Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 63

Quan Hướng Thần luôn nghĩ rằng từ "cố chấp" là dành riêng cho Tần Việt—— Thuở ấu thơ, cô vô thức cố chấp với sống còn; lớn lên rồi, cố chấp với sinh tồn trong hoàn cảnh giật gấu vá vai; cuối cùng cũng dư dả, có khả năng luộc một quả trứng gà, hâm một ly sữa ấm cho mình mỗi ngày rồi, cô lại bắt đầu cố chấp với cuộc tình bí ẩn và khác thường.

 

Đối mặt với số phận, thực chất cô không giỏi ăn nói, chứ đừng nói là giải tỏa.

 

Đã nhiều năm vậy rồi, một mình cô, vẫn luôn bình tĩnh mà vững vàng tô điểm đường sinh mệnh hoang vắng của mình.

 

Tiếng "mệt" ở bên ngoài phòng phẫu thuật là lần đầu tiên cô than thở.

 

Bây giờ là lần thứ hai cô chịu thua.

 

Chịu thua của những người khác là từ bỏ, còn cô, vẫn là theo đuổi.

 

Quan Hướng Thần không biết phải từ chối một người đã quen chấp nhận số phận bất công, đột nhiên lại lên tiếng cho chính mình như thế nào.

 

Nhưng cố chấp như vậy thì có ý nghĩa gì?

 

Đâu thể ở bên nhau.

 

Thậm chí còn chẳng dám gặp, chẳng dám nhắc tới.

 

"Việt à..."

 

Quan Hướng Thần ngập ngừng, không biết nên mở lời ra sao.

 

Trong điện thoại im ắng.

 

Tần Việt đóng bằng tốt nghiệp lại, v uốt ve hoa văn thô ráp trên bìa, nhỏ giọng nói: "Hướng Thần, em đã bước đến giao lộ đó rồi."

 

Quan Hướng Thần không hiểu: "Giao lộ gì?"

 

Tần Việt nói: "Giao lộ nối liền với một con đường bằng phẳng, giúp em sống tốt những ngày tháng bị vùi lấp trong lùm cỏ dại mục nát."

 

Quan Hướng Thần bừng tỉnh.

 

Khi thú nhận với cô nàng về nguồn gốc tình cảm dành cho Thẩm Kiến Thanh, Tần Việt đã nhắc đến tuổi 18 lạnh lẽo và u tối—— Vào ngày niềm tin vào người, vào vật của cô sụp đổ và cô bắt đầu căm hận thế giới này, cô gặp được Thẩm Kiến Thanh ngập tràn ánh sáng, và thế là cô được tái sinh, tìm được một hướng đi mới.

 

Tìm thấy nó từ Thẩm Kiến Thanh.

 

Mọi cố gắng sau đó của cô đều hướng tới đó, hướng tới Thẩm Kiến Thanh.

 

Quan Hướng Thần bất lực: "Việt, thật sự không có cách nào buông tha cho chính mình sao?"

 

Tần Việt giữ chặt điện thoại, giọng nói chậm rãi vang lên trong ống nghe: "Không có."

 

"Cuộc đời em là do cô ấy ban tặng, tương lai càng xuất sắc, xán lạn thì ấn tượng của em về cô ấy càng sâu sắc."

 

"Cô ấy chỉ cho cô phương hướng, người đã bạt mạng cố gắng để đi đến ngày hôm nay là chính bản thân cô, chỉ có cô mà thôi!"

 

"Em biết, nhưng không có phương hướng, em lấy gì để cố gắng?"

 

"..."

 

Quan Hướng Thần không nói nên lời.

 

Cô nàng chưa bao giờ trải qua tuổi 18 yếu ớt, bất lực, cũng chưa bao giờ dốc hết lòng mình để thích một ai đó, hoàn toàn không thể hiểu được kiểu tình cảm thuần túy đến quên mình này.

 

Tần Việt nói: "Hướng Thần, Giang Bình vẫn còn có rất nhiều người chờ em chăm sóc, em sẽ không làm gì bản thân đâu, em chỉ muốn nhìn cô ấy một lần, nói một tiếng cảm ơn với cô ấy trước khi bước vào giao lộ đó mà thôi."

 

Và cả một tiếng "xin lỗi" nữa.

 

Nếu không, kẻ lấy oán báo ân như cô sẽ không biết có thể bước trên đại lộ mà Thẩm Kiến Thanh đã chỉ cho cô bằng thái độ gì.

