Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 138

Tô Tô.

 

Xa cách 25 năm, Từ Tô Du lại một lần nữa "nghe thấy" cách xưng hô thuộc về Thẩm Đồng Nghi này bằng mắt, nỗi nhớ nhung chan chứ trong khoảnh khắc đó khiến trái tim cô ấy không kiểm soát được mà nện vào lồ ng ngực, rất mạnh, khiến cho tầm mắt có phần nặng nề cũng phải dao động, mơ hồ, như thể nhìn thấy gương mặt của Thẩm Đồng Nghi.

 

Từ Tô Du ngạc nhiên vô cùng.

 

Bàn tay buông thõng bên mình của cô ấy cuộn tròn, dùng sức nhéo lòng bàn tay, tầm nhìn theo đó cũng rõ ràng trở lại, nhưng trước mặt lại chỉ có khuôn mặt chưa từng gặp của Lâm Đông Niên.

 

...Cô ấy đang nghĩ cái gì vậy?

 

Thứ đã bị mang đi nhiều năm làm sao có thể tái hiện lại được, là do gần đây cô ấy ở quá gần Thẩm Đồng Nghi, quá buông thả cảm xúc của mình.

 

Hơn 10 năm trước, trở về sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, cô ấy cũng chỉ là một người mới, làm nhiều, kiếm ít, trên tay vừa tích góp được chút ít đã mua một căn nhà phía sau trường Nhất Trung, nhưng chưa bao giờ dám sống ở đó.

 

Nơi đó quá gần với Thẩm Đồng Nghi trong ký ức, cô ấy sợ rằng một ngày nào đó sẽ đột nhiên không kiểm soát được mình, nói ra những gì không nên nói với Thẩm Đồng Nghi, phá hủy mối liên hệ duy nhất giữa các cô—— Tình bạn.

 

Vậy nên trong lúc trả nợ khoản vay mua nhà, cô ấy tiếp tục làm việc suốt ngày đêm trong căn nhà thuê, dành dụm tiền cọc của căn nhà.

 

Những ngày tháng kéo dài vài năm ấy thật chẳng dễ dàng gì, nhưng cô ấy cam tâm tình nguyện.

 

Bởi đó là quá trình cô ấy nỗ lực vì người mình thích, càng sâu sắc, cô ấy càng tự tin, bằng không, nếu một ngày nào đó, thật sự có người hỏi đến và cô ấy nói thích một người đã khuất thì sẽ chỉ bị coi như đang kể một câu chuyện, hoặc bị coi như đang "kể khổ", khiến ai nghe được đều sẽ dè bỉu cô ấy và tình cảm của cô ấy.

 

Bố mẹ hiểu suy nghĩ của cô ấy, vậy nên dù rất xót xa, nhưng vẫn chẳng nói gì, không đề nghị hỗ trợ cô ấy về mặt tiền bạc hay quan hệ, chỉ khi danh tiếng của cô ấy vẫn chưa đủ, bị người khác chuốc say, suýt bị xâm phạm, họ mới bảo cô ấy: "Từ Tô Du, đây là lựa chọn của con, dù kết quả ra sao, con vẫn phải chịu trách nhiệm về lựa chọn của mình."

 

Cô ấy đồng ý, cũng đã làm được.

 

Kiên trì đến bây giờ, tình cảm mà cô ấy dành cho Thẩm Đồng Nghi ít nhất đã được Chu Tư và Tần Việt công nhận.

 

Cùng lúc được người khác công nhận, cô ấy cũng hoàn thành di nguyện của Thẩm Đồng Nghi, và còn phát hiện ra tình cảm đối với mình của cô.

 

Vậy nên theo lẽ tự nhiên, khi đến nghĩa trang thăm cô một lần nữa, cô ấy đã có đủ dũng khí để tỏ tình với cô. Sau đó cũng thuận theo tự nhiên chuyển vào căn nhà đằng sau Nhất Trung, mỗi sáng đạp trên tiếng chuông trường mà ra khỏi cửa, chạng vạng khoác lên mình ngọn đèn trên bức tường vây quanh Nhất Trung mà về nhà. Cảm giác quen thuộc đã lâu không gặp khiến cô ấy lúc nào cũng bất giác nhớ lại 3 năm cấp hai thân thiết ở cả trong mơ lẫn thực tại, sau khi đan xen với tình cảm đã được nói thành lời, chúng điên cuồng mở rộng và phát triển, như thể muốn bộc lộ tất cả những tình cảm cô ấy đã chất chứa trong lòng suốt 25 năm, đến mức mà cô ấy dù nhìn đâu cũng như có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đồng Nghi, nhìn gì cũng như đang nhìn cô.

 

Đây không phải là một hiện tượng tốt, đặc biệt là đối với một bác sĩ tâm thần.

 

Từ Tô Du bình tĩnh nhắm hờ mắt, mọi thứ bình thường trở lại, còn người phụ nữ bị y tá đè trên giường...

 

Nước mắt đã thấm ướt tóc mai cô.

 

Những nếp nhăn ở ấn đường Từ Tô Du đậm nét hơn, đang định nói thêm với bác sĩ gì đó thì điện thoại bỗng đổ chuông, người mẹ vốn luôn điềm tĩnh à thanh lịch lại có chút sốt sắng, "Khi nào con tới Tùy Châu?"

