Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 87

Tần Việt vô thức đứng dậy, nhẹ đến mức hoàn toàn không thể nhận ra.

 

Cô lại ngồi xuống vali, hơi khom vai nhìn Thẩm Kiến Thanh đang mỉm cười rạng rỡ vài giây rồi cúi đầu, tìm một meme gửi cho cô ấy.

 

Tần Việt: 【Khương thái công câu cá.jpg】

 

Thẩm Kiến Thanh nhướng nhẹ mày, dùng meme đáp lại.

 

【Ngẩng đầu.jpg】

 

【Đớp.jpg】

 

Sau đó cong chân, nhấc lên rồi lại đặt xuống.

 

Tần Việt còn chưa nhìn rõ chuyện gì thì cô ấy đã lảo đảo bước về phía trước, tay trái đút trong túi quần của bộ Âu phục tinh xảo, tay phải cầm điện thoại, thành thạo gõ chữ.

 

Thần thái, cử chỉ của cô ấy tự tin và thư thái giống hệt như trước.

 

Sự chín chắn và điềm đạm của cô ấy nhẹ nhàng va vào đồng tử và trái tim Tần Việt.

 

"Khụ."

 

Gió lạnh thổi mái tóc ngắn của Tần Việt lướt qua môi. Cô hơi rướn cằm, nuốt khan, thầm tự nhủ: Đây mới là Thẩm Kiến Thanh mày ngưỡng mộ từ năm 18 tuổi, dù có phải đánh đổi thế nào, mày nhất định cũng phải đưa cô ấy toàn vẹn trở về.

 

"Rì."

 

Điện thoại rung lên.

 

Tần Việt chớp mắt, cúi đầu đọc tin nhắn Thẩm Kiến Thanh gửi đến.

 

【Đa tạ sư phụ Tần giải cứu】

 

【Lần sau đừng dùng lưỡi câu, dùng cái ôm là được】

 

【Nói nhỏ xíu, sư phụ Tần tuy mỏng manh yếu ớt, không mạnh lắm, nhưng nhưng cao lều khều thật sự có cái hay của cao lều khều, khi ôm tôi, mặt tôi áp vào cổ cô ấy, cảm giác như cả người tôi nằm gọn trong vòng tay cô ấy vậy】

 

【Rất thiết thực】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Đi ngủ đi, dậy nhớ gọi điện cho chị】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Ngủ ngon, yêu em】

 

Tần Việt đưa tay vu0t ve hàng chữ nho nhỏ cuối cùng, những bông tuyết bị gió thổi rơi xuống mu bàn tay cô, cô trả lời: 【Được.】

 

Bên kia cây thường xanh, Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, nhét điện thoại vào túi rồi sải bước lớn về phía trước.

 

Tần Việt lặng lẽ nhìn bóng lưng cô ấy mãi đến khi nó khuất dạng.

 

Tần Việt thoát khỏi WeChat, tiếng tắt màn hình điện thoại gần như chồng lên âm báo ứng dụng ngắn ngủi.

 

Cô dừng lại, bấm mở CAT_Security, khuôn mặt Dụ Hủy, vừa quen vừa lạ đối với cô, xuất hiện trên màn hình.

 

"Đừng có nói với em cái gì mà kiểm tra nghiêm ngặt, em hỏi anh một câu, khi nào đưa luận vặn cho em?"

 

"Em chỉ thiếu 2 bài nữa thôi."

 

"Hoàng Văn Phong, ý anh là gì? Qua cầu rút ván đấy à?"

 

"Em sao cũng được, em chỉ là một nhà nghiên cứu nho nhỏ mà thôi, chút chuyện nhỏ của hai chúng ta nếu thật sự bị truyền ra ngoài, cùng lắm cũng chỉ bị chuyển công tác, còn anh..."

 

Dụ Hủy bỏ ngỏ câu, giễu cợt cười một tiếng.

