Khi về đến viện, Tần Việt vừa kịp tham gia hoạt động đón Tết Dương lịch cuối cùng—— Hát quốc ca—— Cô cởi mũ áo phao xuống, sau vai tựa vào khung cửa, rất nhanh đã tìm thấy Tề Dương trong hàng ngũ chỉnh tề.
Cô bé nhỏ nhắn, 10 tuổi rồi nhưng vẫn đứng ở góc hàng ghế đầu tiên, hai tay giữ chặt váy, ánh mắt hoang mang, cơ thể căng cứng, trông rất nhút nhát.
Dù sợ, nhưng khi một người phụ nữ lạ giơ điện thoại lên và bắt đầu quay cô bé, cô bé vẫn cố gắng ngẩng cao đầu, mở miệng, hát theo tiếng đàn piano của giáo viên âm nhạc.
Cảnh tượng này chưa từng xuất hiện trong ấn tượng của Tần Việt.
Từ lần đầu tiên tiếp xúc với Tề Dương, cô bé luôn thu mình lại, không phải lầm lì, trầm lặng thì là gắt gỏng la hét.
"Khụ."
Tần Việt nghiêng đầu tránh cơn gió lạnh bất ngờ ùa vào, ánh nhìn tập trung vào người phụ nữ. Tóc dài rẽ ngôi giữa, buộc đuôi ngựa thấp sát da đầu, đuôi tóc gọn gàng như thể có một đường dao cắt ngang. Diện vest đen, đi giày cao gót cùng màu, trông lịch sự, chỉnh tề nhưng lại không hề cứng nhắc.
Tần Việt nhớ lại một lúc, không nhớ mình đã từng gặp người phụ nữ này ở đâu.
Cách đó không xa, quốc ca kết thúc, Tề Dương làm động tác kéo cắt với ống kính của người phụ nữ lạ.
Sự thân thiết chưa từng có của cô bé khiến Tần Việt lập tức kết luận, người phụ nữ này là bác sĩ tâm lý của Tề Dương—— Từ Tô Du.
Từ Tô Du đút điện thoại vào túi, bước nhanh đến trước mặt Tề Dương, cúi xuống nói gì đó với cô ấy, rồi thấy cô bé mất tự nhiên đặt tay vào tay Từ Tô Du rồi được cô nàng dắt ra ngoài.
Ngang qua đoàn người trong phòng học, bước chân vẫn còn chút gò bó của Tề Dương đột nhiên dừng lại.
Từ Tô Dư tưởng rằng quá đông người, cô bé đang căng thẳng, bèn giơ tay xoa đầu em, cúi xuống trước mắt em, dịu giọng nói: "Hôm nay Dương Dương biểu diễn vô cùng tốt, dì muốn đãi con ăn bánh kem, được không nào?"
Tề Dương không lựa chọn im lặng, hay lén mím môi như thường lệ, mà rút mạnh tay ra, sải bước chạy đi.
Từ Tô Du không nhịn được nhíu mày, đứng thẳng dậy, xoay người, nhìn thấy Tề Dương nhào thẳng về phía trước, ôm lấy người đang co chân tựa vào cửa.
Tần Việt được Tề Dương gần gũi, động tác dựa vào cửa vẫn giữ nguyên, cũng không chọn cúi xuống để tạo tư thế ngang bằng như Từ Tô Du, cô chỉ giơ tay chỉnh lại cổ áo xộc xệch cho Tề Dương, giọng nói bình tĩnh: "Nhà mới khác ở đây, người ở đó chỉ thích một mình em thôi, từ giờ muốn cái gì, muốn ăn gì, em phải mở miệng nói cho cô ấy, đừng cứ im ỉm không ngẩng đầu, để cô ấy buồn, nổi giận cũng đừng cào cắn cô ấy, làm cô ấy bị thương."
Tề Dương bị tự kỷ, nhưng trí lực lại vượt xa các bạn nhỏ cùng chang lứa, em nghe hiểu được những lời này của Tần Việt.
Nghe hiểu rồi liền không khỏi nhớ lại những hình ảnh mình cào cấu cô khi nổi giận trước đây.
Lần nghiêm trọng nhất hẳn là khi tốt nghiệp mẫu giáo, Tần Việt muốn chụp ảnh cho em thì bị em cào rách một mảng thịt trên cẳng tay.
"Xin, xin, lỗi." Tề Dương đỏ bừng mắt, bập bẹ nói.
Trước kia em đã nhiều năm không nói chuyện, bây giờ mới bắt đầu học.
Tần Việt không đáp lại Tề Dương bằng "Không sao", ánh mắt cô dõi theo Tề Dương, dừng lại trên cánh tay trái một lúc, vén tay áo, xoay cẳng tay trắng lạnh, gầy gò một vòng, nói: "Hết đau rồi."
Đáy mắt đỏ bừng của Tề Dương ánh nước.
Tần Việt kéo tay áo xuống, vòng trầm hương chạm vào cổ tay áo, phát ra tiếng động nhỏ bé.
Tề Dương ôm Tần Việt khóc rất lâu.
Từ đầu đến cuối, Tần Việt chỉ dựa vào cửa, không dỗ dành, cũng không giơ tay xoa đầu em và bày tỏ thiện ý như Từ Tô Du.
Những người trong lớp học đã giải tán.
Khi Tề Dương ngừng thút thít, ôm chặt Tần Việt, Tần Việt chớp mắt theo sinh lý, một bóng người xuất hiện trong dư quang cô.
Cô quay qua nhìn, ánh mắt đen láy của Từ Tô Du đang dán chặt vào cô, ấn đường cau chặt, chỉ trong nháy mắt, cô nàng thuận thế cong môi, mỉm cười như gió xuân ấm áp, như thể cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tần Việt.
"Cô là Tần Việt? Thường nghe viện trưởng nhắc đến cô." Từ Tô Du vừa đi tới vừa nói: "Cảm ơn cô đã chăm sóc Dương Dương mấy năm qua, sau này con bé đã có tôi."
Từ Tô Du chìa một tay về phía Tần Việt—— tay trái, nói: "Từ Tô Du, bác sĩ tâm thần của Dương Dương."
Ánh mắt Tần Việt lướt qua tay cô nàng, bắt lấy bằng tay trái: "Tần Việt."
Nụ cười của Từ Tô Du không hơn không kém, vừa đủ lịch sự.
