Quân Giáo Sinh

Chương 80

“Lăng Vũ…. Tôi rất nhớ em….”

Bên tai vang lên thanh âm khàn khàn trầm thấp của Rawson, mỗi một câu đều truyền đến rõ ràng trong trí óc, vẫn duy trì tư thế quân lễ bị nam nhân gắt gao ôm vào lòng, cả thân thể Lăng Vũ cứng ngắc như pho tượng, hoàn toàn không biết nên đáp lại như thế nào.

Nam nhân này từng hoàn toàn đánh dấu cậu, hai người cũng đã làm qua chuyện thân mật nhất….

Nhưng đối với Lăng Vũ mà nói, một lần thân thể giao triền kia, chỉ là cách Rawson giúp cậu vượt qua cửa ải khó khăn trong thời khắc nguy nan mà thôi.

Lăng Vũ vẫn cho rằng, chuyện ngoài ý muốn năm đó, là kết quả ảnh hưởng của chất dẫn dụ giữa Alpha và Omega. Khi Omega phát tình, mùi chất dẫn dụ nồng đậm đủ để có thể khiến bất cứ Alpha nào đánh mất lý trí, cho dù là Rawson cũng không thể tự điều khiển được.

Chất dẫn dụ của hai người ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên mới làm ra những việc “vượt qua tình bạn” như vậy.

Ba ngày ba đêm trong mật thất, Lăng Vũ ý thức hỗn loạn, chỉ nhớ rõ Rawson giống như dã thú điên cuồng ôm cậu, sau đó cậu lại bắt đầu sốt cao, nằm ở bệnh viện suốt một tuần, ký ức về ba ngày đó dần dần trở nên mơ hồ không rõ, tựa như một hồi mộng cảnh hoang đường không chân thật.

Lăng Vũ cố ý bỏ qua rung động kỳ diệu dưới đáy lòng, đem ba ngày kia trở thành một kinh nghiệm từng trải đặc biệt khi nguy nan.

Sau này xảy ra quá nhiều chuyện, cậu còn không kịp làm rõ mọi chuyện, đã điều khiển thể phục chế của Hắc Long trốn khỏi thiên hà Cepheus dưới sự sắp xếp của bệ hạ.

Mấy năm nay xa cách, Lăng Vũ cũng thường nhớ tới nam nhân kia –

Người bạn tốt nhất từng cho cậu rất nhiều ấm áp và giúp đỡ thời niên thiếu, chiến hữu tin cậy đã bình tĩnh giúp cậu vượt qua kỳ phát tình giữa thời khắc nguy nan, thượng tướng thông minh đã lợi dụng lý do cậu mang thai thành công cứu cậu ra khỏi ngục –

Đôi mắt thâm thúy, ngũ quan anh tuấn, bộ dáng mỉm cười với mình của nam nhân kia, cũng sẽ thường xuyên xuất hiện trong mộng cảnh của cậu…..

Rawson là đặc biệt đối với cậu, là sự tồn tại đặc thù ẩn giấu ở một góc bí mật nào đó dưới đáy lòng.

Khi gặp lại, Lăng Vũ vẫn duy trì biểu tình trấn định, dựa theo lễ nghi của Quân bộ hành một quân lễ tiêu chuẩn với đối phương, thế nhưng, bàn tay còn lại chảy đầy mồ hôi đã sớm bán đứng cậu.

— Bán đứng sự khẩn trương và kích động kỳ lạ dưới đáy lòng cậu.

Không ngờ, Rawson cư nhiên lại trực tiếp ôm cậu vào lòng, thậm chí còn thấp giọng nói bên tai. “Tôi rất nhớ em….”

Trái tim Lăng Vũ đột nhiên rung động một trận.

Một câu đơn giản, cơ hồ nháy mắt đánh tan phòng tuyến cứng rắn và lạnh lẽo dưới đáy lòng cậu.

Bàn tay vốn định đẩy đối phương ra đột nhiên cứng ngắc trong không khí, Lăng Vũ lấy tư thế kỳ quái một tay hành quân lễ, một tay đặt trước ngực Rawson bị Rawson gắt gao ôm vào trong lòng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, trong đôi mắt đen láy dần dần hiện lên một tia nghi hoặc và mờ mịt.

