Cảnh Nghi yên vị nằm ngay ngắn trên giường, gương mặt trông yên bình như đang nghỉ dưỡng.
Cậu nhắm mắt, khẽ nhéo nhéo mấy múi cơ đang kêu gào ê ẩm trong chăn, lòng thầm nghĩ: "Mình đúng là tự đào hố chôn mình mà!"
Sao lại ảo tưởng mình có cửa đấu lại Lệ Vấn Chiêu cơ chứ? Tất cả là tại trận tuyết hôm qua!
Cậu khẽ cựa mình trong chăn, xoay đầu nhìn ra ban công. Rèm cửa không kéo kín, một tia nắng ranh mãnh len qua khe hở, chiếu thẳng vào mắt.
Nhớ ra điều gì đó, Cảnh Nghi quay đầu hỏi: "Đã chiều rồi, anh không đi làm à?"
"Ừ," Lệ Vấn Chiêu đáp, giọng điềm nhiên: "Tuyết rơi lớn quá, đi lại khó khăn, tôi cho nhân viên nghỉ rồi."
Cảnh Nghi gật gù đồng ý, nhưng vẫn không có ý định chui ra khỏi ổ chăn.
Thấy thế, Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng hỏi: "Đói chưa?"
Thực ra thì đói. Nhưng sau cái đêm qua bị hành đến "bó gối," cơ thể cậu đang biểu tình khắp nơi.
Nhất là cặp chân, giờ cứ như chỉ cần chạm đất thôi là sẽ tái hiện cảnh tượng kinh điển trong tiểu thuyết: ngã sóng soài như bức tượng tan chảy. Nghĩ đến đó, cậu quyết định nằm thêm chút nữa cho an toàn.
"Không đói ạ" cậu đáp một cách đầy dối lòng.
Nhưng cơ thể lại không nể mặt chủ nhân, lập tức "gầm gừ" phản đối, âm thanh của bụng như loa phát thanh bật ở mức to nhất.
Cảnh Nghi hoảng hốt ôm lấy bụng: "..."
Cái gì mà bán đứng nhanh thế?!
Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu, khóe môi hơi cong lên. Anh vỗ nhè nhẹ vào ổ chăn: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, ăn một chút rồi nghỉ tiếp, được không?"
Cảnh Nghi vẫn cứng đầu lắc đầu, mặt vùi sâu hơn vào chăn: "Không muốn ăn."
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày, liếc qua những dấu đỏ lốm đốm trên vai cậu rồi hỏi: "Còn đau không?"
Nghe thế, Cảnh Nghi bỗng giật bắn người, lập tức quấn chăn chặt hơn: "Không... không đau."
Thật ra là đúng như lời cậu nói. Lệ Vấn Chiêu chuẩn bị rất chu đáo, ngoài chút khó chịu ban đầu thì... mọi thứ cũng không đến nỗi.
Nhưng mà, nếu nói thẳng ra như thế, có khác nào thừa nhận mình tận hưởng quá mức đâu? Nghĩ tới đây, cậu nhất quyết ngậm miệng không nói thêm gì nữa.
"Lấy giúp em bộ đồ được không?"
Lệ Vấn Chiêu đã chuẩn bị sẵn, lấy từ tủ ra một bộ quần áo chỉnh tề, trên cùng còn có một chiếc quần l.ót trắng tinh, gấp gọn gàng.
Cảnh Nghi lập tức đỏ bừng mặt, ôm cả bộ quần áo vào lòng: "Không cần! Em tự làm được!"
Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Vậy tôi ra ngoài chờ."
Bước chân anh nhẹ nhàng, chắc chắn, chẳng để lộ chút gì gọi là... kiệt sức sau một đêm "làm việc" cật lực.
Khi cửa vừa khép lại, Cảnh Nghi nhanh như chớp mặc đồ vào rồi lê lết ra ngoài.
.
Bữa sáng là cháo thịt heo nóng hổi và vài chiếc bánh bao xinh xắn. Nhiệt độ vừa đủ ấm áp, thơm phức khiến cậu không nhịn được mà húp ngay một muỗng.