 

Đối phương dường như sốt ruột, giọng nói rất cao, nhưng vẫn rất khó có thể nghe ra hắn đang nói gì từ chút âm thanh lộ ra.

 

Tần Việt nhìn thấy Dụ Hủy đang tựa vào chiếc ghế da lớn, trên mặt dần lộ ra biểu cảm nắm chắc phần thắng.

 

"Biết ngay là anh thương em mà."

 

"Anh yêu, vợ anh về quê ăn Tết rồi có phải không?"

 

"Vậy khi nào anh mới đến Tùy Châu với em? Mấy hôm trước em tìm được một khách sạn tình thú, rất nhiều chiêu trò."

 

"Đêm nay không được, nhóm dự án liên hoan."

 

"Mấy ngày tới OK, lúc nào đến anh cứ gọi cho em."

 

"..."

 

Cúp máy, Dụ Hủy xem giờ, nhanh chóng cầm kết quả thử nghiệm hôm nay hỏi xin Chu Học Lễ rồi đi ra ngoài.

 

Đây là tài liệu cứu rỗi cô ta báo cáo tiến độ dự án lên ban lãnh đạo.

 

ở nơi làm việc, nếu muốn được lãnh đạo khen ngợi, đôi khi vấn đề không phải là bạn làm được bao nhiêu, mà là lãnh đạo nhìn thấy bạn làm được bao nhiêu.

 

"Cạch."

 

Cửa tự động của phòng họp khóa lại, ghi hình phát hiện chuyển động kết thúc.

 

Tần Việt nhìn màn hình đã im ắng trở lại, lọc ra một câu nói từ trong trí nhớ—— "Cô có tin năm nhất tôi có thể cản trở cô ta, thì năm hai và năm ba cũng có thể cản trở cô ta không?"

 

Đây là những gì Dụ Hủy nói khi uy hiếp Thẩm Kiến Thanh, Thẩm Kiến Thanh đã kể với cô vào đêm cô ấy mang hoa hồng đến tìm cô.

 

Dụ Hủy chỉ là một nhà nghiên cứu, có ghê gớm đến mấy cũng không thể tác động đến công tác tuyển sinh của trường học, còn Hoàng Văn Phong, cái tên này, Tần Việt đã nghe thấy khi nhập học nghiên cứu sinh—— Hắn là viện trưởng viện cao học, và cũng là hiệu trưởng điều hành học viện của các cô.

 

Trên đời này không ít những người cùng họ cùng tên.

 

Nhưng có thể khiến cô không qua được bước xác nhận đăng ký nghiên cứu sinh, thì sẽ không thể nào có người thứ hai một cách tình cờ như vậy được.

 

Tần Việt cất điện thoại, kéo chiếc túi ở phía sau lại, lấy máy tính ra, rồi dựa vào trí nhớ nhập tài khoản và mật khẩu đăng nhập máy chủ CAT_Security.

 

Thành công rồi.

 

Trong 2 năm qua, Thẩm Kiến Thanh liên tục gia hạn và nâng cấp dung lượng cho máy chủ này.

 

Tần Việt xuất đoạn video vừa rồi, lưu vào điện thoại, sau đó xóa vĩnh viễn khỏi máy chủ, đồng thời dọn sạch mọi dấu vết còn sót lại, như thể chưa từng quay chụp được Dụ Hủy.

 

Về phần con mèo, Dụ Hủy có thể thoải mái ra vào phòng họp, để con mèo ở đó, Dụ Hủy sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện nó có khả năng chụp ảnh và quay video, rất bất lợi cho Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt cất máy tính, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh: 【Giảng viên Thẩm, một con mèo của chị đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi, con còn lại vẫn đang lưu lạc bên ngoài, chị không định đón luôn nó về nhà sao?】

 

Thẩm Kiến Thanh vừa uống xong một vòng rượu, trong bụng nóng như lửa đốt, đột nhiên nhận được tin nhắn của Tần Việt, cô ấy vô thức nhếch khóe miệng, nhưng khi nghe thấy giọng nói của Dụ Hủy, ánh mắt tối sầm lại.

