Quân Giáo Sinh

Chương 145

Cuối tuần đó, Lăng Viễn theo thường lệ chạy đến trường đón em trai tan học, lúc đi đến cổng trường đột nhiên phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở đó nói chuyện với tiểu mập mạp, trên mặt mang ý cười ôn hòa. Lăng An nhìn thấy ca ca lập tức chạy tới. “Anh!”

Lăng Viễn sờ sờ đầu bé, ngẩng lên nhìn về phía Caesar, nghi hoặc hỏi. “Sao cậu lại tới đây?”

Caesar mỉm cười nói. “Đoán là cậu sẽ tới đón tiểu An, cho nên tôi đến cổng trường chờ cậu trước.”

Nói xong liền tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm lấy tay Lăng Viễn, mười ngón giao nhau.

Lăng An hiếu kỳ nhìn bàn tay hai người nắm cùng một chỗ, Lăng Viễn vội vàng xấu hổ bỏ tay Caesar ra, bước lên dắt tay em trai.

Lăng An rút bàn tay mập mạp về, rất hiểu chuyện nói. “Không sao đâu, ca ca cứ dắt tay anh ấy đi.”

Lăng Viễn. “……”

Caesar quăng một ánh mắt tán thưởng qua cho tiểu mập mạp, mỉm cười nắm lại tay Lăng Viễn, kéo cậu cùng lên xe.

Bạch Vũ đã bị chủ nhân tra tấn đến hết dám cự nự, biến thành xe huyền phù đậu ở đó chờ bọn họ, để tiểu Viễn và tiểu An cùng nhau đi vào khoang điều khiển của mình, không nói một lời đi về phía trước theo chỉ dẫn.

Lăng Viễn có chút nghi hoặc. “Sao hôm nay tiểu Bạch Vũ lại im lặng vậy a?”

Caesar nói. “Bị tôi bắt làm ô tô cả ngày, thương tâm.”

Bạch Vũ nhịn không được kháng nghị. “Chủ nhân không chỉ bắt ta làm ô tô, còn bắt ta làm công nhân chuyển nhà, còn bắt ta hỗ trợ quét rác, lau nhà, bưng trà rót nước! Ta là cơ giáp cao cấp của đế quốc, ta không phải người máy bảo mẫu……”

Caesar thấp giọng an ủi nó. “Đừng nóng giận, ngươi xem nguyên soái và tướng quân không phải xuất chinh, Chu Tước Hắc Long chúng nó phải nằm ngủ trong công tắc không gian cả ngày, rất nhàm chán. Ngươi là cơ giáp vạn năng của ta, mỗi ngày ta đều gọi ngươi đi ra ngoài hoạt động, không phải rất tốt sao?”

Bạch Vũ hoài nghi hỏi. “…… Thiệt không?”

Caesar mỉm cười nói. “Thật.”

“Được rồi!” Bạch Vũ bắt đầu vui vẻ, sưu một tiếng bay lên quốc lộ trên không.

Lăng Viễn. “……”

Lăng Viễn liếc mắt nhìn Caesar, nén cười đến gần bên tai Caesar nhẹ giọng nói. “Cậu lại đi lừa nó, Chu Tước và Hắc Long đâu có ngủ say? Mỗi ngày đều có nhiệm vụ, Chu Tước cùng baba tuần tra quân đoàn Ám Dạ cả ngày, rất uy phong……”

Lăng Viễn đến gần bên tai Caesar nói chuyện, Caesar vừa quay đầu, liền chuẩn xác hôn lên môi tiểu Viễn.

Lăng Viễn. “……”

Đối diện với ánh mắt hiếu kỳ của em trai ngồi bên cạnh, Lăng Viễn lập tức rụt cổ về, xấu hổ sờ sờ mũi.

Caesar mỉm cười nói. “Bạch Vũ tình tình hoạt bát, cả ngày không chịu ngồi yên, tôi mới tìm chút chuyện cho nó làm. Chờ sau khi chúng ta kết hôn, có hồ ly chơi với nó, nó sẽ không nhàm chán như vậy nữa, cả ngày lảm nhảm làm phiền tôi.”

Hồ ly. “……”

Hồ ly khó chịu ngáp một cái.

