Quân Giáo Sinh

Chương 67

Năm đó, lão tướng quân Christer bị bệnh nặng, không thể tiếp tục dẫn dắt quân đoàn, quân đoàn Sắc Vi phải vội vàng tìm một người nối nghiệp, mà nhìn vào toàn thể gia tộc Sarman, Udyr không thể nghi ngờ chính là người có thiên phú cao nhất. Cơ giáp cấp S được chế tạo bởi những chuyên gia cơ giáp tại sở nghiên cứu của gia tộc Sarman đã hoàn thành, trong toàn bộ gia tộc, người có giá trị tinh thần có thể khống chế được cơ giáp cũng chỉ có Udyr.

Thế hệ sau của gia tộc rất hiếm nhân tài, là người đứng đầu lúc ấy, Christer buộc phải đưa ra quyết định.

Quyết định làm giải phẫu loại bỏ ký ức với Udyr, từng khiến cho các vị trưởng bối trong gia tộc Sarman nổ ra cuộc tranh luận không nhỏ. Người có chút mềm lòng cho rằng như vậy là quá mức tàn nhẫn đối với Udyr, cũng có người cho rằng cái gọi là tình yêu của người trẻ tuổi không có gì quan trọng so với lợi ích của gia tộc.

Christer tính tình cương quyết, rốt cuộc quyết định hi sinh đứa cháu trai mà mình yêu thương nhất.

Hoặc cũng có thể trong quan niệm của ông, đó căn bản không phải hy sinh.

— Mà là cứu vớt.

Udyr tuy rằng rất thông minh dẫn Lăng Phong ẩn cư tại một trấn nhỏ xa xôi, nhưng gia tộc Sarman có thể lực ngập trời, muốn tìm hai người kỳ thật cũng không khó, rất nhanh, Christer đã tìm đến vị trí ẩn cư của bọn họ, mang theo binh lính của đội cận vệ tự mình bắt Udyr trở về. Ông vốn định giết nam nhân tên Sander kia để chặt đứt hậu họa về sau, không ngờ, người kia cư nhiên nhận được tin tức, trước khi bọn họ tới đã bỏ chạy.

Christer mang theo Udyr quay về thủ đô, ngay ngày hôm đó liền tiến hành giải phẫu loại bỏ ký ức cho Udyr.

Đối với ông mà nói, so với chức vị quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi và gia tộc Sarman, cái gọi là tình yêu của Udyr quả thực không đáng để nhắc tới. Ông sẽ lựa chọn cho Udyr một Omega xinh đẹp nhất, Udyr rất nhanh sẽ quên đi nam nhân kia, từ nay về sau bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng điều khiến ông sợ hãi là, trong tay Udyr vẫn gắt gao nắm cái vòng cổ có khắc tên kia, câu đầu tiên y nói sau khi tỉnh lại chính là: “Lăng Phong là ai?”

Y vẻ mặt nghi hoặc hỏi “Lăng Phong là ai”, mấy vị trưởng bối cư nhiên không thể đáp lại, thậm chí còn chột dạ dời tầm mắt đi.

Cuối cùng, Christer tùy tiện bịa ra một cái cớ, nói Lăng Phong là chiến hữu của y, đã hi sinh ở trên chiến trường.

Udyr không nói gì, chỉ trầm mặc nhíu mày.

Udyr bị xóa bỏ ký ức, một đoạn thời gian rất dài sau đó đều nhốt mình ở trong phòng, không chịu gặp bất cứ ai.

Y luôn cảm thấy bản thân dường như đã quên mất một đoạn ký ức không nên quên nhất, suy nghĩ như vậy khiến cho y thức trắng đêm miên man, bóng dáng ở dưới đáy lòng kia mơ hồ đến mức tựa như bất cứ lúc nào đều có thể tiêu tán, y liều mạng suy nghĩ, lại thế nào cũng nhớ không ra. Udyr cả ngày đầu đau muốn nứt ra, y thậm chí còn dùng sức đập đầu vào vách tường, chỉ vì muốn giảm bớt thống khổ kịch liệt ở trong trí não.

Bác sĩ chỉ có thể liên tục cho y uống thuốc an thần, để y rơi vào ngủ say, mà một khi y tỉnh dậy, y sẽ lại đau đầu đến ngủ không yên.

Bộ dáng suy sụp này của Udyr làm cho các trưởng bối trong gia tộc Sarman vô cùng bất an, bọn họ rơi vào đường cùng, đành phải tìm bác sĩ tâm lý và mẹ của Udyr đến khuyên bảo y.

Mẹ của Udyr, Lianne là một Omega nữ có tính cách vô cùng ôn nhu, bà vẫn không tán đồng với hành động của mấy vị trưởng bối trong gia tộc Sarman, đáng tiếc, Omega căn bản không có bất cứ quyền phát ngôn nào trong gia đình, bà chỉ có thể trơ mắt nhìn con trai ruột của mình bị xóa đi ký ức, biến thành bộ dáng như cái xác không hồn này. Là một người mẹ, bà vô cùng đau lòng, lại không thể làm gì được.

Lianne mỗi ngày đưa cơm cho con trai, ngữ khí ôn nhu khuyên bảo y, chỉ là, về Lăng Phong, lại một chữ cũng không dám nhắc tới.

Qua thời gian nửa tháng, Udyr rốt cuộc khôi phục trở lại từ trạng thái cự tuyệt trao đổi với người khác này, giống như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, nho nhã lễ độ mỉm cười với các trưởng bối.

