Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 59

Chu Tư nhéo đốt ngón tay trỏ, chợt nhận ra vào giây phút đó, đáng lẽ ra mình nên nhìn rõ sự thật rằng ngoài Thẩm Kiến Thanh, Tần Việt vĩnh viễn sẽ không rung động trước ai khác.

 

Còn phía đối diện, Thẩm Kiến Thanh được thiên vị, nhưng lại không hề cảm nhận được niềm vui của người hiếu thắng, ngược lại còn khó chịu đến mức muốn cúi xuống, cô ấy nín nhịn cảm xúc, ngồi thẳng, hỏi Chu Tư: "Cô ấy có nói gì với cô không?"

 

Chu Tư hồi thần, ngước mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh: "Cô ấy nói 'Tại sao tôi không phải là tiểu thư đài các, muốn gì có đó, ăn ngay sống thẳng', nói 'Những người đã sinh ra tôi, tại sao lại không cần tôi, tôi cũng đâu có tham lam gì cho cam, họ chỉ cần cho tôi chút xíu tình thương thôi, tôi sẽ không lúc nào cũng muốn ép buộc người khác', còn nói..."

 

Khoảng lặng không báo trước của Chu Tư khiến Thẩm Kiến Thanh gần như không gắng gượng nổi.

 

Tần Việt, người không biết khiêm tốn là gì, không cam chịu trong mắt bạn thân, luôn tích cực vươn lên, vậy mà lại đột nhiên bắt đầu để tâm đến xuất thân.

 

Cô phải nỗ lực đến thế nào mới có thể thoát khỏi cảm xúc oán hận và trở nên thoải mái và bình tĩnh như hiện tại?

 

Mắt Thẩm Kiến Thanh bị bầu trời sáng dần bên ngoài cửa sổ kích thích đến chua chát, nhưng cô ấy không nhắm mắt, chỉ nhìn chằm chằm đường vân bàn ăn, nhìn đến khi tầm mắt biến thành một mảng trống rỗng thì nghe thấy Chu Tư nói: "Tần Việt nói những lời dối trá do cô ấy tạo nên đã tổn thương cô sâu sắc, không dám gặp lại cô trong tương lai nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh ngạc nhiên, khó có thể tưởng tượng nỗi nhớ mà Tần Việt dành cho mình lại trở thành sự hiểu lầm vô lý đến như vậy.

 

Là hình phạt mà ông trời dành cho cô ấy sao?

 

Nhưng tại sao thứ sụp đổ lại là bầu trời của Tần Việt?

 

Trong phút chốc, tim Thẩm Kiến Thanh đau đến không sao thở được.

 

Chu Tư không phát hiện ra, cô nàng đè nén những cảm xúc đang dâng trào, nói: "Giảng viên Thẩm, một khi áy náy biến thành nỗi sợ, ở trước mặt cô, Tần Việt không những không thể ngẩng cao đầu, mà sự tự tin của cô ấy cũng sẽ bị xói mòn."

 

Thẩm Kiến Thanh hiểu.

 

Không ai hiểu hơn cô ấy.

 

Sau khi biết những gì Tần Việt đã làm cho cô ấy, cô ấy đã như vậy từ rất lâu rồi, chần chừ, lưỡng lự giữa dám và không dám, như thể tự tin đã cạn kiệt.

 

Nhưng cô ấy khóc thật sự không phải vì Tần Việt lừa dối mình, mà là vì nhớ.

 

Nhớ đến long trời lở đất.

 

Chu Tư nhớ lại, giọng nói trầm như bị tảng đá ngàn cân đè lên: "Lúc đó tôi tưởng Tần Việt sẽ chán nản, ngờ đâu vừa chớp mắt, cô ấy liền đi cắt tóc, dồn toàn bộ sức lực vào công việc và kỳ thi nghiên cứu sinh. Ngày kỳ thi kết thúc, cô ấy như trút được gánh nặng, không giấu giếm,nói với tôi rằng chỉ cần Trái Đất vẫn còn quay, các cô rồi sẽ gặp lại vào một ngày nào đó, cô ấy hi vọng vào ngày hôm ấy, cô ấy sẽ đứng ở một nơi sáng sủa, thay vì mang theo trạng thái u ám, khiến cô nhớ lại cảm giác không vui lúc ban đầu."

 

Thẩm Kiến Thanh đã không còn có thể suy nghĩ nữa.

 

Đã không dám gặp cô ấy rồi mà vẫn không ngừng nhung nhớ cô ấy, làm sao trên đời này lại có người ngốc như vậy cơ chứ?

 

Tần Việt vẫn luôn ngốc như vậy.

 

Ngốc đến nỗi còn chẳng biết ồn ào.

 

Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh trắng bệch, ngón tay muốn nắm lấy thứ gì đó, nhưng chỉ có một tia nắng sắc lạnh chiều qua cửa sổ.

 

Chu Tư thoát khỏi hồi ức, thẳng thừng nói: "Giảng viên Thẩm, tôi thích Tần Việt, điều này cô nhìn ra chứ?"

 

Chủ đề thay đổi đột ngột, Thẩm Kiến Thanh lập tức tối sầm mắt.

 

Cô ấy không những nhìn ra mà còn tận tai nghe thấy.

 

Thẩm Kiến Thanh thẳng thắn nhìn Chu Tư nói: "Kỹ sư Chu lòng vòng như vậy, chỉ vì muốn nói là cô thích cô ấy?"

 

Chu Tư mỉm cười: "Còn muốn nói thích cô ấy nhưng lại phải tận mắt nhìn cô ấy bị quá khứ kéo lê, bước đi khó nhọc, trong lòng tôi không thể dễ chịu được, vì vậy lần đầu tiên gặp mặt trong phòng họp, tôi thật sự khá ghét cô, sau đó cũng làm một vài động tác nhỏ trước mặt cô, bây giờ..."

 

Lực tác động khi nhéo đốt ngón tay trỏ của Chu Tư mạnh đến mức run rẩy: "'Không gặp cô' đã từng là tiền đề sinh tồn của Tần Việt, dù thời gian kéo dài có ngắn ngủi đến mấy cũng không thể phủ nhận được nó đã từng tồn tại, cô ấy nên cách xa cô mới phải, nhưng cô ấy vẫn cố gắng hết mình để một ngày được gặp lại cô. Vậy, giảng viên Thẩm, tôi có thể hiểu thành, trong cuộc đời của cô và bản thân cô ấy, dù có trải qua bao nhiêu trắc trở, cô ấy cuối cùng vẫn sẽ chọn cô không?"

 

Người thứ ba làm sao can thiệp vào những cảm xúc liên quan đến tính mạng được?

 

Cũng giống như tìm một kẽ hở trên bầu trời, tìm một hang động trên Trái Đất, ngay từ đầu đã không hề khả thi.

 

Chẳng trách cô nàng đã tỏ tình 37 lần, không những không hề được chạm vào Tần Việt mà ngược lại, phải tiếp nhận những lời cự tuyệt ngày một cứng rắn của cô.