"Có cần tôi tránh mặt, để cô và Dương Dương nói chuyện riêng một lát không?" Từ Tô Du nói.
Tần Việt nói: "Không cần. Tôi đến tìm viện trưởng."
Từ Tô Du mỉm cười: "Vậy tôi cùng Dương Dương thu dọn đồ đạc trước, chiều về nhà còn phải vất vả, phải về sớm."
Tần Việt nói: "Làm phiền rồi."
Từ Tô Du nói: "Không đến mức đó, từ bây giờ con bé là trách nhiệm của tôi."
Từ Tô Du dẫn Tề Dương đi một bước ngoảnh đầu ba lần rời đi.
Tần Việt ngẩng đầu nhìn bầu trời vẫn chưa có ý định nhường chỗ cho cảnh chiều hôm, quay người đi xuống tầng.
Trong văn phòng, viện trưởng đang bận rộn, nghe thấy tiếng gõ cửa, bà cũng không ngẩng đầu: "Mời vào."
Tần Việt đẩy cửa, bước chân hững hờ của cô rất đặc biệt trong viện, viện trưởng lập tức nghe ra, vội đứng dậy nói: "Đến rồi, gặp Dương Dương chưa?"
Tần Việt nói: "Gặp rồi ạ."
"Vậy thì tốt." Viện trưởng đi tới, trìu mến vuốt v3 mái tóc ngắn của Tần Việt: "Lại gầy rồi, chắc chắn là không ăn uống tử tế."
Tần Việt không phản ác, mặc cho viện trưởng dạy dỗ cô với vẻ mặt hung dữ.
4 giờ, sân thể dục bỗng vang lên tiếng còi.
Viện trưởng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nói với Tần Việt đang theo tới: "Đó là Tiểu Tôn, giáo viên thể dục vừa mới được phân tới vào tháng trước, nhiều trò, nhiệt tình, bọn trẻ đều rất thích cậu ấy."
Tần Việt "vâng" một tiếng, qua tấm kính, nhìn thấy anh ta đang biểu diễn bài thể dục phát thanh được biên soạn bằng bài nhạc thịnh hành cho bọn trẻ, những động tác cường điệu khiến cả sân thể dục rộn ràng tiếng cười.
"Giai Nguyệt ở kia." Viện trưởng chỉ tay nói.
Tần Việt bị cận thị, không thể nhìn rõ hẳn, chỉ mơ hồ trông thấy cô bé đang bước đi, rất lưu loát, hoàn toàn khác với bộ dạng lần mò cũng sẽ ngã của trước đây.
Viện trưởng nói: "Từ khi có gậy trắng, Giai Nguyệt trở nên hòa đồng hơn, hoạt động gì con bé cũng sẽ đến để lắng nghe sự náo nhiệt. Phải rồi, có phải ta vẫn chưa nói với chuyện này không?" Viện trưởng hỏi.
Hai tay đút trong túi của Tần Việt nắm chặt, nói: "Chưa ạ."
"Sắp nghỉ hưu, nhiều việc phải bận lòng quá, bận tối mắt tối mũi." Viện trưởng cảm khái nói: "Đã là chuyện hơn 2 tháng trước rồi, có người ẩn danh gửi một cây gậy trắng, nói là dành cho Giai Nguyệt. Hồi đầu, mấy giáo viên còn lo có vấn đề, thay phiên nhau cầm gậy đi dạo trong viện 4-5 ngày mới cho Giai Nguyệt dùng thử, con đoán xem kết quả như thế nào? Cứ như được đo ni đóng giày cho con bé vậy." Giọng điệu của viện trưởng đột nhiên trở nên kích động: "Chiều cao, trọng lượng hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một bé gái 8 tuổi, cầm lâu cũng không thấy nặng, âm thông báo đồng bộ còn mời người thu âm, nghe con gái của thầy Lý nói, rất giống giọng của một người dẫn chương trình rất nổi tiếng trên kênh thiếu nhi tỉnh, thật sự rất có tâm."
"Chỉ là không biết rốt cuộc là ai đã gửi gậy trắng, dù sao cũng phải để Giai Nguyệt trực tiếp nói cảm ơn chứ."
Tiếng thở dài của viện trưởng như một bàn tay vô hình bóp cổ Tần Việt.
Y tá của bệnh viện công nghệ cao nói Thẩm Kiến Thanh rơi xuống cống là vào mùa thu năm ngoái, cô ấy đã bắt đầu thử nghiệm gậy trắng ít nhất từ lúc đó, đến mùa đông năm nay gửi tới viện, tổng cộng mất hơn 1 năm.
Trong thời gian này, liệu có phải cô ấy vẫn còn bị ngã nữa không?
Ngã bao nhiêu lần, ngã nặng như thế nào, không ai biết.
Nếu không có Hạ Tây, có lẽ ngay đến bản thân chuyện này cô cũng sẽ không biết.
Trái tim của Thẩm Kiến Thanh, tình yêu của cô ấy sẽ mãi mãi là ẩn số.
Nhưng sự "ích kỷ" chỉ dành riêng cho Phạm Giai Nguyệt của cô ấy lại bị rất nhiều người chỉ trích—— Hạ Tây, viện trưởng, và có lẽ cả những người cô không biết.
"Khụ khụ..." Tần Việt co rúm vai mà ho.
Viện trưởng đau lòng, cẩn thận vỗ lưng cô.
Tần Việt cúi đầu nhìn Phạm Giai Nguyệt trên sân thể dục, ánh sáng bạc lấp lánh như tuyết vỡ lững lờ trong đôi mắt cô.
Rất nhanh sau, cơn ho đã ngừng, Tần Việt chậm rãi nói: "Là giảng viên Thẩm"
Viện trưởng không hiểu: "Giảng viên Thẩm làm sao?"
Tần Việt nói: "Gậy trắng là do giảng viên Thẩm gửi."
Viện trưởng kinh ngạc: "Thật sao? Sao con bé không nói?"
Tần Việt nói: "Bọn con cãi nhau."
Viện trưởng sững sờ: "Cãi nhau?" Bà không hiểu hai thứ này có liên quan gì.
