Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 144

Thẩm Đồng Nghi tưởng rằng mình đã nói vô cùng, vô cùng tế nhị lắm rồi. Đó là một câu hoàn chỉnh, chỉ có vài chữ, không một chữ nào được viết trực tiếp trên giấy trắng, tất cả đều được cô khéo léo trau chuốt bằng sắc thái mơ hồ, không hề lỗ m ãng, th ô tục chút nào.

 

Cô cảm thấy mình có thể đạt gần 100 điểm, trong lòng có phần tự hào vì mình.

 

Nhưng chẳng hiểu tại sao, vào khoảnh khắc gió đêm vô tình thổi qua, lay động hàng cây, vầng trăng khuất bóng đung đưa rải xuống, chiếu lên tay cô và người Tô Tô, cô còn cảm thấy mình sắp bị nấu chín, mặt nóng bừng như đang tỏa ra luồng nhiệt vô hình.

 

Chân Tô Tô dài quá, chiếc quần âu màu trắng ngoan ngoãn buông thẳng, mềm mại phác họa những đường nét của cô ấy trong gió và ánh trăng, cân đối, mềm mại, thon thả, còn đẹp hơn cả ảnh quảng cáo bóng của một người mẫu nào đó không biết tên mà cô từng nhìn thấy trên mạng.

 

Chỉ riêng đường nét khái quát của cô ấy đã đẹp đến thế, bên trong nhất định cũng thanh cao thoát tục, dịu dàng thơm ngát, "Nhẹ nhàng yến yến, oanh oanh. Thướt tha lảnh lót, đầu cành xốn xang. Gặp đây nàng mới khẽ khàng...[1]"

 

[1] "Đạp sa hành: Tự Miện đông lai Đinh Mùi nguyên nhật chí Kim Lăng giang thượng cảm mộng nhi tác" – Khương Quỳ (Bản dịch: Chi Nguyen)

 

"A!"

 

Thẩm Đồng Nghi khẽ kêu một tiếng như bị bỏng tay, mang theo sự buồn phiền rất rõ ràng.

 

Cái gì mà "Đêm dài chẳng ngủ, hỏi người biết không?", cô năm lần bảy lượt tham lam mộng đẹp mới là không biết xấu hổ ấy, Tô Tô...

 

"Tô Tô, cậu nắm tay mình làm gì thế?!" Tay Thẩm Đồng Nghi đang giấu được một nửa thì đã bị Từ Tô Du bắt lấy, lo lắng nói.

 

Từ Tô Du giữ nhẹ cô: "Đừng cử động lung tung, lát nữa lại đỏ lên bây giờ."

 

"Cậu không giữ mình thì mình sẽ không cử động lung tung."

 

"Mình không giữ cậu thì cậu sẽ chạy."

 

"Không có đâu."

 

"Mình không tin."

 

"Tô Tô, sao bây giờ cậu xấu xa vậy hả?!" Thẩm Đồng Nghi cuống đến mức giọng đã trở nên thấp thoáng nức nở, lọt vào tai Từ Tô Du, hô hấp cô ấy hơi khựng lại, không những không thả lỏng mà còn mang theo một chút sức lực, dùng hết sức kéo Thẩm Đồng Nghi đang lùi lại về phía mình.

 

Thẩm Đồng Nghi chưa kịp chuẩn bị, loạng choạng tiến lên một bức, bàn tay vô thức vịn vào vai Từ Tô Du, trông có vẻ... nhưng đang sà vào lòng...

 

Hai má Thẩm Đồng Nghi lập tức đỏ bừng, ngữ điệu mềm dịu mà mỏng manh: "Mình không cố ý."

 

Ánh nhìn nơi đuôi mắt Từ Tô Du lướt qua vai, cảm giác thấy bàn tay đó đang căng thẳng giữ lấy mình.

 

"Không cố ý cái gì cơ?" Từ Tô Du biết rõ còn hỏi.

 

Ánh mắt Thẩm Đồng Nghi né tránh, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào người đang gần trong tầm tay: "Hôn cậu."