 

Thẩm Kiến Thanh ngửa người ra sau, tựa vào ghế gõ chữ.

 

【Sư phụ Tần đang thương xót đồng loại đấy à?】

 

【Được thôi~】

 

【Hôm nay giảng viên Thẩm sẽ yêu ai yêu cả đường đi lối về thêm lần nữa vậy】

 

【Lát nữa ăn xong thì đi đón nó, được chưa?】

 

Tần Việt kéo hành lý, đứng ở bên đường trả lời cô ấy: 【Buổi tối đừng ôm nó đi ngủ.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Tại sao?】

 

Tần Việt: 【Ghen tị.】

 

Tần Việt: 【Lần sau gặp, em sẽ không kìm được mà tương sát đồng loại với nó mất.】

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức không còn căng thẳng, khóe miệng nhanh chóng cong lên.

 

Gần như đồng thời, giọng của Dụ Hủy lại vang lên: "Giảng viên Thẩm đang xem gì mà vui thế? Chẳng lẽ..."

 

Dụ Hủy cố ý kéo dài âm, mở miệng lần nữa, giọng điệu trở nên đầy ẩn ý: "Đang nói chuyện với người yêu?"

 

Thẩm Kiến Thanh siết điện thoại, ánh mắt sắc sảo phóng về phía Dụ Hủy.

 

Thầy Lâu tửu lượng thấp, sau một hiệp đã hơi chuếnh, ông nghe thấy Dụ Hủy nói, lập tức ra mặt: "Giảng viên Thẩm vẫn còn độc thân, không có người yêu đâu."

 

Dụ Hủy cười, giống như tự hỏi: "Vậy sao?"

 

Thầy Lâu không nghe thấy, tự nói: "Kỹ sư Dụ chắc chắn là kết hôn rồi đúng không? Cô xinh đẹp thế kia, lại còn có năng lực, chồng cô ra ngoài có thể diện, ở nhà chắc cũng phải nghe lời răm rắp, yêu thương cô hết mực."

 

Trên mặt Dụ Hủy lóe lên vẻ cứng ngắc, thầy Lâu và những người ngồi đó hoàn toàn không phát hiện. Thẩm Kiến Thanh ánh mắt vẫn còn sa sầm đã nhìn thấy, hơn nữa, vô cùng rõ ràng.

 

Cô ấy úp điện thoại lên bàn, ngón tay cái chạm vào ly, ngón trỏ chậm rãi vuốt v3 lên xuống.

 

Chưa kết hôn nhưng lại có con?

 

Luận văn ban đầu viết lôm côm lủng củng, nhưng cuối cùng lại đánh bại được một người tốt nghiệp từ trường danh tiếng như Đồng Hà?

 

Nếu không nhờ Marx, cô ấy đã tin rằng sẽ có người làm được cả hai việc này cùng lúc nhờ vào thần học.

 

Không có thần, vậy thì chắc chắn có kẻ không thể lộ diện.

 

Thẩm Kiến Thanh đưa ly rượu lên môi, mượn động tác ngửa đầu để che đi khóe miệng đang nhếch lên lần nữa.

 

Bên đường, Tần Việt vẫn chưa nhận được thêm tin nhắn của Thẩm Kiến Thanh đút điện thoại vào túi, kéo vali tiếp tục tiến lên.

 

Cô phải tìm một nơi để nghỉ lại.

 

Không được quá gần Thẩm Kiến Thanh, sẽ bị cô ấy phát hiện, cũng không thể quá xa cô ấy, để cô ấy tiếp tục đơn độc đối mặt với nguy hiểm.

 

Tần Việt bước đi trong gió tuyết liên miên rất lâu, càng đi càng chậm, nhưng không hề dừng chân dù chỉ một giây.

