Cửa nẻo trong phòng khách sạn đóng chặt, Dụ Hủy đầu bù tóc rối hét vào mặt Hoàng Văn Phong: "Phải làm sao bây giờ?!"
Hoàng Văn Phong ngồi trên sofa, vẻ mặt suy sụp: "Anh nào có biết phải làm sao? Anh đã nhắc nhở em là ở chốn công cộng phải cẩn thận, cẩn thận rồi, em lại không nghe..."
"Bây giờ anh đang trách tôi đấy à?!" Mặt mày Dụ Hủy dữ tợn, "Lúc tôi chạm vào anh ở nơi công cộng, sao anh không nhớ từ chối tôi?!"
"Hủy Hủy..."
"Hôm qua anh chỉ ngoại tình, đạo đức bại hoại, bây giờ lại thêm cả tham nhũng học thuật, ha," Dụ Hủy cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói, "Không quản nổi học trò của mình, quay ra đổ lỗi cho phụ nữ, Hoàng Văn Phong, tôi đã ở bên anh 6 năm rồi, tại sao anh vẫn hèn nhát vậy chứ?!"
Hoàng Văn Phong nổi quạu: "Tôi hèn nhát?! Nếu không phải cô lấy con cái ra để uy hiếp tôi, thì tôi có thể đưa cho cô nhiều luận văn như vậy không?! Tôi đã 55 rồi, cả đời này chỉ có một đứa con này thôi!"
"Đó cũng là vì tôi có khả năng sinh! Không giống anh và vợ anh, chỉ biết lên giường mà không biết đẻ trứng!"
"Dụ Hủy!!"
Hoàng Văn Phong giận dữ giơ tay lên.
Dụ Hủy lập tức vênh khuôn mặt méo mó lên, đưa đến dưới tay hắn: "Đánh đi! Hôm nay chỉ cần anh dám tát tôi, tôi sẽ lập tức vạch trần bê bối anh thao túng nam sinh, quấy rối nữ sinh, xem xem rốt cuộc chúng ta ai bẽ mặt hơn ai!"
Hoàng Văn Phong giận đến run cả người, nghĩ đến những điểm yếu của mình, chỉ đành thỏa hiệp trước: "Hủy Hủy, đã đến nước này rồi, chúng ta có thể ngừng đấu đá nội bộ trước đi có được không?"
Dụ Hủy: "Được, anh tìm cách giải quyết chuyện này đi, để công việc của em không bị ảnh hưởng, em đảm bảo sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện của anh nữa."
"Anh có thể làm gì đây? Bây giờ người bị ảnh hưởng nhiều nhất là anh."
"Anh có thể tìm bố mẹ anh."
Hoàng Văn Phong sững sờ, phản bác thẳng thừng: "Không thể được! Bọn họ đã gần 80 rồi, anh không thể để họ xử lý những việc như thế này thay anh được!"
"Bọn họ không xử lý giúp anh, anh thấy còn ai có khả năng này không?" Dụ Hủy khoanh tay ngồi xuống sofa, bắt chéo chân, "Anh có thể leo lên đến vị trí này, ngoài năng lực học thuật của anh, chẳng phải nhờ có hai vị phụ huynh tuyệt vời hay sao?"
"Hoàng Văn Phong, trong tay có ô có dù mà không dùng để che mưa, thì là kẻ ngu." Dụ Hủy nói.
Hoàng Văn Phong im lặng, sắc mặt sa sầm nhìn cô ta chằm chằm.
Sự việc lần này không phải chuyện nhỏ, chỉ trong vỏn vẹn một ngày đã lan truyền khắp cõi mạng.
Sáng sớm nay, hắn nhận được thông báo từ trường, đình chỉ mọi công việc hành chính và nghiên cứu khoa học, đây cơ bản là một lời tuyên bố, nếu kéo dài thêm, hẳn chỉ còn một kết cục—— Sa thải.
Sa thải không giống với bị điều đi xa, vế sau, hắn vẫn có cơ hội trở mình, vế trước thì là hoàn toàn chấm dứt.
"Anh đi gọi điện thoại." Hoàng Văn Phong trầm giọng.
Bàn tay gác trên cánh tay của Dụ Hủy bất động thanh sắc mà nắm chặt.
6 năm rồi, cơ hội của cô ta cuối cùng cũng tới.
Những người biết Hoàng Văn Phong xung quanh cô ta điều không hiểu tại sao cô ta lại cố chết bám víu một tên đàn ông vừa già vừa xấu, lại còn có cả gia đình, chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ, Hoàng Văn Phong không chỉ có thể khiến cô ta rời khỏi viện trang bị tồi tàn để đến 071, mà còn có thể giúp cô ta chuyển mình từ nghiên cứu khoa học sang quản lý, nửa đời sau sống trong công danh lợi lộc, và quan trọng hơn cả—— "Mẫu bằng tử quý" [1]—— Hoàng văn Phong đã kết hôn hơn 20 năm nhưng không sinh được con, trong nhà đã lo lắng từ lâu, nếu biết cô ta sinh được một đứa con, đứa trẻ này còn vô cùng yêu thương cô ta, tuyệt đối sẽ không thể rời xa cô ta, ha, hắn không ly hôn để cưới cô ta không được. Với gia thế của hắn, chỉ cần cô ta đặt chân vào cánh cửa đó, nửa đời còn lại nằm không cũng có tiền tiêu không hết, lại còn có người nịnh nọt, tâng bốc.