Đang yên đang lành, Lệ Vấn Chiêu bỗng lên tiếng: "Hồi sáng, Hắc Bạch Vô Thường có ghé qua."
Hả?
Cảnh Nghi còn đang cắm đầu ăn, nghe vậy thì lập tức ngẩng đầu lên, chiếc thìa vẫn ngậm hờ trong miệng.
Cậu vội hỏi: "Họ đến làm gì?"
Hắc Bạch Vô Thường thoát được bàn tay sắt của bà Mạnh Bà nhanh thế á? Lần này không biết có bị bà ấy đánh cho bầm dập gì không nữa...
Cảnh Nghi còn đang mải nghĩ linh tinh thì thấy Lệ Vấn Chiêu ngẩng mặt, ánh mắt chợt sáng lên. Bất thình lình, anh vươn tay nâng nhẹ cằm cậu.
Cảnh Nghi sững người, lắp bắp: "Làm, làm gì thế?"
Không phải anh định hành động ngay khi mình còn đang ăn đấy chứ?! Người ta vẫn bảo "no ấm sinh tật" mà! Nhưng mà cậu còn chưa kịp no cơ!
"Tối qua tôi còn cắn em nữa à?"
Lệ Vấn Chiêu cau mày, ngón tay cái chạm vào dấu răng lởm chởm trên da, khó mà tin được mình lại có hành động cắn người như vậy tối qua. Nhưng dấu vết trên làn da trắng nõn của Cảnh Nghi đã tố giác sự thật này.
"Ừm." Cảnh Nghi cựa nhẹ cổ, trông chẳng thoải mái chút nào.
"Xin lỗi." Lệ Vấn Chiêu khẽ nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm, giọng nói trầm thấp đầy áy náy. "Là tôi không kiểm soát được cảm xúc."
Cảnh Nghi bĩu môi, như thể đang trút hết mọi tủi thân. "Không chỉ có một chỗ thôi đâu nhé."
Lúc mặc quần áo, cậu đã phát hiện ra rồi, từ cánh tay, bả vai cho đến đùi, đầu gối đều có dấu. Đúng là Lệ tổng đã nói là làm, bảo "tháo" là "tháo" ra thật!
"Còn cắn ở đâu nữa?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.
Cảnh Nghi đờ người một chút, mặt lập tức đỏ bừng. "Quên rồi, nhưng giờ hết đau rồi."
Lệ Vấn Chiêu lại nói một cách rất thành khẩn: "Xin lỗi em."
"Anh xin lỗi rồi mà..."
"Lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
"..." Đôi đũa trên tay Cảnh Nghi vừa gắp miếng măng tây lên đã rơi cái "cộp" trở lại đĩa.
Còn có lần sau nữa hả?!
Cậu mím môi, ngẩng lên nhìn anh, giọng có chút phẫn nộ: "Không phải anh nên nói là sẽ không có lần sau nữa à?"
Lệ Vấn Chiêu nhìn đi đâu đó, tránh ánh mắt của Cảnh Nghi, nhẹ giọng: "Nếu chỉ để lại một dấu, thì đó là do vô ý. Nhưng nếu là nhiều thế này..."
Cảnh Nghi: "....?"
Thì?
Anh liếc qua cậu một cái, ho nhẹ, "Thì chắc là do phản ứng của em lúc đó khiến tôi rất thích."
"..."
Cảnh Nghi im lặng. Ai bảo làm tổng tài thì không cần học ngữ văn chứ? Mấy người này luận điểm, luận cứ như thế này hả ?!
Cuối cùng, cậu chỉ biết đỏ mặt cúi đầu, chăm chỉ ăn cơm.
.
Ăn xong bữa sáng, Cảnh Nghi nằm dài trên sofa, nghỉ ngơi một hồi lâu mới cảm thấy mình hồi phục được chút sức lực. Đột nhiên, cậu nhớ đến chuyện hai người vừa nói lúc sáng.
"Đúng rồi, anh bảo bọn họ mời chúng ta ăn cơm hả?"
"Ừ."
