Quản Gia Trong Truyện Ngược Văn Bị Nghe Thấy Tiếng Lòng Rồi!

Chương 85

"Chúng tôi..." Hắc Vô Thường thận trọng hỏi: "Có phải đến không đúng lúc không nhỉ?"

Cảnh Nghi đỏ bừng cả mặt: "Ngươi thử nghĩ xem!"

Bạch Vô Thường đứng khoanh tay, thổi sáo làm bộ như chẳng liên quan.

【Tức ghê, giờ chẳng muốn trả lại "đồ chơi nhỏ" nữa rồi.】

"Ấy ấy, đừng vậy mà." Hắc Vô Thường giơ tay ra vẻ biết lỗi. "Đồ chơi nhỏ vẫn phải trả thôi. Chỉ là gần đây bọn tôi muốn bàn với cậu một chút... tụi tôi có thể ở nhờ nhà cậu không?"

Lúc đi, Mạnh Bà đã nghiêm lệnh, không làm xong nhiệm vụ thì đừng hòng đặt chân về Hoàng Tuyền.

Thế nên giờ cả hai chẳng có nơi nào mà về.

Nhẩm đi nhẩm lại số cô hồn dã quỷ từng bắt nhầm, chỉ có Cảnh Nghi là tạm gọi là "quen sơ sơ".

Mượn chỗ ở chắc cũng không khó... đúng không ta?

"Được thôi." Cảnh Nghi nheo mắt cười nham hiểm: "Nhưng phải trả tiền thuê nhà đấy."

Bạch Vô Thường thở phào, giơ ngón tay "OK" làm dấu: "Được! Tiền thì bao nhiêu cũng có."

Nhớ đến chuyện Cảnh Nghi từng nói không thiếu tiền, hắn bổ sung thêm: "Nếu cậu không tiêu hết thì mang cho ai cũng được."

Nhưng điều hắn quên mất chính là khái niệm "tiền thuê nhà" của Cảnh Nghi... chưa chắc đã là tiền thật đâu.

Thỏa thuận ban đầu được chốt xong, Bạch Vô Thường nhẹ nhàng bay đi, tâm trạng hân hoan.

Hắc Vô Thường đang định nhảy qua cửa sổ thì dừng lại, vênh mặt tự hào quay đầu bảo: "Tôi với lão Bạch cũng coi như ông mai bà mối của hai người đấy. Nhìn hai người ân ái ngọt ngào thế này, tôi nghĩ bọn tôi không chỉ không có tội mà còn lập được công nữa là khác!"

Cảnh Nghi đỏ bừng cả mặt: "Ý anh là gì?"

Hắc Vô Thường cười gian, giọng đầy vẻ ma quái: "...Có giảm tiền thuê nhà không?"

Cảnh Nghi chu môi, lắc đầu cái rụp: "Không."

Hắc Vô Thường: "..."

Thở dài chán nản, hắn nhảy xuống khỏi cửa sổ rồi biến mất.

Cảnh Nghi đứng ngó một lúc, vươn cổ hỏi: "Họ không quay lại nữa chứ?"

Lệ Vấn Chiêu đáp: "Chắc không."

Ánh mắt anh hạ xuống khuôn mặt trắng nõn của người trong lòng, yết hầu khẽ trượt lên xuống: "Em vừa rồi nói..."

"Đại thiếu gia, đại thiếu gia!" Cảnh Nghi vui vẻ vặn vẹo người, tay đặt trên vai anh, phấn khích nói: "Chúng ta có vệ sĩ miễn phí rồi!"

Lệ Vấn Chiêu hơi ngẩn người, sau đó như hiểu ra: "Ý em là...?"

"Dạo này sắp đến lúc quyết chiến rồi đúng không? Thẩm Thù Bách có mạnh cỡ nào đi nữa, cũng không đề phòng nổi sức mạnh từ âm gian đâu!" Cảnh Nghi hí hửng.