 

Từ Tô Du mím môi, lập tức hiểu ý của mẹ. Cô ấy giữ chặt điện thoại, đi nhanh ra khỏi phòng bệnh mới nói: "Dương Dương làm loạn ạ?"

 

"Ừ, mấy ngày trước còn dỗ được, hôm nay bắt đầu không ăn không uống, mẹ và bố con cứ hơi đến gần là la hét, đánh đập." Mẹ nghiêm túc nói: "Từ Tô Du, bây giờ con là mẹ con bé, phải có trách nhiệm với nó."

 

Từ Tô Du: "Con biết rồi. Trước tiên bố mẹ để con bé một mình đã, con về ngay."

 

Cúp máy, Từ Tô Du theo bản năng chuẩn bị ra về.

 

Dư quang liếc thấy mẹ Lâm đang dựa vào bố Lâm khóc ngất, cô ấy cất điện thoại vào túi, tầm nhìn lướt qua giường bệnh chỉ có thể nhìn thấy một nửa, bước tới với bố Lâm vẫn còn đang lý trí, nói: "Đây là danh thiếp của tôi, nếu một tuần sau vẫn cần, chú có thể liên lạc cho tôi bất cứ lúc nào."

 

Bố Lâm chần chừ, hồi lâu mới như lấy hết can đảm hỏi: "Sớm hơn không được sao?"

 

Từ Tô Du nói: "Con gái chú vẫn đang nằm viện."

 

Mẹ Lâm vội vàng nói: "Khỏe rồi, thật sự khỏe rồi mà! Bây giờ, bây giờ chỉ là ngoài ý muốn thôi!"

 

Mẹ Lâm vừa trải qua nỗi sợ suýt mất con gái, lại chợt nghe thấy bác sĩ nói "Sau khi mất trí nhớ tạm thời, ý nghĩ muốn tự sát của đứa trẻ đó ngược lại càng mạnh mẽ hơn", phòng tuyến tâm lý đã bị đánh bại từ lâu, bà không đợi được thêm nữa.

 

Bố Lâm nhìn con gái trên giường bệnh, trong lòng cũng quặn thắt bất bình, nhưng bác sĩ Từ nói đúng, bây giờ quả thực không phải thời cơ tốt, hơn nữa, "Bác sĩ Từ cũng có con cái phải chăm sóc, chúng ta đừng làm khó cô ấy."

 

Từ Tô Du hướng mắt về phía bố Lâm, vô cùng ngạc nhiên trước sự nhạy bén của ông.

 

Vừa nãy ở khu khám ngoại trú, Từ Tô Du chỉnh âm lượng tối đa để nghe rõ điện thoại, bây giờ đến khu nội trú yên tĩnh, cô ấy không chỉnh âm lượng mà đã nghe điện thoại, bị bố Lâm nghe thấy.

 

Cũng rất biết suy nghĩ cho người khác.

 

Nhưng vì lời này của ông, mẹ Lâm trong lòng đã như lửa đốt cũng lập tức nói "Xin lỗi cô".

 

Đối diện với những người cha mẹ vừa thấu tình đạt lý, vừa chân thành bảo vệ con gái, Từ Tô Du bỗng rất muốn trò chuyện ngay với người phụ nữ trên giường bệnh.

 

Theo những gì bác sĩ Trần nói qua điện thoại, trải nghiệm của cô có lẽ cũng tương tự với Thẩm Đồng Nghi, đều bị bạn học bắt nạt trong bầu không khí căng thẳng của lớp 12, nhưng Thẩm Đồng Nghi không may mắn như cô.

 

Người này có cha mẹ sẵn sàng hi sinh tất cả vì mình, che chở phía trước, kề bên bảo vệ, còn Thẩm Đồng Nghi, khi bị bắt nạt, cô chẳng có gì ngoài một cô em gái chưa tròn 14 tuổi.

 

Nếu có, có lẽ mọi chuyện đã khác.

 

Giả thiết này là vô nghĩa.

 

Nếu không muốn bi kịch của Thẩm Đồng Nghi tái diễn, điều cô ấy có thể làm bây giờ chỉ là cố gắng hết sức mình, giúp đỡ người phụ nữ bên trong vượt qua khó khăn.

 

Không biết Thẩm Đồng Nghi liệu có nổi giận hay không.

 

Cơ hội cứu mạng mà chị không, giờ đây cô lại sẵn sàng trao tặng miễn phí cho một người phụ nữ khác.

 

Chắc sẽ không đâu.

 

Cô vẫn luôn là một người mềm mỏng, luôn nghĩ cho người khác, giống như trong đợt thi giữa kỳ trong kỳ học đầu tiên của cấp hai.

 

————

 

Vì đưa một cô gái bị ngã gãy chân do đi xe đạp đến bệnh viện, Từ Tô Du đã bỏ lỡ một môn thi, tổng thành tích lần đó chỉ xếp hạng hơn 150 của khóa, trớ trêu thay, giáo viên chủ nhiệm lớp cô chủ trương "tự do phối hợp, học hành chẳng ngợp", thích gọi học sinh vào lớp theo xếp hạng thành tích, để mọi người tự do chọn bạn cùng bàn và chỗ ngồi, những người áp chót—— học sinh xếp chót trong nhà có tang nên không đi thi—— trong lớp như cô ấy, lúc vào chỉ còn lại hai chỗ ngồi để chọn: một là hàng 5 dãy 1 bên cạnh Thẩm Đồng Nghi, một là hàng cuối cùng trông coi máy lọc nước.

