Tần Việt thu hồi ánh mắt mới ngước lên lúc vừa rồi, vẻ mặt thản nhiên, "Tối hẵng cởi, khi làm việc chưa bao giờ thử qua..."
Thẩm Kiến Thanh đoán ra được Tần Việt muốn nói gì từ khẩu hình của cô, xương cụt lập tức tê dại, dùng bản vẽ che miệng cô lại: "Không cho cởi thì ngậm miệng trước đi đã."
Lông mi Tần Việt chuyển động, mắt vẫn không ngước lên, mũi cũng đã bị bản vẽ che mất.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Em đeo kính không viền hình vuông thế này là quá phạm quy, đừng nhìn tôi vội, tôi phải bình tĩnh lại một lát đã, rồi mới có thể thư thái nói chuyện với em được."
Tần Việt không ho he, tiện tay cởi kính ra đặt lên bàn, sau đó ngả ra sau, đầu tựa vào lưng ghế, bất động.
Phòng làm việc yên ắng, Thẩm Kiến Thanh gần như có thể nghe thấy tiếng lông mi Tần Việt quét qua tờ giấy khi cô chớp mắt, lần này tới lần khác, chậm rãi khoan thai, như đang cào vào trái tim cô ấy.
...Ổn không vậy?
Thẩm Kiến Thanh hơi nâng cằm lên, đưa tay cởi thêm một chiếc cúc vẫn chưa đủ, lại thêm một cúc nữa mới lấy bản vẽ ra, nói: "Em vẫn nên đeo kính vào đi."
Tần Việt nhìn tờ giấy trắng hồi lâu đến hoa cả mắt, thích ứng 2 giây, nghiêng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh, bị khung cảnh như ẩn như hiện ở cổ áo cổ ấy làm cho dao động, ngồi dậy nói: "Đeo vào liệu có bị bắt cởi ra ngay không?"
Thẩm Kiến Thanh cầm bút, tựa vào bàn đánh dấu nội dung chính, không đáp mà hỏi lại, "Mắt của em tốt mà, sao tự nhiên lại đeo kính?"
Tần Việt nói: "Tôi bị loạn gần 2 độ, lúc làm việc, mắt tập trung thì không có cảm giác gì, hôm nay có lẽ phải xem bản vẽ, bảng và máy đo sóng cùng một lúc, sợ sẽ không phản ứng kịp nên đeo."
"Em nên nói với tôi từ sớm."
"Nói thì có ích gì?"
Thẩm Kiến Thanh dừng viết, đẩy bản vẽ ra trước mặt Tần Việt, nói: "Hứng thú của tôi sẽ nhiều hơn."
Tần Việt: "Ồ."
Thẩm Kiến Thanh lần đầu tiên nghe Tần Việt nói "ồ", đeo kính của cô, nói ra những lời qua quýt nhất với nét mặt và giọng điệu bố già nhất, sự tương phản này, thật chết người.
Thẩm Kiến Thanh rời mắt khỏi cô, nói: "Đừng ồ nữa, làm đi. Hôm nay hàn bảng trước, em là chuyên gia trong việc này, cần gì thì bảo tôi, tôi đi tìm, em cứ ngồi yên đây."
Tần Việt đổi chuỗi hạt trầm từ tay trái sang tay phải, cầm mỏ hàn đập đập 2 cái, đối chiếu với bản vẽ nói: "3501, 422, 4573..."
Tần Việt tập trung làm việc càng bố đời hơn, nhưng toàn thân lại trầm xuống, dù nhìn cô ở đâu cũng chỉ thấy 2 chữ—— Vững vàng.
Thẩm Kiến Thanh bị dáng vẻ này của cô hấp dẫn, rất nhanh chóng nhập tâm vào trạng thái.
Sự ăn ý ngầm nhanh chóng xuất hiện và mở rộng trong mỗi lần trao đổi ngắn gọn, súc tích giữa hai người, thời gian dường như không còn chậm và dài nữa, công việc phức tạp cũng được đơn giản hóa thêm.
