Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 102

Đốt ngón tay Thẩm Kiến Thanh nóng bừng.

 

Theo lý mà nói, Tần Việt không hề làm gì sai cả, từng bước cô đi đều chừa lại đường lui cho các cô, lựa chọn che giấu cũng chỉ vì cô ấy chưa đủ tài giỏi.

 

Từ khi quen biết cho đến bây giờ, phải chi cô ấy lý trí hơn, kiên cường, thẳng thắn hơn thì các cô đã không chia tay, Tần Việt càng không phải gánh chịu tất cả một mình.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn Tần Việt mặt mày trắng bệch, trong lòng bộn bề cảm xúc.

 

Cô ấy đang làm cái gì từ hôm qua đến nay vậy...

 

Tần Việt cuối cùng cũng không sao, còn giải quyết được cả rắc rối lớn như vậy.

 

Cô là đại công thần, một người đau ốm nhiều ngày như vậy, nhưng giờ đã là chim sợ cành cong trong rất nhiều năm vì cô ấy, sợ này sợ kia, bị cô ấy bắt nạt vô lý.

 

Thẩm Kiến Thanh nhớ lại Tần Việt đã vừa đấm vừa xoa tỏ ý suốt một ngày nay, nhắm mắt lại.

 

"Giảng viên Thẩm."

 

"...Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh ngửa tay, nắm tay Tần Việt, giọng điệu dịu đi: "Sau này đừng làm những gì làm chị lo lắng nữa, chị không dũng cảm, kiên trì giống em, từ ngày cuộc sống đột nhiên trật bánh, chị đã trở thành một người vừa nhạy cảm, vừa nhu nhược rồi, rất thích nghĩ nhiều, thành ra lúc nào cũng bắt nạt em từ sau khi quen em."

 

Thẩm Kiến Thanh bất ngờ hạ mình khiến trong lòng Tần Việt đau nhói, cô nói: "Chị cũng khiến em cố gắng hết sức để biến mình trở nên tốt hơn."

 

Một chữ "cũng", không những bác bỏ những lời của Thẩm Kiến Thanh, mà còn khẳng định ý nghĩa sự tồn tại của cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh hiểu ý, không nhịn được bật cười một tiếng, bóp bóp tay Tần Việt: "Là bản thân em có năng lực."

 

"Sư phụ Tần, chị cũng xin lỗi, xin lỗi em, em cho chị chút thời gian, chị sẽ cố gắng tiêu hóa những chuyện vừa qua và bình tĩnh lại, được chứ?" Thẩm Kiến Thanh nhìn vào mắt Tần Việt hỏi.

 

Tần Việt nói: "Được, bao lâu cũng được."

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay vu0t ve khóe miệng Tần Việt, đau lòng: "Khô đến mức này, về Giang Bình phải chăm thật kỹ."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, im lặng một lát rồi nói: "Dụ Hủy sắp ra nước ngoài, chuyện của cô ta, chị muốn cứ thế bỏ qua, hay là tiếp tục? Chị nói đi, em nghe chị."

 

Ở bên Thẩm Kiến Thanh, cô đã được chấp nhận hoàn toàn, không cần phải thay đổi bất cứ điều gì, nhưng có thể vì cô ấy mà không ngừng tiếp tục trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình, vì vậy những chuyện sắp tới, cô muốn hỏi ý kiến của Thẩm Kiến Thanh, bàn bạc với cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh cau mày.

 

Nếu như có thể, cô ấy muốn khiến nửa đời sau của Dụ Hủy sống không bằng chết, tuy nhiên...

 

Nhà vua cũng thua thằng liều.

 

Dụ Hủy giờ đây chẳng còn gì cả, có tệ thì cũng chẳng tệ hơn được nữa, tiếp tục lấy cứng chọi cứng với cô ta, chịu thiệt hại sẽ chỉ có các cô, nhưng trong thâm tâm, cô ấy vẫn mong Tần Việt có thể suôn sẻ tốt nghiệp, có một tương lai xán lạn.

 

Thẩm Kiến Thanh: "Để chị suy nghĩ đã."

 

Tần Việt: "Được."