Lăng An cũng không nhìn bọn họ nữa, ghé vào cạnh giường, yên lặng quay đầu nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Khi đi ngang qua một khu vui chơi, hai mắt Lăng An sáng lên nhìn chằm chằm các loại tàu bay trong đó, Caesar mỉm cười sờ sờ đầu bé. “Tiểu An, em có muốn đến khu vui chơi không?”

Lăng An gật đầu. “Muốn.”

Caesar nói. “Ngày mai anh qua đón em đi có được không?”

Lăng An chờ mong quay đầu nhìn ca ca, Caesar cũng quay đầu nhìn Lăng Viễn, Lăng Viễn đành phải bất đắc dĩ nói. “Tôi không thể đáp ứng cậu ngay được, lúc về hỏi baba một chút rồi nói sau.”

Caesar cười mà không nói.

Nguyên soái và tướng quân là đại boss cuối cùng. Bây giờ Caesar còn chưa có tự tin đến khiêu chiến bọn họ. Lâm phu nhân, Lâm Diêu, Lăng An tương đối dễ nói chuyện hơn, đi đường vòng cũng là một biện pháp tốt, Caesar chuẩn bị bắt đầu lấy lòng từ Lâm phu nhân, từng bước từng bước mượn sức tất cả những người bên cạnh Lăng Viễn.

***

Sau khi về nhà, Lăng Viễn chạy đến thư phòng, Lăng Vũ đang ngồi trên ghế, cầm sách Caesar tặng tùy ý lật xem, Lăng Viễn mang theo em trai cọ tới bên người hắn, cười nói. “Baba, ngày mai cuối tuần được nghỉ, con mang tiểu An đến khu vui chơi chơi một ngày được không?”

Lăng Vũ thản nhiên liếc mắt nhìn con trai. “Đi cùng Caesar sao?”

Lăng Viễn khiếp sợ hỏi. “Ba, sao ba biết?”

Lăng Vũ đặt sách trong tay xuống, ngồi dậy nói. “Mang em trai đi chơi mà có thể vui vẻ đến như vậy sao? Là vì có Caesar chứ gì?”

Lăng Viễn gục đầu xuống gãi gãi tóc, có chút ngượng ngùng. “Khụ, quả thật là Caesar đề nghị, nhưng mà tiểu An cũng rất muốn đi, nó chưa bao giờ được đến khu vui chơi, cho nên con muốn dẫn nó đi thử xem…….Đúng không tiểu An?”

Lăng An dùng sức gật đầu. “Baba, con muốn đi.”

Đối diện với ánh mắt chờ mong của hai đứa con một lớn một nhỏ, Lăng Vũ cảm thấy cực kỳ bất đắc dĩ. “Được rồi, chú ý an toàn.”

Lăng Viễn lập tức hưng phấn đứng lên, kéo em trai xoay người đi ra ngoài. “Tốt quá, bọn con đi chuẩn bị một chút!”

Nhìn bóng dáng vội vã của con trai, Lăng Vũ không khỏi đau đầu xoa xoa thái dương – tâm của tiểu quái thú ở trên người Caesar, người baba như hắn thật sự muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

***

Buổi sáng hôm sau, Caesar lái xe đến biệt thự của nguyên soái đón anh em hai người, còn mang theo một đống hoa quả quý hiếm và một quyển sách được thiết kế tinh xảo.

Hoàn toàn khác với tư thái cao quý khi mặc chính trang vương thất tham dự yến hội, Caesar mặc một thân quần áo thường ngày, cho người ta cảm giác vô cùng ôn hòa thân thiết, khi mỉm cười lên rất giống một thân sĩ.

Caesar đi vào bên trong phòng khách, lễ phép nói. “Chào chú, cháu tới đón tiểu Viễn, cậu ấy đã dậy chưa ạ?”

Lăng Vũ thản nhiên nói. “Ở trên tầng thay quần áo.”

Caesar gật gật đầu, lấy bộ sách cổ bìa cứng màu sắc rực rỡ ra đưa tới trước mặt Lăng Vũ. “Đây là sách mấy hôm trước cháu đến chòm sao Thiên Cầm tìm được, sách dạy đánh cờ được xuất bản số lượng có hạn vào 700 năm trước, cháu xem không hiểu lắm, nghe nói tướng quân rất có hứng thú với lĩnh vực này, cho nên lấy đến đây cho ngài xem thử.”