 

Quần Từ Tô Du không dày, khi chạm vào chân Thẩm Đồng Nghi, có thể cảm thấy rõ ràng từng cơn run của cô. Đầu gối cô ấy nhẹ nhàng đẩy về trước, giọng nói hơi thấp: "Hôn thế nào?"

 

Bàn tay vịn vai Từ Tô Du của Thẩm Đồng Nghi siết chặt, buột miệng nói: "Quên rồi, quên rồi, chuyện trong mơ, ban ngày ban mặt ai mà nhớ?"

 

Từ Tô Du nói: "Bây giờ tối rồi mà."

 

Thẩm Đồng Nghiên liên tục bị bắt bẻ, không nhịn được mà ngước mắt nhìn Từ Tô Du, trong đồng tử hiện lên vẻ chạnh lòng, ấm ức muôn phần: "Trước đây cậu sẽ không bắt nạt mình như vậy."

 

Từ Tô Du nói: "Đâu có bắt nạt cậu."

 

"Thế mà vừa rồi cậu không cho mình đi, bây giờ còn khăng khăng truy hỏi?"

 

"Mình là đương sự, vô duyên vô cớ bị người ta hôn, không nên biết chi tiết à?"

 

"...Khụ."

 

"Vậy hôn như thế nào?" Từ Tô Du hỏi: "Ngoài chỗ đó ra, còn hôn vào đâu, hay, tay có chạm vào đâu không?"

 

Giọng của Từ Tô Du nhẹ như ánh trăng, chậm rãi lướt qua gò má đo đỏ của Thẩm Đồng Nghi, mắt thấy nó lại đỏ hơn một chút.

 

"Không nói ra được."

 

"Có thể làm mẫu cho mình xem như vừa nãy."

 

Những ngón tay của Thẩm Đồng Nghi cuộn chặt lại, cắn môi, suốt ruột do dự hồi lâu rồi cổ tay khẽ run, xòe tay ra chỉ vào môi Từ Tô Du, nói: "Hôn vào đây."

 

Sau đó là cổ cô ấy, "Đây."

 

Vai cô ấy, "Đây."

 

Xuống dưới nữa, ngón tay Thẩm Đồng Nghi run rẩy dữ dội, chỉ dám quay đầu đi, cách một khoảng không chỉ chỉ, nói: "Chỗ này, mình đã hôn, cũng..."

 

"Cũng gì?"

 

"Cũng đã dùng tay chạm rồi."

 

"Cảm giác thế nào?"

 

"..."

 

Thẩm Đồng Nghi hoàn toàn không dám nhớ lại, cảm giác ấy quá xa lạ và chấn động với cô khi tỉnh táo, chỉ cần nghĩ đến riêng chuyện đó, đáy mắt cô đã chợt ươn ướt, giọng nói không sao duy trì bình tĩnh được: "Tô Tô, không trả lời câu hỏi này có được không?"

 

Từ Tô Du nhìn thấy đốm sáng trong mắt Thẩm Đồng Nghi.

 

Mức độ này quả thực thái quá đối với một người có độ tuổi tâm lý chỉ mới 18 như cô, đối với cô ấy, hẳn cũng là một dạng thử thách.

 

Trái tim cô ấy đã trở nên quá thiếu an phận, suy nghĩ cũng vậy.

 

Từ Tô Du nuốt khan, giơ tay nắm lấy đầu ngón tay đang không ngừng run rẩy của Thẩm Đồng Nghi, đưa cô rời khỏi độ cao này, nói: "Còn đâu nữa?"

 

Thẩm Đồng Nghi nghe vậy thì như trút được gánh nặng, trong lòng thở phào, khi chỉ vào bụng Từ Tô Du, ngón tay mạnh hơn trước đó một chút: "Đây."

 

Bàn tay vừa mới buông thõng bên người của Từ Tô Du cuộn tròn lại, nói: "Tiếp đi."

 

Vẻ mặt Thẩm Đồng Nghi nhẹ nhõm, bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống dưới, sau đó dừng lại giữa không trung.