— Tôi rất nhớ em?

— Thân là nguyên soái của Quân bộ đế quốc, sao Rawson lại nói ra những lời này với cậu?

— Chẳng lẽ không cảm thấy giữa các đồng nghiệp trong Quân bộ lại nói ra loại lời này có hơi kỳ quái sao?

— Mà càng kỳ quái hơn là, nghe hắn nói như vậy, tim mình tựa hồ cũng đập….. nhanh hơn?

Lăng Vũ cứng ngắc ở đó, có chút mờ mịt cảm nhận trái tim trong lồng ngực thịch thịch thịch kịch liệt nhảy lên, mặc cho Rawson không ngừng siết chặt vòng ôm, lại nói không ra một câu đáp lời.

Chiếc mũ quân đội chỉnh tề mang trên đầu bởi vì động tác này mà rơi xuống đất, lộ ra mái tóc đen như mực, tóc cậu đã sớm bị mồ hôi thấm ướt, dưới ánh sáng của sơn động tản ra một tia bóng loáng trơn mượt, Lăng Vũ lại căn bản không rảnh bận tậm đến mũ của mình, bị Rawson gắt gao ôm, trong đầu đã trở nên trống rỗng.

“Tôi rất nhớ em…. Em biết không?”

Ngón tay Rawson nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen của Lăng Vũ, không ngừng ghé vào tai cậu thấp giọng nói.

Sợi tóc mềm mại lướt qua kẽ tay, loại xúc cảm quen thuộc này khiến Rawson cả đời khó quên.

Rawson gác cằm trên vai Lăng Vũ, hít vào một hơi thật sâu — loại hương vị nhẹ nhàng khoan khoái mà lành lạnh trên người Lăng Vũ, giống hệt như trong ký ức khiến hắn say mê, khiến hắn lưu luyến, khiến hắn hận không thể nhào nam nhân này tiến nhập vào thân thể mình, vĩnh viễn cũng không tách rời.

Rawson thấp giọng nói. “Lăng Vũ, mấy năm nay tôi vẫn luôn hối hận, hối hận vì mình đã không giữ em lại, thậm chí chưa từng nói rõ ràng với em… Lúc trước tôi đánh dấu em, cũng không phải là vì em rơi vào kỳ phát tình của Omega, mà bởi vì…. Em là Lăng Vũ.”

Rawson hơi hơi nới lỏng vòng ôm, hai tay đặt trên vai Lăng Vũ, nghiêm túc nhìn chăm chú vào mắt cậu, từng câu từng chữ nói. “Em đối với tôi, là đặc biệt, là duy nhất, em hiểu không?”

Lăng Vũ giật mình, dời tầm mắt khỏi khuôn mặt Rawson, ra vẻ bình tĩnh nói. “Chuyện năm đó đã qua rất lâu rồi, cậu không cần để ý, cũng không cần giải thích, tôi chưa từng có ý muốn trách cậu.”

Rawson. “……..”

Không thể nhịn được đưa tay nắm cằm cậu, dùng lực xoay mặt nam nhân lại, để cậu đối diện với ánh mắt của mình, Rawson gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Vũ, nghiêm túc nói. “Em còn chưa hiểu sao? Ý của tôi là…. Tôi thích em.”

Lăng Vũ ngưng một chút, khiếp sợ nhìn hắn. “…….. Cái gì?”

Rawson thấp giọng nói. “Nếu không phải vì tôi thích em, sao tôi lại có thể tự mình đánh dấu em? Chẳng lẽ em cho rằng, đổi lại là Omega khác, tôi cũng sẽ làm như vậy sao?”

Lăng Vũ do dự một chút. “Chẳng lẽ không đúng sao?”

Dừng một lát, lại nghi hoặc hỏi. “Đổi lại là người khác, cậu sẽ không cứu?”

Rawson. “………”

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cậu, Rawson nhất thời cảm thấy một trận vô lực.

Quả nhiên, trong cái đầu gỗ của người kia chỉ tồn tại các loại lý luận quân sự, về phương diện tình cảm đã trì độn đến một cảnh giới nhất định!

Đổi lại là người khác, sao tôi có thể tự mình đi đánh dấu?