Y tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi, thành công khống chế đài cơ giáp cấp S kia, cũng đặt tên cho cơ giáp của mình là Ngân Tuyết.

Trong mộng của y luôn xuất hiện một mảng tuyết mênh mông trắng xóa, y vẫn cảm thấy, chỗ đó mới là nhà của y.

Mà sở dĩ y có thể khôi phục nhanh chóng như thế, chỉ có một nguyên nhân.

— Y muốn tìm đến Lăng Phong, tìm đến hết thảy những thứ mà mình từng mất đi.

Vì thế y lựa chọn tạm thời thỏa hiệp, dựa theo ý nguyện của ông nội, thành người thừa kế quân đoàn Sắc Vi của gia tộc Sarman.

***

Kỳ thật so với Lăng Vũ, Udyr đã may mắn hơn rất nhiều. Sau khi y bị ông nội mang về đã trực tiếp được sắp xếp giải phẫu loại bỏ ký ức, lúc tỉnh lại tuy rằng khổ sở, nhưng cũng không nhớ được gì nữa.

Mà Lăng Phong lại nhớ rất rõ ràng, mỗi một chi tiết khi hai người còn chung sống.

Ngày đó Lăng Phong nhận được mật tin khẩn cấp do Berg gửi đến, nói gia tộc Sarman có dị động, lão tướng quân Sarman tựa hồ đang đến thiên hà Cezar, Lăng Phong lập tức cảnh giác đoán được chỗ mình ẩn thân chắc chắn đã bị phát hiện. Lúc ấy, Udyr đang ra ngoài mua đồ, Lăng Phong đành phải vội vàng thu thập một chút hành lý, gửi một tin nhắn hẹn Udyr gặp nhau tại một quán rượu nhỏ, hắn mang theo tiểu Snow rời đi trước.

Hắn chờ ở trong quán rượu kia thật lâu, Udyr vẫn chưa đến, lại đột nhiên nhìn thấy xe huyền phù của quân đoàn Sắc Vi bay qua trên đường.

Cách mặt kính cửa sổ, hắn nhìn thấy nam nhân đang ngồi bên trong xe huyền phù, mái tóc bạch kim và đôi mắt màu xanh da trời quen thuộc, khuôn mặt anh tuấn không có bất cứ biểu tình gì.

Tiểu Snow ghé vào bên cửa sổ, nghi hoặc nói. “Baba, người kia hình như là….”

Ngón tay Lăng Phong run rẩy che miệng con trai, ôm lấy Snow, nhanh chóng xoay người rời khỏi quán rượu.

Udyr bị lão tướng quân Sarman mang đi, điều này cũng có nghĩa là, hạnh phúc của bọn họ rốt cuộc đã đi tới tận cùng.

Lăng Phong mãi mãi cũng không thể quên ngày đó, sau khi Udyr bị mang đi, hắn ôm con trai bước trên con đường tuyết đổ.

Cuồng phong hỗn loạn vẩy từng bông hoa tuyết lên mặt hắn, tầm mắt mơ hồ trong gió lớn, hắn hoàn toàn không thấy rõ con đường trước mắt, chỉ có thể dựa vào bản năng, bước nhanh về phía trước.

Đứa nhỏ trong lòng tựa hồ đã nhận ra cảm xúc khác thường của baba, ôm cổ hắn, ngoan ngoãn tựa vào trước ngực hắn, không nói câu nào.

Hơi thở ấm áp của con trai phất trên ngực mình, hốc mắt Lăng Phong chua xót đến độ muốn rơi lệ.

Lão tướng quân Sarman muốn đuổi tận giết tuyệt cha con hai người, tiến hành truy lùng gắt gao trên khắp tinh cầu, hai người đành phải thông qua sự trợ giúp của Berg, liên hệ với các thành viên Mạch nước ngầm trên tinh cầu Oman, dùng mặt nạ ngụy trang ngoại hình, suốt đêm rời khỏi nơi này.

Rạng sáng mùa đông, băng đóng ba thước, gió lạnh thấu xương.

Nhưng thời tiết bên ngoài dù có giá rét, cũng không bằng sự lạnh lẽo dưới đáy lòng hắn.

Lăng Phong mang theo Snow về tòa thành dưới lòng đất ở thủ đô, nơi nguy hiểm nhất mới là nơi an toàn nhất, lão tướng quân Sarman hoàn toàn không nghĩ tới, người mà mình tìm mấy năm vẫn không thấy cư nhiên lại trốn ở thủ đô.

Thời điểm đó, Lăng Phong còn chưa biết Udyr đã mất đi ký ức, hắn cho rằng Udyr chỉ là bị lão tướng quân cưỡng ép mang về gia tộc Sarman.

Qua một tháng, hắn nghe nói Udyr tiếp nhận chức vụ quân đoàn trưởng quân đoàn Sắc Vi. Lại nghe nói đầu của tướng quân Udyr bị thương, không nhớ rõ những chuyện xảy ra trong mấy năm nay.

Lăng Phong hoàn toàn không thể tin được Udyr mất trí nhớ.

Hắn vội vã muốn gặp mặt Udyr, Berg cũng vẫn âm thầm giúp hắn tìm kiếm cơ hội, nửa năm sau, cơ hội rốt cuộc cũng đến – Quân đoàn Sắc Vi đúng lúc dừng chân trên vùng đất phụ cận thành Lạc Hà một ngày, dưới sự trợ giúp bí mật của Berg, Lăng Phong giữa đêm khuya ngụy trang thành binh lính thuộc đội cận vệ, lén lút tiếp cận Udyr.