 

9 giờ, thủ tục nhận phòng thành công.

 

Tần Việt mở vali, ngồi xổm trên đất tìm đồ dùng cá nhân.

 

Chưa đầy 2 phút sau, khi đứng lên, đầu óc Tần Việt bỗng nhiên choáng váng. Cô nhanh chóng vịn vào bàn, đầu cúi xuống, mắt nhắm chặt, mím môi để xoa dịu cảm giác khó chịu mãnh liệt.

 

Rất lâu sau, cảm giác choáng váng qua đi.

 

Tần Việt mở mắt ra, qua hình ảnh phản chiếu của mình trên kính, cô nhìn thấy khách sạn quen thuộc ở phía đối diện đường.

 

Ô cửa sổ của Thẩm Kiến Thanh vẫn tối om.

 

Tần Việt chớp mắt thật chậm, hơi cúi đầu, cởi từng vòng chuỗi hạt trên cổ tay, lót chiếc khăn quàng rồi cẩn thận đặt nó lên bàn.

 

Rất nhanh sau, trong nhà tắm phát ra tiếng nước.

 

Tần Việt thay quần áo sạch sẽ, lên giường đi ngủ.

 

Trước đây cô rất ít nằm mơ.

 

Từ đêm biết chuyện Dụ Hủy, những giấc mơ của cô chưa bao giờ chấm dứt.

 

Lần nào cũng bắt đầu trong ánh nắng ấm áp năm 4 tuổi rồi đột nhiên sa vào tăm tối.

 

Thẩm Đồng Nghi chưa một lần gặp mặt đang tựa vào lòng Thẩm Kiến Thanh, mắt chị nhắm nghiền, máu vấy khắp cơ thể Thẩm Kiến Thanh, Thẩm Kiến Thanh ôm chị ấy như người mất hồn, không nói, không khóc, không ồn ào.

 

Bỗng, khung cảnh thay đổi, chuyển thành bệnh viện ở Giang Bình.

 

Cô sốt cao không lùi, bác sĩ thông báo bệnh tình nguy kịch với Thẩm Kiến Thanh hết lần này đến lần khác, cô ấy dường như đã quen với cảnh sinh tử, bình tĩnh cầu xin bác sĩ hãy nghĩ cách tiếp, đừng từ bỏ, nhưng bác sĩ chỉ thở dài, lắc đầu không thôi.

 

Lại một tiếng thở dài truyền ra từ miệng bác sĩ, Thẩm Kiến Thanh im lìm tại nơi nào đó, cô ấy cúi đầu rồi lại ngẩng lên, mỉm cười hỏi: "Chỉ có một con đường dẫn đến Hoàng Tuyền, đúng chứ?"

 

Chỉ cần đến đó, thì nhất định sẽ không bỏ lỡ.

 

Tần Việt giật mình tỉnh dậy, vầng trán lấm tấm mồ hôi lạnh, trên mặt trắng bệch không chút hồng hào.

 

Tiếng thở dồn dập kịch liệt vang vọng trong phòng.

 

Tần Việt nhìn những đường nét kỳ quái trên trần nhà, đôi đồng tử hỗn loạn đen kịt không thấy một tia sáng.

 

Thật lâu sau, Tần Việt chống người ngồi dậy, nhìn thấy đèn ở cửa sổ đối diện đã sáng.

 

Im lặng một hồi, Tần Việt mở APP—— Camera nghiêng về phía Thẩm Kiến Thanh, trên sống mũi cô ấy là chiếc kính không độ giống hệt của mình, đôi mày cau chặt, như thể đang nhìn thứ gì đó rất quan trọng.

 

Cái nhìn này kéo dài cả đêm.

 

6 giờ sáng, Thẩm Kiến Thanh cởi kính, hai khuỷu tay chống lên bàn, cúi đầu, trán tựa vào phần xương cổ tay nhô ra để giảm bớt mệt mỏi.

