Quân Giáo Sinh

Chương 117

Người Rawson và Drew phái đi tìm kiếm Brian không đưa về được bất cứ tin tức nào, Brian hi sinh dần dần trở thành nhận thức chung mà mọi người không dám nói ra khỏi miệng….. Tuy rằng vẫn tiếp tục tìm kiếm, nhưng bọn họ đều biết, hi vọng Brian sống sót vô cùng xa vời. Thiếu niên mười tám tuổi kia, cứ như vậy biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, thậm chí còn chưa kịp để lại một câu từ biệt.

Sau khi bệ hạ Trand và vương hậu Anna được cứu ra, trận nội chiến có quy mô lớn nhất trong lịch sử đế quốc rốt cuộc cũng hoàn toàn bùng nổ.

Rạng sáng ngày 17 tháng 7 năm 799, quân đồng minh đế quốc do quân đoàn Vinh Quang, quân đoàn Trường Xà, quân đoàn Ám Dạ, dưới sự chỉ huy của nguyên soái Rawson tập thể xuất phát đến thiên hà Cepheus, dùng thời gian ngắn nhất nhanh chóng vây quanh năm căn cứ không gian của thiên hà Cepheus. Hắc Long, Chu Tước, Lôi Xà, Cửu Vĩ Thiên Hồ, tất cả cơ giáp cấp S đều được điều động đến, cửa không gian số 1 của thiên hà Cepheus gần như trong nháy mắt đã bị công phá!

Trung tướng Victor, phó đoàn trưởng quân đoàn Vinh Quang vốn vẫn lưu lại thiên hà Cepheus, dẫn dắt đội thân vệ binh của quân đoàn Vinh Quang lúc trước đã hộ tống mảnh vỡ Hắc Long, nhanh chóng chiếm lĩnh vương cung đế quốc.

Cùng lúc đó, quân đoàn Tinh Thần vùng lên làm phản, dưới sự dẫn dắt của thượng tướng Byron bao vây phủ tổng thống.

Thế cục thay đổi trong nháy mắt, khắp thủ đô vang lên tiếng cảnh báo chói tai.

Dưới thế cục hỗn loạn như thế, lại có dân chúng đế quốc tự phát tổ chức biểu tình trên đường, đứng trước cửa phủ tổng thống la lên ủng hộ phục hưng vương thất, ủng hộ cải cách quốc hội, nghênh đón bệ hạ trở về….

Tiếng khẩu hiệu đinh tai nhức óc vang vọng lên tận trời, khiến August trốn trong phủ tổng thống sắc mặt ngày càng khó coi.

Rốt cuộc, bị ép vào đường cùng, August kết nối tới máy truyền tin trong quân hạm chỉ huy của Rawson, vẻ mặt bình tĩnh nói. “Rawson, hiện giờ chúng mày lập tức lui binh vẫn còn kịp đấy! Chẳng lẽ mày muốn tao khởi động vũ khí hạt nhân, đồng quy vu tận với dân chúng ở thủ đô sao?”

Rawson lạnh lùng nhìn gã. “Anh có thể thử xem.”

Hình ảnh trong màn hình đột nhiên chuyển đến trong rừng rậm Cologne ở Phá Quân tinh, căn cứ quân sự bí mật giấu dưới lòng đất đang bị các binh lính mặc một thân quân trang màu trắng chiếm lĩnh, mẫu hạm màu trắng bạc dừng ở căn cứ trên không có điêu khắc một đóa hoa sắc vi tinh xảo, xung quanh đóa hoa tản mát ra ánh bạch kim chiếu sáng rực rỡ cả bầu trời đêm.

Nam nhân dung mạo anh tuấn bên trong màn hình mặc một thân quân trang màu trắng, khóe miệng mang theo nụ cười phong độ, nhìn August, ngữ điệu mang chút thương hại nói. “August, anh thiên tính vạn tính, sao lại có thể để sót một người vậy?”

August. “…………”

— Quân đoàn Sắc Vi, Udyr!

