Buổi chiều, phòng họp số 3 của 071, Tống Hồi ngoảnh lại lần thứ 5, khi phát hiện Tần Việt vẫn còn đang ngẩn ngơ, cuối cùng không nhịn được dùng khuỷu tay thúc vào Sư Dương ở bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Đàn anh, anh có cần đi xem Tần Việt bị làm sao không, em cảm thấy lần này cậu ấy bị làm khó thật rồi."
Sư Dương ló đầu nhìn sang.
Tống Hồi ở một bên thở ngắn than dài: "Ý em là thầy Chu không thể
Tống Hồi ở một bên thở ngắn than dài: "Ý em là có lẽ thầy Chu không giao thuật toán này cho Tần Việt được đâu, cậu ấy có lợi hại mấy thì cũng mới chỉ là nghiên cứu sinh năm nhất, kinh nghiệm..."
"Demo đã được giao cho thầy Chu nghiệm chứng rồi."
Một giọng nói vang lên không hề báo trước, Tống Hồi chợt quay đầu nhìn Tần Việt, kinh ngạc: "Một tuần cậu đã viết xong tệp thiết kế, mà còn làm cả demo luôn rồi?! Cậu có còn là con người không thế?!"
Sư Dương chân thành hỏi ngược lại: "Có chắc là tay chân em chậm chạp không thế?"
Tống Hồi tỉ tê: "Nhiều tệp như thế, nhiều dòng mã như thế, viết không nổi, hoàn toàn viết không nổi!"
"Tần Việt người ta sao viết xong được vậy?"
"Cậu ta là người chắc? Không hề! Cậu ta là bố già đội lốt cừu non, đến để trải nghiệm cuộc sống thôi!"
"Ồ."
"Đàn anh..."
Tống Hồi khi lên cơn trông rất kém thông minh, nhưng có thể làm sôi động bầu không khí, mọi người trong phòng tới tấp đổ dồn ánh mắt vào cậu ta, bỏ đá xuống giếng.
Tần Việt được rút khỏi trung tâm chủ đề, dòng suy nghĩ với mới yên tĩnh lại trở nên mơ hồ và hỗn loạn thêm lần nữa—— Trong căn phòng kín, hô hấp dồn dập giữa môi, cơ thể trập trùng, lực đạo nặng nề trên cổ tay cô cùng sự gắng sức kiềm chế của Thẩm Kiến Thanh, hay những âm thanh liên tục vượt ra khỏi tầm kiểm soát, xé rách các giác quan của cô từ bốn phương tám hướng, rồi lại quy tụ trong tim, liều mình tấn công tuyến phòng thủ đạo đức mà cô đã dành ra 2 năm để xây dựng nhưng vẫn chưa đủ kiên cố.
Đêm qua, khi Thẩm Kiến Thanh run rẩy một lần cuối, đắm mình trong cổ cô và gọi tên cô, một giọng nói vang vọng trong tâm trí cô: Tần Việt, tìm cách xem xem người này bị làm sao đi, dù có phạm lại sai lầm tương tự cũng vẫn tốt hơn trơ mắt nhìn cô ấy một mình sa vào nỗi bất an lo được lo mất.
Vào giây phút Thẩm Kiến Thanh buông tay cô ra, dịu dàng ôm lấy cô, cô lại lập tức nao núng—— Cô càng ngày càng ham mê con người này, hậu quả của lần trước, khi tính toán người này để lại ấn tượng quá sâu sắc trong cô.
Giờ đây,
Giờ đây, nhân lúc lý trí vẫn còn tỉnh táo, tuyến phòng thủ đạo đức mong manh của cô dường như đã bị đánh bật khỏi vô số những kẽ hở và Tần Việt, người trước đây vốn giỏi bày mưu lập kế, đang đấu tranh, muốn được thức tỉnh.
"Đàn anh, anh xem cái thứ đang nằm trước cửa phòng chúng ta có phải Đàm Cảnh không?" Tống Hồi hèn hạ nói.
