Thẩm Kiến Thanh nghe thấy từ trong tai nghe, vô cớ cảm thấy Tần Việt ngoan ngoãn ở phòng đợi cô ấy tan làm đi mua dâu cho mình có chút...
Ngọt?
Thẩm Kiến Thanh không khống chế được biểu cảm.
Bên cạnh, Đàm Cảnh sửa mã xong, chuẩn bị cho Thẩm Kiến Thanh xác nhận, quay đầu nhìn thấy nụ cười đã lan rộng khắp khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh, cậu ta kinh ngạc đến mức đá vào bắp chân của Tống Hồi ở đối diện, cậu ta đau đớn "au" một tiếng, suýt chút nữa bắn khỏi ghế.
"Cậu làm cái gì đấy?" Tống Hồi nghiến răng hỏi.
Đàm Cảnh hốt hoảng, không dám ngẩng đầu: "Chân chuột rút, rút điên người luôn, anh kệ em, để em điên thêm một lúc."
"Ầm."
Thẩm Kiến Thanh đặt điện thoại lên bàn, phát ra tiếng động.
Đàm Cảnh giật bắn mình, nghe thấy cô nói: "Sửa xong mã rồi à?"
Lạnh lẽo, lạnh lùng, u ám.
Đàm Cảnh trông cậy vào đôi tai không được thính cho lắm để đưa ra phán đoán chủ quan về giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh, gán ngữ điệu vui vẻ mà cô ấy cố gắng kìm nén là hà khắc, nghiêm túc, không dễ gần, cậu ta sợ đến cứng cổ, lớn giọng nói: "Xong rồi ạ!"
Trong phòng họp yên tĩnh trong một khoảnh khắc.
Chu Học Lễ dùng bản vẽ vừa mới in ra gõ vào sau đầu Tống Hồi, nói: "Học người ta cách tôn sư trọng đạo đi."
Tống Hồi: "???" Liên quan gì đến em?
Thẩm Kiến Thanh nhìn Đàm Cảnh, càng lúc càng thấy cậu ta giống khỉ, thích giật mình.
————
Thẩm Kiến Thanh về khách sạn mới chỉ hơn 9 rưỡi, cô ấy thay giày ở cửa, vừa cởi áo khoác bao bọc trong khí lạnh, vừa gọi Tần Việt.
Liên tiếp 2 lần, đều không có phản hồi.
Thẩm Kiến Thanh cau mày, tiện tay treo áo khoác rồi đi nhanh vào trong, không hề bận tâm rằng vừa rời tay, nó đã rơi xuống, phủ lên đôi giày lấm lem bùn đất.
Đi vào nhìn thấy Tần Việt đang nằm nghiêng trên giường ngủ say sưa, Thẩm Kiến Thanh thở phào, đặt dâu tây trên bàn, khẽ khàng đi đến bên giường ngồi ngắm cô—— Ngũ quan cân đối hài hòa, đường nét rõ ràng, nhìn thế nào cũng phải là kiểu chị gái, thế nhưng lại có một đôi bọng mắt dễ thương, mi dày cong vút, còn luôn ôm yếu, sắc mặt nhợt nhạt, môi hơi khô, tóc ngắn rối bời rủ xuống che khuất nửa đôi mắt, mang theo kiểu...
Ấn đường vừa mới giãn ra của Thẩm Kiến Thanh cau chặt lại.
Hôm qua cô ấy đắm chìm trong sắc dục, không có cơ hội quan sát kỹ càng, lúc này mới phát hiện trên người Tần Việt có vẻ bệnh tật rõ ràng, giống như tia sáng le lói xuyên qua tấm kính, rải rác khắp nền đất.
Tim Thẩm Kiến Thanh bỗng chùng xuống, cúi người, nhẹ nhàng vỗ má Tần Việt: "Việt?"
Sao lại hơi nong nóng nhỉ?
Nghĩ vậy, Thẩm Kiến Thanh lại cảm thấy là do tay mình quá lạnh—— 2 năm qua, kể cả vào mùa hè, tay cô ấy cũng không có độ ấm.
Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, xoa mạnh tay, muốn xác nhận lại lần nữa.
Không còn chưa chạm vào Tần Việt, cô đã dụi cằm vào chăn, co rúm vào bên trong.
Thẩm Kiến Thanh thu tay lại, khẽ giọng nói: "Việt ơi."
