Quân Giáo Sinh

Chương 142

Buổi tối hôm đó, trước khi đi ngủ, Caesar đột nhiên nhận được tin nhắn tiểu Viễn gửi đến, chỉ có một câu đơn giản. “Buổi tối thứ bảy đến nhà tôi ăn cơm đi, cha và baba đồng ý gặp cậu.” Phía sau còn có thêm một khuôn mặt tươi cười vui vẻ.

Caesar nháy mắt liền hết buồn ngủ, vội vàng kích động gọi lại, máy truyền tin nhanh chóng được kết nối, trong màn hình trước mặt xuất hiện gương mặt tiểu Viễn, thiếu niên vừa tắm rửa xong mái tóc còn đang nhỏ nước, trong mắt tràn đầy ý cười, thực vui vẻ nói. “Caesar, hôm nay tôi đã nói với cha và baba rồi, bọn họ đồng ý để tôi mang cậu về nhà ăn cơm, chuyện kết hôn để đến lúc đó rồi thương lượng!”

Caesar mỉm cười nói. “Được, tối thứ bảy tôi trực tiếp đến đó sao?”

Lăng Viễn nghĩ nghĩ nói. “Năm giờ chiều tôi chờ cậu ở trước cửa học viện Sao Paulo, cuối tuần em tôi được nghỉ, chúng ta cùng về.”

Hai người thỏa thuận xong thời gian địa điểm, lúc này mới chúc nhau ngủ ngon.

Tâm tình Lăng Viễn rất tốt, lúc ngủ còn gặp mộng đẹp – cậu mơ cậu và Caesar còn có hai vị phụ thân cùng ngồi bên bàn ăn cơm, người một nhà gắp đồ ăn cho nhau, vui vẻ ấm áp, hình ảnh tốt đẹp khiến người ta nhịn không được muốn cười.

Caesar lại mất ngủ.

Tuy rằng hiện giờ hắn đã không còn là thiếu niên dễ xúc động như năm đó, nhưng cảnh tượng tự tiện xông vào biệt thự bị nguyên soái hung hăng mắng một trận lại vẫn rõ ràng trước mắt, nghĩ đến phải đối mặt với nguyên soái một lần nữa, Caesar liền cảm thấy vô cùng chột dạ.

Hiện giờ lại còn có thêm Lăng Vũ…..

Thái độ của tướng quân Lăng Vũ đối với hắn coi như thân thiện, đây hoàn toàn là nể mặt mũi phụ vương, hơn nữa điều kiện tiên quyết là đối xử với hắn như bạn bè của tiểu Viễn, nếu biết được hắn đã sớm đánh dấu tiểu Viễn, tướng quân Lăng Vũ nóng nảy yêu con, nói không chừng còn khó đối phó hơn cả nguyên soái a…..

Caesar khẽ thở dài trên giường, bắt đầu lo lắng tới chuyện thứ bảy đến nhà tiểu Viễn phải mang theo lễ vật gì.

Ngoài dự đoán của Caesar là, vào thứ sáu tuần đó, một tin tức tốt truyền ra từ Quân bộ — quân đoàn trưởng Lăng Vũ của quân đoàn Ám Dạ được thăng lên thành thượng tướng cấp bốn sao, ngang hàng với thượng tướng Udyr quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, thượng tướng Drew quân đoàn trưởng quân đoàn Trường Xà và thượng tướng Byron quân đoàn trưởng quân đoàn Tinh Thần, trở thành một trong bốn thượng tướng cấp bốn sao của đế quốc, quân đoàn Ám Dạ cũng chính thức được xếp vào năm đại quân đoàn, quy mô được điều chỉnh gấp ba lần so với trước kia.

Tin tức này vừa được công bố trên truyền hình liền gây oanh động toàn đế quốc, trong mấy trăm năm lịch sử từ khi khai quốc đến nay, Lăng Vũ là Omega duy nhất nhậm chức ở Quân bộ, cũng là thượng tướng Omega duy nhất được thăng lên quân hàm bốn sao.

Đối với các Omega mà nói, đây tuyệt đối là một chuyện vô cùng hãnh diện.

Buổi tối thứ sáu, Quân bộ tổ chức một yến hội quy mô nhỏ trong nội bộ, làm tiệc rượu chúc mừng tướng quân Lăng Vũ thăng chức, mấy vị tướng quân đều rất nể tình mang gia quyến đến tham dự, Lăng Vũ là nhân vật chính của bữa tiệc đương nhiên là bị vây ở bên trong, bị người ta thay nhau kính rượu chúc mừng, nhất là Udyr, cười tủm tỉm giơ chén rượu uống một ngụm lại kêu một tiếng thượng tướng, rõ ràng là muốn chuốc say Lăng Vũ.