Lăng Vũ nhìn qua lạnh lùng trong nhà lại không thiếu thứ gì, Caesar muốn tặng quà lấy lòng hắn nhưng lại hoàn toàn không biết tặng cái gì.

May mà có thần trợ công đặc biệt là bệ hạ Trand đã tiết lộ rất nhiều bí mật cho con trai, nghe nói năm đó khi Lăng Vũ còn ở trường là học bá, hàng ngày đều ngâm mình trong thư viện, thích nghiên cứu các chòm sao trong vũ trụ và các loại sách dạy đánh cờ, trình độ cờ vây rất cao, không ai địch nổi.

Lần này Caesar đến chòm sao Thiên Cầm lấy quyển sách này, là muốn mang về tặng cho Lăng Vũ.

Trên mặt Lăng Vũ vẫn là biểu tình bình tĩnh thản nhiên, nhận lấy sách nói. “Tôi chơi cờ vây, là phụ vương cậu nói cho cậu sao?”

Caesar thẳng thắn nói. “Đúng vậy. Cháu muốn tặng quà cho ngài, nhưng không biết phải tặng cái gì, nên đến hỏi phụ vương…… Dù sao 2 người cũng từng là bạn học.”

Tiểu vương tử không dám tự cao tự đại chút nào trước mặt tướng quân Lăng Vũ, lại càng không dám nói dối, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt mang theo ba phần thấp thỏm và bảy phần kính trọng, biểu tình nghiêm túc lấy lòng như vậy, giống như một loài động vật cỡ bự đang đứng vẫy đuôi trước mặt.

Lăng Vũ nhịn không được cười một chút.

Nếu không đồng ý để hắn và tiểu Viễn cùng một chỗ, có phải hắn vẫn định mang đồ tới lấy lòng không? Tiểu vương tử luôn luôn ổn trọng mỗi lần chọn quà nhất định rất rối rắm đi? Bộ dáng thấp thỏm bất an mỗi lần tặng quà nhìn còn thật thú vị.

Lăng Vũ đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt lên một chút.

Đưa tay cầm lấy sách dạy đánh cờ, Lăng Vũ nhìn Caesar nói. “Sách dạy đánh cờ tôi nhận, đáng tiếc không có cờ vây……”

Caesar vội vàng nói. “Lần sau cháu sẽ mang một bộ cho ngài!”

Lăng Vũ cong khóe môi. “Vậy thì cảm ơn cậu, Caesar.”

“……” Caesar nhéo nhéo lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, mỉm cười nói. “Chú không cần khách khí đâu, chú thích là tốt rồi.”

Lăng Vũ gật gật đầu, tâm tình rất tốt trở về thư phòng nghiên cứu cờ vây.

Caesar nhìn bóng dáng tướng quân Lăng Vũ rời đi, quả thực là khóc không ra nước mắt.

Bộ sách này hắn phải dùng rất nhiều biện pháp mới mua được, giờ muốn tặng cờ vây, mấy loại bán trong cửa hàng bình thường sao có thể đưa đến tặng được? Muốn tặng một bản kỷ niệm, một bản trân quý gì đó, nhất định lại phải tốn một phen tâm tư.

Mỗi lần tặng quà cho tướng quân Lăng Vũ, Caesar đều cảm thấy tế bào não của mình lại chết một mảng lớn.

Cũng không có cách nào, nếu đại quái thú này không gật đầu, làm sao hắn có thể rước được tiểu quái thú kia ra khỏi đầm rồng hang hổ được đây?

***

Lăng Viễn và Lăng An mặc thường phục màu trắng giống nhau như đúc đi xuống lầu, một lớn một nhỏ, một béo một gầy, hai anh em đi bên cạnh nhau hiệu quả thị giác quả thật rất buồn cười. Thấy Lăng Viễn đi đến trước mặt mình, Caesar nhịn không được đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, mỉm cười hỏi. “Sao cậu lại mặc quần áo giống hệt em trai vậy?”

Lăng Viễn đáp. “Baba tôi mua đó!”

Có lẽ là hứng thú tà ác của tướng quân Lăng Vũ, mua quần áo cho con trai còn mua cùng một loại cùng một kiểu dáng.