Rawson ngắt hình ảnh, bên trong màn hình 3D ở phủ tổng thống lại xuất hiện khuôn mặt lạnh lùng mà nghiêm túc của Rawson, lúc này, nguyên soái đế quốc luôn luôn băng lãnh trên mặt cư nhiên lại hiện lên vẻ tươi cười, hắn nhìn August ở trước mặt, chỉ để lại ba chữ đơn giản. “Anh thua rồi.”

August. “…………..”

Không sai, gã thua.

Thiên tính vạn tính, cho rằng hết thảy đều nằm trong tầm kiểm soát của mình, lại không ngờ rằng, tướng quân Udyr sẽ phát hiện ra căn cứ bí mặt kia, không ngờ kế hoạch của Trand còn lâu dài hơn so với gã, cho dù là vương tử Caesar mới mười tám tuổi, cũng cho gã một phần “kinh hỉ” chết người vào thời khắc quan trọng nhất.

Tâm huyết nhiều năm phó mặc cho dòng nước cuốn trôi, chống lại đôi mắt bình tĩnh của Rawson, là tiền bối lớn tuổi nhất Quân bộ, vậy mà ở trước mặt vị nguyên soái trẻ tuổi này, August cư nhiên không còn lời nào để nói.

***

Sáng ngày 17 tháng 7, quân đồng minh đế quốc thế như chẻ tre dẹp xong toàn bộ vệ tinh thủ hộ thiên hà Cepheus chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, phá vỡ căn cứ không gian, bên ngoài thiên hà Cepheus do quân đoàn Trường Xà khống chế, quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Ám Dạ thuận lợi hạ xuống khu vực trung tâm thủ đô.

Bệ hạ Trand và vương hậu Anna mang theo hai vị vương tử Cevi và Caesar quay về vương cung đế quốc, Rawson dẫn dắt quân đoàn Vinh Quang theo sau hộ tống, dọc theo đường đi, tiếng vỗ tay của quần chúng như sấm dậy, tựa như nghênh đón anh hùng đế quốc, rốt cuộc khải hoàn trở về.

Ngày 18 tháng 7 năm 799 lịch vũ trụ, bệ hạ Trand dựa theo tuyên ngôn mà vương tử Caesar phát biểu trước đó, công bố lại phương án cải cách quốc hội chính thức, các thiên hà lớn trong đế quốc hưởng ứng lời kêu gọi, bắt đầu chuẩn bị bầu cử thành viên cho quốc hội mới.

Kỳ hạn bầu cử công khai là một tháng, ngoại trừ Alpha, còn có rất nhiều Beta và Omega cũng tham dự lần tranh cử này, đế quốc trong khoảng thời gian ngắn tưng bừng náo nhiệt, dân chúng khắp nơi tinh thần phấn chấn, giống như tuổi già lúc xế chiều đột nhiên có được cuộc sống mới.

Một tuần sau, tòa án quân sự đế quốc công khai tiến hành xét xử tội ác của đám người August. August, Evan, Keliman bị phán tội phản quốc, khai trừ quân tịch, tịch thu toàn bộ tài sản cá nhân, giam cầm chung thân trong ngục giam dưới lòng đất của thủ đô.

***

Buổi chiều hôm đó, Lăng Vũ tự mình đến tòa án quân sự, ngồi xem quá trình xét xử lần này.

Nhìn hình ảnh mấy người đó bị áp giải vào xe tù, Lăng Vũ không khỏi nhớ lại bản thân năm đó –

Cậu năm đó, chính là tại tòa án quân sự này bị khai trừ quân tịch, tước đoạt tự do. Lúc này, nhìn những tên đầu sỏ từng hãm hại cậu bước qua con đường mình từng đi, đáy lòng Lăng Vũ không hề có sự sảng khoái khi thù lớn được báo, ngược lại có loại thoải mái khi “tất cả đều đã qua”.

Có lẽ là vì mang thai, hiện giờ cậu căn bản lười để ý đến mấy người này, luôn cảm thấy suy nghĩ đến những hành vi xấu xa của bọn chúng sẽ khiến đứa nhỏ trong bụng bị ảnh hưởng không tốt.