Trời tuyết lớn làm đường trơn trượt, cô giúp việc không đến dọn nhà được. Lệ Vấn Chiêu đành tự tay đem bát đĩa đi rửa, sắp xếp vào máy.
Cảnh Nghi ngửa người, tựa lên thành sofa, ngó về phía anh. "Giữa thời tiết lạnh thế này, tự dưng lại mời cơm? Hai tên keo kiệt đó chắc chắn có âm mưu gì rồi."
"Trông chẳng giống kiểu người sẽ hào phóng chia sẻ đồ ăn đâu."
Lệ Vấn Chiêu đáp một cách rất bình tĩnh: "Tôi đoán, nhân vật chính của bữa tối này là Mạnh bà."
Cảnh Nghi ngơ ngác, "Dựa vào đâu mà anh nói vậy?"
"Bọn họ đến với gương mặt thâm tím."
"..." À, nói vậy thì hợp lý thật.
Cậu ngẫm nghĩ, rồi hoang mang nói: "Vậy có phải em sắp bị lấy giọng rồi không?"
Mạnh bà mà xuất hiện, chắc chắn không phải vì để an ủi một linh hồn nhỏ bé vô tội như cậu. Rõ ràng mục tiêu là vì cái "phụ kiện" của cậu rồi!
Cảnh Nghi bắt đầu lo lắng. Lấy giọng?! Dù là một kiểu "phẫu thuật" nhỏ, nhưng ai mà biết được, nhỡ đâu bà ấy tiện tay lấy luôn cả giọng cũ của cậu thì sao?
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy khả năng đó rất cao. Người có thể chịu đựng hai tên Hắc Bạch Vô Thường ngờ nghệch dưới trướng mình chắc chắn phải là... siêu ngờ nghệch.
"Đừng sợ, tôi sẽ luôn ở bên em."
Cảnh Nghi nằm úp mặt lên sofa, rầu rĩ hỏi: "Anh có đánh được Mạnh bà không?"
"Không." Lệ Vấn Chiêu trả lời thẳng thắn.
"..."
Cảnh Nghi thở dài. "Vậy anh ở bên em làm gì? Để thế giới này có thêm một linh hồn cô độc à?"
"Chúng ta có thể nhờ người giúp."
"Người ở đâu cơ?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười. "Người ở miếu, chính là vị thầy từng cho em lá bùa trừ tà ấy. Hiện tại ông đang ở khách sạn Thủ Thành rồi."
Nghe vậy, Cảnh Nghi ngồi bật dậy, tay sờ lên lá bùa trên ngực. "Thật sao? Nếu thế thì hay quá!" Cậu phấn khởi nói, "Cuộc sống nhạt nhẽo này cũng cần chút kịch tính để khuấy động chứ!"
.
.
Ngày hôm sau, Lệ Vấn Chiêu vẫn không đi làm. Tuyết đã được xe dọn sạch khỏi đường, nhân viên của tập đoàn Lệ thị cũng chính thức quay lại làm việc.
Cảnh Nghi nghỉ ngơi suốt cả ngày mới tạm hồi phục lại chút tinh thần.
Chiều tối, hai người cùng nhau ra ngoài dự bữa tiệc "Hồng Môn Yến" của Hắc Bạch Vô Thường.
Cảnh Nghi sợ lạnh, quấn mình kín mít như một chú gấu, còn đeo thêm khăn quàng cổ thật to. Nhìn bản thân trong gương, cậu thầm cảm thấy may mắn vì đang là mùa đông. Chứ sang mùa hè thì chẳng biết làm sao để che mấy dấu vết đáng ngờ này.
"Muốn tôi bế em không?" Lệ Vấn Chiêu hỏi. "Bên ngoài đường trơn lắm."
Cảnh Nghi bĩu môi, hùng hồn: "Coi thường em hả? Em tự đi được!"
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, đưa tay kéo khăn quàng xuống, để lộ miệng cậu. "Che hết cả miệng rồi này."
"Ấm mà." Cậu chống chế.
Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Nhưng hơi thở của em sẽ làm ướt khăn, rồi nó sẽ đông cứng lại."
