Quân Giáo Sinh

Chương 2

Là một bác sĩ gia đình, Fuente rất thấu hiểu tình huống xảy ra với Lâm phu nhân.

Bà cùng chồng là hậu duệ của người châu Á ở Trái đất, nghe nói tại địa cầu từ cổ xưa có một quốc gia hùng mạnh ở phương Đông, nơi đây có gần ngàn năm văn minh, hơn nữa tên của bọn họ thường chỉ có hai ba chữ, so với loại danh tự phức tạp như tên của Fuente thì có vẻ vô cùng ngắn gọn.

Lâm phu nhân và chồng đều là Beta, con gái Lâm Diêu cũng là Beta. Chồng bà là một quân nhân danh giá của đế quốc, nhiều năm trước đã hy sinh trong một chiến dịch, bởi vậy, chính phủ hàng năm đều có trợ cấp cho mẹ con bà một khoản tiền đủ để duy trì cuộc sống.

Chiến tranh mấy trăm năm giữa đế quốc Lacey và liên bang Stellan đã cướp đi vô số sinh mạng của những chiến sĩ trẻ tuổi. Vì vậy, kiểu gia đình chỉ có người mẹ beta độc thân rất thường thấy. Lâm phu nhân mang theo con gái Lâm Diêu sống cùng nhau là điều vô cùng bình thường, sẽ không tạo ra nhiều sự chú ý, thế nhưng, bà lại còn có thêm một đứa con.

— Lâm Viễn.

Fuente nhớ rất rõ tên của người con ấy, thậm chí còn nhớ được quang cảnh lần đầu tiên nhìn thấy cậu.

Đó là mười năm về trước, khi đó Fuente vừa chuyển đến khu dân cư bình dân trên tinh cầu này, ông đã gặp được tiểu nam hài nhà bên, một cậu bé châu Á da vàng tóc đen có đôi mắt to đen láy như hắc diệu thạch, lúc nào cũng trong veo.

Tinh cầu Ryan thời tiết giá lạnh, thường xuyên có tuyết rơi, lần đầu tiên Fuente nhìn thấy Lâm Viễn là khi cậu đang nghịch tuyết, cậu bé đem tuyết xếp thành nhiều hình thù thú vị, có những viên hình cầu, có hình hải tinh lục giác, có hình con cua, còn có những loại sinh vật biển cổ quái. Một tầng mồ hôi tinh mịn thấm trên gương mặt cậu, lỗ tai bị đông lạnh hơi hơi ửng đỏ, nhưng cậu vẫn vô tư ở nơi đó tự chơi đùa không biết chán, nhanh thoăn thoắt tạo ra những sản phẩm nghệ thuật từ tuyết.

Fuente đứng ở cách đó không xa, cậu bé phát hiện ra ông, liền quay đầu nở nụ cười với ông – nụ cười của cậu vô cùng sáng lạn, chiếc răng nanh trắng như tuyết lộ ra dưới đôi môi, gương mặt nộn nộn lúc cười lên trông đặc biệt khả ái hoạt bát.

— Trong khoảnh khắc ấy, Fuente thậm chí còn có một loại ảo giác, dường như ông đã gặp được ánh mặt trời chói chang từ lâu không còn tồn tại trên tinh cầu này.

Lần thứ hai nhìn thấy cậu bé kia, là vào một đêm tuyết rơi rét lạnh.

Lâm phu nhân ở nhà bên nửa đêm chạy tới tìm ông, khóc lóc thỉnh cầu ông đi cứu con trai bà. Ông mang theo hòm thuốc qua xem bệnh, trong lúc vô ý lại phát hiện, cậu bé đó hóa ra là một Omega – hơn nữa còn là Omega có huyết thống cực kỳ tinh thuần!

Beta cùng Beta chỉ có thể sinh ra Beta!

Chỉ có Alpha và Omega kết hợp, mới có thể tạo ra được một Omega huyết thống tinh thuần! Loại huyết thống thuần khiết như vậy trong nhân loại chỉ chiếm có 5%, mà

Omega nam thậm chí còn không đến 1%!

Dựa theo quy định của đế quốc, để bảo vệ giống loài quý hiếm, những Omega khi vừa được sinh ra đều phải đến “Hiệp hội bảo vệ Omega của đế quốc” để đăng kí tư liệu, tiếp nhận sự quản chế trực tiếp của chính phủ.