 

Đêm qua về, cô ấy đọc một vài luận văn của Dụ Hủy không ngơi nghỉ, trình độ giống như nhổ hành trên đất khô, bắt đầu từ 6 năm trước thì đột nhiên vượt bậc về chất lượng, từ đó vẫn luôn chất lượng, còn phương hướng nghiên cứu cô ta, trông thì có vẻ nhất quán, lại lại trải rộng trên phạm vi cực lớn trong cùng một lĩnh vực.

 

Một nhà nghiên cứu chỉ được gọi là "có năng lực" hoàn toàn không thể đồng thời đi sâu vào 2 lĩnh vực.

 

Chưa kể, Dụ Hủy hoàn toàn không có năng lực.

 

Vậy những luận văn này của cô ta...

 

Thẩm Kiến Thanh gần đây phải tăng ca liên tục, đêm qua lại thâu đêm sau khi uống rượu, nhức đầu kinh khủng.

 

Cô ấy đặt cặp kính lên bàn, ngả người ra sau, quăng mình vào ghế, khó chịu rên rỉ một tiếng.

 

Âm thanh này lọt vào tai Tần Việt, người đã một đêm không ngủ, giống như một lưỡi dao vô hình.

 

Cô tựa vào đầu giường ho khan, yếu đến nỗi gần như là tiếng thở.

 

Thời gian trôi đi từng phút từng giây.

 

Tia nắng đầu tiên sau trận tuyết chậm rãi leo lên bệ cửa sổ phòng Thẩm Kiến Thanh.

 

Tần Việt vén chăn rời giường, đi đến bên ô cửa sổ khuất sáng của phòng mình, gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh.

 

【Giảng viên Thẩm, chào buổi sáng.】

 

【Em ngủ dậy rồi, đến tìm chị báo cáo.】

 

Thẩm Kiến Thanh vừa mới ngủ, không thể nghe thấy tiếng rung nhỏ bé trong túi áo khoác.

 

————

 

Sau khi Thẩm Kiến Thanh đến 071, Tần Việt đã ngủ rất lâu.

 

Sau bữa trưa, Tần Việt thuê một chiếc xe gần đó. Cô ném máy tính và áo phao vào ghế phụ, đóng cửa "sầm" một tiếng, lái xe đến bãi đỗ xe phía đông 071.

 

Cô cần một vài bằng chứng có liên quan đến Dụ Hủy và Hoàng Văn Phong, nhưng không biết khi nào Hoàng Văn Phong sẽ đến tìm Dụ Hủy, cách duy nhất chính là chờ đợi.

 

Trong lúc chờ đợi, Tần Việt đổi bộ tiếp hợp nguồn 12V sang 19V, sạc máy tính trong xe, sau đó không hẹn mà cùng Thẩm Kiến Thanh thu thập luận văn của Dụ Hủy, lật xem từng bài một; sự khác biệt giữa cả là, Thẩm Kiến Thanh đang tìm kiếm manh mối cho thấy những luận văn này không phải do Dụ Hủy viết, còn Tần Việt đang tìm kiếm bằng chứng cho thấy những luận văn có liên quan đến Hoàng Văn Phong.

 

Chẳng mấy chốc, sắc đêm dần đậm, đèn đường rực sáng.

 

Tần Việt đóng máy tính, nhìn nhóm người tụm năm tụm ba bước ra khỏi 071.

 

Chu Học Lễ và những người khác đã thuận lợi hoàn thành thử nghiệm mô phỏng lần thứ hai cũng ở trong đó, chỉ không thấy Thẩm Kiến Thanh đâu.