 

Gió dừng lại theo động tác của Thẩm Đồng Nghi, xung quanh im phăng phắc, cô có thể nghe rõ ràng tim mình đang đánh trống trong lồ ng ngực.

 

Tô Tô chắc chắn cũng nghe thấy.

 

Cảm giác xấu hổ nhanh chóng lan rộng, Thẩm Đồng Nghi chậm rãi thu ngón trỏ lại, lên tiếng lần nữa, giọng nói nhỏ như muỗi vo ve: "Ở đây nói rồi."

 

Từ Tô Du: "Ừ."

 

"Coi như là trả lời xong câu hỏi đó rồi nhỉ?"

 

"Vẫn còn thiếu một câu nữa."

 

"Câu gì?"

 

"Mình phản ứng thế nào khi cậu hôn mình?"

 

Thật ra Từ Tô Du chưa nghĩ kỹ về việc có nên đưa ra câu hỏi này hay không.

 

Đối với Thẩm Đồng Nghi, câu hỏi này có lẽ còn khó mở lời hơn cả câu hỏi mà cô vừa từ chối trả lời, chẳng khác gì nướng cô trên lửa, nhưng, sau 25 năm đợi chờ mới được bắt đầu yêu đương chính thức, giờ đây cô ấy có chút tham lam, cần phải biết rõ tình cảm mà Thẩm Đồng Nghi dành cho mình đã đạt đến mức độ nào, để đêm nay được ngon giấc.

 

Phản ứng của cô ấy trong giấc mơ của Thẩm Đồng Nghi là do tự chính Thẩm Đồng Nghi trao cho, nói cách khác, mức độ phản ứng của cô ấy thể hiện cụ thể tình yêu Thẩm Đồng Nghi dành cho cô ấy.

 

Cô ấy muốn nghe cô nói.

 

Nghe vậy, Thẩm Đồng Nghi quả nhiên cúi đầu im lặng, đỏ bừng cả cổ.

 

"Ngại trả lời trực tiếp thì có thể đổi cách khác." Từ Tô Du nói.

 

Thẩm Đồng Nghi mơ hồ đáp một tiếng, hỏi: "Nhất định phải biết à?"

 

Cảnh tượng ấy thật sự quá kinh thiên động địa, cô đã bị dọa sợ đến mức bật dậy ngay lúc đó.

 

Từ Tô Du nói: "Nhất định."

 

Thẩm Đồng Nghi khẽ cau mày, biểu cảm trông có vẻ rất khó xử.

 

Từ Tô Du bỗng do dự, nghĩ bụng hay là...

 

Người trước mặt chỉ cách nửa bước bỗng tiến lại gần, hai tay nắm lấy cẳng tay cô ấy, nhón chân, nghiêng đầu nói vào tai cô ấy: "Tô Tô, vẫn còn nhớ ngày xưa chúng ta thích ngồi ở sân thể dục, đọc cùng một cuốn tiểu thuyết chứ?"

 

Giọng nói của Thẩm Đồng Nghi rất nhỏ, gần như là tiếng thở, tựa như cô hạ thấp giọng để người khác không nghe thấy, cảm giác ngượng ngùng mà chủ đề này mang đến cho cô sẽ bớt đi.

 

Nhưng không ngờ, hơi nóng khi cô nhả chữ lại phả vào vành tai và trong tai Từ Tô Du, trái tim và suy nghĩ không mấy an phận của cô ấy bắt đầu hỗn loạn.

 

Đồng tử Từ Tô Du dao động, nhẹ tựa cơn run rẩy khi hơi thở Thẩm Đồng Nghi lướt trên người cô ấy.

 

"Nhớ." Từ Tô Du nói.

 

Thẩm Đồng Nghi lại gật đầu, trong miệng toàn biến thành hơi thở nóng bỏng: "Khi mình hôn cậu, cậu giống như thế."

 

Trong lúc nói, bàn tay đang giữ cẳng tay Từ Tô Du của Thẩm Đồng Nghi trượt xuống, nắm lấy tay cô ấy, ngón trỏ khẽ vu0t ve mu bàn tay cô ấy nói: "Lúc đó, gân xanh trên mu bàn tay cậu hiện rõ lắm, giọng..."

