"Một kẻ bi3n thái làm sao có thể dễ dàng từ bỏ thứ mình hằng khao khát được?"
Khi có thể nắm được, cô sẽ chỉ dốc hết tâm sức để nắm bắt, khi không thể nắm được thì nghĩ đủ mọi cách để ghi nhớ, nào có quan tâm đến thời gian hay cuộc gặp gỡ cuối cùng cũng có trật tự riêng.
Nghĩ tới đó, từ "bi3n thái" khi đó của Quan Hướng Thần quả thực được sử dụng rất hoàn hảo.
Tần Việt nhìn những tấm bưu thiếp được chính mình đặt trở lại bên giường một lát rồi ngước mắt nhìn Thẩm Kiến Thanh.
Hai mắt vẫn còn đỏ hoe vì khóc, vết thương trên mặt đan xen hỗn độn, làn da tái nhợt, đôi môi nứt nẻ, đâu đâu cũng lộ ra hơi thở yếu ớt, nhưng lúc này, cô ấy lại đang bất động nhìn chằm chằm Tần Việt, đôi mắt đen kịt chết lặng, hàng mi đẫm lệ, từng sợi ánh lên tia sáng lạnh lẽo.
Tần Việt biết mình đã kích động, hiện tại Thẩm Kiến Thanh bị ác mộng quẩn quanh, lo được lo mất, cả người lại toàn là vết thương, căn bản không thể chịu được quá nhiều kích thích và áp lực về mặt cảm xúc.
Nhưng không nói rõ, hỏi rõ một số điều, Tần Việt sẽ không biết phải tiếp tục yêu cô ấy như thế nào.
Cô là một người thảm bại trong cuộc đối đầu với duyên phận, giờ đây bỗng nhiên lại được biết mình đã thành công, vốn đã bị mài mòn đi các góc cạnh, cẩn trọng thu mình bên người đó, hiện tại đủ thứ chuyện lại khiến cô thêm hoang mang và sợ hãi.
Cô thật sự mệt rồi, nhịp tim dường như còn nhẹ và yếu ớt hơn những bông tuyết hạ mình từ những áng mây trập trùng, nghĩ lại lại nhớ đến trong màn đêm khuya mà ngay cả thời gian cũng chậm chạp trôi, Thẩm Kiến Thanh đau đớn không chịu nổi, không thể yên giấc, và cả cú sốc không dám tưởng tượng bên dưới xe máy, trái tim cô lập tức như bị hàng nghìn bàn tay từ bốn phương tám hướng lôi kéo, gần như rách thành từng mảnh.
Cơ thể Tần Việt rất nặng nề, cô ngồi khom lưng, yên tĩnh nhìn Thẩm Kiến Thanh thê thảm mà khổ sở trước mặt.
"Ai dám nói em như thế?"
Giọng nói u ám của Thẩm Kiến Thanh lạnh giá hơn cả ánh mắt của cô ấy.
"Bọn họ có biết em như thế nào không?"
"Dựa vào đâu mà nói em như vậy?"
"Dựa vào đâu hả?!"
Những đường gân bên cổ của Thẩm Kiến Thanh hiện rất rõ, trong đồng tử tăm tối đến mức không lọt nổi một tia sáng, vết thương lộ cả xương ở khuỷu tay và vết trầy xước lớn ở mặt ngoài cẳng tay đang rỉ máu, cô ấy ngồi ngay ngắn, tựa như một bông hoa may mắn sống sót trên bức tường đổ nát, bao quanh là tàn tích và hoang tàn, nhưng lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
Điều Tần Việt sợ hãi nhất lúc này chính là Thẩm Kiến Thanh lại vì mình mà trở nên lạnh lùng, tràn ngập thù địch như vậy, cô trầm mặc nhìn Thẩm Kiến Thanh, cuối cùng vẫn rời mắt, chôn vùi toàn bộ những xót xa: "Quên mất rồi, có lẽ là ai đó vô tình biết được chuyện của em."
Thẩm Kiến Thanh không kìm được phẫn nộ: "Bọn họ chẳng hiểu gì cả!"
Tần Việt chậm chạp gật đầu, quay lại nhìn cô ấy nói: "Vậy còn chị? Chị hiểu không?"
"Giảng viên, bây giờ chị đã hiểu chị có ý nghĩa như thế nào đối với em chưa?"