 

Từ Tô Du đứng ở cửa do dự một hồi rồi ôm đồ đạc đi ra đằng sau.

 

Sau kỳ thi đầu tiên năm lớp 7, cô ấy đã hứa với Thẩm Đồng Nghi rằng, từ đó về sau, cả hai luôn phải xếp hạng nhất nhì, như vậy thì mới có thể tránh được mọi bất ngờ có thể xảy ra, mãi mãi ngồi cùng nhau.

 

Người mở lời là cô ấy, người thất hứa cũng là cô ấy.

 

Cô ấy biết rõ hơn một nửa nam sinh trong lớp muốn ngồi cùng bàn với Thẩm Đồng Nghi, trong đó không thiếu mấy đứa mặt dày, khăng khăng phải vượt điểm cô ấy, chắc chắn sẽ không chút do dự mà cướp mất chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Đồng Nghi, nhưng cô ấy vẫn để cả lớp vượt lên trước mình.

 

Không đúng, nam sinh của lớp đã vào cả rồi, tại sao chỗ cạnh Thẩm Đồng Nghi vẫn trống nhỉ???

 

Từ Tô Du đứng ở lối đi hàng thứ ba, quên cử động.

 

Chủ nhiệm lớp gõ bảng đen nhắc nhở: "Từ Tô Du, mau chọn chỗ ngồi đi, chúng ta còn phải học đấy."

 

Từ Tô Du bừng tỉnh, ôm chặt sách trong lòng, đi về phía sau.

 

Đi qua hàng thứ năm, bước chân cô ấy thoáng dừng lại rồi đi tiếp.

 

Cô ấy biết là không nên nhưng vẫn làm, đúng thật tồi, Thẩm Đồng Nghi chắc chắn sẽ giận, nếu không thì đã chẳng có chuyện không chịu ngẩng đầu nhìn cô ấy mãi từ lúc cô ấy đi vào.

 

Từ Tô Du có hơi khó chịu trong lòng, im lìm đi ra sau.

 

Ngay khi sắp đến hàng sáu, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Thẩm Đồng Nghi: "Tô Tô, cậu không muốn ngồi với tôi nữa à?"

 

Âm thanh có hơi run rẩy, như thể rất khó tin.

 

Từ Tô Du sửng sốt, quay ngoắt đầu lại.

 

Biểu cảm của Thẩm Đồng Nghi trong có phần hoảng loạn, tầm mắt phóng ra xa trông thấy chỗ trống ở trong góc chéo với mình, vành mắt ửng đỏ: "Tô Tô, cậu muốn ngồi đó sao?"

 

Giáo viên đứng trên bục giảng cười: "Từ Tô Du, em phải nghĩ cho kỹ đấy nhé, Thẩm Đồng Nghi vừa vào đã nhét ghế bên cạnh vào gầm bàn, không cho ai ngồi, rõ ràng là để dành cho em, nếu em không ngồi, thầy sẽ xếp bạn khác đó nha. Để thầy nhớ xem nào, vừa rồi chắc có 13 bạn bị Thẩm Đồng Nghi từ chối, hay là 14 nhỉ? Quách..."

 

"Rầm!"

 

"Kééét——!"

 

Thầy giáo còn chưa ý thức được chuyện gì thì sách vở của Từ Tô Du đã được đặt lên bàn, người thì ngồi bên cạnh Thẩm Đồng Nghi, nhanh nhẹn nói: "Em ngồi!"

 

Thầy giáo giật cả mình: "Ngồi mà em cứ lề mà lề mề, lại còn đi ra sau?"

 

Từ Tô Du liếc nhanh cô gái bên cạnh, tai bỗng hơi nong nóng: "Vừa nãy Thẩm Đồng Nghi không chịu nhìn em, em tưởng cậu ấy chê em thi kém nên giận dỗi."

 

Thầy giáo: "Vậy nên em không dám ngồi à?"

 

Lần này mặt Từ Tô Du cũng nóng bừng: "...Vâng."

 

Từ nhỏ cô đã là học sinh xuất sắc trong mắt hàng xóm và thầy cô, đừng nói là ở trong trường, mà kể cả ở ngoài chưa bao giờ sợ cái gì, nhưng đối với Thẩm Đồng Nghi...

 

Chẳng biết tại sao, lúc nào cũng cảm thấy mình phạm tội tày trời khi khiến cô thất vọng.

 

Thầy giáo: "Hahaha, trạng thái này của các em được gọi là tương ai tương sát phải không nhỉ? Lần nào thi cũng tranh nhau hạng nhất, thi xong thì chẳng ai rời được ai."

 

Trên bục giảng, thầy giáo cười một lúc rồi bắt đầu tiết học.

 

Trái tim đập thình thịch của Từ Tô Du vẫn còn hơi bối rối, sách chất đống trên bàn, quên mất phải sắp xếp.

 

Khi đang bức bách, bên cạnh đột nhiên đưa tới một bàn tay, thon mảnh, trắng trẻo, đẩy sách vở của Từ Tô Du ra cạnh bàn, rồi lấy sách dùng cho môn học này ra, lật đến số trang chỉ định, đặt trước mặt cô ấy, nhỏ giọng nói: "Tôi không giận."

 

Từ Tô Du nghe vậy, lập tức thẳng lưng lên, nhìn cô nói: "Không giận thì tại sao cứ mãi không nhìn tôi?"