Tần Việt nghe vậy thì hoàn hồn, nhìn về phía cửa, Đàm Cảnh đẩy cánh cửa kính mờ của phòng họp ra một khe hở nhỏ, đang ôm máy tính thậm thà thậm thụt nhìn vào trong.
Căn cứ theo nguyên tắc có phúc tự hưởng, có họa cùng chia, Tống Hồi không thể để một mình mình bực tức được, vậy là mò theo tường, kéo cửa, đẩy Đàm Cảnh lùi về sau: "Căn cứ nghiên cứu và phát triển, không phận sự miễn vào, miễn vào, miễn vào! Hứ!"
Tống Hồi vừa sẩy tay, Đàm Cảnh liền chuồn vào, lại còn chê cậu ta: "Em đến để bái sư, có tìm anh đâu."
Sư Dương đẩy kính hỏi: "Giáo sư như giảng viên Thẩm dạy cậu vẫn chưa đủ à?"
Đàm Cảnh: "Đủ, đủ, đủ, quá đủ rồi!"
"Đủ mà chạy đến nhóm chúng tôi bái sư?"
"Đó chẳng phải do giảng viên Thẩm bận quá hay sao, cơm trưa còn chẳng thèm ăn."
Đàm Cảnh liếc nhanh Tần Việt, bị sự thật Đàm Cảnh liếc nhanh Tần Việt, cảm động vì mình cũng được cô ấy quan tâm đến mức không dám cử động, vội vàng lấy Thẩm Kiến Thanh ra cứu giúp: "Tần Việt, giảng viên Thẩm nói cô giỏi phần cứng, bảo tôi học hỏi cô!"
Tần Việt tựa vào ghế, không phản ứng trong vài giây, đợi câu nói "Cơm trưa còn chẳng thèm ăn" của Đàm Cảnh lướt qua đầu rồi mới nói: "Học hỏi cái gì?"
Đàm cảnh kéo ghế đến ngồi bên cạnh Tần Việt, mở máy tính lên nói: "Giảng cho tôi về mạch điện này đi."
Tần Việt ngồi dậy, lướt touchpad xem sơ qua.
Chưa đến 1 phút, Tần Việt lấy một tờ giấy, vừa vẽ các mô-đun chính, vừa giảng giải cho Đàm Cảnh.
Tống Hồi lại sửng sốt, vẻ mặt than khóc nói với Sư Dương: "Hay là em ở lại 2 năm nữa để làm đàn em của Tần Việt nhỉ, cậu ta trâu bò quá à, làm dự án cùng cậu ta, em áp lực quá."
Sư Dương liếc nhìn Tần Việt, bối rối sờ mũi nói: "Không giấu gì cậu, có lúc Tần Việt thảo luận vấn đề với thầy Chu, tôi cũng cảm thấy mình thật dư thừa."
Tống Hồi há miệng, hồi lâu mới thốt ra ba chữ: "À, này thì..."
Có Tần Việt giảng giải, Đảm Cảnh thấy mình như đã đả thông nhiệm đốc nhị mạch, tâm linh sáng bừng, nhá nhem tối, mọi người trong nhóm đo lường tính toán lần lượt tan làm, còn cậu ta vẫn đang nhiệt tình thỉnh giáo Tần Việt, sau đó chịu đả kích: "Chẳng trách cô vào Nam Đại rồi mà giảng viên Thẩm vẫn nhớ cô mãi, cô mạnh quá mà."
Động tác xoay bút chì của Tần Việt hơi khựng lại, "bộp" một tiếng, rơi xuống bàn, cô xoa xoa đốt ngón tay vài lần, cầm cây bút lên, bỏ vào túi bút, lần đầu tiên chủ động hỏi về Thẩm Kiến Thanh sau lưng cô ấy: "Cậu thấy giảng viên Thẩm thế nào?"