 

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Thích nghe em nói 'được', cảm thấy như những lúc này chị mới là chị vậy."

 

Tần Việt nói: "Những lúc khác thì sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh cúi xuống, từng chút một làm ướt đôi môi Tần Việt: "Người tình nhỏ cho em nắm thóp."

 

Thẩm Kiến Thanh cười lên, ngồi bên cạnh Tần Việt, mở ứng dụng gọi đồ ăn nói: "Trưa muốn ăn gì?"

 

Tần Việt: "Thịt."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..." Em ta chỉ ăn được mấy miếng rau.

 

Ngày đầu tiên làm lành, phát hiện ra thói quen ăn uống của mình và bạn gái cực kỳ không hợp nhau.

 

Phải làm sao đây?

 

Đương nhiên là lấy tiền kiếm được từ việc ăn rau, cam tâm tình nguyện mua thịt cho cô rồi.

 

Gọi đồ xong, Thẩm Kiến Thanh vẫn không buông điện thoại xuống, vừa thu xếp hành lý cùng Tần Việt, vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại.

 

2 giờ chiều, Thẩm Kiến Thanh làm thủ tục trả phòng, đẩy hành lý của hai người đi ở phía trước, Tần Việt khoác balô của cô, hai tay trống trơn theo sau.

 

Đến bãi đỗ xe, Tần Việt nói: "Lát nữa em lái."

 

Buổi sáng Thẩm Kiến Thanh uống rượu, tạm thời vẫn không thể lái xe.

 

"Không cần," Thẩm Kiến Thanh dùng chân đẩy vali lên, khó nhọc đặt vào cốp, đi tới nói, "Có người lái."

 

Tần Việt hỏi: "Ai?"

 

"Giảng viên Thẩm." Giọng nói quy củ của Đàm Cảnh đột nhiên vang lên sau lưng.

 

Tần Việt quay lại, bắt gặp ánh mắt của Đàm Cảnh, người sau trực tiếp đứng hình.

 

Thẩm Kiến Thanh biến thành giảng viên Thẩm nghiêm túc, nói với Đàm Cảnh: "Có chắc là chạy đường cao tốc được không?'

 

Hôm qua Đàm Cảnh uống nhiều, không theo về Giang Bình.

 

Sáng nay, cậu ta đăng trạng thái lên vòng bạn bè, hỏi có xe về Giang Bình không, Thẩm Kiến Thanh tình cờ lướt thấy, suy nghĩ một lát rồi gửi tin nhắn riêng cho cậu ta: "Tôi về."

 

Cô ấy không chắc rằng trên đường trở về, Đàm Cảnh sẽ phát hiện được bao nhiêu về quan hệ giữa mình và Tần Việt, chỉ dự tính đến điều tồi tệ nhất: Phát hiện toàn bộ.

 

Sau đó, nếu Đàm Cảnh vẫn sẵn lòng theo cô ấy, cô ấy sẽ dốc lòng truyền dạy hết mình cậu ta, không muốn, trong nhóm nghiên cứu vẫn có các giảng viên xuất sắc khác, luôn có thể tìm được nơi để đi cho cậu ta.

 

Vậy nên cô ấy...

 

Khi rủ Quan Hướng Thần đến ăn lẩu ngoài ban công, Tần Việt nói "Dù gì thì cũng phải cố gắng đề ra kế hoạch trước, có phòng trước mới vô hại", cô ấy chợt nghĩ: Thân là giảng viên, cô ấy sớm muộn gì cũng phải đánh đổi vì thân phận "đồng tính".

 

Cô ấy đã chuẩn bị tâm lý, cũng tự đặt cho mình một thời hạn tối thiểu: Tần Việt tốt nghiệp.

 

Môi trường học đường đơn giản cũng hà khắc, có những điều, chỉ thích hợp cho người khác biết sau khi tốt nghiệp, có người...

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười nhìn Tần Việt, thầm nói: "Nhất định phải cho cô ngắm nhìn ánh sáng rõ ràng một lần trước khi những năm tháng tươi đẹp nhất trôi qua."

 

Những tia sáng này sẽ chiếu rọi toàn bộ con đường tăm tối phía trước cô.

