Từ Tô Du hơi sững sờ, phản ứng lại rất nhanh: "Tần Việt, đừng suy nghĩ lung tung, những chuyện không xảy ra là không xảy ra, giả định này của cô ngoại trừ giam cầm chính mình ra thì không có tác dụng gì cả."
Tần Việt "ừ" một tiếng, nói: "Tôi biết."
Cũng biết Thẩm Kiến Thanh đã không còn trách cô từ lâu, cô hoàn toàn không cần phải vướng mắc với quá khứ.
Chỉ là cô...
"Không kiểm soát được nội dung của giấc mơ."
Từ Tô Du nói: "Có lẽ cô nên tìm tôi nói chuyện."
Tần Việt hiểu hàm ý của Từ Tô Du, nói thẳng: "Tôi không có vấn đề gì, chỉ thương cô ấy thôi. Đợi làm xong việc cần làm, cô ấy có thể gặp tôi bất cứ khi nào nhớ tôi, tôi sẽ không nghĩ đến việc này nữa."
"Cô muốn bù đắp cho cô ấy." Từ Tô Du nói.
Tần Việt lắc đầu: "Là chữa lành."
Bù đắp là cảm xúc tiêu cực, hiện giờ không được phép tồn tại trong cô.
Cô vẫn còn rất nhiều luận văn phải đọc, có rất nhiều việc phải làm.
"Bác sĩ Từ, những chuyện này, vẫn xin cô đừng nói cho giảng viên Thẩm." Tần Việt nói.
Cô không muốn Thẩm Kiến Thanh lo lắng.
Càng không muốn để một vài chuyện nhuốm bẩn đôi tay trồng người của cô ấy.
Từ Tô Du lo lắng: "Nhưng cô bị bệnh, cần người chăm sóc."
Tần Việt nói: "Trước đây tôi thường xuyên bị bệnh, một mình tôi có thể chống chọi được."
"Cô..." Từ Tô Du muốn nói lại thôi, thỏa hiệp: "Bố mẹ tôi thích sự thoải mái của Tùy Châu, sau khi nghỉ hưu, họ mua một căn nhà ở đây để dưỡng già, Dương Dương đã được họ đón đến đây, tôi coi như đây là kỳ nghỉ sớm, tạm thời sẽ không về Giang Bình, có gì cô cứ gọi cho tôi."
Tần Việt nói: "Cảm ơn."
Vài ngày tiếp theo, ban đêm cô cũng mơ như vậy, chỉ có thể tuế toái ngủ một giấc; ban ngày ngồi trong xe, vừa đối chiếu luận văn của Dụ Hủy và Hoàng Văn Phong, vừa đợi Hoàng Văn Phong đến tìm Dụ Hủy, đồng thời trò chuyện với Thẩm Kiến Thanh về cuộc sống thường ngày trong kỳ nghỉ.
Giờ nghỉ trưa thứ Sáu, Tần Việt vừa mới dựa vào ghế để ngủ thì điện thoại bỗng reo lên. Cô chống hộp tì tay ngồi dậy, cầm lấy điện thoại nghe máy: "Giảng viên Thẩm."
Giọng nói kích động Thẩm Kiến Thanh đã cố hết sức để kìm nén vang lên trong ống nghe: "Việt ơi! Chị tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!"
"Tìm thấy cái gì?"
"Manh mối cho thấy luận văn của Dụ Hủy không phải do cô ta viết!"
Lông mi Tần Việt khẽ run, cầm chiếc máy tính trên đùi: "Làm sao tìm được?"
Thẩm Kiến Thanh nói rất nhanh: "Đọc từng bài một, tổng kết từng điểm một, rồi so sánh với hàng ngàn vạn luận văn chị từng đọc trong những năm qua, cuối cùng phát hiện toàn bộ thành quả của cô ta có liên quan đến một người khác."
"Ai?"
"Hoàng Văn Phong, viện trưởng viên nghiên cứu sinh trường em."
Tần Việt đăng nhập WeChat trên máy tính, một tập tin Excel hiện ra, cô bấm đúp touchpad để mở, bên trong, luận văn của Dụ Hủy và thành quả của Hoàng Văn Phong được so sánh chi tiết về thời gian, lĩnh vực, luận điểm, luận cứ cùng với quá trình luận chứng và kết luận.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Trong gần 6 năm, thành quả nghiên cứu của Hoàng Văn Phong theo mỗi giai đoạn đều hoàn thiện khi tách riêng lẻ, nhưng không còn hoàn hảo như trước, vậy nên khi chị phát hiện Dụ Hủy có liên quan đến hắn, chị cố tình bỏ qua thời gian công bố luận văn của Dụ Hủy, đối chiếu chúng với thành quả của Hoàng Văn Phong rồi sắp xếp lại, cuối cùng phát hiện, những gì trong luận văn của Dụ Hủy chính là những gì có thể làm cho thành quả của Hoàng Văn Phong thêm hoàn thiện."