Lông mi Tần Việt chậm rãi chuyển động, như thể tốn rất nhiều sức lực mà vẫn không thể mở mắt ra, chỉ rúc vào trong chăn, chậm chạp "ưm" một tiếng đáp lại.
Tần Việt co rúm người lại, chỉ để lộ đôi mắt chẳng mấy "chị gái", cộng thêm bộ dạng mềm mại nỉ non, gần như muốn trái tim Thẩm Kiến Thanh tan chảy.
Thẩm Kiến Thanh lập tức không nỡ quấy rầy cô.
Bỗng nhớ đến sắc mặt cô, khóe miệng đang nhếch của Thẩm Kiến Thanh chùng xuống, đưa tay kéo chăn xuống một chút, cúi người ngậm lấy môi trên của cô.
Cảm giác nóng ẩm chân thực khiến hàng mi Tần Việt run run.
"Dậy rồi hả?"
Thẩm Kiến Thanh cúi đầu làm ẩm môi dưới của Tần Việt, cô mở miệng theo bản năng, giống như Thẩm Kiến Thanh, từ tốn m út môi đối phương.
Cảm giác nóng ẩm nhanh chóng lan tỏa, chiếc chăn từ từ được vén mở.
Thẩm Kiến Thanh cúi xuống ôm lấy Tần Việt, cảm giác sốt sắng giữa đôi môi càng lúc càng mãnh liệt, các cô không hẹn mà cùng mở miệng, cùng chạm vào đầu lưỡi đối phương.
Mềm và trơn đến nói chẳng thể nắm giữ được...
Nụ hôn triền miên từ nằm đến ngồi.
Thẩm Kiến Thanh ngồi ngang trên đùi Tần Việt, hai tay ôm lấy hai bên cổ nóng bỏng của cô, ngón cái nâng mặt cô lên, từ dưới lên trên, từ mạnh đến nhẹ, cuối cùng lưu luyến bịn rịn mũi lưỡi cô, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt phủ một tầng nước mong mỏng của cô, nói: "Sao ngủ say thế, sắc mặt cũng không tốt, không khỏe à?"
Tần Việt ho nhẹ một tiếng, nói: "Không. Đang nằm mơ."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Mơ gì?"
Giấc mơ đã sắp trở thành ác mộng hàng ngày hàng đêm.
Đẫm máu, vô vọng.
Sự day dứt nặng nề như một tảng đá đè lên lồ ng ngực, cô gần như không thở được.
Tần Việt chậm rãi chớp mắt, nói: "Hôn lâu quá, quên mất rồi."
Thẩm Kiến Thanh vui vẻ: "Sư phụ Tần, sao chị cảm thấy hôm nay em có hơi ngốc vậy nhỉ?"
"Ảo giác đấy."
"Thật mà, còn hơi mềm, hơi ngọt nữa."
"Nói đi, hôm nay lén lút làm gì sau lưng chị?" Thẩm Kiến Thanh ôm mặt Tần Việt, bóp bóp như uy hiếp.
Tần Việt nói: "Ăn cơm, ngủ, đợi chị mua dâu cho em."
Tần Việt bị hành hạ đến mức không mở nổi miệng, giọng nói rất mơ hồ, nhưng thái độ lại vâng lời, ánh mắt còn ngoan ngoãn, câu cuối cùng càng mềm mại hơn, đáng yêu đến lạ.
Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn không thể cưỡng lại sự tương phản này trên người cô, ôm mặt cô, xoa rồi lại xoa, cuối cùng "a" một tiếng, ôm cô nói: "Muốn ăn em thật đấy."
Tần Việt nói: "Ăn đi, tắm rửa sạch sẽ rồi này."
"Chị chưa tắm, tắm xong còn phải xem đề cương tiểu luận cho Đàm Cảnh. Cậu ta chưa viết bao giờ, sắp xếp nội dung rối tinh rối mù." Thẩm Kiến Thanh thở dài, nói: "Nếu có ngày chị không làm giảng viên nữa thì nhất định có nguyên nhân là do cậu ta."
Thẩm Kiến Thanh ngồi dậy, vỗ vỗ mặt Tần Việt nói: "Vậy nên việc của em cứ nhớ thế trước đã, đợi khi nào chị có thời gian, tinh thần của em tốt hơn thì sẽ ăn từ từ."