"..."
Cảnh Nghi đành ngoan ngoãn chìa cổ ra, để anh nhét gọn khăn vào. Cậu chưa từng sống ở nơi lạnh thế này, ai mà biết khí hậu còn khắc nghiệt đến mức... đóng băng cả khăn cơ chứ?
Khi thang máy dừng ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, cửa vừa mở, Cảnh Nghi đã nhanh chân bước ra ngoài. "Đi mau đi, kẻo muộn giờ."
"Đủ thời gian mà, đừng có chạy nhảy lung tung."
"Em không có chạy nhảy..." Câu nói của cậu còn chưa dứt thì chân đã trượt một cái. Xém chút nữa cậu đâm đầu vào tường.
"Em muốn đầu chảy máu rồi mới đi gặp Hắc Bạch Vô Thường à?"
Lệ Vấn Chiêu nhanh tay giữ cậu lại, vuốt nhẹ đầu cậu như để trấn an.
Cảnh Nghi bướng bỉnh nói: "Là tại ai đó làm đổ trà sữa ngay cửa thang máy thôi!"
Người nào vô ý thức thế không biết...
Suýt nữa thì hại cậu trượt té ngã không dậy nổi.
Lệ Vấn Chiêu thở dài, nắm lấy mấy ngón tay đang rụt trong túi áo của Cảnh Nghi rồi siết chặt, "Giờ có đi đứng đàng hoàng được chưa?"
Bàn tay bị nắm ấm sực, Cảnh Nghi mỉm cười, "Được rồi, được rồi."
Thế là Lệ Vấn Chiêu dắt Cảnh Nghi lên xe.
"Đại thiếu gia" trong lúc thắt dây an toàn, Cảnh Nghi bỗng nhớ ra, "Cái cú trượt ban nãy của em, anh thấy có quen không?"
Lệ Vấn Chiêu liếc qua: "Hả?"
Cảnh Nghi hào hứng, "Trước đây Ninh Khương với ai kia chẳng phải cũng từ nhà phóng ra y hệt vậy sao?"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng mơ màng. Mấy chuyện đó như ký ức từ kiếp trước, xa xôi mà mờ nhạt, nếu không phải Cảnh Nghi nhắc, anh chắc đã quên hẳn rồi.
"Không giống." Lệ Vấn Chiêu vừa đáp vừa khởi động xe.
Cảnh Nghi tò mò: "Khác chỗ nào?"
"Ninh Khương lấy cằm làm lưỡi cày. Còn em thì chưa."
"..."
.
Trời tuyết đường trơn, hai người mất gần cả tiếng đồng hồ mới tới nơi.
"Đại sư tới chưa vậy anh?" Cảnh Nghi vừa xuống xe đã ngó nghiêng tứ phía.
"Tới rồi."
"Đâu cơ?"
Lệ Vấn Chiêu kéo Cảnh Nghi rời khỏi cái hố tuyết, "Trong tối, không đi chung với chúng ta."
Cảnh Nghi lập tức hiểu ý, "À, sợ làm bứt dây động rừng đúng không? Được, được, em sẽ không hỏi nữa."
Cảnh Nghi vốn tưởng hai vị Hắc Bạch Vô Thường sẽ chọn một quán ăn với phong cách kỳ quặc cho phù hợp, ai ngờ vừa ngẩng đầu lên thì thấy... nhà hàng Quốc Yến!
Trang trí kiểu Trung Hoa mới, tinh tế mà vẫn xa hoa.
Mấy cô lễ tân trước quầy đều mặc sườn xám, dịu dàng hỏi, "Xin chào, hai vị có đặt bàn trước không ạ?"
Lệ Vấn Chiêu đáp, "Có, tới tìm người."
Lễ tân: "Xin hỏi tên người đặt bàn là gì ạ?"
Cảnh Nghi: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Hắc Bạch Vô Thường... họ gì nhỉ? Họ Hắc? Họ Bạch? Hay... họ Hắc Bạch luôn?!
