Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 76

Sáng sớm, tuyết vẫn đang rơi, màn đêm còn chưa bị ban mai xé toạc vẫn đang yên tĩnh.

 

Tần Việt ngồi ở cạnh giường, giúp Thẩm Kiến Thanh nhét góc chăn, bọc cô ấy trong chăn ấm, nói: "Em đến cửa hàng tiện lợi một chuyến."

 

Thẩm Kiến Thanh đêm qua ngủ quá ngon, vẫn còn chưa tỉnh, nghe vậy, cô ấy im lặng một lúc lâu rồi mới chậm chạp nói: "Sớm ngày ra đến cửa hàng tiện lợi làm gì?"

 

Tần Việt nói: "Mua thức ăn về nấu cơm cho chị. Đồ mua ngoài không ngon bằng em nấu."

 

Cô lấy bữa tối hôm qua ra làm tiêu chuẩn, đánh giá hợp lý.

 

Nhưng Thẩm Kiến Thanh lại ngẩn người, mở mắt ra, trêu chọc: "Có biết khiêm tốn là cái gì không thế?"

 

Tần Việt nói: "Biết, nhưng không muốn khiêm tốn."

 

Thẩm Kiến Thanh hơi nhướng mày.

 

Tần Việt bình tĩnh nghênh đón cái nhìn của cô ấy: "Trước đây chị nói không phải em, chị còn chẳng kêu lên được, cơ thể chị chỉ chấp nhận em, bây giờ em muốn chăm cho cả dạ dày của chị thành kén ăn, để chị từ trên xuống dưới không rời khỏi em nổi."

 

...Sáng sớm tinh mơ mà trắng trợn cỡ đó.

 

Thẩm Kiến Thanh nói: "Thế chị chống mắt lên chờ."

 

Tần Việt đứng dậy, nói: "Sẽ không lâu đâu."

 

Giọng điệu và tốc độ nói của Tần Việt luôn luôn không nhanh cũng không chậm, giờ phút này cô đứng trong ánh nắng sớm mai mờ ảo, toàn thân rõ ràng là bình tĩnh và trầm lặng, nhưng lại mang đến cho người ta một kiểu thung dung và tự tin rất thành thục, cô nói: "Giảng viên Thẩm, ngoại trừ những tật xấu hình thành để tồn tại trong những năm qua, em rất giỏi ở những khía cạnh khác, yêu em, chị nhất định sẽ không thất vọng."

 

"Em ra ngoài đây, chị ngủ thêm một lát đi, tỉnh giấc là bữa sáng sẽ xong xuôi."

 

Dứt lời, Tần Việt xoay người rời đi.

 

Động tĩnh khóa cửa mở rồi lại đóng rất nhỏ, nhưng lại khiến lồng ngực Thẩm Kiến Thanh run rẩy kịch liệt, giống cảm giác đinh tai nhức óc, cô ấy ngơ ngác nhìn nơi Tần Việt đã đứng, trong đầu nhớ lại từng lời Chu Tư từng nói.

 

"Trở về từ Giang Bình, Tần Việt như mất hồn, nằm trên giường một ngày một đêm, tôi đi tìm cô ấy, cô ấy vô thức gọi tôi là 'Giảng viên Thẩm', rất bất lực, như thể bầu trời của cô ấy đã sụp đổ."

 

"Cô ấy nói 'Tại sao tôi không phải là tiểu thư đài các'..."

 

"Nói không dám gặp lại cô trong tương lai nữa."

 

2 năm trước, cô ức hiếp Tần Việt, một người không biết khiêm tốn là gì, không chấp nhận số phận, khiến cô bắt đầu bận tâm đến xuất thân và coi thường bản thân.

 

Để khiến cô quên đi, cô ấy mặc chiếc váy dài gợi cảm để đi tìm cô, dụ dô cô gọi mình là "chị ơi" ở trên giường, dùng tiếng kêu và phản ứng tốt nhất để khiến cô tin rằng, cô không cần làm gì cả, nhưng cô ấy vẫn là của cô.

 

Thật ra chẳng có ích gì cả, đúng không?

 

Vẫn im lìm, cơn sốt chưa qua, cô ấy đã giả bộ uống rượu, cô cũng không dám vạch trần, phải đến khi cô ấy trực tiếp chỉ ra mới thừa nhận rằng vẫn còn sợ cô ấy.