Cậu nhất định đã cho rằng năm đó hắn đánh dấu cậu chỉ là “trượng nghĩa tương trợ giữa chiến hữu”, là “ảnh hưởng từ chất dẫn dụ không tự kìm hãm được”, thậm chí còn cảm thấy nếu đổi thành Omega khác hoặc Alpha khác thì cũng giống nhau.

Cậu đem ba ngày ba đêm ôn tồn, tổng kết đơn giản thành “phát ra từ bản năng trời sinh của Alpha và Omega”.

— Một loại bản năng sinh lý không liên quan đến tình cảm.

— Loại bản năng nguyên thủy nhất chẳng khác nào con người khi đói muốn ăn cơm, khi buồn ngủ muốn ngủ.

Chỉ trách bản thân mình năm đó còn trẻ, cũng quá ngu xuẩn, không nói rõ ràng mấy lời này với cậu đúng lúc, còn nghĩ về sau ở cùng một chỗ sẽ chậm rãi nói cũng không muộn…. Kết quả không như mong muốn, Lăng Vũ cá tính cao ngạo sau khi biết mình mang thai không muốn bị giam lỏng sinh con đẻ cái, lén lút điều khiển cơ giáp rời khỏi thiên hà Cepheus, khiến cho hai người phải chia lìa suốt mười chín năm.

Mấy năm nay Rawson vẫn rất hối hận. Hối hận vì mình không giữ được cậu, không nói cho cậu tâm ý của mình, thậm chí còn nghĩ, nếu có thể trở lại một lần, hắn nhất định sẽ nói rõ ràng với Lăng Vũ trước tiên.

Sau khi Tiểu Viễn xuất hiện, biết được Lăng Vũ còn sống, Rawson liền âm thầm hạ quyết tâm –

Nhất định phải tìm ra cậu, nhất định phải nói cho cậu hắn yêu thương cậu bao nhiêu.

Lúc này, thật vất vả sống sót sau kiếp nạn, gặp lại nhau, những lời nghẹn trong lòng hơn mười năm của Rawson, rốt cuộc nhịn không được nói ra tất cả —

“….. Kỳ thật từ lúc còn học ở trường, tôi đã thích em rồi.” Rawson nhìn nam nhân trước mặt khiếp sợ mở to hai mắt, nhớ lại lần đầu tiên động tâm khi còn niên thiếu, ánh mắt không khỏi trở nên ôn nhu.

“Khi đó em vẫn là Beta, cả ngày lạnh lùng không thích nói chuyện với người khác, tôi không biết suy nghĩ của em, cũng không dám tùy tiện bày tỏ với em, chỉ có thể lén lút giấu kín sự yêu thích này ở trong lòng….”

“Sau này em đến quân đoàn Ám Dạ, nhìn em liên tục lập chiến công, một đường lên tới quân hàm thiếu tướng, tôi kỳ thật rất vui mừng cho em.”

“Những năm đó, chiến sự giữa đế quốc và liên bang đang trong giai đoạn ác liệt, em vẫn ở tiền tuyến dẫn quân giao chiến với liên bang, tôi biết em không có thời gian suy xét đến chuyện tình cảm, lại sợ làm em phân tâm, cho nên không dám bày tỏ với em…..”

“Tôi xin với Quân bộ, để quân đoàn Vinh Quang làm lực lượng viện trợ phía sau quân đoàn Ám Dạ, bởi vì…. tôi muốn trở thành hậu thuẫn lớn mạnh nhất của em, tôi muốn dùng phương thức này, để ở bên cạnh em.”

“Sau khi biết em là Omega, tôi quả thật rất kinh ngạc, nhưng tình cảm của tôi đối với em vẫn không vì thế mà thay đổi….”

“Omega khi phát tình không có khả năng chống đỡ bằng ý chí, nếu không bị đánh dấu, em sẽ chỉ biết điên cuồng làm mình bị thương. Tôi không thể dễ dàng chấp nhận để Alpha khác chạm vào em, cho nên mới tự mình đánh dấu em…..”

“Lăng Vũ, em hiểu không? Tất cả những việc tôi làm, đều là bởi vì…..”

“…….. Tôi yêu em.”

Lăng Vũ khiếp sợ nhìn Rawson.