Giọng nói của Tần Việt cũng bình tĩnh như nét mặt cô, giống như tiếng người và tiếng chim im bặt nơi giữa hồ sau trận tuyết lớn, không thể chạm đến bờ, càng không thể phân biệt được cảm xúc.
Cơ thể Thẩm Kiến Thanh đau đến co giật, nhưng cô ấy vẫn nắm chặt cổ tay Tần Việt: "Việt, trước kia là em một mình bơ vơ đứng sau lưng mà thích chị, bây giờ đổi thành chị thích em, không tốt sao? Chị cảm nhận được tình yêu của em rồi, vô cùng rõ ràng, nỗi căm hận đối với em cũng đã hóa thành hư vô từ lâu rồi, em cứ chuyên tâm học hành, đợi chị đến yêu em, đừng bận tâm những thứ khác, được không?"
"Việt à, nghe lời, được không?"
Một tràng này khiến Thẩm Kiến Thanh cạn kiệt sức lực, mồ hôi lạnh lăn xuống thái dương, nhỏ xuống cổ Tần Việt, thiêu cháy da cô, cũng khiến con tim từng bước áp sát suốt một đêm của cô bắt đầu thắt lại.
Tần Việt im lặng, đoán Thẩm Kiến Thanh chắc chắn không biết rằng giọng điệu càng bình tĩnh, ôn hòa thì độ tin cậy của lời nói càng cao, còn từ những câu hỏi kịch liệt cho đến lời lẽ nhẹ nhàng, cố gắng thuyết phục thường chỉ là vì bất lực.
Tần Việt không biết có thể dùng cách nào khác để tìm thấy đáp án mà mình mong muốn, Tần Việt đầy mưu mô kia đã lâu không xuất hiện, rất bỡ ngỡ.
"Việt, chúng ta chỉ vừa mới tái hợp, chị bất an trong lòng là chuyện thường tình, em đừng nghĩ nhiều, lâu dần sẽ tốt thôi." Thẩm Kiến Thanh khó nhọc giơ tay vuốt tóc Tần Việt, "Tin chị không?"
Tần Việt không tin nổi.
Trước ngày hôm nay, có lẽ cô vẫn có thể giả vờ như không hay biết gì, tiếp tục để những gai nhọn trong cơ thể thu mình, làm vừa lòng thần kinh căng thẳng khác thường của Thẩm Kiến Thanh với một thái độ bất bình đẳng.
Vài phút trước, chiếc lồng giam giữ Tần Việt trước đây đã bị phá vỡ, cô không thể im lặng làm thinh thêm nữa.
Tần Việt nhìn vào đôi mắt hỗn loạn của Thẩm Kiến Thanh, mấp máy môi, đưa ra đáp án không trái với lòng mình.
Thẩm Kiến Thanh không được đáp lại, giọng nói nôn nóng đến mức có phần chói tai: "Nói đi!"
Tần Việt nhìn Thẩm Kiến Thanh, trong dư quang, những giọt máu lăn nhanh theo cẳng tay cô ấy, rơi trên chiếc chăn trắng tinh khôi.
Tần Việt cụp mắt, không thể nhìn thẳng vào mắt cô ấy: "Giảng viên Thẩm, dự định ban đầu của em là suốt đời này sẽ không chủ động xuất hiện trước mặt chị..."
"Em dám!"
"Em sẽ không quay lại với chị, sẽ không nhìn thấy những thứ này..."
"Tần Việt!"
Thẩm Kiến Thanh hạ tay xuống, giữ chặt bên cổ Tần Việt, nhấn mạnh từng chữ ra lệnh cho cô: "Rút lại những lời này."
Máu dính trong lòng bàn tay Thẩm Kiến Thanh vương trên da Tần Việt, lạnh đến mức không có chút hơi ấm nào.
"Ngoan, rút chúng lại đi, chị không thích nghe."
Tần Việt ngửi thấy mùi thuốc hắc, nhìn những vết thương chằng chịt, sợi dây lý trí vẫn chưa buông lơi.
"Không nhìn thấy những thứ này, em vẫn còn có thể tiếp tục lừa dối chính mình, sự xuất hiện của của em sẽ không mang đến thêm thương tổn cho chị."
"Đừng nói nữa!"
"Chị vẫn sẽ là giảng viên Thẩm rạng rỡ, xinh đẹp, sinh viên tôn trọng chị, quý mến chị, thoải mái trước mặt chị, chứ không phải cung kính, sợ sệt trước chị như bây giờ."
"Tần Việt."