Trong mười ba năm đầu, chính phủ sẽ trích tiền trợ cấp cho gia đình để nuôi dưỡng Omega. Sau khi bọn họ bước vào tuổi 13, các Omega sẽ được đưa đến trường học chuyên môn ở thiên hà Rumsfeld, trường được thành lập dành riêng cho Omega để học tập trong vòng 5 năm.

Tỷ lệ Alpha và Omega bị sụt giảm nghiêm trọng, khả năng sinh sản của Beta thấp cùng với nguy cơ chết non cao đã khiến cho dân số của nhân loại luôn luôn tăng trưởng rất chậm.

Vì Omega là thành phần có khả năng sinh sản rất mạnh nên đã trở thành đối tượng cần được bảo hộ trọng điểm của đế quốc. Khi Omega tròn 18 tuổi, chính phủ sẽ lập tức an bài cho họ một Alpha có gen tương xứng để kết hôn, để đảm bảo sinh ra được đời sau ưu tú nhất.

Kỳ quái chính là, đứa nhỏ Lâm Viễn này cư nhiên lại đến tinh cầu Ryan hoang vắng cằn cỗi như vậy. Rõ ràng là cậu không hề tới Hiệp hội bảo hộ Omega của đế quốc đăng kí, mà lại lấy thân phận Beta thường dân sinh sống tại tinh cầu hoang vu trong vũ trụ suốt tám năm.

— Fuente thực sự khó có thể tin nổi.

Cho đến khi Lâm phu nhân rơi vào đường cùng đành phải nói ra chân tướng thật sự.

Đó là một cuộc thí nghiệm bí mật nghiên cứu về sự thay đổi sinh lý của cơ thể.

Thí nghiệm được một vị bác sĩ Omega thiên tài có dã tâm rất lớn đề ra, hắn hy vọng nhóm Omega có thể thoát khỏi sự cưỡng chế quản thúc của chính phủ, có thể tránh được những kỳ phát tình không hề báo trước hàng năm làm mất đi lý trí, có thể tự do tự tại, sinh hoạt hoàn toàn theo ý mình, mà không phải giống như những sủng vật bị Alpha đánh dấu, chiếm giữ, trở thành một công cụ sinh đẻ của nhân loại.

Vị bác sĩ đó đã nghiên cứu chế tạo ra một loại “thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega”, sau đó nhanh chóng được lưu hành rộng rãi trong xã hội.

Rất nhiều nam nữ Omega có tư tưởng tự chủ mạnh mẽ đã lén lút sử dụng loại thuốc ức chế này, làm cho mình trở nên không khác gì những Beta bình thường. Bọn họ có thể đi đến trường, có thể kết giao bằng hữu, có thể tham gia rất nhiều những cuộc xã giao, không còn giống như máy móc bị nhốt trong nhà, chỉ có một nhiệm vụ là sinh sản, sinh sản, tiếp tục sinh sản.

Trong những người này, nổi tiếng nhất chính là thiếu tướng Lăng Vũ.

Người đó đã sử dụng thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega để vào trường quân đội, hơn nữa còn nhờ vào tài năng chỉ huy quân sự xuất sắc mà trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, thậm chí còn có được một quân đoàn độc lập anh dũng quả cảm của riêng mình.

Chỉ là sau này, trong một lần tác chiến, thuốc ức chế mà hắn sử dụng đột ngột mất đi hiệu lực, thiếu tướng ở ngay tại chiến trường bắt đầu rơi vào kì phát tình của Omega, hấp dẫn những thuộc hạ Alpha suýt chút nữa mất đi khống chế. Tuy rằng ở thời khắc mấu chốt, hắn vẫn ép buộc bản thân phải duy trì bình tĩnh, điều khiển quân đoàn rút lui thành công từ vòng vây của địch, nhưng cuối cùng vẫn bị tòa án quân sự khai trừ khỏi quân đội.

Chuyện này đã khiến cho bệ hạ Trand cực kì lo lắng, kể từ đó thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega cũng hoàn toàn bị niêm phong và nghiêm cấm.

Thiếu tướng trẻ tuổi Lăng Vũ từ đó cũng thất lạc không còn tin tức.

Có người nói hắn đã bị Quân bộ bí mật xử quyết, cũng có người nói hắn bị một vị tướng quân mang về nhà sinh nhi dục nữ, thậm chí còn có lời đồn hắn không chịu nổi nhục nhã trước mặt mọi người mà tự sát.