Kể từ khi cậu quen biết Rawson cho tới nay, đây là lần đầu tiên nghe được nam nhân này nói nhiều như vậy.

Trong ấn tượng của cậu, tính cách của Rawson ổn trọng nội liễm, trầm mặc ít lời, cho dù quan tâm giúp đỡ người khác, cũng luôn yên lặng lấy hành động thực tế để thể hiện. Nam nhân này cũng không am hiểu biểu đạt bằng ngôn ngữ, mà lúc này, hắn lại nghiêm túc nói một đoạn dài như vậy, thật giống như đã nghẹn rất lâu, giờ muốn phát tiết một lần.

Nghe hắn thấp giọng nói “Tôi yêu em”, “Tình cảm của tôi đối với em vẫn không thay đổi”, Lăng Vũ chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, phảng phất như một góc bí mật ẩn giấu ở tận sâu dưới đáy lòng đột nhiên được rắc vào một mảnh dương quang ấm áp.

Hóa ra là như vậy.

Năm đó lúc còn học ở trường, Rawson chu đáo quan tâm giúp đỡ, là vì hắn yêu cậu….

Năm đó khi tốt nghiệp, Rawson tiễn cậu đi, nghiêm túc nói bảo trọng, là vì hắn yêu cậu….

Năm đó lúc ở quân đoàn Ám Dạ, Rawson vẫn làm lực lượng viện trợ phía sau, tác chiến cùng mình, mỗi lần thắng lợi hắn đều gửi tin chúc mừng đầu tiên, là vì…. Hắn yêu cậu….

Hắn cư nhiên ở nơi mà mình không biết, yên lặng trả giá nhiều như vậy.

Ngẩng đầu đối diện với đôi mắt thâm thúy của Rawson, Lăng Vũ nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.

Rawson cúi đầu xuống, ánh mắt ôn nhu nhìn Lăng Vũ, nhẹ giọng nói. “Tôi yêu em, mặc kệ em là Beta hay Omega, với tôi, em chính là Lăng Vũ, là người duy nhất tôi yêu…. Vị trí của em trong lòng tôi, mấy năm nay vẫn chưa từng thay đổi….. Em hiểu không?”

Lăng Vũ. “……..”

Rawson nắm chặt bả vai Lăng Vũ, thanh âm khàn khàn nói. “Trước đây nghĩ rằng em đã chết…. Em có biết tôi đau khổ thế nào hay không? Tôi lập mộ bia của em ở trong nhà…. Sau khi em đi, tôi thậm chí còn thề cả đời không cưới ai…. Bởi vì, trong trái tim của tôi, chỉ có em…. Chỉ có em Lăng Vũ, mới là người mà tôi muốn sống bên cạnh đến già.”

Lăng Vũ. “……..”

Đáy lòng Lăng Vũ giống như nổi lên phong ba bão táp. Khoảnh khắc nghe được Rawson nói lập bia mộ kia, hốc mắt của cậu nóng lên một trận.

— Hắn cư nhiên lại dựng bia mộ trong nhà?

Lúc trước khi rời đi, cho rằng hai người chỉ là tình chiến hữu, chưa từng nghĩ tới, Rawson cư nhiên sẽ thương tâm khổ sở như vậy….

Cậu chưa từng nghĩ tới, nam nhân này cư nhiên lại yêu cậu.

Nhiều năm như vậy, Rawson cư nhiên vẫn yêu cậu, vẫn nhớ mãi không quên cậu.

Cho dù sau khi cậu giả chết, tất cả mọi người đều cho rằng Lăng Vũ cậu đã không còn tồn tại, Rawson lại vẫn chưa từng quên cậu, thậm chí còn vì cậu mà không cưới bất cứ một Omega nào.

Nam nhân này cố chấp như thế, thâm tình như thế….. khiến người ta rung động như thế.

Lăng Vũ luôn luôn kiêu ngạo, nghe nam nhân thấp giọng bày tỏ, trái tim băng lãnh dường như đột ngột dâng lên một dòng nước ấm.

Rawson vẫn luôn yêu cậu…. Hóa ra là như thế sao?

Cho tới bây giờ Lăng Vũ mới hiểu được, mấy năm nay bản thân mình đã bỏ lỡ điều gì.