[1] Mẫu bằng tử quý: Mẹ vinh hiển nhờ con
Dụ Hủy ngẩng cao đầu, hít một hơi thật sâu, cầm điện thoại trên bàn lên gọi video cho con gái.
Video được kết nối, lập tức lại xuất hiện khuôn mặt dịu hiền khiến con người ta buồn nôn.
Còn cô ta, chán ghét trẻ con từ tận đáy lòng, ra ngoài không bao giờ tự mình dắt cô bé theo, nhưng lại muốn chân thành yêu thương cô bé, chú ý đến vui buồn của cô bé từng giây từng phút.
Chỉ có như vậy, cô ta mới có thể cân bằng được sự chán ghét, đồng thời, khiến cô bé cam tâm tình nguyện trải đường cho tương lai của mình.
...
Khoảng 10 phút sau, Hoàng Văn Phong từ trong phòng đi ra, nói: "Mẹ anh bảo em theo anh về một chuyến."
Những lời của Hoàng Văn Phong đúng với ý muốn của Dụ Hủy, nhưng trên mặt cô ta vẫn bất động thanh sắc: "Em có là gì của anh đâu, theo anh về làm gì?"
"Em là mẹ của con anh." Hoàng Văn Phong nói: "Anh đã nói chuyện đứa bé với họ rồi, nếu không họ sẽ không đồng ý bảo vệ em."
"Con là do một mình em sinh, một mình em nuôi, đừng ai nghĩ đến việc tranh giành con bé với em."
"Không ai muốn tranh giành với em cả, ưu tiên hàng đầu là giải quyết vấn đề."
Dụ Hủy giả bộ hiên ngang, nhân nghĩa, đứng đối diện Hoàng Văn Phong hồi lâu, nói: "Điềm Điềm từ nhỏ đã sống cùng em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em."
Hoàng Văn Phong mất kiên nhẫn nói: "Biết rồi, đi nhanh đi."
Dụ Hủy cúi xuống lấy điện thoại và túi xách.
Bỗng, điện thoại đổ chuông, trên màn hình xuất hiện thông báo email mới.
Dụ Hủy chỉ nhìn thấy "Dụ Hủy, là cô nhỉ?" ở đầu, ánh mắt liền trở nên u ám và độc địa.
Hoàng Văn Phong đi tới cửa, ngoảnh đầu lại, thấy Dụ Hủy vẫn còn ở đó, bực dọc mắng: "Cuối cùng em có đi không thì bảo?!"
Dụ Hủy nghiến chặt răng, siết chặt điện thoại trong tay rồi đi ra ngoài.
Không sao cả, chỉ cần hôm nay cô ta thuận lợi được bố mẹ Hoàng Văn Phong chấp thuận, thì cái gì mà video, cái gì mà ngủ với đàn chị trong nhà vệ sinh hồi cấp 3, muốn xử lý cũng chỉ cần một câu nói của họ, hoàn toàn không được coi là uy hiếp.
Đúng vậy!
Dụ Hủy tính toán, nhanh chóng cùng Hoàng Văn Phong ra sân bay.
3 tiếng rưỡi sau, nhà Hoàng Văn Phong.
Mẹ Hoàng mặc sườn xám được may bằng tay, quý phái đặt tách trà xuống, nói: "Cô Dụ, tôi không vòng vo nữa, cô đưa đứa trẻ đến nhà chúng tôi, chúng tôi đưa cô ra nước ngoài, sau này 200.000 tệ cấp dưỡng hàng tháng, cô và Văn Phong không còn liên quan gì đến nhau nữa."
Những lời của mẹ Hoàng như một cú đòn giáng vào đầu, đầu óc Dụ Hủy trống rỗng trong một khoảnh khắc, cô ta rất nhanh đã bình tĩnh lại, lặp lại nguyên văn những gì đã nói với Hoàng Văn Phòng ở khách sạn cho mẹ Hoàng, tự tin nói: "Điềm Điềm không xa tôi được đâu."
"Đó là bởi vì con bé chưa từng gặp con dâu của tôi, Hoàng Ngạo San." Mẹ Hoàng nói: "Ngạo San có tri thức, hiểu lễ nghĩa, tài hoa giỏi giang, sẽ không ai không thích con bé. Con nghĩ sao? Văn Phong."
Hoàng Văn Phong căn bản chẳng cần suy nghĩ.
Hoàng Ngạo San là giáo sư tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài, gia thế lẫy lừng, môn đăng hộ đối với hắn, chỉ có điểm trừ là không có tình thú, còn bố mẹ Dụ Hủy chỉ là những người làm công ăn lương bình thường, bản thân cô ta lại chẳng có chút năng lực nào, bình thường chơi đùa qua lại còn được, chứ kết hôn thì tuyệt đối không thể.