Trong một giây đó, Thẩm Kiến Thanh vô cùng biết ơn sự nghiệp nhà giáo đã khiến cô ấy hình thành thói quen đọc tạp chí học thuật, hơn nữa còn không bỏ lỡ kỳ nào.
Cô ấy cũng biết ơn những người chưa bao giờ cho cô ấy được cảm nhận tình yêu thương đã ban cho cô ấy một bộ óc thông minh, để cô ấy có thể tiếp thu và tóm tắt những gì đã đọc qua, nếu không cô ấy sẽ tuyệt đối không thể mò được cây kim mang tên Hoàng Văn Phong trong đáy bể mênh mông.
"Việt, có những thứ này trong tay, sau này Dụ Hủy chắc chắn sẽ không dám làm gì em, cô ta vẫn còn muốn leo cao." Thẩm Kiến Thanh nói nhanh: "Nhưng chúng ta không được vội vàng, đây vẫn chỉ là suy đoán chủ quan của chị, cho dù có bằng chứng cho thấy quá trình đăng ký nghiên cứu sinh của em bị ngăn chặn một cách ác ý, thì vẫn quá sơ sài, nếu bây giờ tùy tiện lấy ra, Dụ Hủy có thể tìm ra vô số lý do phủ định, nếu cô chó cùng rứt giậu, cuối cùng chịu thiệt sẽ chỉ có chúng ta."
Thẩm Kiến Thanh suy tính lý trí.
Trong thâm tâm, cô ấy muốn ngay lập tức ném những thứ này vào thẳng mặt Dụ Hủy, khiến thanh danh cô ta bại lụi, để trả thù những gì cô ta đã làm trong 2 năm qua.
Cô ấy đã chờ đợi cơ hội này quá lâu rồi.
Nhưng cô ấy không thể.
Cô ấy sợ Dụ Hủy phát điên, chuyện Tần Việt ở công viên sẽ lại tái diễn, cũng sợ cô... sẽ trở thành Thẩm Đồng Nghi thứ hai...
Hai tay Thẩm Kiến Thanh run rẩy, dùng lực đóng máy tính lại, từng câu từng chữ, kiên định nói: "Việt, tin chị, chị sẽ sớm tìm ra cách chiến thắng chỉ bằng một đòn."
"Ừ," Tần Việt đồng thời nhấn ctrl+tab, cut tệp thành một bản khác, nhìn con trỏ nhấp nháy trước hai cái tên, nói: "Em tin chị."
Nhưng không cần chị nhọc lòng tìm kiếm.
Hôm nay đã là thứ Sáu rồi.
Hoặc là hôm nay, hoặc là ngày mai, ngày kia.
Chẳng bao lâu nữa, Hoàng Văn Phong sẽ đích thân mang thứ mà chúng ta cần và xuất hiện tại Tùy Châu, khi đó, một thứ khác mà em và chị đã không hẹn mà cùng tìm kiếm sẽ có ích.
Thẩm Kiến Thanh không kìm được kích động: "Sư phụ Tần, chị thật sự rất vui! Đáng tiếc không có em ở bên cạnh, nếu không chị sẽ ôm em, hôn em không ngừng!"
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh cười phớ lớ.
Tần Việt nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía cổng 071 mà thất thần.
Không lâu sau, Thẩm Kiến Thanh bắt đầu làm việc.
Khi một vốc tuyết bẻ cong cành cây, cô đóng máy tính lại, gửi tin nhắn cho Từ Tô Du: 【Thứ Hai tôi đến thăm Dương Dương được chứ?】
Nhận được câu trả lời chắc chắn, Tần Việt lái xe ra khỏi bãi đỗ.
————
9 giờ tối, Thẩm Kiến Thanh bước nhanh ra khỏi thang máy.
