Bàn tay đặt trên eo Tần Việt gầy nhưng lại mạnh mẽ, giống như một kiểu tuyên bố chủ quyền.
Phía sau chủ quyền là tình yêu bộc trực và kiên định của Thẩm Kiến Thanh dành cho cô—— Hiện tại cô ấy chỉ lo không ai biết về họ, chứ không phải những tin đồn bịa đặt trong bóng tối.
Tần Việt cảm nhận được Thẩm Kiến Thanh, đúng như dự đoán khi đến đây, rung động trước cô ấy, bắt đầu từ giây phút nhìn thấy sự quyến rũ của cô ấy qua tấm kính, cho đến bây giờ khi quay đầu, thuận theo tự nhiên mà đắm chìm nhìn cô ấy.
Ánh nhìn cô tựa như sóng cồn được hình thành do nước xiết hội tụ, cuồn cuộn tung trào mà lại im ắng bình lặng.
"Không nói chút gì đi à?" Thẩm Kiến Thanh cười hỏi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh đèn và người trước mắt.
Lông mi Tần Việt tự nhiên rung lên, lưu giữ tình yêu tuôn trào và tập trung trong mắt Thẩm Kiến Thanh trong ký ức, sau đó quay đầu nhìn mọi người đang hưng phấn không thể giấu, nói: "Rất mong được làm việc với mọi người."
Đồng Hà đứng dậy vỗ tay đầu tiên: "Chào mừng!"
Ông mô tả không sai một ly Tần Việt mà mình đã nhìn thấy ở 071 cho mười mấy người có mặt, không hề che giấu sự mến mộ dành cho cô: "Nếu kỹ sư Tần đến, chúng ta nhất định sẽ như hổ mọc cánh."
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Đừng nịnh cô ấy, người mới đến, nên bắt đầu từ đâu thì sẽ bắt đầu từ đó."
Đồng Hà ngước mắt, biểu cảm trở nên đầy ẩn ý: "Giảng viên Thẩm nỡ à?"
Thẩm Kiến Thanh: "Đường nhiên là không nỡ, nhưng đã đặt ra quy củ thì mọi người phải tuân thủ, huống chi cô ấy còn là người nhà của tôi, càng phải làm gương, còn về phần tôi..."
Bàn tay ôm quanh eo Tần Việt chọc nhẹ, Thẩm Kiến Thanh đợi cô nhìn về phía mình, nhìn vào mắt cô nói: "Cô ấy sẽ dùng thực lực của mình để đương đầu với áp lực thời kỳ người mới, để tôi không xót cô ấy. Phải không, kỹ sư Tần?"
Từng chữ của Thẩm Kiến Thanh chậm rãi, rõ ràng.
Ngay từ câu đầu tiên, Tần Việt đã hiểu ý của cô ấy—— Cô ấy có thể quang minh chính đại ưu ái cô trong công ty, nhưng sẽ không thiên vị cô, vì điều này sẽ khiến cô ấy mất đi sự tôn trọng của đồng nghiệp, cũng sẽ làm cô ấy mất đi uy tín của một người lãnh đạo.
Dáng vẻ này của Thẩm Kiến Thanh, chính là dáng vẻ mà cô yêu thích.
Cô làm sao có thể phủ nhận được.
Tần Việt nói: "Phải."
Giọng nói vẫn hững hờ, không chút khí thế.
Nhưng ai từng gặp đều biết, sư phụ Tần bất động thanh sắc chính là sư phụ Tần không gì làm khó được, sự xuất sắc của cô căn bản chẳng cần phải ca tụng.
Ánh mắt sáng rực của Thẩm Kiến Thanh ẩn sau ánh đèn, vỗ vỗ eo Tần Việt nói: "Bọn chị vừa mới giải quyết xong một đề tài, còn một đề tài nữa, thời gian sẽ tương đối dài, em đến văn phòng của chị đi."
Không đợi Tần Việt gật đầu đồng ý, Đồng Hà đã lên tiếng trước: "Tần Việt làm xử lý tín hiệu tần số cao, cô ấy ở lại chẳng phải rất hợp lý hay sao?"
Nội dung thảo luận tiếp theo của họ có liên quan đến xử lý tín hiệu tần số cao.
Thẩm Kiến Thanh thu tay về, đút tay vào túi: "Cô ấy còn chưa nhận việc, bây giờ tham gia cuộc họp là vi phạm nguyên tắc bảo mật."
Đồng Hà chậm chậm nhớ ra, cười nói: "Kỹ sư Tần đến đột ngột quá, trong đầu tôi chỉ có kỹ sư Tần là người nhà của sếp, quên mất cô ấy vẫn chưa phải nhân viên."