Nói xong, Thẩm Kiến Thanh vịn vai Tần Việt muốn đứng dậy.
Tần Việt nắm lấy cổ tay cô ấy nói: "Không làm giảng viên sẽ không cảm thấy tiếc nuối chứ?"
Thẩm Kiến Thanh hơi sững sờ, không ngờ Tần Việt sẽ đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy, suy nghĩ một lát, cô ấy nói: "Ít nhiều cũng sẽ có tiếc nuối một chút, dù gì cũng nhiều năm vậy rồi, nhưng có lẽ sẽ không kéo dài quá lâu đầu, suy cho cùng..." Thẩm Kiến Thanh tạm dừng một lát rồi mới nói: "Khi đó lựa chọn làm giảng viên là vì chị gái, chị ấy hi vọng chị có thể chủ động đối mặt với quá khứ."
"Chị đã đối mặt rồi." Thẩm Kiến Thanh mỉm cười, "Chị đến trường học mà em đã vất vả tìm giúp chị, chị cũng về trường của chị rồi, còn phát ngôn với tư cách là cựu học sinh nổi tiếng nữa. Việt à, nghề nhà giáo này đã không còn ràng buộc đối với chị từ lâu rồi, đi hay là ở, chị chỉ cần xem xét hoàn cảnh và nguyện vọng khi đó mà thôi."
Giọng điệu của Thẩm Kiến Thanh thoải mái, ung dung, Tần Việt không tìm ra được chút khúc mắc nào với quá khứ ở trong đó, cô tin rồi, thuận thế hỏi: "Không làm giảng viên thì chị muốn làm gì?"
Cảnh tượng ăn lẩu ngoài ban công ở Giang Bình và khuôn mặt Quan Hướng Thần lóe lên trong tâm trí Thẩm Kiến Thanh, cô ấy nói: "Vẫn chưa hoàn toàn thông suốt."
Vậy tức là đã từng nghĩ tới?
Không đợi Tần Việt truy hỏi, Thẩm Kiến Thanh đã bật cười, dứt khoát xuống người cô, ôm dâu tây đặt trên bàn vào lòng, nói: "Lạnh, đừng tham ăn. Chị đi tắm đây."
Tần Việt thấy Thẩm Kiến Thanh không có ý định tiếp tục chủ đề trước đó, chỉ đành thu hồi nghi vấn, thay vào đó nói: "Tiểu luận của Đàm Cảnh ở đâu?"
Thẩm Kiến Thanh nhướng mày, ý thức được gì đó: "Em muốn xem giúp chị?"
Tần Việt: "Ừ."
Hai tay Thẩm Kiến Thanh đút túi, cô ấy nghiêng người: "Sư phụ Tần, em hơi bị tự phụ đấy, em là nghiên cứu sinh năm nhất, Đàm Cảnh cũng là nghiên cứu sinh năm nhất, em xem luận văn cho cậu ta?"
Tần Việt nói: "Xem được hay không, chị tắm xong khắc biết."
Thẩm Kiến Thanh im lặng, đôi mắt đen láy dán chặt vào Tần Việt.
Lát sau, Thẩm Kiến Thanh mang cả máy tính lên giường nói: "Mật khẩu 001012, luận văn tìm trong hộp thư của chị, mở ra sẽ tự động đăng nhập."
Tần Việt đáp lại một tiếng rồi cầm lấy máy tính.
Nửa tiếng sau đó, cả hai cách nhau một bức tường kính, một người nhàn nhã đứng trong dòng nước ấm để giải tỏa mệt mỏi khắp người, một người co chân tựa vào đầu giường, thành thạo điều chỉnh kết cấu luận văn, thêm nhận xét nội dung.
Khi vừa lau tóc, vừa đi ra từ trong nhà vệ sinh, Thẩm Kiến Thanh nhìn thấy Tần Việt đã rời giường, đang ngồi trên chiếc sofa cạnh cửa sổ ăn dâu tây—— Cắn một miếng đuôi, thờ ơ bình thản, hai mắt nhìn chằm chằm phần đầu, ngẩng đầu, nói: "Giảng viên Thẩm, hơi chua."
Thẩm Kiến Thanh vô thức định nói "vứt đi", nhưng nhìn khuôn mặt trời sinh sẽ không lãng phí đồ ăn của Tần-ai-đó, cam chịu đi tới, khom lưng trước cô, nói: "A——"
Tần Việt đưa dâu vào miệng Thẩm Kiến Thanh.