 

Chu Tư không khỏi buồn cười.

 

Mắt nhìn của cô thật tinh tường, tiện tay nhặt đại một người ở ven đường mà cũng nhặt được người hiếm có.

 

Cái hiếm có thuộc về người khác.

 

Trong khoảng lặng ngắn ngủi, trái tim vốn đã nguội lạnh vì câu "thích" từ Chu Tư của Thẩm Kiến Thanh lại một lần nữa bay vút lên mây xanh, trôi nổi, lắc lư trong gió mạnh.

 

Những ngón tay của Chu Tư run rẩy cuộn tròn lại, nhìn cô ấy nói: "Giảng viên Thẩm, tôi không biết rốt cuộc giữa các cô đã xảy ra chuyện gì, nhưng từ những mảnh ghép mà Tần Việt tiết lộ, tôi có thể đoán đại khái là, cô ấy rất chú ý đến những lỗi lầm mà mình mắc phải, nên dù đã gánh chịu những gì nên gánh chịu, cô ấy vẫn không ngừng tìm cách bù đắp, vẫn không dám đến gần cô, nếu cô vẫn cần cô ấy thì cô chỉ cần buông bỏ khúc mắc và chủ động ôm lấy cô ấy."

 

Thẩm Kiến Thanh cắn môi, trong lòng ướt át.

 

Ngoài những hiểu lầm trên đường, những lời lúc chia tay, cô ấy cũng nói quá gay gắt, đặc biệt là lúc ở bên ngoài "Tử Ngọ".

 

Chính ngày hôm đó, Tần Việt nắm lấy tay cô ấy, lần đầu tiên nhắc đến căn nguyên tình cảm dành cho cô ấy.

 

"Giảng viên Thẩm, chị đã từng chạm vào mặt trời bao giờ chưa?"

 

"Chị đã từng thấy ánh sáng có hình dạng bao giờ chưa?"

 

Cô ấy chẳng hề hay biết, mặc cho Tần Việt âm thầm kết thúc 21 năm kiên trì của mình bằng một tiếng "xin lỗi".

 

Một quyết định khó khăn như vậy, nhất định đã để lại thương tích rất lớn trong lòng cô.

 

Đó là lúc cô bắt đầu sợ hãi.

 

Sợ hãi cũng phải thu xếp cuộc sống tương lai của cô ấy thật tốt trước khi rời đi;

 

Sợ hãi cũng trở lại nhìn cô ấy một lần trước khi sắp ra đi.

 

Thấy cô ấy sống không tốt, càng sợ hơn, rồi càng cố gắng hơn để bù đắp.

 

Thẩm Kiến Thanh không dám tưởng tượng, con tim tan vỡ.

 

Chu Tư nói với cô ấy từng câu từng chữ: "Giảng viên Thẩm, tuy Tần Việt đã 27, nhưng trước mặt chúng ta, cô ấy vẫn còn rất non nớt, trẻ con không được nuông chiều, không để nó phạm lỗi, thì yêu đương để làm cái gì? Trẻ con phạm lỗi thì cũng phải dỗ dành, dỗ đến khi nó hết sợ rồi ôm lấy nó, nếu không nó sẽ mãi mãi không bao giờ vượt qua được rào cản trong lòng."

 

Từng câu từng chữ của Chư Tư vừa vặn thấm vào tim Thẩm Kiến Thanh, cô ấy vừa đau đớn vừa tỉnh táo.

 

Chẳng trách khi gặp lại, Tần Việt lại lạnh nhạt với cô ấy, lại cố ý lảng tránh mọi thông tin liên quan đến cô ấy trong từng câu chữ.

 

Không phải cô đã hết yêu, đã quên, mà là không dám.

 

Một cô gái từ nhỏ đã gặp khó khăn, gần như phải tự rèn luyện mình trở nên bất khả chiến bại phải chịu tổn thương lớn đến nhường nào, mới có thể nói rằng mình không dám nữa?

 

Cô không dám đến gần cô ấy, nhưng đêm qua vẫn nói thẳng với cô ấy rằng, cô không yêu Chu Tư, còn nghe theo yêu cầu của cô ấy, lớn tiếng nói: "Giảng viên Thẩm, em sẽ quay lại về bên chị."

 

Phải yêu cô ấy đến nhường nào mới làm được như vậy?

 

Hả?

 

Phải yêu cô ấy đến nhường nào?

 

Cảm giác tội lỗi ập đến tấn công Thẩm Kiến Thanh, cô ấy tận lực giữ tỉnh táo giữa cơn choáng váng mãnh liệt.

 

Không sao, không sao cả.

 

Vất vả 2 năm, giờ đây cô ấy đã xứng đáng với tình yêu sâu đậm của cô gái đó.

 

Tiếp đây, cô ấy chỉ cần nghĩ cách dỗ dành cô là được.

 

Cô ngoan ngoãn nghe lời, rất dễ dỗ.

 

...Vì thế, cô ấy vẫn phải dựa vào sở thích của cô để chọn con đường dễ dàng sao?

 

Làm người không thể vô sỉ như vậy được.

 

Thẩm Kiến Thanh vốn đã quen ăn mặc phong phanh trong trời đông như thể bỗng cảm thấy lạnh buốt, toàn thân muốn run lên từng cơn, cô ấy cố gắng kiềm chế, hỏi Chu Tư: "Vì sao cô lại muốn nói với tôi những chuyện này?"

 

Chu Tư thích Tần Việt, còn cô ấy, vốn đã muốn quay lại với Tần Việt, trong tương lai sẽ giữ chặt Tần Việt, nhìn thế nào đi chăng nữa, Chu Tư cũng không nên nói những lời này để mối ràng buộc giữa cô ấy và Tần Việt càng thêm sâu sắc.

 

Nhưng Chu Tư lại đơn thuần cười một tiếng, dư quang quét qua người đang nhanh chân bước về hướng này, thấp giọng nói: "Vì thích cô ấy.'

 

"Bộp."

 

Tần Việt đặt đồ ăn sáng lên bàn, đè nén hô hấp dồn dập, hỏi Chu Tư: "Chuyện CPU nói xong chưa?"

 

Chu Tư thu hồi cảm xúc tiêu cực, mỉm cười như thường lệ, đứng dậy nói: "Em biết xem bói đấy, vừa xong."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, đuôi mắt lóe sáng, lướt nhanh qua người Thẩm Kiến Thanh.

 

Động tác thận trọng, cẩn thận này lọt vào mắt Chu Tư, cô nàng chợt cảm thấy chạnh lòng.

 

Tình yêu thật sự có thể hành hạ con người, giống như một con dao róc xương, người kiên cường đến mấy cũng có thể bị trừng trị rồi ngoan ngoãn phục tùng.

 

Nhưng đau.

 

Lục phủ ngũ tạng đều không thể cầu cứu.

 

Cô nàng là vậy đấy, còn Tần Việt, người đã khiến cô nàng thành như thế này, còn nặng hơn.

