Quân Giáo Sinh

Chương 137

Có lẽ là vì có Rawson ở bên cạnh, Lăng Vũ ngủ một giấc vô cùng an ổn, sáng sớm hôm sau khi tỉnh lại đã gần chín giờ, còn là bị tiếng đứa nhỏ đang khóc nháo đánh thức.

Tiểu Lăng An mới sáng sớm đã khóc không ngừng, Rawson ôm bé dỗ nửa ngày cũng không có hiệu quả, Lăng Vũ nhận lấy con trai, dùng tấm thảm mềm mại bọc đứa nhỏ lại ôm vào ngực, nhẹ giọng hỏi. “Lăng An, có phải đói bụng rồi không?”

Tiểu Lăng An tiếp tục khóc, khóc đến cả mặt đều đỏ lên.

Lăng Vũ ngẩng đầu nói với Rawson. “Anh đi tìm hộ sĩ pha chút sữa bột đút cho nó.”

“….. Được.” Rawson vội vàng xoay người đến phòng hộ sĩ, hộ sĩ chu đáo đã sớm pha sẵn một lọ sữa theo tỷ lệ dinh dưỡng cho trẻ em, nhìn thấy Rawson liền mỉm cười đưa tới, Rawson nói tiếng cảm ơn cầm bình sữa trở về, Lăng Vũ nhận lấy bình sữa từ trong tay hắn, dùng mu bàn tay thử độ ấm, lúc này mới nhét núm vú cao su vào miệng tiểu Lăng An, vừa đút cho bé ăn, vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng bé, nhẹ giọng dỗ. “Ngoan, đừng khóc….”

Rawson. “…..”

Chưa từng nhìn thấy biểu tình như vậy của Lăng Vũ, Rawson đứng ở đó ngắm đến ngây dại.

Lúc cậu dỗ con trai, thật sự…. rất dịu dàng….

Ngày thường Lăng Vũ luôn lạnh lùng, rất ít khi cười, nhưng từ tối qua sau khi Lăng An sinh ra, Lăng Vũ ôm tiểu mập mạp vào trong ngực, trên mặt rốt cuộc đã nhịn không được lộ ra mỉm cười. Nhất là lúc này, biểu tình khi cậu dỗ đứa nhỏ lại càng ôn nhu đến cực hạn.

Rawson lẳng lặng đứng bên cạnh nhìn khung cảnh này, hai cha con máu mủ tình thâm, ánh mắt Lăng Vũ dịu dàng dỗ đứa nhỏ trong lòng, một hình ảnh đơn giản, lọt vào mắt Rawson lại đặc biệt đẹp đẽ…..

Một nhà ba người nhiều thêm một thành viên mới, lúc trước không có cơ hội chăm sóc Lăng Viễn khi còn nhỏ, vẫn luôn là tiếc nuối lớn nhất trong lòng Rawson, lần này tận mắt thấy Lăng An sinh ra, hắn sẽ làm một người cha tốt, một tay nuôi con lớn thành người.

Tiểu Lăng An vừa rồi còn khóc lớn, quả nhiên là vì quá đói, vươn hai bàn tay thịt thịt ra ôm lấy bình sữa, không đến một lát đã uống cạn cả lọ sữa, Lăng An ăn uống no đủ thỏa mãn chép miệng, ánh mắt cong lên nở nụ cười với baba.

Lăng Vũ thấy đứa nhỏ vươn tay muốn ôm một cái, liền phối hợp bắt lấy tay bé, ôm bé lên, tâm tình vui vẻ dỗ con trai.

Rawson mỉm cười, đi đến bên giường, thấp giọng nói. “Có đói bụng không? Anh đi mua bữa sáng cho em.”

Lăng Vũ gật gật đầu. “Ừ, mua chút cháo thanh đạm là được rồi, mua thêm chút điểm tâm ngọt nữa.”

Rawson hôn hôn trán cậu. “Yên tâm, anh biết khẩu vị của em mà.”

Hai người đang nói, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra, Lăng Viễn vẻ mặt hưng phấn xông vào, trực tiếp bổ nhào đến bên giường bệnh. “Baba, con nghe nói em sinh ra rồi…..” Nói tới đây, vừa vặn chạm phải ánh mắt hiểu kỳ của tiểu tử siêu mập trong lòng baba, Lăng Viễn nhịn không được vươn tay muốn chạm vào bé, thò đến một nửa lại rụt về, gãi gãi đầu, cười nói. “Đây chính là em con a…. Nó tên là gì vậy?”