Mẹ Hoàng biết rõ tâm tư của con trai, bà thanh lịch vu0t ve chiếc khăn choàng, đi thẳng vào vấn đề: "Phù chính tiểu tam, nhà chúng tôi không chứa chấp loại người này, nếu cô thật sự yêu thương con gái cô, thì không nên để con bé mang tiếng con hoang cả đời. Cô Dụ, cô nên cân nhắc kỹ càng đề nghị của tôi."
Dụ Hủy nổi cơn thịnh nộ: "Tôi cân nhắc cái gì đây?! Các người đang ăn cướp giữa ban ngày đấy!"
"Cô có thể từ chối." Mẹ Hoàng nói: "Chúng tôi thuyên chuyển Văn Phong về địa phương, chờ đợi 2 năm rồi quay lại, nó vẫn là giáo sư chuyên gia có năng lực xuất chúng, còn cô thì sao? Mất công việc, mất thanh danh, sau này sẽ sống ra sao?"
Dụ Hủy không nói nên lời, cô ta không cam tâm, ôm lấy một tia hy vọng, hỏi Hoàng Văn Phong: "Tôi đã ở bên anh 6 năm, sinh cho anh một đứa con duy nhất, nhưng bây giờ anh lại muốn bỏ rơi tôi?"
Hoàng Văn Phong ngồi nghiêm chỉnh: "Không phải là bỏ rơi, mà là đưa cuộc sống của hai bên về đúng hướng."
"Dựa vào cái gì mà anh nói về là về, thế thì tôi là cái gì?!"
"Dựa vào việc cô ngay từ đầu chỉ muốn dựa hơi tôi để leo cao, để được sống tốt!" Hoàng Văn Phong liếc nhìn người mẹ điềm tĩnh và bố hắn từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng nhưng vẫn toát lên vẻ uy nghiêm, thấp giọng nói: "Dụ Hủy, dễ hợp dễ tan đi, 200.000 một tháng đủ cho cô sống thoải mái ở bất kỳ đâu rồi."
Thái độ của Hoàng Văn Phong khiến Dụ Hủy hoàn toàn tuyệt vọng.
Cô ta biết nhà Hoàng Văn Phong có ô dù rất lớn, có thể che mưa giúp hắn bất cứ lúc nào, nhưng lại quên mất rằng chiếc ô này chỉ nghiêng về người trong nhà và những người mà bọn họ cho rằng là môn đăng hộ đối.
200.000 một tháng, ha, đuổi cổ ăn mày hay gì?
Nhưng nếu cô ta không chấp nhận, thì tương lai thật sự tiêu mất.
Dụ Hủy nhanh chóng cân nhắc, một lúc sau, nói: "500.000."
Mẹ Hoàng: "30, được thì được, không được thì mời cô Dụ về trước, nhà chúng tôi có việc cần bàn."
Dụ Hủy nghiến răng trợn mắt: "Các người ức hiếp người quá đáng rồi đấy!"
"Khi nảy sinh suy nghĩ không cần thiết với con trai tôi, đáng lẽ ra cô nên phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi." Ánh mắt mẹ Hoàng sắc lạnh, cảm giác áp bức lập tức ập đến, "Cô Dụ, lúc nào cũng phải nhớ rõ vị trí của mình, nhà chúng tôi, cô không với tới được đâu, biết có chừng mực là lựa chọn tốt nhất của cô lúc này."
Dụ Hủy bị làm nhục trắng trợn, phẫn nộ cười: "Đứa trẻ vẫn còn đang ở trong tay tôi, tôi không giao nó ra, các người không sợ tuyệt tự hay sao?"
Mẹ Hoàng nói: "Vậy thì đó là số mệnh của nhà chúng tôi, chúng tôi chấp nhận."
Dụ Hủy choáng váng, thái độ của mẹ Hoàng hoàn toàn khác với những gì cô ta nghe được từ miệng Hoàng Văn Phong trước đây, cô ta vẫn luôn tưởng rằng nhà bọn họ không thể thiếu con cái.
Dụ Hủy không dám đánh cược.
"300.000, chuyển vào thẻ tôi vào ngày 1 hàng tháng, muộn một ngày, tôi sẽ công khai những sinh viên mà con trai bà từng động vào." Dụ Hủy nói: "Tiền của tháng này tới, tôi sẽ ngay lập tức đưa đứa trẻ đến."
Mẹ Hoàng: "Thím Lý, tiễn khách."
Dụ Hủy hừ lạnh một tiếng, hậm hực đứng dậy.
Vừa cất bước, bố Hoàng đột nhiên lên tiếng, giọng nói bất khả xâm phạm như chiếc huy hiệu trên trang phục kiểu Tôn Trung Sơn của hắn: "Cô Dụ, từ hôm nay trở đi, tôi không muốn nghe thấy bất kỳ tin tức nào có liên quan đến cô, bất kể là trong nước hay ngoài nước, làm được chứ?"
Thân hình Dụ Hủy run lên, giọng nói và khí thế đột nhiên trầm xuống: "Được."