"Cảm biến này là do Hamamatsu Photonics của Nhật Bản sản xuất, hiệu suất rất tốt, nhưng rất giòn, lát nữa hàn em nhất định phải chú ý tĩnh điện." Thẩm Kiến Thanh đặt hộp linh kiện độc lập ở cạnh tay Tần Việt nói.
Tần Việt không ngẩng đầu: "Ừ."
Đây là linh kiện cuối cùng trên bảng điều khiển, tìm xong, Thẩm Kiến Thanh đã hết việc, thuận tay cầm một bản vẽ khác lên xác nhận thông số.
Ánh sáng trong phòng làm việc rất đầy đủ, Thẩm Kiến Thanh cúi đầu, nắp bút chạm nhẹ vào đầu mày.
Phát hiện số liệu chênh lệch, ấn đường Thẩm Kiến Thanh nhau lại, thuận thế mở nắp bút ra, chuẩn bị sửa.
Không ngờ đầu bút vừa chạm vào giấy, cô ấy bỗng cảm thấy mái tóc được kẹp cố định sau đầu bị dịch chuyển.
Thẩm Kiến Thanh quay đầu: "Xoa đầu tôi đến nghiện rồi à?"
Tay trái Tần Việt vẫn cầm chắc mỏ hàn, tay phải bình tĩnh thu về, nói: "Không phải xoa mà là phóng điện, tôi bắt đầu hàn cảm biến đây."
Chậc, lý do thì cao siêu lắm đấy.
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng: "Trước mặt em nhiều kim loại thế kia thì không xoa, khăng khăng xoa đầu tôi mới phóng được điện chứ gì?"
Tần Việt nói: "Không phải."
"Vậy xoa đầu tôi chi?"
"Lúc chị cúi đầu xem bản vẽ, vẫn luôn nằm trong dư quang của tôi, tôi tiện tay xoa thôi."
Lý do này...
Không thể phản bác.
Thẩm Kiến Thanh đặt bút, lấy một con chip cảm biến ra khỏi hộp, nói: "Đợi xíu, tôi kiểm tra cực P và N đã, lỡ mà hàn ngược là toang luôn. Con chip này mua một lần không phải dễ, nhanh nhất cũng phải nửa tháng, em..."
"Em hàn rồi đấy à?"
Thẩm Kiến Thanh vừa mới cầm vào được bản vẽ.
Tần Việt nói: "Hàn rồi."
Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt nghiêm túc, "Để tôi xem."
Tần Việt nói: "Hàng ngày chúng tôi phải hàn hàng trăm, thậm chí hàng nghìn linh kiện phân cực, cũng thuộc lòng trình tự các loại chân linh kiện, chị chỉ cần đưa tôi sơ đồ nguyên lý, tôi có thể hàn linh kiện vào bảng một cách chính xác 100%."
Giọng điệu của Tần Việt giống như tốc độ nói của cô, bình tĩnh, đều đặn, rõ ràng không hề hùng hồn, mãnh liệt nhưng lại có thể khiến người ta tin tưởng và nghe theo ngay lập tức.
Lồ|\|g ngực Thẩm Kiến Thanh thoáng phập phồng, nhìn tấm bảng đặt ngược trên bản vẽ, nội tầm hoàn toàn tán thành.
Tần Việt như vậy ở lại phân xưởng của Lĩnh Khoa chính là nhân tài không được trọng dụng.
"Tần Việt, em..."
Điện thoại reo, Thẩm Kiến Thanh chuyển chủ đề, nói với Tần Việt "Em hàn tiếp đi", sau đó nghe máy, "Alô, thầy Kha."
Kha Lương Bình nói: "Tôi có họ hàng bà con xa muốn học cao học, em kèm giúp tôi nhé?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Chính quy đã có mấy sinh viên liên hệ với em rồi, thêm nữa e là em không kham nổi."