Đúng lúc Cảnh Nghi đang đau đầu suy nghĩ, một người đàn ông cao lớn từ trong bước ra, "Cảnh Nghi, bên này!"
Cảnh Nghi nghi hoặc hỏi, "Bạch Vô Thường?"
Người đàn ông mỉm cười, "Là tôi đây." Sau đó quay qua lễ tân, "Họ là khách của tôi, để tôi tiếp đãi."
Lễ tân lịch sự gật đầu, lùi sang một bên.
Cảnh Nghi thì vẫn mồm chữ O, mắt chữ A, "Trời đất, sao các anh lại chọn chỗ này? Sang xịn mịn ghê vậy?"
Bạch Vô Thường ngượng ngùng gãi đầu, "Chúng tôi không được tự tiện dùng tiền trong âm phủ đâu, vi phạm quy định."
Cảnh Nghi: "Thế tiền đâu ra?"
Bạch Vô Thường cười gượng: "Đây không phải là nhờ thẻ của Lệ tổng nhà cậu sao."
Cảnh Nghi: "..."
Cái kiểu lấy tiền của người ta đi làm màu này là sao hả?!
Bạch Vô Thường nhún vai bất lực
"Không còn cách nào khác, hôm nay Mạnh Bà đích thân đến. Hai anh em chúng tôi nghĩ mang đồ ăn vặt ra đãi chắc không qua nổi cửa, nên đành tới đây."
Cảnh Nghi giật mình: "Mạnh Bà tới thật á?"
"Đúng rồi." Bạch Vô Thường gật gù, "Bà ấy muốn gặp cậu."
Cảnh Nghi lập tức cảnh giác, "Đòi mạng hay câu hồn?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ siết tay, ánh mắt lạnh lùng quét qua góc phòng, nơi vừa thoáng thấy một bóng người.
Bạch Vô Thường nhíu mày: "Đấy là nhiệm vụ của anh em tôi!"
Cảnh Nghi: "À, thế thì không sao. Chỗ này đúng không? Đi thôi."
Bạch Vô Thường: "......"
Cảnh Nghi thấy lạ, "Ơ, gì đấy?"
Bạch Vô Thường cười cầu tài: "Ngài cũng biết Mạnh Bà là sếp của anh em tôi mà..."
Ồ, "Ngài" cơ đấy. Phải chuyện lớn thế nào mới vậy?
Bạch Vô Thường nhấn mạnh: "Ngài... làm ơn đừng méc sếp về hai anh em tôi được không."
Cảnh Nghi: "..."
Cảnh Nghi quay qua nhìn Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt dịu xuống, "Nể tình bạn trai tôi, tôi bỏ qua cho lần này đấy."
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười, Bạch Vô Thường thì thở phào nhẹ nhõm.
Ba người cùng bước vào phòng, Lệ Vấn Chiêu đi cuối, trước khi vào còn ra hiệu cho vệ sĩ dẫn đại sư tới phòng kế bên.
"Mạnh Bà đại nhân, Cảnh Nghi đến rồi."
Cảnh Nghi tò mò ngó qua. Nghe danh đã nhiều, nhưng tận mắt thấy Mạnh Bà thế nào thì đây mới là lần đầu. Quả là chuyện "có một không hai trong đời" mà.
Ngồi ở chủ vị là một phụ nữ trẻ mặc cổ phục, vẽ mày, điểm mắt, đầu cài trâm ngọc, trông thật quý phái.
... Bảo sao chọn chỗ này, với phong cách của Mạnh Bà, ngồi chỗ khác chắc khó mà không thấy lạc quẻ.
"Ha ha ha..." Người phụ nữ cười khẽ, "Đây là Cảnh Nghi nhỉ? Quả nhiên rất thông minh lanh lợi."
Cảnh Nghi cười đáp: "Đâu có ạ, đâu có ạ. Sao bằng được bà."
Mạnh Bà nheo mắt cười: "Nghe nói cậu bị hai con lừa ngu ngốc dưới trướng tôi làm hại?"
Hai con lừa Hắc Bạch Vô Thường: "..."
Không dám giận cũng không dám cãi.
Cảnh Nghi: "..."