 

Tay Thẩm Đồng Nghi lo dưới thì lại không thể lo trên, tay còn lại vẫn còn đang giúp cô ấy giữ thăng bằng, cũng không thể di chuyển.

 

Âm thanh phải dùng gì để tả nhỉ?

 

Thẩm Đồng Nghi lúng túng cắn môi, trong đầu bỗng sáng bừng—— Không còn tay thì cô có thể dùng miệng mà.

 

Thẩm Đồng Nghi lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng nghiêng đầu ngậm lấy cổ họng Từ Tô Du, nói: "Giọng cậu khàn khàn, giống như sắp khóc ấy."

 

Sau khi biểu đạt rõ ràng, mãn nguyện cười một tiếng nói: "Tô Tô, lúc mình hôn cậu, phản ứng của cậu chính là thế này."

 

Từ Tô Du đứng ngay thẳng, đôi mắt đen láy nhìn hàng cây hoa tử đằng dại tươi tốt phía trước. Trong mắt cô ấy có ánh trăng, trong trẻo và ươn ướt, tại nơi sâu thẳm mà ánh trăng không thể chạm tới thì giống sóng biển cuồn cuộn, dập dìu ào ạt, mãi không ngừng, phản chiếu cùng với những hình ảnh bùng nổ nhưng lặng lẽ trong tâm trí cô ấy, không một ai khác biết được.

 

Đặc biệt là Thẩm Đồng Nghi.

 

Thời gian âm thầm trôi.

 

4-5 giây sau, Từ Tô Du mới nói: "Ừ."

 

Câu trả lời một chữ rất lạnh nhạt.

 

Nụ cười của Thẩm Đồng Nghi tắt ngúm, cô nắm chặt tay Từ Tô Du nói: "Tô Tô, cậu giận à?"

 

Cô không báo trước, không xin phép mà đã hôn Tô Tô, hành động này thật sự rất quá đáng.

 

Thẩm Đồng Nghi tiêu chuẩn kép nghĩ.

 

Hoàn toàn quên mất rằng cách đây không lâu trong hành lang, Từ Tô Du cũng đã hôn mình mà không hề báo trước một câu.

 

Từ Tô Du nói: "Không."

 

Thẩm Đồng Nghi lùi về, nhìn Từ Tô Du nói: "Vậy sao cậu lại lạnh nhạt với mình."

 

Từ Tô Du: "Đâu có lạnh nhạt."

 

Thẩm Đồng Nghi: "Có mà."

 

"Không phải lạnh nhạt."

 

"Thế thì là gì?"

 

"..."

 

Từ Tô Du nói: "Nói nhiều quá sợ không nhịn được."

 

Thẩm Đồng Nghi không hiểu: "Không nhịn được cái gì?"

 

Tầm nhìn Từ Tô Du liếc xuống dưới trong chốc lát, dừng lại ở dưới mũi Thẩm Đồng Nghi, một lát sau mới kiềm chế rời đi, nói: "Không nhịn được hôn cậu."

 

Và sau những nụ hôn, đó là chuyện nước chảy thành sông.

 

Những chuyện này cô ấy không nói được.

 

Khi nghe đến "hôn", Thẩm Đồng Nghi đã chết lặng, sắc máu lan lên cổ, vành tai, nơi nào cũng thế, sau vài giây mới hoàn hồn lại, cô tức tối giậm chân, mắng: "Giữa chốn đông người, sao mà cậu lại không biết xấu hổ thế nhỉ?"

 

Đây là lần thứ ba cô ấy bị mắng trong tối nay.

 

Người mắng cô ấy mắng xong liền bỏ đi.

 

Chưa được 2 bước đã quay lại, bực bội lặp lại: "Không biết xấu hổ!"

 

Nói xong, nhón chân lên, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên môi cô ấy, đỏ mặt nói: "Thế này được chưa?"

 

Đây căn bản chẳng phải là hôn.

 

Nhưng sự dũng cảm và đối lập khi một người mặt đỏ bừng chủ động tiến tới gần đã đủ để khiến Từ Tô Du rung động đến mức tim đập loạn nhịp.