Chuyển hướng, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy một người ở vách tường đối diện cửa phòng—— Chân dài dang rộng ngồi ngược trên vali, hai tay đút túi áo, nửa thân trên cúi xuống, trên đầu đội chiếc mũ của áo phao, rất rộng, toàn bộ khuôn mặt được giấu bên trong, Thẩm Kiến Thanh chỉ có thể dựa vào tư thế bất động của cô và đoán rằng, cô đã nằm gục trên tay kéo mà ngủ thiếp đi.
Thẩm Kiến Thanh buồn cười, thầm nghĩ con gái thời này sao lại càng ngày càng vô tư thế nhỉ, không ngủ ở hành lang khách sạn, thì cũng là đánh một giấc trước sạp dâu của người lạ.
Ha.
Chiến tích lẫy lừng của sư phụ Tần nhà các cô thật sự khiến trái tim cô ấy ngứa ngáy không yên bất cứ khi nào nghĩ đến.
Đáng tiếc là không nhìn được, cũng không ăn được.
Thẩm Kiến Thanh âm thầm thở dài một hơi, nhẹ nhàng bước đến mở cửa.
"Bíp!"
Cửa phòng mở khóa, sau lưng vang lên tiếng sột soạt.
Thẩm Kiến Thanh mình làm ồn đến người kia, định nói "xin lỗi" thì nghĩ lại, cô ấy muốn về phòng của mình, nếu nói là làm phiền thì đáng lẽ ra là người lạ này làm phiền cô ấy mới phải. Vậy là cô ấy ung dung cầm thẻ rồi đẩy cửa vào.
Tiếng sột soạt phía sau càng rõ ràng hơn.
Tim Thẩm Kiến Thanh chùng xuống, khóe miệng mím lại, vô số tin tức xã hội liên quan đến khách sạn xoẹt qua tâm trí.
Cô ấy quay lưng đi vào trong, đồng thời bất động thanh sắc mò mẫm điện thoại trong túi.
Giây tiếp theo, giọng nói chậm chạp vang lên sau lưng: "Giảng viên Thẩm..."
Tim Thẩm Kiến Thanh bỗng đập thịch, sợ đến mức đánh rơi cả túi. Cô ấy vội quay lại nhìn Tần Việt vẫn còn đang gục trên tay kéo, nghe thấy cô nói: "Lễ tân không thông báo cho chị có đồ thất lạc cần nhận lại sao?"
Tim Thẩm Kiến Thanh đập nhanh như trống dồn, cô ấy sải bước lớn đi tới, cởi mũ của Tần Việt ra, thấy cô nghiêng đầu tránh vì ánh đèn chói mắt, lại tức vừa giận vừa cười, trực tiếp nhéo cằm cô, nâng mặt cô lên, khí thế bừng bừng nói: "Cả ngày chỉ biết hù dọa tôi, nhận cái gì mà nhận, nhận về để cho lên cơn hay gì?"
Tần Việt: "Còn tưởng là bất ngờ chứ."
Thẩm Kiến Thanh: "Bất ngờ cái con khỉ khô, hồn bị em dọa bay mất rồi còn đâu."
Tần Việt chớp mắt, từ từ giơ tay trái lên, vẫy vẫy trong không trung.
Thẩm Kiến Thanh khó hiểu: "Làm gì đấy?"
Tần Việt nói: "Gọi hồn chị về."
Thẩm Kiến Thanh sững sờ, cười ngồi chồm hỗm trên đất, rất nhanh đã lại đứng dậy, một tay đút túi quần, cong eo, tay kia giữ cằm Tần Việt, lắc lắc 2 lần, nhìn vào mắt cô nói: "Sư phụ Tần, em định đáng yêu đến mức nào nữa?"
Các cô chỉ cách một lòng bàn tay.
Mùi nước hoa quen thuộc trên người Thẩm Kiến Thanh đột nhiên ập vào khoang mũi Tần Việt, cô vô thức hé miệng, dùng đầu lưỡi làm ẩm bờ môi khô khốc.
Vậy là, ánh đèn phản chiếu sắc nước.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Kiến Thanh dao động kịch liệt, nhấc ngón tay cái đang giữ cằm Tần Việt lên, chậm rãi vuốt v3 từ giữa môi đến khóe miệng cô, nghiêng đầu hôn lên.
Cảm giác đã lâu không được tận hưởng khiến cả hai tạm dừng.
Phía sau cánh cửa nào đó truyền đến tiếng nói chuyện, như thể sắp ra ngoài.
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh hơi sa sầm, không cam chịu đưa lưỡi vào trong miệng Tần Việt, khuấy đảo cô.