Mạnh Bà yêu kiều bước tới, ghé gần Cảnh Nghi, "Thật là phiền cậu rồi. Đây là quà tạ lỗi tôi mang từ âm phủ đến, cậu nhận nhé?"
Cảnh Nghi ngạc nhiên, "Trời đất, Mạnh Bà khách sáo quá. Là gì vậy ạ?"
"Canh Mạnh Bà đó." Mạnh Bà cười tươi như hoa, "Công thức mới, vị mới, có tiền cũng không mua được. Uống ngon thì lần sau đến lấy tiếp nhé."
Bàn tay Cảnh Nghi vươn ra rồi lại rụt ngay về, "... Thật không dám nhận ạ."
Mạnh Bà, hoá ra lại là phong cách này sao?!
"Phong cách này không được à?" Mạnh Bà đưa tay chỉnh lại tóc mai, "Đổi lại cậu đi làm ở cầu Nại Hà mấy ngàn năm, nói không chừng cậu còn quái hơn tôi."
Cũng có lý.
Cảnh Nghi gật gù, "Đặc sản thì thôi đi, tôi không chuộng mấy món đó đâu ạ."
Nghe vậy, Mạnh Bà sững người vài giây, rồi nheo mắt đầy thâm trầm: "Vậy cậu thích gì? Hoa bỉ ngạn? Đất Hoàng Tuyền? Đá Tam Sinh? Hay nước từ Giếng trẻ con?"
Cảnh Nghi nghe mà lạnh sống lưng, rụt người lại: "Tôi... tôi không cần gì hết, được không ạ?"
Mạnh Bà sửng sốt, mặt hơi trầm xuống, rồi nghiêm túc như đang bàn quốc sự:
"Vậy thì, làm sao để cậu trả lại đồ chơi của tôi đây?"
"Đồ chơi...?" Cảnh Nghi nghiêng đầu thắc mắc.
"Không có nó, tôi làm việc với hai cái tên kia chả hiệu quả chút nào." Mạnh Bà chống cằm, hờ hững vuốt vuốt móng tay, "Cậu không biết đâu, làm sếp khổ lắm, ngoài mặt thì nhân viên dạ vâng, sau lưng thì gây hoạ, dọn đến nhũn não!"
Cảnh Nghi cảm thấy mình vừa bị kéo vào một vở bi kịch.
"Thôi được rồi," Mạnh Bà đột ngột đổi tông, nghiêm trang, "Cậu nói đi, muốn gì để đổi lấy giọng vàng của cậu đây?"
"Tôi không cần gì cả." Cảnh Nghi giật mình đáp vội, "Muốn lấy thì cứ lấy đi."
Đúng là giọng vàng không phải món hay ho với Cảnh Nghi. Có vẻ như dọn sớm cũng chẳng sao.
"Không được!" Mạnh Bà nhíu mày, "Cậu nghĩ tôi là ai mà đi đòi như ăn vạ vậy? Phải có qua có lại!"
Đây là lần đầu tiên Cảnh Nghi thấy người đòi quyền lợi kiểu hăng hái thế này.
Nhưng cậu cũng chẳng biết phải đòi gì. Tiền thì không thiếu, còn cần gì nữa đâu... À!
"Cho tôi với anh ấy thêm chút tuổi thọ được không ạ?" Cảnh Nghi hí hửng.
Mạnh Bà trừng mắt: "Cậu đang bug hệ thống của tôi đấy à?"
Cảnh Nghi rụt cổ: "Không được thì thôi... đâu cần hung dữ vậy..."
Bà cụ thở dài, hít sâu một hơi rồi nhẫn nại đáp: "Cái đó thuộc quyền của Diêm Vương, tôi không dám động vào. Nhưng mà này, tôi có xem sổ sinh tử trước rồi, hai người các cậu không bệnh không hoạn, an toàn dài lâu. Đổi ý đi."
Nghe vậy, Cảnh Nghi thấy không còn gì cần nữa.
Mạnh Bà chuyển ánh nhìn sang Lệ Vấn Chiêu, người từ đầu đến giờ im lặng như tượng: "Còn cậu thì sao? Cậu cũng là gia đình, nghĩ hộ người yêu đi."