"Cho dù cô ấy có là nhân viên thì cũng không thể tham gia cuộc họp tiếp theo." Thẩm Kiến Thanh nói, dừng lại hai giây, khơi dậy hứng thú của tất cả mọi người rồi mới tiếp tục: "Dạ dày của cô ấy mỏng manh, phải ăn uống đúng giờ."
Đồng Hà ăn một miếng cẩu lương là đủ no, giơ ngón cái với Thẩm Kiến Thanh, quay người gõ lên mặt bàn nói: "Nhìn thấy hết rồi chứ? Người thật sự xuất sắc sẽ không bao giờ keo kiệt trong việc quan tâm đ ến người nhà đâu. Sau này ai mà còn kêu ca người yêu chê mình chưa đủ quan tâm, tôi sẽ hỏi người đó xem đã học tập giảng viên Thẩm chưa."
"Anh Đồng nói chí phải!"
"Học tập giảng viên Thẩm!"
Trong phòng họp vang lên không ngừng tiếng ồn ào, hoàn toàn không suy xét đến việc "sếp vẫn còn ở đây, phải tém tém lại".
Tần Việt nhìn, trong đầu hồi tưởng lại sức uy hiếp xuất hiện trong mắt Thẩm Kiến Thanh trước đó không lâu, âm thầm bổ sung trong lòng: Người thành công chân chính, vừa được mọi người kính trọng, vừa được mọi người yêu mến, họ đứng ở nơi cao nhưng không hề trịch thượng.
Giảng viên Thẩm, ở trường, cô ấy là giảng viên được sinh viên yêu thích nhất, sau này chắc chắn sẽ là người sếp được nhân viên yêu quý.
Vậy, rời trường thì thôi vậy.
Cô ấy chỉ chuyển sang một nơi tự do hơn, dạy cho "những người đến sau" nhiều điều hơn, không cần phải cảm thấy tiếc nuối.
Thẩm Kiến Thanh bảo Đồng Hà tiếp tục cuộc họp rồi ra khỏi phòng họp cùng Tần Việt.
Tần Việt đứng lại, xoay người, nghênh đón chính là câu đe dọa hạ giọng của Thẩm Kiến Thanh: "Cơm chị mua cho em, ăn cho tử tế, nếu mà còn nghĩ đến mấy thứ linh tinh vớ vẩn kia thì cứ đợi đấy."
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, nói: "Thèm ăn thì phải làm sao?"
Thẩm Kiến Thanh hơi sững sờ.
Sư phụ Tần thèm ăn...
Chuyện này có chút mới mẻ, và có chút, dễ thương.
Thẩm Kiến Thanh khoanh hai tay trước ngực, lườm Tần Việt: "Bố già ngày xưa là giả hết, bây giờ dần lộ nguyên hình rồi đấy."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh nghĩ đến khi Tần Việt nhận lỗi trong WeChat, không nhịn được mà bật cười.
Ai kia trong thời kì nổi loạn đúng thật là vừa cứng vừa hèn, rất thú vị.
Muốn thấy nhiều hơn.
Vậy là Thẩm Kiến Thanh nói: "Sau này thèm thì gọi chị đi cùng."
Tần Việt: "Trông em à?"
"Ừ, trông em." Thẩm Kiến Thanh xác nhận xung quanh không có ai chú ý, nhanh chóng giơ tay nhéo đôi môi mềm mại của Tần Việt nói, "Trông xem em hết thèm chưa rồi giải quyết hậu quả cho em."
Hậu quả—— Ăn những gì cô để thừa.
Tần Việt chậm chạp li3m môi, nói: "Đồ ngọt có calo cao lắm."
"Rồi sao?" Thẩm Kiến Thanh hơi nheo mắt, hỏi: "Em bớt thèm lại vài lần để chị khỏi béo hay gì?"
Tần Việt suy nghĩ rồi lắc đầu: "Trước đây không có thời gian ngồi trong tiệm đồ ngọt nửa tiếng, cũng không có tiền, không có ai đi cùng, không có tâm trạng để thư giãn tận hưởng, bây giờ thì đúng như chị nói đấy, lộ nguyên hình, tần suất thèm ăn sẽ chỉ có càng ngày càng cao thôi."
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy, bất giác nhớ đến Tần Việt bận rộn của ngày xưa, vành mắt bỗng chợt ươn ướt. Cô ấy cười hừ một tiếng, không để cho Tần Việt phát hiện: "Thế em hỏi làm gì cho thừa? Bạn gái là do chị yêu, chị không chiều thì ai chiều? Mau đi ăn cơm ngay." Thẩm Kiến Thanh đuổi người.