Tần Việt tiến lên một bước, tay trái chống trên bậu cửa sổ lạnh lẽo: "Quốc khánh năm kia, con đã nói với viện trưởng rằng con thích một người, nhưng trong lòng người ấy có một số trở ngại mà con không thể động vào, con nôn nóng, mắc một số sai lầm, khiến người ấy tức giận, 2 năm qua, bọn con không gặp nhau, những chuyện mà cô ấy làm, con chỉ vừa mới biết."
Lời của Tần Việt thoạt nghe có vẻ không nhất quán, viện trưởng ngẫm nghĩ một lát, khó tin nói: "Ý con là, người con thích là Tiểu Thẩm?!"
Tần Việt: "Là cô ấy."
Viện trưởng sửng sốt, bỗng liên kết được những gì Tần Việt đã nói 2 năm trước với những lời ngày hôm nay.
"Viện trưởng có còn nhớ con từng nhờ viện trưởng giữ giúp con một bức tranh không?"
"Nhớ chứ, mùa đông năm 4 tuổi, con còn chưa khỏi bệnh đã bám lấy cô giáo mỹ thuật đòi dạy con vẽ mặt trời, vẽ người, vẽ cả trăm trang mới chọn được một bức ưng ý rồi nhờ ta giữ nó cẩn thận giúp con, nói rằng đợi mùa xuân tới sẽ tặng cho chị gái kia." "Viện trưởng, con tìm thấy chị ấy rồi."
"Viện trưởng, con tìm được chị ấy rồi."
"Nói chuyện với chị ấy rồi."
Nhưng...
"...Không muốn chị ấy nhớ."
Chẳng trách Tần Việt không muốn người mình nhung nhớ nhiều năm nhớ đến mình.
Chẳng trách Thẩm Kiến Thanh khi nghe tin về Tần Việt lại có phản ứng bất thường như vậy.
Viện trưởng ngạc nhiên nhìn Tần Việt: "Nhưng cô ấy là phụ nữ mà!"
Tần Việt nói: "Cũng là chị gái đã ôm con hồi nhỏ và giúp con bắt đầu lại năm 18 tuổi."
"Việt à..."
"Viện trưởng, vào giây phút chị ấy bế con để chạm vào mặt trời, con đã khắc ghi chị ấy rồi, sau đó lại vẽ chị ấy rất nhiều lần, muốn quên đi rất khó, muốn thích..."
"Thì chỉ cần nhìn một lần là đủ." Tần Việt nói.
Viện trưởng không nói nên lời, bà đã ngoài 50, đây là lần đầu tiên tiếp xúc với người đồng tính gần như vậy, không thể không sửng sốt, nhưng nghĩ đến tính khí và tính tình của Tần Việt, nghĩ đến 14 năm cô nằm bên cửa sổ văn phòng đợi Thẩm Kiến Thanh, bà lại thấy việc cô không thích ai hơn Thẩm Kiến Thanh càng hợp tình hợp lý hơn, còn Thẩm Kiến Thanh...
Viện trưởng lo âu nhìn Tần Việt một lúc lâu rồi xoay người đi đến cạnh bàn, từ trong ngăn kéo lấy ra bức tranh Tần Việt nhờ bà giữ giúp, đưa ra trước mặt Tần Việt nói: "Nếu con sớm nói người con thích là Tiểu Thẩm, thì mỗi lần con bé tới, ta đã bảo con bé vào ngồi một lúc rồi."
Tần Việt cúi đầu, ngơ ngẩn nhìn bức tranh đã bị mình vứt đi 2 năm trước, không phản ứng được gì.
Viện trưởng nói: "Tiểu Thẩm nhặt về đấy."
"Buổi tối ngày con rời đi, ta đã nói với con bé một chút chuyện về con, sau khi con bé nghe xong, bị kính cứa đứt tay cũng phải đi nhặt trong thùng rác, vài ngày sau mang một chiếc khung ảnh mới đến, dùng máy tính của con một lát, sau đó đưa khung ảnh cho ta, bảo ta bảo quản tiếp, nói một ngày nào đó trong tương lai, con nhất định sẽ sẵn sàng kể với con bé câu chuyện về bức tranh này." Qua ánh chiều ta đang đến gần, viện trưởng lau một hạt bụi trên kính bằng lòng bàn tay, "Khi đó ta không hiểu những lời của Tiểu Thẩm, chỉ nghĩ những thứ con trân trọng nhiều năm quả thật không nên tùy tiện vứt bỏ nên cứ giữ mãi, bây giờ xem như là hiểu ra rồi—— Việt à, người yêu làm gì có chuyện không cãi cọ, con yêu con bé và con bé cũng yêu con thì sẽ không vấn đề gì không bỏ qua được, không có mâu thuẫn gì không giải quyết được."
Nói xong, viện trưởng lại đưa khung ảnh cho Tần Việt.
Tần Việt đưa tay nhận lấy, nhìn thấy người con gái trong nét vẽ non nớt và khuôn mặt của Thẩm Kiến Thanh chồng lên nhau.
Thì ra Thẩm Kiến Thanh đã biết cô vứt bỏ "cô ấy".
Đây phải chẳng cũng là một nguyên nhân khiến cô ấy trở nên lo được lo mất?
Liệu cô ấy có có nghĩ: Người đã quyết định vứt bỏ mình, vẫn sẽ ngoảnh lại chứ?
Đồng tử trầm lặng của Tần Việt dâng trào mây gió, trầm giọng nói: "Vừa rồi viện trưởng nói nếu con sớm nói viện trưởng người con thích là giảng viên Thẩm thì sẽ bảo cô ấy vào ngồi. Cô ấy thường xuyên đến hay sao ạ?"
Viện trưởng gật đầu: "Ừ, đều là vào buổi chiều, lần nào cũng đứng ở cổng, từ xa nhìn phòng học nhạc mà thất thần, cũng không đang nhìn cái gì nữa."
Đang nhìn con.
Tần Việt thầm nói.
Ngày Thẩm Kiến Thanh lần đầu tới viện phúc lợi, cô bị bọn trẻ ở viện quấn lấy, chơi đàn ở trong phòng học nhạc rất lâu.
Ngày hôm ấy, mỗi lần buông phím đàn, cô đều nghĩ đến Thẩm Kiến Thanh, sợ cô ấy vẫn còn đang tức giận vì mình che giấu lý do nôn mửa thật sự, nghĩ lý do vì sao cô ấy chậm chạp không hồi đáp tin nhắn WeChat nhận sai "úp mặt vào tường" của mình, hốt hoảng lo sợ, đứng ngồi không yên cả ngày.