"Nhưng Hắc Bạch Vô Thường chắc sẽ không đồng ý giúp kẻ xấu đâu."

"Em đây là đang thay trời hành đạo mà." Cảnh Nghi hừ một tiếng: "Với lại, em cũng đâu định bảo họ đi giết người phóng hỏa."

"Vậy em định làm gì?" Lệ Vấn Chiêu vừa siết eo cậu vừa mơ hồ nghĩ ngợi lung tung.

"Chưa nghĩ ra."

Giọng anh trầm khàn: "Anh nghĩ ra rồi."

"Anh nói thử xem?"

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng chốc sâu thẳm hơn.

Cảnh Nghi đơ người, chợt nhớ đến hành động bạo gan khi nãy của mình. Lúc khác chắc đã sợ mà chạy mất dép rồi, nhưng giờ không ổn, chân cậu còn đau, chạy không kịp, đứng lên cái chắc đã bị tóm lại ngay.

"Em đói."

Lệ Vấn Chiêu không rõ nên khen cậu lanh trí hay trách cậu đổi chủ đề quá lộ liễu.

Anh không động đậy: "Đồ ăn đặt ngoài vẫn chưa tới."

"Anh không nấu sao?"

Thế thì vừa rồi trong bếp lạch cạch làm gì? Đánh đàn à?

Gương mặt lúc nào cũng điềm tĩnh của Lệ Vấn Chiêu thoáng vẻ lúng túng hiếm thấy: "Không có nguyên liệu, gọi đồ ăn tiện hơn."

Cảnh Nghi liền ghé sát, cười trêu: "Là không có nguyên liệu hay là anh không biết nấu?"

"..."

Anh ho khẽ: "Tôi biết nấu, chỉ là lần này không làm được thôi."

Ồ, đường đường là Lệ Vấn Chiêu mười phần hoàn hảo, lại thua cuộc trước căn bếp nhỏ bé này.

Đại thiếu gia giờ chẳng còn tí bá đạo nào, mà chỉ còn chút khí chất... như thanh niên lần đầu tập nấu ăn.

"Không sao đâu." Cảnh Nghi an ủi: "Em cũng không biết nấu, thế là chúng ta hợp nhau lắm!"

Lệ Vấn Chiêu bật cười.

"Em vừa nói có vần đúng không?"

"..."

Anh ôm chặt người trong lòng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa mang chút chiếm hữu mãnh liệt.

Cảnh Nghi vặn vẹo người: "Đại thiếu gia, em đói, đói thật mà..."

Cơ thể cậu mềm nhũn, chẳng còn sức. Từ thắt lưng truyền đến hơi ấm râm ran, như dòng điện nhỏ chạy khắp người, vừa tê vừa ngứa.

"Chạy gì nữa, vừa rồi không phải gan to bằng trời sao?" Lệ Vấn Chiêu dễ dàng giữ chặt cơ thể đang giãy giụa của cậu.

"Em đâu có!" Cảnh Nghi bực bội phản kháng.

Gan to bằng trời? Hành động lúc nãy, nói thẳng ra thì chỉ là bị sắc đẹp mê hoặc, là bị động. Gan to bằng trời thì phải chủ động cơ, hai cái khác nhau cả cây số nhé!

Lệ Vấn Chiêu cười: "Ồ, quản gia của chúng ta còn hiểu nghĩa từ cơ à?"

Cảnh Nghi ngẩng đầu: "Ý anh là gì?"

Khinh thường cậu chứ gì?

"Không phải." Lệ Vấn Chiêu siết nhẹ, giữ chặt quản gia nhỏ đang vùng vẫy, cười trầm: "Là thấy em dễ thương."

Anh cúi đầu, hơi thở nóng bỏng áp xuống.

Cảnh Nghi: QAQ

Thoáng chốc hết vùng vẫy, cậu ngửa cổ lên, hai tay táo bạo ôm lấy cổ anh, chịu đựng nụ hôn mãnh liệt từ Lệ Vấn Chiêu.