Giúp bệ hạ trở về thiên hà Cepheus, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Những chuyện sau đó, đều có thể thả lỏng mà giao cho Rawson.

Lăng Vũ thở sâu, chầm chậm đi ra khỏi tòa án quân sự — lúc này đây, đáy lòng cậu không hề có thống khổ và mất mát, bóng dáng cậu cũng không còn cứng nhắc và lạnh lùng. Khoảnh khắc khi bước chân ra khỏi tòa án quân sự, nghênh đón ánh mặt trời sáng lạn trên đỉnh đầu, biểu tình trên mặt Lăng Vũ vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, sau khi nhìn thấy nam nhân đến đón cậu cách đó không xa, lại kìm không được hơi hơi cong khóe môi.

Hôm nay Rawson vốn định cùng đến với Lăng Vũ, thế nhưng thân là nguyên soái, hắn nhất định phải tự mình kiểm duyệt điều lệ quy định mới của Quân bộ, hơn nữa rất nhiều binh lính vô tội của quân đoàn Lôi Đình và quân đoàn Ảo Ảnh còn đang ở Quân bộ chờ sắp xếp, gần đây Rawson thật sự bận đến sứt đầu mẻ trán.

Vừa mới họp xong, Rawson lập tức bớt thời gian chạy đến tòa án quân sự, xa xa liền thấy Lăng Vũ thần sắc bình tĩnh đi ra.

Rawson vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói. “Xem trực tiếp là được rồi, tự mình đến đây làm gì chứ?”

Lăng Vũ thản nhiên nói. “Đã lâu không tới rồi, muốn nhìn xem nơi tuyên án năm đó có gì khác không.” Lăng Vũ quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn của tòa án quân sự, cười cười nói. “Nơi này cư nhiên hoàn toàn không thay đổi.”

Rawson biết cậu nhớ tới chuyện cũ năm đó, không nhịn được đau lòng cầm tay Lăng Vũ, nhẹ giọng nói. “Đừng nghĩ nhiều, mấy chuyện đó đều đã qua…. Em có đói bụng không? Để anh bảo người chuẩn bị cơm chiều, đi ăn cơm trước đi.”

Lăng Vũ hỏi. “Đúng rồi, Tiểu Viễn đâu?”

Rawson bất đắc dĩ nói. “Nó nghe nói có đồ ăn ngon, đã sớm chạy qua rồi.”

Nghĩ đến đứa nhỏ tham ăn kia, Lăng Vũ cũng không nhịn được mỉm cười, cùng Rawson đi lên xe huyền phù.

***

Không ngờ, Rawson cư nhiên trực tiếp mang cậu đi đến nhà của Rawson ở thủ đô.

Lăng Vũ nhịn không được nói. “Tôi còn tưởng anh đã đặt chỗ ở nhà hàng.”

Rawson mỉm cười nói. “Đồ ăn ở nhà hàng có gì ngon chứ? Nhà mình vẫn tốt hơn, em thấy đúng không?”

Lăng Vũ. “………”

Nếu đã được mời đến tận cửa, Lăng Vũ cũng không thể không đi vào, đành phải bất đắc dĩ theo phía sau Rawson.

Trên đường từ ngoài cổng đến cửa nhà có rất nhiều người làm nhà Rawson, quản gia Valde đứng ở phía trước, tự tay mở cửa giúp hai người, cười tủm tỉm nói. “Nguyên soái, tướng quân, hai người đã trở lại.”

— Loại tư thế giống như nghênh đón chủ nhà thế này, khiến Lăng Vũ cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Vẻ mặt Rawson lại rất thản nhiên, gật gật đầu với Valde, nhẹ nhàng cầm tay Lăng Vũ, kéo cậu cùng vào nhà.

Trong phòng ăn đã sớm chuẩn bị xong một bàn đồ ăn phong phú, hương thơm hấp dẫn.