 

Nghe những lời này, Quan Hướng Thần tựa hồ như hiểu ra gì đó, lại không quá rõ ràng, im lặng hồi lâu, cô nàng nói: "Tình hình gần đây của cô ta không tốt lắm, bị người khác phản ánh, bảo là nhận quà, chấm điểm không công bằng khi phỏng vấn nghiên cứu sinh."

 

Nghe tin tức này, Tần Việt chỉ cảm thấy nực cười.

 

Thẩm Kiến Thanh từng rất căm hận cái nghề trồng người này, nhưng cô ấy vẫn nghe lời chị gái, trở thành một giảng viên, để đối mặt với quá khứ, để giúp đỡ người khác.

 

Đáng lẽ ra cô ấy phải được khen ngợi, chứ không phải bị gièm pha.

 

Quan Hướng Thần nói lớp học của cô ấy đã bị đình chỉ.

 

Tần Việt không thể gọi cho cô ấy, sợ lại một lần nữa kéo cô ấy vào vòng xoáy tràn ngập hận thù, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để khôi phục lại hoàn cảnh của cô ấy, mà trí tưởng tượng thì giỏi nhất trong việc phóng đại sự thật và cường điệu nỗi sợ hãi.

 

————

 

Trong khu vực chờ không một bóng người, Thẩm Kiến Thanh đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tần Việt, tựa đầu vào vai cô, giọng nói chợt trở nên dịu dàng: "Lo cho chị à?"

 

Tần Việt nói: "Ừ."

 

Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Lo đến mức nào?"

 

Tần Việt cụp mắt, liếc nhìn mũi kim trên mu bàn tay Thẩm Kiến Thanh: "Em đã về tìm chị."

 

Người trên vai động đậy, nắm chặt tay Tần Việt: "Tìm được không?"

 

Tần Việt nói: "Tìm được."

 

"Tìm được ở đâu?"

 

"Gần cổng phía Tây khuôn viên trường mới."

 

"Chị đang làm gì?"

 

"Hút thuốc trong xe."

 

Thẩm Kiến Thanh nhớ ra rồi, hôm đó là lễ tốt nghiệp của viện 2, cô ấy không tham dự vì vẫn còn đang bị đình chỉ, buổi tối, kết thúc dự án hợp tác với sở 6 thì rảnh rỗi nên cô ấy đến trường, ngồi trong xe hút thuốc cả đêm.

 

"Việt, em biết buổi tối ngày hôm đó chị đang nghĩ gì không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Tần Việt nói: "Nghĩ gì?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, tách mở những ngón tay của Tần Việt ra, đan tay với cô: "Nghĩ em mặc quần áo cử nhân trông sẽ như thế nào, nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt em."

 

Ký ức mịt mù khiến cô ấy hoảng sợ và cáu kỉnh, chỉ có thuốc lá mới xoa dịu được.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Những người phản ánh nói không hoàn toàn là sai, chị đã không công bằng khi phỏng vấn nghiên cứu sinh."

 

Tần Việt: "Chị sẽ không làm vậy."

 

"Có đấy." Thẩm Kiến Thanh ngẩng đầu, cọ qua mặt Tần Việt, nhìn cô, "Dù chị không nhận quà, nhưng chị so sánh từng người bọn họ với em, phát hiện ra rằng không một ai trong số họ so sánh được với em, về mặt thái độ, chị đã đánh mất sự công bằng của một giáo viên."

 

Những sự việc trong quá khứ bỗng bị Thẩm Kiến Thanh mổ xẻ khiến trái tim Tần Việt chua chát, nghẹn ngào.

 

Đây là một phần của "nỗ lực" mà Thẩm Kiến Thanh đã nói chăng, những thứ tương tự, hay thậm chí còn hơn thế, còn bao nhiêu nữa?

 

2 năm là một con số rất dài, đủ cho một người làm rất nhiều việc trong âm thầm.

 

Thẩm Kiến Thanh tựa vào cổ Tần Việt, cảm nhận mùi hương quen thuộc trên người cô: "Càng so sánh, chị càng nhận ra em chính là người tốt nhất, nhưng chị không sao tìm được em."

 

"Việt, về rồi sao em không xuất hiện trước mặt chị? Ha." Thẩm Kiến Thanh cười trầm, lủng củng nói, "Em không dám, em sợ chị nổi giận."

 

"Nhìn thấy chị rồi đi luôn à?" Thẩm Kiến Thanh hỏi.

 

Tần Việt nói: "Không."

 

Thẩm Kiến Thanh "ừ" một tiếng, im lặng chờ vế sau của cô.

 

Tần Việt nói: "Em ở cùng chị ở bên kia đường suốt đêm."