Udyr có một thói quen, rạng sáng luôn thích dậy uống nước, Lăng Phong sau khi sống cùng y, biết thói quen của y, cũng luôn săn sóc đặt một chén nước trên tủ đầu giường.

Ngày đó, Udyr quả nhiên tỉnh dậy vào rạng sáng 5h.

Y đi ra khỏi phòng nghỉ rót nước uống, sau đó liền nhìn thấy một binh lính đứng gác ở bên ngoài.

Binh lính kia dáng người thon dài, hai má nhìn qua có chút gầy, bởi vì quay lưng lại, nên thấy không rõ dung mạo, im lặng đứng ở nơi đó như đang chờ đợi cái gì.

Udyr nhíu nhíu mày, đi về phía hắn.

Nhìn Udyr từng bước tới gần mình, Lăng Phong khẩn trưởng đến độ siết chặt ngón tay, nhẹ giọng nói. “Tướng quân, có cần gì sao?”

Thế nhưng, Udyr chỉ là thản nhiên nhìn hắn một cái, sau đó vòng qua hắn, tự mình đi rót nước, lúc lướt ngang qua bên hắn, còn vỗ nhẹ lên vai của hắn, nói. “Vất vả rồi. Đêm nay không có việc gì, cậu trở về nghỉ ngơi đi.”

Lăng Phong cứng ngắc tại chỗ, nói không nên lời.

Udyr khẽ cười cười, nói. “Đi thôi, trời sắp sáng rồi.”

“….. Vâng, tướng quân.” Lăng Phong cúi đầu xoay người rời đi.

Hai chân của hắn nặng như đeo chì, mỗi một bước đi đều vô cùng gian nan, trái tim giống như bị một đôi tay dùng lực siết chặt, co rút đau đớn nhanh chóng lan ra toàn thân, trong nháy mắt xoay người rời đi kia, tựa hồ có nước mắt trong suốt trượt xuống theo khóe mi.

— Y thật sự quên.

— Y đã không còn nhận ra mình.

Cho dù là đêm khuya mông lung, nhìn không rõ mặt, thế nhưng, thanh âm quen thuộc như vậy, thanh âm của người bên gối đã nghe nhiều năm như vậy, y cư nhiên cũng… không nhận ra được…

Khoảnh khắc kia, Lăng Phong cảm giác được một loại đau đớn của sinh ly tử biệt.

Có điều gì thống khổ hơn, so với việc người mà mình yêu nhất lại hoàn toàn không nhận ra mình?

Bầu trời bên ngoài hơi hửng lên, ánh sáng đạm bạc xuyên qua tầng tầng đám mây rơi xuống đất, chiếu ra hình dáng mông lung của cảnh vật xung quanh.

Sắc mặt Lăng Phong tái nhợt, từng bước nghiêng ngả lảo đảo rời khỏi quân đoàn Sắc Vi, chẳng khác nào như đạp lên kim nhọn, mỗi một bước đi, đều truyền đến đau đớn thấu tận tim gan.

Khoảng cách của hắn và Udyr ngày càng xa, cũng đem những hạnh phúc đã từng có bỏ lại ở phía sau.

Buổi tối hôm đó sau khi trở về, Lăng Phong không ngủ được, liền ngồi ở trên giường mà ngẩn người.

Lấy sức mạnh của hắn, hắn căn bản không thể chống lại toàn bộ gia tộc Sarman, huống chi, Udyr đã hoàn toàn không còn nhớ được hắn.

Duyên phận của bọn họ chỉ có thể dừng lại tại đây.

Trời cuối cùng cũng sáng, Snow vừa vặn tỉnh lại, thấy baba một mình không nhúc nhích ngồi ở chỗ đó, Snow đã rất hiểu chuyện bò đến bên người hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn hỏi. “Baba… baba làm sao vậy?”

Lăng Phong giật mình, hồi phục tinh thần, sờ sờ đầu con trai, gắt gao ôm Snow vào trong ngực, hít một hơi thật sâu, lúc này mới thấp giọng nói. “Snow, về sau chỉ còn có hai chúng ta….”

Snow vươn đôi bàn tay nhỏ, giúp hắn xoa xoa nước mắt trên mặt, dùng thanh âm non nớt nói. “Baba… Đừng khổ sở….”

Lăng Phong cười cười nói. “Baba không sao. Ngoan, đứng lên rửa mặt đi, ba đi làm đồ ăn ngon cho con.”

Snow nghe lời rời giường rửa mặt, Lăng Phong liền làm bộ như không có việc gì đi vào phòng bếp, bắt đầu bận rộn.

Mặt trời lên cao, một ngày mới đến, hắn rốt cuộc đã hoàn toàn mất đi Udyr.

***

Những năm tháng gian khổ kia, đã trải qua như thế nào, Lăng Phong thậm chí còn không muốn nhớ lại.

Hắn và Snow sống nương tựa lẫn nhau, trốn ở trong tòa thành dưới lòng đất chưa được bao lâu thì tim của Snow đã xảy ra vấn đề, không thể tiếp tục ở đó, hắn buộc lòng phải mang theo Snow trở lại tinh cầu Oman, nhờ Ward giúp đỡ đóng băng Snow, chuẩn bị làm giải phẫu cấy ghép tim cho nó.

Thế nhưng, em trai Lăng Vũ lúc đó lại đột nhiên gặp chuyện không may, tổ chức Mạch nước ngầm bị phát hiện, Quân bộ bắt đầu lùng bắt thành viên Mạch nước ngầm khắp nơi.

Lăng Phong không thể không bỏ lại con trai, vội vàng rời đi với em trai Lăng Vũ.