Cuối cùng vẫn nhịn không gọi điện cho Thẩm Kiến Thanh, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của cô ấy.
Cô còn tưởng rằng Thẩm Kiến Thanh sẽ không bao giờ biết rằng một người trở nên phức tạp và trầm tĩnh bởi thùng thuốc nhuộm lớn của xã hội như Tần Việt lại có tâm sự ngây thơ của một thiếu nữ vào mùa hè năm đó.
Nhưng viện trưởng lại nói: "Có lần ta từ bên ngoài về gặp được Tiểu Thẩm, tiện miệng hỏi con bé đứng ở ngoài làm gì, không biết con bé có nghe thấy hay không, cứ như đang độc thoại, nói là 'Tại sao mình không phát hiện ra rằng những tâm sự của cô ấy có liên quan đến mình sớm hơn?'."
Hành vi của cô ấy khẳng định một câu nói: Con người ta sau khi mất đi mới giỏi tưởng niệm.
Mỗi lần đứng trước cổng viện phúc lợi, cô ấy sẽ nhớ lại cảnh tượng mình bắt gặp bên khung cửa sổ phòng dạy nhạc khi lần đầu đến đây—— Tần Việt mỉm cười rạng rỡ khi tương tác với bọn trẻ, mọi cảm xúc đều rất sinh động, nhưng ngay khi cúi đầu, cô liền sẽ lập tức trở nên lầm lì, trầm tính.
Khi đó, cô ấy nhận định rằng trong lòng Tần Việt nhất định chứa đựng rất nhiều chuyện, nhưng đến khi xa cách mới muộn màng nhận ra, những chuyện ấy có lẽ đều liên quan đến bản thân mình.
...
Phòng thuê, Thẩm Kiến Thanh ăn mặc phong phanh, đứng bên cửa sổ mở toang xem phiếu giao hàng điện tử của gậy trắng.
Vừa rồi Trần Vi gọi điện cho cô ấy, trước tiên hỏi thăm sức khỏe cô ấy, sau đó nhắc nhở cô ấy một lần nữa: "Giảng viên Thẩm, tôi không biết rốt cuộc cô có chuyện gì, xung quanh cô có ai, nhưng mơ mơ hồ hồ không phải là tình yêu, chia sẻ vui buồn mới là tình yêu. Cô đau lòng cho sư phụ Tần, muốn bảo vệ cô ấy, cho cô ấy môi trường trong sạch, điều này không có gì sai, nhưng sao cô không thử đặt mình vào vị trí của sư phụ Tần, nghĩ xem liệu có phải cô ấy cũng muốn bảo vệ cô hay không, cô ấy nhìn thấy cô bị thương, liệu có phải cũng rất đau lòng hay không?"
...Có, đau lòng đến nổi giận.
Nhưng không cần nhắc đến phần liên quan đến Quan Hướng Thần, cô nàng là một người bạn thân, một lòng vì cô, không nên vì những lời không hề sai mà nảy sinh bất hòa.
Còn những thứ khác quá ghê tởm, một người khác... có thể ảnh hưởng đến tương lai của cô, vẫn nên không đề cập...
Cô ấy vốn không muốn nói "Chị yêu em" với Tần Việt sớm đến thế.
Cô ấy chuẩn bị đủ thời gian cho mình để mọi chuyện lắng xuống, sau đó sẽ đi đón Tần Việt về nhà bằng tấm lòng tha thiết nhất.
Sự xuất hiện của Chu Tư khiến cô ấy lo lắng.
Cô ấy chỉ tập trung giữ lấy Tần Việt mà bỏ quên kế hoạch.
Để rồi bây giờ, sứt đầu mẻ trán.
Thẩm Kiến Thanh ngoảnh lại nhìn tuyết bay lả tả, tắt màn hình điện thoại, nhặt lại điếu thuốc bị mình tự tay vứt vào thùng rác cách đó không lâu.
————
Khi Tần Việt từ trên tầng đi xuống, hoàng hôn đã lấn át một góc trời, cô đội mũ lên, nghênh đón gió tuyết bước ra ngoài.
Ở cổng, Từ Tô Du vừa mới xếp xong hành lý của Tề Dương, đang định đóng cốp xe.
Tay phải cô nàng cầm điện thoại, theo bản năng giơ tay trái lên.
Cốp xe không được kéo xuống.
Cô nàng như chán ghét liếc nhìn tay trái, kẹp điện thoại ở bả vai rồi chuyển thành tay phải để đóng.
"Cộp!"
Từ Tô Du tựa vào cạnh xe, tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Khoảng 2 phút sau, cuộc gọi kết thúc, Từ Tô Du cất điện thoại, đi về phía ghế lái.
"Bác sĩ Từ, khoan đã." Tần Việt nói.
Từ Tô Du quay đầu, mỉm cười lịch sự: "Cô Tần có chuyện gì à?"
Tần Việt đi tới nói: "Có phải cô biết tôi không?"
Từ Tô Du cười nói: "Lúc ở trong phòng học, hình như tôi có nói, viện trưởng thường xuyên nhắc đến cô mà."
Tần Việt nói: "Viện trưởng sẽ không nói tôi thuận tay trái."
Hồi nhỏ, cô đã bị chế giễu vì viết bằng tay trái—— "Cái đứa thuận tay trái kia là ma ốm đó"—— Sau khi biết được, viện trưởng nghiêm khắc phê bình người truyền ra câu nói này, quay qua an ủi cô rằng tay trái không có gì khác thường cả, nhưng vẫn sẽ vô thức tránh đề cập với người lạ.
Vì vậy, Từ Tô Du không thể biết được cô thuận tay trái từ viện trưởng, để rồi khi bắt tay với cô lại chọn cùng tay trái giống cô.
Hơn nữa, tay trái của Từ Tô Du dường như có khiếm khuyết, cô nàng ghét tay trái của mình nên càng không thể chủ động để lộ nó trước người khác.
Nhưng cô nàng lại làm vậy, còn để lại trên người cô một ánh nhìn sâu thẳm đầy u tối.
Từ Tô Du là người thông minh, Tần Việt đã nói đến vậy, cô nàng còn vòng vo nữa thì không thích hợp.
"Phải," Từ Tô Du nói, "Tôi biết cô."
Tần Việt: "Biết qua ai?"