 

Tần Việt ngồi một lúc rồi gửi tin nhắn cho Thẩm Kiến Thanh: 【Tan làm chưa?】

 

Thẩm Kiến Thanh trả lời rất nhanh: 【Chưa, đang xem cái này】

 

Tần Việt: 【Cái gì?】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Vẫn đang xác nhận, khi nào có manh mối thì chị sẽ kể cho em, có lẽ là thứ tốt】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Cả hôm nay làm gì thế?】

 

Tần Việt: 【Đọc luận văn.】

 

Thẩm Kiến Thanh: 【Khắc khổ vậy sao? Chuẩn bị vượt qua chị, sau này nuôi chị hay gì?】

 

Tần Việt: 【Ừ, muốn nuôi chị.】

 

Thẩm Kiến Thanh vui vẻ cười lớn trong phòng họp yên tĩnh.

 

Sư phụ Tần nhà các cô giỏi thả thính quá rồi đấy, mỗi câu trả lời chẳng mấy khiêm tốt thốt ra từ miệng cô đều giống như lời ân ái động lòng người.

 

Một cô gái như cô, ai có thể không rung động trước cô chứ?

 

Thẩm Kiến Thanh cười bò trên bàn, lòng bàn tay áp nhẹ lên ngực, cảm nhận nhịp tim của mình.

 

"Thịch, thịch..."

 

Có cần đập nhanh vậy không?

 

Đâu phải ngày đầu yêu nhau đâu.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, bất lực vuốt tóc ra sau, cầm lấy điện thoại, bấm nút voice chat, nói: "Việt, nhịp tim của chị nói nó nhớ em."

 

Giọng nói của Thẩm Kiến Thanh trầm và ấm.

 

Tần Việt đã nghe đi nghe lại rất nhiều năm, ngẩng đầu nhìn cổng lớn vĩ đại của 071, nói: "Sắp được gặp rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh sững sờ, ánh mắt sắc bén tập trung vào luận văn đang được mở.

 

Phải rồi!

 

Các cô sắp được gặp nhau rồi, mãi mãi, không ai có thể làm phiền!

 

Thẩm Kiến Thanh mở bàn phím gõ nhanh: 【Sư phụ Tần, em đi chơi một lát đi, lát nữa tìm em sau】

 

Tần Việt: 【Được.】

 

Cùng lúc Thẩm Kiến Thanh đeo kính, Tần Việt mở máy tính của mình lên.

 

Các cô ở hai nơi khác nhau, nhưng cả hai đều cố gắng vì cùng một tương lai.

 

9 giờ tối, Thẩm Kiến Thanh mệt mỏi toàn thân ra khỏi 071.

 

Cô ấy đã 30 tiếng chưa ngủ, trạng thái tinh thần rất tệ, không thích hợp để lái xe.

 

Thẩm Kiến Thanh bỏ chìa khóa xe vào trong túi, chuẩn bị gọi xe, ngẩng đầu nhìn thấy thành phố đã ngập tràn không khí năm mới, tâm trạng cô ấy dao động, quyết định đi bộ về.

 

2 năm nay, thần kinh của cô ấy luôn căng thẳng, đã lâu lắm rồi không để tâm đến khía cạnh thoải mái của cuộc sống.

 

Thẩm Kiến Thanh chậm rãi rảo bước.

 

Trên đường đông đúc du khách, những người bán hàng rong vô cùng nhiệt tình với cuộc sống đang bận rộn trên phố.

 

Đột nhiên nghe thấy một tiếng "bộp", Thẩm Kiến Thanh quay đầu nhìn sang, một người mặc mascot mèo bị đứa trẻ nghịch ngợm xô ngã xuống đất. Trông có vẻ như ngã rất nặng, người đó đau đến mức khẽ hự một tiếng, ngồi trền nền tuyết, mãi không đứng dậy được.

 

Thẩm Kiến Thanh đoán rằng có lẽ vì tâm trạng của mình đang tốt, cũng có lẽ là vì không có khả năng chống cự với những sinh vật như mèo, khi ý thức được, cô ấy đã đi đến trước mặt mascot, chìa tay về phía người nọ nói: "Có phiền không nếu tôi giúp bạn một tay?"