 

Giờ đây, tự tin của cô dường như đã quay trở lại.

 

Bắt đầu từ đêm qua, đột nhiên trở nên khéo ăn khéo nói.

 

Là vì đã biết chuyện xảy ra giữa cô ấy và Quan Hướng Thần?

 

Sau đó mơ hồ hiểu ra sự khác thường của cô ấy bắt nguồn từ đâu, nên, không truy cứu nữa, không truy hỏi nữa, chân thành khẩn thiết đến tìm cô ấy để yêu đương?

 

Đáng lẽ ra yêu phải là điều cô sợ nhất mới phải.

 

Lần trước kinh khủng vậy mà.

 

Vì vậy, ở Tùy Châu, khi cô ấy sốt sắng đến phát điên, yêu cầu cô quay lại với mình, cô ấy cũng chỉ nói "Em quay về với chị đi, nhé? Chị không thể thiếu em được", không dám hỏi "Em không thích Chu Tư, vậy có còn thích chị không?".

 

Ngoài miệng, cô ấy nói mình đã có thể xứng đôi với cô gái này, nhưng thực chất trong thâm tâm vẫn chưa hoàn toàn buông bỏ mặc cảm.

 

Nhưng cô gái này dường như chẳng để ý chút nào, đêm qua cô nói "Em làm bạn gái chị được không?", chủ động áp sát cô ấy, hôm nay lại nói "Yêu em, chị nhất định sẽ không thất vọng", tự tin mà chắc chắn.

 

Cô gái này bây giờ mới chân chính quay lại với cô ấy.

 

Các chi tiết thật sự không cần hồi tưởng và phân tích, mọi khung cảnh đều ngập tràn tình yêu.

 

Đôi mắt sưng húp của Thẩm Kiến Thanh khẽ khép lại, hàng mi đen dày lập tức trở nên ẩm ướt.

 

Trần Vi nói mơ mơ hồ hồ không phải yêu, hình như là đúng.

 

Bắt đầu từ năm 14 tuổi, cô ấy bắt đầu trốn tránh, trải qua 17 năm, vào cái ngày cuối cùng cũng "trưởng thành" lại lần nữa, cô ấy gặp được cô gái này, đúng như nguyện vọng của chị gái, cô thông minh rộng lượng, dường như rất bằng lòng đồng cam cộng khổ cùng cô ấy.

 

Vậy phải chăng cô ấy cũng nên cởi mở hơn, nói chuyện với cô nhiều hơn, để cô yên tâm hơn, tự tin hơn?

 

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã bị Thẩm Kiến Thanh phủ định, cô ấy mở mắt ra, đôi mắt ướt át đen kịt không thấy đáy.

 

Có những nỗi khổ Tần Việt có thể giúp cô ấy cùng gánh vác, còn lại, cô ấy chỉ muốn tự mình phục thù.

 

————

 

7 rưỡi, Thẩm Kiến Thanh vệ sinh xong xuôi, khập khiễng lần theo động tĩnh mà đi vào trong bếp.

 

Tần Việt xắn tay áo, đang gọn gàng ngặp nắp nấu cháo và cắt trái cây.

 

Người có ngoại hình vượt trội dù có rửa tay, nấu súp thì cũng là cảnh đẹp ý vui.

 

Thẩm Kiến Thanh đứng ở cạnh cửa, cảm giác nhìn thế nào cũng không đủ. Chân cô ấy thật ra hơi nhức, nhưng vẫn muốn đứng lâu thêm chút, cuối cùng vai còn chưa kịp tựa vào khung cửa thì Tần Việt đột nhiên quay quá nói: "Đi nằm đi."

 

Dám ra lệnh cho cô ấy cơ à?

 

Lộng hành quá rồi.

 

Đây chính là bộ dạng khiến cô ấy thích trước đây.

 

Thế là Thẩm Kiến Thanh không những không đáp, mà còn vịn tường, vấp váp bước vào, sau đó gõ vào cánh tay Tần Việt, dưới ánh nhìn khó hiểu của cô, cúi người chui qua cánh tay cô, tựa vào bàn, đứng đối diện cô, nói: "Dù đêm qua đã rất mãn nguyện rồi, nhưng vẫn muốn hỏi sư phụ Tần xem có hứng thú hôn môi với tôi vào buổi sáng sớm hay không?"