"Chịu khó một xíu, chịu khó một xíu, năm sau nữa tôi có một sinh viên giỏi, đến lúc đó phân vào làm việc cho em."
"Ngày kia năm nay mới bắt đầu đăng ký mà thầy đã hứa trước cho năm sau nữa rồi."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Cũng là người quen ạ?" Nếu không thì sẽ không biết ý định đăng ký thi sớm như vậy.
Kha Lương Bình nói: "Đúng."
Thẩm Kiến Thanh: "Vậy em không cần."
Kha Lương Bình đầy ẩn ý: "Có phúc mà không biết mình có phúc."
Kha Lương Bình còn có việc khác, không tiếp tục tán gẫu với Thẩm Kiến Thanh nữa, nói thẳng: "Chốt nhé, sau kỳ nghỉ, em hỏi xin thầy Phương đề thi các môn chuyên ngành mấy năm gần đây rồi scan ra cho tôi."
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Thầy đang đi cửa sau đấy ạ."
Cúp máy, Thẩm Kiến Thanh đau đầu thở dài, ném điện thoại ở bàn.
Ở một bên, Tần Việt đã hàn xong, tay đặt trên mép bàn, nói: "Tại sao không cần người quen?"
Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn cô, "Nghiêm hay lỏng đều không được, không nắm bắt được chừng mực sẽ không được việc, chiếm chỗ vô ích."
Tần Việt "ừ" trầm một tiếng, hỏi cô ấy, "Nếu tôi cũng như vậy thì sao?"
Thẩm Kiến Thanh cười, "Đương nhiên là cầu còn không được rồi. Tôi vừa định nói, Tần Việt, em đã bao giờ có ý định nhảy việc chưa, tôi có thể giới thiệu cho em."
Tần Việt còn chưa học xong thiết kế hệ thống số, nhưng với trình độ hiện tại của cô, hoàn toàn có thể tìm được công việc chuyên về phần cứng tốt hơn, chôn chân mãi trong phân xưởng Lĩnh Khoa quá lãng phí thời gian.
Tần Việt nói: "Giới thiệu cho tôi cũng giống như dạy tôi thôi, cũng là đau lòng cho tôi à?"
Thẩm Kiến Thanh thoáng do dự, nét mặt vẫn như thường, "Chứ còn gì nữa?"
Tần Việt nói: "Tôi không cần."
"Tại sao?"
"Tôi có dự định của riêng mình."
"Dự định gì?"
"Không muốn nói."
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, vẻ mặt cảnh cáo nhìn cô, "Tối ngày nhà giáo, không phải em còn mạnh miệng nói với ông chủ sạp dâu tôi là giảng viên của em hay sao, bây giờ sao lại trở mặt, hết nghe lởi giảng viên rồi?"
Tần Việt nói: "Kế nghi binh, không cần tưởng thật."
Thẩm Kiến Thanh bị câu nào câu nấy của Tần Việt cà khịa cho đau cả bụng, giơ tay xoa thái dương, nói: "Không muốn nói thì làm tiếp đi."
Tần Việt nói: "Không làm được nữa rồi."
Thẩm Kiến Thanh: "???"
"Gần 12 giờ rồi, tôi phải ăn uống đúng giờ."
"..."
Cùng một người, cùng một vị trí, cùng một công việc, tại sao cảm giác lại hoàn toàn khác với đêm đó nhỉ?
Thẩm Kiến Thanh hoang mang.
Trầm ngâm quan sát tiến độ, ừm, sư phụ Tần rất biết cách kết hợp làm việc với nghỉ ngơi.
Chỉ với chút thời gian này, cô đã một mình hoàn thành công việc của cả một ngày, cần phải ăn đúng giờ, còn phải ăn ngon nữa.
Thẩm Kiến Thanh lấy điện thoại ra hỏi: "Muốn ăn gì?"