 

Cô ấy mấp máy môi, chưa phát ra âm thanh thì đã bị Thẩm Đồng Nghi ngắt lời: "Không được cũng đành không được thôi đấy."

 

Nghe như vè đọc nhịu vậy, nhưng Từ Tô Du hiểu. Cô ấy dường như không có lựa chọn.

 

"Được rồi." Từ Tô Du nói.

 

Thẩm Đồng Nghi vui mừng ra mặt, buông bỏ việc hệ trọng trong lòng thì lưu luyến lại xuất đầu lộ diện: "Mình lên đây."

 

Từ Tô Du nói: "Lên đi."

 

"Ngủ ngon."

 

"Ngủ ngon."

 

Thẩm Đồng Nghi một bước quay đầu ba lần đi về phía tòa chung cư.

 

Từ Tô Du đứng đó nhìn cô cho đến khi khuất bóng, sau đó trút ra một hơi thở thật dài.

 

Cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng khả năng trấn tĩnh của mình rất tốt.

 

Những năm qua, cô ấy đã xem không biết bao nhiêu những kiệt tác đẹp mà không tục và bản uncut của những bộ phim kinh điển.

 

Mỗi lần như vậy, cô ấy đều phân tích sâu vào những quá trình ấy, từ đó trải nghiệm trạng thái và biến chuyển tâm lý của nhân vật chính, rất tỉ mỉ, đôi khi thậm chí còn thêm ghi chú ở bên cạnh.

 

Khi lĩnh hội những quá trình ấy, cô ấy chưa bao giờ bị những miêu tả của tác giả hay đạo diễn khơi dậy tình d*c, mà sẽ chỉ nhìn thấy vẻ đẹp khi nghệ thuật và hình thể kết hợp hài hòa, nên tự nhiên cho rằng khả năng trấn tĩnh của mình rất tốt, cho đến ngày hôm nay, chỉ cần lắng nghe ký ức ngắn gọn của Thẩm Đồng Nghi, trong một khoảnh khắc nọ, nhịp tim và suy nghĩ của cô ấy trở nên hỗn loạn, và trong một giây nào đó, cô ấy liên tưởng đến những cảnh tượng bùng nổ mà thầm lặng, những cảnh tượng cần phải đặt mình trong màn đêm mới có thể phô diễn trọn vẹn.

 

Hôn, hay giấc mơ nọ căn bản không thể so sánh với nó.

 

Nếu để Thẩm Đồng Nghi biết được, những gì cô mắng có lẽ sẽ không còn là "không biết xấu hổ".

 

Trước khi mắng cô ấy, có khi cô ấy sẽ châm lửa tự thiêu trước mất.

 

Vậy nên cô ấy không dám nhiều lợi, sợ rằng chỉ thêm một chữ nữa thôi cũng sẽ khiến chút kiềm chế ít ỏi tan rã.

 

Cô ấy phải thừa nhận rằng, khi đối mặt với người mình thích, cô ấy th ô tục đến mức sùng bái tình d*c, nhưng lại không kiềm chế được mình.

 

Đặc biệt, sự mơ hồ và e thẹn trước chuyện giường chiếu của Thẩm Đồng Nghi đã bất giác khiến cô ấy trở nên cuồng dã và phóng khoáng, cảm giác nghi hoặc và tương phản ấy chính là cám dỗ tinh vi nhất.

 

Từ Tô Du giơ tay lên, nhìn những đường gân rất rõ nét trên mu bàn tay lúc này, sau này phải cố gắng bớt dụ dỗ cô lại, nếu không sớm muộn gì rồi cô ấy cũng có ngày không kiềm chế được bản thân.

 

Nhưng, nếu một ngày nào đó, cô chủ động vượt qua sự ngây ngô của tuổi 18, cô cũng sẽ trở nên không chút kiêng dè một cách bất ngờ.

 

Từ Tô Du đút tay vào túi quần, xoay người đi ra ngoài.