 

Động tác của Từ Tô Du có hơi lớn, Thẩm Đồng Nghi chẳng ngoảnh lại cũng biết tất cả những người ở hàng sau đều đang nhìn các cô, cô vội giơ tay đẩy mặt Từ Tô Du, giọng nói vừa gấp gáp vừa nũng nịu: "Cậu đừng nhìn tôi, nhìn bảng kìa."

 

Nhưng Từ Tô Du bất động.

 

Lòng bàn tay Thẩm Đồng Nghi mềm quá, chỉ áp trên mặt cô ấy bất động cũng cảm giác được, nếu nắm...

 

Từ Tô Du nhìn Thẩm Đồng Nghi đang viết nhanh vào vở, tim vô cớ đập rất, rất nhanh.

 

Thẩm Đồng Nghi viết xong, vội đẩy vở đến trước mặt Từ Tô Du, nói: "Đọc cái này đi."

 

Giọng nói của Thẩm Đồng Nghi rất mềm mại, dù nói nhanh đến mấy cũng sẽ không có vẻ gì là hung dữ.

 

Từ Tô Du nhìn bàn tay từng dừng lại tại khuôn mặt mình, nắm chặt tay, cúi đầu đọc những dòng chữ cô viết trong vở.

 

【Tôi tưởng cậu chắc chắn sẽ đến bên cạnh tôi nên mới không nhìn cậu.

 

Tôi muốn tranh thủ thời gian để nhớ từ, nhớ nhiều hơn, lần sau sẽ có thể thi tốt hơn. Chỉ cần tôi luôn đứng nhất, chỗ ngồi bên cạnh sẽ luôn do tôi quyết định, bằng cách này, dù cho sau này cậu có gặp phải tình huống ngoài ý muốn, thi không tốt thì cũng chẳng cần lo lắng mà cứ nhìn mãi vào trong như vừa rồi.

 

Tô Tô, chỉ cần có cách giữ, chắc chắn tôi sẽ giúp cậu giữ.

 

Tôi chỉ mãi muốn ở bên cậu.】

 

————

 

Điểm cuối cùng của chữ "tôi", Thẩm Đồng Nghi nhấn rất mạnh, mực đã lem sang trang sau, nhưng có thể thấy cô đã do dự, đắn đo đến nhường nào trước câu phía sau đó.

 

Từ Tô Du năm xưa không hiểu, chỉ coi "ở bên" là "ngồi bên cạnh".

 

Giờ đây nghĩ lại, Thẩm Đồng Nghi từ nhỏ đã trưởng thành sớm vì phải bảo vệ em gái, có lẽ đã phải lòng cô ấy từ lâu, vẫn luôn tìm đủ mọi cách để gợi ý cho cô ấy; cô ấy thất hứa, phản ứng của cô cũng chẳng phải nổi giận, mà là cố gắng cải thiện bản thân, tìm đủ mọi cách để níu giữ cô ấy.

 

Ý đồ của cô rõ ràng như thế, nhưng do chỉ nhìn thấy nam sinh và nữ sinh trao nhau những bức thư tình, cô ấy vẫn chưa hiểu đồng tính luyến ái là gì. Cô ấy chỉ có thể giấu kín lòng mình, đến tận giây cuối cùng vẫn không nói ra, vẫn để lại cho cô đường lui để lựa chọn giữa tiếp tục thích cô, hoặc buông bỏ.

 

Tim Từ Tô Du nặng trĩu mà rơi, vỡ tan đau đớn.

 

Thẩm Đồng Nghi tinh tế đến thế, biết nghĩ cho người khác đến thế, làm sao có thể không vui chỉ vì cô ấy giúp đỡ một người con gái khác được?

 

Hơn nữa, cô ấy quyết định giúp đỡ Lâm Đông Niên, chẳng qua là vì Lâm Đông Niên giống cô.

 

Từ Tô Du nói: "Xử lý mọi thứ xong, tôi sẽ quay lại Giang Bình, muộn nhất là 1 tuần. 1 tuần sau, chú có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào."

 

Bố Lâm nói: "Cảm ơn bác sĩ Từ."

 

Từ Tô Du: "Không cần đâu."

 

Từ Tô Du nhanh chân rời đi, vừa lên xe, cô ấy mới chợt nhớ ra một điều: Trong phòng bệnh hình như không còn tiếng động nữa, người phụ ở giường bệnh cũng không còn vùng vẫy nữa.

 

Cô bắt đầu bình tĩnh lại từ lúc nào?

 

Từ Tô Du chắc chắn, bắt đầu khi bố cô nói "Bác sĩ Từ cũng có con cái phải chăm sóc, chúng ta đừng làm khó cô ấy"—— Cô ấy là bác sĩ tâm thần, xúc giác nhạy bén là một trong những kỹ năng cần có của cô ấy.

 

Nhưng cô ấy tạm thời chưa nghĩ ra câu nói này có gì khác biệt, hoặc, có gì đặc biệt đối với Lâm Đông Niên.

 

Mấy ngày sau đó, Từ Tô Du không có thì giờ để suy nghĩ tiếp.