Tần Việt nói: "Chị muốn gọi về?"
Thẩm Kiến Thanh: "Đúng thế, ngoại trừ đun nước buổi sáng ra, phòng bếp nhà tôi chưa bao giờ thấy khói lửa, lần duy nhất là em tự nấu ăn vào buổi tối ngày nhà giáo."
Tần Việt hỏi: "Không thích bị ám mùi à?"
Thẩm Kiến Thanh lắc nhẹ đầu: "Không, không biết nấu, lười học."
Đôi đồng tử ảm đạm của Tần Việt ngước lên, nhìn thẳng Thẩm Kiến Thanh, "Vậy sao trong tủ lạnh của chị sao lại có nhiều thực phẩm tươi như vậy?"
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu xoa điện thoại, cười cười, nói: "Sống một mình trong căn nhà lớn như vậy, luôn phải tìm cách tạo không khí sống chứ, nếu không, trở về từ trường học náo nhiệt, làm sao thích nghi được với không khí tĩnh mịch đột ngột?"
Không thích nghi được thì sao không về nhà.
Ở nhà có bố mẹ, có chị gái, đáng ngưỡng mộ biết bao.
...Họ dường như cũng chưa bao giờ tới chỗ của Thẩm Kiến Thanh.
Tần Việt bất động thanh sắc quan sát Thẩm Kiến Thanh một lát rồi rời mắt, nói: "Không cần gọi nữa, tôi nấu."
Tay Thẩm Kiến Thanh khựng lại, ngẩng đầu nhắc nhở cô, "Bây giờ mới nấu thì không được ăn đúng giờ đâu."
Tần Việt đứng dậy nói: "Bây giờ nấu thì trong nhà chị sẽ có không khí sống."
Giọng nói đều đều bình tĩnh của Tần Việt kết thúc, tim Thẩm Kiến Thanh bỗng đập thình thịch, cảm xúc không bị bộc lộ ra ngoài, "Vậy vất vả cho sư phụ Tần rồi."
Tần Việt nói: "Chị thích ăn gì?"
Thẩm Kiến Thanh cùng cô đi ra ngoài, "Trước đây không ăn dầu, muối, nhiều béo, nhiều đường, hôm nay muốn thử một chút."
Tần Việt nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Giống như buổi sáng chẳng vui mà về đó, Tần Việt xắn tay áo bận rộn trong bếp, Thẩm Kiến Thanh ngồi ở bàn ăn bên ngoài nhìn cô.
Ngắm nhìn sự thong dong khi rảo bước chậm rãi trên con đường dài trên người cô, cũng ngắm nhìn cảm giác chân thực khi đã nếm trải mọi hương vị của cuộc sống của cô.
Cảm giác này yên ổn đến mức Thẩm Kiến Thanh không khỏi nghĩ, cũng may cô là đồng tính, không kết hôn với bất kỳ ai; cũng may cô mù mắt mà nhìn trúng Thẩm Kiến Thanh, như thể đuổi mà không đi.
Thật ác liệt.
Thẩm Kiến Thanh cười tự giễu một tiếng, thính giác đột nhiên bị tiếng dầu bắn "xèo xèo" xâm chiếm, ngay sau đó là không khí sống đã lâu không xuất hiện, đến mức sắp sửa bị lãng quên.
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh dán chặt lên người Tần Việt.
Lâu sau, Thẩm Kiến Thanh đứng dậy đi vào bếp, nán lại sau lưng Tần Việt một lát rồi gọi cô, "Tần Việt."
Tần Việt không đáp: "Hửm?"
Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại không biết nói gì, dường như chỉ đơn giản muốn gọi một tiếng Tần Việt, không hiểu sao.
————
Buổi chiều, hai người ăn ý phối hợp, không những năng suất cực cao, mà còn vì hành động không thể lường trước ngẫu nhiên của Tần Việt nên bầu không khí cũng trở nên thoải mái lạ thường.