Người đàn ông vốn luôn điềm tĩnh đột nhiên dừng lại. Một động tác nhỏ của cậu như tia lửa kích hoạt bom, khơi dậy cơn khát mãnh liệt, đến mức môi bị cắn đau.

"...Ưm!"

Cảnh Nghi run rẩy, kéo anh trở về lý trí. Lệ Vấn Chiêu buông cậu ra, giúp cậu lau đi vết máu ở khóe môi.

"Anh cắn em."

Lệ Vấn Chiêu hoàn toàn tỉnh táo, giọng nhẹ nhàng: "Xin lỗi, anh không cố ý."

Vết cắn chỉ ở ngoài môi, không quá nặng, nhìn sơ sẽ không thấy.

"Không sao, lần sau chú ý là được." Cảnh Nghi cười dịu dàng như thể người bị cắn không phải là cậu.

Trong nguyên tác, lúc này Lệ Vấn Chiêu đã yên bề gia thất, trước khi cưới cũng từng có bạn gái chính thức. Nhưng người đang đứng trước mặt anh lại hoàn toàn khác. Từ ngày xuyên qua đây, bên cạnh anh chẳng có nổi một đối tượng mờ ám nào.

Cảnh Nghi nghĩ thầm: Nhà cũ cháy, cậu hiểu!

Người yêu của mình thì phải cưng, thế nên cậu chẳng ngại gì cả.

Tất cả lời này đều lọt vào tai Lệ Vấn Chiêu. Anh nhíu mày, im lặng:

"..." Người yêu anh... không cần quá độ lượng đến thế đâu.

.

.

Bữa tối cuối cùng cũng nhờ nhà hàng giao đến, nhưng vì miệng của Cảnh Nghi đang có vết thương, cả đĩa thịt bò cay lẫn cá sốt đậm đều bị Lệ Vấn Chiêu dọn sạch, chỉ để lại vài món nhạt vị đặt trước mặt cậu.

Cảnh Nghi cầm đôi đũa, đôi mắt tràn ngập vẻ tủi thân.

"Đợi lành vết thương rồi hẵng ăn." Lệ Vấn Chiêu dịu dàng dặn dò.

Nhưng Cảnh Nghi vẫn nhìn anh đầy trách móc: "Anh keo kiệt vừa thôi. Đồ ăn mà cũng giữ khư khư thế à!"

Lệ Vấn Chiêu ngơ ngác: "Hả?"

"Anh làm miệng em bị xước để không thể tranh ăn với anh, có đúng không?"

"..." Lệ Vấn Chiêu im lặng. Đúng là logic của quản gia nhỏ phi thường khó đỡ.

Cảnh Nghi chống cằm, lén nhìn món ăn, rồi nhân lúc Lệ Vấn Chiêu không để ý, cậu vươn đũa ra gắp thử một miếng:

"Em há miệng ăn mà, không chạm vào vết thương đâu."

Thấy Cảnh Nghi ăn cẩn thận, không hề kêu đau, Lệ Vấn Chiêu đành thôi không cản nữa.

Ăn được một lúc, đột nhiên Hắc Bạch Vô Thường không mời mà đến.

"Wow, thơm quá đi mất!" Hắc Vô Thường hí hửng ngồi xuống bên cạnh Cảnh Nghi. "Có phần tụi này không?"

Cảnh Nghi tò mò: "Hai người là ma mà cũng ăn được đồ nhân gian sao?"

Hắc Vô Thường bay vào bếp, tự lấy bát đũa: "Tụi này là ma có biên chế, không giống mấy con ma thường đâu nhé. Cơm đâu rồi?"

Cảnh Nghi chỉ vào bếp. Chẳng mấy chốc, Hắc Vô Thường bê hai bát cơm ra, còn Bạch Vô Thường cũng không quên cúi đầu nói: "Làm phiền rồi."