 

Trong bếp không có cửa sổ, ánh sáng tự nhiên không lọt vào được, lúc này lửa đang mở, bếp thì nóng, sương khói mờ nhân ảnh, thật sự không thể coi là nơi thích hợp cho tình tự yêu đương.

 

Nhưng được hôn người mình yêu vào buổi sáng sớm, ý nghĩ này chỉ vừa lóe lên trong lòng Tần Việt, cô đã liền bỏ dao xuống, nghiêng người tiến lại gần Thẩm Kiến Thanh, với tư thế nửa ôm cô ấy, mở vòi nước rửa tay, lau khô, sau đó không có bất kỳ một giây chần chừ nào, một tay ôm quanh eo cô ấy, tay kia đỡ đầu, ngón cái đỡ nhẹ cằm, nâng đầu cô ấy lên, nhẹ nhàng chạm vào nhau.

 

Cánh môi Tần Việt ấm áp và mềm mại, sự khép mở gần như không có giữa đôi môi dường như hôn Thẩm Kiến Thanh, lại như thể chỉ đơn thuần che phủ cô ấy, các cô trao đổi hơi thở, mờ ám mà lặng lẽ.

 

Đối với hai người từng trải qua tan vỡ, sau đó bị bủa vây bởi nhung nhớ và áy náy, chật vật đi đến hiện tại, khoảnh khắc này quả thực quý giá vô cùng.

 

Thẩm Kiến Thanh không thể kìm nén được cổ họng nghẹn ngào, nhịp tim dồn dập va vào lồng ngực, mặt và cổ đều nóng ran, phản ứng non nớt như thiếu nữ mới biết yêu.

 

Ngón tay cái vẫn còn đè trên cằm cô ấy của Tần Việt cảm nhận được độ nóng, dừng lại một chút, bỗng chốc, đầu ngón tay dùng sức, nâng mặt cô ấy lên cao hơn, chiếc lưỡi linh hoạt cạy mở khớp hàm cô ấy, thăm dò vào bên trong.

 

Cảm giác áp bức và vướng mắc chân thực khiến Thẩm Kiến Thanh lập tức tìm về bản năng, cô ấy phối hợp mở miệng, để Tần Việt có thể thuận lợi m út lấy lưỡi mình.

 

Tầm Việt thẳng thắn tiếp nhận, nghiêng đầu, động tác điêu luyện rất nhanh từ nhẹ nhàng chuyển thành cuồng nhiệt.

 

Thẩm Kiến Thanh thấy cuống lưỡi tê dại, không nhịn được vén chiếc áo len mềm mại của Tần Việt lên, đầu ngón tay vuốt v3 vòng eo thon gọn của cô, phân tâm nghĩ, toàn thân cô gái này không có nơi nào là có sức lực, cổ tay gầy như que diêm, nhưng tại sao mỗi lần hôn cô ấy, ngủ với cô ấy lại có thể khiến cô ấy thần hồn điên đạo, muốn sống muốn chết vậy chứ?

 

"Ưm~"

 

Đầu lưỡi bị cắn.

 

Có người chê cô ấy không tập trung, nhắc nhở cô ấy, nhưng lại không cho cô ấy cơ hội kiểm điểm, vừa ấn lưỡi, âm thanh trong cổ họng cô ấy liền bắt đầu trở nên triền miên và du dương.

 

Nắng mai chiếu rọi, khi tiếng ùng ục của cháo và súp dần hòa quyện với nhịp điệu quấn quýt của đôi môi các cô, Tần Việt rút lui, cắn môi dưới của Thẩm Kiến Thanh, nhẹ nhàng kéo rồi rời ra.

 

Nhưng khoảng cách không bị kéo dài.

 

Bàn tay đỡ đầu Thẩm Kiến Thanh của Tần Việt trượt xuống, ôm lấy cơ thể mềm nhũn của cô ấy, đồng thời hơi khom vai, tựa như ỷ lại, gục trên người cô ấy để bình phục hơi thở.

 

Động tác này khiến Thẩm Kiến Thanh vô cùng hoài niệm, cô ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm ánh đèn trên trần nhà, chăm chú đến khi tầm mắt trở nên trống rỗng một mảng lên, mở miệng nói: "Tự nhiên nhận ra lùn chút cũng chẳng có gì không tốt."