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi, cười nhẹ: "Nếu có thể, mong bà nhẹ tay một chút, Cảnh Nghi sợ đau."
Mạnh Bà bĩu môi: "Cái cậu này, bày đặt si tình!"
Rồi bà quay sang Cảnh Nghi: "Nhắm mắt lại."
Cảnh Nghi hoang mang: "Bà sẽ không lỡ tay lấy luôn cả giọng tôi chứ?"
"Ta không phải đám Ngưu Đầu Mã Diện làm việc thiếu chuyên nghiệp đâu!" Mạnh Bà nhếch môi.
Hắc Bạch Vô Thường: "......"
Cảnh Nghi lẩm bẩm: "Vậy có làm trầy mặt tôi không?"
"Không!" Mạnh Bà gần như hét lên.
"Sau đó tôi vẫn nói được đúng không?"
"Đủ rồi! Cậu muốn tôi phát điên à?"
Và trước khi Cảnh Nghi kịp hóng thêm drama, một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cổ cậu. Cảm giác như thứ gì đó bị lấy đi, nhưng không đau chút nào.
Cảnh Nghi mở mắt, muốn nói nhưng không ra âm thanh nào.
Bà cụ nhìn đứa bé bị câm tạm thời, phấn khích lạ kỳ: "Một tiếng không được nói. Đừng ăn cay, đừng kích th.ích gì cả... À mà cậu cũng đâu nói được. Vậy thôi nhé!"
Cảnh Nghi: "..."
Hai bóng đen lấp ló bên cạnh, Bạch Vô Thường nhấp nhổm: "Tôi sớm biết rồi, khí hai người này quá đồng điệu, lần sau biết vậy để họ yên."
Cảnh Nghi lập tức trừng mắt, mặt đỏ bừng: Họ biết hết rồi á?
Hắc Vô Thường cười cợt: "Ai nhìn chả thấy."
"Ngứa mắt!" Mạnh Bà xé đôi thẻ bài, ném lên cổ hai thuộc hạ, nghiêm nghị: "Lần này quá đáng lắm rồi, dọn nhà vệ sinh âm phủ hết đi!"
"Đừng mà!" Hắc Vô Thường suýt khóc, "Toilet âm phủ đáng sợ lắm!"
Mạnh Bà lườm lạnh, hai bóng đen hoảng hồn phi như ma đuổi.
Căn phòng lập tức yên tĩnh. Mạnh Bà thư thái vươn vai, bước đến bên Cảnh Nghi, nhếch miệng cười: "Ta rất thích cậu. Nếu cậu xuống âm phủ, ta chắc chắn sẽ vui lắm."
Lệ Vấn Chiêu lập tức kéo chặt tay Cảnh Nghi, cảnh giác.
"Đừng căng thẳng." Mạnh Bà cười híp mắt, vỗ nhẹ má Cảnh Nghi: "Không làm vậy được đâu. Nhưng ta sẽ tặng cậu một món quà."
Cảnh Nghi nghiêng đầu khó hiểu: Quà gì cơ?
Một cú chạm nhẹ lên ngực khiến cậu giật mình. "Đồ chơi nhỏ, không cần cảm ơn nhé~"
Bóng bà cụ nhạt dần, rồi biến mất hẳn. Món ăn trên bàn cũng bốc hơi theo.
Cảnh Nghi lo lắng sờ lên ngực mình.
"Không sao chứ?" Lệ Vấn Chiêu tiến tới, mắt đầy lo lắng.
Cảnh Nghi lắc đầu, nhưng mặt dần đỏ.
Không nói, kéo tay người yêu rời đi luôn. Nhưng đi được vài bước, bụng réo ầm lên.
Lệ Vấn Chiêu cười mỉm: "Chưa gì đã đói à?"
Cảnh Nghi gật đầu lia lịa, lôi tuột người kia ra ngoài như sợ Mạnh Bà lại xuất hiện tặng thêm quà.
Chạy, chạy ngay!
"....."