4 giờ, kết thúc chạy thử.
Bây giờ vẫn còn sớm, vốn dĩ là có thể tiếp tục, nhưng nguồn sáng mà Thẩm Kiến Thanh đặt vẫn chưa tới, không thể đo được nên chỉ đành tạm thời gác lại công việc sang một bên.
Hai người đến phòng khách mở TV, một người duỗi chân, ngoài trên đầu gối lơ đãng xem phim, người kia ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, ăn dâu tây tươi do Freeshippo giao tới, chậm rãi nghiêm túc, không hề liếc ngang liếc dọc.
Thẩm Kiến Thanh lặng lẽ nhếch khóe miệng, chỉnh nhỏ âm lượng vốn đã rất thấp xuống một nấc, sau đó âm thanh Tần Việt nhâm nhi quả dâu trở nên càng rõ ràng hơn.
Vẫn cảm thấy rất giống các loài vật nhỏ.
Sau khi tống ragdoll đi, Thẩm Kiến Thanh đã lâu không nghe thấy âm thanh sống động như vậy ở nhà.
Từ xưa đến nay, nhà cô ấy còn chẳng bằng quán trọ người đến người đi.
Thẩm Kiến Thanh đặt điều khiển xuống, xoa xoa tai phải khó chịu, gọi: "Tần Việt."
Tần Việt quay đầu.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Hôm qua lúc tắm, hình như có nước lọt vào tai, em xem giúp tôi với."
Tần Việt ngồi dậy, vén tóc Thẩm Kiến Thanh khỏi bên mai, kéo nhẹ tai cô ấy nhìn vào trong, "Không có gì."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Nhưng hơi ngứa."
"Trong nhà có bông tăm không? Tôi ngoáy giúp chị."
"Có, ngay trong ngăn kéo bên chân em đó."
Tần Việt cúi xuống, tìm thấy tăm bông trong ngăn kéo bàn trà, suy nghĩ một lát rồi nói: "Đèn ở đây hơi tối, hay là ra ban công đi?"
"Ừ." Thẩm Kiến Thanh đáp, rời khỏi sô pha, xỏ dép vào rồi đi qua đó.
Sau đó phát hiện ra một sự thật rất chấn động.
"Em cao quá đấy."
Ngoáy tai như vậy, hoặc là cô ấy nhón chân, hoặc là Tần Việt khom lưng, không lựa chọn nào dễ chịu cả.
Thẩm Kiến Thanh nhìn quanh phòng khách, ngồi xuống chiếc ghế piano được bao bọc trong ánh sáng nói: "Ngồi đây chắc dễ hơn."
Tần Việt đi tới, dang chân ngồi xuống bên cạnh Thẩm Kiến Thanh, một tay nhẹ nhàng kéo tai cô ấy, một tay cầm tăm bông, khẽ khàng thăm dò bên trong.
"Ưm——"
Thẩm Kiến Thanh thoải mái thở dài.
Âm thanh phát ra từ sâu trong cổ họng, tựa như sự kiềm chế trong tiềm thức khi trực chờ bùng nổ trong đêm khuya tĩnh mịch.
Tần Việt ngừng thở 2 giây, ấn tăm bông trở lại chỗ đó, từ tốn di chuyển lên xuống.
Những ngón chân xinh đẹp của Thẩm Kiến Thanh co lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, huyết sắc từng chút một lan lên cổ.
Thẩm Kiến Thanh nắm lấy cổ tay Tần Việt, trầm giọng nói, "Đừng nghịch nữa."
Tần Việt ngước mắt nhìn góc nghiêng ẩn nhẫn của Thẩm Kiến Thanh, biết rồi còn hỏi, "Không thoải mái à?"
Thẩm Kiến Thanh vội quay đầu, như thể bực bội vì Tần Việt cố ý.
Ánh mắt đặt tai đôi môi tự nhiên mím lại của cô, suy nghĩ tạm dừng trong một khoảnh khắc, nghiêng đầu hôn cô.