Đáng tiếc tửu lượng của Lăng Vũ vượt quá tưởng tượng của mọi người, một ly tiếp một ly rượu đỏ vào bụng, vậy mà mặt vẫn không đổi sắc.

Udyr muốn chuốc say người ta ngược lại chính mình không chống đỡ nổi, kéo Lăng Phong đến một bên, thấp giọng oán giận nói. “Tửu lượng của em trai em đáng sợ quá đi! Uống nhiều như vậy còn không say, anh cũng có chút choáng đầu rồi…..”

Lăng Phong bất đắc dĩ đỡ y, nhẹ giọng nói. “Anh đừng chuốc rượu nó làm gì, trước đây nó uống rượu lớn lên đó.”

Udyr kinh ngạc quay đầu lại. “Cái gì? Hắn uống rượu lớn lên?!”

Lăng Phong mỉm cười. “Anh quên rồi sao? Hồi nhỏ bọn em sinh sống trong thành ngầm, ở đó có rất nhiều thức ăn bị ô nhiễm không ăn được, cho dù là thực phẩm để trong túi chân không thì hạn sử dụng cùng lắm cũng chỉ vài năm. Chỉ có mỗi rượu, là có thể bảo quản được lâu. Từ nhỏ Lăng Vũ đã rất thích uống rượu, rượu đỏ còn là nguồn dinh dưỡng quan trọng nhất của bọn em đó.”

Udyr. “……”

Cái gì mà rượu ngon lâu năm, rượu ngon thời gian cất giữ càng lâu thì hương rượu lại càng thuần hậu. Hai anh em Lăng Vũ và Lăng Phong từ nhỏ đã làm bạn với các loại rượu ngon, uống rượu chẳng khác nào uống nước. Một đám Alpha trong Quân bộ thay nhau đi lên kính rượu, tướng quân Lăng Vũ đều không từ chối, một đám Alpha thay nhau bại trận, đành từ bỏ ý đồ chuốc rượu, quyết định giao vị Omega trâu bò này cho nguyên soái nhà hắn tự mình xử trí.

Bữa tiệc nhỏ lần này là Rawson lấy danh nghĩa nguyên soái Quân bộ chủ trì, người được mời đến đều là các sĩ quan cấp cao trên thiếu tướng và thủ hạ tâm phúc của các quân đoàn trưởng trong Quân bộ, bởi vì là tiệc nội bộ, tuy rằng mọi người đều mặc quân trang phẳng phiu, nhưng không khí vẫn rất hài hòa và thoải mái, hôm nay tâm tình của Lăng Vũ rõ ràng rất tốt, phối hợp hàn huyên kính rượu, trên gương mặt lạnh lùng thi thoảng còn lộ ra mỉm cười.

Bữa tiệc như vậy, tất nhiên cũng có không ít khách quý một phương – thành viên vương thất đế quốc.

Bệ hạ Trand và vương hậu Anna mang theo tiểu vương tử Caesar cùng tham dự.

Mang theo Caesar đi tham dự hoạt động đã trở thành thói quen của bệ hạ Trand, dù sao Caesar cũng là người thừa kế vương vị, tiệc rượu như vậy tất nhiên phải mang theo tiểu vương tử đến làm quen nhiều một chút với các cán bộ cao cấp của Quân bộ.

Hôm nay đúng lúc Lăng Viễn cũng ở đó, thực vui vẻ đi theo phía sau baba như một người hầu nhỏ, bất thình lình, cậu đột nhiên nhìn thấy một nhà ba người bệ hạ Trand cùng nhau đi về phía baba, Lăng Viễn cơ trí vội vàng trốn ra phía sau baba.

Lăng Vũ hiển nhiên cũng thấy được đối phương, hơi hơi nheo mắt lại, quăng một ánh mắt về phía Caesar.

Mồ hôi lạnh trên trán Caesar nháy mắt liền rớt xuống.

Trên thực tế, hắn nhìn thấy tướng quân Lăng Vũ tiếp từng ly từng ly rượu mà mặt vẫn không đổi sắc, cũng đã cực kỳ bội phục. Hóa ra tửu lượng của tiểu quái thú là di truyền được từ đại quái thú này, cha con hai người uống rượu như uống nước, một Omega quật ngã một đám Alpha Quân bộ quả thực khiến người ta không thể không ca ngợi.