Nhận thấy cảm xúc của Lăng Vũ thay đổi, Rawson lập tức vươn tay, một lần nữa ôm cậu vào trong ngực.

Lăng Vũ im lặng mặc cho hắn ôm, sâu trong đáy lòng thậm chí còn dâng lên một tia khát vọng với ôm ấp này….. Phảng phất như trong mộng cảnh, cậu cũng từng tựa vào lòng Rawson như vậy, cái loại cảm giác dựa vào nhau này, khiến cậu thấy đặc biệt an tâm.

Im lặng ôm trong chốc lát, lúc này Rawson mới nhẹ nhàng sờ sờ tóc Lăng Vũ, thấp giọng hỏi. “Mấy năm nay tôi vẫn rất nhớ em, em có nghĩ tới tôi hay không…. Có không?”

Lăng Vũ. “………”

Thường xuyên mơ thấy hắn, đây cũng xem như là một loại nhớ nhung sao? Hay chỉ là chấp niệm không bỏ xuống được?

Lăng Vũ trầm mặc một lát, có chút không đành lòng đả kích nam nhân này, đành phải nhẹ nhàng mà “Ừ” một tiếng, coi như câu trả lời.

Mà một câu “Ừ” đáp lại này lại khiến sống lưng Rawson đột nhiên cứng đờ, không thể tin nhìn về phía Lăng Vũ.

— Cậu ấy đang nói gì? Cậu ấy cư nhiên cũng nhớ đến mình? Trong lòng cậu ấy cũng có mình đúng không?

Rawson trong lòng mừng như điên, ngón tay kích động đến hơi hơi phát run, ánh mắt nhìn về phía Lăng Vũ càng trở nên ôn nhu.

Lăng Vũ bị Rawson nhìn đến xấu hổ vô cùng, lỗ tai hơi hơi đỏ lên, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, dời tầm mắt đi, ra vẻ bình tĩnh nói qua chuyện khác. “Đúng rồi, nơi này rốt cuộc là chỗ nào, hình như không phải trong khu vực trực thuộc đế quốc….”

Còn chưa nói xong đã đột nhiên bị Rawson cắt ngang.

Rawson nâng cằm cậu lên, xoay mặt cậu lại, không chút do dự cúi đầu hôn xuống.

“Ưm….”

Lăng Vũ kinh ngạc mở to hai mắt, muốn mở miệng cự tuyệt, lại bị đối phương nhân cơ hội cạy khớp hạm xâm nhập vào miệng.

Đầu lưỡi Rawson tùy ý lật quấy trong khoang miệng, giống như cuồng phong điên cuồng nhấm nháp mỗi một góc bên trong, tựa hồ thế nào cũng không đủ, cuốn lấy đầu lưỡi Lăng Vũ liên tục duyện mút.

Bên trong khoang miệng của Lăng Vũ nhất thời tràn ngập hơi thở cường ngạnh của nam nhân này.

Cổ họng bị bắt nuốt vào nước miếng của đối phương, đầu lưỡi bị hôn đến mất đi tri giác, lưng hơi hơi run lên, tiếng vang chậc chậc khi nước bọt giao hòa phóng đại rõ ràng bên tai….

Lăng Vũ đứng cứng ngắc tại chỗ, cảm giác lồng ngực truyền đến tiếng tim đập kịch liệt, trong đầu nhất thời trống rỗng.

Cậu và nam nhân này từng có ba ngày ba đêm triền miên, lúc ấy bởi vì ý thức mơ hồ, những ký ức đó đã dần dần phai nhạt, Lăng Vũ về phương diện này vẫn vô cùng trúc trắc, thân mật gắn bó dây dưa như thế, khiến cậu nhất thời có chút xấu hổ và cứng nhắc.

“Ưm…… ưm ư….. ưm…..ưm…..”

Hôn sâu thật dài, cảm giác giống như sắp bị nam nhân điên cuồng này nuốt vào trong bụng khiến cho da đầu run lên từng đợt.

Rốt cuộc Lăng Vũ bởi vì hô hấp không thông, không thể nhịn được nữa dùng sức đẩy Rawson ra.

“…… Đủ!”