Hiếm khi vào ban ngày, chỉ có hai người họ, Thẩm Kiến Thanh hôn có chút rối ren.
Càng rối ren, càng không thể tìm lại được cảm giác choáng váng của trước kia.
Càng không tìm được, càng sốt ruột.
Đầu lưỡi Tần Việt bị đau, hơi nhích ra một chút, tay trái trượt xuống theo xương quai hàm của Thẩm Kiến Thanh, ngón cái ấn nhẹ vào giữa môi, sau đó di chuyển xuống dưới, buộc cô ấy hé miệng, cúi xuống hôn lên.
Cảm giác quen thuộc nặng nề và chất chứa h@m muốn kiểm soát lập tức ập đến.
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, hoang mang túm giữ gáy Tần Việt.
Dần dần, hôn môi không thỏa mãn được cô ấy.
"Tần Việt..."
"Ơi."
"Đi đeo kính vào."
"Được."
...
Chạng vạng, hoàng hôn mênh mông kéo xuống, căn phòng khách quay về với yên tĩnh.
Thẩm Kiến Thanh mềm nhũn trên sô pha, lông mi ướt đẫm.
Trước cây piano cách đó không xa, Tần Việt dùng khăn ướt cẩn thận lau sạch phím đàn, mỗi lần lau đều có thể nghe thấy một tiếng "tinh" chậm rãi.
Kính mắt cô tiện tay đặt trên bàn trà cũng dính một ít nước, đặc nhớt lại trong suốt.
Thẩm Kiến Thanh quan sát một lúc, giơ tay che đôi mắt ươn ướt, phát lại cuộc đối thoại giữa hai người cách đây không lâu trong đầu.
"Ai dạy em, piano, thế?"
"Giáo viên trong viện."
"Tại sao, lại dạy, em thứ này?"
"Hồi nhỏ sức khỏe không tốt, khi người khác chơi đùa, tôi chỉ có thể ngồi nhìn, các thầy cô thấy thương nên dạy."
"Học, giỏi, không?"
"Không, giảng viên Thẩm, chị có muốn dạy tôi thêm lần nữa không?"
"Dạy, thế nào?"
"Bắt đầu với luyện thính âm cơ bản nhất, chỉ nghe cung và nửa cung, tay chị đàn, tai tôi nghe, miệng đáp, đúng thì chị nói, sai, chị cũng phải nói cho tôi biết."
Thẩm Kiến Thanh nắm tay, rất muốn hỏi xem tai của ai kia bị lãng rồi ư? Nhưng câu trả lời trong miệng cô lại trái ngược gần hết với những gì mà cô ấy đàn.
Cũng chính vì trái ngược, không tìm ra được quy luật nên mới làm ướt cả kính mắt cô chăng?
Cái người này thật sự, xấu xa đến tận trong xương tủy.
Dọn dẹp xong phím đàn, Tần Việt quay lại muốn lau kính.
Khăn ướt đã bị dùng hết, cô chỉ đành dùng tạm khăn giấy.
Thẩm Kiến Thanh liếc nhìn, nói: "Như vậy không sạch được đâu, vào phòng làm việc, trên kệ nguồn điện có máy vệ sinh kính sóng âm."
Tần Việt hỏi: "Cái đó không phải chị dùng để rửa bảng mạch hay sao?"
Thẩm Kiến Thanh: "Hôm nay khôi phục lại công dụng ban đầu của nó, rửa kính cho em. Cồn tuyệt đối trong đó là mới đổ đấy, sạch sẽ."
Tần Việt nói: "Được."
Bước chân chậm rãi của Tần Việt rất nhanh đã biến mất khỏi phòng khách.
Thẩm Kiến Thanh lật người nằm ngửa, nhìn trần nhà trắng xóa hồi lâu rồi mới há miệng, trút ra một hơi dài đằng đẵng.