 

Thẩm Kiến Thanh sửng sốt, ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn Tần Việt: "Trên đường đâu có ai."

 

Khi ấy, cô ấy dựa vào cạnh xe mấy tiếng đồng hồ, nếu có người, lại còn là người cô ấy ngày đêm mong nhớ, sẽ không thể nào có chuyện không nhìn thấy được.

 

Tần Việt nói: "Bên đường có dãy cây sồi xanh, em ngồi trong đó."

 

Qua nửa đêm, độ ẩm tăng cao, muỗi mòng đầy rẫy trong bụi cỏ, cô ngồi trong dãy cây sồi xanh cách đó 5-6m, gần đến mức dường như có thể nghe thấy tiếng Thẩm Kiến Thanh nhả khói, nhưng thậm chí còn chẳng dám thở mạnh, mãi đến khi trời sáng, sương tan, Thẩm Kiến Thanh lái xe rời đi, cô mới dám ra khỏi bức tường sồi, đi một bước lại dừng một bước, đụng phải Ngưu Bối vừa tan ca, nghe cô nàng hoảng hốt gọi điện cho Quan Hướng Thần, "Bạn thân của cô sắp chết đến nơi rồi! Cô mau đến cứu cô ấy đi!"

 

Thẩm Kiến Thanh không biết rằng, bắt đầu từ ngày hôm đó, Quan Hướng Thần đã thực sự chống đối Tần Việt tiếp tục dính líu đến cô ấy, bất kể sau này, cô ấy có nỗ lực đến mấy cũng đều chẳng thấm vào đâu, đối với Quan Hướng Thần, không gì quan trọng hơn tính mạng của bạn thân cô nàng.

 

Thẩm Kiến Thanh dựa vào trí tưởng tượng mà chắp vá lại đêm hôm đó, sóng đen cuồn cuộn nhấp nhô trong đồng tử, hồi lâu, cô ấy bỗng bật cười, đầu ngón tay xoa vuốt bờ môi mềm mại của Tần Việt: "Quả nhiên rất nhớ chị, nhưng sau này đừng xin lỗi chị nữa, chị không thích nghe."

 

"Khụ khụ, khụ, khụ..."

 

Tần Việt mím môi ho không dứt.

 

Cuối cùng cũng dừng lại, Thẩm Kiến Thanh âu yếm v uốt ve khóe mắt đỏ ửng do ho của Tần Việt, nói: "Việt, nói em nhớ chị đi."

 

Tần Việt khàn giọng: "Em nhớ chị."

 

"Nói đầy đủ."

 

"Giảng viên Thẩm, em nhớ chị."

 

"Nói lại lần nữa."

 

"Giảng viên Thẩm, em nhớ chị."

 

"Nói lại lần nữa."

 

"..."

 

Tần Việt không đếm nổi mình rốt cuộc đã lặp lại câu này bao nhiêu lần, trên đường về, trên môi Thẩm Kiến Thanh luôn nở một nụ cười mãn nguyện.

 

Đến khách sạn, Chu Học Lễ nghe tin Thẩm Kiến Thanh bị bệnh, lập tức nói: "Tần Việt, hôm nay em cũng đừng đến 071 nữa, ở lại khách sạn xem lại sơ đồ mạch thuộc phần phải trao đổi với giảng viên Thẩm, tiện thể chăm sóc cô ấy luôn."

 

Cả hai người về phòng của Thẩm Kiến Thanh.

 

Tắm xong, Thẩm Kiến Thanh không buồn ngủ, dựa người vào sofa, trong tay cầm ly rượu còn dang dở của buổi tối chờ Tần Việt đi mua sắm cùng Chu Tư về.

 

Tần Việt lau tóc, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì đã thấy một dây váy ngủ của Thẩm Kiến Thanh rơi xuống, để lộ bộ ngực nõn nà, đầy đặn, cô ấy bắt chéo chân, môi đỏ tóc đen, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhợt nhạt của người chưa khỏi bệnh.

 

Ngước mắt nhìn Tần Việt, Thẩm Kiến Thanh cong môi cười với cô, lắc lắc ly rượu, nói: "Uống một ly với chị nhé?"

 

Không đợi Tần Việt lên tiếng, Thẩm Kiến Thanh đã thở dài, mặt hiện lên vẻ bất lực: "Già thật rồi, suýt nữa quên mất thân thể nhỏ bé của em không uống được rồi." Dứt lời, cau mày, "Nhưng rượu giải sầu uống một mình nhiều thì dễ say lắm."

 

"Việt, lại đây." Thẩm Kiến Thanh vỗ vỗ chỗ trước mặt nói.