Dụ Hủy vẻ mặt vô cảm được thím Lý tiễn ra khỏi nhà họ Hoàng, nhìn thấy chiếc taxi bỗng dừng lại bên đường mới như hoàn hồn lại, vội mở xe ngồi vào nói: "Đến đường Thường Nhị!"
Trong khu dân cư cao cấp đường Thường Nhị, Dụ Hủy còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng la hét quen thuộc của con gái, phản ứng đầu tiên của cô ta là bực bội, nhớ đến tin nhắn nhắc nhở ngắn ngủi mới nhận được vài phút trước, cô ta ép mình nhẫn nhịn, đi vào nói: "Em bé sao lại giận nữa rồi? Để mẹ xem nào, là ai chọc giận em bé, con làm cái gì thế?!"
Dụ Hủy vừa đến gần đã bị cào xước cổ.
Trong lòng cô ta vốn đã tức giận, cơn đau nóng rát ở cổ chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, giận dữ giơ tay muốn đánh Hoàng Điềm.
Bảo mẫu vội vàng đi tới ngăn cản nói: "Bà ơi, không đánh được đâu, ông chủ nhìn thấy sẽ nổi giận mất."
Dụ Hủy nắm chặt tay, gạt hết đồ chơi trên bàn xuống đất.
Tiếng la hét của Hoàng Điềm lập tức biến thành gào thét.
Dụ Hủy đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi hỏi bảo mẫu: "Rốt cục là có chuyện gì?!"
Bảo mẫu nói: "Con mèo chết rồi."
Dụ Hủy: "Trong nhà lấy đâu ra mèo?!"
Bảo mẫu chỉ vào trong lòng Hoàng Điềm, nói: "Đồ chơi. Trước đây biết kêu, vẫy đuôi, vừa rồi đột nhiên không động đậy nữa."
"Ai bảo bà mua thứ như vậy cho con bé?!"
"Không phải tôi mua."
"Chứ còn ai vào đây nữa?!"
"Một chị gái ở khu vui chơi trẻ em tặng cho cô chủ."
Mặt mày Dụ Hủy tối sầm: "Chị gái gì cơ?"
Cô ta hiểu rõ con gái mình—— Đừng nói là người là ở bên ngoài, mà ngay cả cô ta cũng không tùy tiện lại gần, làm sao có thể dễ dàng nhận đồ của người khác được?
Bảo mẫu nói không rõ.
Dụ Hủy trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho khu vui chơi trẻ em.
Nửa tiếng sau, Dụ Hủy đứng trong văn phòng giám đốc khu vui chơi trẻ em, sắc mặt u ám.
"Cô Dụ, xin lỗi, trong khu vui chơi người đến người đi mỗi ngày, chúng tôi thật sự không thể chú ý đến từng đứa trẻ được," Giám đốc đã đọc những cáo buộc trên mạng, kìm nén sự chán ghét đối với Dụ Hủy, nói: "Hơn nữa, ngoài xem sách ảnh cùng con gái cô, cô gái này chẳng làm gì cả, chúng tôi không có lý do chính đáng để báo cảnh sát."
Dụ Hủy: "Cô ta vô duyên vô cớ tiếp cận con gái tôi chính là lý do đấy!"
Giám đốc liếc nhìn CCTV đang tạm dừng, nói: "Lúc đầu cô ấy ngồi quay lưng về phía con gái cô, là con gái cô chủ động kéo tay áo cô ấy."
Dụ Hủy trừng mắt, giám đốc đúng mực.
Giằng co vài giây, Dụ Hủy cầm túi xách sải bước đi ra ngoài.
Giám đốc giơ tay, chán ghét gảy cổ áo.
Vừa ra khỏi khu vui chơi trẻ em, Dụ Hủy liền bấm số điện thoại của Tần Việt.
Tần Việt co quắp trên chiếc giường trong căn nhà thuê ở Giang Bình, trên người đắp hai chiếc chăn dày.
Nghe thấy âm thanh, Tần Việt mê man mở mắt ra, cầm điện thoại lên nhấc máy: "Alô."
Giọng nói của Dụ Hủy chua chát chói tai: "Cô đã làm gì con gái tôi thế này?!"
"Khụ." Tần Việt ngồi dậy, cẩn thận đắp chăn lên vai rồi mới nói, "Kỹ sư Dụ, chúng ta chưa từng gặp mặt, cô có chắc cuộc gọi này là dành cho tôi không?"
"Bớt giả ngu lại đi! Tôi đã kiểm tra CCTV rồi, chính cô là người đã đưa cho con gái tôi một con mèo ở khu vui chơi trẻ em!"
Tần Việt thấp giọng ho, nói: "Thì ra bạn nhỏ đó là con gái của cô, rất đáng yêu."
Dụ Hủy: "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?!"
Tần Việt: "Tôi xem sách ảnh cùng cô bé, còn tặng cô bé một con mèo nữa."
Dụ Hủy: "Con mèo không cử động nữa rồi!"
"Đồ chơi bị hỏng là chuyện rất bình thường, cô có thể mua cho cô bé một con mới."