Bệ hạ Trand thản nhiên đi lên trước, mỉm cười nói. “Lăng Vũ, chúc mừng cậu đã thực hiện được giấc mộng.”

Lăng Vũ biểu tình bình tĩnh, giơ chén rượu lên lễ phép cụng ly với bệ hạ Trand. “Đa tạ bệ hạ, nếu không phải có bệ hạ chăm sóc, Lăng Vũ tôi cũng không thể có được ngày hôm nay…. Tôi kính ngài một ly.”

Năm đó lúc còn trong trường, Trand thân là học trưởng đã giúp đỡ Lăng Vũ không ít, sau này Lăng Vũ gia nhập quân đoàn Ám Dạ cũng được bệ hạ Trand âm thầm dìu dắt, tuy rằng Trand có tư tâm rõ rệt vì nuôi dưỡng thế lực của mình, nhưng việc hắn trực tiếp thúc đẩy vị Omega Lăng Vũ này một đường thăng lên thượng tướng cũng là sự thật không thể bàn cãi.

Lăng Vũ rất thản nhiên tỏ lòng biết ơn kính rượu bệ hạ Trand.

Thế nhưng, trong lòng hắn biết ơn sự giúp đỡ nhiều năm của Trand, không có nghĩa hắn sẽ đem thiện cảm chuyển dời lên người con trai của Trand.

Cha là cha, con là con, đây là hai chuyện khác nhau.

Lăng Vũ thản nhiên liếc tiểu vương tử đứng bên cạnh bệ hạ một cái.

Tiểu vương tử Caesar lập tức bước lên phía trước, lễ phép giơ chén rượu lên, cung kính nói. “Tướng quân, cháu kính ngài một ly, chúc mừng ngài được thăng lên quân hàm thượng tướng.”

Lăng Vũ gật gật đầu, sảng khoái uống rượu, trước mặt công chúng hắn không thể không cho tiểu vương tử mặt mũi.

Hôm nay Caesar rõ ràng đã cố ý trưng diện một phen, vương tử Caesar mặc lễ phục chính trang vương thất, dáng người cao ngất, dung mạo anh tuấn, tác phong nhanh nhẹn vừa đến tiệc rượu đã hấp dẫn vô số ánh mắt, về mặt ngoại hình có thể chấm 90 điểm.

Lăng Vũ liếc mắt nhìn Caesar, bình tĩnh nói. “Lại nói, Caesar, lúc trước khi còn ở trường học, cậu được phân đến cùng ký túc xá với tiểu Viễn nhà ta, quả là rất trùng hợp a. Cảm ơn cậu lúc còn ở trường đã chiếu cố tiểu Viễn nhà ta.”

Caesar. “……”

Trand. “……”

Lời này của Lăng Vũ quả thật ý vị thâm trường, hai cha con đồng thời chột dạ dời tầm mắt, lòng bàn tay Caesar cũng toát một tầng mồ hôi lạnh.

Không nói đến chuyện Caesar chủ động đổi ký túc xá, chiếu cố một hồi liền nuốt luôn tiểu quái thú vào bụng đánh dấu hoàn toàn…..

Bệ hạ Trand thân là cha, về chuyện này cũng hỗ trợ rất nhiều cho con trai.

Lúc trước khi tiểu Viễn thi đậu vào trường quân đội, Trand đã sớm nhận ra đứa trẻ kia là con ruột của Lăng Vũ và Rawson – thẻ thân phận quyền hạ tối cao ông tự mình đưa cho tiểu Viễn quả thật rất dễ nhận biết.

Chủ động dặn dò Caesar phải cố gắng ở chung với Lăng Viễn, kỳ thật Trand cũng có tư tâm. Tiểu Viễn là con trai bảo bối của Rawson và Lăng Vũ, gen mạnh cỡ nào còn cần phải nói sao? Nếu con trai mình có thể lấy được Omega này về nhà, vậy mới thật sự là viên mãn a!

Ở trong lòng Trand, Caesar không thể nghi ngờ là một Alpha vô cùng ưu tú, là niềm kiêu hãnh của người cha như ông, cũng chỉ một Omega ưu tú như tiểu Viễn mới xứng đáng làm vương tử phi của Caesar.