Những năm gần đây không có chỗ ở ổn định, trong lòng Lăng Phong vẫn chưa từng có khái niệm về “gia đình”.

Những năm mang theo Snow còn nhỏ bôn ba chạy nạn, những năm cùng em trai Lăng Vũ né tránh sự đuổi bắt của Quân bộ, mỗi một chỗ bất quá cũng chỉ là nơi tạm thời đặt chân, có đôi khi thậm chí còn phải lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường.

Chỉ là, mỗi khi đêm khuya thanh tĩnh, hắn vẫn sẽ không thể khống chế nổi mà nhớ tới –

Hắn cũng đã từng có một gia đình.

Đó là căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách trên một trấn nhỏ xa xôi ở tinh cầu Oman.

Phòng ở đã rất cũ, thoạt nhìn cực kỳ cổ xưa, may mà đầy đủ đồ đạc, Udyr mới mua nó, tỉ mỉ trang hoàng một phen, tất cả đồ dùng trong nhà đều là do Lăng Phong tự mình chọn lựa, rèm cửa, sô pha màu sắc ấm áp, khắp nơi đều tản ra hơi thở của gia đình.

Diện tích hai căn phòng không lớn, một gian để làm phòng ngủ của hai người, một gian khác làm thư phòng. Sau này khi tiểu Snow ra đời, thư phòng kia liền đổi thành phòng trẻ con.

Diện tích căn nhà rất nhỏ, nhưng khắp nơi đều lộ ra ấm áp.

Mỗi lần hắn nấu cơm ở trong bếp, mùi thơm nồng đậm sẽ tràn ngập cả căn nhà, làm cho tia ấm áp trong ngày tuyết rét lạnh càng thêm thấm vào ruột gan. Udyr lúc nào cũng giống như miếng kẹo cao su đứng trong phòng bếp ôm eo hắn, gác cằm lên vai hắn nhìn hắn nấu cơm. Tiểu Snow lại thích trốn ở cửa phòng bếp, ngóng trông nhìn baba xử lý các loại nguyên liệu nấu ăn.

Một con sâu ham ăn lớn cùng một con sâu ham ăn nhỏ, tựa hồ rất thích thức ăn Lăng Phong tự tay làm, mỗi một bữa cơm đều ăn đến không thừa một giọt.

Hình ảnh một nhà ba người vây quanh bàn cùng ăn cơm, nghĩ tới lại thấy ấm áp đến muốn rơi lệ.

Bốn năm ngắn ngủi kia, là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất mà cả đời này Lăng Phong cũng không thể quên.

Sau này, mỗi khi tỉnh lại một mình giữa đêm khuya, đối mặt với căn phòng trống trải, hắn đều có thói quen nhớ tới những chuyện cũ đó….

Nhớ tới hắn đã từng có một gia đình.

Nhớ tới hắn từng hạnh phúc như vậy, như vậy………

***

Sau khi Udyr đi, Lăng Phong vẫn vô cùng bất an.

Hắn sở dĩ nói cho Udyr phương pháp khôi phục ký ức này, thứ nhất là vì ánh mắt chăm chú cố chấp đó của Udyr khiến hắn căn bản không cách nào nói dối được; thứ hai là phương pháp này cũng không phải bí mật gì, chỉ cần tìm đến hỏi một chuyên gia giải phẫu thần kinh, cũng sẽ nhận được đáp án như mong muốn.

Lăng Phong nói cho y, chỉ là muốn cởi bỏ nghi vấn dưới đáy lòng y, chứ không hề muốn y thật sự đi làm thử.

Loại phẫu thuật này cần phải khoan một cái động rất nhỏ trên xương sọ, để cho kim thăm dò tiến vào trong vỏ đại não, theo dõi cẩn thận dưới kính hiển vi bội số lớn để có thể điều chỉnh cường độ điện kích thích bất cứ lúc nào, độ mạo hiểm của phẫu thuật này rất cao, người thực hiện phải là một bác sĩ giải phẫu thần kinh có kinh nghiệm phong phú, bằng không, một khi việc điều chỉnh cường độ xuất hiện sai lệch, rất có thể sẽ gây nên tổn thương nghiêm trọng tới đại não.

Nghĩ đến Udyr giờ phút này có lẽ đang làm phẫu thuật, Lăng Phong lại càng đứng ngồi không yên.

Đứng dậy mở cửa muốn đi ra ngoài, lại phát hiện hai vị sĩ quan trẻ tuổi mặc quân phục màu trắng đang đứng thẳng tắp canh giữ ngoài cửa, thấy Lăng Phong đi ra, lập tức quay đầu lễ phép nói. “Bác sĩ Charlie, tướng quân ra lệnh cho chúng tôi ở đây bảo vệ ngài, thỉnh ngài tạm thời không nên ra ngoài.”

Lăng Phong nhíu nhíu mày, xoay người trở lại phòng, mở cửa sổ ra, đã thấy dưới lầu cũng có hai binh lính trẻ tuổi đang đứng, tựa hồ cảm nhận được tầm mắt ở sau lưng, hai binh lính trẻ tuổi kia ngẩng đầu lên, lễ phép mỉm cười với Lăng Phong. “Bác sĩ Charlie, có cần gì sao?”

Lăng Phong. “….”

Không hổ là tác phong của Udyr, giam lỏng mà cũng có thể dùng loại từ ngữ đường hoàng như “bảo vệ” này.

Lăng Phong không thể một lần quật ngã được bốn vị quân nhân cao to như thế, đành phải xoay người trở lại phòng trong, nôn nóng chờ đợi.