 

Tình trạng của Tề Dương rất tệ, vì từng trải nghiệm cảm giác rời xa Tần Việt, cô bé vô cùng nhạy cảm trước chuyện bị bỏ rơi. Trước đây không bộc lộ ra ngoài là vì Tần Việt ngày nào cũng đều đặn gọi đến tới viện, Tề Dương có thể nghe giọng cô. Nhưng lần này cô ấy về Giang Bình, những chuyện trong tâm trí quá nhiều, quá phức tạp, tần suất gọi điện về nhà không cao lắm, Tề Dương không nghe được giọng cô ấy nên sợ hãi.

 

Cô ấy tự cho rằng ở bên Tề Dương 2 năm, cô ấy đã hiểu rõ tình trạng của cô bé, nhưng không ngờ, những đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện, rất giỏi "ngụy trang" như Tần Việt, càng lương thiện, càng giỏi "ngụy trang"—— Khi có thể kiềm chế bản thân, chúng tuyệt đối sẽ không gây rắc rối cho các giáo viên, nếu không một ai nhìn thấu được suy nghĩ thật sự trong lòng chúng; một khi đã làm loạn, thì tức là cảm xúc đã căng thẳng đến cực độ.

 

Từ Tô Du phải mất 5 ngày trời mới thuyết phục được Tề Dương rằng, đã nhận nuôi cô bé, cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ rơi và mặc kệ cô bé.

 

Trong 5 ngày nay, Thẩm Đồng Nghi ban ngày phải đóng vai Lâm Đông Niên, ăn uống đúng giờ, hỏi gì đáp nấy, để đôi vợ chồng hơn 60 tuổi không đau buồn vì cái chết của con gái. Đêm đến, cô mới tạm thời làm chính mình, nghĩ đến người em gái đã cô độc sống 22 năm trong thế giới này, cô sẽ day dứt đến độ dàn dụa nước mắt.

 

Cô cũng từng nghĩ đến Từ Tô Du.

 

Khi nghĩ đến cô ấy, tim như bị dao cắt, đau đến không thở được.

 

Tô Tô có con rồi.

 

Nên vậy vậy.

 

Tô Tô xinh đẹp như thế, lại có khí chất, chắc chắn phải là một người đàn ông tài đức vẹn toàn, hơn nữa cực kỳ cưng chiều cô ấy mới xứng đôi với cô ấy, con của họ nhất định cũng rất hiểu chuyện và dễ thương.

 

Đáng lẽ ra cô phải chúc phúc cho cô ấy từ tận đáy lòng, thế nhưng...

 

Cô ấy là người quen đầu tiên cô nhìn thấy sau khi đột ngột tỉnh dậy từ trong bóng tối, ánh nhìn mang theo cảm giác an toàn ấy tựa như kéo nền trời xuống để bao bọc lấy trái tim cô, bao la, bát ngát, vững chãi, kiên cố, cô không nỡ buông "nó" ra xa dù chỉ một giây.

 

Ngoài đó ra, cô ấy còn là... người mà thuở thiếu thời cô đã tự tay viết "muốn ở bên cậu mãi", cũng là người đánh thức cô khỏi bóng tối...

 

Phải làm sao đây?

 

Trong sự lạ lẫm và sợ hãi tột độ, ánh mắt đầu tiên chính là người mình thích, cô làm sao có thể bình tĩnh thuyết phục bản thân rằng bỏ lỡ thì đành thôi?

 

Trong tim cô bất chợt bùng nổ một trận lũ, vì nơi đó quá kiên cố nên không thể bị phá vỡ, trận lũ đang không ngừng cuộn trào ngày ngày, làm sâu đậm thêm tình cảm của cô dành cho Tô Tô.

 

"Thẩm Đồng Nghi, chuyện cậu nhắn nhủ, tôi đã hoàn thành với tư cách là bạn học cũ rồi, bây giờ thành công lui về sau, đã được bắt đầu thích cậu với tư cách là một người phụ nữ chưa?"

 

"Thẩm Đồng Nghi, ngày hôm ấy thật ra không phải mơ, mà là tôi."

 

Giọng nói trong bóng tối bất ngờ vang lên trong tâm trí Thẩm Đồng Nghi, cô vui mừng bật khóc.

 

Tô Tô cũng thích cô!

 

...Cô đã chết được 22 năm rồi, ai mà thích được một người đã chết 22 năm chứ?

 

Tô Tô còn có con.

 

Nếu thích cô, Tô Tô làm sao có thể có con với người khác?

 

Là cô đang mơ tưởng về Tô Tô.

 

Đã bắt đầu từ rất lâu rồi.

 

3 năm cấp hai, mỗi kỳ thi đều là Tô Tô giúp cô chuyển sách vở, chuyển bàn học; mỗi lần trực nhật, đều là cô ấy giúp cô lau bảng, đi đổ rác cùng cô; hàng ngày giúp cô lấy nước, lấy cơm; khi bệnh giúp cô mua thuốc, cho cô uống thuốc; giúp cô xin nghỉ và mua băng vệ sinh khi dến kỳ; trong giờ thể dục, rõ ràng Tô Tô có thể chạy về nhất, nhưng lại chẳng hề để ý, cùng cô chạy về bét, lần nào cũng bị thầy giáo mắng là không tôn trọng thầy; trong lớp tự học, cô ấy sẽ luôn dùng sách và gương để gom lấy một vệt hoàng hôn trên mặt cô và trên sách... Cô ấy là người đầu tiên khiến cô cảm thấy có thể tạm dừng và dựa dẫm, tiện thể ngắm nhìn phong cảnh.

 

Cô ấy thậm chí đã mang phong cảnh tuyệt đẹp nhất đến trước mặt cô.