Thế nhưng, ngoài dự kiến của Lăng Vũ, ngoại trừ Tiểu Viễn, cạnh bàn ăn còn có một ông lão đang ngồi, bộ dáng đại khái khoảng hai trăm tuổi, tóc hoa râm, thoạt nhìn rất có tinh thần, đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Lăng Vũ nghi hoặc nhìn về phía Rawson, Rawson thấp giọng giới thiệu. “Người này là bác của anh.”

Lăng Vũ có chút kinh ngạc, cậu chưa từng cẩn thận tìm hiểu về bối cảnh gia đình của Rawson, cũng không biết Rawson có còn người thân gì không. Lần đầu tiên đối mặt với trưởng bối nhà Rawson, đáy lòng Lăng Vũ không khỏi có chút xấu hổ, thấy Tiểu Viễn và Rawson vẻ mặt chờ mong nhìn mình, Lăng Vũ đành phải kiên trì nói. “…… Bác….. chào bác.”

Ông lão rất vui vẻ nở nụ cười, Rawson và Lâm Viễn cũng đồng thời nhẹ nhàng thở ra.

Rawson giúp Lăng Vũ kéo ghế ra, bốn người cùng nhau ăn cơm, ông lão tựa hồ rất thích Lăng Vũ, trên mặt luôn treo nụ cười tủm tỉm, còn chủ động gắp các loại đồ ăn giàu dinh dưỡng vào bát Lăng Vũ. “Đến đây đến đây, ăn nhiều một chút, hiện giờ là thời kỳ cháu cần dinh dưỡng nhất.”

Lăng Vũ. “………”

Sau khi mang thai luôn bị người ta chăm sóc như động vật quý hiếm, Lăng Vũ rất không thích ứng loại không khí ấm áp người một nhà ngồi cùng nhau này, được bác của Rawson nhiệt tình gắp đồ ăn, nhất thời chân tay luốn cuống, vội vàng nói. “Bác à, để cháu tự gắp được rồi.”

Ông lão cười tủm tỉm lại gắp đồ ăn cho Lâm Viễn, Lâm Viễn cũng ân cần xới cơm cho ông, miệng còn gọi “ông” rất thuận miệng.

Rawson nhìn một màn này, nhịn không được khẽ cười cười, chọn chút đồ ăn Lăng Vũ thích ăn gắp vào trong bát cậu, thấp giọng giải thích. “Anh vẫn chưa nói tình hình trong nhà mình với em bao giờ, kỳ thật cha mẹ anh đã qua đời từ khi anh còn rất nhỏ, là bác đã nuôi anh lớn. Trong số các trưởng bối của gia tộc Bessemer, quan hệ giữa anh và bác là thân nhất. Ông ấy ở chòm sao Thiên Cầm, lần này đến thiên hà Cepheus thăm một người bạn, anh thuận tiện mang em tới gặp ông ấy.”

Lăng Vũ. “……….”

Loại cảm giác mang vợ về gặp trưởng bối này là sao chứ?

Lăng Vũ bị ánh mắt ôn hòa của ông lão nhìn đến càng thêm xấu hổ.

Sau khi ăn cơm xong, ông lão mới cười tủm tỉm nói. “Ta là trưởng bối lớn tuổi nhất của gia tộc Bessemer, cũng coi như một nửa phụ thân của Rawson, chuyện Tiểu Viễn nhập vào gia phả nhà ta cứ để ta làm chủ đi. Tiểu Viễn phải sửa lại tên, các cháu có đề nghị gì không?”

Tuy rằng gia tộc Bessemer không quyền thế ngập trời bằng năm đại gia tộc của đế quốc, nhưng cũng từng là danh môn vọng tộc, dù cho đã sớm cạn kiệt nhân tài không được như năm đó, nhưng vẫn vô cùng coi trọng việc biên soạn gia phả và điều lệ của gia tộc.

Nếu Lâm Viễn là con của Rawson, tất nhiên nên được nhập vào gia phả, đây coi như là cho Lâm Viễn một bằng chứng chứng minh thân thế.