Khi ba người cùng nhau đi đến cửa khu vui chơi, lại ngoài ý muốn nhìn thấy Brian cũng mang em trai tới đó chơi, Lăng Viễn tiến lên chào hỏi. “Brian, thật khéo a! Sao Snow không tới?”

Brian đáp. “Không khéo, Caesar bảo tôi tới, là cậu ấy mua vé. Hôm nay Snow còn trực ban.”

Lăng Viễn quay đầu nhìn Caesar, Caesar nói. “Tiểu An chơi một mình không thú vị, tìm bạn đến cho nó.”

Bled được tìm đến làm bạn chơi thật tự giác chạy đến dắt tay Lăng An, mỉm cười nói. “Tiểu An, chúng ta cùng đi chơi đi.”

Lăng An không được tự nhiên bị bé kéo đến ngồi xe vượt núi. Ba người Lăng Viễn cũng cùng chơi.

Xe vượt núi siêu cấp đã được cải tạo liên tục xoay ba trăm sáu mươi độ vài lần, Lăng An lần đầu tiên ngồi cái này bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, Bled lại rất bình tĩnh, nắm tay Lăng An nói. “Đừng sợ đừng sợ, không có việc gì, xoay thêm vài lần là quen thôi.”

Lăng An. “……”

Lăng Viễn cũng là lần đầu tiên đến khu vui chơi, một đám người chơi cả ngày, cực kỳ tận hứng.

Trên đường trở về, thừa dịp Caesar mang hai đứa nhỏ đi mua kem, Brian đột nhiên sáp lại hỏi. “Tình hình hai người thế nào rồi? Bao giờ thì kết hôn?”

Lăng Viễn nói. “Không biết…… Caesar đã gặp mặt cha và baba tôi rồi, ba tôi vẫn chưa nói gì cả, tôi cũng không rõ thái độ của ông ấy.”

Brian cười cười. “Kỳ thật hôm nay Snow không phải trực ban mà đang ở nhà nghỉ ngơi, cậu ấy mang thai, không thích hợp đến mấy nơi như khu vui chơi kiểu này.”

Lăng Viễn kinh ngạc nhìn Brian.

Brian đắc ý nói. “Sang năm chúng tôi sẽ có bảo bảo thứ hai, cậu không thấy hâm mộ sao?”

Lăng Viễn. “……”

Brian khẽ thở dài. “Kỳ thật Caesar rất vất vả, cậu biết rõ sức ảnh hưởng của tướng quân và nguyên soái trong đế quốc lớn thế nào rồi đó, cậu ấy muốn kết hôn với cậu, chỉ có thể hạ thấp mình cầu xin baba cậu đáp ứng, ba cậu lại không nỡ để cậu kết hôn sớm như vậy, nhất định sẽ làm khó Caesar…… Cứ như vậy, tất cả áp lực đều dồn hết lên người Caesar.” Brian quay đầu nhìn Lăng Viễn, nghiêm túc nói. “Kết hôn là chuyện hai người, cậu không thể giao hết tất cả cho một mình Caesar xử lý được. Cậu ấy đợi cậu nhiều năm như vậy, nếu cậu cứ bị động như thế, áp lực của Caesar sẽ rất lớn.”

Lăng Viễn gục đầu xuống không nói.

Brian mỉm cười nói. “Trước đây tôi bị tướng quân Udyr gây áp lực hơn nửa năm, cuối cùng vẫn là Snow xuất mã thu phục cha mình….. Nói như thế nào đây, tình yêu của hai người, cần hai người cùng bảo vệ. Các trưởng bối cuối cùng cũng sẽ lấy ý nguyện của cậu làm tiêu chuẩn, suy nghĩ của cậu mới là quan trọng nhất, cậu hiểu chứ?”

Lăng Viễn nghiêm túc gật đầu. “…… Tôi hiểu.”

Kỳ thật trong khoảng thời gian này Caesar sứt đầu mẻ trán Lăng Viễn đều nhìn thấy hết, cậu cũng đau lòng Caesar vất vả như vậy, thế nhưng cậu không biết nên giúp hắn như thế nào, bây giờ được Brian khai sáng, tầm mắt Lăng Viễn bắt đầu mở rộng. Dù sao Brian cũng là “Người từng trải”, so với bản thân thì có kinh nghiệm hơn, hơn nữa y nói cũng rất có lý, hôn nhân là chuyện hai người, bản thân không thể cứ chờ ở phía sau baba làm một người được bảo vệ mãi.