"Tần Việt!"
Đồ chơi mới của người khác có thể mua lại được, mua hàng trăm, hàng nghìn con cũng được.
Hoàng Điềm thì không được.
Cô bé mắc chứng tự kỷ, những thứ đã chấp nhận tuyệt đối không được phép mất, không được phép hỏng, càng không được phép thay thế, nếu không cô bé sẽ kêu la không thôi.
Trạng thái này, cô ta làm sao đưa đến nhà họ Hoàng được?!
Dụ Hủy cắn răng: "Cô muốn cái gì?!"
Tần Việt nói: "Kỹ sư Dụ, cô đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu."
Tần Việt không biết bên cạnh Dụ Hủy có ai, có ghi âm hay không, có một vài chuyện cô không thể thú nhận qua điện thoại được.
"Ở đây tôi vẫn còn một con mèo, kỹ sư Dụ có cần không?" Tần Việt nói: "Giống y hệt con mèo tôi tặng con gái cô."
Dụ Hủy hoảng hốt lúng túng: "Cô đang ở đâu? Trường? Tôi bảo người qua lấy."
Tần Việt nói: "Tiếc quá, tôi vừa về Giang Bình mất rồi."
"Cô chơi tôi đấy à?!"
"Kỹ sư Dụ nghĩ nhiều rồi, tôi có một con mèo giống hệt ở đây thật, và cả..."
Tần Việt ngước nhìn chiếc balô trên bàn, giọng nói bình tĩnh: "Một chiếc huy hiệu cũ bị khuyết một góc, con gái cô tặng tôi đấy."
————
9 giờ tối.
Thẩm Kiến Thanh đi làm về không thấy Tần Việt đâu mới chợt nhớ ra, buổi chiều cô nói trên WeChat rằng Quan Hướng Thần muốn tổ chức sinh nhật sớm cho bản thân, đích danh yêu cầu cô hát chúc mừng sinh nhật, cô về đột xuất một chuyến, sáng mai lại quay lại.
Thẩm Kiến Thanh thay giày, ném mình lên sofa, gửi tin nhắn cho Tần Việt: 【Sư phụ Tần, một mình trong phòng cô quạnh quá】
Tần Việt vừa mới ăn xong bánh sinh nhật của Quan Hướng Thần.
Kế hoạch ban đầu của Quan Hướng Thần là tổ chức vào cuối tuần, sau cuộc gọi buổi chiều của cô, Quan Hướng Thần đã đổi thành ngày hôm nay, cho cô một lý do chính đáng để về Giang Bình.
Tần Việt gửi cho Thẩm Kiến Thanh bức ảnh đã đặc biệt nhờ Quan Hướng Thần chụp, nói: 【Đêm nay nhìn vật nhớ người tạm trước đi.】
Thẩm Kiến Thanh: 【Đẹp quá, càng nhìn càng cô quạnh, đêm nay e là khó ngủ】
Tần Việt: 【Bây giờ em đến đó nhé?】
Thẩm Kiến Thanh: 【Cầu xin em đừng vất vả】
Thẩm Kiến Thanh: 【Hôm nay ngủ ngon, dưỡng sức đầy đủ, đợi mai rồi đến】
Bên Thẩm Kiến Thanh im lìm vài giây, phía dưới hiện lên một tin nhắn: 【Rồi cho chị ngắm 6 bức tranh em vẽ chị nữa, một đêm】
Ánh mắt Tần Việt khẽ lay động, ngón tay đỡ mặt lưng điện thoại cong lại, nói: 【Được.】
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, Tần Việt bỏ điện thoại vào túi, chậm rãi đi dọc theo con phố.
Chẳng mấy chốc, ánh nước trong veo của mặt sông lọt vào mắt.
Dụ Hủy gầm gừ trong điện thoại: "Rốt cuộc khi nào cô mới tới?! Tôi đã đợi cô ở bờ sông cả tiếng đồng hồ rồi! Mau lên! Cái nơi quỷ quái này lạnh chết mất!"
"Vậy à?" Giọng Tần Việt bình thản: "Chắc sắp tới rồi đấy."
Cúp máy, bước chân vốn đã chậm chạp của Tần Việt dừng hẳn.
Cô đứng trước một chiếc thùng rác, từ trong túi lấy ra một chai thuốc đã được ủ ấm rất lâu rồi mới dùng ống hút chọc mở, nhấp từng ngụm nhỏ.
Một chai thủy tinh nhỏ, Tần Việt uống mất 5 phút.
Uống xong, cô cẩn thận phân loại rồi vứt chai thủy tinh và ống hút vào thùng rác, rồi lại lấy từ trong túi ra kẹo Thẩm Kiến Thanh mua cho cô vào buổi sáng hôm nọ, bóc vỏ kỹ càng rồi đưa vào miệng, ngậm đến khi tan hết.
Dụ Hủy lại đợi thêm nửa tiếng ở bên bờ sông không nhịn được nữa, căng thẳng gọi cho Tần Việt.
Ngón tay còn chưa ấn, sau lưng cô ta đột nhiên vang lên một tiếng ho, vừa nhẹ vừa yếu.