"Chị vĩnh viễn sẽ giống như khi em nhìn thấy chị trên tầng 2 của trung tâm mua sắm hồi 18 tuổi, cả người tràn ngập trong ánh sáng, chiếu rọi những u tối bao quanh em, khiến chúng không còn chỗ lánh mình."
"..."
Lực đạo giữ bên cổ Tần Việt của Thẩm Kiến Thanh nhẹ đi, máu vẫn lăn từng giọt theo cẳng tay cô ấy, thấm đẫm miếng gạc vốn sạch sẽ.
Ngón tay Tần Việt khẽ run, chậm rãi nắm chặt chăn bông dưới tay, "Giảng viên Thẩm, tuy không được quang minh chính đại đứng bên cạnh chị mà yêu chị, nhưng khi có bất kỳ ai hỏi, em sẽ có thể thẳng thắn nói với họ rằng, tôi rất biết ơn một người, tên cô ấy là Thẩm Kiến Thanh."
Khi ấy, có lẽ cô sẽ được giải thoát đôi chút: Những gì Tần Việt mang đến cho Thẩm Kiến Thanh không chỉ thương tổn, mà còn có cả sự hâm mộ thuần khiết và chân thành.
Cho dù có mang nỗi cảm kích này theo xuống mồ, có lẽ cũng sẽ không bị những đứa trẻ ương bướng kia chế giễu rằng cô ấy hoàn toàn thất bại trong chuyện tình cảm.
"Giảng viên Thẩm, ban đầu, em vốn dĩ muốn nhìn chị sống hạnh phúc từ xa." Tần Việt nói.
Ngón tay cái thấm đẫm máu của Thẩm Kiến Thanh xoa cằm cô, giọng điệu bình tĩnh: "Bây giờ thì sao?"
Tần Việt: "...Bây giờ cùng ra cùng vào với chị, nhưng lại không tìm thấy con người mà em muốn cảm ơn, cũng không biết tiếp tục yêu chị như thế nào."
Lời nói của Tần Việt chẳng khác gì đạn pháo, dù trước mặt có trình bày, phân tích chi tiết đến mấy, cũng chẳng địch lại nổi sức công phá của nó khi phát nổ.
Thẩm Kiến Thanh vẻ mặt vô cảm, bóng tối trong đáy mắt cuộn trào, gào thét, Tần Việt ngỡ rằng giây tiếp theo cô ấy sẽ hét lên, nhưng cô ấy chỉ nâng mặt Tần Việt lên, ngón cái di chuyển từ cằm lên môi dưới và xoa nhẹ, tựa như khi tô son cho cô vào dịp Quốc khánh năm đó, dùng máu trên ngón tay tô điểm màu môi không mấy khỏe mạnh của cô.
Cẩn thận và tỉ mị, mặt mày dịu dàng.
Cười nói: "Việt, chị đã nói rồi, đây là lỗi của chị, chị hứa sau này sẽ không hung dữ với em, dọa em sợ nữa, được chưa?"
"Chị là một chị gái không mẫu mực, không chăm sóc tốt cho em, em giận dỗi chị là điều đương nhiên, nhưng đừng vì dỗi hờn mà nói cái gì mà không quay lại với chị."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người hôn lên môi Tần Việt: "Bên chị chỉ có một vị trí cho riêng mình em, em không quay lại, chẳng phải sau này chị sẽ lẻ loi, chết trong cô độc hay sao?"
"Em nỡ ư?"
Tần Việt không nỡ.
Chính vì không nỡ nên mới nói với cô ấy những lời này, cố gắng thăm dò những suy nghĩ trong lòng cô ấy tại một thời điểm không thích hợp như thế này.
Dù cô từ chối trả lời, nhưng ít nhất đã tỏ rõ một điều—— Cô không còn bận tâm đến chuyện trong quá khứ nữa, cô không còn dè dặt thu mình, không còn e sợ rằng trên người mình vẫn còn những chiếc gai có thể đâm trúng cô ấy nữa.
Đáng lẽ ra cô nên biết chừng mực.
Tuy nhiên, Tần Việt vốn đã quen chạy theo quan hệ bình đẳng lại dường như không quen với việc được yêu một cách thuần túy, mà không quan tâm đến nội tâm của cô ấy để rồi ôm cô ấy vào lòng, không cho cô ấy một lời hồi đáp tương ứng.
Thẩm Kiến Thanh hé mở đôi môi Tần Việt, tiến vào.