Bất luận là như thế nào, vị tướng quân Omega truyền kì kia không bao giờ còn xuất hiện nữa, chân tướng sự thật cũng không ai có thể biết được. Chuyện năm đó đã trở thành tin tức cơ mật của Quân bộ, cũng chẳng ai dám ngang nhiên công khai thảo luận.

Mà điều khiến Fuente khiếp sợ chính là, Lâm Viễn cư nhiên cũng bị tiêm vào thuốc ức chế chất dẫn dụ Omega.

Tính toán thời gian, thì cậu rõ ràng đã bị tiêm loại thuốc này trong vòng một năm kể từ khi đế quốc có mệnh lệnh cấm thuốc ức chế.

Từ khi cậu sinh ra vẫn luôn được tiêm loại thuốc này vào người, cho nên dù là mang huyết thống tinh thuần của Omega nhưng khí tức lại cực kì nhạt. Lần này sinh bệnh chính là vì thuốc ức chế còn lại năm đó đã dùng hết, mà cậu mới tám tuổi không thể phát tình giống như những Omega trưởng thành, vì vậy kích thích tố trong cơ thể cậu nhanh chóng bị mất kiểm soát, trực tiếp phá vỡ hệ thống miễn dịch.

Lâm phu nhân còn nói cho Fuente, dựa vào suy luận của vị thiên tài y học kia, chỉ cần liên tục tiêm thuốc ức chế đến năm 20 tuổi, vượt qua được thời kỳ phát tình kịch liệt nhất của Omega từ 18 đến 20 tuổi, Lâm Viễn có thể hoàn toàn trở thành một Beta.

Việc lén lút thay đổi đặc tính sinh lý như thế này rõ ràng là vi phạm pháp luật, nhưng đối mặt với Lâm phu nhân nước mắt đầm đìa cùng với tiểu hài tử đang không ngừng phát run kia…. Fuente cảm thấy mềm lòng.

Đúng vậy, ông thật sự rất thích đứa nhỏ khả ái này.

Ông cũng hy vọng cậu bé có thể vui vui vẻ vẻ mà lớn lên, chứ không phải mới tám tuổi đã chết non.

Vì thế, Fuente liền đáp ứng giúp Lâm Viễn.

Ông lấy bản danh sách dược liệu được vị bác sĩ kia để lại từ trong tay Lâm phu nhân, trải qua một thời gian nghiên cứu đã chế tạo được một loại thuốc ức chế Omega kiểu mới – loại thuốc này chẳng những có thể điều khiển được kích thích tố của Omega, làm cho ngoại hình và thể chất của người dùng hoàn toàn không khác biệt gì so với Beta, mà còn làm thay đổi các phân tử máu trong cơ thể, nhờ vậy có thể tránh được tất cả những dụng cụ sàng lọc kiểm tra – thậm chí bao gồm cả những cuộc điều tra sàng lọc huyết thanh thông thường.

Thứ duy nhất không thể tránh được là kiểm tra đo lường gen. Gen di truyền của con người là không thể thay đổi, một khi Lâm Viễn bị kiểm tra đến gen Omega, thân phận của cậu chắc chắn sẽ bị sáng tỏ.

Mười năm trước nhất thời mềm lòng, khiến cho Fuente phải bước trên con đường không thể quay đầu lại nữa.

Ông đã nhìn Lâm Viễn lớn lên, ông thật lòng rất yêu thích cậu thiếu niên người châu Á này. Đến giờ, cậu bé đáng yêu trong trí nhớ của ông đã trưởng thành, chỉ cần kiên trì thêm hai năm nữa là cậu có thể hoàn toàn biến thành một Beta bình thường vui vẻ, từ nay về sau có thể có được cuộc sống tự do của riêng mình.

Nhưng mà, vì sao cậu lại đột nhiên ghi danh vào trường quân sự, còn đáng chết thi đậu?

Thật đúng là gặp quỷ!

Bệ hạ cực kỳ coi trọng quy định của Quân bộ, Học viện quân sự St. Romia lại do Quân bộ trực tiếp quản lý, số lượng tuyển sinh hàng năm rất hạn chế, nếu như Lâm Viễn đã thi đậu mà không đến đăng kí đúng hạn, Quân bộ chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm – ghi danh vào Học viện St. Romia mà lại đột nhiên không đến trường thì chẳng khác nào binh lính đào ngũ trên chiến trường, thậm chí còn có thể bị truy nã!

Còn nếu như Lâm Viễn đến trường quân sự, thì không thể chắc chắn thân phận Omega của cậu sẽ không bị phát hiện.