“Nó tên Lăng An.” Lăng Vũ đưa đứa nhỏ đến trước mặt Lăng Viễn. “Không sao đâu, con có thể ôm em một cái.”

“A!” Lăng Viễn thực hưng phấn ôm tiểu mập mạp lên, đứa nhỏ mới sinh mặc dù có chút béo, nhưng thể trọng vẫn nhỏ đến đáng thương so với người trưởng thành, Lăng Viễn lo lắng mình không cẩn thận sẽ làm rơi em, thật cẩn thận ôm ôm bé, sau đó đặt em về trong lòng baba, nhìn thật kỹ, thẳng thắn bình luận. “Em của con thật béo a!”

Lăng Vũ. “……”

Đúng vậy, hai đứa con khi còn bé đều béo như vậy, nhất định có liên quan đến gen di truyền.

Hồi Lăng Viễn ba tuổi cũng béo như một viên cầu nhỏ, xoay người trên giường là có thể lăn qua lăn lại. Lần này trong lúc mang thai Lăng Vũ lại ăn quá nhiều canh bổ dưỡng Rawson nấu, kết quả là lại nuôi Lăng An đến độ béo hơn cả anh trai nó….

Lăng Vũ bất đắc dĩ nói. “Hi vọng sau này nó lớn lên có thể gầy đi giống con, béo như vậy…. đi đường cũng không tiện.”

Lăng Viễn khoát tay nói. “Yên tâm đi! Sau này lớn lên em con nhất định sẽ là một đại soái ca siêu cấp, gen di truyền còn đó mà!” Lăng Viễn quay đầu nhìn về phía cha đằng sau, đối mặt với một gương mặt anh tuấn.

Rawson mỉm cười một chút, nói. “Tiểu Viễn, con ở đây với baba, ta đi mua chút đồ ăn cho hai người?”

Lăng Viễn gật gật đầu, chờ sau khi cha đi khỏi, lại quay đầu xoa bóp cánh tay thịt thịt của em trai, nói. “Ba, không cần lo lắng, ngộ nhỡ nó lớn lên thành đại mập mạp, con sẽ có cách bắt nó giảm béo….. Ách, mỗi ngày hai giờ huấn luyện cơ giáp thế nào?”

Lăng Vũ nghĩ nghĩ nói. “Hai giờ quá ngắn!”

Lăng Viễn nói. “Vậy thì ba giờ đi!”

Tiểu mập mạp Lăng An vì ăn uống no đủ mà thỏa mãn bĩu môi, lim dim trong lòng baba, bé hoàn toàn không biết, baba Omega tính tình nghiêm cẩn và anh trai Omega được xưng là tiểu quái thú…. đã bắt đầu lên kế hoạch giảm béo cho bé…..

***

Khi Rawson mua bữa sáng trở về, trong phòng lại nhiều thêm vài người – ba người nhà Lăng Phong.

Lăng Phong mặc áo khoác trắng, hiển nhiên là đang làm việc tiện đường ghé qua thăm, Udyr còn mặc quân trang, rõ ràng là đến đây với Lăng Phong, chỉ có Snow rất hiểu chuyện xách theo quà, đưa cho Lăng Vũ một hộp thuốc bổ, còn tặng cho em họ một hộp đồ chơi.

Mọi người trong phòng vây quanh tiểu mập mạp ở giữa, náo nhiệt như sao quanh trăng sáng.

Sau khi ba người nhà Lăng Phong rời khỏi, bệ hạ Trand và vương tử Caesar cũng đến đây, Trand vẫn luôn đối xử với Lăng Vũ như em ruột, lại thêm Lăng Vũ vào sinh ra tử vì kế hoạch của ông nhiều năm như vậy, thân là bệ hạ, lúc này lại tự mình chạy đến bệnh viện thăm Lăng Vũ, cũng coi như là rất nể mặt.

Về phần Caesar nha, tất nhiên là vì nhân cơ hội gặp Tiểu Viễn.

Các trưởng bối hàn huyên ở bên cạnh, Lăng Viễn kéo Caesar ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi. “Em trai tôi rất đáng yêu đúng không?”

Caesar. “…. Ừ.”

Lăng Viễn hưng phấn nói. “Nó tên là Lăng An, mang ý nghĩa bình an.”

Lăng Viễn, Lăng An…. Caesar nghĩ tên này nhất định là do tướng quân Lăng Vũ đặt, nhịn không được nghi hoặc hỏi. “Vậy tên cậu có ý nghĩa gì?”

Lăng Viễn nói. “Có ý là chí hướng cao xa a!” (Viễn = Xa)

Caesar. “…..”