Thời gian yên lặng trôi qua trong đợi chờ đằng đẵng, mỗi một giây đều trở nên rất dài.

Lăng Phong ngồi trên sô pha ở phòng khách đợi cả một đêm, rốt cuộc không thể chống đỡ nổi, hỗn loạn thiếp đi.

Đến khi tỉnh lại, tựa hồ vẫn là ban đêm, ánh trăng màu trắng bạc xuyên thấu qua cửa sổ rọi vào, Lăng Phong xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, trở mình muốn ngủ tiếp, lại có người đột nhiên cúi đến gần, động tác mềm nhẹ ôm lấy hắn, thấp giọng nói. “Đến phòng ngủ ngủ đi.”

Lăng Phong mơ mơ màng màng bị y ôm đến phòng ngủ, lúc này mới nhận thấy được không ổn –

Xúc cảm chân thật như vậy, tựa hồ không phải là mộng cảnh?

Lăng Phong cả kinh, lập tức tỉnh táo, bật dậy, đối diện với đôi mắt thâm thúy của nam nhân ngồi bên giường.

Trong phòng không bật đèn, giữa đêm khuya yên tĩnh, nương theo ánh trăng màu trắng bạc chiếu từ ngoài vào, có thể nhìn thấy rõ ràng gương mặt anh tuấn cùng đôi mắt màu xanh tựa như bầu trời của nam nhân.

Giờ phút này, đôi mắt kia đang nhìn chăm chú không rời vào mình, cảm xúc trong mắt phúc tạp mà nặng nề.

Lăng Phong ngẩn người, không xác định kêu lên. “Udyr?”

Udyr gật gật đầu, nhẹ nhàng sờ sờ tóc của Lăng Phong, ôn nhu nói. “Em tỉnh rồi?”

Thanh âm của y lộ ra một tia khàn khàn khổ sở, ngón tay đang vuốt ve tóc mình thậm chí còn hơi hơi phát run, trong đôi mắt kia là tình ý nói không nên lời, cùng với hối hận và áy này đan xen.

Lăng Phong chấn kinh thật lâu. “Anh…. Anh nhớ ra hết rồi?”

Udyr gật gật đầu, vươn hai tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Phong.

Ôm ấp như vậy, mềm nhẹ tới mức tựa như sợ làm người trước mặt đau, nam nhân đặt cằm lên hõm vai của Lăng Phong, thấp giọng nói bên tai hắn. “Lăng Phong…. Thật xin lỗi….”

Thanh âm khàn khàn lộ ra một tia nghẹn ngào. “Thật xin lỗi…. Đã để một mình em…. chịu đựng nhiều như vậy….”

Udyr mất đi ký ức không còn nhớ rõ nhưng chuyện trước đây, chỉ là một bóng dáng mơ hồ trong trí nhớ, đã khiến y trằn trọc trăn trở nhiều năm như vậy. Có thể thấy được, Lăng Phong hoàn toàn nhớ rõ tất cả, mấy năm nay, đã phải trải qua rất nhiều vất vả.

Udyr nghĩ đến đây, lại càng đau lòng ôm chặt Lăng Phong, thấp giọng nói. “Thật xin lỗi, anh không nên quên em…. anh yêu em… anh yêu em như vậy….”

Thân thể Lăng Phong đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Xa cách nhiều năm, hắn chưa từng nghĩ đến một ngày nào đó lại có thể gặp được Udyr, càng không nghĩ đến Udyr sẽ nhớ ra tất cả. Trong suy nghĩ của hắn, duyên phận giữa bọn họ, đã hoàn toàn kết thúc trong cái đêm Udyr không nhận ra hắn ở bên ngoài thành Lạc Hà kia.

Mà giờ phút này, nam nhân quen thuộc nhất trong trí nhớ, lại run rẩy ôm chặt lấy mình, thanh âm nghẹn ngào nói: Anh yêu em.

Udyr trước kia cũng thường xuyên nói những lời này, anh yêu em, giờ phút này nghe vào trong tai, lại có loại cảm giác bi thương khi thế sự xoay vần, vật đổi sao dời.

Rất nhiều năm đã qua…. Hắn vẫn chưa từng quên đi Udyr.

Nghe Udyr thấp giọng ở bên tai nói anh yêu em, hốc mắt Lăng Phong đột nhiên có chút chua xót.

Vất vả, gian nan, thống khổ nhiều năm như vậy, đến khoảnh khắc nghe được những lời này, tựa hồ đều trở nên không còn quan trọng.

Giữa bọn họ, tuy rằng chưa từng có một hôn lễ thực sự, nhưng bọn họ đã nhận định người kia là ái nhân của mình, sau khi đánh đấu hoàn toàn xong, bọn họ đã từng hứa hẹn với nhau giữa mảnh tuyết mịt mùng kia –

Hứa hẹn chung thủy cả đời, một lòng không đổi.

Nghĩ đến những hạnh phúc ấm áp đã qua, Lăng Phong rốt cuộc cũng không nhịn được đau đớn dưới đáy lòng, nhẹ nhàng ôm chặt nam nhân trước mặt, không thể tin nhẹ giọng nói. “Udyr, anh thật sự đã nhớ ra tất cả….”