Ở thêm một chút nữa, cô ấy sợ sẽ không nhịn được mà ôm cô, hôn cô trước hàng chục con mắt rồi nói với cô "Những thứ 'ngọt ngào' trong mấy chục năm tới, em muốn ăn bao nhiêu cũng chẳng cần sợ không có tiền, không có người đồng hành" mất, quá là sến.
Tần Việt đáp, quay người rời đi.
Thẩm Kiến Thanh chắc chắn cô đã đẩy cửa đi vào mới quay trở lại phòng họp, tiếp tục tham gia thảo luận.
Từ hồi đại học đến hiện tại, cô ấy đã làm trong ngành kỹ thuật 20 năm, tạm thời vẫn chưa có ý định từ bỏ, vì vậy, ngoài công việc, những hội nghị kỹ thuật được phép tham gia, cô ấy chưa một lần nào bỏ lỡ.
...
Không hơn không kém, vừa qua 8 giờ, Thẩm Kiến Thanh cầm giấy bút quay trở lại văn phòng.
Bên trong, Tần Việt ăn xong không có gì làm, ở trong tiệm đồ ngọt nửa tiếng chơi điện thoại cũng đã chán, đang cuộn tròn trên chiếc sofa nhỏ đánh một giấc, trên người đắp áo khoác của Thẩm Kiến Thanh.
Cảnh tượng này dường như rất quen thuộc.
Phải rồi, chính là khi Tần-ai-đó ngủ gật trong lớp của cô ấy, bị cô ấy đuổi ra xe ngủ trước đây.
Lâu rồi mới thấy.
Thẩm Kiến Thanh khóa cửa lại, chân tay nhẹ nhàng bước tới, ngồi trên chiếc sofa đối diện bàn trà ngắm nhìn Tần Việt.
Nuôi qua mạng một năm hình như cũng không phải là hoàn toàn không có hiệu quả, ít nhất trên mặt đã hơi có chút thịt, trắng trẻo, lông mi dài đáng ghen tị, dưới mắt là bọng mắt, hay còn gọi là "bọng mắt đáng yêu", nhìn sao cũng thấy vừa ngoan vừa ngọt.
Ha.
Thẩm Kiến Thanh háo hức giơ tay lên, đầu ngón trỏ lướt qua hàng mi rõ ràng đến từng sợi của Tần Việt, chạm vào bọng mắt cô nói: "Tuổi càng lớn, mặt càng non, rốt cuộc là ai đang ưu ái em vậy? Hả? Em nói đi, có phải là có người đang ưu ái em không?"
Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh rất khẽ, cách Tần Việt rất gần, hơi thở khi nhả chữ bao trùm lấy cô.
Cằm cô hơi rụt lại, mi chậm rãi cử động, mở mắt ra nói: "Có."
Thẩm Kiến Thanh nghe vậy thì ngón tay khựng lại, trượt xuống theo sống mũi cao thẳng của Tần Việt, vu0t ve đôi môi cô, nói: "Ai?"
Tần Việt nói: "Chị."
Nụ cười Thẩm Kiến Thanh đè nén ở khóe miệng của Thẩm Kiến Thanh bất chợt xâm chiếm đôi mắt và đôi mày sắc nét đã được trang điểm đậm của cô ấy: "Ăn cơm rồi à?"
Tần Việt nói: "Ăn rồi, không ăn hết."
Dứt lời, Tần Việt mớ miệng, muốn hôn ngón tay Thẩm Kiến Thanh, cô ấy kịp thời tránh đi, nói: "Chưa rửa."
Tần Việt giơ tay, nắm cổ tay vẫn chưa tránh được bao xa của Thẩm Kiến Thanh, ánh mắt bình lặng khẽ lóe dưới ánh đèn: "Vậy thì hôn môi."
Tim Thẩm Kiến Thanh loạn nhịp, khuỷu tay kia đè lên đầu gối, cúi người xuống trước mặt Tần Việt: "Vẫn còn đang ở văn phòng đấy, chủ động vậy sao?"
Tần Việt nói: "Cả ngày hôm nay chị chẳng để ý đến em."
"..." Hình như đúng vậy, hôm nay cô ấy có hơi bận.
Tần Việt nói: "Mọi người trong công ty đều được thấy sức hút của chị trong lúc làm việc, em không được ngắm."
"???" Thẩm Kiến Thanh hơi hơi hiểu rồi.
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu chạm vào môi Tần Việt, không rời đi: "Chị có thể hiểu như thế này, hôm nay em không nói năng gì mà đến công ty, là để tìm chị hỏi tội không?"