"Siêu lợi hại!" Đàm Cảnh hai mắt sáng rực, "Nghe đàn anh nói, có cô ấy, các dự án của nhóm chúng tôi chưa một lần nào toang cả! Còn tiết kiệm được kinh phí, có lần không tiêu hết, cô ấy thẳng tay đổi máy tính của tất cả mọi người trong phòng giảng dạy và nghiên cứu cơ! Trời má ơi! Cố vấn như vậy tìm đâu ra!"
Tần Việt cũng không biết.
Cô từng có cơ hội làm việc cùng cô ấy, tận mắt chứng kiến, nhưng lại bị cô tự tay phá hỏng.
Tần Việt lật sang một tờ giấy khác, suy nghĩ có nên tiếp tục dò hỏi về Thẩm Kiến Thanh hay không dao động trong tâm trí, một lát sau, cô hỏi: "Ngoài công việc thì sao?"
Đàm Cảnh vẫn đang chìm trong hưng phấn, nhất thời không hiểu: "Ngoài công việc gì cơ?"
Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm ngoài lúc làm việc ra thì thế nào?"
Đàm Cảnh liền kinh hãi, lén lút rụt cổ nhìn ra cửa, đảm bảo không có ai mới dám thì thầm nói: "Siêu dữ! Cái kiểu dữ chỉ nhìn một cái đã cảm thấy thiên linh cái của cô vỡ choang ấy!"
"Vậy sao?"
"Chứ sao! Có lần giảng viên Thẩm bảo tôi hàn một cái cảm biến, Hamamatsu Photonics, cô biết chứ? Của Nhật đó." Đảm Cảnh ngoảnh lại hỏi.
Tần Việt khẽ chớp mi, nói: "Biết."
Đàm Cảnh: "Công ty họ có một loại cảm biến cực kỳ dễ vỡ, tôi vừa chạm tay vào, "cạch", tĩnh điện thủng, giảng viên Thẩm lúc đó đứng ngay cạnh tôi, trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình như tiến vào một ngọn núi, núi tuyết có thể chôn vùi tôi từ đầu đến chân, huhuhu, thật đáng sợ."
Đàm Cảnh chìm trong sợ hãi, không hề nhận ra rằng Tần Việt, người khơi mào chủ đề, đã nhìn vào khoảng không mà thất thần từ bao giờ.
Trước đây cô cũng đã từng giúp Thẩm Kiến Thanh hàn cảm biến của Hamamatsu Photonics, để tránh ảnh hưởng tĩnh điện, trước khi lấy thiết bị ra, cô đã phóng điện trước tiên.
Bàn thử nghiệm của Thẩm Kiến Thanh có rất nhiều kim loại, cô tùy tiện chạm vào đâu cũng được, gần hơn còn có càng kính, nhưng cô lại bỏ gần tìm xa, chạm vào chiếc kẹp ở sau đầu Thẩm Kiến Thanh.
Khi đó, đối với các cô, đó là một cử chỉ rất ái muội, chan chứa tình cảm và khát vọng thầm kín của cô, những thứ mà cô muốn thổ lộ ngay cả trong giấc mơ.
Bây giờ, cô được chấp nhận, các cô yêu đương nồng cháy, làm tính, nhưng đêm qua là lần đầu tiên cô không đạt đỉnh, trong bóng tối, một khoảnh khắc kích thích thị giác bùng nổ trong cơ thể và tất cả những gì còn lại trong cô sau đó chỉ là cơn khủng hoảng vô tận.
Cô sợ.
————
9 giờ tối, Tần Việt nhắn tin cho Thẩm Kiến Thanh, hỏi cô ấy bao giờ về.
Thẩm Kiến Thanh không trả lời.
Tần Việt đợi một lúc, khoác balô đến phòng họp số 2 tìm cô ấy.
"Cộc cộc."
Phòng họp sáng đèn, nhưng không ai phản hồi.