Cảm nhận được sự run rẩy của nam nhân trong lòng, Udyr đau lòng lấy tay liên tục vuốt ve sống lưng hắn, thấp giọng nói. “Đúng vậy, anh tìm một người bạn làm ở khoa giải phẫu thần kinh, phẫu thuật làm rất thành công, anh đã nhớ ra tất cả rồi…. Tên giả của em là Sander, chúng ta gặp nhau trong một đêm mùa đông, anh bị thương, là em băng bó vết thương cho anh… Ngày sinh nhật đó của em, anh đưa cho em một cái vòng cổ… Anh còn nhớ mỗi một truyền thuyết mà em từng kể, tinh cầu này còn có tên là tinh cầu Diêu Quang….”

Lăng Phong nghe y thong thả kể lại, những ký ức đã qua tựa hồ lại một lần nữa hiện lên rõ ràng trước mắt.

Đáy lòng một trận chua xót, tầm mắt cũng nhất thời trở nên mơ hồ, phảng phất như bọn họ lại một lần nữa trở về quá khứ.

Udyr đau lòng hôn lên đôi môi run rẩy của Lăng Phong, ôn nhu nói. “A Phong, anh đã không còn là Udyr năm đó, anh hiện tại có đầy đủ năng lực, anh có thể bảo vệ tốt cho em, còn có con trai của chúng ta, anh tuyệt đối sẽ không để cho hai người phải chịu bất cứ ủy khuất nào nữa….”

Udyr nghiêm túc nhìn Lăng Phong. “Cho nên… em có đồng ý…. cho anh một cơ hội nữa không?”

Lăng Phong đột nhiên ngơ ngẩn.

Cho y một cơ hội nữa? Bọn họ đã chia lìa nhiều năm như vậy, còn có thể tiếp tục một lần nữa sao?

Udyr ôn nhu nói. “Anh yêu em, A Phong…. Trở về bên cạnh anh có được không?”

Cái xưng hô “A Phong” vô cùng buồn nôn này, là năm đó khi hai người ở cùng một chỗ, Udyr thích dùng nhất, giờ phút này nghe được xưng hô quen thuộc, trái tim Lăng Phong run lên, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt thâm tình của nam nhân, muốn đẩy y ra, lại bị nam nhân ôm càng chặt.

“Anh chỉ đánh dấu mình em, anh cũng chỉ thuộc về em….”

Thanh âm của nam nhân vang ở bên tai, tiếng nói khàn khàn tựa như một loại mê hoặc khiến người khác phải trầm luân.

“Trở về bên cạnh anh có được không…. Anh yêu em… Anh vẫn luôn yêu em….”

Udyr nhẹ nhàng xoay thân thể của Lăng Phong lại, vừa thấp giọng nói, vừa hôn lên cần cổ thon dài của hắn.

Nụ hôn mềm nhẹ một đường trượt xuống phía dưới, rất nhanh liền đến vị trí tuyến thể phía sau gáy của Omega. Bộ vị mẫn cản bị đầu lưỡi liếm qua, thân thể Lăng Phong đột nhiên run rẩy, lại không có ý tứ phản kháng, ngược lại khẩn trương siết chặt ngón tay.

Udyr được ngầm đồng ý, liền há miệng, nhắm ngay vị trí tuyến thể của Omega dùng lực cắn xuống.

“A…..”

Xúc cảm mãnh liệt khiến cho Lăng Phong nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ gấp gáp.

Tuy rằng đã bị nam nhân này hoàn toàn đánh dấu, nhưng khi đánh dấu lần nữa sau nhiều năm xa cách, xúc cảm vẫn mãnh liệt như lúc ban đầu. Chất dẫn dụ của hai người bắt đầu điên cuồng giao hòa, giống như người đói khát đã lâu rốt cuộc tìm được dòng suối ngọt ngào, nơi sâu nhất trong thân thể nháy mắt nổi lên một đoàn hỏa diễm, máu bắt đầu nhanh chóng lưu động, nhịp tim càng lúc càng nhanh, từ vị trí tuyến thể truyền đến khoái cảm cường liệt giống như luồng điện chạy tới toàn thân.

Thân thể Lăng Phong hơi hơi phát run, trong mắt hiện lên một tầng sương mù.

Udyr hoàn thành đánh dấu tạm thời trên tuyến thể, nhìn lông mi của nam nhân trong lòng không ngừng run rẩy, khát vọng đối với hắn dưới đáy lòng, rốt cuộc giống như mãnh thú phá cũi mà ra, không thể ngăn cản được nữa.

Muốn hắn, muốn hoàn toàn chiếm lấy hắn, muốn vĩnh viễn giữ hắn ở bên cạnh….

Trống vắng nhiều năm như vậy, làm cho Udyr nghĩ muốn nam nhân này đến sắp điên rồi.

Hôm nay, nam nhân mà mình nhớ nhung rất nhiều năm lại đang nằm trong lòng mình, một bộ dáng không hề phòng bị, khiến cho Udyr muốn vội vã dùng những động tác càng thêm thân mật, càng thêm xâm nhập để chứng minh quyền sở hữu độc nhất này.

— Em ấy là của mình!

Udyr không hề do dự, tay chân lanh lẹ cởi bỏ cúc áo ngủ của Lăng Phong.

Áo ngủ rộng rãi nhanh chóng bị lột ra, để lộ làn da trắng nõn bóng loáng, xương quai xanh xinh đẹp gần ngay trước mắt, như muốn quyến rũ người ta cắn xuống…. Udyr nhịn không được cúi đầu dùng lực cắn lên, trên vị trí xương quai xanh lưu lại dấu vết rõ ràng thuộc về mình.

***

Lăng Phong thở dốc nằm ở chỗ đó, rốt cuộc hồi phục lại tinh thần từ dư âm sau khi bị đánh dấu, lại phát hiện mình cư nhiên đã bị Udyr lột sạch toàn bộ.