Vốn định âm thầm tác hợp hai thiếu niên, chẳng ngờ con trai nhà mình lại thật sự thích tiểu Viễn. Cái đêm Caesar mang tiểu Viễn về vương cung trước trận thi đấu cơ giáp, khỏi nói cũng biết Trand vui vẻ biết bao nhiêu – con trai nhà mình nhặt được một bà xã siêu cấp lợi hại như thế, ông có thể không vui vẻ được sao?

Đương nhiên, những lời này Trand hoàn toàn không dám nói với Lăng Vũ.

Đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Lăng Vũ, bệ hạ Trand nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ra vẻ bình tĩnh mỉm cười nói. “Khụ, lúc đến trường ở cùng ký túc xá, chuyện này cho thấy Caesar và tiểu Viễn nhà cậu có duyên nha.”

Lăng Vũ thản nhiên nói. “Phải không? Sao tôi lại nghe nói lúc trước tiểu Viễn vốn được phân đến ký túc xá số 12, say này không biết vì nguyên nhân gì lại đột nhiên chuyển đến ký túc xá số 13?” Lăng Vũ dừng một chút, mỉm cười nhìn về phía Trand. “Bệ hạ không biết chuyện này?”

Trand. “…….”

Lăng Vũ hiển nhiên đã điều tra qua, thân là tướng quân Quân bộ, hắn muốn tra chuyện trong trường quân đội St. Romia năm đó quả thật dễ như trở bàn tay.

Caesar mắt thấy không thể lừa gạt được, dứt khoát thành thật thú nhận. “Khụ khụ, kỳ thật là cháu đã năn nỉ hiệu trưởng tạm thời đổi ký túc xá, bởi vì cháu nghe nói tiểu Viễn nhập học với thành tích tối đa, cho nên rất hiếu kỳ với cậu ấy, muốn ở cùng ký túc xá với cậu ấy, làm quen một chút xem rốt cuộc cậu ấy là người thế nào.”

Caesar chuyển mắt về phía Tiểu Viễn đang đứng phía sau baba, mỉm cười nói. “Vốn dĩ cháu còn có chút không phục, cảm thấy một Beta có thể đạt điểm tối đa là rất khó tin, sau khi làm quen mới phát hiện, Tiểu Viễn là người rất nghiêm túc, rất cố gắng, nhiều phương diện có khi còn ưu tú hơn cả cháu…. Kỳ thật cháu rất bội phục tiểu Viễn, có thể có nghị lực lớn như vậy, thành tích trong trường còn tốt hơn rất nhiều Alpha của lớp.”

Lăng Vũ quay đầu liếc mắt nhìn con trai, phát hiện con trai đã được khen đến cực vui vẻ, một đôi mắt trong suốt sáng ngời.

Lăng Vũ không khỏi cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ.

Con trai nhà mình từ nhỏ đã lớn lên ở tinh cầu Ryan hoang vắng, dưới sự giáo dục của Lâm phu nhân và Lâm Diêu, tính cách tiểu Viễn vừa đơn thuần lại thẳng thắn, sao có thể so được với vương tử Caesar mà bệ hạ Trand bồi dưỡng nên? Hai ba câu hoa ngôn xảo ngữ của Caesar đã dỗ được cậu đến choáng váng hồ đồ, về sau nếu thật sự cùng một chỗ với Caesar, còn không bị Caesar ăn đến gắt gao luôn sao?

Con trai do Trand dạy dỗ, cả bụng đầy ý nghĩ xấu y hệt cha mình, tiểu Viễn nhất định sẽ chịu thiệt.

Lăng Vũ càng nghĩ càng mất hứng.

Tướng quân Lăng Vũ mất hứng trầm mặt, xung quanh đột nhiên hình thành một dòng khí lạnh lẽo, người đến kính rượu lập tức lẩn mất. Rawson nhận ra điều này, liền tuyên bố kết thúc tiệc rượu, mang theo Lăng Vũ và con trai về nhà.

Sau khi trở lại phòng ngủ, Lăng Vũ xoay người ngồi lên giường, sắc mặt khó coi, mày cũng nhíu lại.

Rawson đi đến ngồi xuống cạnh hắn, ôn nhu hỏi. “Hôm nay em uống nhiều quá, có phải không thoái mái không?”

Lăng Vũ lắc đầu. “Em không say. Chỉ là thấy bệ hạ và Caesar, trong lòng không thoải mái lắm.”

Rawson hiểu rõ ôm vai hắn, thấp giọng nói. “Anh hiểu mà, anh cũng không vui vẻ gì. Lão hồ ly bệ hạ kia nhất định đã nhìn trúng gen của tiểu Viễn nhà ta, muốn cho Caesar cưới tiểu Viễn về làm con dâu.”