 

Tần Việt hỏi: "Tại sao?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười ngắn ngủi một tiếng, nói: "Mỗi lần em muốn hôn chị đều phải cúi đầu trước chị. Sư phụ Tần, từ bỏ đi, kiếp này em đã được định sẵn là phải bị chị dắt mũi rồi."

 

Ngữ điệu nâng cao và ung dung của Thẩm Kiến Thanh cũng là một thứ khác mà Tần Việt đã lâu không gặp trong ký ức, cô im lặng bên người Thẩm Kiến Thanh một lúc rồi đứng thẳng lên, chỉ đưa chiếc mũi nhỏ nhắn, thanh tú sáp lại gần trước mặt cô ấy, nói: "Giảng viên Thẩm, phiền chị dắt em đi, để em nhớ lại cảm giác."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, vui mừng khôn xiết nói: "Hâm à, đấy là miêu tả thôi."

 

"Ừ," Tần Việt nói, "Nhưng em vẫn muốn bị chị dắt."

 

Đôi mắt phản chiếu ánh đèn và ý cười của Thẩm Kiến Thanh nhìn vào đôi đồng tử cố chấp và trầm lặng của Tần Việt, một lát sau, cô ấy giơ tay lên, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi Tần Việt rồi lắc lắc, hỏi: "Nhớ chưa?"

 

Tần Việt nói: "Kiếp sau cũng không quên được."

 

"Chậc, đòi cả kiếp sau của tôi luôn đấy à?" Thẩm Kiến Thanh lườm.

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, nói: "Không trao cho em, chị còn muốn tìm ai nữa?"

 

Thẩm Kiến Thanh thoải mái cười lớn, âm thanh vang vọng trong căn bếp chật chội, sau khi va chạm lại truyền trở lại tai cô ấy, cô ấy đột nhiên cảm thấy hốc mắt cay xè.

 

Thật sự đã lâu lắm rồi không cười như vậy, gần như đã quên mất đó là cảm giác như thế nào.

 

Tất cả những thứ này là nhờ có sự thẳng thắn của Quan Hướng Thần và sự rộng lượng của Tần Việt, cô ấy muốn cảm ơn tử tế.

 

"Việt," Thẩm Kiến Thanh áp chế cảm xúc đang dâng trào, nói, "Chúng mình tìm thời gian để mời cô Quan ăn cơm đi."

 

Tần Việt không hỏi vì sao, tối qua Quan Hướng Thần đã kể chuyên cô nàng tìm Thẩm Kiến Thanh qua WeChat rồi, cô cũng đoán được Thẩm Kiến Thanh sẽ vì đó mà nhẹ nhõm phần nào, đây là kết quả mà cô rất vui khi được chứng kiến, cô không có lý do gì để từ chối.

 

"Chị muốn mời lúc nào?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh cau mày, tình trạng của cô ấy bây giờ không thể ra ngoài, nhưng chỉ vài ngày nữa các cô sẽ lại đi Tùy Châu, khi về thì Tết đã cận kề rồi, khoảng cách giữa đó là quá dài.

 

Tần Việt muộn màng nhớ ra chuyện này, nói: "Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay luôn đi, chúng mình mời chị ấy đến nhà ăn."

 

Thẩm Kiến Thanh do dự: "Đủ chỗ không?"

 

Kiểu phòng đơn này, thích hợp cho một người ở, cho hai người thân mật, nhưng e là ba người thì sẽ không có chỗ đặt chân.

 

Tần Việt nói: "Ban công có chỗ, chúng ta ăn ngoài ban công."

 

"Hướng Thần thích ăn lẩu. Trước kia mỗi khi mùa đông tới, bọn em sẽ chuyển bàn làm việc ở trên giường ra ngoài ban công, mỗi người lót một tấm thảm xốp, ngồi trên đất, vừa ngắm sao vừa ăn lẩu."

 

"Mặt sau ban công không có tòa nhà nào khác, có thể ngắm được trời sao ở rất xa."

 

"Đóng cửa ban công, mùi còn không ám vào phòng nữa."

 

Tần Việt nói: "Rất chill."