 

Mascot dường như khựng lại một lúc rồi mới ngẩng đầu, lặng lẽ "nhìn" Thẩm Kiến Thanh mà không có phản ứng gì.

 

Thẩm Kiến Thanh muộn màng nhận ra mình quá đường đột.

 

"Xin lỗi." Thẩm Kiến Thanh nói.

 

Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh chuẩn bị rụt tay lại.

 

Không ngờ vừa cử động, mascot đột nhiên nắm lấy tay cô ấy.

 

Thẩm Kiến Thanh hơi sững sờ, dứt khoát, thẳng thắn kéo người kia dậy.

 

Hai người đứng đối diện.

 

Mascot không thể nói chuyện, càng không thể nhìn được mặt, nhưng Thẩm Kiến Thanh không hiểu sao lại cảm thấy người này đang nhìn mình.

 

Thẩm Kiến Thanh không nghĩ rằng mình hôm nay lại xinh đẹp đến mức thu hút được ánh nhìn của một người xa lạ, cô ấy đã không ngủ mấy chục tiếng rồi, chắc chắn rất hốc hác.

 

Cô ấy nhìn lại, muốn tìm ra chút đầu mối.

 

Nhưng chỉ trong giây lát, dòng suy nghĩ bị chuyển hướng.

 

Tai cụp, thần thái chậm chạp, chỉ có một chân gãi má, con mèo trước mặt giống hệt với con mèo mà cô ấy, không đúng, Tần Việt mang về từ quầy ném vòng vào ngày Quốc khánh năm xưa.

 

Quá trùng hợp.

 

Quá bất ngờ.

 

Thẩm Kiến Thanh tình cờ lại rất nhớ cô bạn gái giống hệt mèo, vậy là cô ấy hành động nhanh hơn ý thức, giơ tay nắm lấy chiếc tai cụp của nó.

 

Cảm giác hình như không sướng bằng cái đứa ở nhà.

 

Ha.

 

Thẩm Kiến Thanh tự cười mình thần kinh, so sánh thú bông với người thật.

 

Thẩm Kiến Thanh thu tay lại, muốn nói gì đó thay cho hành vi đột ngột không đầu không đuôi của mình.

 

Còn chưa kịp nói gì, con bé cao hơn cô ấy rất nhiều trước mặt từ từ adng rộng vòng tay với cô ấy, hình như, hỏi cô ấy có muốn ôm hay không?

 

Xong rồi, vào ngày đưa bạn gái ra sân bay để về đi thi, bạn gái cũng hỏi cô ấy có muốn ôm hay không.

 

Thẩm Kiến Thanh bật cười thành tiếng.

 

Từ bao giờ mà cô ấy giỏi liên tưởng thế nhỉ?

 

Càng nghĩ, càng nhớ em ấy.

 

Ôi.

 

Những người mất rồi lại được sau đó tháo gỡ được chút quá khứ rối ren, ai cũng dính người vậy đó hả?

 

Hốc mắt Thẩm Kiến Thanh cay cay, cô ấy quay đầu nhẫn nhịn, lùi một bước lớn, cười nói: "Cảm ơn, nhưng bạn gái tôi keo kiệt, không cho tôi ôm con mèo khác."

 

Nói xong, Thẩm Kiến Thanh tự nhiên xoay người bỏ đi, không nhìn thấy hai tay của con mèo sau lưng dừng lại trong không trung một lúc lâu, rồi mới buông xuống.

 

Đứa trẻ vừa mới xô ngã người kia lại chạy đến, lại xô lại đá.

 

Đèn đường sáng rực, soi rõ những khuyết điểm trong bản tính con người, không cho chúng có nơi lánh mình, cũng khiến những cảm xúc dâng trào của một vài người có nơi trốn chạy.

 

Thẩm Kiến Thanh quay lại, không chút do dự ôm lấy người kia, chặn một cú đá cho người kia, nói: "Xin lỗi, tôi vẫn hơi nhớ cô ấy."

Bình Luận (0)
Comment