 

Về sau, khi ngoảnh lại, nhất định sẽ không chút sợ hãi nào, dù chỉ một giây.

 

Đàm Cảnh nghe vậy thì hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được ạ."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, đưa chìa khóa cho Đàm Cảnh, sau đó mở cửa xe, nghiêng đầu về phía Tần Việt.

 

Tần Việt hiểu ý, nhìn Thẩm Kiến Thanh đang vô tư, cúi xuống lên xe.

 

Trên đường, ba người hoàn toàn không giao lưu, chỉ có âm nhạc trên xe lúc thì du dương, lúc lại dâng trào.

 

Trong lúc đi ghé ngang trạm dừng, Đàm Cảnh chạy đi vệ sinh.

 

Thẩm Kiến Thanh cũng tranh thủ nghe điện thoại mà xuống xe, giãn gân cốt một lúc.

 

Quay trở lại xe, Thẩm Kiến Thanh cau mày.

 

Tần Việt ho khá dữ dội, lồ ng ngực phập phồng, hô hấp dồn dập, nặng nề.

 

Thẩm Kiến Thanh chẳng nói năng gì, vỗ lưng Tần Việt cho cô dễ thở, đợi cô đỡ hơn rồi hỏi: "Vẫn khó chịu à? Có cần tìm một bệnh viện gần đây không?"

 

Tần Việt tựa vào ghế, có thể cảm nhận rõ ràng cảm giác chậm chạp trong hơi thở.

 

Ngoại trừ năm ngoái ở trong Nam, trước đây mùa đông nào cô cũng có lúc như vậy.

 

Thể chất của cô không tốt, mà mùa đông thì có quá nhiều thứ phải chống chọi, bác sĩ nói ho là do cơ thể đang giúp cô chống lại cái lạnh, cái hanh khô và khói bụi của Giang Bình.

 

Năm nay hẳn cũng như vậy.

 

Tần Việt nói: "Không cần, về rồi tính."

 

"Chắc chứ?"

 

"Ừ." Tần Việt rũ rũ chiếc mũ áo phao khoác trên mình, nói: "Lông rụng nhiều quá, vừa rồi bất cẩn hít phải một hơi."

 

Đây là sự thật, chỉ có điều, lúc đầu chỉ đơn thuần là ngứa họng, sau đó mới cảm giác ngực trì trệ.

 

Theo kinh nghiệm trước đây, không phải vấn đề lớn, về nghỉ ngơi vài ngày là ổn.

 

Từ khi thi đến giờ, đã được 2 tuần, cô gần như nghỉ ngơi không mấy đầy đủ.

 

Thẩm Kiến Thanh không tin, sáp lại gần cổ áo lông của Tần Việt, hít một hơi thật sâu, lập tức quay đầu đi ho đến long trời lở đất.

 

Đúng lúc Đàm Cảnh lên xe, thiếu điều bị dọa chạy ra ngoài.

 

"Giảng viên Thẩm, cô không sao chứ?" Đàm Cảnh quay xuống hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh ho đến không nói nổi, chỉ có thể giơ tay ra hiệu.

 

Tần Việt ngồi bên cạnh, nhìn thấy rõ Thẩm Kiến Thanh rơi liên tục 2 giọt nước mắt do ho quá nhiều, trong lòng có chút áy náy.

 

Giảng viên Thẩm vừa rồi tiến tới quá nhanh, cô không cản được.

 

Do dự một lát, Tần Việt thản nhiên thò tay ra khỏi áo, áp lên ghế, chạm vào ngón tay Thẩm Kiến Thanh, quấn lấy cô ấy.

 

Lập tức, Thẩm Kiến Thanh nắm chặt.

 

"Giảng viên Thẩm, vậy chúng ta đi tiếp nha?" Đàm Cảnh tranh thủ lúc Thẩm Kiến Thanh đã ngừng ho, hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh: "Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, hai chân vắt chéo, ngoại trừ hàng mi ẩm ướt, quầng mắt ửng đỏ, toàn thân nghiêm chỉnh đến nỗi ngay cả sợi tóc dường như cũng toát lên vẻ uy nghiêm của một giáo viên mẫu mực, mà bàn tay ẩn nơi góc chết trong tầm mắt Đàm Cảnh thì...