Hai người vừa nếm miếng đầu tiên, mắt lập tức sáng lên như đèn pha. Thế là bắt đầu ăn như hổ đói.

"Cánh gà của tôi!" Cảnh Nghi cầm đũa giành. "Để lại cho tôi một cái đi!"

"Bánh pudding ăn vào ma đau bụng đấy!"

"Canh đuôi bò ma chết không ăn được!"

"..."

Bạch Vô Thường: "Tôi giúp cậu nếm thử chút xem sao."

Hắc Vô Thường: "Tôi kiểm tra xem có độc không thôi mà."

Thế là hai tên đói khát tranh ăn với Cảnh Nghi một cách không biết xấu hổ.

Cảnh Nghi tức đến mức muốn bật khóc thì một đôi tay vươn ra bên cạnh, giúp cậu gom cánh gà, pudding và canh đuôi bò lại.

Lệ Vấn Chiêu: "Ăn đi."

Trong lúc cả bàn đang ăn vui vẻ, điện thoại của Lệ Vấn Chiêu bất chợt reo lên.

Anh buông đũa, bắt máy: "Chuyện gì vậy?"

Không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày.

Cảnh Nghi tò mò: "Sao thế?"

"Thẩm Thù Bách và Tần Ninh Ninh đang livestream."

Cảnh Nghi tròn mắt: "Livestream cái gì? Thả thính à?"

Thả thính thì Thẩm Thù Bách chắc chắn là quán quân, không ai mượt hơn nổi.

Hắc Vô Thường húp một miếng canh, hóng hớt: "Thẩm Thù Bách là ai thế?"

Lệ Vấn Chiêu còn chưa kịp trả lời, Cảnh Nghi đã chen vào trước: "Một tên xấu xa."

Hắc Vô Thường tròn mắt: "Hả? Thế phản diện của thế giới này không phải Lệ Vấn Chiêu à?"

"..." Lệ Vấn Chiêu nhìn hai tên kia, không nói nên lời.

Bạch Vô Thường nhấc chân đạp một cú, Hắc Vô Thường lập tức nén đau, cúi đầu giả vờ ăn cá để chữa cháy.

Mặc kệ hai tên kia, Cảnh Nghi nghiêng người sát lại, nhìn màn hình điện thoại của Lệ Vấn Chiêu.

Thẩm Thù Bách và Tần Ninh Ninh chọn nền tảng lớn nhất để livestream. Nhờ vào scandal nóng hổi gần đây, cộng với nhan sắc trời phú, lượng người xem bùng nổ đến hàng triệu.

Màn hình tràn ngập bình luận khen ngợi:

[Trời ơi, trai xinh gái đẹp hợp nhau quá trời, chỉ yêu mình chị Ninh thôi!]

[Đừng tin mấy tin đồn xấu nữa, trai đẹp thế này sao có thể làm điều xấu chứ!]

[Tui có tin nội bộ nè! Mấy người biết không, chính tập đoàn Lệ thị mới là kẻ đứng sau tấn công công ty Thẩm Thù Bách đó!]

[Đồ rác rưởi Lệ thị! Chờ mà dẹp tiệm đi!]

Thẩm Thù Bách đọc bình luận, cười nhẹ đầy ẩn ý: "Chuyện trước đây chỉ là bài học về việc không cẩn thận trong kinh doanh. Sau này sẽ không tái diễn nữa. Còn về Lệ thị, mọi người không cần tấn công họ, dù gì hai bên vẫn là đối tác."

Một câu nói đơn giản, nhưng ý tứ thâm sâu, khiến bình luận lại bùng nổ, người xem càng chửi Lệ thị ác liệt hơn.

Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Thù Bách nhếch môi, đắc ý.