Hai người tuy rằng đã làm rất nhiều lần, nhưng xa cách nhiều năm, cứ như vậy toàn thân trần trụi nằm trước mặt đối phương, Lăng Phong vẫn nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, vươn tay muốn đẩy Udyr ra, lại bị Udyr nhanh tay lẹ mắt khống chế được, bắt chéo hai tay ép lên đỉnh đầu.

Lăng Phong thấp giọng nói. “Không….”

Còn chưa nói xong, Udyr đã trực tiếp cắt ngang hắn, vội vàng ngăn chặn bờ môi của hắn.

Đầu lưỡi Udyr cạy ra khớp hàm, tiến quân thần tốc, ôn nhu lướt qua niêm mạc miệng, nhẹ nhàng đảo quanh từng cái răng…. Nụ hôn đầy cẩn thận và quý trọng như vậy, khiến cho Lăng Phong nhất thời mềm lòng….

Chính là nam nhân này, từng hoàn toàn đánh dấu mình, từng cho mình hạnh phúc và ấm áp.

Qua bao nhiêu năm, hai người không hề quên nhau, lại vẫn yêu nhau như trước, trong giờ khắc xa cách gặp lại này, muốn có được đối phương không phải rất bình thường sao? Cần gì phải để ý những hỗn loạn bên ngoài kia?

Lăng Phong rốt cuộc ngừng chống cự, trầm tĩnh lại, nhẹ nhàng nhắm mắt.

Udyr được ngầm đồng ý, nụ hôn càng trở nên điên cuồng.

Nụ hôn dọc theo cổ một đường xuống phía dưới, trước ngực Lăng Phong, bụng, thậm chí là cả vị trí bí mật bên nội sườn giữa hai chân, tất cả đều lưu lại hôn ngân tràn ngập dục vọng chiếm hữu điên cuồng của nam nhân.

Lăng Phong bị hôn đến mặt đỏ bừng, tật xấu lúc nào cũng tìm mọi cách tra tấn người khác trên giường của nam nhân này quả thực là không thay đổi chút nào.

Tuy rằng không phải trong kỳ phát tình, nhưng dù sao cũng vừa bị đánh dấu, chất dẫn dụ trong cơ thể đã bắt đầu dung hợp với nhau, lại bị Alpha của mình hôn khắp toàn thân cả nửa ngày như vậy, thân thể Lăng Phong thực tự nhiên xuất hiện phản ứng, dục vọng dưới hạ thân lộ ra trạng thái nửa đứng thẳng mê người, mà cái nơi xấu hổ phía sau kia, thậm chí còn giống như chờ mong hơi hơi khép mở.

Udyr cảm nhận được hắn động tình, lập tức mỉm cười cúi người, ngậm lấy dục vọng của hắn, thuần thục phun nuốt.

“Ưm…..” Lăng Phong cúi đầu rên rỉ, giống như một loại cổ vũ, khiến cho Udyr càng thêm ra sức phục vụ, dùng đầu lưỡi liếm lên lỗ nhỏ phía trước, thân thể Lăng Phong đột nhiên cứng đờ, dục vọng màu hồng nhạt ngay lập tức chảy ra chất lỏng trong suốt.

Lăng Phong đưa tay gắt gao nắm lấy bả vai Udyr, khoái cảm cường liệt khi được khoang miệng ấm áp bao lấy làm cho thân thể hắn nhịn không được từng đợt co rút, dưới kỹ thuật cao siêu của Udyr, Lăng Phong rốt cuộc tước vũ khí đầu hàng, bụng co rút, toàn bộ bắn ở trong miệng Udyr.

Udyr hoàn toàn không ngại, đem toàn bộ chất lỏng trong miệng nuốt xuống, còn vươn đầu lưỡi liếm liếm môi.

Nam nhân vốn có dung mạo anh tuấn, giờ phút này, cơ thịt rắn chắc xinh đẹp toàn thân đều hiện ra trước mắt, mồ hôi tựa hồ mạ lên người y một tầng ánh sáng nhu hòa, bộ dáng vươn đầu lưỡi liếm môi quả thực là gợi cảm muốn chết, huống chi, người này còn đang ôn nhu mà thâm tình nhìn chăm chú vào mình.

Lăng Phong nghe được tiếng trái tim nảy lên kịch liệt.

Đối diện với đôi mắt thâm thúy của y, nhìn chất lòng màu trắng còn lưu lại bên miệng y, mặt Lăng Phong đột nhiên đỏ lên, ngượng ngùng quay đầu, nhắm hai mắt lại.

Hạ thân Udyr đã sớm cứng rắn đến phát đau, thấy Lăng Phong nhắm mắt lại ngầm đồng ý, lập tức không khách khí đưa tay tìm kiếm huyệt khẩu phía sau hắn.

Omega không trong kỳ phát tình, lại thêm nhiều năm chưa từng bị người khác chạm qua, hậu huyệt của Lăng Phong vô cùng chặt chẽ, Udyr không muốn làm hắn bị thương, liền kiên nhẫn dùng nước bọt bôi trơn.

Lăng Phong cảm giác được ngón tay của y ở trong thân thể không ngừng thăm dò, khuếch trương, càng thêm xấu hổ, toàn thân đều đỏ lên.

Cho đến khi chỗ đó rốt cuộc mềm xuống, Udyr mới nâng hắn lên, gác hai chân thon dài trên vai mình, vừa cúi người hôn trụ hắn, phân tán lực chú ý của hắn, vừa ưỡn thẳng phần eo, dùng lực chen vào.