Từ Tô Du: "Cô Tần thông minh như vậy, có thể đoán thử."
Từ Tô Du tựa trở lại xe, mỉm cười nói: "Tôi là bác sĩ tâm lý, có đạo đức nghề nghiệp của tôi, có một số lời không thể tùy tiện nói ra, nhưng nếu là cô Tần tự đoán ra, thì không phải chuyện liên quan đến tôi."
Lời của Từ Tô Du đầy ẩn ý, Tần Việt nhìn cô nàng, một bông tuyết vô tình đậu trên lông mi cô, cô nói: "Giảng viên Thẩm."
"Tạch!" Từ Tô Du búng ngón tay trắng trẻo, "Cô quả nhiên thông minh như cô ấy nói."
Gió thổi lay động hàng cây, tóc Tần Việt bị thổi vào mắt. Cô nhắm mắt lại, nghe thấy mình hỏi: "Cô ấy bị làm sao?"
Từ Tô Du nói: "Không sao cả, có chút lo âu thôi."
"Tại sao lại lo âu?"
"Cô không biết à?"
"..."
"Xem ra không biết tất cả."
Từ Tô Du mở cửa xe, nói với Tề Dương đang nhìn ra ngoài: "Ở đây đợi dì, dì nói chuyện với chị con mấy câu."
Tề Dương lén nhìn Tần Việt, ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Tô Du đóng cửa lại, bước lên vỉa hè.
Tần Việt theo sau 2 bước.
Đi đến bên vách tường, Từ Tô Du quay người lại, nụ cười trên khuôn mặt đã biến mất: "Tôi nói rồi, tôi có đạo đức nghề nghiệp của tôi, vậy nên trước khi trả lời câu hỏi của cô, tôi có thể xác nhận hai chuyện với cô trước không?"
Tần Việt nói: "Được."
"Một, cô và Thẩm Kiến Thanh tái hợp rồi?"
"Đúng."
"Hai, tại sao lại tái hợp?" Từ Tô Du hỏi.
Đầu óc Tần Việt trống rỗng trong một khoảnh khắc, nhớ lại đêm trong khách sạn: "... Cô ấy tưởng tôi yêu người khác."
Từ Tô Du: "Quả nhiên."
Từ Tô Du lấy thuốc và bật lửa từ trong túi áo khoác ra, hỏi Tần Việt: "Có phiền không?"
Tần Việt nói: "Không phiền."
Từ Tô Du thuần thục rút một điếu thuốc ra châm lửa, rít hai hơi: "Nếu các cô đã tái hợp, thì cô chính là người nhà của cô ấy, kể cho cô nghe chút chuyện về cô ấy sẽ không vi phạm đạo đức nghề nghiệp."
Tần Việt ngước mắt, im lặng một lúc ngắn ngủi, sau đó mặc kệ cảm giác chua xót âm ỉ trong lồng ngực, biết rõ vẫn hỏi: "Cô ấy biết tôi sẽ đi 071?"
Từ Tô Du cười ngắn một tiếng, hơi ngửa đầu hút thuốc: "Biết. Cô ấy vẫn luôn biết cô đang ở đâu, đang làm gì."
"Làm sao biết được?"
"Tìm chứ sao."
Từ Tô Du nói: "Người biết cô đi đâu không nói cho cô ấy biết, cô ấy chỉ đành tự mình tìm, tìm 7-8 tháng, từ những công xưởng nhỏ không có bảo hiểm xã hội cho đến những nhà máy lớn, từ xí nghiệp đến trường học, cô ấy dùng mọi quan hệ đã tích lũy trong nhiều năm từ công việc, mãi đến khi kết thúc đăng ký nghiên cứu sinh năm thứ 2, từ văn phòng tuyển sinh Nam Đại biết được cô đã vào Nam."
"Sau đó, cô ấy sẽ đến đó thăm cô, miễn là có thời gian, bất kể mưa nắng."
Giọng nói của Từ Tô Du rất nhẹ nhàng, nhưng Tần Việt nghe lại như thể nặng nề hơn cả hoàng hôn dồn nén nơi chân trời, đôi môi khô của cô mấp máy, hỏi câu hỏi chưa từng nhận được câu trả lời từ Thẩm Kiến Thanh: "Đến thăm tôi, tại sao không gặp tôi?"
"Không dám. Có người nói cô ấy không xứng, cô ấy muốn làm nhiều việc hơn cho cô trước khi gặp cô," Từ Tô Du nói: "Còn có người ngăn cản."
"Ai?"
"Cô hỏi người nào?"
Tần Việt nói: "Ai nói cô ấy không xứng, còn ai ngăn cản nữa?"
Từ Tô Du nghiêng đầu nhìn Tần Việt, nói: "Người trước Thẩm Kiến Thanh không cho nói, người sau tôi không biết, tôi chỉ nhớ một ngày cuối tuần của mùa đông năm ngoái, thời gian đáng lẽ ra cô ấy đang ở trong Nam với cô, cô ấy bỗng nhiên chạy đến chỗ tôi—— Ướt nhẹp từ đầu đến chân, tóc đóng băng, lạnh đến mức toàn thân run rẩy—— Mở miệng nhưng lại không bảo tôi tìm cho cô ấy quần áo khô để thay, mà lấy từ trong túi ra mười mấy hạt trầm hương, hỏi tôi có thể giúp cô ấy xâu lại được không."
"Cô ấy nói dây bị giằng đứt, một phần rơi xuống sông, không nhặt lại được."
————
Từ Tô Du không có kỹ thuật, cũng không có dụng cụ, cô nàng nhờ lễ tân gói hạt lại rồi đi đến trung tâm thương mại gần đó.
Có một cửa hàng cũ sửa chữa đồ trang sức ở đó.
Trong văn phòng, Từ Tô Du pha trà nóng cho Thẩm Kiến Thanh, hỏi cô ấy: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Thẩm Kiến Thanh run rẩy cả người, môi tím tái, ngồi đó như thể người mất hồn rất lâu rồi mới nói: "Tô Du, nếu có người uy hiếp chị bằng thứ quan trọng nhất của chị, ngăn cản chị đến với người mình thích, nhưng vào giây phút chị sắp chết đuối, toàn bộ tâm trí chỉ có cô ấy, chị sẽ chọn cúi đầu, không đến với người ấy, hay kéo người ấy xuống địa ngục cùng mình?"