Một khi thân phận đó lộ ra, cậu sẽ bị đưa đến Hiệp hội bảo hộ Omega, bị chọn lựa cho những Alpha có gen ưu tú, bị đánh dấu, chiếm giữ, hơn nữa sẽ phải sinh con.

Đối với một Lâm Viễn vẫn luôn cho rằng mình là Beta, điều này nhất định là một đả kích vô cùng to lớn!

Fuente cau mày trầm tư thật lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, hít thở sâu một hơi, liên lạc với một vị bằng hữu.

Trước màn hình, rất nhanh liền xuất hiện gương mặt của một người đàn ông trung niên với đường cong cương nghị. Nam nhân liếc mắt nhìn Fuente, trầm giọng hỏi.

“Fuente, tìm tôi có việc gì?”

Fuente mỉm cười nói.

“Nga, trung tá Knox, tôi có việc muốn tìm anh hỏi thăm a. Học viện quân sự St. Romia khi nào thì tiến hành kiểm tra những học viên mới? Cháu tôi muốn ghi danh vào Học viện, tôi muốn tìm hiểu trước một chút về trường học.”

“Kiểm tra toàn diện, thí nghiệm thể năng, còn có cả đo lường huyết thanh.”

Vị tướng quân biểu tình nghiêm túc, hơi hơi nhíu mày, nói tiếp.

“Cháu anh? Là thằng nhóc Claude cả ngày chơi bời kia sao? Nó ghi danh Học viện quân sự St. Romia thì không có hy vọng gì đâu, anh hãy khuyên nó từ bỏ đi.”

“Khụ khụ, tên nhóc đó chỉ là suy nghĩ hơi nhiều thôi.” Fuente mang người cháu ra làm lá chắn, dùng xong lập tức dời đề tài. “Theo như anh nói, trường học sẽ không tiến hành kiểm tra gen của học viên mới?”

Knox gật đầu.

“Chỉ khi nào hoài nghi huyết thống có vấn đề mới phải đi kiểm tra gen, bình thường thì không.”

Fuente mỉm cười một chút.

“Nga, cảm ơn, chờ tôi trở về nhất định sẽ mời anh đi ăn cơm.”

Knox mặt không chút thay đổi nói.

“Những lời này anh đã nói mười năm rồi.”

Thông tin bị ngắt, Fuente có chút xấu hổ sờ sờ mũi. Đúng vậy, ông đến tinh cầu này đã mười năm, mỗi lần trò chuyện đều nói “Trở về mời anh ăn cơm”, thật không biết đã thiếu vị bằng hữu này bao nhiêu bữa cơm rồi.

May mà ông đã dò xét ra được thông tin có giá trị.

Trung tá Knox là huấn luyện viên tại Học viện quân sự St. Romia, có nhiệm vụ chính là quản lý trật tự của tân học viên, những người mới vào hàng năm đều phải trải qua một tháng tôi luyện như trong địa ngục dưới tay của hắn.

Nếu hắn đã nói chỉ kiểm tra huyết thanh, vậy thì dễ dàng rồi.

Fuente thở ra một hơi, nói với Lâm phu nhân.

“Lâm phu nhân, không cần nóng vội, tôi có một biện pháp.”

Lâm phu nhân lập tức ngẩng đầu lên.

“Ngài có biện pháp gì?”

Fuente nói.

“Trước khi Lâm Viễn đến ghi danh ở Học viện, tôi sẽ làm cho nó một ít thuốc ức chế, đem liều lượng tiêm của hai tháng vào trong một viên thuốc, như vậy là có thể vượt qua cửa kiểm tra. Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, qua hai năm thí nghiệm hoàn thành, nó sẽ hoàn toàn biến thành Beta.”

Lâm phu nhân khiếp sợ nói.

“Đi đến trường quân sự? Này… nhỡ nó ở trường học….”

Fuente mỉm cười nói.

“Không cần lo lắng, tính năng của loại thuốc ức chế này đã ổn định hơn nhiều so với trước, sẽ không đột nhiên mất đi hiệu lực. Chỉ cần uống thuốc đúng hạn, chất dẫn dụ Omega trong cơ thể nó sẽ hoàn toàn bị ức chế, không thể phát sinh tình huống ngoài ý muốn.” Fuente dừng một chút. “Nhưng mà, bà nhất định phải nghĩ cách làm nó kiên trì uống thuốc. Hàm lượng của mỗi viên thuốc ức chế đã bị hao hụt rất nhiều, kiên trì uống hàng ngày là tốt nhất, nếu như ngoài ý muốn bị gián đoạn, cũng không được quá một tuần.”