Chỉ 2-3 giây sau, Thẩm Kiến Thanh đứng thẳng người, đưa ngón trỏ chặn ngang cằm Tần Việt, nâng lên, nói: "Nể tình miệng khá ngọt, miễn cưỡng nhận vậy."
Dứt lời, Thẩm Kiến Thanh chuẩn bị xoay người đi vào phòng thì cổ tay đột nhiên bị Tần Việt giữ lại.
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, nhìn cô.
"Mệt, không muốn đứng dậy." Tần Việt nói: "Ngồi tàu cao tốc rất lâu để đến đây, lại đợi chị ở đây rất lâu, hết sức lực rồi."
Thẩm Kiến Thanh cau mày, nắm ngược lại cổ tay Tần Việt, tay kia dùng lực gõ vào đỉnh đầu cô, vừa kéo cả cô lẫn vali vào phòng, vừa thấp giọng nói: "Biết rõ đây là nơi như thế nào mà còn dám không nói năng gì đã mò tới, Tần Việt, lý trí của em đâu rồi hả?"
Vừa rồi, cô ấy thật sự sợ hãi và bất ngờ đến choáng váng đầu óc, thế mà lại muốn hôn Tần Việt ở hành lang.
Nơi này hiện tại là địa bàn của Dụ Hủy, các cô cần phải thận trọng.
"Cạch!"
Cánh cửa sau lưng khóa lại.
Thẩm Kiến Thanh mở đèn, khoanh hai tay trước ngực nhìn Tần Việt.
Tần Việt nắm tay cầm đứng dậy, đi đến trước mặt Thẩm Kiến Thanh, hôn vào đôi môi đang đóng chặt của cô ấy, nói: "Lý trí vẫn còn đó."
"Còn mà tự dưng lại chạy đến đây?"
"Đến thăm Dương Dương, bố mẹ bác sĩ Từ đón em ấy đến đây để chăm sóc."
Lý do này rất chính đáng.
Nhưng trong lòng Thẩm Kiến Thanh đột nhiên lại chua chát. Cô ấy vẫn còn quá ích kỷ, nhìn thấy Tần Việt, cô ấy đã hi vọng cô đặc biệt đến đây để tìm mình.
Sao lại có thể như vậy nhỉ, cái gì cũng đổ oan cho Tần Việt.
Cô đến được đây đã là một bất ngờ lớn rồi.
Thẩm Kiến Thanh cụp mắt, giấu đi cảm xúc ảo não.
Tần Việt nhạy bén nhận ra, nghiêng người vuốt v3 đôi môi đỏ mọng mang theo hương thơm của cô ấy, nói: "Vừa rồi là lý do chính thức, muốn nghe lý do không chính thức không?"
Thẩm Kiến Thanh không đớp thính, muốn nghiêng đầu.
Tần Việt đỡ eo cô ấy, lùi về sau, dồn cô ấy vào tường, một tay đặt sau đầu, hỏi: "Không muốn nghe à?"
Thẩm Kiến Thanh được bao trùm trong hơi thở khi nhả chữ của Tần Việt, vành tai nóng bừng: "Nói đi."
Tần Việt đến gần đôi môi đang hé mở của cô ấy: "Muốn cho chị ôm cả buổi tối, cho chị hôn em không ngừng, còn muốn..."
"Ưm~" Miệng Thẩm Kiến Thanh bị xâm nhập cưỡng chế, ba chữ "ngủ với chỉ" còn chưa kịp xuyên qua màng nhĩ thì đã bị buộc phải nuốt vào cổ họng, nhanh chóng nổ tung trong cơ thể cô ấy.
Cô ấy run rẩy ôm lấy Tần Việt, bàn tay mềm nhũn chui vào trong áo phao, di chuyển xuống phía dưới theo tấm lưng gầy gò của cô.
Chạm vào xương cụt vẫn còn rất đau của Tần Việt, cuống lưỡi Thẩm Kiến Thanh đột nhiên nhói lên, tay bị kéo ra.
Thẩm Kiến Thanh sốt ruột và khó hiểu nhìn Tần Việt.
Tần Việt hôn môi cô ấy, dẫn cô ấy vào nhà vệ sinh, để cô ấy đứng đối diện với chiếc gương trước bồn rửa mặt, còn mình thì đứng phia sau, tay vòng qua eo cô ấy, dừng lại dưới vòi nước, nhìn vào đôi mắt cô ấy được phản chiếu trong gương, nói: "Giảng viên Thẩm, giúp em rửa tay, hôm nay em muốn nhìn chị như thế này."