Lâm Viễn nghi hoặc nói. “Con phải đổi tên sao?”

Rawson mỉm cười nói. “Con đã quen gọi là Tiểu Viễn, tên không cần sửa, nhưng họ nhất định phải sửa. Ta nghĩ, không bằng để Tiểu Viễn cùng họ Lăng với baba, gọi là Lăng Viễn, phía sau lại thêm họ Bessemer, tên đầy đủ cứ gọi là – Lăng Viễn Bessemer, mọi người thấy thế nào?”

Lăng Vũ có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Rawson, cái tên như vậy vừa nghe là biết kết hợp giữa hai bọn họ, chẳng những bảo tồn được họ của Lăng Vũ, còn có thể khiến Tiểu Viễn chính thức nhập vào gia phả gia tộc Bessemer, có thể nói là vẹn cả đôi đường.

Lúc trước Rawson nói “đứa nhỏ cùng họ với em” hóa ra cũng không phải nói giỡn, hắn đã sớm có tính toán, dùng cách này để khiến họ “Lăng” có thể kéo dài vĩnh viễn…..

Lâm Viễn nhẩm lại tên mình một chút. “Lăng Viễn Bessemer?”

Cái tên mới có chút là lạ, bất quá, kết hợp được họ của cha và họ của baba, lại giữ được chữ “Viễn” cậu thích, Lâm Viễn cũng không có ý kiến gì với cái tên này, nhịn không được nhìn về phía baba. “Baba, ba thấy sao?”

Lăng Vũ dưới ánh mắt mong chờ của hai người, rốt cuộc gật đầu nói. “Không tệ, cứ như vậy đi.”

Lâm Viễn thật vui vẻ nở nụ cười, có thể chính thức nhập vào gia phả gia tộc của cha, thừa nhận thân phận của cậu, là chuyện mà trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ tới. Hiện giờ, không chỉ đoàn tụ với cha và baba, thân thế của mình lại có thể được chứng minh, hơn nữa, tiểu bảo bảo còn sắp được sinh ra, người một nhà bọn họ, về sau sẽ không phải tách ra nữa.

***

Cơm chiều qua đi, Rawson đưa bác đến khách phòng nghỉ ngơi, Tiểu Viễn cũng chạy đến phòng mình ở trên tầng, Lăng Vũ vốn định đứng dậy trở về, lại đột nhiên bị Rawson kéo tay lại.

Rawson thấp giọng hỏi. “Lăng Vũ, chuyển qua đây ở, có được không?”

Lăng Vũ. “…….”

Rawson nói. “Em ở bên ngoài sẽ không tiện, anh đã chuẩn bị phòng cho em rồi. Hơn nữa, Tiểu Viễn cũng chuyển đến đây, người một nhà chúng ta khó khăn lắm mới có cơ hội ở cùng một chỗ.”

Lăng Vũ. “……..”

Rawson khẽ cười cười, nghiêm túc nhìn Lăng Vũ nói. “Kỳ thật lần này anh mời bác đến đây, ngoài việc muốn chính thức sửa tên cho Tiểu Viễn nhập vào gia phả ra, còn muốn sắp xếp tổ chức một hôn lễ với em….”

Thấy Rawson muốn lập tức quỳ một gối xuống cầu hôn, Lăng Vũ sắc mặt cứng ngắc vội vàng ngăn cản hắn, lỗ tai vì xấu hổ mà hơi hơi đỏ lên. “Được rồi… Không cần phiền toái như vậy…. Hôn lễ cũng không cần làm. Tìm thời gian đi đăng ký đi.”

Rawson kinh ngạc nhìn cậu. “Em đồng ý?”

Lăng Vũ. “…….”

Đứa lớn cũng đã mười tám tuổi, đứa nhỏ còn đang giày vò ở trong bụng, đến lúc này rồi, cậu còn có thể không đồng ý sao?

Lần đánh dấu năm đó quá mức vội vàng, sau lại chia lìa đến hơn mười năm, cậu và Rawson vẫn chưa chính thức đăng ký kết hôn, nhưng trên thực tế, sự ăn ý giữa hai người, đã chẳng khác gì một đôi phu phu rồi.