Thẩm Kiến Thanh nhai một miếng, chua đến méo cả mặt.
Uổng công cô ấy mua dâu tây nhập khẩu đắt muốn chết, ngay cả rửa cũng chẳng cần rửa, kết quả thì như này đây?
Thẩm Kiến Thanh buồn bực: "Đừng ăn nữa."
Tần Việt nói: "Phần đuôi ngọt."
Thẩm Kiến Thanh: "..."
Khá lắm, bạn gái nên lấy ra để giải quyết đầu dâu nhé.
Sư phụ Tần đúng thật là thiên tài yêu đương.
Quay đầu nhìn thấy chiếc máy tính được Tần Việt đặt trở lại bàn, Thẩm Kiến Thanh bước tới, một tay chống trên mép bàn, lướt hai cái, ánh mắt nhanh chóng sáng rực.
Trật tự, quan điểm, cách thức trình bày và phân tích của Tần Việt không hề thua kém cô ấy chút nào! Thậm chí khi viết nhận xét, cô còn có thể kiên nhẫn hơn cả cô ấy mà đưa ra tài liệu tham khảo, cách dùng từ cũng nhẹ nhàng hơn, không giống cô ấy, sự ngắn gọn và súc tích quá mức đã trở thành "ác" trong miệng Đàm Cảnh.
"Sư phụ Tần, rốt cuộc em còn bao nhiêu ưu điểm mà chị không biết vậy hả?!" Thẩm Kiến Thanh khó che giấu được kích động.
Tần Việt nói: "Không biết, nhưng em sẽ cố gắng duy trì cảm giác mới mẻ của chị về em suốt đời."
Thẩm Kiến Thanh nhìn chằm chằm Tần Việt hồi lâu bằng ánh mắt sáng ngời, kéo ghế ngồi xuống để xác nhận độ chính xác của nhận xét.
Không sai.
Hoàn toàn chính xác.
Sự ưu tú của Tần Việt khiến Thẩm Kiến Thanh không tìm ra chút khuyết điểm nào.
Cô thật sự là một báu vật quý hiếm, từng chút một rũ bỏ bụi bặm bao phủ thân thể bằng nỗ lực của chính mình.
Thẩm Kiến Thanh cảm thấy nhịp tim của mình đang tăng tốc, giống như tự hào, giống hơn nữa là niềm vui thầm lặng.
Bảo bối này là của cô ấy.
Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.
Thẩm Kiến Thanh ngả người ra sau, tựa vào lưng ghế, lâu sau, cô ấy đột nhiên cười lên, đứng dậy đi đến trước mặt Tần Việt, lấy đi giỏ dâu trên đùi cô, rồi ngồi lên đó, nói: "Sư phụ Tần, chị thay đổi ý định rồi."
Tần Việt nhìn bàn tay đang chầm chậm mò vào trong áo len, hỏi cô ấy: "Thay đổi ý định gì?"
Thẩm Kiến Thanh linh hoạt gỡ bỏ ràng buộc, giữ lấy, cúi người hôn lên đôi môi hé mở của Tần Việt: "Không muốn đợi tinh thần của em tốt lên rồi mới ăn nữa."
Tay Tần Việt từ từ siết chặt: "Tại sao?"
Thẩm Kiến Thanh cười trầm một tiếng, cảm nhận được nhịp tim của cô: "Vì, chị muốn nhìn sư phụ Tần yếu ớt trông như thế nào khi không có sức lực để cầm nắm, không có sức lực để la hét, chỉ có thể bặm môi, khóc trong âm thầm."
Đây phải chăng chính là dáng vẻ của cô ấy trong vô số đêm phục tùng Tần Việt?
Cô ấy động lòng rồi, cũng muốn nếm thử cảm giác chiếm trọn cảm xúc của một người là như thế nào.
Sau đó rêu rao với cả thế giới: Bảo bối này là của tôi.
Thẩm Kiến Thanh rời khỏi Tần Việt, ngồi quỳ trên sàn nhà sạch sẽ, khom lưng cúi đầu.
Ánh trăng ẩn mình trong những tầng mây.
Một đóa hồng phai tàn, một đóa khác lại nở rộ.
Tần Việt nắm tóc Thẩm Kiến Thanh, khàn giọng nói: "Giảng viên Thẩm, nhẹ thôi."