Tướng quân Lăng Vũ quả nhiên là một Omega đặc biệt, đặt tên cho con cũng phải mang hàm nghĩa sâu xa như vậy – Chí hướng cao xa, Tiểu Viễn quả thật cũng không khiến hắn thất vọng, vì tự do bình đẳng của Omega mà cố gắng, thậm chí chỉ bằng ý chí của một người mà khống chế thành công cơ giáp song cấp S Cửu Vĩ Thiên Hồ.

Caesar cũng không khỏi kiêu ngạo vì vị Omega tiểu quái thú nhà mình.

Về phần em trai của tiểu quái thú, dưới sự giáo dục của nguyên soái và tướng quân, không biết sẽ biến thành cái dạng gì đây….

***

Mấy ngày sau đó, khách khứa đến phòng bệnh VIP trên đỉnh bệnh viện quả thực nối liền không dứt.

Quân đoàn Vinh Quang và quân Ám Dạ cùng phái đại diện đến bệnh viện thăm, biết được tướng quân Lăng Vũ sinh ra một tiểu tử Alpha đại béo, sau khi trở về liền bắt đầu thực hiện đánh cuộc, người đoán thua phải mời cơm, trong nhất thời hai đại quân đoàn cũng vô cùng náo nhiệt, chẳng khác nào như đang ăn tết.

Các trưởng bối trong gia tộc Bessemer của Rawson cũng đến bệnh viện thăm hỏi, cha con Lăng Vũ và Lăng An nhận lễ vật đến mỏi nhừ cả tay.

Hai ngày sau, Lăng Vũ mang theo đứa nhỏ xuất viện, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, liền bắt đầu dự tính quay về Quân bộ phục chức.

Rawson vốn không muốn đồng ý, nhưng cá tính Lăng Vũ mạnh mẽ, bắt cậu cả ngày ở nhà chăm con căn bản là không thể, hơn nữa để một tướng quân xuất sắc ở nhà chăm con quả thật cũng quá lãng phí, cuối cùng, Rawson đành phải mời một bảo mẫu về nhà chăm Lăng An, hắn và Lăng Vũ lại bắt đầu bận rộn với công tác ở Quân bộ.

Các thủ hạ ở quân đoàn Ám Dạ tất nhiên rất vui vì tướng quân nhà mình có thể trở về, rất nhiều người không thể đến bệnh viện nhìn tiểu Lăng An, vô cùng hiếu kỳ với con trai của tướng quân, Lăng Vũ cũng thoải mái đưa ảnh chụp của con trai cho mọi người xem….

Vì thế, mọi người mang vẻ mặt 囧 囧 nhìn thấy một tiểu mập mạp.

Mọi người âm thầm nghị luận: Tướng quân nhà ta dáng người tốt như thế, sao lại sinh ra một đứa con béo vậy a!

— Đây tuyệt đối là lỗi của nguyên soái.

Bởi vì Lăng Vũ xin phép nghỉ dài hạn, lại thêm chuyện sinh hạ Lăng An ở bệnh viện trung ương, chuyện này rốt cuộc không thể che giấu được ánh mắt sắc bén của truyền thông.

Dần dần, bắt đầu có tin tức lan truyền trên mạng, nghe nói thần tượng của nhóm dân chúng Omega đế quốc – tướng quân Lăng Vũ đã sinh ra một tiểu tử béo trong bệnh viện trung ương, mà một người cha khác của đứa nhỏ này rốt cuộc là ai, nhất thời trở thành trọng điểm suy đoán bát quái trên mạng Internet.

Nhóm dân chúng đế quốc bắt đầu động não, suy đoán đủ các loại, mọi người nhàn rỗi nhàm chán, tế bào bát quái hoàn toàn bị khơi lên, còn có mấy người thích náo nhiệt đưa ra các loại suy đoán rồi bỏ phiếu, số phiếu cao nhất là phó tướng mà tướng quân Lăng Vũ tín nhiệm nhất, xếp phía sau là đội trưởng đội cận vệ, tổ trưởng tổ quân y, phú thương thần bí vân vân…..

Rawson rốt cuộc không thể nhịn được nữa, tại một buổi họp báo công khai, làm bộ lơ đãng nhắc tới tin tức mình đã sớm cùng người khác đăng kí kết hôn, hơn nữa sau đó còn truyền ra một tấm ảnh chụp –

Trong ảnh chụp, nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ ngồi sóng vai trên sô pha, hai người đều mặc quân trang, thực nghiêm túc đặt tay trên đầu gối, tư thế đoan chính mà thẳng tắp – nghe nói đây là ảnh cưới của nguyên soái và tướng quân, mặt hai người đều mang biểu tình nghiêm túc, đặc biệt giống như đang làm việc ở Quân bộ.