 

Lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt ấy, cô đã thích mất rồi, từ phong cảnh thoáng qua trong nháy mắt đến người mà cô muốn mãi ở bên, cô thích tất cả.

 

3 năm sau đó, cô vẫn luôn lén mơ tưởng về cô ấy trong lòng, đến giờ, có lẽ đã biến thành chấp niệm xấu xa, nếu không thì sao cô lại nghe thấy những lời đó? Một người đã chết 22 năm, làm sao sống lại được?

 

Thẩm Đồng Nghi nghiêng người co quắp trong chăn, nước mắt rơi trong âm thầm.

 

Cô đã rời xa thế giới thất thường khó lường này quá lâu, vẫn chưa học được cách ngừng thích một người.

 

Nhưng không ngừng, cuộc sống đầm ấm của Tô Tô sẽ bị đe dọa.

 

Thẩm Đồng Nghi mâu thuẫn, bơ vơ, cho đến khi trời sáng mẹ Lâm tới, mang cháo do chính tay bà nấu và trứng gà do chính tay bố Lâm chiên. Bố Lâm không thể đến vì phải kiếm tiền để thuê bác sĩ tâm thần cho cô.

 

Cô ăn từng miếng nhỏ, được bao bọc chặt chẽ bởi tình thân đến muộn 40 năm, cảm giác khó chịu trong lòng mới vơi đi đôi chút.

 

Chớp mắt đã lại 1 tuần trôi qua.

 

Thẩm Đồng Nghi đã xuất viện được 6 ngày đang dần dần thích nghi với cuộc sống của Lâm Đông Niên, bố mẹ cô ấy trao cô sự nuông chiều mà cô ấy chưa bao giờ được cảm nhận, nồng hậu và vô điều kiện, cô ấy được bao bọc, dần dần quên đi một số người và một số chuyện không nên nhớ.

 

Sáng nọ, bố Lâm và mẹ Lâm đ ến quán ăn như thường lệ, để lại Thẩm Đồng Nghi ở nhà một mình.

 

Cô đang tìm hiểu về các công cụ xã hội hiện đại.

 

22 năm trước vẫn chưa có điện thoại thông minh, Q.Q cũng mới phát triển chưa được bao lâu, kiến thức trong trí nhớ của cô hoàn toàn không dùng được ở hiện tại, may thay đầu óc cũng coi như là thông minh, chỉ mất nửa ngày đã mày mò sơ bộ về điện thoại, sau đó cài đặt và tìm hiểu từng ứng dụng khác nhau.

 

Hôm nay đến lượt Weibo, cô thử tìm kiếm "Thẩm Kiến Thanh".

 

...

 

Dưới tầng, sau khi bình tĩnh lại, mẹ Lâm quyết định đợi tình trạng của con gái đỡ hơn rồi mới liên lạc cho Từ Tô Du đang dẫn cô ấy vào tòa nhà.

 

"Chỗ chúng tôi là nhà cũ, không có thang máy, cô thông cảm nhé." Mẹ Lâm có phần căng thẳng nói.

 

Sự tử tế và rộng lượng của Từ Tô Du chẳng mấy ăn nhập với môi trường ẩm ướt và u ám nơi đây, mẹ Lâm sợ cô ấy ghét bỏ, sau này không đến nữa.

 

Nhưng Từ Tô Du nói: "Không sao, lúc tôi vừa đi làm cũng sống trong khu chung cư như thế này, từng leo cầu thang vài năm."

 

Mẹ Lâm kinh ngạc, cô ấy nhìn sao cũng thấy giống con cái nhà giàu.

 

Lên đến tầng 2, mẹ Lâm nhớ ra nói: "Bác sĩ Từ, xin lỗi cô nhé, vốn dĩ phải là chúng tôi đưa Niên Niên đến gặp cô, bây giờ lại phiền cô đích thân tới đây."

 

Từ Tô Du: "Không sao, đúng lúc tôi có việc gần đây, đến đây mất có vài phút, ngược lại là mọi người thì sẽ phải mất hơn 1 tiếng. Tình trạng của Lâm Đông Niên vẫn chưa rõ, thời gian này cố gắng đừng để cô ấy tiếp xúc với quá nhiều người và môi trường phức tạp."

 

Mẹ Lâm liên tục tôi: "À, được, được. Mời cô vào." Mẹ Lâm mở cửa nói: "Nhà cửa đơn sơ, bố Niên Niên cũng không rời nhà hàng được, hôm nay tiếp đãi không chu đáo, cô đừng trách nhé."

 

Từ Tô Du bình thản nhìn quanh một vòng.

 

Nơi này cũ kỹ, nhưng lại sạch sẽ, ấm cúng, rất thích hợp cho Lâm Đông Niên tĩnh dưỡng thể chất và tinh thần.

 

"Tôi không khó tính vậy đâu, dì lo nhiều quá rồi." Từ Tô Du nói.

 

Mẹ Lâm muốn rót nước cho Từ Tô Du thì bị cô ấy từ chối khéo: "Để tôi gặp thử Lâm Đông Niên trước."

 

Mẹ Lâm: "Được, mời cô đi lối này."

 

Mẹ Lâm đưa Từ Tô Du đến trước cửa phòng Thẩm Đồng Nghi.

 

"Cốc cốc." Mẹ Lâm gõ nhẹ cửa, nói: "Niên Niên, mẹ đây con, mẹ vào được không?"