Buổi ráng chiều hôm nay, những âm đàn không thành giai điệu ấy, có lẽ cô ấy cả đời này sẽ không thể quên.
Không quên được chúng, đương nhiên cũng sẽ không quên được người đã khiến các cô trở nên khó quên.
Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng ngắn gọn, chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân vì sao mình cười thì điện thoại trên bàn trà của Tần Việt bỗng đổ chuông.
Thẩm Kiến Thanh thu hồi suy nghĩ, hít thở 2 hơi rồi ngồi dậy, cầm điện thoại Tần Việt đi vào phòng làm việc.
Khoảnh khắc chân chạm tới đất, dòng thủy triều nóng trào dâng trong trong cơ thể do đứng dậy khiến da đầu cô ấy tê rần.
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn xem mình đang mặc gì, qua loa đưa tay kéo áo xuống rồi bước đi.
Tần Việt đang đứng trước kệ nghe thấy tiếng động thì quay đầu, thân hình duyên dáng của Thẩm Kiến Thanh bất ngờ xuất hiện trong con ngươi đen láy của cô, nửa nghiêm túc, nửa cấm kỵ, rất kích thích thị giác.
Thẩm Kiến Thanh bắt được sự thay đổi bé nhỏ trong mắt Tần Việt, hứng thú xấu xa dâng lên, cố ý đi tới tựa vào người cô, dùng chiếc điện thoại vẫn còn đang reo xoa xoa chiếc cổ nhạy cảm của cô, giọng nói chậm rãi, uể oải, "Điện thoại."
Tần Việt chớp mắt, mím môi, nhận lấy điện thoại.
"Alô, viện trưởng."
"Không, nghỉ lễ rồi ạ."
"Vậy thì tốt, nghỉ lễ thì nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ những chuyện khác." Viện trưởng ôn tồn nói: "Đang ở cùng Hướng Thần đấy à?"
Tần Việt cụp mắt, tầm nhìn bất động có thể lướt qua đôi chân thon thả trắng trẻo của Thẩm Kiến Thanh, cô khựng lại một giây, đáp, "Không ạ, mấy ngày nay ở nhà bạn."
Giọng viện trưởng cao lên: "Bạn mới hả?"
Tần Việt nói: "Không, viện trưởng từng gặp rồi."
"Vậy sao? Ai thế?"
"Giảng viên Thẩm."
Viện trưởng bừng tỉnh: "À tốt, tốt, công việc của Tiểu Thẩm tốt lắm đấy, ở cùng con bé nhiều sẽ tốt cho con, nhớ thay ta hỏi thăm Tiểu Thẩm nhé."
"Vâng." Tần Việt nói: "Mấy ngày nữa rảnh con sẽ về."
Viện trưởng vội vàng giải thích: "Khỏi, khỏi, ta chỉ gọi điện hỏi xem con nghỉ lễ chưa thôi, sợ con chỉ lo làm mà không nghỉ ngơi. Con không cần lo chuyện ở nhà đâu, chăm sóc bản thân thật tốt nhé."
Tần Việt không nói gì, viện trưởng hỏi một câu, đáp một câu, giống với những gì Thẩm Kiến Thanh nghe từ viện trưởng trước đây, chỉ báo tin vui mà không nói chuyện buồn.
Cuộc gọi kéo dài gần 20 phút mới kết thúc.
Tần Việt lấy kính ra khỏi máy vệ sinh, vẩy cồn tuyệt đối dính trên tròng kính trong suốt.
Thẩm Kiến Thanh vẫn đang tựa vào vách tường, nói: "Mai về luôn đi, việc của tôi không gấp."
Tần Việt đã xác nhận tiến độ kiểm tra, chắc chắn có thể hoàn thành trong 3 ngày, vì vậy kế hoạch ban đầu của cô là về viện vào ngày cuối cùng, sau khi gặp viện trưởng và mọi người rồi từ đó về thẳng chỗ ở.