Từ Tô Du trầm giọng: "Rốt cuộc là làm sao?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Tôi vẫn muốn ở bên cô ấy."
Từ Tô Du: "..."
Thẩm Kiến Thanh chìm đắm trong tự vấn tự đáp, khiến Từ Tô Du không để cắt ngang, cô nàng chỉ có thể lấy lùi làm tiến, lại đắp chăn cho Thẩm Kiến Thanh, nói: "Sự uy hiếp này không thể hóa giải sao?"
Thẩm Kiến Thanh: "Có lẽ là có thể, nhưng tôi không dám đánh cược."
"Sau khi chị tôi qua đời, tất cả những gì tôi có chỉ là một căn nhà, một khoản tiền, và một công việc có thể coi là tử tế."
"Cô ấy đến, tôi có người để yêu."
"Tôi chỉ có cô ấy."
"Làm sao dám lấy cô ấy ra đánh cược?"
"Tô Du, tôi là một kẻ hèn nhát..."
"Vào giây phút phát hiện có thể cô ấy không thật lòng yêu tôi, phản ứng đầu tiên của tôi không phải là đi xác thực, mà là trả thù; giờ đây nguy cơ quay trở lại, tôi vẫn khoanh tay bó gối."
Từ Tô Du có thể hiểu được.
Chẳng phải là yêu đến tột cùng mà sinh ra sợ hãi hay sao?
Lần trước sợ mình tổn thương, lần sau sợ đối phương thương tổn.
Cô nàng chỉ là bác sĩ tâm lý, chữa được bệnh tâm lý, nhưng không chữa được trở ngại hiện thực.
"Vậy thì chờ đợi đi." Từ Tô Du nói.
Thẩm Kiến Thanh ngẩn ngơ: "Chờ đợi?"
Từ Tô Du nói: "Ừ, uy hiếp không phải mãi mãi sẽ là uy hiếp, chỉ cần em đủ kiên nhẫn, rồi sẽ có một ngày chờ được cơ hội."
Thẩm Kiến Thanh im lặng, khi hơi ấm ở miệng ly dần biến mất, cô ấy nói: "Nếu chờ lâu quá, cô ấy yêu người khác thì phải làm sao?"
————
Từ Tô Du hít một hơi thuốc thật sâu, chậm rãi thở ra: "Từ tìm cô đến chờ cô, Thẩm Kiến Thanh đã kiên nhẫn được 2 năm rồi, kinh nghiệm rất phong phú, tôi tưởng rằng lần này cô ấy đi Tùy Châu gặp cô, vơi bớt đi nỗi nhớ, quay về sẽ có thể tuần tự tiếp tục chờ một cơ hội tái hợp với cô, ai ngờ chuỗi hạt tôi giúp cô ấy xâu lại chạy lên tay cô."
Khi Tần Việt vén tay áo cho Tề Dương xem cẳng tay, Từ Tô Du liền biết Thẩm Kiến Thanh đã nôn nóng vì điều gì đó.
Cô ấy chịu đựng được việc không gặp mặt và không lộ diện, chỉ nhìn một người ở khoảng cách an toàn, vậy làm sao lại dễ dàng phá vỡ kế hoạch lần nữa có lại cô?
Từ Tô Du đoán được nguyên nhân gần như chỉ trong một cái chớp mắt—— Thẩm Kiến Thanh sợ Tần Việt yêu người khác, cuối cùng vẫn bị con dao này đâm trúng, ngoài tái hợp, cô ấy không có cách nào khác để khiến bản thân yên tâm—— Nhưng tái hợp quá sớm, sợ rằng những mối đe dọa sẽ đến như dự đoán, hơn nữa, áp lực lớn như vậy, biết bao trăn trở, cuộc hội ngộ của các cô ngọt ngào làm sao cho được?
Từ Tô Du hút thuốc, ánh mắt lại lần nữa trở nên u tối sâu thẳm.
Bên cạnh cô nàng, Tần Việt cứng đờ trong trời băng đất tuyết.
Hiểu hết rồi.
Thẩm Kiến Thanh giữ im lặng, cô ấy lo được lo mất.
Tương lai của cô ấy chỉ có một mình cô, làm sao dám không che giấu, cẩn thận từng ly từng tí để giữ kín?
Cô ấy bị người khác đả kích là không xứng đáng, đồng thời bị người khác uy hiếp, cô ấy chịu đựng biết bao áp lực để bù đắp cho cô, nhìn cô từ nơi xa, nhưng rồi vẫn để cô "yêu người khác", làm sao không lo được lo mất, suy sụp, mất kiểm soát cho được?
Cô ấy còn lừa dối cô rằng giây phút cận kề cái chết ấy chỉ là một giấc ngủ sâu không thể thức tỉnh...
Tần Việt nắm chặt chuỗi vòng trên cổ tay, như thể cảm nhận được sự bất lực của Thẩm Kiến Thanh khi nhảy xuống sông để nhặt chúng.
"Việt, đây là đồ chị mua cho em, sau này dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không được bỏ nó."
"Ngày nào cũng phải đeo, ngoại trừ đi tắm, không được tháo xuống một giây phút nào."
"Phải giấu kỹ, không được để người khác nhìn thấy."
Những lời Thẩm Kiến Thanh nói khi đeo chuỗi hạt cho cô dường như chỉ mới ngày hôm qua, cô đoán phần còn thiếu có lẽ liên quan đến 2 năm không rõ ràng của Thẩm Kiến Thanh, nhưng không sao đoán được rằng đó là mối liên quan lạnh giá và ngột ngạt đến thế.
Là ai đã giằng đứt chuỗi dây của cô ấy?
Ai đang uy hiếp cô ấy? Lấy gì ra để uy hiếp?
Gió trên mặt Tần Việt như dao cắt.
Từ Tô Du nhìn thấy động tác của Tần Việt qua dư quang, dập thuốc, nói: "Tần Việt, đứng thẳng lên, có những chuyện Thẩm Kiến Thanh không nói cho cô, ngoài vì muốn bảo vệ cô, còn là vì sợ cô sẽ gục xuống như bây giờ. Cô ấy làm nhiều điều như vậy, là vì muốn cô tha thứ cho cô ấy, muốn cô vui vẻ, muốn cô quay lại với cô ấy vào một ngày nào đó, không phải vì muốn cô đau lòng, khổ sở. Cô nói cô ấy ngốc nghếch cũng được, tự mình cho là đúng cũng được, nhưng đưng bao giờ quên một điều—— Để người phụ nữ này yêu một người, đặc biệt là yêu người cùng giới, là rất khó khăn."