 

Dù giọng điệu của mẹ Thẩm là đang dò hỏi, nhưng không hề có cảm giác thấp kém dè dặt, bà làm vậy chỉ vì tôn trọng riêng tư của con gái.

 

Từ Tô Du thấy vậy, càng thêm tin tưởng vào khả năng phục hồi của Lâm Đông Niên.

 

Lâm Đông Niên trả lời cũng rất khách sáo: "Mời vào." Chỉ có điều, giọng điệu này khiến Từ Tô Du cảm thấy quen thuộc.

 

Trong vài năm ngồi cùng nhau hồi cấp hai, về cơ bản đều là Từ Tô Du ngồi bên ngoài, để lại cửa sổ có thể ngắm nhìn phong cảnh cho Thẩm Đồng Nghi.

 

Trong vỏn vẹn vài ngày, cô ấy mất tinh thần do bị cảm, luôn gục trên bàn ngủ.

 

Nhân lúc Thẩm Đồng Nghi vắng mặt, bàn sau vỗ vai cô ấy, nói: "Hay là cậu vào trong ngồi mấy ngày đi?"

 

Từ Tô Du khó chịu, phản ứng chậm chạp: "Tại sao?"

 

Bàn sau: "Thẩm Đồng Nghi sợ làm phiền cậu, mấy hôm nay, cậu ấy ra ngoài là tôi và bạn cùng bàn của tôi đều phải kéo bàn để cho cậu ấy lách qua. Bọn tôi thì không vấn đề gì, cậu cũng biết Thẩm Đồng Nghi cực ít đi ra ngoài rồi đấy, nhưng chắc chắn cậu không biết hồi trước, cậu ấy phải nhờ cậu đứng lên thì mới ra ngoài được, cậu ấy không cho cậu gì hết, cơ mà mấy hôm nay, ngày nào cậu cũng cho tôi và bạn cùng bàn một túi đồ ăn vặt rõ to, bọn tôi ăn mà chột dạ luôn. Cậu giúp đi mà, vào bên trong ngồi mấy hôm, được không?"

 

Từ Tô Du hiểu ra, vui mừng vì Thẩm Đồng Nghi làm vậy là do "khác biệt giữa thân và lạ", đồng thời, dịch mông ngồi vào bên trong.

 

Vậy là vài ngày tới, sẽ chuyển thành khi phải ra ngoài, cô ấy sẽ nhờ Thẩm Đồng Nghi đứng dậy.

 

Có lần đi vệ sinh về, cô ấy thấy Thẩm Đồng Nghi đang làm đề rất nghiêm túc, không trực tiếp gọi cô mà đợi cô viết xong rồi mới cong tay gõ vào góc bàn nói: "Bạn học Thẩm, bạn cùng bạn của cậu đây, tôi được vào trong ngồi không?"

 

Thẩm Đồng Nghi dè dặt cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô ấy nói: "Mời vào."

 

Dù tiếng "mời vào" ấy có khác biệt về âm sắc với "mời vào" vừa rồi—— Một thuần khiết, một trưởng thành, nhưng cách nhả chữ và ngữ điệu như đúc từ một khuôn.

 

Từ Tô Du vô thức siết chặt túi xách, cánh cửa từ từ mở ra trước mắt cô ấy, cô ấy nhìn thấy một người ngồi bên cửa sổ, cúi đầu, người hơi khom, tì vào bàn.

 

Hồi ức về "mời vào" vẫn chưa hoàn toàn tan biến khỏi tâm trí của Từ Tô Du, liền nhớ đến Thẩm Đồng Nghi ngồi bên cửa sổ xưa kia ngay khi ánh mắt cô ấy dừng lại trên người Lâm Đông Niên—— Sáng ngắm bình minh, chiều ngắm hoàng hôn, ánh sáng đầy màu sắc tô điểm đường nét mềm mại của cô, gần như y hệt tư thế của người trước mắt, điểm khác biệt duy nhất là người trước mắt có dáng người cao, khi giơ tay chỉnh lại những sợi tóc vương vãi, cô không dùng bút, mà dùng những ngón tay thon gầy và trắng trẻo.

 

Nếu Thẩm Đồng Nghi sống đến giờ, nhất định cũng sẽ có một bàn tay đẹp như vậy.

 

...Bờ môi mong mỏng của Từ Tô Du mím lại thành một đường thẳng.

 

Gần đây cô ấy càng ngày càng thích suy nghĩ lung tung.

 

Cô ấy còn chưa đến gần Nhất Trung mà đã nhiều lần nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Đồng Nghi ở người khác, trạng thái này rất bất thường, cô ấy phải tìm ra căn nguyên thì mới hốt thuốc đúng bệnh được.

 

Từ Tô Du nhìn chằm chằm người bên cửa sổ, nhanh chóng tự chẩn đoán.

 

Tình cảm cô ấy dành cho Thẩm Đồng Nghi chưa bao giờ đứt đoạn, cộng thêm việc tưởng tượng dáng vẻ Thẩm Đồng Nghi sau khi trưởng thành qua Thẩm Kiến Thanh, hợp nhất với tình cảm ngày một sâu sắc của cô ấy một cách đầy chân thực, như thể cô chưa từng ra đi, chỉ là chuyển đến một nơi khác để tiếp tục sinh trưởng.