Dụ Hủy lập tức quay người lại.
Tần Việt đang từng bước đi về phía cô ta, trên người mặc một chiếc áo phao dày cộm, quàng một chiếc khăn len nhạt màu quanh cổ.
Tuy rằng trước đây Dụ Hủy chưa từng thật sự chạm mặt Tần Việt, nhưng tướng mạo cô quá xuất chúng, cử chỉ, thần thái lại luôn điềm đạm, sự tương phản rất rõ rệt nên chỉ cần nhìn thoáng qua đã có thể nhận ra cô.
Dụ Hủy bước về phía trước: "Huy hiệu đâu?!"
Tần Việt như không nhìn thấy Dụ Hủy, vẫn rảo bước chậm rãi, lướt qua Dụ Hủy, đi đến bên bờ sông, nhìn mặt nước đen kịt mà thất thần.
Dụ Hủy không chờ đợi được: "Chuyện của tôi và Hoàng Văn Phong là do cô và Thẩm Kiến Thanh làm, phải không?!"
Trên đường tới đây, cô ta bỗng cảm thấy kỳ lạ.
Có nghĩ thế nào cũng chỉ nghĩ đến khả năng này.
Tần Việt cúi đầu ho vào khăn, nói: "Không phải."
Dụ Hủy nghiêm nghị chất vấn: "Vậy thì còn có thể là ai được chứ?!"
"Giấy không gói được lửa, hoặc, thường đi tại bờ sông sao tránh khỏi ướt giày." Tóc Tần Việt bị gió lạnh bên bờ sông thổi bay, "Ngày các người bị chụp, Thẩm Kiến Thanh vẫn luôn ở 071, cô biết rõ điều này hơn ai hết, còn tôi, nếu cô đã xem CCTV của khu vui chơi trẻ em, lẽ nào không biết hôm ấy tôi đã ở đó đến tận khi đóng cửa mới về hay sao?"
Dụ Hủy cứng họng.
Đúng là cô ta đã nhìn thấy.
Tần Việt vẫn luôn chơi với một cô bé ở trong bể bóng.
Thật ra là không.
Mà là Hạ Tây đã ăn mặc giống Tần Việt và đội mũ.
Nhưng chính vì Dụ Hủy chưa từng thật sự chạm mặt Tần Việt nên mới rất khó phân biệt Hạ Tây cố tình ăn mặc giống cô.
Trên đường cao tốc ra sân bay ngày hôm đó, ngoài thay camera hành trình, cô còn gọi điện cho Hạ Tây.
Không đầu không đuôi, vỏn vẹn 5 giây.
Hạ Tây thay cô ở lại khu vui chơi trẻ em cho đến 10 giờ tối.
Tần Việt làm vậy vì muốn Dụ Hủy tin rằng, chuyện của cô ta không liên quan gì đến cô và Thẩm Kiến Thanh.
Cô không muốn dính dáng đến Hoàng Văn Phong, không thể, chỉ muốn cho Dụ Hủy biết, những gì nợ Thẩm Kiến Thanh, đã đến lúc cô ta phải trả rồi.
Nghi vấn của Dụ Hủy liên tiếp không được phản hồi, cuối cùng cô ta cũng nôn nóng: "Vậy mà cô dám nói cô không cố ý tiếp cận con gái tôi?!"
"Sau đó là vậy." Tần Việt nói: "Tôi vốn chỉ muốn chơi với con của bạn tôi, nhưng bên đó quá ồn ào, nên tôi đi đến khu đọc sách. Con gái cô thích tôi, bảo tôi đọc sách cho con bé, tôi vô tình nghe thấy cô bé gọi tên cô, vậy nên khi rời đi, tôi đã cố ý tặng cho cô bé con mèo đó."
Lại sai.
Ngay từ đâu, cô đi tìm Hoàng Điềm đã là cố ý, vì nghi ngờ quan hệ của cô bé với Dụ Hủy, cũng là vì cho cô bé nhìn thấy con mèo trước, rồi mới có cơ hội đọc sách với cô bé, sau đó nghe thấy cô bé nói "ngư" là "dụ".
Nếu tin, thì đoạn video CCTV Hạ Tây đưa cho cô sẽ không bị lôi ra ánh sáng.
Dụ Hủy thẹn quá hóa giận: "Cô muốn làm cái gì?!"
"Khụ—— Khụ——" Tần Việt ho khan, nhìn mặt sông rét buốt rất lâu rồi mới quay người qua, nhìn vào mắt Dụ Hủy nói: "Mùa đông năm ngoái, cô ấy đã bị cô ép nhảy xuống từ đây để nhặt hạt cườm, đúng chứ?"
Trước khi đến, Tần Việt đã hỏi Từ Tô Du địa điểm cụ thể.
Cô nàng nói không biết, chỉ đoán rằng là nơi không đông người, nếu không thì chắc chắn đã gây náo động.
Vậy nên cô hẹn Dụ Hủy đến cây cầu xa xôi nhất.
Dụ Hủy nghe vậy, lập tức hiểu ra mưu tính của Tần Việt: "Cô muốn ra mặt thay Thẩm Kiến Thanh?"