Tần Việt thử đẩy, cửa không khóa, cô nghiêng người đi vào, nhìn thấy trên chiếc bàn họp lớn chỉ có máy tính của Thẩm Kiến Thanh vẫn đang bật, điện thoại của cô ấy đang đổ chuông, ID người gọi là một dãy số không xác định, ở phía Nam.
Trong nhóm dự án có không ít người đến từ phía Nam, có khả năng là ai đó tìm Thẩm Kiến Thanh để thảo luận vấn đề dự án.
Tần Việt do dự 2 giây rồi chuẩn bị nhấc máy.
Tay chưa kịp chạm vào thì điện thoại đã tự động cúp máy, quay trở về giao diện trước đó.
Tần Việt nhìn khuôn mặt được phóng to của bản thân trong màn hình, hồi lâu không cử động.
Cô có ấn tượng với bức ảnh này.
Là bức ảnh được chụp sau ngày Nhà giáo năm đó, khi Thẩm Kiến Thanh đưa cô đến khu nghỉ dưỡng để thư giãn, bảo cô ngồi trên chiếc ghế hình trái tim.
Kết quả rất đẹp.
Khi cô xin Thẩm Kiến Thanh rồi chuyển phát qua cho viện trưởng, viện trưởng rất hài lòng: "Việt, con cuối cùng cũng vui lên rồi."
Viện trưởng dùng ba từ để miêu tả ánh mắt của cô khi nhìn vào ống kính: dịu dàng, thâm tình, mê mẩn.
Sau đó cô xóa WeChat, đổi điện thoại, không bao giờ nhìn thấy bức ảnh này nữa.
Giờ đây nó bất ngờ xuất hiện trước mắt, còn được người khác phóng đến mức có thể nhìn rõ ánh sáng trong mắt cô, tim cô đập mạnh, hoàn toàn tương phản với sự tĩnh lặng trong phòng họp, giống như sóng dữ cuộn trào sâu trong lòng đại dương, gợi lại nỗi sợ hãi mà cảnh tượng đêm qua đã mang đến cho cô.
"Xong rồi à?" Thẩm Kiến Thanh cầm cà phê bước vào, cười hỏi.
Tần Việt nhắm mắt trong đôi cao gót của Thẩm Kiến Thanh, đợi cho sóng ngầm trong đồng tử biến mất biệt tăm, ngẩng đầu nói: "Xong rồi."
Thẩm kiến Thanh co chân tựa vào bàn, nhấp một ngụm cả phê: "Chị cũng cơ bản đã xong rồi, ngày mai xác nhận lại một lần nữa, ngày kia về Giang Bình thử nghiệm."
Thẩm Kiến Thanh đang đề cập đến một dự án khác, rất gấp rút, mấy ngày nay cô ấy vẫn luôn tranh thủ thời gian để thực hiện, bận rộn như Đàm Cảnh đã nói, chẳng thèm ăn cơm, không dưới một lần, đôi khi Tần Việt thức dậy giữa đêm, đèn trên bàn vẫn còn sáng rực.
Hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Thẩm Kiến Thanh tiện tay đặt cốc lên bàn, giơ tay xem đồng hồ, nói: "Vẫn còn sớm, muốn đi ngắm sao không?"
Tần Việt nói: "Đi đâu ngắm?"
Thẩm Kiến Thanh cười: "Chỗ nào có trời thì đến chỗ đó ngắm."
Thẩm Kiến Thanh đứng dậy nói: "Chị đi rửa cốc, em thu dọn đồ đạc giúp chị đi."
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh đi ra ngoài, trước khi tắt máy tính, cô khóa màn hình điện thoại thường bật sáng của cô ấy, giúp cô ấy giấu kín bí mật về những bức ảnh.
Bí mật này đọng lại trong tâm trí Tần Việt, cùng với nỗi sợ hãi, thúc giục cô đừng lo trước lo sau thêm nữa.