 

Chu Tư đứng đó, thoáng lưỡng lự, hỏi Tần Việt trước mặt Thẩm Kiến Thanh: "Lỗ xỏ khuyên của em bị sao vậy? Không phải tuần trước mới bị viêm hay sao, sao lại đỏ nữa rồi? Không được thì đừng có đeo, có ổn được mấy ngày đâu?"

 

Chủ ý của Chu Tư khi nói những lời này là để cho người con gái trước mặt mình, người mà cô nàng đã không còn có thể tận mắt quan sát, nhận được sự quan tâm mà cô thật lòng mong muốn, để xoa dịu những đớn đau thấu xương không ai hay biết, thế nhưng không ngờ người có thể dễ dàng tác động đến cô lại đang nhớ lại tất cả những gì mình đã làm tối qua để rồi tái mét mặt.

 

Tần Việt nhận thấy, giơ tay thả tóc để che, nói: "Lúc tắm không để ý, mấy ngày nữa sẽ ổn."

 

Chu Tư nói: "Bôi thuốc vào, đừng để nghiêm trọng, đến lúc đó không động vào cũng đau."

 

Tần Việt ậm ờ nói: "Ừ."

 

Chu Tư dừng, nói "Tôi đi ăn" rồi xoay người rời đi.

 

Tần Việt đứng bên cạnh bàn một lúc rồi đặt một phần đồ ăn sáng trước mặt Thẩm Kiến Thanh: "Đều là món không dầu mỡ, calo không cao."

 

Thẩm Kiến Thanh ngước mắt, đôi môi mím chặt chậm rãi hé mở, nói: "Cảm ơn."

 

Tần Việt không nói gì, xoay người đi đến phía đối diện Thẩm Kiến Thanh, ngồi xuống, cúi đầu ăn.

 

Từ trước đến nay, cô vẫn luôn nghiêm túc đối với chuyện này, không hề phát hiện ra rằng ánh mắt của Thẩm Kiến Thanh gần như chưa bao giờ rời khỏi tai cô.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn quầng đỏ dị thường, không thể kiềm chế mà nhớ lại quá khứ.

 

Khi đến Lĩnh Khoa đón Tần Việt tan làm, cô ấy nhìn thấy cô gái trước mặt mình bận rộn đến gầy xọp đi, không nhịn được đưa tay vu0t ve sườn mặt cô hỏi một câu, tiện tay vén mái tóc dài của cô ra sau tai, nhìn thấy vành tai trắng nõn của cô, ngứa ngáy nhéo d ái tai cô, nói: "Quả nhiên vẫn nên xỏ lỗ tai."

 

Đẹp vậy mà, nên trang trí một chút để thêm phần thu hút ánh nhìn của người khác.

 

Hoặc, chỉ đơn giản là khiến cô ấy càng thêm điên cuồng vì cô ở trên giường.

 

Khi cô cúi đầu hôn, chiếc khuyên lạnh lẽo hẳn sẽ chạm vào vùng đùi mà cô ấy không nhịn được muốn kẹp chặt.

 

Khi cô ấy hoang mang thút thít, khao khát túm lấy tóc cô, bất cẩn chạm vào khuyên tai, hẳn sẽ bị kích thích bởi cơn mát mẻ đột ngột, cầu xin cô đừng dừng lại.

 

Còn cô, khi yếu ớt thở dốc bên cổ cô ấy, nói với cô ấy rằng "Giảng viên Thẩm, hôn em", cô ấy nhất định sẽ bị thu hút bởi chút độ ấm khác lạ ấy, lập tức mất không chế mà hôn cô đến khi lên đỉnh.

 

Khi lên đỉnh, cô đẹp, yếu ớt, xinh đẹp đến rung động lòng người.

 

Thẩm Kiến Thanh chỉ thoáng nhớ lại mà luồng hơi nóng đã dâng lên trong cơ thể, gần như cùng lúc Tần Việt nuốt miếng cháo cuối cùng, bỗng chốc tuôn trào từ một vị trí khác.

 

Trong đầu cô ấy vang lên một tiếng "ong", nhớ lại phản hồi của Tần Việt khi đó.

 

"Đau không?" Tần Việt hỏi.

 

Cô ấy sững sờ, cười nói: "Chị chỉ nói đại thôi, sao mà em lại coi trọng thế?"

 

Cô vẫn coi trọng.

 

Sau khi bị cô ấy tổn thương đến nát tan cõi lòng, vẫn âm thầm coi trọng.

 

Thường xuyên bị tra tấn bởi cơn viêm cũng không hề nao núng.

 

Lẽ ra cô ấy nên biết từ sớm.

 

Đồ ngốc này, giỏi nhất là nghe lời.

 

Áy náy dâng trào trong lồ ng ngực Thẩm Kiến Thanh, chầm chậm hóa thành một lưỡi dao sắc vô hình, cứa vào trái tim chi chít lỗ hổng của cô ấy.

 

Tần Việt ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt đen láy và đường quai hàm thiếu tự nhiên của Thẩm Kiến Thanh, gắp nửa quả trứng lên, gọi cô ấy: "Giảng viên Thẩm."

 

Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh lay động, lập tức tươi cười: "Sao vậy?"

 

Tần Việt nhìn cô ấy, một lát sau, nói: "Không ăn hết được trứng gà."

 

Thẩm Kiến Thanh không chút do dự, chìa tay về phía Tần Việt: "Đưa chị."

 

Tần Việt đưa quả trứng qua, quan sát Thẩm Kiến Thanh ăn đồ thừa của cô giống với trước kia, không hề ghét bỏ ăn nửa quả trứng còn lại, trong lòng hóa thành những con phố có tuyết trắng tung bay ở Tùy Châu, đưa mắt nhìn vào khoảng trắng bao la vô tận.

 

Tại khoảnh khắc ngẩng đầu nhìn Thẩm Kiến Thanh vừa rồi, cô dường như đã nhìn thấy cái đêm ở bên ngoài "Tử Ngọ" 2 năm trước, ánh mắt Thẩm Kiến Thanh ngập tràn thù hận, cô đứng ngay chính giữa trong sự phẫn nộ của cô ấy, không có sức lực chống trả.

 

Cô hoảng sợ.

 

Để bảo vệ cô ấy, tiềm thức lại lần nữa nặn ra thêm một lời dối trá với Thẩm Kiến Thanh—— Không ăn hết được trứng, để xác nhận thái độ thực sự của cô ấy.

 

Kết quả là: Lần này, Thẩm Kiến Thanh không lừa dối cô như trong cuộc tình ngắn ngủi vô thực kéo dài 1 tháng kia, và cô lại càng không hiểu, ánh mắt vừa rồi của Thẩm Kiến Thanh có ý nghĩa gì.

 

Tần Việt rời mắt, tiếp tục ăn.

 

Gió tuyết ở Tùy Châu mạnh hơn so với Giang Bình, nhưng đồ ăn lại không nóng hổi như ở Giang Bình.