Tim Tần Việt như bị một cây búa nặng nề giáng xuống, phát ra tiếng động lớn chói tai.
Tất cả những gì nghe được và khám phá được sau khi hội ngộ cứ lặp lại trong đầu cô, cuối cùng tạm dựng tại cơ thể đầy thương tích của Thẩm Kiến Thanh.
Cô chống tay vào tường, đứng thẳng người, nói: "Trước đây tôi là một người rất đàng hoàng, vì toan tính, cô ấy mới dễ dàng yêu tôi, nếu tôi muốn biến trở lại như xưa, lược bỏ một vài quá trình phức tạp và rắc rối, để quan hệ của chúng tôi phục hồi như ban đầu một cách nhanh nhất, liệu cô ấy có tức giận không?"
Từ Tô Du nói: "Đối với Thẩm Kiến Thanh của hiện tại, chỉ cần cô không bỏ đi, cho dù lấy cả mạng sống của cô ấy ra tính toán, cô ấy cũng sẽ không nói 'Không'."
Tần Việt gật đầu: "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết những chuyện này."
Từ Tô Du giơ tay: "Tôi coi Thẩm Kiến Thanh như bạn bè, không muốn nhìn cô ấy có ngày tự ép mình phát điên." Còn Tần Việt thì đủ thông minh, có thể nhìn thấu quan hệ giữa cô nàng và Thẩm Kiến Thanh chỉ bằng một bàn tay, nói với cô những điều này, có lẽ sẽ không trở thành gánh nặng đối với Thẩm Kiến Thanh.
Từ Tô Du âm thầm thở phào, nói với hàng ghế sau: "Ở một mình khá cô quạnh, tôi cũng nên cảm ơn Thẩm Kiến Thanh đã khiến tôi chăm sóc Dương Dương thay cô."
Dứt lời, Từ Tô Du đi đến bên cạnh thùng rác vứt đầu lọc, nói: "Đi nhé."
Tần Việt: "Tạm biệt."
Từ Tô Du đi vòng từ sau xe ra ghế lái, trước khi lên xe, cô nàng gõ lên nóc xe, nói: "Trước tiên đừng động đến những chuyện cô ấy muốn che giấu, cô ấy muốn bảo vệ cô, hơn nữa chúng ta cũng không biết mối đe dọa mà cô ấy tiếp nhận là gì, sự đàng hoàng của cô có thể bắt đầu từ việc nắm tay cô ấy. Từ sau khi nhặt những hạt cườm dưới sông vào mùa đông năm đó, tay chân cô ấy thường lạnh lẽo quanh năm."
Từ Tô Du nghiêng người bước vào xe, vết bánh xe từ từ in hằn trên nền tuyết, trải dài đến khi không thể nhìn thấy, Tần Việt xoay người đi về phía ga tàu điện ngầm.
Sắp đến giờ cao điểm tan sở, cô muốn trở về trước khi trời tối, ngồi tàu điện ngầm là lựa chọn an toàn nhất.
Tần Việt đi càng lúc càng nhanh.
Hiện tại cô nóng lòng được gặp Thẩm Kiến Thanh, muốn giống như trước kia, làm thùng rác của cô ấy, cũng làm liều thuốc chữa lành của cô ấy.
Đi ngang qua tủ điện, bước chân vội vã của Tần Việt bỗng dừng lại.
Quan Hướng Thần tan ca trưa, đang vội đến tiễn Tề Dương đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt: "Việt, xin lỗi, người nói giảng viên Thẩm không xứng với em là chị, chị đã nói lúc em rời đi, cô ấy khó khăn lắm mới đến được Tùy Châu để gặp em, chị vẫn còn nói."
Biểu cảm của Tần Việt rất bình tĩnh.
Cô đã thông minh lên, có thể phân tích rất nhiều điều.
Ví dụ như ai là người biết tung tích của cô—— Viện trưởng, Quan Hướng Thần.
Ví dụ như người đả kích Thẩm Kiến Thanh, nhưng Thẩm Kiến Thanh lại không cho Từ Tô Du nói là người có gì đó đặc biệt—— Rất quan trọng đối với cô.
Một ví dụ khác, hôm nay viện trưởng mới biết cô thích Thẩm Kiến Thanh.
Người còn lại là ai, không cần nói cũng biết.
"Hướng Thần, có thể cho nói lại những gì chị nói với cô ấy cho em không?" Tần Việt nói: "Biết rồi, em mới có thể nghĩ cách khiến cô ấy quên đi."
Quầng mắt Quan Hướng Thần ửng đỏ: "Chị, chị nói rất quá đáng."
Tần Việt nói: "Ừ, em đang nghe đây."
Ngữ khí của cô bình tĩnh và chậm rãi, không chút oán giận.
Quan Hướng Thần như bị bạt tai một cái thật mạnh, trên mặt đau rát, cô nàng cắn chặt răng, bắt đầu nhớ lại.
...
2 năm qua, Quan Hướng Thần và Thẩm Kiến Thanh gần như không qua lại, vừa rồi nghe được những lời của Từ Tô Du, cô nàng mới biết Thẩm Kiến Thanh đã làm những gì cho Tần Việt.
Cô nàng hận chính mình muốn chết, ra vẻ khôn ngoan ra mặt cho Tần Việt, cuối cùng cũng chỉ khiến cô càng thêm khổ sở.
"Việt, chị xin lỗi," Quan Hướng Thần nước mặt đầy mặt, "Chị không biết cô ấy có thể làm đến mức này vì em."
Tần Việt nói: "Em cũng mới biết gần đây."
"Việt..."
"Cô ấy không nói, cũng không cho người khác nói chính là không trách chị, chị không cần tự trách."
"Vậy còn em? Em có trách chị không?"
"..." Tần Việt nói: "Chị là bạn tốt nhất của em, cô ấy là người em yêu nhất."
Chị ức hiếp cô ấy, em sẽ trả lại.
Tần Việt vội vã đi một mạch, khi đến dưới tầng khu dân cư thì trời đã tối, cô vừa chạy vào trong vừa lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Kiến Thanh, ra khỏi thang máy mới được cô ấy nghe máy: "Alô."