 

Tần Việt vắt khăn tắm lên lưng ghế, đi tới ngồi xuống.

 

Thẩm Kiến Thanh thẳng người dậy, gục trên lưng Tần Việt, tựa cằm vào vai cô, đưa rượu ra trước mặt cô nói: "Cầm lấy."

 

Tần Việt giơ tay nhận lấy.

 

Thẩm Kiến Thanh nhúng ngón trỏ thon dài, cân đối vào trong rượu, khuấy khuấy rồi lấy ra, đưa lên môi Tần Việt nói: "Vẫn muốn em uống."

 

Tần Việt cúi đầu, cảm nhận được cơn kích thích mạnh mẽ trong hô hấp.

 

Một lát sau, Tần Việt mím môi, mở miệng, ngậm lấy ngón tay của Thẩm Kiến Thanh, dùng đầu lưỡi mân mê, từng chút một nhấp sạch sẽ rượu trên ngón tay cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh ngắm nhìn động tác của Tần Việt từ sườn mặt, đầu ngón tay được bao bọc trong cảm giác mềm mại cực độ, d*c vọng kéo tới thẳng thừng, lại đột ngột.

 

"Ha."

 

Thẩm Kiến Thanh cười trầm, hơi thở nóng ẩm giữa môi rơi trên tai Tần Việt: "Mới uống chút xíu mà đỏ bừng tai rồi, Việt, em như thế này rất không bố già đấy nhé."

 

Tần Việt biết, nhưng loại cồn mạnh nhất mà cô từng uống trong đời cũng chỉ là chai bia trước khi "tạm biệt" Thẩm Kiến Thanh, hoàn toàn khác với loại rượu chưng cất đang ở trong miệng.

 

Sự tương phản mà Tần Việt biểu hiện ra khiến Thẩm Kiến Thanh hưng phấn.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu hôn lên vùng da để lộ trên vai Tần Việt, vén mở áo ngủ rộng rãi của cô ra, dùng đầu ngón tay vẫn còn ẩm ướt vu0t ve từng tấc da tinh tế của cô.

 

Đến sống lưng, đột nhiên dừng lại.

 

Thẩm Kiến Thanh lùi lại một chút, cúi đầu nhìn dấu răng đã đóng vảy trên lưng Tần Việt.

 

Là do cô ấy cắn khi chìm trong ghen tuông đêm hôm đó.

 

Chỉ là vài vết xước nông trên da, nhưng xúc cảm lại thô ráp rõ rệt.

 

Thẩm Kiến Thanh nhìn một lúc rồi ôm lấy cơ thể hơi khom của Tần Việt, nghiêng người hôn cô: "Đau không?"

 

Đồ ngủ của Tần Việt che phủ bàn tay và cẳng tay hiện rõ từng khớp xương do dùng lực của Thẩm Kiến Thanh: "Hết đau rồi."

 

"Vậy tức là lúc đó đau."

 

Thẩm Kiến Thanh kiên nhẫn hôn, để lại dấu hôn loang lổ trên nước da trắng như ngọc của Tần Việt.

 

Nhịp thở gấp gáp của Tần Việt lẳng lặng lan tỏa trong căn phòng.

 

Thẩm Kiến Thanh xoay người Tần Việt, kéo dây váy đã trễ trên vai từ bao giờ, nói: "Cho em cắn lại nhé?"

 

Tần Việt nói: "Không cần."

 

Thẩm Kiến Thanh: "Không nỡ à?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười đến run cả người, chiếc váy ngủ che chắn hững hờ gần như không giữ nổi nữa, cô ấy cầm lấy ly rượu trong tay Tần Việt rồi đặt lên bệ cửa sổ, chân trần hơi duỗi ra, dẫm nhẹ lên sofa, thu lại rồi dừng ở cạnh tay Tần Việt, cọ cọ vào xương cổ tay nhô ra của cô nói: "Không muốn cắn chị, vậy cho em sờ chân thì thế nào? Thích nhìn đến thế cơ mà. Trước đây còn lén chạm vào rồi, đúng không?"

 

Hơn 2 năm trước, Thẩm Kiến Thanh tưởng rằng Tần Việt bị một gã say bắt nạt ở cổng Nam, đưa cô về nhà mình, khi xử lý vết thương cho cô, bảo cô véo cổ chân mình để phân tán cảm giác đau, nhưng do không nhìn thấy phía sau, cô lại chạm vào lòng bàn chân cô ấy trước.