Môi Tần Việt hơi hé mở.
Từng chữ Thẩm Kiến Thanh thốt ra đều tiến vào miệng cô mà không chút dè dặt, đủ ẩm ướt, thẳng thắn mà nóng bóng, chẳng cần phải trải qua bất kỳ sự mập mờ dính dớp nào cũng vẫn biến thành d*c vọng rõ ràng.
Cô nói: "Không phải."
Sau đó kéo cổ tay Thẩm Kiến Thanh lại gần.
Thẩm Kiến Thanh theo bản năng nghiêng người về trước, môi áp lên Tần Việt.
Tần Việt dứt khoát linh hoạt xâm nhập vào miệng cô ấy, ngay từ bắt đầu đã đá lưỡi chí mạng.
Ý nghĩ muốn ôm Tần Việt, muốn hôn cô cách đây chưa lâu của Thẩm Kiến Thanh lập tức bị thiêu đốt. Cô ấy ghìm ngược lại cổ tay Tần Việt, ép lên sofa, mượn lực đứng dậy ngồi lên, bàn tay lướt qua cạnh cổ cô, giữ gáy cô, vu0t ve một hồi rồi khẽ khàng đẩy lên.
Tần Việt thụ động ngẩng đầu, nghe thấy giọng nói đã hơi khàn của Thẩm Kiến Thanh qua hơi thở thoáng gấp gáp của cô ấy: "Nuốt đi."
Dứt lời, nghiêng người bên cạnh cổ cô, nói: "Chị muốn nghe."
Môi Tần Việt mấp máy rồi lại ngậm chặt, nhìn lên trần nhà chỉ có một ngọn đèn lớn.
Trong chốc lát, cổ họng cô khe khẽ cử động, lực nắm trên cổ tay đột nhiên trở nên rất, rất mạnh, như thể muốn nghiền nát cô.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu hôn cổ họng đã khôi phục vẻ yên ắng của Tần Việt, giọng nói cực trầm: "Nuốt nước miếng có của chị là âm thanh này, nuốt nước khác thì sao? Có giống không?"
Màng nhĩ Tần Việt bị gõ nhẹ bởi từ "nước" cố tình nhấn mạnh phía sau, nhưng giọng nói lại bất ổn, "Không giống." Cô nói.
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Không giống ở đâu?"
Tần Việt nói: "Đơn giản là hương vị của chị sẽ nuốt chậm hơn thôi."
"Sao lại phải chậm?"
"Vì..."
Cổ Tần Việt cảm nhận được Thẩm Kiến Thanh đang rời đi, cô khựng lại, đợi Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu nhìn vào mắt mình mới nói: "Vì tình yêu. Của chị."
Đôi mắt Thẩm Kiến Thanh đen láy, bàn tay nắm lấy cổ tay Tần Việt di chuyển lên trên, 10 ngón đan tay với cô, thấp giọng nói: "Yêu thì hôn thật sâu, lấy đến khi chị khóc làm giới hạn."
Bên ngoài biết bao người đang quan sát, cô đỏ mắt ra ngoài là không thể được.
Dù gì cũng là ấy của sếp...
"Xin sư phụ Tần sau này hãy nể mặt hơn."
Tần Việt nói: "Được."
Cuối cùng vẫn hôn đến khi Thẩm Kiến Thanh gần như phát ra âm thanh.
Thẩm Kiến Thanh tha thiết mà hôn, nói: "Muốn nhanh chóng tạo ra thành tựu, động lực chuyển sang văn phòng lớn lại càng nhiều, biết lý do là gì không?"
Tần Việt mím môi xoa dịu hô hấp.
Câu hỏi đặt ra trong tình huống này, ý tứ chẳng cần nói cũng hiểu.
Huống hồ bàn tay rảnh rỗi của Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang đặt sau lưng cô.
Không có trang phục ngăn trở.
Tần Việt nói: "Biết."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Là gì?"
Tần Việt đáp: "Cách âm tốt."
"Cách âm tốt thì có tác dụng gì?"
"Có kêu cũng sẽ không bị ai nghe thấy."
Khi Thẩm Kiến Thanh nghiêng người hôn lên khóe miệng Tần Việt, bàn tay áp sau lưng cô chậm rãi dịch chuyển ra phía trước: "Ai kêu cơ?"
Ngón tay Tần Việt hơi cuộn tròn, hỏi: "Chị muốn là ai?"
Không biết có phải vì môi trường ảnh hưởng hay không.
Tối nay, mỗi khi cô ấy nhìn xuống Tần Việt, mỗi lần nhìn thấy biểu cảm sinh động xuất hiện trên mặt cô vì mình, đều sẽ nảy sinh suy nghĩ "khiến cô kêu".