Lăng Viễn nhẹ nhàng siết chặt nắm tay, trong lòng âm thầm ra quyết định.

Sau khi đưa anh em Lăng Viễn về nhà, Caesar gọi đến máy truyền tin của Brian, hỏi. “Thế nào rồi?”

Brian cười tủm tỉm nói. “Để tôi làm thuyết khách nhất định không thành vấn đề, đáy lòng tiểu quái thú nhà cậu đã lơi lỏng rồi, chỉ chờ một kích trí mệnh của cậu thôi.”

Caesar mỉm cười nói. “Cảm ơn.”

Brian gật đầu. “Không cần khách khí, nhớ là cậu nợ tôi một phần nhân tình đó.”

Caesar bóp trán. “Anh em với nhau còn phải tính rõ thế sao?”

Brian mỉm cười nói. “Anh em ruột còn phải ghi sổ rõ ràng, huống chi tôi với cậu còn không phải anh em ruột.”

Caesar bất đắc dĩ. “…… Được rồi.”

***

Brian giảng giải một phen khiến Lăng Viễn hiểu ra, buổi tối nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được.

Không sai, tình yêu là chuyện hai người, cần hai người cùng nhau bảo vệ. Từ khi bắt đầu đã là Caesar yêu cậu trước, sau này cũng vẫn là Caesar hi sinh, mấy năm gần đây cậu chỉ biết bị động nhận lấy sự quan tâm và trân trọng của Caesar, cho dù đi đến bước kết hôn này, cũng vẫn là Caesar bận trong bận ngoài.

So với Caesar, bản thân hình như chưa làm được gì hết……

Nên làm cái gì mới được đây? Lăng Viễn phát sầu với cái trần nhà.

Buổi sáng hôm sau, Lăng Viễn lại nhận được tin nhắn của Caesar, hẹn cậu đến một chỗ, nói muốn cho cậu bất ngờ.

Lăng Viễn vô cùng tò mò, nhưng Caesar lại không chịu nói, chỉ dẫn cậu đi đến phố thực phẩm ở quảng trường trung tâm thủ đô, dừng lại ở một ngã tư đường vị trí vô cùng tốt.

Lăng Viễn ngẩng đầu, thấy một tiệm bánh ngọt diện tích rất lớn…… Hoặc nên hình dung là một xưởng bánh ngọt thì đúng hơn.

Tòa kiến trúc cao ba tầng, trang trí tinh xảo, bên trong tủ thủy tinh cỡ lớn đặt đủ loại điểm tâm, chocolate, dâu tây, matcha, dứa…… Đủ loại màu sắc khiến người ta nhịn không được nuốt nước miếng, trong đó còn có một ít bánh ngọt phỏng theo tạo hình của động vật nhỏ, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Hôm nay vừa vặn là ngày khai trương tiệm bánh ngọt, ngoài cửa treo đầy các dải băng đủ màu sắc, một cô gái quen thuộc mang vẻ mặt tươi cười đứng ở đó, bên cạnh là một loạt người máy màu trắng mới tinh.

Hốc mắt Lăng Viễn nóng lên, bước nhanh về phía cô. “…… Chị?”

Lâm Diêu nhìn thấy em trai, tâm tình rõ ràng rất tốt, cười sang sảng nói. “Đã lâu không gặp a tiểu Viễn! Không đúng, hiện tại phải là trung tá Lăng Viễn mới đúng chứ?”

Lăng Viễn ngạc nhiên đi đến trước mặt cô. “Sao chị lại ở đây? Mẹ đâu rồi?”

Lâm Diêu chỉ chỉ phòng trong.

Lâm phu nhân đang ngồi nghỉ ngơi nhấm nháp bánh ngọt trên sô pha trong đại sảnh tầng một, Lăng Viễn xoay người xông về phía bà. “Mẹ!”

Lâm phu nhân vội vàng đứng lên ôm lấy con trai.

Lăng Viễn kích động đến hốc mắt đều đỏ, ôm mẹ mình không thốt nên lời.

Caesar cùng Lâm Diêu đi vào xem xét xung quanh, mỉm cười nói. “Chị à, chỗ này bố trí không tệ.”