Tần Việt thở dốc nói: "Giảng viên Thẩm, em về rồi."
Dứt lời, Tần Việt lấy chìa khóa ra mở cửa.
Thẩm Kiến Thanh đi đôi dép bông do cô đặt ở cạnh giường trước khi rời đi, đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Đột nhiên nhìn thấy Tần Việt xuất hiện, cô ấy có chút hoảng hốt.
Lồng ngực Tần Việt phập phồng, cô đi tới cầm lấy điếu thuốc của cô ấy, đưa vào miệng rít một hơi, ho sặc sụa.
Nghe vậy, Thẩm Kiến Thanh hồi thần, sắc mặt khó coi giật lấy điếu thuốc, vỗ lưng giúp Tần Việt dễ thở: "Không biết hút thì đừng có động vào! Có phải cái gì hay ho đâu!"
Tần Việt ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe vì ho, mặt mày và môi lại hiện lên nụ cười đã lâu không xuất hiện: " Vậy chị cũng dừng hút được không? Hàng năm có rất nhiều người chết vì ung thư phổi, em hơi lo."
Tần Việt đứng thẳng dậy, giống như khi Từ Tô Du nhắc nhở trước khi đi, trước tiên nâng đôi bàn tay của Thẩm Kiến Thanh lên, chậm rãi nói với cô ấy: "Giảng viên Thẩm, em vẫn còn muốn cùng chị đi đến khi bạc đầu."
Những lời yêu thương lâu nay như tiếng cười khiến trái tim Thẩm Kiến Thanh nghẹn ngào, dâng trào: "Em..."
"Em lấy bức tranh mà viện trưởng giữ về rồi." Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, có muốn em kể cho chị nghe câu chuyện về nó không? Phần trước đã kể ở Tùy Châu rồi, hôm nay kể phần sau, muốn nghe chứ?"
Tần Việt trước mắt gần như biến thành một con người khác, thành thạo chủ động, giống y hệt trước kia.
Thẩm Kiến Thanh khó tin nhìn cô, hồi lâu mới nói: "Em sao vậy?"
Tần Việt buông một tay ra, nâng cằm Thẩm Kiến Thanh lên, hôn cô ấy: "Em bị viện trưởng phê bình."
Thẩm Kiến Thanh ngửa cổ lên đáp lại: "Sao mà phê bình?"
Tần Việt nói: "Bà nói yêu đương khó tránh mâu thuẫn, em không nên chấp vặt."
Tần Việt cạy mở môi Thẩm Kiến Thanh, m út lấy đầu lưỡi cô ấy, trong lúc đóng mở, nhịp thở của cô có chút khàn.
Kiểu hôn này, có thể dễ dàng khơi dậy h@m muốn.
Thẩm Kiến Thanh không nhịn được giơ tay, muốn ôm cổ Tần Việt, lại bị cô giữ lại, kéo xuống, sau đó đỡ eo cô ấy, xoay người cô ấy, chạm mắt với cô ấy qua tấm kính.
"Giảng viên Thẩm, em có thể hỏi chị một câu được không?"
"Là gì?"
Tần Việt nói: "Em làm bạn gái chị được không?"
Thẩm Kiến Thanh theo bản năng muốn nói "Em đã là bạn gái của chị từ lâu rồi mà", lời vừa đến bên môi, thì bị ánh mắt quen kiềm chế nhưng lại khó giấu cháy bỏng của Tần Việt quấn lấy, cô ấy nói: "Cầu còn chẳng được."
Tần Việt nghiêng đầu hôn lên khóe môi, cằm cô ấy, cuối cùng dịu dàng xoa tai cô ấy nói: "Giảng viên Thẩm, nhắm mắt lại đi, bạn gái của chị muốn kể cho chị câu chuyện trong bức tranh kia."
Thẩm Kiến Thanh vịn cửa sổ, thân thể nóng rực: "Sao phải nhắm mắt?"
Tần Việt nói: "Vì cô ấy vẫn còn muốn vẽ."
Vậy không phải càng nên mở mắt à?
Thẩm Kiến Thanh không hiểu, bồn chồn chạy tán loạn trong cơ thể cô ấy.
Khi Tần Việt cúi đầu hôn dái tai cô ấy, cô ấy nhập tâm nhắm mắt lại.
Chỉ một cái chớp mắt, Tần Việt dứt khoát rời đi.
Thẩm Kiến Thanh vô thức muốn mở mắt.
Tần Việt đưa tay chặn lại nói: "Đợi em vài phút."
Hàng mi Thẩm Kiến Thanh rung rung, cọ vào lòng bàn tay Tần Việt.
Tần Việt từ từ bỏ tay ra, sau khi chắc chắn Thẩm Kiến Thanh không mở mắt, cô xoay người rời đi.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà vệ sinh truyền đến tiếng nước, tiếp theo đó là tiếng cửa tủ quần áo bị mở ra rồi đóng lại, và tiếng bước chân đang dần tiến lại gần của Tần Việt.
"Đừng mở mắt." Tần Việt nói ở phía sau Thẩm Kiến Thanh, cô dùng chiếc khăn lụa đắt tiền của Thẩm Kiến Thanh trói hai tay cô ấy lại, kéo đến đặt trên bệ cửa sổ, "Giảng viên Thẩm, em không muốn nhìn chị bị thương nữa, vậy nên vịn vào đây và đừng cử động nhé."
Thẩm Kiến Thanh ẩn nhẫn thở ra, cảm giác được một tay Tần Việt vòng qua eo cô ấy, giúp cô ấy san sẻ sức nặng mà đôi chân phải gánh vác, tay còn lại lâu vẫn không thấy gì.
"Việt à..."
Viền váy bị xắn lên, Thẩm Kiến Thanh khi hoang mang, người run lên, nghe thấy Tần Việt nói: "Giảng viên Thẩm, lần trước, em đã vẽ chị cả trăm lần, chị không thấy, giờ đây, từng lần một, em sẽ vẽ lại toàn bộ quá trình cho chị xem."
"Đêm nay chị muốn ngắm mấy bức?" Tần Việt ghé vào tai Thẩm Kiến Thanh hỏi.
Thẩm Kiến Thanh chưa kịp mở miệng thì đã cắn chặt môi, ngửa đầu, bức tranh đầu tiên chỉ nhìn thấy vài nét vẽ nguệch ngoạc.