 

————

 

Quá trình thảo luận phương án khô khan lại kích thích, thi thoảng, có người còn nhìn thấy giảng viên hướng dẫn ngày thường bình tĩnh như, ừm, tiên của mình đập bàn quát mắng người khác.

 

Trong đó thường thấy nhất là Chu Học Lễ với tính cách nóng nảy.

 

Tống Hồi ngồi chéo phía sau ông, run rẩy đến mức cả buổi sáng không rướn được cổ.

 

Vất vả lắm mới gắng gượng đến được bữa trưa, Tống Hồi chộp lấy túi chạy vào nhà ăn, một tay gắp lia lịa 3-4 món, thuần thục lấy thẻ tích hợp của Nam Đại ra thanh toán.

 

"Tít! Thẻ không hợp lệ!"

 

Tống Hồi sắp khóc đến nơi rồi, quay lại thì nhìn thấy Tần Việt đang đi vào, lập tức gọi cô cứu mạng.

 

Toàn bộ phiếu cơm 2 tháng tới của họ đều nằm trong tay Tần Việt.

 

Chu Học Lễ nói cô cẩn thận, nhưng cô đi bộ thật sự là chậm hơn cả rùa.

 

Tống Hồi sốt ruột, chạy đuổi theo cô: "Cậu nhanh lên xíu có được không hả, tôi sắp chết đói, không, không có, cậu có đi đến ngày mai tôi cũng chịu được."

 

Tống Hồi dứt lời, cung kính chào Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh không có biểu cảm gì: "Ừ."

 

Trong lúc nói, tầm nhìn của Thẩm Kiến Thanh phớt qua Tần Việt, để lại một chút dịu dàng.

 

Đợi Thẩm Kiến Thanh đi, Tống Hồi khẩn trương vươn tay, quắp cổ Đàm Cảnh, túm lấy cậu ta từ phía sau lưng Thẩm Kiến Thanh, khóc sướt mướt nói: "Tôi đắc tội giảng viên của cậu à? Đắc tội rồi hả? Vừa rồi tại sao cô ấy nhìn tôi bằng biểu cảm đó??"

 

Đàm Cảnh bị Tống Hồi túm cổ đến xiêu vẹo, ngơ ngác hỏi: "Biểu cảm gì?"

 

Tống Hồi nói: "Vô cảm."

 

Đàm Cảnh vỗ vỗ cánh tay Tống Hồi, bảo cậu ta buông mình ra, nói với giọng điều của người từng trải: "Vô cảm là biểu cảm bình thường đó, yên tâm đê."

 

Tống Hồi nghĩ lại mà vẫn còn sợ, xoa xoa ngực: "Giảng viên hướng dẫn của cậu vẫn luôn, ừm," Tống Hồi khoa tay múa chân hai lần, thay đổi cách nói "dữ", "Có khí chất học thuật như vậy à?"

 

Đàm Cảnh chống cằm nhớ lại: "Nghe một đàn anh ở lại trường nói, trước đây khá tốt, thường thức khuya hướng dẫn các sinh viên của giảng viên khác làm luận văn, trong lúc thử nghiệm cũng chủ động cười đùa, không nghiêm túc mấy đâu."

 

Tống Hồi khó hiểu: "Thế sao bây giờ lại nghiêm nghị thế?"

 

"Ai biết." Đàm Cảnh lắc đầu, nói: "Đàn anh nói 2 năm trước giảng viên Thẩm tự nhiên thành ra như vậy."

 

Tống Hồi: "Ồ, thế thì khả năng là gặp phải chuyện gì rồi."

 

"Tần Việt?" Tống Hồi khua khua chân trước mắt Tần Việt, nói: "Phiếu cơm."

 

Tần Việt thu hồi ánh mắt đang dõi theo bóng người thẳng tắp phía trước, nghiêng người lấy phiếu cơm trong túi laptop.

 

Ăn xong mọi người tự tìm chỗ nghỉ ngơi.

 

Tần Việt không muốn đi xa nên nằm gục trên bàn trong phòng họp.

 

Trong lúc mơ màng, Tần Việt cảm giác có một bóng đen đổ trên mí mắt.

 

Cô vô thức muốn mở mắt, nhưng khi hương nước hoa đã lâu không ngửi xộc vào khoang mũi, cô ở yên, không làm gì cả.

 

Thẩm Kiến Thanh đứng ở bên cạnh, ngón tay v uốt ve trán, lông mày, sống mũi của Tần Việt, cuối cùng dừng lại trên khóe miệng mím chặt của cô.

 

Cô ấy nhớ Tần Việt trước đây sẽ trở nên rất thư giãn, rất ngoan khi ngủ, thế mà bây giờ khóe môi cũng chẳng thả lỏng được.

 

Cảm giác khó chịu cuộn trào như gió giục mây vần trong lòng Thẩm Kiến Thanh, cô ấy giơ tay lên, đầu ngón tay run rẩy trong không khí.

 

Phòng họp rất yên tĩnh.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi xuống ngắm nhìn Tần Việt hồi lâu, không nhịn được vuốt tóc cô, khẽ nói: "Việt ơi, dậy đi."

 

Mí mắt yếu ớt của Tần Việt động đậy, "tỉnh dậy" dưới ánh nhìn của Thẩm Kiến Thanh, hỏi cô ấy: "Giảng viên Thẩm, chị không nghỉ à?"

 

Thẩm Kiến Thanh hạ tay xuống, nhẹ nhàng vuốt v3 vệt đỏ do bị đè trên mặt Tần Việt: "Nghỉ cứ, nhưng bàn cứng quá, chị muốn ngủ trong lòng em."

 

Tần Việt bấm sáng màn hình điện thoại, xem giờ: "Bây giờ mà về khách sạn thì hơi gấp."

 

Thẩm Kiến Thanh thẳng người, ngón tay di chuyển theo sườn mặt Tần Việt, nhéo cằm, nâng mặt cô lên nói: "Không về khách sạn, chúng ta lên xe."

 

"Xe đỗ ở đường phía đông của 071, rất ít người qua lại." Thẩm Kiến Thanh bổ sung.

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, đặt tay lên tay vịn ghế, chuẩn bị đứng dậy.

 

Gan bàn tay vừa đè xuống, bàn tay đỡ ở cằm cô của Thẩm Kiến Thanh bỗng duỗi ra, nói: "Giữ chị, chị kéo em."

 

Tần Việt hơi sững sờ, cúi đầu nhìn bàn tay rõ ràng đến từng đốt xương trước mắt.

 

Trong quá khứ, bàn tay này đã từng dắt cô đi vài lần, trong ký ức, nó khô và âm, nhưng hiện tại trên mu bàn tay lốm đốm những nốt xanh do lạnh.

 

Suy cho cùng, đây cũng là lỗi của cô.

 

Nếu cô không xuất hiện, cho dù Thẩm Kiến Thanh không buông bỏ được quá khứ, không yêu đương cả đời thì cũng chẳng cần phải lội qua những chuyện xưa chi chít gai nhọn thêm lần nữa, không cần chịu đựng tổn thương gấp đôi, cuộc sống của cô ấy cùng lắm sẽ chỉ thiếu đi màu sắc, chứ không phải như hiện tại, bị cái lạnh ăn mòn, bị sinh viên dị nghị là quá nghiêm khắc.