 

Thời gian ở nơi đó đồng bộ với thế giới này, các cô đồng hành bên nhau từ thuở niên thiếu cho đến khi trưởng thành, Thẩm Đồng Nghi được cô ấy coi như một người phụ nữ chạc tuổi mà, nhưng lại vì ngoài sức tưởng tượng mà cô ấy chưa bao giờ thật sự nhìn thấy một Thẩm Đồng Nghi trưởng thành là như thế nào, nên trong vô thức, khi gặp phải những người tương tự cô, cô ấy thay thế thành cô, đưa ra những phán đoán về sự tương đồng và khác biệt giữa họ.

 

Xong hôm nay, cô ấy nên đến gặp Thẩm Đồng Nghi.

 

Cô ấy tin chắc rằng việc mình hết lần này đến lần khác áp đặt hành động và cử chỉ của một người khác vào Thẩm Đồng Nghi không phải do tinh thần lệch lạc, không phải do tình cảm trút vạ, nhưng làm vậy, là đang xúc phạm Lâm Đông Niên không hay biết gì.

 

Cô ấy cần đi gặp Thẩm Đồng Nghi, nói cho cô tình cảm của mình.

 

Khi cô ấy vừa nhìn thấy ánh sáng,

 

Ngay khi cô ấy nhìn thấy ánh sáng và những cảm xúc vẫn còn rất ầm ĩ lắng xuống, cô ấy sẽ không còn xúc phạm những người phụ nữ khác nữa và có thể tiếp tục làm một bác sĩ tâm thần mẫu mực.

 

Từ Tô Du nhanh chóng bình tĩnh lại, đợi mẹ Lâm và Lâm Đông Niên chào  hỏi xong thì bước tới giới thiệu bản thân.

 

Lâm Đông Niên mím chặt đôi môi xinh xắn, như thể gặp phải vấn đề khó khăn nào đó, sau vài giây, cuối cùng cũng hoàn thành, cô lập tức vui vẻ ra mặt, vịn bàn đứng dậy, chuẩn bị hỏi thăm mẹ Lâm.

 

Ánh mắt lướt qua Từ Tô Du trước, cô giống như vô cùng kinh ngạc, miệng há hốc, rất không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của cô.

 

Ngay giây sau lại đột nhiên lo lắng đến lạ.

 

Từ Tô Du không hiểu được những chuyển biến trong cảm xúc của Lâm Đông Niên.

 

Cô ấy đã làm bác sĩ tâm thần rất nhiều năm, chỉ từng nhìn thấy vẻ mâu thuẫn, phản cảm, hoảng sợ,... trên mặt bệnh nhân. Lo lắng, hoặc có lẽ là có chút thẹn thùng và áy náy, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy.

 

Dáng vẻ này giống ai đó đang xấu hổ và lúng túng khi đứng trước người mình thích hơn.

 

...

 

Ánh mắt Từ Tô Du hơi tối lại, không cho những liên tưởng không thích hợp vừa mới đây tái hiện trong đầu.

 

Đối diện, Lâm Đông Niên đã bước tới, cô cố gắng kìm nén, những vẫn lộ ra vẻ hồi hộp: "Tô..."

 

Hai chữ "Tô Tô" suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng.

 

Thẩm Đồng Nghi cắn môi, túm chặt chiếc váy ngủ đã giặt đến bạc màu nói, "Bác sĩ Từ, phiền cô đợi tôi ở ngoài một lát được không? Tôi muốn thay quần áo."

 

Còn phải chải tóc, đi giày da rồi thoa chút son nữa.

 

Hình tượng ở nhà bây giờ của cô thật sự quá kinh khủng, không thể gặp Tô Tô được.

 

Thẩm Đồng Nghi đắm chìm trong cảm giác ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Từ Tô Du, nghiễm nhiên quên mất mình đã bối rối như thế nào trong vài ngày trước—— Lý trí bảo cô phải lập tức ngừng thích Từ Tô Du, ý nghĩ ngông cuồng của cô chỉ cần hơi quá đáng thôi đã ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại của Từ Tô Du, nhưng sự lạc lõng khi vừa mới quay trở lại nhân gian lại giống như trận mưa như trút nước, không ngừng làm trầm trọng thêm trận lũ mang tên "thích" trong lòng cô.

 

Cô quá vui mừng, đến mức quên đi những vướng mắc này và sự tránh né cần được bắt đầu ngay bây giờ, sắc đỏ do e thẹn và buồn phiền lập tức lan từ cổ lên đến mặt, khiến cô quên mất phải đối xử với Từ Tô Du bằng thái độ xa lạ, thay vào đó lại lo lắng như trước kia, nói với Từ Tô Du vẫn chưa rời đi bằng giọng điệu nũng nịu: "Ra ngoài một chút được không?"

 

Năm nay linh hồn cô 40 tuổi, thể xác có được này 35 tuổi, nhưng độ tuổi tâm lý vẫn đang quanh quẩn ở con số đầu 1 trưởng thành sớm.

 

Cô của độ tuổi ấy không những không hề đề phòng với Từ Tô Du, mà còn luôn luôn ỷ lại, một khi bước vào trường, khi cô không cần phải làm chị của ai, không cần phải kiên cường, cô sẽ quen với việc làm nũng với cô ấy.

 

---------------------------------------------------------------

 

9 chương ngoại truyện 3 này phải dài cỡ 15 chương bình thường, tha hồ mà đọc nhớ (TдT)

Bình Luận (0)
Comment