 

Bên kia, Thẩm Đồng Nghi chạy một mạch lên tầng, vốn muốn nằm nhoài ở cửa sổ nhìn Từ Tô Du thêm mấy lần nữa, nhưng không ngờ, mẹ Lâm thường hơn 11 giờ mới về lại đã ở nhà.

 

Cô chỉ đành kéo trái tim sắp bổ nhào đến bên Từ Tô Du về, vỗ đầu, xoa lưng, dỗ dành nó ngoan ngoãn quay trở lại lồ ng ngực làm tổ, đi tới nói: "Mẹ ơi, hôm nay về sớm vậy ạ?"

 

Mẹ Lâm nói: "Hôm nay làm ăn được, mới sớm đã bán hết rồi."

 

"Tốt quá, hôm nay được nghỉ ngơi sớm."

 

"Đúng vậy." Mẹ Thẩm nói, sau đó tán gẫu hỏi: "Sao con về muộn thế?"

 

Thẩm Đồng Nghi vô thức nhìn về phía ban công, trong lòng hoảng loạn.

 

Bầu không khí trong nhà họ Lâm vừa mới thư giãn hơn, nếu bây giờ cô nói với bọn họ rằng cô đang yêu, sắp chuyển đến sống với người kia, bọn họ chắc chắn sẽ rất buồn, nhưng không nói thì ai sẽ đến xoa dịu cho Tô Tô đã chờ đợi biết bao nhiêu năm trời thay cô đây?

 

Thẩm Đồng Nghi mâu thuẫn không thôi.

 

Cô rất tệ trong việc lựa chọn.

 

Mẹ Thẩm đợi mãi không thấy cô trả lời, buông việc trong tay xuống, hỏi: "Có phải là gặp chuyện gì không?"

 

Thẩm Đồng Nghi vội vàng phủ định: "Không ạ."

 

Nói xong, điện thoại rung lên, Thẩm Đồng Nghi như trốn tránh lấy ra xem.

 

Tô Tô nói với cô trên WeChat: 【Thẩm Đồng Nghi, hôm nay mình vui quá nên quên mất phải tỏ tình trước khi xác định quan hệ, bây giờ bù cho cậu này.】

 

Tỏ tình?

 

Thịch.

 

Tim Thẩm Đồng Nghi đập thình thịch, nhìn thấy một tin nhắn mới hiện lên từ phía dưới.

 

Tô Tô: 【Thẩm Đồng Nghi, mình thích cậu, từ năm 16 tuổi rời xa cậu cho đến bây giờ tìm lại được cậu, mình đã thích cậu được 25 năm rồi.】

 

Tim Thẩm Đồng Nghi bỗng chua xót, nước mắt không kìm được mà lăn dài.

 

Cô chỉ chân chính thích Tô Tô được 6 năm, ít hơn 3 lần so với 25 năm của cô ấy. Cô còn không cần phải đối mặt trước sự bất lực của cái chết, không cần làm bạn với cô đơn, nhắm mắt lại, mở mắt ra là đã có được tình cảm lớn nhất trong đời và người thích cô nhất.

 

Cô làm sao có thể, làm sao nỡ, làm sao dám để cô ấy tiếp tục cô quanh một mình đây?

 

Thẩm Đồng Nghi siết chặt điện thoại, ngẩng đầu nhìn mẹ Lâm trên mặt tràn ngập lo âu, đang vội vã đi về phía mình: "Con đang yêu."

 

Bước chân vội vàng của của mẹ Lâm bỗng dừng lại.

 

Thẩm Đồng Nghi không thể chịu đựng, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói với bà: "Trong tương lai, có thể con sẽ thường về muộn, sẽ ít chú ý đến bố mẹ vì cô ấy, thậm chí sẽ rời xa bố mẹ để sống với cô ấy vào một ngày nào đó, như vậy, bố mẹ sẽ không được gặp con cả ngày. Con biết như vậy sẽ khiến bố mẹ buồn lòng, nhưng con vẫn muốn làm vậy. Con thật sự rất thích cô ấy."

 

Thích đến độ dù đã nằm dưới đất rất nhiều năm nhưng vẫn chịu không nổi mà quay lại thế giới có sự tồn tại của cô ấy.