Tần Việt nếm thấy mùi máu, lan tới trái tim theo đầu lưỡi, cổ cô lần nữa bị bàn tay ướt át của Thẩm Kiến Thanh giữ chặt, sườn mặt, dưới tai đều loang lổ vết máu.
Thần kinh Thẩm Kiến Thanh bị kích thích, dùng sức kéo Tần Việt về phía mình, khẩn thiết nói: "Việt, hôn chị như trước kia, để chị ngẩng đầu, quỳ xuống, thực hiện tư thế mà em thích đi."
Thẩm Kiến Thanh nhập tâm nhắm mắt, hôn vào nơi sâu trong cổ họng Tần Việt.
"Việt ơi..."
"Chị muốn khóc vì em, kêu rên vì em, đạt đỉnh vì em."
"Hôn chị đi."
Nhưng khi thiết bị giám sát lại lần nữa vang tiếng, Tần Việt lùi về sau theo bản năng.
Thẩm Kiến Thanh khựng lại, tay kia đột ngột nắm lấy cổ tay trái của Tần Việt, cùng với cả chuỗi hạt, kéo cô trở lại về phía mình, đồng thời, ngón cái của bàn tay đang đặt trên cổ Tần Việt mạnh mẽ nâng cằm cô lên, khóa chặt cô trong một nụ hôn kín kẽ không để lọt một khe hở.
Rất giống với trong phòng khách sạn vào buổi tối sau cuộc hội ngộ.
Cái hôn của Thẩm Kiến Thanh ngập tràn lửa giận và khát vọng chiếm hữu, không cảm nhận được chút tình yêu nào.
Tần Việt nghĩ mình hẳn có thể chịu được, yêu cô ấy à, được ở bên cô ấy đã là tốt lắm rồi.
Nhưng cả một đời dài đằng đẵng, cô không muốn Thẩm Kiến Thanh hết lần này đến lần khác thức tỉnh trong tội lỗi.
Tần Việt dùng lực tay, muốn thoát ra.
Thẩm Kiến Thanh liên tục bị Tần Việt khước từ, cùng với lời vừa rồi của cô, tựa như một lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tim Thẩm Kiến Thanh, cô ấy không chịu nổi, mọi cảm xúc hóa thành phẫn nộ trong phút chốc, cô ấy giữ chặt cổ Tần Việt, dùng sức khuấy động, hôn li3m lưỡi cô, giam giữ cô gắt gao.
Đối đầu về mặt sức lực, Tần Việt chưa bao giờ là đối thủ của Thẩm Kiến Thanh.
Cô cảm nhận được một luồng nhiệt đột nhiên chảy qua cổ tay mình khi Thẩm Kiến Thanh siết chặt tay.
Đó là gì, không cần nói cũng biết.
Thẩm Kiến Thanh bị bao trùm trong cơn đau nhức toàn thân, lý trí bị lửa giận thiêu đốt, cô ấy tách khỏi Tần Việt, đôi môi tái nhợt dính máu, trên mặt là vẻ ốm yếu, điên dại: "Tần Việt, không phải em yêu chị sao? Yêu chị nhưng tại sao không đáp lại chị, không nghe chị, không tin chị?!"
"Ban đầu em yêu chị chính là vì chị sẽ thuận theo những h@m muốn kiểm soát của em, sẽ không yêu cầu em đáp lại, hay là tình yêu của em vốn dĩ đã không bao hàm sự tin tưởng rồi?!"
Tâm trạng mất kiểm soát của Thẩm Kiến Thanh giống như một trận lũ lớn, khó mà khống chế, đôi mắt hỗn loạn của cô ấy khóa chặt vào Tần Việt, từng câu nói càng lúc càng sắc bén: "Đúng, suýt thì chị quên mất, em luôn có cách của riêng em để theo đuổi tình yêu, có toan tính của riêng em, em giỏi nhất là âm thầm khiến người khác rơi vào bẫy của mình, hoàn toàn không cần phải bắt đầu bằng cái thứ niềm tin rẻ rúng!"
Những lời thiếu suy nghĩ của Thẩm Kiến Thanh gần như đánh giá tình cảm của Tần Việt là vô giá trị.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Trong sự im ắng ngắn ngủi này, Thẩm Kiến Thanh được một thoáng ngơi nghỉ, sau đó bỗng nhìn thấy trên mặt Tần Việt đã mất hết huyết sắc, cô nuốt khan, đôi mắt rũ xuống rồi lại ngước lên, cuối cùng, khi tia sáng trầm lặng và yếu ớt trong đồng tử hoàn toàn phai nhạt, Tần Việt khàn giọng nói: "Nhưng em đã trả giá rồi, không phải sao?"