Lâm phu nhân tâm tình mâu thuẫn suy nghĩ, đưa Lâm Viễn đến trường quân sự có lẽ là lựa chọn duy nhất trước mắt, mạo hiểm mang theo thuốc đến trường, hẳn là vẫn tốt hơn so với bị Quân bộ truy nã…. Tình huống xấu nhất là thân phận Omega bị lộ ra, là một Omega có huyết thống tinh thuần số lượng hiếm, nó cũng sẽ được chính phủ bảo vệ.

— Chỉ cần không ngoài ý muốn phát tình là được.

Vạn nhất nó ở trong trường quân sự với đa phần là Alpha kia phát tình, một đám Alpha bị chất dẫn dụ Omega làm mất lý trí, tuyệt đối sẽ giống như dã thú nhào lên…

Lâm phu nhân thậm chí còn không dám tưởng tượng đến khả năng đáng sợ đó.

Bà chỉ có thể gắt gao nắm lấy chiếc vòng cổ trước ngực, không ngừng cầu nguyện dưới đáy lòng.

“Thượng đế, xin Người hãy phù hộ cho con trai con! Nhất định Người phải phù hộ cho nó!”

***

Ở Lâm gia, Lâm Viễn đang ngủ trong phòng.

Thân thể thiếu niên mười tám tuổi giãn ra, thoải mái ngủ trên giường, trong mộng là một cảnh tượng tốt đẹp ấm áp.

Thật sự rất kỳ quái, cậu chưa từng đi qua nơi này, nhưng lại luôn mơ về khung cảnh chỗ ấy.

Đó là một tinh cầu màu biển xanh có bốn mùa đều như xuân, nơi ấy có ánh mặt trời, có thực vật, có bờ cát mềm mại vàng óng cùng với mặt biển xanh vô tận, sóng biển vỗ nhè nhẹ vào bờ cát, phát ra tiếng kêu vô cùng dễ nghe, cậu thậm chí còn có thể ngửi được gió biển nhẹ nhàng phất qua hai má mang theo một hương vị rất đỗi ấm áp.

Cậu nằm mơ thấy mình ở trong một phòng nhỏ trong tòa nhà bên bờ biển, giai điệu âm nhạc nhu hòa tràn ngập cả căn phòng.

Có một bàn tay ôn nhu nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu, thanh âm của nam nhân vô cùng dễ nghe cứ lặp đi lặp lại bên tai.

“Con trai, con về sau hãy làm môt Beta, một Beta bình thường vui vẻ… có được hay không?”

Lâm Viễn cơ hồ muốn thốt ra một câu.

“Được, baba! Con vốn chính là Beta mà!”

— Là baba sao?

Thanh âm ấy thật dịu dàng, giọng nói gọi mình là con trai kia, là baba sao?

Ở phía sau mộng cảnh, một trận sóng biển đột nhiên thổi quét đến, toàn bộ những cảnh tượng tốt đẹp trong phút chốc đều tan biến hết, thay vào đó là bóng tối vô hạn làm người ta tuyệt vọng.

— Sinh nhật mười tám tuổi đã qua, từ ngày hôm nay, cậu thật sự đã trưởng thành.

Ở nơi sâu nhất trong cơ thể, dường như có một con thú hung mãnh dần dần thức tỉnh.

Mãnh thú kia đã bị khống chế thật lâu, áp lực thật lớn, đến cuối cùng không chịu nổi cô đơn liền tỉnh lại, gào thét chói tai, tựa như muốn phá tan tầng tầng lớp lớp giam cầm.

Một cảm giác run rẩy chậm rãi bốc lên từ sống lưng, làn da trắng nõn rất nhanh chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, máu bên trong cơ thể như muốn sôi trào, trái tim bên ngực trái cũng không chịu khống chế nảy lên kịch liệt.

Một cảm xúc trống rỗng đến kì quái nổi lên, làm cho Lâm Viễn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Nó phát ra từ nơi tận cùng trong thân thể, khiến cậu nảy sinh một loại khát vọng muốn bị người gắt gao ôm vào ngực.

Tại sao lại lạnh như thế?

Có phải là do bên ngoài tuyết lại rơi hay không?

Lâm Viễn mơ mơ màng màng nghĩ, có chút bất an quấn chặt chăn lại, tiếp túc nặng nề chìm vào giấc ngủ trong giấc mộng kỳ quái.

Hết chương 2.
Bình Luận (0)
Comment