Tần Việt hỏi ngược lại: "Không nên à?"
"Từ đầu đến cuối, ngoài thích cô, giúp đỡ cô, cô ấy có gì sai?"
"Trước kia, cô dùng cái tâm lý đầy rẫy ghen ăn tức ở của cô để đánh giá thiện ý của cô ấy, bây giờ lại còn muốn lợi dụng điểm yếu của cô ấy để tiếp tục ức hiếp cô ấy."
"Dụ Hủy," Tần Việt đi tới trước mặt Dụ Hủy, ánh mắt đen tối trông xuống cô ta, "Sau khi tôi tốt nghiệp, cô muốn tặng món quà lớn gì cho cô ấy?"
Dụ Hủy hoảng hốt: "Làm sao cô biết được?"
Dụ Hủy theo bản năng lùi về sau một bước, hoàn toàn không nhớ mình như vậy là vì ánh mắt của Tần Việt, hay vì lời nói của cô.
Cô ta chưa bao giờ nói với người thứ ba.
Tần Việt nói: "Hẳn là hiện tại cô không tặng được nữa rồi, nhưng tôi ngưỡng mộ cô ấy, và vẫn sẽ học theo dáng vẻ bao dung của cô ấy mà cảm tạ cô vì đã quan tâm rất nhiều đến cô ấy, và đến tôi."
Dụ Hủy vô cớ cảm thấy lạnh sống lưng. Cô ta không phản ứng được gì, trân trân nhìn Tần Việt đút tay vào túi, nói: "Khi đó cô ấy ở dưới nước bao lâu?"
"10 phút?"
"Nửa tiếng?"
"Hay là lâu hơn nữa?"
"Dụ Hủy, cô nói một con số đi, bây giờ xuống nước và ở dưới đó đúng bằng thời gian đó, tôi sẽ làm cho con gái cô yên tĩnh trở lại." Tần Việt nói.
Dụ Hủy chợt hoàn hồn, cười lạnh nói: "Cô tưởng rằng chỉ có cô mới làm được chắc?"
"Bác sĩ cũng không làm được, khụ." Tần Việt kéo cao khăn quàng cổ, chặn lại cơn gió lạnh đột ngột ấp tới ở bên ngoài, nói: "Cô dám để con gái mình đi khám bác sĩ không?"
Dụ hủy sững sờ, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn rõ rệt.
Đầu ngón Tần Việt di chuyển thứ đồ trong túi: "Cô có dám cho người khác biết lý do tại sao con gái cô bị tự kỷ không?"
Thân hình Dụ Hủy lảo đảo dữ dội, gần như gục ngã: "Cô, cô... biết gì rồi?"
Tần Việt nói: "Con gái cô thích tôi, hỏi tôi phải thế nào thì mẹ mới không đau."
————
Khu vui chơi trẻ em, Hoàng Điềm thu mình trong góc, bập bẹ nói với Tần Việt: "Mẹ, không mặc quần áo, trên giường, khóc, đau..."
"Đau đau."
"Khóc."
"Huy hiệu, hỏng."
————
Tần Việt đưa tay ra khỏi túi, xòe ra, nằm trong lòng bàn tay là chiếc huy hiệu cũ bị khuyết một góc.
"Con gái cô đã nhìn thấy." Bị cảnh tượng vượt xa tầm nhận thức của lứa tuổi đó dọa sợ đến mức mắc chứng tự kỷ.
Dụ Hủy đỏ hoe mắt, lao tới muốn giành lấy.
Tần Việt nghiêng người tránh.
Dụ Hủy phát điên giằng xé thân thể Tần Việt.
Tần Việt nói: "Bỏ tay ra khỏi người tôi."
Giọng nói của cô bình tĩnh đến tột bậc, là lạnh lùng.
Dụ Hủy bỗng dừng lại.
Tần Việt tỉ mỉ chỉnh lại chiếc khăn bị kéo loạn, từng bước lùi về bờ sông, vươn tay về phía mặt sông: "Dụ Hủy, một khi chiếc huy hiệu này rơi xuống, con mèo của con gái cô vĩnh viễn sẽ không thể sống lại, cô bé sẽ liên tục la hét, la hét đến khi đi gặp bác sĩ, và bác sĩ phát hiện bê bối giữa cô và ông nội của cô bé qua miệng cô bé, lúc đó, cô nghĩ sẽ có kết cục nào dành cho mình?"
Dụ Hủy chết lặng.
Tần Việt nói: "Nhà họ Hoàng là thế lực che chở Hoàng Văn Phong, không phải của cô, cho dù chỉ để vùi lấp tai tiếng của Hoàng Văn Phong, họ cũng sẽ đẩy cô ra ngoài, nếu còn chuyện dơ dáy hơn nữa, Dụ Hủy, những thứ cô thu được từ bọn họ sẽ bị lấy lại hoàn toàn, hoặc, có câu gọi là 'diệt trừ hậu họa'."
Huyết sắc trên mặt Dụ Hủy cạn sạch, toàn thân run cầm cập.