 

Tần Việt phớt lờ nguy cơ có thể sẽ bị người khác phát hiện bất cứ lúc nào, nắm lấy tay Thẩm Kiến Thanh, được cô ấy kéo dậy, đi ra ngoài.

 

Bên ngoài gió tuyết đang nổi cơn, quãng đường không quá 7-8 phút mà trên người các cô đã vương một lớp tuyết dày.

 

Thẩm Kiến Thanh mở khóa cửa xe, sau khi bật máy sưởi, cô ấy đứng bên vệ đường nói với Tần Việt: "Việt, em cúi đầu xuống chút nhé?"

 

Tần Việt cúi đầu không chút do dự.

 

Phản ứng này trông thì có vẻ giống với trước kia, nhưng thực chất lại hoàn toàn khác.

 

Thẩm Kiến Thanh không thấy được ánh mắt của Tần Việt, không nắm bắt được cảm xúc của cô, cô ấy đút tay trái vào túi, giơ tay phải lên, vừa cẩn thận phủi tuyết trắng trên đầu Tần Việt, vừa nhớ lại cảnh tượng trong văn phòng viện trưởng vào 23 năm trước—— Cô bé Tần Việt từ nhỏ chưa từng được ưu ái kìm nén cắn môi, dụi dụi đầu nói: "Chị ơi, chị xoa đầu em lần nữa đi."

 

Khi ấy, ngập tràn trong lòng em hẳn là hẹn ước vào mùa xuân năm sau với cô ấy, nào ngờ, chớp nhoáng 14 năm trôi qua, em mới được gặp lại cô ấy qua tấm kính của trung tâm mua sắm.

 

Thủy triều cuộn trào trong lòng Thẩm Kiến Thanh, lòng bàn tay đặt lên đầu Tần Việt, v uốt ve, nói: "Việt, khi mùa xuân đến, chị sẽ đưa em đi tắm nắng."

 

Câu từ rất thân thuộc.

 

Tần Việt sửng sốt, đột ngột ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ sâu lắng rõ nét trong đồng tử Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nhìn cô, nhưng lại giống như nhìn thấy cô bé 4 tuổi đã biến mất theo thời gian thông qua cô.

 

Tâm trí Tần Việt rền vang, không biết nên nói gì.

 

Cô mở miệng, trước khi phát ra âm thanh thì đã bị Thẩm Kiến Thanh kéo tay, dẫn cô ra hàng ghế sau.

 

Bên trong vẫn chưa đủ ấm, Thẩm Kiến Thanh lại gần, một tay vòng qua eo Tần Việt, một tay đặt bên cổ cô, đầu ghé sát vào bên còn lại, nói: "Việt, đừng ngại gặp chị. Mùa hè năm ngoái, lúc em nhìn thấy chị khóc ở trên đường, không phải vì đau đớn, mà là vì quá nhớ em."

 

Suy nghĩ của Tần Việt đã bị lời nói về "mùa xuân" của Thẩm Kiến Thanh tấn công đến chẳng còn bao nhiêu, thêm câu nói này, lập tức khựng lại, mặc cho Thẩm Kiến Thanh ôm mình, rơi lê bên cổ mình, "Chị vẫn luôn tìm kiếm em bấy lâu này, không dễ dàng gì mới nhìn thấy một người giống em, liều mạng chạy tới, nhưng lại phát hiện chỉ là ảo giác, tâm lý sụp đổ. Việt, chị sợ sẽ không bao giờ tìm được em."

 

Tần Việt không có cách nào bình tĩnh lại.

 

Lần đầu tiên trong đời cô bất lực đến suy sụp vì một người, một việc, muốn nhận thua, nhưng lại là sai?

 

Những ngày tháng đó, ngoại trừ công việc, trong tâm trí cô đều là khuôn mặt đang khóc của Thẩm Kiến Thanh.

 

Cô liên tục dùng từ "tai họa" để miêu tả ý nghĩa của bản thân đối với Thẩm Kiến Thanh, nhiều quá, cô bắt đầu oán trời trách đất, bị giam cầm trong những cảm xúc tiêu cực, đã không ít lần cô ảo tưởng trong ác mộng rằng, trên đời này không có Tần Việt thì tốt biết mấy.

 

Tỉnh dậy, tất cả vẫn vậy.

 

Cô vẫn còn có rất nhiều người phải quan tâm, vẫn còn món nợ phải trả khi gặp lại Thẩm Kiến Thanh vào một ngày nào đó trong tương lai.

 

Cô như một lần nữa trải qua cảm giác bất lực năm 18 tuổi, nhưng sẽ chẳng có ai bất ngờ xuất hiện, cho cô chiêm ngưỡng ánh sáng một lần nữa.

 

Cô lang thang trong thế giới tăm tối đưa tay không thể nhìn rõ 5 ngón đã nhiều ngày, mở mắt ra lần nữa, Quan Hướng Thần đang nói trong điện thoại: "Việt, chị đã nhìn thấy ai kia ở lễ kỷ niệm thành lập trường Nhất Trung đó, chắc là trường cũ của cô ấy, hôm nay lên sân khấu phát biểu khai mạc với tư cách là đại diện cựu học sinh, trông rất thoải mái, cô không cần phải lo cho cô ấy nữa đâu."

 

Tại thời khắc đó, cô như được giải thoát, con tim sống lại từng chút một.

 

Cô buộc mình phấn khởi, đi cắt tóc, lập kế hoạch cho tương lai, trở thành một người sẽ không để lại ám ảnh cho cô ấy trong tương lai.

 

Cô tưởng rằng mình đang bù đắp sai lầm, nhưng thực chất, người đó đã tha thứ cho cô vào một thời điểm mà cô không hề hay biết, căn bản chẳng cần cô tìm cách chuộc lỗi.

 

Sai lầm lớn như vậy.

 

Cô ấy đã tha thứ, còn dành 2 năm nỗ lực để được "xứng đáng với" cô.

 

Tần Việt không nhịn được nắm lấy cổ tay Thẩm Kiến Thanh, đôi môi run run: "Giảng viên Thẩm, chị đã biết em là ai, đúng không?"

 

Cô ấy đã biết sau khi nguôi giận, vì vậy nên đã không giận cá chém thớt hay hạ thấp cô, mà còn chấp nhận tất cả bởi trong lòng chứa đựng tình cảm dành cho cô.

 

Là vậy ư?

 

Dáng vẻ đêm qua của cô ấy có thể không phải vì bị dày vò bởi yêu và hận, mà chỉ đơn thuần là ghen;

 

Cô ấy cam tâm tình nguyên đeo chuỗi hạt mà cô để lại ở mọi lúc mọi nơi;

 

Cô ấy đột nhiên ít cười, hai tay lạnh buốt, khóc nức nở giữa đường có thể không phải vì hận cô.