Hai người liếc nhau, đồng thời mắng bệ hạ Trand một trận trong lòng.

Một lát sau, Lăng Vũ mới nói. “Anh thấy thế nào? Nếu tiểu Viễn thật sự cùng một chỗ với Caesar, em sợ nó sẽ chịu thiệt.”

Rawson nói. “Anh cũng biết chuyện này rất khó khăn, tiểu Viễn đã quen tự do, chưa chắc có thể thích ứng được sinh hoạt trong cung. Nếu Caesar không phải vương tử, mà là con trai một tướng quân nào đó, có lẽ anh sẽ không phản đối.”

Rawson dừng một chút, thấp giọng nói. “Dù sao Caesar cũng là người thừa kế vương vị, nếu tiểu Viễn thành Omega của nó, tương lai sẽ trở thành vương hậu đế quốc. Con trai chúng ta bản tính đơn thuần, tính tình ngay thẳng, chỉ có mấy quy củ trong vương cung đã khiến nó không chịu nổi rồi, huống chi là trở thành vương hậu đế quốc, về sau phải thận trọng từ lời nói đến hành động khắp nơi, đối với tiểu Viễn chưa chắc đã là chuyện tốt.”

Lăng Vũ gật gật đầu tán đồng.

Con trai từ nhỏ đã sống tự do tự tại, vương cung đế quốc lại không phải nơi nó có thể tùy hứng làm bậy, đặc biệt Caesar còn là người thừa kế vương vị, vương tử phi của hắn tuyệt đối phải tuân thủ nghiêm ngặt các lễ nghi, không thể có chút sơ sót nào trước mặt công chúng.

Nếu tiểu Viễn gả vào vương cung đế quốc trở thành vương tử phi của Caesar, nhất định nó sẽ phải học cách thay đổi chính mình.

Lăng Vũ không muốn khiến con trai phải chịu những áp lực đó, hắn muốn con mình có thể vui vui vẻ vẻ mà sống qua ngày.

Tuy rằng vương hậu đế quốc là một loại tượng trưng cho thân phận vinh quang, nhưng cũng là một trách nhiệm nặng nề. Nếu thật sự trở thành vương hậu, cậu sẽ không thể giống như bây giờ sống cuộc sống vui vẻ, vô tâm vô phế.

Giống như lời Rawson nói, nếu Caesar là con trai của vị tướng quân nào đó, Lăng Vũ trái lại sẽ dễ tiếp nhận hơn một chút. Cho dù là dung mạo hay nhân phẩn của Caesar, ở trong mắt Lăng Vũ đều rất ưu tú, cũng coi như xứng đôi với con trai nhà mình.

Nhưng Caesar lại là vương tử đế quốc, là người thừa kế vương vị của đế quốc, kết hôn với người như vậy không phải là chuyện đơn giản.

Trầm mặc thật lâu sau, Rawson mới nhẹ nhàng ôm Lăng Vũ, thấp giọng nói. “Đừng lo lắng, em đi tắm rửa trước đi, đợi lát nữa anh gọi tiểu Viễn vào thư phòng, chúng ta sẽ nói chuyện cẩn thận.”

Lăng Vũ gật gật đầu, xoay người đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa xong đi ra, Lăng Vũ đi xuống thư phòng dưới tầng, tiểu Viễn đã được Rawson gọi tới nói chuyện, hai cha con ngồi trên sô pha ăn trái cây, cũng không biết đang nói chuyện gì, tiểu Viễn cười đến vô cùng vui vẻ.

Thấy Lăng Vũ đi vào, Lăng Viễn vội vàng đứng dậy. “Ba, lại đây ngồi!”

Lăng Vũ ngồi xuống sô pha, trực tiếp vào chủ đề chính. “Tiểu Viễn, chuyện của con và Caesar không thể quyết định qua loa được. Con nên hiểu rõ, bệ hạ chỉ có một vương tử Alpha là Caesar, tương lai nó chắc chắn sẽ tiếp nhận vương vị, nếu con cùng một chỗ với nó, con sẽ trở thành vương tử phi, thậm chí tương lai còn là vương hậu đế quốc, áp lực con phải đối mặt sẽ rất lớn, con hiểu không?”

Lăng Viễn giật mình, gục đầu xuống nói. “….. Con, con hiểu.”