Dù sao cũng là tướng quân, Lăng Vũ thân thủ bất phàm, khí lực cũng không nhỏ, Rawson bị cậu dùng hết sức đẩy ra, thiếu chút nữa đã ngã nhào, cũng may ổn định thân thể kịp thời, bởi vì bị cắt ngang mà có chút buồn bực nhìn về phía Lăng Vũ.

Lăng Vũ nhíu mày nói. “Rawson, cậu không cảm thấy chuyện hiện giờ chúng ta nên suy xét nhất, là làm thế nào để rời khỏi nơi này sao?!”

Nhìn cậu trên mặt ra vẻ bình tĩnh, lại mang bộ dáng tai đỏ hơi hơi thở gấp, Rawson tâm tình khoái trá giương lên khóe môi, sửa sang lại biểu tình một chút, nghiêm túc nói. “Nga, chuyện này tôi đã cẩn thận suy xét, trong vòng nửa tháng, chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây.”

Lăng Vũ sửng sốt một chút. “……. Nửa tháng?”

Rawson gật gật đầu. “Hắc Long đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong trùng động vũ trụ, hiện giờ không thể tiến hành chuyển tiếp không gian. Trên người nó có hệ thống chuyển hóa quang năng, có thể chuyển hóa ánh sáng thành năng lượng bản thân. Muốn lưu trữ đầy đủ năng lượng, chí ít phải mất nửa tháng…. Hơn nữa nửa tháng này bắt buộc phải là ngày nắng. Đổi lại là ngày mưa, nhất định sẽ kéo dài lâu hơn.”

Lăng Vũ trầm mặc một lát, nhớ tới thể phục chế vì cứu mình mà táng sinh tại trùng động, đáy lòng nhịn không được đau đớn.

Cơ giáp cấp S mở ra càng nhiều hệ thống, thể tích càng lớn, tiêu hao năng lượng cũng càng nhiều.

Lúc ấy, năng lượng của đài cơ giáp kia không còn bao nhiêu, hệ thống cân bằng lại bị hỏng nặng, vì cứu chủ nhân, nó dùng cạn một chút sức lực cuối cùng bắn khoang thuyền dự bị ra, còn chính nó lại bị chấn động không gian ép thành mảnh vụn.

Tuy rằng là thể phục chế, nhưng dù sao cũng đã ở bên cạnh hơn mười năm, giống như người bạn thân cận nhất….

Đài cơ giáp kia cứ như vậy táng sinh trong vũ trụ, vẫn khiến Lăng Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thấy cảm xúc của Lăng Vũ có chút mất mát, Rawson nhịn không được nhẹ nhàng ôm chặt bờ vai của cậu, thấp giọng nói. “Đừng buồn.”

Hai chữ đơn giản, tựa như thật sự có sức mạnh an ủi lòng người. Cảm giác được Alpha này thấp giọng an ủi, giống như có một cơn gió ấm áp thổi qua đáy lòng. Lăng Vũ nhịn không được ngẩng đầu liếc nhìn Rawson, vừa vặn đối diện với ánh mắt ôn nhu của Rawson.

Hai người nhìn nhau ba giây, lại đồng thời dời tầm mắt đi.

Lăng Vũ xoay người đi đến cửa sơn động, ngẩng đầu nhìn bầu trời, hỏi. “Cậu đã tra được chưa? Tinh cầu này rốt cuộc là nơi nào?”

Rawson đi đến bên cạnh cậu, nói. “Lúc hạ xuống đã tra rồi, Hắc Long không thể định vị được tọa độ cụ thể của nơi này, tinh cầu này không thuộc bản đồ đế quốc, cũng không nằm trong khu vực trực thuộc liên bang, chúng ta có lẽ đã bị trùng động vũ trụ cuốn đến một tinh cầu không rõ.”

Lăng Vũ ngẩng đầu nhìn kỹ tinh tượng trên bầu trời.

Quần tinh lấp lánh trên màn trời vũ trụ bao la, giống như những ánh mắt sáng ngời chớp nháy, ngẫu nhiên còn có những cơn mưa sao băng theo thứ tự xẹt qua không trung, điểm xuyết vào khung cảnh mênh mông.

Thật lâu sau, Lăng Vũ mới bình tĩnh nói. “Nơi này hẳn là thiên hà Khổng Tước.”