 

Mà vì, nhớ cô nhưng lại không thấy được cô.

 

Vì vậy mà cô ấy luôn gọi cô là "Việt", vì vậy mà khi không có bất kỳ giao tiếp hay tương tác nào, cô ấy thừa nhận rằng cô chính là người đối xử tốt nhất với cô ấy trên đời này, vì vậy mà cô ấy luôn cố gắng, muốn được xứng đáng với cô.

 

Khi nói "yêu", có lẽ cô ấy thật sự tỉnh táo.

 

Vậy, phải chăng cô không cần phải lo lắng về khoảng cách, lo lắng rằng mình sẽ làm tổn thương cô ấy và chân chính quay trở về bên cô ấy? Quay lại về bên cô ấy, phải chăng không chỉ thỏa mãn nhu cầu, mà còn có thể yêu đương thêm lần nữa??

 

"Giảng viên Thẩm."

 

Tần Việt bất ngờ nắm cổ tay Thẩm Kiến Thanh, nghĩ lại, những suy đoán này quá lý tưởng hóa, cô không dám thừa nhận.

 

Hiện tại, cô tầm thường đến mức không có một chút tự tin hay dũng cảm nào, càng không thể lấy thứ tình cảm đầy rẫy khiếm khuyết để so sánh với Thẩm Đồng Nghi và nghĩ rằng một trong hai, Thẩm Kiến Thanh sẽ lựa chọn thứ tình yêu bị đánh giá là quá bi3n thái được.

 

Nhịp tim dồn dập của Tần Việt bỗng giảm xuống, cô bình tĩnh lại dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Kiến Thanh, chậm rãi thả lỏng, nhỏ giọng nói: "Sao chị biết được?"

 

Cảm xúc dập dềnh của Tần Việt đâm vào Thẩm Kiến Thanh, cô ấy ôm Tần Việt, ngẩng đầu hôn lên đôi mắt tăm tối không ngờ của cô, nói: "Viện trưởng kể cho chị."

 

Tần Việt gật đầu: "Ừ."

 

Ngoài đó ra, không có biểu hiện gì khác.

 

Thẩm Kiến Thanh trông thấy cô như thể bị những chuyện trước kia đánh gãy xương cốt, cam chịu quỳ xuống ngay tại đó, từ đó trở đi, cô không trốn tránh tình yêu lẫn hận thù mà cô ấy đặt lên người mình, nhưng cũng không dám tranh luận hay đấu tranh.

 

Cô quả nhiên giống như những gì Chu Tư nói, không vượt qua được trở ngại trong lòng.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy hôn Tần Việt, nôn nóng, hỗn loạn, vô tổ chức, môi và lưỡi dây dưa, va chạm kịch liệt lập tức lấn át tiếng ầm ầm của động cơ, cô ấy lên tiếng trong những hơi thở dồn dập: "Việt, chị yêu em, yêu em sâu đậm suốt 2 năm mà em không hề hay biết."

 

Chị yêu em.

 

3 chữ tương tự, đêm qua Thẩm Kiến Thanh cũng đã nói, Tần Việt tưởng cô ấy say, tưởng cô ấy bị yêu và hận cùng tồn tại trong thể xác hành hạ đến phát điên nên không đào sâu quá mức.

 

Hiện tại cả hai đều tỉnh táo.

 

Những tình cảm cô bắt đầu vun đắp từ thuở ấu thơ cũng đã được chiêm ngưỡng ánh sáng, như thể...

 

Cũng nhận được lời khẳng định và câu trả lời.

 

"Việt, khi mùa xuân đến, chị sẽ đưa em đi tắm nắng."

 

Câu nói vừa mới đây của Thẩm Kiến Thanh hiện lên trong đầu Tần Việt, cô giật nảy, ánh mắt dao động dán chặt vào Thẩm Kiến Thanh: "Giảng viên Thẩm, chị..."

 

Cảm xúc mãnh liệt như bàn tay vô hình bóp nghẹt cổ họng Tần Việt, cô mở miệng, giọng đứt quãng: "Chị không ghét em nữa ư?"

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi lên đùi Tần Việt, hôn cô: "Không."

 

"Vì những chuyện viện trưởng kể cho chị?"

 

"Vì chị đã yêu em từ lâu rồi, sâu đậm hơn em thấy, sâu nặng hơn chị phát hiện."

 

"Việt, em không biết em hấp dẫn đến thế nào đâu, em chính là người duy nhất xuất hiện trong tâm trí chị, khi chị cận kề cái chết." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt sửng sốt, không dám tin vào những gì mình nghe được.

 

Cái chết?

 

"Cái chết là sao?" Tần Việt hỏi, giọng nói nhẹ đến yếu ớt.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe vậy thì thoáng khựng lại, sau đó cười trầm một tiếng, xoa đôi môi bỗng mất đi độ ấm của cô nói: "Nhớ một ai đó quá mãnh liệt sẽ đắm chìm trong cơn mơ, không thể thức tỉnh."

 

Tần Việt hiểu cảm giác này, trong 2 năm không gặp, cô đã có vô số đêm thao thức đến tận bình minh, cũng có vô số lần không thể thức tỉnh từ trong giấc ngủ.

 

Mới nửa năm trước, cô đang nằm trên bàn làm việc nghỉ trưa, đồng nghiệp gọi cô không dậy, tưởng rằng cô giống với người bị 120 đưa đi lần trước, đột tử ngay tại nơi làm việc vì khối lượng công việc nặng nề.

 

Ngay cả Chu Tư vội tới sau khi nghe tin cũng tưởng vậy, ép buộc nhân sự cho cô nghỉ phép một tuần.

 

Chỉ có mình cô biết, hôm đó cô mơ thấy Thẩm Kiến Thanh.

 

Trong mơ, Thẩm Kiến Thanh chân thực hơn bao giờ hết, cô ấy nắm tay cô, không hề khác thường, nhìn tiệm hoa bên kia đường nói: "Sư phụ Tần Việt, tặng chị một bó hoa hồng đi, yêu đương mà không có hoa hồng làm sao cho được?"

 

Hôm ấy là hạ chí—— Ngày dài nhất trong năm, Thẩm Kiến Thanh ôm hoa hồng, toàn thân được tình yêu nuôi dưỡng, nhìn cảnh tượng ấy, cô chợt cho rằng mọi chuyện đang đi đúng hướng nên mặc ý chìm đắm trong đó, từng chút một nhấn chìm lý trí, vì vậy tại khoảnh khắc bị buộc phải tỉnh dậy, cả người cô chỉ còn lại sự ủ ê khi thoát khỏi cái chết trong gang tấc, nhưng lại cũng yêu Thẩm Kiến Thanh càng thêm sâu đậm hơn cả trong ký ức mà cô khát khao.

 

Cô tưởng rằng chỉ có kẻ tham lam như mình mới ngớ ngẩn đến mức vứt bỏ hiện thực, cố gắng chìm trong giấc mộng đẹp vĩnh viễn.

 

Thì ra Thẩm Kiến Thanh cũng vậy.