Thấy con trai gục đầu, Rawson nhịn không được có chút mềm lòng, vỗ nhẹ lên bả vai con trai, ôn nhu nói. “Tiểu Viễn, xung quanh có nhiều Alpha ưu tú như thế, không phải Caesar thì không được sao?”

Lăng Viễn gật gật đầu, nhỏ giọng nói. “Vâng.”

Rawson bất đắc dĩ nói. “Các con có mấy năm tình cảm trong trường học không sai, thế nhưng, muốn cùng nó qua một đời, không phải chuyện đơn giản như vậy…. Chúng ta hi vọng con có thể sống cuộc sống bình thường vui vẻ, Caesar nó không thích hợp với con.”

Lăng Viễn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói. “Nhưng con chỉ thích Caesar.”

Rawson. “…..”

Lăng Vũ quay đầu nhìn con trai. “Thích bao nhiêu? Thích đến mức tình nguyện thay đổi vì nó sao?”

Lăng Viễn. “…..”

Lăng Vũ nghiêm túc nói. “Tiểu Viễn, hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của con hoàn toàn khác với vương cung. Con còn trẻ, kết hôn là chuyện cả đời, không thể dễ dàng quyết định trong cơn xúc động được.”

Lăng Viễn. “……”

Tiểu quái thú gục đầu xuống, biểu tình có chút mất mát không thể che giấu.

Nếu Caesar không phải vương tử thì tốt rồi, kết hôn gì đó cũng không cần phiền toái như vậy, giống như Snow và Brian, sau khi kết hôn muốn về nhà thì về, vẫn rất tự do tự tại, thời gian đoàn tụ với người nhà cũng sẽ rất nhiều….

Nhưng vương cung thì không giống vậy, vương cung không phải là nơi có thể tự do qua lại.

Lăng Viễn hiểu rất rõ điều này, cho nên cậu mới lấy lý do tuổi đời còn nhỏ để kéo dài hôn sự lâu như vậy.

Thế nhưng, cậu không thể tiếp tục trì hoãn nữa, cậu còn nợ Caesar một lời hứa, Caesar yên lặng đợi cậu mấy năm nay, thủy chung không đổi với cậu, trái tim Lăng Viễn cũng không phải tảng đá, sao có thể nhẫn tâm khiến người mình thích chờ đợi lâu?

— Đã đến lúc đứng ra đối mặt với tất cả.

Cho dù cuộc sống về sau không phải là điều bản thân mong đợi, nhưng chỉ cần có Caesar bên cạnh, Lăng Viễn liền cảm thấy cả người tràn ngập dũng khí.

Lăng Viễn thở sâu, rốt cuộc ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Lăng Vũ, nghiêm túc nói. “Baba, con biết hai người băn khoăn, nhưng con đã chuẩn bị sẵn sàng. Con thật lòng thích Caesar, con muốn cùng một chỗ với cậu ấy, cho dù có bao nhiêu khó khăn, con tin con có thể ứng phó.”

Lăng Vũ và Rawson đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Trầm mặc một lát sau, Rawson mới hỏi. “Tiểu Viễn, con nói thật với cha, con và Caesar đã tiến triển đến bước nào rồi?”

Lăng Viễn sửng sốt một chút, tiến triển đến bước nào rồi? Cậu và Caesar….

Nhớ tới ba ngày ba đêm trên phi thuyền vũ trụ lúc trước, mặt Lăng Viễn đột nhiên đỏ bừng.

Rawson nghi hoặc nói. “Ta nhớ năm đó lúc nó đến nơi này tìm con, các con vẫn chỉ là quan hệ bạn bè, con cũng không có suy nghĩ vượt quá tính bạn với nó. Nó tỏ tình với con từ lúc nào? Hiện giờ con khăng khăng một mực với nó như thế, có phải sau này đã xảy ra chuyện gì không?”

Lăng Viễn cúi đầu, ấp úng nửa ngày không chịu nói.

Lăng Vũ nhìn con trai. “Rốt cuộc là làm sao? Chúng ta phải thảo luận chuyện này cẩn thận, con không nói thật thì thảo luận sao được?”

Lăng Viễn trầm mặc trong chốc lát, gãi gãi đầu, nhỏ giọng nói. “Trước mắt…. Tiến triển chính là…. Caesar cậu ấy đã đánh dấu con.”

Rawson. “…..”

Lăng Vũ. “…..”

Độ ấm trong phòng đột ngột tụt xuống, tiểu quái thú nhịn không được rụt cổ, cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt của hai vị phụ thân giết chết.

Hết phần 4.
Bình Luận (0)
Comment