 

Quấn quýt từ đầu ngón tay cho đến lòng bàn tay Tần Việt, rồi đến xương cổ tay, cuối cùng 10 ngón đan chặt với cô, suốt dọc đường chưa bao giờ tách rời.

 

Họ rời cao tốc lúc 4 rưỡi chiều, Đàm Cảnh không hỏi đường Thẩm Kiến Thanh, trực tiếp định vị đến khu tập thể cán bộ.

 

Tần Việt dựa vào ghế ngủ mơ mơ màng màng, không hề để ý, nghe thấy cậu ta nói "đến rồi" mới mở mắt, nhìn thấy cánh cổng quen thuộc của tòa nhà đơn vị.

 

"Giảng viên Thẩm, em đi đây, chúc cô năm mới vui vẻ trước." Đàm Cảnh đứng bên ngoài nói.

 

Thẩm Kiến Thanh xuống xe: "Vất vả rồi, năm mới vui vẻ."

 

Đàm Cảnh cười ngây ngô gãi đầu, đẩy vali chạy ra ngoài.

 

Tiếng lọc cọc nhanh chóng biến mất bên tai Tần Việt.

 

"Rầm!"

 

Thẩm Kiến Thanh lại lên xe.

 

Nhìn thấy Tần Việt đã dậy, Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, đùa: "Tròn 2 tiếng rưỡi, sư phụ Tần, em sắp hóa thành thần ngủ rồi đấy."

 

Tần Việt không nghĩ lại lâu đến thế, trống rỗng vài giây, cô nói: "Sao lại đến đây?'

 

Cô nhớ căn nhà ở đây khắp nơi đều là bụi bặm.

 

Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Bây giờ phải chăm sóc cơ thể thật tốt, ở đây ấm cúng."

 

"Buổi trưa gọi đồ ăn xong, chị có liên hệ nhân viên quét dọn, giờ này chắc là dọn dẹp xong rồi." Thẩm Kiến Thanh bổ sung, "Nhà trọ bên kia, nếu em muốn về thì chúng ta thuê tiếp, không muốn về thì hôm nào chị tìm người dọn nhà."

 

Tần Việt mấp máy môi, ngồi dậy.

 

Quay trở lại nơi bắt đầu, quá khứ đã thật sự trở thành quá khứ.

 

Tần Việt nói: "Không muốn về nhà trọ nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng mày: "Không về thì sau này không có cơ hội cùng bạn em ăn lẩu ngoài ban công nữa đâu đấy."

 

Tần Việt nói: "Có thể ăn ở phòng ăn của chị."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, nụ cười nhanh chóng nở trên khuôn mặt, cô ấy vội cúi người hôn lên môi Tần Việt, nói: "Là phòng ăn của chúng ta."

 

Cũng giống như lúc đi xuống khách sạn, bây giờ lên tầng, Tần Việt vẫn tay không, nên không có gì ngạc nhiên khi Thẩm Kiến Thanh đang kéo hai chiếc vali lớn bảo cô mở cửa.

 

"Két."

 

Mở khóa, Tần Việt giơ tay đẩy cửa, cảnh tượng trong mắt hoàn toàn khác với lần trước.

 

Hôm nay, nơi đây ngoài không chút tì vết ra, còn ngập tràn ánh đèn.

 

Trên tủ hành lang đặt một bó hoa.

 

Thẩm Kiến Thanh ở phía sau Tần Việt, cười nói: "Dì quét dọn khá tinh tế, chị nói chúng mình rất lâu rồi chưa về, bảo dì ấy bật đèn cho chúng ta, để trông sáng sủa một chút, không ngờ dì ấy bật hết luôn."

 

Ngay cả đèn trong nhà vệ sinh cũng không tắt.

 

Còn có cả hoa.

 

Cô ấy đặt hàng đột xuất, cũng may là dạo này không phải ngày lễ đặc biệt gì nên chủ tiệm mới kịp thời giao được.