 

Vì nhớ cô, yêu cô.

 

Tần Việt cảm nhân được hơi ấm phảng phất giữa môi, dư quang nhìn thấy tuyết lấp lánh trên cây sồi xanh, cô hối hả nâng mặt Thẩm Kiến Thanh lên, hơi nghiêng đầu, kín kẽ hôn lên môi cô ấy.

 

Tất cả những gì cần thiết để lửa tình bộc phát là âm thanh "Việt, vào đi, khiến chị sống chết vì em như trước đây đi." bên tai của Thẩm Kiến Thanh.

 

...

 

Những con đường của thành phố cổ có gió ghé ngang.

 

Thẩm Kiến Thanh yếu ớt dựa vào vai Tần Việt, ánh mắt rời rác ngắm nhìn những bông tuyết trắng đậu trên đầu cành cây.

 

Hơi thở của Tần Việt không ổn định, vểnh ngón tay không dùng để làm gì lên, vén phần tóc toán loạn trên sườn mặt Thẩm Kiến Thanh ra, gọi "Giảng viên Thẩm."

 

Thẩm Kiến Thanh kiệt sức ngước mắt: "Ơi."

 

Tần Việt cúi đầu hôn lên khóe miệng cô ấy, giống như bao cô gái rất giỏi trăn trở, vì nuối tiếc 2 năm đã bỏ lỡ, không nhịn được hỏi cô ấy: "Không ghét em, tại sao không đi tìm em?"

 

Cơ thể Thẩm Kiến Thanh run lên, cô ấy nhắm mắt lại.

 

Tần Việt nhận ra mình không hề để lại bất kỳ thông tin gì cho Thẩm Kiến Thanh, trong lòng đau nhói, nhưng cô vẫn muốn hỏi thêm một câu: "2 năm qua chị đã làm gì? Cái xứng đáng mà chị nói..."

 

Miệng Tần Việt bị bịt lại, xúc cảm lạnh lẽo, để lộ cơn run rẩy đã cố gắng kiềm chế những vẫn không thể che giấu trọn vẹn.

 

Tần Việt cụp mắt, không nhìn thấy ánh nhìn trong đôi mắt nhắm nghiền của Thẩm Kiến Thanh, nhưng có thể khẳng định rằng, đường quai hàm của cô ấy vẫn căng chặt như ban sáng.

 

Kết quả thử nghiệm với nửa quả trứng vào sáng nay là chính xác.

 

Thẩm Kiến Thanh muốn cô quay lại về bên mình là xuất phát từ chân thành,

 

Thứ bị đè nén dưới ánh mắt đen kịt và đường nét gượng gạo của cô ấy là 2 năm không muốn ai biết đến.

 

Chắc chắn 2 năm qua cô ấy sống không hề tốt, rất tệ.

 

Có thể thấy được phần nào từ việc luôn nghiêm túc cho đến lần khóc nức nở giữa phố.

 

Tần Việt ôm Thẩm Kiến Thanh, tim như bị dao cứa.

 

"Giảng viên Thẩm..."

 

Chị không nói, em sẽ biến thành Tần Việt thích suy đoán về chị, thích tính kế chị mất.

 

Thẩm Kiến Thanh không nghe rõ tiếng lòng của Tần việt, cơ thể run rẩy của cô ấy đã trở lại bình thường, nghiêng người ngồi trở lại, tựa vào vai Tần Việt nói: "Việt, chị ngủ một lát, 2 năm không có em, chị không có một giấc ngủ ngon nào, bây giờ, mệt lắm..."

 

Âm cuối cùng vừa rơi xuống, bên tai Tần Việt đã truyền đến nhịp thở đều đặn của Thẩm Kiến Thanh.

 

Các dây thân kinh trong cơ thể cô ấy như đã không còn gắng gượng nổi.

 

Tần Việt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trái tim bị tấn công kịch liệt bởi niềm vui còn sót lại và cảm giác đau lòng chợt xuất hiện, mơ hồ, lộ ra một tia bất an.

 

————

 

20 phút sau, không hơn không kém, Thẩm Kiến Thanh tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu, mở mắt ra chỉ thấy quai hàm xinh đẹp của Tần Việt, cô ấy bất mãn giơ tay lên, nghiêng khuôn mặt vẫn luôn hướng ra ngoài cửa sổ của Tần Việt về phía mình, nói: "Sau này cứ hễ có mặt chị, thì em chỉ được phép nhìn chị thôi."

 

Tần Việt vừa mới trấn an cảm xúc, Thẩm Kiến Thanh yêu cầu, cô đồng ý ngay tức khắc: "Được."

 

Tâm trạng Thẩm Kiến Thanh vui vẻ, đôi chân bắt chéo đong đưa trong không trung.

 

Tần Việt trông xuống, nhìn thấy bên chân vểnh lên của cô ấy hướng về phía mình.

 

Cô ấy khi đi giày cao gót vẫn nữ tính như trước, đặc biệt là giày cao gót màu đen kinh điển nhưng không kém phần thanh lịch, thiết kế mũi nhọn đơn giản mà trí thức, đế đỏ như có ma lực, toát lên khí chất chín chắn mạnh mẽ, lại gợi cảm, quyến rũ.

 

Lúc này ẩn trong ánh sáng mở ảo, mũi chân khẽ hướng lên, gót chân rời khỏi giây, trần trụi trong không khí.

 

Là màu hồng mềm mại.

 

"Chúng ta quay lại thôi." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Tần Việt chớp mắt, đáp: "Ừ."

 

Xuống xe, hòa vào dòng người, các cô lại trở thành thầy trò xa cách, suốt buổi chiều sau đó, một người luôn bình tĩnh, sắc sảo, có quan điểm sâu sắc trước những lời lẽ đanh thép của mọi người, người kia đang vững bước trên con đường sánh vai với người mà mình khao khát.

 

Cuối cùng, mọi người tụ tập lại, dùng bữa tại một nhà hàng gần đó rồi cùng nhau về khách sạn.

 

Trên đường ngựa xe như nước, biển người chen chúc.

 

Đi đến chỗ đỗ xe trên đoạn đường cách đó không xa, bất chợt vang lên tiếng "rầm" chói tai.

 

Tần Việt không nghịch điện thoại, không nói gì là người đầu tiên ngẩng đầu.

 

Chiếc xe đỗ bên đường của Thẩm Kiến Thanh bị người khác đâm trúng.

 

Một ông già đi xe ba bánh chạy xuống, chỉ vào Tần Việt, người duy nhất nhìn về phía này, ồn ào: "Cô có biết đỗ xe không thể, chiếm hết đường đi rồi đây này!"

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu chậm 2 giây, ánh mắt liền sa sầm, bước tới trên đôi cao gót đầy khí thế, nhìn xuống ông ta, "Chú gào với ai đấy?"

 

Ông lão: "Tôi..."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Xe của tôi đỗ ở điểm đỗ, không vượt một xăng, chiếm là chiếm thế nào?"

 

"Cô..."