 

Nơi này của Thẩm Kiến Thanh rất nhột, nhưng không thể phủ nhận, nơi ấy sở hữu một đường cong tuyệt đẹp, chăm sóc thường xuyên cũng khiến vùng da nơi đây của cô ấy mịn màng và mềm mại.

 

Thẩm Kiến Thanh khẽ nhấc chân lên, đặt lên mu bàn tay Tần Việt: "Cái này cũng không muốn luôn?"

 

Tay Tần Việt run lên, găm vào sofa, không cử động.

 

"Thôi được." Thẩm Kiến Thanh giả vờ bó tay, định thu chân lại, giây tiếp theo, bàn tay đặt dưới chân lật lại, 5 năm ngón tay đỡ lấy lòng bàn chân, lòng bàn tay đầy đặn áp vào vòm chân.

 

Thẩm Kiến Thanh giật nảy mình, lập tức co chặt ngón chân, trong cổ họng phát ra một âm thanh du dương ngắn ngủi.

 

Tần Việt vuốt v3, da thịt cô ấy mềm mại nõn nà, trắng đến phát sáng, thân hình tha thướt đổ gục trên sofa và tiếng r3n rỉ nỉ non không thôi khuấy động không khí chưa kịp tĩnh lặng.

 

Bỗng, ngoài cửa vang lên tiếng nói chuyện, Tần Việt vô thức muốn buông tay.

 

Cách âm ở đây gần như bằng không.

 

Thẩm Kiến Thanh nhanh hơn Tần Việt một bước, kéo người cô xuống, hai tay ôm lấy cổ cô, dùng giọng nói trầm thấp mờ ám nói bên tai cô: "Tiếp tục đi, chị sẽ nhỏ giọng."

 

Hàng mi Tần Việt khép mở, bàn tay quay trở lại đôi chân thẳng tắp của Thẩm Kiến Thanh.

 

Thẩm Kiến Thanh mơ màng đáp lại bên tai Tần Việt, rất nhanh sau, vuốt nhẹ vết cắn kết vảy sau vai cô nói: "Việt ơi, chị hát có hay không?"

 

Tần Việt: "Hay."

 

Đêm qua, Tần Việt gần như thức trắng, cơ thể nặng trĩu, nằm xuống chưa được bao lâu đã chìm vào giấc ngủ sâu.

 

Tỉnh lại đã là 2 tiếng sau, Thẩm Kiến Thanh còn chưa khỏi hẳn bệnh đang ngồi trước bàn vận hành thử chương trình, bên tay cô ấy chồng chất giấy tờ dự án, trên sống mũi thẳng tắp có một cặp kính không viền quen thuộc, Tần Việt nhìn lần thứ đã nhận ra, giống hệt với cặp kính trước đây của cô.

 

Thẩm Kiến Thanh nghe thấy động tĩnh liền quay đầu, trên khuôn mặt nghiêm túc lập tức hiện lên nụ cười: "Sao dậy sớm thế?"

 

Tần Việt vén chăn rời giường: "Ngủ đủ rồi."

 

Tần Việt đi đến bên bàn, nhìn tài liệu dày đặc tiếng Anh một lúc rồi quay sang hỏi Thẩm Kiến Thanh: "Bị cận khi nào vậy?"

 

Bàn tay đang xoay bút của Thẩm Kiến Thanh khựng lại, ánh mặt dừng trên khuôn mặt Tần Việt: "Không có cận."

 

Tần Việt hơi ngơ ngác: "Kính không độ à?"

 

Thẩm Kiến Thanh đưa tay, nhéo xương cổ tay Tần Việt như trêu chọc: "Ừ."

 

"Chống tia tử ngoại?"

 

"Không phải."

 

Vậy tác dụng còn lại duy nhất của kính không độ là làm phụ kiện và chắn gió bụi, côn trùng, Thẩm Kiến Thanh không ra khỏi cửa, không nhất thiết phải đeo.

 

Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh qua mắt kính, trong tâm trí lóe lên một suy nghĩ mơ hồ, sau đó nghe thấy cô ấy nói: "Không nhớ mua lúc nào nữa, hình như là sau 2 tháng em đi thì phải?"

 

"Ha."

 

"Lúc nhận ra thì đã không rời được rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh nắm cổ tay Tần Việt, kéo cô đến trước mặt, giơ tay tháo gọng kính ra, đặt lên sống mũi cô, ngắm nhìn một lúc, cười nói: "Buổi đêm tăng ca một mình ở nhà để bắt kịp dự án vào khó chịu lắm, đeo nó vào sẽ có cảm giác em vẫn đang cạnh bên."

Bình Luận (0)
Comment