Rawson thấy Lăng Vũ xấu hổ đỏ mặt, tâm tình cực tốt, lập tức vươn tay ôm cả người Lăng Vũ lại, một đường ôm đến phòng ngủ trên tầng, mở cửa, chỉ vào phòng ngủ vừa được bố trí theo phong cách Lăng Vũ thích, mỉm cười nói. “Về sau, nơi này chính là nhà của chúng ta.”

***

Vào ban đêm, Rawson cùng Lăng Vũ tản bộ xung quanh khu nhà, muốn cho cậu thuận tiện làm quen hoàn cảnh nơi này một chút. Khi hai người sóng vai đi đến hậu hoa viên, Lăng Vũ đột nhiên bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ dừng bước.

— Chỉ thấy trong hậu hoa viên lập một khối mộ bia, xung quanh mộ bia nở đầy hoa tươi, muôn ngàn đóa hoa đầy màu sắc bao phủ cả khu mộ, trên mộ bia lạnh lẽo có một hàng chữ lớn, rõ ràng là bút tích Rawson tự mình khắc lên.

— Quân đoàn Ám Dạ đế quốc, thiếu tướng Lăng Vũ chi mộ.

Nhìn tên mình được khắc trên mộ bia, Lăng Vũ giật mình đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không nói được gì.

— Nam nhân này, trong mấy năm khi mình không ở đây, vẫn trông coi ngôi mộ này sao?

— Năm đó hắn đã thống khổ biết bao nhiêu, mới có thể dựng mộ bia ở trong hậu hoa viên, tự mình khắc xuống một hàng chữ kia?

Hốc mắt Lăng Vũ hơi hơi chua xót, mộ bia và hoa tươi trong tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ không rõ, đối với nam nhân nhiều năm qua vẫn luôn yêu mình này, Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy, bản thân đã bỏ lỡ hắn quá lâu, quá lâu.

Rawson đặt tay trên thắt lưng của Lăng Vũ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, thấp giọng nói. “Em có biết, loại hoa này tên là gì không?”

Lăng Vũ lắc lắc đầu. “Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”

Rawson khẽ cười cười, siết chặt hai tay nhẹ nhàng ôm sát cậu, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào người trước mặt, từng câu từng chữ nói. “Loài hoa này tên là hoa anh thảo, ý nghĩa của nó là…. Ngoại trừ em, anh sẽ không yêu ai khác.”

— Lần đầu rung động khi niên thiếu, cố chấp chờ đợi mấy năm nay, cuối cùng đều dừng lại ở hình ảnh tấm mộ bia bị hoa tươi bao phủ xung quanh này, chỉ liếc mắt nhìn, đã khắc cốt ghi tâm, cả đời khó quên.

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy của hắn, Lăng Vũ rốt cuộc vươn hai tay ra, gắt gao ôm lại hắn, dán mặt trước lồng ngực ấm áp của hắn, thấp giọng nói. “Rawson….. Cảm ơn anh.”

Rawson nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của nam nhân trong lòng, ôn nhu nói. “Năm đó nghĩ rằng em đã chết, dựng mộ bia ở trong này làm kỷ niệm, giờ em đã trở lại, ngày mai anh sẽ cho người đến mang nó đi.”

Lăng Vũ gật gật đầu, nói. “Mang bia mộ đi, hoa có thể nuôi tiếp… Loại hoa này, rất đẹp.”

Rawson sửng sốt một chút, thật lâu sau, rốt cuộc hiểu ra ý tứ của Lăng Vũ.

Lăng Vũ cá tính kiêu ngạo, không giỏi giao tiếp, chưa từng bày tỏ một câu với Rawson.

Thế nhưng, những lời này, lại là lời bày tỏ đẹp nhất đối với Rawson.

— Ngoại trừ em, anh sẽ không yêu ai khác.

— Rawson, em đối với anh, cũng là như thế.

Hết chương 117.
Bình Luận (0)
Comment