 

"Chú trông ít nhất cũng phải 60 rồi, chú đâm vào xe của tôi mà ông lại còn lao tới mắng đứa trẻ con, có thiết tha mặt mũi gì không thế?"

 

Thẩm Kiến Thanh nói chuyện dồn dập, không chỉ khiến ông lão chết lặng, mà ngay cả Chu Học Lễ và những người khác đi cùng cũng đồng loạt sửng sốt, hồi lâu không thích ứng được với Thẩm Kiến Thanh hung dữ bất ngờ.

 

Bình thường cô ấy cũng chỉ nghiêm túc thôi, không hề hùng hổ như vậy.

 

Chắc hôm nay ăn phải thuốc nổ rồi quá.

 

Trong bầu không khí căng thẳng, không biết ai bối rối hỏi: "Đứa trẻ con mà cô Thẩm nói là ai thế?"

 

Đám người nhìn nhau vài giây, ăn ý tập trung ánh nhìn vào Tần Việt, chỉ thấy cô hai tay đút túi, nửa khuôn mặt vùi trong áo phao, đôi mắt thờ ơ nhìn mặt đất.

 

Chà.

 

Đứa trẻ con trâu bò.

 

Tồng Hồi thầm nói.

 

Không ít người xung quanh có cùng suy nghĩ với cậu, có cả một nửa tò mò rằng tại sao giảng viên Thẩm nghiêm túc lại dùng cách xưng hô này với Tần Việt, đúng là khó bề tưởng tượng.

 

Thẩm Kiến Thanh đờ đẫn trong vài giây.

 

Vừa rồi cô ấy thật sự là buột miệng, không nghĩ nhiều.

 

Ông lão nhân cơ hội đứng trước xe, bình tĩnh nói: "Mày nói thế thì chú buộc phải nằm ra đây rồi."

 

Sắc mặt Thẩm Kiến Thanh khó coi, "Trước mặt bao nhiêu người thế này mà còn ăn vạ?"

 

Ông già trực tiếp ngồi phịch xuống đất, vỗ ngực giậm chân, "Ôi dồi ôi, tống tiền! Bớ người ta đến đây mà xem này, người giàu tống tiền lão già đơn côi thế này đây!"

 

Thẩm Kiến Thanh lạnh lùng nhìn.

 

Người qua đường không biết chuyện, đồng loạt tụ lại, chỉ trỏ Thẩm Kiến Thanh.

 

Đàm Cảnh thấy không ổn, vội vàng xông lên bảo vệ giảng viên hướng dẫn của mình.

 

Nhưng người khác phản ứng lại, cũng lần lượt đi tới, kết quả là càng nhiều người tới, càng nhiều người tin vào lời ông già.

 

Phần lớn người hóng chuyện chỉ nhìn thấy bề nổi, đồng cảm với phe yếu, không phân biệt trái phải, chỉ trích Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh chẳng buồn dây dưa, trực tiếp lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát.

 

Dư quang liếc thấy Tần Việt, động tác trên tay cô ấy khựng lại, nghiêng đầu nhìn qua.

 

Tần Việt nhéo mặt mình hai cái rồi xoa xoa, khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng lạ thường, mắt cũng phủ một lớp nước mờ, trông mà đáng thương tội nghiệp.

 

Định làm gì vậy?

 

Thẩm Kiến Thanh khó hiểu nhìn Tần Việt đi đến trước mặt ông gia, yếu ớt ho hai tiếng, nói với ông ta: "Chú, nếu chú muốn làm ầm ĩ thế này thì cháu cũng buộc phải nằm ra đây rồi."

 

Ông già, "..."

 

Thẩm Kiến Thanh, "..."

 

Một người sắp nằm thì tràn đầy sinh lực, còn người kia... trông như chỉ còn lại nửa cái mạng thôi ấy.

 

Cuộc nằm này ai thắng ai thua, rõ như ban ngày.

 

Thẩm Kiến Thanh không khỏi kinh ngạc trước lối tư duy dứt khoát của Tần Việt, nghĩ lại, trong lòng lại dậy sóng.

 

Bạ đâu ngủ đó;

 

Ăn uống như loài vật nhỏ;

 

Trả lời câu hỏi còn phải xem hướng gió;

 

Nghe lời;

 

...

 

Đứa trẻ này vốn rất thú vị.

 

Cô ấy biết tường tận, nhưng vẫn bị nỗi oán hận làm cho choáng váng đầu óc, lãng phí 2 năm tốt đẹp.

 

Tim Thẩm Kiến Thanh đau nhức không chịu nổi, lặng lẽ nhìn Tần Việt thong thả đối phó với ông già, bòn rút được từ ông ta 186 tệ 2 xu, coi như bồi thường.

 

Chỗ tiền này còn khuya mới đủ cho Thẩm Kiến Thanh sơn lại.

 

Tần Việt cầm những tờ tiền nhàu nát, đứng nói với Thẩm Kiến Thanh: "Ông ta chỉ có chừng này tiền thôi."

 

Không đợi Thẩm Kiến Thanh mở miệng, Tống Hồi đã ôm bụng cười trước, "Hahaha, gậy ông đập lưng ông, Tần Việt, cậu định chọc tôi cười chết đấy à? Hahahaha! Sao cậu tống tiền người ta thành thạo được hay thế, cây ngay không sợ chết đứng hả? Hahaha, Hình tượng lạnh lùng của cậu sụp đổ rồi, cô có biết không hả?? Không được, tôi cười chết mất thôi! Hahaha!"

 

Tống Hồi khai màn, mọi người đều cười lăn lộn, không khí còn náo nhiệt hơn cả quảng trường có ban nhạc đang biểu diễn cách đó không xa.

 

Tần Việt không bận tâm, sụt sịt cái mũi bị gió lạnh thổi đến buốt giá, cúi đầu rụt vào trong cổ áo, nói: "Giảng viên Thẩm, tiền."

 

Giọng điệu điềm đạm như mọi khi, chớp mắt không chút hoảng loạn, như thể trời có sập cũng sẽ chẳng quấy nhiễu được cô.

 

Kiểu người này mà đi tống tiền thì nên nặn nước mắt trước rồi mới đi tống tiền.

 

Sự đối lập khiến người ngoài cười bò là chuyện dễ hiểu.

 

Thẩm Kiến Thanh quan sát, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng tê dại.

 

Nếu năm đó cô ấy thực hiện hẹn ước với Tần Việt 4 tuổi thì bây giờ có lẽ cô sẽ là cô bé dễ thương và tươi sáng như vậy, thậm chí là có tính cách hoạt bát.

 

Hoặc, nếu cô ấy không lựa chọn chấm dứt đột ngột khi Tần Việt thật lòng cảm thấy hạnh phúc vì yêu thì chắc chắn giờ đây cô sẽ sở hữu một đôi mắt sáng ngời và nụ cười tỏa nắng.

 

Sóng lòng Thẩm Kiến Thanh cuồn cuộn, cô ấy khẩn thiết muốn làm chút gì đó cho cô.

Bình Luận (0)
Comment