Trong nháy mắt, Thẩm Kiến Thanh cảm thấy mặt đất rung chuyển.
Cô ấy sửng sốt, chân tay lúng túng vuốt v3 khuôn mặt Tần Việt, ôm cô, xin lỗi liên tục.
"Việt ơi, chị xin lỗi, vừa rồi chị điên mất rồi."
"Chị không có ý đó."
"Chị xin lỗi."
"Đừng giận chị nhé?"
"Chị bị em của trước kia chiều hư mất rồi, rất vô lý."
"Chị không lừa em đâu, từ lâu chị đã không còn để ý chuyện ngày xưa rồi, chị chỉ sốt ruột thôi."
"Em không nói năng gì, không đáp lại chị, chị sốt ruột quá."
"Việt à..."
Thẩm Kiến Thanh nghẹn ngào trên vai Tần Việt: "Chị xin lỗi, chị xin lỗi..."
Ba chữ này, từ khi gặp lại, Tần Việt đã nghe rất nhiều lần.
Trước đây cô không cần, bây giờ cũng không cần.
Suy cho cùng, sai một ly đi một dặm, cô đã hại Thẩm Kiến Thanh ra nông nỗi này, nhưng hiện tại lại bức bách cô ấy, một mực ép cô ấy kể lại những bất hạnh của 2 năm qua.
Cô lấy đâu ra tư cách?
Cô chỉ, hơi khó chịu trong lòng thôi mà, đâu phải không thể chịu nổi?
Tần Việt kéo tay Thẩm Kiến Thanh, vết máu loang lổ sắp khô trên mặt căng chặt: "Được rồi, em biết rồi."
Giọng điệu bình tĩnh quá mức khiến Thẩm Kiến Thanh trống rỗng.
Tần Việt rút bàn tay trái ứ máu tê dại đến mất cảm giác do dùng lực quá mức ra, đứng dậy khỏi giường.
Thẩm Kiến Thanh ngơ ngác nhìn theo, cô ấy giơ tay lên, tập tức giữ chặt: "Em muốn đi đâu?!"
Vẻ hoảng loạn cực độ tích tụ trên mặt Thẩm Kiến Thanh, trong nháy mắt liền hóa thành hoảng sợ.
Cõi lòng Tần Việt đau nhói, giống như khi đưa cô ấy đến bệnh viện ở Tùy Châu, cô thấp giọng nói: "Không đi đâu cả."
Tần Việt nghiêng người, dùng tay kia nhấn chuông, nói: "Gọi bác sĩ."
Bác sĩ đến rất nhanh.
Tần Việt lui ra khỏi rèm, lắng nghe những thanh âm đau đớn của Thẩm Kiến Thanh, xoay người bước ra ngoài.
Nhà vệ sinh buổi sáng sớm không một bóng người.
Tần Việt đứng trước gương, bất động nhìn vết máu vương trên mặt, trên cổ, trên tai và trên môi mình, rõ ràng không phải của cô, nhưng cô lại cảm thấy cơ thể mình như có vô số nhát cắt, cơn gió lạnh buốt xương bên cửa sổ nổi lên cuồn cuộn, mang theo mùi máu xông thẳng vào cổ họng cô.
"Khụ khụ! Khụ!!"
Tần Việt vịn vào bồn rửa tay ho dữ dội, mỗi lần đều có cảm giác buồn nôn mãnh liệt, cô không chống đỡ nổi, cúi khom người, chợt ngửi thấy mùi hương yên bình trên vòng tay trầm hương.
Thẩm Kiến Thanh nói không có vòng tay, cô ấy không ngủ được, vật trân quý như thế, tại sao lại thiếu mất một vòng?
Một vòng bị thiếu đang ở đâu?
Tần Việt trước đây chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi Thẩm Kiến Thanh những vấn đề này, giờ đây không hiểu sao cô lại có linh tính—— Một vòng bị thiếu này cũng là một trong những quá khứ mà Thẩm Kiến Thành không muốn đề cập.
Tần Việt ho khan, ngồi thụp xuống, trán chạm nhẹ vào chiếc vòng tay.
Bên ngoài bão tuyết nổi lên, trời đen đất trắng, tạm thời giam cầm mọi cơ hội sống sót trong màn đêm sâu thẳm.
