt tối mũi): "Sao lắm kẻ xấu thế này, bận muốn xỉu!"