Cảnh Nghi thì chỉ muốn bật cười: "Đến nước này mà hắn còn rảnh rang lên mạng gáy à? Không sợ anh nhân lúc sơ hở mà đánh úp sao?"

Lệ Vấn Chiêu điềm tĩnh đáp: "Giới giải trí kiếm tiền nhanh mà."

"Hả?" Cảnh Nghi ngửi thấy mùi âm mưu: "Hắn định làm minh tinh hả?"

Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ: "Đại khái là thế."

Hiểu được ý anh, Cảnh Nghi nheo mắt, miệng nhếch lên cười gian: "Vậy thì... chúng ta biến giới giải trí thành nơi chôn thây của hắn luôn đi."

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Em định làm gì?"

Cảnh Nghi cười khẩy: "Thu tiền nhà thôi mà."

Hắc Vô Thường ngừng cắn cánh gà, ngơ ngác hỏi: "Gì cơ?"

Cảnh Nghi chỉ vào màn hình: "Thấy cái người này chưa? Tới nhà hắn, dọa cho hắn xỉu đi."

Hắc Vô Thường: "?"

Bạch Vô Thường thở dài đầy bất lực: "Không phải đã nói rồi sao, chúng ta không được can thiệp quá nhiều vào chuyện của nhân gian?"

Cảnh Nghi: "Đây là tiền thuê nhà."

Bạch Vô Thường cau mày: "Không phải nói dùng tiền sao?"

Cảnh Nghi cười khẩy: "Ai bảo với ngươi như vậy?"

Bạch Vô Thường: "..."

Hắc Vô Thường ngồi nhai nhồm nhoàm: "Thật ra thì... không ai nhắc tới vụ đó cả."

Bạch Vô Thường: "..." Tức muốn chết!!!

Thấy sắc mặt của hắn không ổn lắm, Cảnh Nghi lùi một bước: "Không phải bảo ngươi thật sự hiện hồn dọa người ta đâu, chỉ cần qua đó bấm bấm vài lần công tắc đèn, thổi nhẹ vài hơi, mở cửa rồi đóng cửa vài cái. Đơn giản mà, đúng không?"

Bạch Vô Thường ngờ vực: "Chỉ thế thôi à?"

Cảnh Nghi mím môi, gật đầu chắc nịch: "Uy tín trăm phần trăm, không lừa trẻ em lẫn người già."

Bạch Vô Thường trầm ngâm vài giây, cảm thấy... cũng được. "Được, nhưng ta nói trước, chỉ làm lần này thôi đấy."

Cảnh Nghi phất tay: "Được, anh qua đó mất bao lâu?"

Bạch Vô Thường lôi la bàn ra định vị khoảng cách: "Một phút."

Cảnh Nghi gật đầu: "Ổn. Cố gắng lên. Xong việc tôi gọi thêm hai món cho bữa khuya của anh!"

Bạch Vô Thường nghe vậy, liền vui vẻ đi ngay.

Cảnh Nghi nhanh chóng rút điện thoại, đổi sang tài khoản phụ rồi nhảy vào livestream của Thẩm Thù Bách, hăng hái gõ chữ:

[Ông Nội Của Cháu Đây: Chọc chó thì ai chẳng biết, có giỏi thì nói đi, anh chưa từng làm chuyện xấu gì đúng không? Muốn lấy cư dân mạng ra làm bia đỡ thì cũng phải hỏi xem tôi đồng ý hay không chứ!]

Thẩm Thù Bách nhanh chóng chú ý đến đoạn bình luận dài này, khóe mắt hơi nhướng lên, giọng điệu tự tin: "Vị khán giả này, nhân phẩm của tôi đã được mọi người công nhận. Ngay cả Ninh Ninh cũng biết điều đó, nếu không sao cô ấy lại ở bên tôi?"

[Ông Nội Của Cháu Đây: Nói thì dễ lắm. Dám thề không?]

Thẩm Thù Bách cười khẩy. Đứa trẻ ranh nhà ai lên mạng càn quấy vậy?