Rawson nghi hoặc hỏi. “Em xác định thế nào?”

Lăng Vũ nghiêm túc nói. “Trong truyền thuyết, thiên hậu Hera phái một con quái trăm mắt đến trông coi một vị nữ tế ti bị hãm hại biến thành trâu trắng, quái trăm mắt lớn lên có 100 con mắt, cho dù khi ngủ vẫn mở 50 con mắt để giám sát động tĩnh của trâu trắng. Sau này, thần sử thổi khúc thôi miên khiến quái trăm mắt nhắm hết tất cả mắt lại, nhân cơ hội giết chết quái trăm mắt, cứu vị nữ tế ti kia ra, thiên hậu phẫn nộ, đào ra tất cả 100 con mắt của quái trăm mắt đặt ở trên cái đuôi của con khổng tước bên cạnh nàng – đây là nguyên nhân trên đuôi khổng tước có nhiều mắt như vậy.”

Lăng Vũ dừng một chút, quay đầu nhìn về phía Rawson, nghiêm túc nói. “Trong vũ trụ, có một chòm sao, nơi đó có vô số hằng tinh nối liền một chỗ, thoạt nhìn giống như khổng tước đang ngẩng đầu xòe đuôi – đây chính là “thiên hà Khổng Tước” trong các chòm sao phía nam.”

Rawson ngẩng đầu nhìn kỹ bầu trời, một lúc lâu sau, gật gật đầu nói. “Em nói rất có lý.”

Lăng Vũ kinh ngạc hỏi. “Cậu tin lời tôi sao? Không phải cậu ghét nhất là mấy cái truyền thuyết kia sao? Tôi nói với cậu sao băng ở thời cổ đại diện cho sinh mệnh trôi qua, cậu còn nhất định muốn theo tôi trình bày về nguyên lý hình thành sao băng.”

Rawson trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Lăng Vũ, khẽ cười cười, ánh mắt ôn nhu. “Đó là bởi vì năm đó tôi vẫn thầm mến em, em lại không để ý tới tôi, tôi là cố ý muốn tìm cách tiếp cận em – tôi thích nhìn bộ dáng em nghiêm tục theo tôi tranh luận.”

Lăng Vũ. “……..”

Lăng Vũ trầm mặc, kìm nén xúc động muốn đá cho Rawson một cước, xoay người trở về hang động.

Các loại khoáng thạch trên vách tường của sơn động tản ra ánh huỳnh quang màu sắc khác nhau, Lăng Vũ lại căn bản không có tâm tình thưởng thức.

Ngồi trên tảng đá lớn kia, Lăng Vũ có chút phiền lòng nhíu mày.

— Nếu nơi này thật sự là thiên hà Khổng Tước, vậy sẽ rất phiền toái.

Những thiên hà mà đế quốc sở hữu, bao gồm thiên hà Cepheus, Đại Hùng Tinh, thiên hà Tiên Nữ, chòm sao Thiên Cầm và thiên hà Cezar vân vân, đều là những chòm sao ở phía bắc, giữa các thiên hà phía bắc có rất nhiều trạm không gian, có thể tiến hành chuyển tiếp không gian giữa các thiên hà, hơn nữa còn có thể nhận được tín hiệu máy truyền tin.

Mà thiên hà Khổng Tước lại là chòm sao ở phía nam.

Khoảng cách từ bản đồ đế quốc đến chòm sao phía nam cực kỳ xa xôi, bọn họ căn bản không thể nhận được tin tức từ đế quốc, thậm chí còn không thể trực tiếp cho cơ giáp tiến hành chuyển tiếp không gian — bởi vì giữa các chòm sao phía nam, căn bản không có tuyến đường có thể chuyển tiếp.

Càng đáng chết hơn là, thể phục chế Hắc Long táng sinh trong trùng động, thuốc ức chế của mình lại đặt trong khoang dự trữ của đài cơ giáp kia….

Thuốc ức chế bắt buộc phải ba tháng tiêm vào một lần, lần cuối cùng tiêm vào là hơn hai tháng trước, nói cách khác –

Khoảng cách đến kỳ phát tình tiếp theo, chỉ còn lại có hơn mười ngày ngắn ngủi.

Hết chương 80.
Bình Luận (0)
Comment