————
Khi Tần Việt quay trở lại từ nhà vệ sinh, bác sĩ vừa mới xử lý vết thương giúp Thẩm Kiến Thanh xong, nhìn thấy cô, bác sĩ lập tức cau mày, không vui nói: "Có chuyện gì mà không đợi được, nhất quyết phải nói ngay bây giờ? Bị thương ngoài da cũng là bị thương, lộ xương cũng đau chứ."
Tần Việt cụp mắt, nhìn thấy miếng gạc màu máu bị bỏ đi trên khay: "Tôi xin lỗi."
Bác sinh lạnh lùng nói: "Đừng nói lời này với tôi, cô là người nhà, cô còn chẳng chú ý thì tôi nhọc lòng làm gì cho mất công?"
Bác sĩ sải bước rời đi.
Tần Việt lặng lẽ đứng ở cuối giường, nhìn khuôn mặt đang say giấc của Thẩm Kiến Thanh.
Khu cấp cứu rơi vào yên tĩnh.
Lâu sau, Tần Việt sợ cơn ho sẽ quấy rầy Thẩm Kiến Thanh, muốn đi ra xa như lúc ở Tùy Châu.
Vừa cất bước, giọng nói khàn đặc của Thẩm Kiến Thanh vang lên sau lưng: "Việt ơi, Việt..."
Người mà cô ấy đang tìm kiếm, âm thầm trùng lặp với những gì Tần Việt nghe được từ y tá cách đây không lâu.
"Tôi từng nghe thấy tên của cô, lúc đau đến mức không ngủ được, giảng viên đó hình như đang tìm cô."
Tìm thế nào?
Lúc ấy, Thẩm Kiến Thanh còn chẳng biết biết cô đang ở đâu.
...Không biết cô đang ở đâu, làm sao lại đến Tùy Châu để gặp cô thông qua dự án?
Và cả đêm trong khách sạn, một tuần mà cô ấy nói—— Chị chỉ bận một tuần, chỉ một tuần mà em đã yêu cô ta rồi sao—— Phải chăng, các cô thật sự đã gặp nhau cách đó một tuần?
Hai tay rũ bên thân Tần Việt khẽ run, không biết phải xác minh như thế nào.
Cô không muốn thông minh như vậy.
Các nghi vấn nối đuôi nhau xuất hiện, nhưng đáp án lại xa vời vợi, trạng thái mất cân bằng này sẽ khiến cô liên tục thấy mệt mỏi.
Tần Việt đứng yên đó, hồi lâu, chậm rãi đi đến gần Thẩm Kiến Thanh, lấy một chiếc tai nghe bluetooth ở trong túi ra, đeo vào giúp cô ấy, sau đó giơ tay lên, ngón trỏ nhẹ nhàng xoa xoa những nếp nhăn trên ấn đường của cô ấy.
————
7 giờ sáng, Thẩm Kiến Thanh tỉnh dậy trong giọng hát dịu dàng.
"Đợi đến khi người hiểu tất cả những điều này, mười ngón tay đan chặt vào nhau..." [1]
[1] Bản dịch của Tinh Cầu Tình Ca
Lời ca và giọng hát rất quen thuộc, hình như đã từng nghe ở đâu đó.
Thẩm Kiến Thanh xúc động trước những tâm tư và hồi ức nặng nề.
Chợt, tiếng hát dừng lại, biến thành giọng nói trầm khàn do nghỉ ngơi không đủ của Tần Việt: "Alô."
Chu Tư nói: "Vẫn đang ở khu cấp cứu à?"
Tần Việt: "Ừ."
"Tôi về Tùy Châu trước đây, em đừng lo phía bố tôi, thông báo rồi, ông bảo em cứ yên tâm xử lý chuyện bên đó, có vấn đề gì sẽ gọi điện cho em."
"Cảm ơn."
Chu Tư dừng lại một giây rồi nói: "Tôi không biết người Hạ Tây muốn tìm là giảng viên Thẩm, đêm qua tôi đã nói chuyện với cô ấy rồi, tình yêu được sản sinh trong quá trình chân tình của hai người giao nhau, d*c vọng, ràng buộc đạo đức, hay khoe khoang những hy sinh do tình cảm sâu nặng, không một thứ nào có thể sản sinh ra tình yêu, càng không thể dùng chúng để duy trì mối quan hệ. Lúc đó cô ấy không nói gì, nhưng sáng nay, khi tôi đi tìm cô ấy, lễ tân khách sạn nói cô ấy đã trả phòng rồi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không làm phiền giảng viên Thẩm trong tương lai nữa đâu."