Giản lược quá trình gặp đi gặp lại thì suy nghĩ "có đi chứ không có về" trong đầu cô mới có thể an phận một chút.
Bây giờ Thẩm Kiến Thanh nói vậy, cô lại bắt đầu chộn rộn.
"Tôi về nhà thì ngày mai chị sẽ làm gì?" Tần Việt hỏi.
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Viết luận văn, tiếp tục thử nghiệm, đọc tài liệu dự án, nhiều việc mà."
Nhưng toàn là công việc.
Trong kỳ nghỉ dài như vậy, những người ở phương xa sẽ về nhà, đến người không có nhà như cô còn nghĩ đến việc quay về, nhưng Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không đả động gì.
Ánh mắt trầm lặng mà sâu lắng của Tần Việt tập trung vào Thẩm Kiến Thanh, nghĩ tới sự việc bị gián đoạn suy nghĩ trước bữa trưa.
Trước đó, Kha Lương Bình sắp xếp cho Thẩm Kiến Thanh và Chương Dục xem mắt, cô hiểu lầm rằng Chương Dục có thể khiến Thẩm Kiến Thanh dày công trưng diện, khi đố kỵ, ghen tị, Thẩm Kiến Thanh nói cô ấy ăn mặc đúng mực là vì môi trường sống có rất nhiều quy định cứng nhắc, không hề đặc biệt vì ai cả.
Khi đó, cô phân tích rằng môi trường sống có liên quan đến gia đình.
Vậy, bố mẹ Thẩm Kiến Thanh nhất định rất nghiêm túc, khó tính, thậm chí có thể còn hà khắc đối với cô ấy.
Những người như vậy sẽ nhìn nhận một cô con gái đồng tính như thế nào?
Tần Việt nghĩ, có lẽ là cực đoan.
Hoặc là hoàn toàn chấp nhận, hoặc là như xưa nay, đồng nghĩa với việc xem như dị loại.
Thẩm Kiến Thanh không về nhà, bọn họ cũng không tới nhà Thẩm Kiến Thanh, kết quả là không thể rõ ràng hơn.
Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại thích mua thực phẩm tươi sống để trong tủ lạnh, để tìm cho mình chút không khí gia đình.
Chắc chắn cô ấy rất nhớ nhà.
Một người sợ hãi ký ức, không muốn chụp ảnh, đã vì vậy mà mất đi hơn nửa cuộc đời, lại còn không dám về nhà.
Cuộc sống cô ấy chỉ xoay quanh công việc chẳng có gì đsnag ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Tần Việt không chấp nhận kết quả hợp lý này.
Tần Việt đặt kính lên bàn, trên mặt không để lộ sơ hở, "Giảng viên Thẩm, những việc chị định làm ngày mai có gấp không?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Bình thường, không gấp."
Tần Việt: "Vậy ngày mai chị đưa tôi về được không? Tôi phải mua rất nhiều thứ để mang theo, không tiện chen chúc trên xe."
Thẩm Kiến Thanh quay qua nhìn cô: "Sư phụ Tần đang chủ động yêu cầu tôi đấy à?"
Tần Việt nói: "Phải."
Đôi mày quyến rũ của Thẩm Kiến Thanh nhướng lên, nghiêng người vòng tay qua cổ Tần Việt, chạm vào môi cô, cong môi nói: "Tất nhiên là được, còn có thể đồng hành với em đến cùng, rồi lại đưa em về."
Tần Việt nói: "Cảm ơn giảng viên Thẩm."
Đây đâu có gì cần cảm ơn?
Lòng tốt không đáng kể thôi mà, thua xa những gì Tần Việt làm cho cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh nhón chân lên, hôn Tần Việt.
Một bên, máy làm sạch sóng âm không có nắp đậy, mùi cồn nồng nặc bốc hơi trong không khí, lại một lần nữa khuấy động con tim Thẩm Kiến Thanh trở nên hỗn loạn.