 

"Mẹ ơi, con muốn yêu cô ấy." Thẩm Đồng Nghi kiên định nói: "Yêu mãi, yêu mãi, yêu cho đến khi đầu bạc răng long, đồng hành cùng cô ấy xem thử tận cùng của sinh mệnh có những gì."

 

Tận cùng của lần này, cô nhất định sẽ không e dè, lo sợ nữa, mà tràn ngập mong đợi vào lần tái ngộ tiếp theo.

 

"Mẹ ơi, con thích cô ấy." Thẩm Đồng Nghi nói.

 

Mẹ Thẩm im lặng, bình tĩnh đứng ở giữa phòng khách.

 

Im lặng bỗng bắt đầu điên cuồng lan rộng.

 

Khi nó sắp nuốt chửng Thẩm Đồng Nghi, mẹ Lâm bất chợt bật cười, nói với ánh mắt ranh mãnh: "Cô ấy tên Từ Tô Du, là bác sĩ tâm thần phải không?"

 

Thẩm Đồng Nghi kinh ngạc há hốc: "Sao mẹ biết?"

 

Mẹ Lâm dẩu môi về phía ban công, nói: "Lúc hai đứa nắm tay đi vào khu nhà là bố con đã thấy rồi, ông già ngại hỏi, vừa nghe thấy tiếng cửa là trốn phắt vào trong phòng luôn." Mẹ Lâm đang nói dở thì nghiêng người về phía phòng ngủ, cao giọng nói: "Trước khi trốn còn dặn đi dặn lại, bảo mẹ phải hỏi xem có phải con hẹn hò với bác sĩ Từ không, nhọc lòng lắm cơ."

 

Nói xong, mẹ Lâm che miệng cười phớ lớ.

 

Thẩm Đồng Nghi hoàn toàn không thể phản ứng lại bởi cảnh tượng trước mặt.

 

Cô định rời xa bọn họ, còn bị nhìn thấy đang đi cùng một người đồng giới, tại sao bọn họ lại không tức giận chút nào vậy?

 

Năm xưa, Thanh nhi bộc lộ nỗi lòng, Thẩm Ngọc Sơn và Khương Vĩ rõ ràng vô cùng ghét con bé, nói con bé bị bệnh, đòi kéo con bé đi khám bác sĩ.

 

Thẩm Đồng Nghi bất động nhìn nụ cười không ẩn chứa chút khó chịu nào của mẹ Thẩm, dè dặt hỏi: "Bố mẹ không giận ạ?"

 

Mẹ Lâm nói: "Sao phải giận? Con mãi mà chẳng cưới xin gì, mẹ với bố con còn tưởng con chịu tổn thương gì nên những năm qua vẫn luôn chuẩn bị cho cuộc sống một mình của con sau này, bây giờ con gặp được người như bác sĩ Từ, bố mẹ vui còn không hết, giận làm sao được?"

 

"Cô ấy là con gái."

 

"Cô ấy là người tốt."

 

Nửa tháng trước, khi mẹ Lâm gọi điện, Từ Tô Du nói ra hai chữ "miễn phí", bà đã biết cô ấy là một người tốt.

 

Vậy thì cùng giới với Lâm Đông Niên thì làm sao chứ?

 

Chút ít lời đàm tiếu của những người xung quanh căn bản chẳng là gì so với hạnh phúc của con gái bà.

 

"Niên Niên, những năm qua con sống vất vả quá rồi—— Làm hướng dẫn viên thì suýt bị người ta ức hiếp, làm người mẫu thì bị ép chụp ảnh phản cảm, làm nhân viên chăm sóc khách hàng shop online thì làm ngày làm đêm, chẳng được ngủ một giấc trọn vẹn..."

 

"Con không nói những chuyện này, không có nghĩa là bố mẹ không biết."

 

"Bố mẹ nằm mơ cũng mong con được sống thật hạnh phúc."

 

"Lần này chứng kiến con thoát chết, suy nghĩ của bố mẹ càng thêm kiên định—— Chỉ cần con sống tốt, những thứ khác đều không quan trọng."