“Ưm….” Tiếng rên rỉ của Lăng Phong bị chặn lại bên môi, thân thể căng lên trong giây lát.

Cảm giác khó chịu khi dị vật xâm nhập khiến cho Lăng Phong đau đớn nhíu mày, cho dù là thể chất mềm dẻo của Omega, nhưng dù sao đã nhiều năm chưa có làm qua, Lăng Phong vẫn có chút không thích ứng.

Udyr đau lòng hắn, cũng không vội vàng động, ở trong cơ thể hắn dừng lại một lát, tiếp tục hôn đến khi hắn lơ đễnh thả lỏng thân thể, lúc này mới đỡ lấy eo hắn, dùng lực đâm vào.

“A…. A….. Chậm…. Chậm một chút…..”

Tiếng rên rỉ của Lăng Phong càng ngày càng dồn dập, động tác của Udyr cũng càng ngày càng điên cuồng.

“Anh yêu em…. Anh yêu em…..”

Udyr thấp giọng ghé vào lỗ tai hắn liên tục lặp lại.

Nụ hôn như mưa rơi xuống thân thể đối phương, dưới thân lại dùng sức xâm nhập, như muốn đem nam nhân này ăn cả vào trong bụng, hoàn toàn hòa cùng một thể với mình.

Lăng Phong bị ảnh hưởng bởi cảm xúc điên cuồng mà nồng nhiệt của Udyr, khoái cảm mãnh liệt khiến cho thân thể co rút từng đợt, ngay cả ngón chân cũng cuộn lên.

Hắn có thể cảm nhận được xúc cảm nồng đậm của Udyr, giữ lấy nhau sau khi xa cách gặp lại như vậy, khiến cho góc nhỏ hoang vắng trống trải dưới đáy lòng, tựa hồ rốt cuộc cũng được một loại ôn nhu quen thuộc lấp đầy.

Lăng Phong ôm chặt lưng nam nhân, ngón tay dùng lực quá mức, ở trên lưng y cào rách ra mấy vết hồng ngân.

Hơi hơi đau đớn như vậy ngược lại càng kích thích dục vọng của Udyr, một lần lại một lần xâm nhập càng sâu vào thân thể hắn.

“A….. Ô, Udyr…. A….. Quá sâu….”

Nhìn biểu tình mê loạn của nam nhân dưới thân, nghe trong miệng hắn mơ mơ hồ hồ gọi ra tên của mình, tâm tình Udyr trở nên kích động, sau vài lần dùng lực đâm vào, rốt cuộc bắn ra.

Omega không trong kỳ phát tình thì tỷ lệ mang thai cũng không cao, Udyr thực yên tâm lớn mật bắn toàn bộ vào trong thân thể hắn.

Lăng Phong bị chất lỏng nóng bỏng rót vào làm cho thân thể hơi co rút một chút, đợi sau khi Udyr rời khỏi, lập tức nghiêng người bọc chăn làm bộ buồn ngủ — hắn đột nhiên nghĩ đến, ngày mai hắn còn có hẹn với Snow và Tiểu Viễn bàn việc, vừa rồi bị Udyr cuốn lấy nên quên mất, phải ngủ sớm một chút mới được. (nghĩ hay quá ha =)))

Không ngờ, vừa nhắm mắt lại, Udyr đã kéo hắn ra khỏi ổ chăn, vươn hai tay nhẹ nhàng ôm hắn ngồi lên trên người mình.

Lăng Phong ngồi ở trên Udyr, lập tức cảm giác được vật cứng rắn nóng bỏng của nam nhân đặt bên dưới, Lăng Phong nhịn không được đỏ mặt, khiếp sợ nhìn y. “Anh…. Anh như thế nào….”

Đối với trình độ đói khát của nam nhân này, hắn đã hoàn toàn không có cách nào đánh giá được.

Udyr thực vô tội cười cười, ôn nhu hôn hôn khóe môi nam nhân, thấp giọng nói. “Anh nghĩ muốn em nhiều năm như vậy, em sẽ không cho rằng, một lần là đủ chứ?”

Lăng Phong. “…….”

Udyr dùng tính khí thân mật cọ cọ bộ vị nửa cứng rắn của Lăng Phong, thấp giọng trêu chọc nói. “Hơn nữa, em hình như cũng chưa có thỏa mãn…. Không phải sao?”

Lăng Phong. “………..”

Thấy Lăng Phong xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, Udyr nhịn không được nở nụ cười.

Lăng Phong của y bao giờ cũng trúc trắc như vậy, trên giường trước sau đều không có cách nào thả lỏng, mỗi lần muốn thử tư thế có độ khó cao, Lăng Phong liền vô cùng xấu hổ và giận dữ, mặt đỏ bừng, đáng tiếc nam nhân này lại mềm lòng muốn chết, chỉ cần mình nhõng nhẽo nài nỉ một trận, hắn cuối cùng cũng sẽ bất đắc dĩ mặc kệ mình làm.

Giờ phút này, nhìn nam nhân nghiêng đầu hơi hơi đỏ mặt, đáy lòng Udyr đột nhiên nổi lên một tia cảm xúc ôn nhu.

Đây chính là người mà y yêu…

Là bảo bối trân quý nhất mà trước kia y đánh mất nay lại có được.

Y vĩnh viễn sẽ không quên lần nữa, vĩnh viễn sẽ không buông tay lần nữa, cũng vĩnh viễn sẽ không phụ lòng hắn thêm lần nào nữa.

Hết chương 67.
Bình Luận (0)
Comment