Tần Việt thấp giọng ho vài lần, giọng nói càng khàn hơn: "Cảm ơn chị."
"Cảm ơn tôi làm gì, ngay từ đầu là tôi gây rắc rối cho em mà."
"Cúp đây."
Cuộc gọi kết thúc, sau một hồi im ắng ngắn ngủi, tiếng hạt lại lần nữa vang lên từ trong tai nghe.
Thẩm Kiến Thanh lập tức xác định, là giọng của Tần Việt, vừa quen lại vừa lạ với giọng nói trước kia—— Dịu dàng, thâm tình, du dương, kiềm chế, ca từ... dường như đang cất lên tiếng lòng cô.
Tim Thẩm Kiến Thanh nhói lên, nguyên nhân vì sao những ngày qua, sau khi chìm vào giấc ngủ, cô ấy vẫn gặp ác mộng như thường lệ nhưng lại có thể dễ dàng thoát ra liền trở nên rõ ràng.
Làm gì có chuyện video call với Tần Việt có ma lực.
Là cô không dám ngủ, để hát cho cô ấy nghe.
Đêm nào cũng hát.
Hát mãi đến khi điện thoại cạn pin.
Hôm nay trong bệnh viện, không hát được, cô liền ghi âm trong điện thoại.
Cô biết, giọng của cô, cô nghe được.
Nhưng còn cô ấy.
Đêm qua toàn nói gì đâu không.
Nước mắt nhanh chóng lăn dài từ khóe mắt Thẩm Kiến Thanh.
Trần Vi bước vào, nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân vội vã bỗng khựng lại.
"Giảng viên Thẩm, cô..."
Thẩm Kiến Thanh dùng mu bàn tay che mắt, vừa mở miệng, giọng nói khản đặc khó nghe: "Sao cô lại đến đây?"
Tần Việt liếc nhìn Tần Việt đang đi ra ngoài, nói: "Sư phụ Tần tìm được số điện thoại của tôi qua trang web chính thức của trường, nhờ tôi giúp chăm sóc cô một ngày."
Thẩm Kiến Thanh nắm chặt tay, hỏi: "Cô ấy đâu?"
Trần Vi nói: "Không bảo gì."
Dứt lời, Trần Vi hiển nhiên trông thấy cơ thể Thẩm Kiến Thanh run rẩy, sắc mặt trắng bệch hơn, cô nàng thoáng do dự, ngồi xuống bên cạnh giường nói: "Tôi thấy sắc mặt sư phụ Tần rất tệ, nói một câu ho 2-3 tiếng, chắc là về nghỉ ngơi rồi, cô cũng thế, gặp chuyện lớn thế àm không gọi cho tôi, chúng ta là đồng nghiệp lâu năm vậy rồi mà còn phải nhờ người ngoài lên trang web chính thức, tìm số điện thoại để thông báo à? Cô ấy đã nghỉ việc ở Lĩnh Khoa được 2 năm, không liên lạc lâu lắm rồi, sao lại..."
"Không phải." Thẩm Kiến Thanh ngắt lời.
Trần Vi không hiểu: "Không phải cái gì?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Cô ấy không phải người ngoài."
Trần Vi sững sờ: "Thế thì là gì?"
Thẩm Kiến Thanh nghiêng người, co rúm lại, tiếng nhắc nhở chờ kết nối cuộc gọi trong tai nghe như dùi trống đánh vào cơ thể cô ấy, không nơi nào là không đau: "Người tôi yêu."
"Khụ." Tần Việt ở ngoài cửa kính ho nhẹ, hỏi Mộ Chính Hòe: "Cuộc thử nghiệm ngày hôm nay, giảng viên Thẩm không có mặt thì có ảnh hưởng nhiều không?"
Mộ Chính Hòe thành thật nói: "Nhiều. Giảng viên Thẩm rất tận tâm trong giảng dạy, thường đưa sinh viên đi xem hiện trường, để bọn họ kết hợp lý thuyết với thực hành, lần này giảng viên Thẩm dẫn theo hai sinh viên mới, nếu không có mặt thì sẽ không có ai điều khiển thiết bị của bộ phận cô ấy, nhưng cô cũng không cần quá lo lắng, tài liệu dự án mà giảng viên Thẩm cung cấp rất chi tiết, hôm nay tôi sẽ đưa hai nhà nghiên cứu từ viện 6 đến, để bọn họ đối chiếu tài liệu và làm quen, hẳn là sẽ nắm bắt được rất nhanh."