 

Thẩm Kiến Thanh chưa bao giờ trải qua những ngày tháng kiểu vậy, cuộc sống của cô ấy luôn được trọng đãi, nhưng Tần Việt đã dùng "chill" để miêu tả thì cô ấy cũng muốn xem thử xem một chút thư giãn trong cuộc sống hối hả của cô là như thế nào.

 

"Chị lên Freshippo mua đồ ngay đây." Thẩm Kiến Thanh nói: "Cô Quan thích ăn gì?"

 

Tần Việt nói: "Không vội, ăn đã rồi tính."

 

Thẩm Kiến Thanh không đợi được, giờ đây cả người cô ấy tràn đầy trách nhiệm của chủ nhà, và còn có một chút, căng thẳng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chính thức gặp mặt bạn bè của Tần Việt.

 

Tần Việt cảm nhận được thái độ của Thẩm Kiến Thanh, cô không ngăn cản nữa, kể vài món mà Quan Hướng Thần thích ăn, cuối cùng bổ sung: "Chị ấy còn thích uống bia nữa."

 

Thẩm Kiến Thanh đau đầu: "Nhưng hôm nay chị không uống cùng được." Cồn ảnh hưởng đến quá trình hồi phục vết thương.

 

Tần Việt nói: "Em uống."

 

Thẩm Kiến Thanh im lìm nhìn cô: "Em thử xem."

 

Trước đây đi tham gia tiệc liên hoan của phòng giảng dạy và nghiên cứu còn chẳng cho uống, bây giờ đang ở nhà mình rồi mà còn có thể mặc cô tùy ý chắc?

 

Con mèo nhỏ ốm yếu phải có tinh thần tự giác của con mèo nhỏ ốm yếu chứ.

 

Thẩm Kiến Thanh buông lời cay nghiệt, quay người đi đặt Freshippo, thái độ nghiêm túc, bữa sáng đều là Tần Việt đút cho cô ấy từng miếng một, không chịu rời mắt khỏi màn hình dù chỉ một giây.

 

10 giờ hơn, Freshippo giao hàng tận nơi.

 

Tần Việt lấy đồ, vừa định đi vào thì bị người chạy việc vặt gọi lại, cô thuận thế ra ngoài, hai người đứng ngoài cửa, một tay giao hàng, một tay giao mã.

 

"Chạy việc vặt giao gì thế?" Thẩm Kiến Thanh hỏi Tần Việt đang đi vào.

 

Tần Việt rẽ vào bếp, nói vọng từ trong bếp: "Không có gì."

 

Động tác click chuột của Thẩm Kiến Thanh khựng lại rồi tiếp tục công việc mà không chút phiền nhiễu.

 

Cả ngày tiếp theo, hai người ngồi chung một cái bàn, không ai quấy rầy ai, nhưng tâm linh lại tương thông, mỗi cử động ngẫu nhiên của Thẩm Kiến Thanh, Tần Việt đều có thể đoán được ý đồ của cô ấy.

 

Thời gian giữa các cô không còn biệt lập nữa, bây giờ cùng song hành, cùng sẻ chia, bước đi vồn vã mà vững vàng.

 

5 giờ chiều, công việc kết thúc, Tần Việt bắt đầu chuẩn bị lẩu—— Nước lẩu bò cay cho Quan Hướng Thần, nước lẩu nấm cho cô và Thẩm Kiến Thanh—— Vừa kịp lúc Quan Hướng Thần gõ cửa, mọi thứ đã tươm tất.

 

Tần Việt từ ban công đi vào, đánh thức Thẩm Kiến Thanh đang ở trên giường mệt rã rời sau khi uống thuốc: "Giảng viên Thẩm, khách đến rồi, chúng mình cùng ra đón đi."

 

Thẩm Kiến Thanh được Tần Việt đỡ ngồi dậy, chỉnh lại quần áo đã thay từ lâu, cùng cô đi ra cửa.

 

"Cạch." Cửa mở.

 

Thẩm Kiến Thanh bỗng cảm thấy eo thắt lại, được Tần Việt nhẹ nhàng ôm, nói: "Giảng viên Thẩm, đây là Quan Hướng Thần, người bạn tốt nhất của em ở Giang Bình."

 

Sau đó quay đầu, nhìn Quan Hướng Thần nói: "Hướng Thần, đây là Thẩm Kiến Thanh, bạn gái của em."

Bình Luận (0)
Comment