Thể diện của bố Hoàng còn quan trọng hơn cả Hoàng Văn Phong, chuyện của họ bị vạch trần, mà còn lại là vạch trần từ phía cô ta, cô ta sẽ hoàn toàn không còn đường sống!
"Cô làm vậy không sợ tôi trở mặt hay sao?!" Dụ Hủy hét lớn.
Tần Việt nói: "Cô muốn trở mặt thế nào? Lấy mạng tôi? Không cho tôi đi học? Hay là công bố với thiên hạ rằng, tôi và Thẩm Kiến Thanh là đồng tính, khiến cô ấy mất việc?"
"Hahaha!" Dụ Hủy cười điên dại: "Cái nào Thẩm Kiến Thanh cũng không dám!"
"Cô sai rồi, cái nào, cô ấy cũng dám." Mặt Tần Việt bị gió cắt, tiếng ho hòa vào với gió, gần như không thể nghe thấy.
"Dụ Hủy, 2 năm qua, cô chỉ cậy Thẩm Kiến Thanh có điểm yếu nên mới dám được nước lấn tới."
"Vậy bây giờ tôi sẽ nói rõ cho cô biết, công việc hiện tại, cô ấy có cũng được, không có cũng được, tôi hiện tại, học cũng được, không học cũng chẳng sao, còn mạng sống của tôi, cô dám lấy, cô ấy dám đồng quy vô tận với cô, không tin thì cứ thử đi."
Nụ cười của Dụ Hủy cứng đờ trên mặt.
Cô ta căn bản không dám thử, từ giây phút Thẩm Kiến Thanh suýt chết đuối để nhặt những hạt châu, cô ta đã biết cô ấy là một kẻ điên, vậy nên sau đó, cô ta không dám làm gì Tần Việt, gặp lại tại 071 cũng không có động thái gì, "món quà lớn" cuối cùng của cô ta chỉ là mượn tay người khác, Thẩm Kiến Thanh hoàn toàn sẽ không biết được.
Giờ đây chấm dứt rồi.
Cô ta đã bị bêu danh là tiểu tam, làm giả luận văn, "huy hiệu" Tần Việt đang nắm chặt trong tay, một khi chọc giận Thẩm Kiến Thanh, thì sẽ kéo theo nhiều chuyện hơn...
Video!
Người nắm giữ đoạn video đã bắt đầu chú ý rồi, một khi bị lộ tẩy, cô ta sẽ mang trên mình tội danh cưỡng hi3p đồng tính—— Trong video, đàn chị kia có phản kháng rõ rệt—— Cô ta sẽ trở thành con chuột qua đường, người người đánh mắng, đến khi đó, cho dù không có bê bối tiểu tam hay huy hiệu, nhà họ Hoàng tuyệt đối cũng sẽ không cho phép một người như vậy dính dáng đến tên của Hoàng Văn Phong và Hoàng Điềm, và hiện thực là, quần chúng trên mạng thích liên đới, để bảo vệ Hoàng Văn Phong, nhà họ Hoàng có lẽ sẽ thật sự áp dụng cái gọi là "diệt trừ hậu họa" này với cô ta.
Cả người Dụ Hủy mềm nhũn, đứng không vững.
"Cô đã tính toán cả rồi!"
"Đê tiện!"
"Tần Việt, cô sẽ gặp báo ứng!"
Tần Việt nói: "Báo ứng của tôi, tôi đang đợi đây, bây giờ, có cần huy hiệu của cô không?"
Dụ Hủy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tần Việt, trong miệng phát ra một tiếng cười giễu cợt: "Trên mạng ai ai cũng chửi tôi không biết xấu hổ, còn các cô? Chẳng phải cũng vô liêm sỉ y như vậy hay sao, lợi dụng một đứa trẻ, Tần Việt, cô có khác gì tôi?"
Tần Việt: "Không khác gì, cô dùng tôi để uy hiếp Thẩm Kiến Thanh, tôi dùng con gái cô uy hiếp cô, chúng ta kẻ tám lạng, người nửa cân."
Dụ Hủy gào lên: "Các cô không phải là người tốt hay sao? Người tốt mà lại làm chuyện hèn hạ như vậy ư?!"
Tần Việt ngước mắt, ánh mắt hờ hững hơn cả nước: "Tôi nói tôi là người tốt bao giờ?"
Bàn tay cầm huy hiệu của Tần Việt từ từ úp xuống: "Muốn không?"
Dụ Hủy hét: "Muốn!"
Tần Việt nói: "Nửa tiếng, không thiếu một giây."
Hai tay Dụ Hủy nhéo chặt lòng bàn tay.
Trong màn đêm, tuyết không ngừng tan trong lòng sông.
Dụ Hủy bỗng nhiên cười một tiếng, sải bước về phía rìa sông.
"Tùm!"
Tần Việt cầm chặt huy hiệu, bỏ vào túi, vài giây sau, cúi đầu, nắm lấy chuỗi hạt trên cổ tay trái qua tay áo, dịu giọng nói: "Giảng viên Thẩm, những hạt cườm chị đánh mất, em sẽ giúp chị tìm lại."