Không lâu sau, Thẩm Kiến Thanh trở lại hỏi: "Thu dọn xong chưa?"
Tần Việt nói: "Xong rồi."
Thẩm Kiến Thanh: "Vậy đi thôi."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh lấy chìa khóa xe từ trong túi ra, chiếc móc khóa màu đỏ lóe lên trước mắt Tần Việt, động tác xách túi của cô dừng lại giữa không trung.
Xe của Thẩm Kiến Thanh có thể khởi động mà không cần chìa khóa, Tần Việt rất hiếm khi thấy cô ấy cầm chìa khóa, thông thường là bấm mở khóa ngay từ trong túi, hôm nay là lần đầu tiên Tần Việt nhìn thấy móc khóa của cô ấy sau rất nhiều ngày kể từ khi gặp lại—— Một quả dâu tây rất lạc quẻ với khí chất của cô ấy.
Tần Việt tim đập thình thịch, im lặng một giây rồi nói: "Tại sao trên chìa khóa xe lại treo một quả dâu?"
"Hửm?" Thẩm Kiến Thanh giơ quả dâu lên xem, nói: "Vì em thích."
"Ha." Thẩm Kiến Thanh cười nhẹ một tiếng, giữ cằm Tần Việt, hôn lên đôi môi mím chặt của cô, "Những gì em thích, chị đều nhớ hết."
"Đi nào."
————
Chiếc chạy thẳng ra ngoại ô, Tần Việt vừa xuống xe, một cơn gió lạnh liền thổi tới, cô không nhịn được ho khan vài tiếng.
Thẩm Kiến Thanh vội bước tới, trong tay cầm chiếc khăn quàng cổ của mình, trải ra, thuần thục bao bọc nửa khuôn mặt Tần Việt vào trong khăn, nói: "Lạnh không?"
Tần Việt cụp mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh chỉ mặc một chiếc áo len nói: "Không lạnh."
Thẩm Kiến Thanh mỉm cười xoa xoa đuôi mắt Tần Việt, nghiêng người tựa vào cô, ngẩng đầu nhìn bầu trời sao ở cực Bắc, yên tĩnh, xa xôi, rực rỡ. Vùng ngoại ô của Tùy Châu lạnh buốt thấu xương, dường như cô ấy chẳng cảm thấy gì.
Một áng mây chậm rãi phiêu dạt trước mắt, Tần Việt lên tiếng: "Giảng viên Thẩm."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu: "Ơi?"
Tần Việt nói: "Em muốn ôm chị."
Thẩm Kiến Thanh ngân ngơ, nụ cười nhanh chóng nở bên môi: "Ôm thì ôm đi, mấy chuyện này mà còn phải báo trước cho chị à?"
Tần Việt giơ tay kéo khóa áo phao xuống.
Thẩm Kiến Thanh cau mày: "Em làm gì thế?"
Tần Việt không nói gì, mãi đến khi phanh áo phao ra, đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, bao bọc cô ấy thật chặt rồi mới nói: "Em cũng sợ chị lạnh."
Thẩm Kiến Thanh cứng đờ, một cỗ ấm áp tập kích trong nháy mắt, toàn thân cô ấy run rẩy.
Tần Việt cúi đầu, tựa như hôn, đôi môi áp lên tóc Thẩm Kiến thanh, ôm cô ấy chặt hơn.
Những cơn gió lạnh nơi ngoại ô vẫn đang không ngừng kéo đến, hai người lặng lẽ đứng đó, một người cúi đầu phác họa những bóng đen chồng lên nhau trên ca pô, người kia ngước mắt ngóng nhìn những vì tinh tú trên bầu trời đêm xanh thẳm.
Tại giây phút cơn lạnh trong xương tủy bị xua tan hoàn toàn, Thẩm Kiến Thanh giơ tay ôm lại Tần Việt, nói: "Việt ơi, hôn môi không?"