 

Thẩm Kiến Thanh đi tới, giọng nói trở nên dịu dàng: "Để ở nơi có thể nhìn thấy đầu tiên, còn thật sự có cảm giác được chào đón nữa."

 

Bàn tay buông thõng bên người Tần Việt nắm lại.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Về nhà rồi, đừng đứng đực ở cửa nữa."

 

Tần Việt chậm một giây mới cất bước.

 

Thẩm Kiến Thanh ở phía sau nhắc nhở: "Ôm hoa của em vào."

 

Ngoài chào đón, đây cũng là lời xin lỗi của cô ấy.

 

Rất xin lỗi vì lần trước đã để Tần Việt thảm hại bước ra khỏi nơi đây.

 

Tần Việt có cảm giác như cách mấy đời, cô bước vào hành lang, ôm bó hoa vào lòng, nói: "Cảm ơn chị."

 

Thẩm Kiến Thanh cười mà không nói gì, tùy ý quăng quật giày cao gót ở cửa, vừa sải bước đi vào trong, vừa nâng cao thanh điệu nói: "Sư phụ Tần, giày dép phiền em nhé."

 

Con tim trầm lặng của Tần Việt đập nồng nhiệt, nhìn bóng lưng Thẩm Kiến Thanh rẽ vào phòng khách rất lâu rồi mới ngồi xổm xuống, xếp giày của cô ấy ngay ngắn ở cạnh tường.

 

Sau đó tắt đèn trong nhà vệ sinh, bước vào theo lối đi quen thuộc.

 

Trong phòng ngủ, Thẩm Kiến Thanh đang sắp xếp đồ đạc, trong nhà vệ sinh có tiếng nước chảy.

 

Thẩm Kiến Thanh đi tới, cô ấy chỉ vào trong bằng ánh mắt, nói: "Đi ngâm nước nóng đi, ngâm thoải mái rồi chị dẫn em đến Lâm Ký ăn canh dạ dày heo."

 

"Phải rồi, cái áo phao đó sau này em đừng mặc nữa, em đâu phải mèo thật, nuốt phải lông là có thể nôn ra từng cục đâu." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt nói: "Mới mua năm nay mà."

 

Thẩm Kiến Thanh mỉm cười.

 

Tần Việt ôm hoa ra ngoài, cởi áo phao ở bên ngoài.

 

Lúc tắm, Thẩm Kiến Thanh liên tục nghe điện thoại ở ngoài, Tần Việt nghe không rõ, nhắm mắt tựa vào bồn tắm, giải tỏa mệt mỏi sau chuyến xe đường dài.

 

Rì——

 

Điện thoại rung lên.

 

Tần Việt lấy điện thoại ở thành bồn tắm, là một tin nhắn rác. Trước khi xóa, cô liếc nhìn thông báo trên màn hình, ngón tay lửng lơ thoáng khựng lại, bấm vào thông báo Weibo mới nhất.

 

Có 2 mục mà cô có thể hiểu được.

 

#Con gái Dụ Hủy và Hoàng Văn Phong#

 

#Hoàng Văn Phong vô sinh#

 

Chuyện của Dụ Hủy không hề bị lấp liếm.

 

Tần Việt không thể đoán được Dụ Hủy tiếp theo sẽ bị "xử lý" như thế nào, cô bị hơi nước bao trùm, cảm giác ứ đọng trong lồ ng ngực ngày càng rõ ràng.

 

"Khụ, khụ..."

 

Ho liền tù tì mấy tiếng, trong cổ họng Tần Việt có đờm, cô đưa tay rút một tờ giấy, nhổ vào đó.

 

...Có tia máu.

 

Tần Việt nhìn một hồi, vò khăn giấy rồi ném vào thùng rác, đứng dậy lau người, mặc quần áo, ra ngoài phòng khách đợi Thẩm Kiến Thanh gọi điện xong mới nói: "Giảng viên Thẩm, có lẽ chị phải đến bệnh viện cùng em."

 

---------------------------------------------------------------

 

Ngọt thế đủ rồi, ngược nốt trận cuối nào ( ◣∀◢)ψ

Bình Luận (0)
Comment