Nhóm dân chúng đế quốc đều sợ ngây người.

Vị lâu chủ khởi xướng việc bỏ phiếu “Alpha của tướng quân Lăng Vũ rốt cuộc là thần thánh phương nào” trên Internet kia, bị ánh mắt lạnh lùng của nguyên soái dọa đến suốt đêm phải gỡ bỏ bài post đó đi….

Trong thời gian ngắn, tấm ảnh cưới đoan chính nghiêm túc giống như ảnh tốt nghiệp trường quân đội này đã trở thành đề tài thảo luận nóng hổi của nhóm dân chúng, tên của Lăng Vũ và Rawson cũng nhanh chóng được đưa lên đầu bảng tìm kiếm hôm đó.

Vào ban đêm, các kênh tin tức trung ương có tầm bao phủ rộng nhất của đế quốc đồng thời truyền ra tin tức nóng hổi này – nguyên soái Rawson của quân đoàn Vinh Quang và thiếu tướng Lăng Vũ của quân đoàn Ám Dạ đã sớm bí mật đăng kí kết hôn, hai người vô cùng ân ái, tướng quân Lăng Vũ một tuần trước đã sinh ra một Alpha nam trong bệnh viện trung ương, cha con bình an.

Trong TV cũng phát lên ảnh cưới mà Rawson chủ động lan truyền, hai người đều căng mặt, biểu tình vô cùng nghiêm túc. Còn nhớ cách đây không lâu các kênh tin tức trung ương đế quốc còn chiếu lên di ảnh của nguyên soái Rawson, đau xót đưa tin nguyên soái gặp nạn…. Từ đó đến nay còn chưa qua một năm, vẫn là những kênh đó, lại chiếu lên ảnh cưới của nguyên soái, nhiệt liệt chúc mừng nguyên soái và tướng quân vĩnh kết đồng tâm….

Đài trưởng đài truyền hình xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: Nguyên soái, ngài đúng là truyền kỳ đế quốc!

Lúc này, Lăng Vũ còn đang cho con trai ăn, nhìn thấy tin tức chiếu ở trên màn hình….. nhịn không được hỏi. “Rawson, anh truyền tin tức chúng ta kết hôn lên trên mạng làm gì?”

Rawson nhíu nhíu mày. “….. Chuyện chúng ta kết hôn cũng nên công khai, miễn cho bọn họ lại suy đoán lung tung.”

Lăng Vũ trầm mặc một lát, nhẹ nhàng mỉm cười cúi đầu dỗ con trai trong lòng.

Nam nhân ghen tuông…. có đôi khi sẽ thật sự đánh mất lý trí.

Treo ảnh cưới lên trên mạng để chứng minh mình là Alpha của Lăng Vũ, đường đường nguyên soái đế quốc cư nhiên lại làm ra hành động ngây thơ như thế.

Bất quá, Rawson vì chuyện này mà ghen, tâm tình Lăng Vũ lại đột nhiên trở nên rất tốt.

***

Lại sau này, nguyên soái Rawson và tướng quân Lăng Vũ trở thành một đôi phu phu quốc dân mà mọi người đều biết, mà quân đoàn Vinh Quang và quân đoàn Ám Dạ cũng trở thành…. quân đoàn quan phối(*) mà mọi người đều biết.

(*)Quan phối: Quan – cơ quan; Phối – xứng đôi, kết đôi => nói chung đại ý là nói 2 quân đoàn rất hợp nhau, rất gian tình, kiểu như bình thường vẫn hay kêu “tuyệt phối” ý ~ :3

Hai đại quân đoàn đều không thuộc về thế lực của bất cứ gia tộc nào, cho nên số lượng Beta trong quân đoàn rất nhiều, Beta và Beta kết đôi vốn là quy luật tự nhiên, hai đại quân đoàn hợp tác với nhau nhiều năm, binh lính quen biết nhau rất nhiều, lại thêm Beta nhiều năm ở trong quân đội bình thường đều chỉ tiếp xúc với chiến hữu bên người, không có cơ hội ra ngoài nói chuyện yêu đương, vì thế…. từ tình bạn phát triển thành tình yêu cũng là chuyện quá bình thường.

Trong vài năm ngắn ngủi, quân đoàn Ám Dạ và quân đoàn Vinh Quang có rất nhiều đôi đi đăng ký kết hôn, hai đại quân đoàn ở chung càng thêm hài hòa.