 

"Mẹ à..."

 

Thẩm Đồng Nghi cảm động, đồng thời mong ước mình và em gái cũng được có những bậc cha mẹ như vậy.

 

Nếu như được vậy, em gái sẽ không bị nói là bị bệnh, vẫn được bảo vệ, cô cũng sẽ không đổ bệnh, sẽ không tự sát, các cô sẽ được bình an mà trưởng thành, thuận lợi gặp gỡ tình yêu.

 

Trên đời này không có nếu như.

 

Chỉ có cô là vô cùng may mắn.

 

Thẩm Đồng Nghi nhìn người phụ nữ ngấn lệ trước mặt, dùng giọng điệu chân thành nhất nói với bà: "Cảm ơn mẹ."

 

Mẹ Lâm phì cười: "Con bé hâm này, đáng lẽ ra là bố mẹ nên cảm ơn con vì đã chịu ra ngoài mới phải."

 

"Người như bác sĩ Từ gặp được nhưng khó có được lắm, yêu cô ấy cho tử tế vào." Mẹ Lâm nói.

 

Thẩm Đồng Nghi gật đầu, trên mặt nổi lên một lớp màu đỏ hồng nhàn nhạt: "Tô Tô tốt với con lắm."

 

A, phải rồi!

 

Cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của Tô Tô!

 

Tỏ tình không được phản hồi kịp thời, chắc chắn bây giờ Tô Tô đang rất lo lắng!

 

Thẩm Đồng Nghi vội vã chào mẹ Lâm một tiếng rồi chạy vào phòng. Cô ngồi vào bàn làm việc ở cạnh cửa sổ, gõ rồi lại xóa, xóa rồi lại gõ, mãi mà chưa gửi, sốt ruột đến mức sắp trào cả nước mắt ra ngoài.

 

Còn Từ Tô Du, đúng là có chút sốt ruột, nhưng không hề nóng lòng không yên như Thẩm Đồng Nghi nói. Xe cô ấy đang đỗ bên đường, âm báo nháy đôi có quy luật chồng lên giọng nói không mấy lịch sự của bố Tiêu Dung, "Từ Tô Du, cô nghĩ kỹ chưa đấy?"

 

Từ Tô Du dựa vào ghế, đầu ngón tay bấm vào chiếc điện thoại vẫn chưa có động tĩnh gì: "Nghĩ kỹ rồi, tôi không thể xóa đoạn video được. Nếu cô ấy muốn tố cáo, đoạn video này sẽ là chứng cứ thuyết phục nhất cho cô ấy; cô ấy không tố cáo, đoạn video này chỉ là một con bài để đổi lấy một cuộc sống bình thường cho cô ấy, sẽ không ảnh hưởng gì đến thanh danh của ông."

 

"Nhưng nó sẽ luôn đeo bám cuộc sống của con gái tôi, khiến con bé cả đời khó ăn khó ngủ." Bố Tiêu Dung nhấp một ngụm rượu đắt tiền, thái độ bình thản, "Bác sĩ Từ, cô biết rõ tôi có bao nhiêu quan hệ, đe dọa tôi, cô không sợ tôi sẽ khiến cô không thể tiếp tục lăn lộn trong cái ngành này ư?"

 

Từ Tô Du cười khinh một tiếng, đọc phản hồi có phần buông thả, lại có phần dè dặt của ai đó trong WeChat, nói với bố Tiêu Dung: "Tôi lăn lộn đến tận giờ, chưa bao giờ dựa dẫm vào quan hệ của ai cả."

 

Dứt lời, Từ Tô Du cầm điện thoại lên, cẩn thận đọc lại tin nhắn trả lời của ai kia: 【Tuy rằng thời gian mình thích cậu không dài bằng cậu thích mình, nhưng sâu nặng bằng cậu. Tô Tô, mình sẽ dâng toàn bộ tình cảm và con người mình đến cho cậu, cho riêng một mình cậu hưởng.】

 

---------------------------------------------------------------

 

Chương sau là chương cuối cùng rồi đếy (◑‿◐)

Bình Luận (0)
Comment