Lâm Diêu mỉm cười nói. “Mấy hôm nay cũng nhờ tiểu Bạch Vũ hỗ trợ, tốc độ quét rác lau bàn rất nhanh.”

Bạch Vũ hưng phấn nói. “Đúng vậy! Ta chính là cơ giáp cấp S đó!”

Caesar. “……”

Lăng Viễn nghe được hai người nói chuyện, mắt đỏ hồng quay đầu nhìn Caesar. “Caesar, rốt cuộc chuyện này là sao?”

Lâm Diêu giải thích. “Mấy hôm trước Caesar đến tinh cầu Ryan, đưa chị và mẹ đến đây, cửa hàng bánh ngọt này cũng là cậu ấy mua cho, chị và mẹ định sau này sẽ sống luôn ở thủ đô, như vậy cũng có thể thường xuyên gặp em…… Đúng rồi, cửa hàng này chị cho em và Caesar một nửa cổ phần được chứ? Cũng không thể khiến Caesar bỏ tiền không a!”

Caesar mỉm cười nói. “Chị làm chủ là được rồi.”

Lâm Diêu sảng khoái nói. “Vậy cứ quyết định thế đi!”

Lăng Viễn. “……”

Đối diện với ánh mắt mỉm cười của Caesar, Lăng Viễn cảm động đến không nói nên lời, yết hầu một trận nghen ngào.

Tất cả những chi tiết này, không một cái nào không chứng minh Caesar thương cậu biết bao nhiêu. Không biết Caesar làm thế nào để thuyết phục được Lâm phu nhân, tóm lại, có thể đưa mẹ qua đây sống những ngày tốt đẹp, vẫn là nguyện vọng lớn nhất của Lăng Viễn.

Ba người trải qua một ngày ấm áp ở tiệm bánh ngọt, mấy loại bánh Lâm Diêu mới nghiên cứu chế tạo mùi vị rất ngon, Lăng Viễn tham ăn ăn thật nhiều, rất tự tin tỏ vẻ tiệm bánh ngọt của chị nhất định sẽ chật ních khách đến tiền vào cuồn cuộn!

Buổi tối khi trở về, hai người tay trong tay đi trên con đường vắng lặng, Lăng Viễn đột nhiên dừng chân lại, nhẹ giọng nói. “Caesar, cảm ơn cậu……”

Caesar quay đầu nhìn cậu, ý cười ôn nhu. “Giữa hai người chúng ta, còn cần cảm ơn sao?”

Lăng Viễn bổ nhào vào lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn. “…… Kỳ thật tôi cũng muốn kết hôn với cậu trong năm nay, tôi biết cậu gần đây vì việc này mà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, về phía baba cần tôi làm gì, cậu cứ trực tiếp nói với tôi là được.”

Caesar nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của người trong lòng, ôn nhu nói. “Cậu chỉ cần làm một chuyện là đủ rồi.”

Lăng Viễn lập tức ngẩng đầu lên. “Chuyện gì?”

Caesar mỉm cười hôn lên trán tiểu Viễn. “Nói cho baba cậu, cậu thật lòng yêu tôi, không liên quan đến chuyện đánh dấu.”

Lăng Viễn. “……”

Caesar thấp giọng hỏi. “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Lỗ tai Lăng Viễn hơi hơi đỏ lên, kiễng mũi chân hôn một cái lên môi Caesar. “Phải phải phải! Tôi yêu cậu! Cậu vừa lòng chưa?”

Caesar cười ôm cậu vào trong ngực. “Rất vừa lòng…… Hôn thêm một chút đi?”

Lăng Viễn ngượng ngùng nói. “Cậu đừng được một tấc lại muốn tiến một thước…… Ưm…… Ưm……”

Tất cả những lời muốn nói bị chặn lại bên môi, Lăng Viễn dần dần ngừng giãy giụa, trúc trắc đáp lại, hai tay chủ động ôm lấy bả vai Caesar.

Ánh đèn nơi đầu đường chiếu rọi lên hai người, như nhuộm lên xung quanh một vầng sáng nhu hòa màu vàng rực.

Khoảnh khắc đó, Lăng Viễn mới đột nhiên cảm thấy, lưỡng tình tương duyệt, cùng nhau cố gắng vì hạnh phúc…… hóa ra là một điều tốt đẹp như thế.

Hết phần 7.
Bình Luận (0)
Comment