Thân thể trẻ con dường như phát triển rất nhanh, chẳng mấy chốc Lăng An đã năm tuổi, từ một tiểu mập mạp mới ra đời dần dần sẽ mở miệng nói chuyện, sẽ bò, sẽ đi, sẽ nhảy, cho đến bây giờ, nhóc con năm tuổi đã hiểu được rất nhiều, chẳng qua là vẫn không sửa được tật xấu bám dính baba, mỗi ngày khi Lăng Vũ về nhà, nó sẽ đi theo sau mông baba như một người hầu nhỏ.

Tuy rằng mới năm tuổi, tính tình đứa nhỏ vẫn chưa hoàn toàn thành hình, nhưng Lăng Vũ lại có cảm giác, tính cách đứa nhỏ này có chút giống Rawson – không nói quá nhiều, lại có thể nói đúng trọng điểm, hơn nữa từ nhỏ đã đặc biệt hiểu chuyện.

Có một lần Lăng Vũ làm việc quá mệt mỏi, ngồi trên sô pha ở thư phòng xem tài liệu, xem đến một nửa liền thiếp đi mất, nhóc con cư nhiên yên lặng lấy đến một tấm chăn, cẩn thận đắp lên cho baba, còn lót xuống dưới đầu baba một cái gối mềm.

Lăng Vũ ngủ đến thoải mái, khi tỉnh lại, phát hiện trên người đắp chăn lông, đứa con nhỏ ngồi trên ghế xoay ở bên cạnh đọc sách.

Vóc dáng nó còn nhỏ, ngồi trên ghế xoay cao cao, hai bắp đùi ngắn cũn vốn không chạm được mặt đất, ở trên không trung đung đưa đung đưa, nhưng biểu tình trên mặt thằng nhóc lại vô cùng nghiêm túc, vừa đọc còn vừa viết chữ vẽ tranh, ngồi ở trước bàn máy tính nghiêm nhiên một bộ khí phái gia trưởng.

Trong nháy mắt kia, Lăng Vũ thiếu chút nữa cho rằng mình thấy được một Rawson bản thu nhỏ.

Nghĩ đến năm đó suýt nữa thì bỏ đứa nhỏ này, Lăng Vũ liền đau lòng không chịu được….

Cậu nên cảm thấy may mắn vì đã lưu lại đứa nhỏ này giữa cuộc chiến gian nan dưới sự kiên trì của Rawson. Lăng An, đứa nhỏ đáng yêu lại hiểu biết này, đứa nhỏ khiến người ta cảm thấy ấm áp như thế, sinh ra trên đời, đã mang đến cho hai vị phụ thân biết bao nhiêu hạnh phúc không thể đánh giá nổi?

Lăng Vũ lấy chiếc chăn đắp trên người xuống, ngồi dậy khỏi sô pha.

Lăng An ngẩng đầu nói. “Baba tỉnh?” Sau đó liền nhảy xuống khỏi ghế, đi đến trước mặt Lăng Vũ nói. “Con đã dặn phòng bếp chuẩn bị thức ăn khuya, hiện giờ chắc sắp xong rồi, đợi baba tỉnh lại là có thể ăn.”

Lăng Vũ. “…….”

Quả nhiên cẩn thận săn sóc giống hệt cha Rawson, mới năm tuổi đã hiểu chuyện như vậy.

Lăng Vũ nhịn không được sờ sờ tóc con trai, nhẹ giọng nói. “Con cũng cùng đi ăn đi.”

Lăng An yên lặng cúi thấp đầu xuống.

Lăng Vũ xoay người đi ra cửa, đi hai bước phát hiện người hầu nhỏ còn chưa chạy theo, nhịn không được quay đầu nghi hoặc hỏi. “Sao vậy Lăng An?”

Lăng An ngẩng đầu, nghiêm túc nói. “Baba đi ăn đi, con không đói bụng, không muốn ăn khuya.”

Lăng An đứng bất động tại chỗ.

Lăng Vũ bất đắc dĩ sờ sờ đầu con trai. “Rốt cuộc con sao vậy? Nói thật với baba.”

Lăng An trầm mặc trong chốc lát, mới gục đầu xuống thấp giọng nói. “Ca ca nói con rất béo, đến trường sẽ bị bạn học chê cười, sẽ bị người ta đặt biệt danh là tiểu mập mạp…. Ca ca còn nói, nhóm Omega sẽ không thích một mập mạp….”

Lăng Vũ. “…..”

Hóa ra, Lăng Tiểu Viễn đã day hư em trai như thế.

Hết phần 5.
Bình Luận (0)
Comment