Đến giờ vẫn còn mạnh mẽ.
Cô ấy bị chi phối, nắm chặt trêu đùa, nhìn thấy đuôi mắt Tần Việt hiện lên một tầng đỏ mong mỏng, cô ấy thầm nghĩ, dường như thân phận tổng giám đốc Thẩm này không quá tệ, vừa bước vào cửa công ty, mọi thuộc tính của cô ấy đều bị thay đổi.
Đương nhiên, mọi sự thay đổi đều cần có một tiền đề để duy trì.
Đầu ngón trỏ Thẩm Kiến Thanh nhẹ nhàng dằn miết, lòng bàn tay cảm nhận nhịp tim của Tần Việt: "Kỹ sư Tần, chị muốn là em, được chứ?"
Hô hấp Tần Việt khẽ khựng lại theo một lần gảy nhẹ không hề báo trước của ngón trỏ Thẩm Kiến Thanh: "Được."
Thẩm Kiến Thanh mãn nguyện tăng nhịp tim vốn đã hỗn loạn của Tần Việt lên một tầm cao mới—— Hoàn toàn theo nghĩa vật lý.
...
9 giờ, Tần Việt lái xe ra khỏi khu vực.
Thẩm Kiến Thanh lười biếng tựa vào ghế phụ, trên người chẳng có vẻ gì là mệt mỏi sau giờ làm việc.
"Ấy, vừa rồi trong văn phòng, em nói tới tìm chị không phải là để hỏi tội, thế thì là gì?" Thẩm Kiến Thanh nhớ ra hỏi.
Tần Việt nhìn đường, đổi làn thành công rồi mới nói: "Để ý chị."
"Để ý chị?" Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, đôi mắt quyến rũ nhìn vào Tần Việt, "Để ý cái gì?"
"Không ăn, không uống." Tần Việt nói: "Lỡ có ngày tu thành tiên thật thì em chỉ được thờ cúng, không chung chăn chung gối được."
Thẩm Kiến Thanh: "..." Sư phụ Tần bắt đầu cà khịa rồi đấy.
Thẩm Kiến Thanh muốn nói cô ấy bận.
Chưa kịp thốt ra thì đã thấy bản thân không có chỗ đứng trước, thế là đánh trống lảng, nói: "Học bổng của em vẫn còn chứ?"
Tần Việt nói: "Còn."
Thẩm Kiến Thanh: "Mua một thứ cho chị đi, bây giờ chị khố rách áo ôm rồi, toàn bộ chút mọn tiền trong tay chỉ muốn tiêu cho bạn gái thôi."
Tần Việt nhớ lại mình từ đầu đến chân, hỏi: "Mua gì?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Trâm cài."
Cô ấy đã có suy nghĩ này từ mùa đông năm ngoái, chẳng biết làm sao suốt một năm nay bận rộn đến mức chân không chạm đất, hơi có thời gian thì sẽ vào Nam gặp bạn gái để ngủ, căn bản chẳng nhớ ra.
Hôm nay trùng hợp, vừa vượt qua đèn đỏ liền có một cửa hàng bán trang sức.
Thẩm Kiến Thanh chờ Tần Việt đỗ xe xong, đưa ra yêu cầu với cô: "Giá cả dưới 500, bằng gỗ."
Tần Việt quay đầu: "Bằng gỗ?"
Cô cảm thấy ngọc sẽ hợp với Thẩm Kiến Thanh hơn, trong suốt dù đã kinh qua năm tháng lắng đọng.
Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại nói: "Đúng, bằng gỗ."
Tần Việt: "Em đủ tiền mà."
Thẩm Kiến Thanh ngẩn người, tựa vào ghế cười mà run cả vai: "Ai nói em hết tiền?"
Tần Việt: "Vậy tại sao chị không muốn ngọc?"
Dư quang Tần Việt liếc nhìn chiếc túi mà Thẩm Kiến Thanh đặt ở hàng ghế sau, nói: "Cái trước của chị làm bằng ngọc."
Thẩm Kiến Thanh cười không sao dừng được: "Lúc mua cái trước chẳng phải vẫn chưa gặp em hay sao?"
Tần Việt nói: "Gặp em xong thì không thích ngọc nữa à?"
"Thích thì vẫn thích, nhưng mà không phải vậy," Thẩm Kiến Thanh dùng đốt ngón tay chặn chóp mũi, ngước mắt nhìn Tần Việt, nói, "Chợt nhận ra đồ gỗ dễ ngậm, không tin thì tối về thử xem."