Tần Việt ho hai tiếng, giọng khàn hàn: "Dự án này có bảo mật không?"
Mộ Chính Hòe nói: "Không."
Tần Việt nói: "Vậy tôi có thể thay giảng viên Thẩm đi được không?"
Mộ Chính Hòe king ngạc: "Cô á?!"
Tần Việt: "Vâng, tôi là sinh viên của giảng viên Chu Học Lễ, Nam Đại, trước đây từng làm việc ở MT, kinh nghiệm về các dự án lớn có thể coi là phong phú, năng lực học tập cũng không tồi, có lẽ sẽ không chênh lệch nhiều với các nhà nghiên cứu của sở 6."
"Không phải tôi nghi ngờ năng lực của cô, thời hạn dự án của 071 rất căng, cô theo kịp được thì chắc chắn là có thực lực." Mộ Chính Hòe ngập ngừng nói: "Sức khỏe của cô ổn chứ? Tôi thấy cô cứ ho mãi, nhưng nhiệm vụ ngày hôm nay của chúng ta rất nặng, có lẽ không có nhiều thời gian cho cô nghỉ ngơi đâu."
Tần Việt nói: "Ổn."
"Vậy được, lát nữa cô thêm WeChat của tôi bằng số này, tôi gửi vị trí cho cô, kết quả thử nghiệm cần có người báo cáo kịp thời cho cô Thẩm, cô ở gần cô ấy, tiện hơn."
"Được, cảm ơn thầy."
"Tôi phải cảm ơn cô mới đúng."
Cúp máy, Tần Việt xác nhận thời gian và địa điểm với Mộ Chính Hòe trên WeChat, nhét điện thoại vào túi và quay trở lại.
Trước cửa có một tấm rèm chắn gió dày, khi Tần Việt giơ tay để vén mở, bỗng cảm thấy cổ tay đau âm ỉ, động tác cô thoáng khựng lại, thu tay về, tẽ chuỗi vòng trên cổ tay ra.
Bên dưới có ba vòng tím bầm rõ nét, là do bị Thẩm Kiến Thanh giữ chặt lúc tâm trạng mất kiểm soát vào đêm qua.
Hẳn cô ấy vẫn chưa biết, Tần Việt cũng vừa mới phát hiện.
Biết, chưa biết, cố ý, vô ý, dường như các cô luôn khiến đối phương tổn thương mà chẳng hề hay biết.
Tần Việt vô thức tiến lên một bước.
Nhớ lại thông tin nhận được từ y tá trước khi ra đón Trần Vi—— Thẩm Kiến Thanh chỉ cần ngưng cử động lung tung thì sẽ không có gì đáng ngại—— Cô nắm tay lại, đội mũ ao phao lên, che khuất đôi mắt kiệt quệ và ảm đạm, sau đó dứt khoát quay người ra khỏi bệnh viện.
Ở bên kia, Thẩm Kiến Thanh đã nghe được toàn bộ cuộc đối thoại giữa Tần Việt và Mộ Chính Hòe, con tim chua chát, dâng trào cảm xúc.
Tần Việt không so đo với cô ấy.
Cô không giận.
"Trần Vi..."
"Tút!"
Trong tai nghe bất chợt vang lên một âm thông báo ngắt kết nối bluetooth ngắn ngủi, cùng với con tim ẩm ướt, nóng bừng và đau nhói của Thẩm Kiến Thanh rơi xuống từ cao trong không trung, cô ấy run rẩy dữ dội, trong chốc lát, viền mặt đã ướt đẫm.
Trần Vi hoảng sợ: "Giảng viên Thẩm, cô sao thế? Đau lắm à?!"
Thẩm Kiến Thanh nhìn trần nhà trắng xóa như người mất hồn, từng chút một siết chặt những tấm bưu thiếp mà Tần Việt đã trả lại, các mạch máu nổi lên trên mu bàn tay, máu theo ống truyền lạnh lẽo chảy ngược lên trên.
"Ngoài cô ấy ra, không có ai thật sự yêu tôi cả, tôi muốn ở bên cô ấy là sai ư? Tại sao mọi người ai cũng muốn ngăn trở?"
"...Tại sao?!"
---------------------------------------------------------------
Cái sự đối đẳng của tác giả ở đây là: Ai cũng bị ngược, ngược không ai thua ai hếc ヽ(*`Д'*||