Nếu lời thề có tác dụng, thế giới này cần gì đến cảnh sát? Tin thần thánh đi còn đáng tin hơn.

Hắn cười nhạt, đầy kiêu ngạo: "Có gì khó đâu. Tôi thề, nếu tôi thật sự ngầm tính kế Lệ gia trước, thì cả đời này tôi không cưới được Ninh Ninh..."

Chưa dứt lời, bóng đèn trên đầu hắn đã "xẹt xẹt" vài tiếng, ánh sáng chớp tắt liên tục.

Khuôn mặt Thẩm Thù Bách bỗng trắng bệch một cách kỳ lạ.

Cảnh Nghi lập tức khoái chí khoe với Lệ Vấn Chiêu: "Anh nhìn mặt hắn xem, có phải sợ chết khiếp không? Hé hé hé hé hé."

Lệ Vấn Chiêu không nhìn màn hình, chỉ nhìn Cảnh Nghi với ánh mắt đầy dịu dàng.

Trong khi đó, Thẩm Thù Bách gắng giữ bình tĩnh: "Đừng có mê tín! Đây chỉ là lỗi đường dây thôi, ai mà chẳng có lúc điện nhảy cầu dao!"

[Ông Nội Của Cháu Đây: Ai cũng có lúc điện nhảy cầu dao, nhưng không phải cầu dao nhà ai cũng nhảy qua nhảy lại thế đâu.]

Thẩm Thù Bách: "..." Nhảy cái đầu nhà mày!

Cư dân mạng trong khung chat bắt đầu xôn xao.

Thẩm Thù Bách nghiêm mặt giải thích: "Chỉ là trùng hợp thôi, đừng tin vào mấy chuyện huyền bí. Tôi dám thề rằng mình chưa từng làm gì phạm pháp hay trái quy định cả!"

Lời vừa dứt, hắn bỗng cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo thổi qua.

Đến cả Tần Ninh Ninh cũng không giữ được bình tĩnh: "Gió đâu ra thế?"

Thẩm Thù Bách chữa cháy: "Em nghe nhầm thôi, là tiếng điều hòa."

Tần Ninh Ninh ngơ ngác: "Nhà mình dùng sưởi sàn cơ mà."

[Ông Nội Của Cháu Đây: Ối trời ơi, thiệt có ma hả? Bảo rồi, đừng có thề bậy. Làm chuyện xấu mà còn chõ mồm gọi trời gọi đất, anh cũng gan thật đấy!]

"..."

Thẩm Thù Bách: "..." Gan cái quái gì, lo chuyện nhà mày đi!

Nhịn hết nổi, hắn bật hết đèn trong phòng lên, quát vào livestream: "Giờ thì sáng hết rồi đấy. Nếu thật sự có trời phạt, để đèn nháy thêm cái nữa cho tôi xem nào! Mau lên! Đừng hòng hù ông đây!"

Cảnh Nghi thở dài, chậm rãi gõ hai chữ: [Chúc phúc.]

Cả phòng livestream im phăng phắc.

Ngay cả "Ông Nội Của Cháu Đây" cũng ngừng cà khịa, khiến Thẩm Thù Bách đắc ý thở phào, vừa ngồi xuống thì từ màn hình, hắn nhìn thấy...

Cánh cửa sau lưng mình chầm chậm mở ra.

Rồi đóng lại.

Lại một cánh khác mở ra.

Rồi lại đóng lại.

Như thể có gì đó vừa vào nhà.

Mà không phải chỉ một thứ.

Đèn nhấp nháy, gió lạnh thì còn đổ cho trùng hợp được. Nhưng giờ cửa tự động mở đóng, không khí lặng ngắt, không cách nào giải thích được nữa.

Khuôn mặt Thẩm Thù Bách tái mét:

"............"

Ai bảo cái miệng hại cái thân!

Bình Luận (0)
Comment