Quan Hệ Đối Đẳng

Chương 95

Những lời đường mật của Thẩm Kiến Thanh đến quá bất ngờ, nói xong cô ấy còn tự cười mình trước.

 

Hôm nay vội đi đón Tần Việt, xuống xe cũng không thèm thay giày cao gót, trên chân bây giờ là một đôi giày bệt da cừu thoải mái và mềm mại, độ cao gót giày không đáng kể, đứng trước mặt Tần Việt vốn đã cao, lại còn mang bốt ngắn đế dày, phải ngẩng đầu rõ cao, thật chẳng có tí khí thế nào, đã thế lại còn chẳng biết ngượng mà gọi cô là bạn nhỏ.

 

Thẩm Kiến Thanh nhịn cười, sửa lời: "Đồ phụ nữ thông minh lại xấu xa."

 

Ánh mắt Tần Việt chuyển động, nhẹ nhàng như cơn rung động bé nhỏ do nhịp tim bất ngờ va vào lồ ng ngực gây ra.

 

"Chị thích không?" Tần Việt hỏi.

 

Thẩm Kiến Thanh nhếch khóe môi lên cao hơn, cười thành tiếng: "Không thích thì có thể vừa liếc nhìn đã nhận ra em trong đám đông, bị em thu hút đến nỗi tim đập nhanh, lại còn kể với em không?"

 

Thẩm Kiến Thanh cũng như những người đến đón khác, đưa tay cầm lấy balô trên vai Tần Việt, khoác lên vai mình, tay kia chìa ra trước mặt cô, dịu giọng nói: "Đi nào."

 

Tần Việt cụp mắt, đưa tay mình vào lòng bàn tay Thẩm Kiến Thanh, lâm tức được cô ấy nắm chặt, nghiêng đầu nhìn: "Sao lạnh thế?"

 

Thẩm Kiến Thanh tưởng rằng tay mình đã rất lạnh rồi, không ngờ hôm nay tay Tần Việt còn lạnh hơn.

 

Tần Việt nói: "Trước khi ra ngoài có rửa tay bằng nước lạnh."

 

Thực chất là suy nhược sau khi hạ sốt.

 

Thẩm Kiến Thanh nhấc tay Tần Việt lên, cọ cọ vào mặt, thật sự khá giống cảm giác vừa mới rửa bằng nước lạnh nên cô ấy không nghĩ nhiều, nhéo mạnh Tần Việt xem như trừng phạt, giả bộ không vui nói: "Có nước nóng mà không dùng, nghĩ mình khỏe lắm đấy à?"

 

Tần Việt thấp giọng ho khan.

 

Thẩm Kiến Thanh ngay tức khắc không giả vờ được nữa, giơ tay vỗ lưng cho Tần Việt rồi kéo cô đi về phía bãi đỗ xe.

 

Khởi động xe, Thẩm Kiến Thanh trực tiếp chỉnh điều hòa lên mức cao nhất.

 

Tần Việt cởi khăn quàng cổ ngồi một lúc, mặt dần dần ửng đỏ.

 

Thẩm Kiến Thanh cứ nhìn mãi, thấy vậy, thần kinh mới thả lỏng, yên tâm. Cô ấy nghiêng người nằm nhoài trên vô lăng, tay kia lười biếng vuốt tóc Tần Việt, nhéo tai cô, ngón trỏ như có như không cọ dưới tai cô, di chuyển dọc theo quai hàm, nói: "Sư phụ Tần, hôn một cái đi."

 

Tần Việt quay đầu.

 

Đầu ngón tay Thẩm Kiến Thanh vu0t ve cằm cô: "Thông thường, em rửa tay, chắc chắn ngay khi em lên xe, chị sẽ không thể chờ đợi mà nhào tới, bảo em thực hiện lời hứa trên WeChat, vẽ chị 6 bức một lần, đặc biệt, ngón tay lạnh như thế này, nhất định sẽ rất k1ch thích, nhưng..."

 

Trong khoang xe vang lên tiếng quần áo cọ xát vào nhau.

 

Thẩm Kiến Thanh ngồi vắt ngang trên đùi Tần Việt, ôm lấy gò má vừa mới có lại độ ấm của cô: "Giảng viên Thẩm vẫn còn biết xót bạn gái."

 

Thẩm Kiến Thanh thấp giọng cười: "Xét thấy em đi lại vất vả, hôm nay không hành hạ em nữa, nhưng đi đón người thì phải có niềm vui và sự nông nổi khi bốn mắt chạm nhau của người đón."

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu m út lấy môi Tần Việt.

 

"Vậy nên, sư phụ Tần, hôn chị đi."

 

...

 

Khi quay trở lại nội thành, thời gian đã muộn, hai người trực tiếp đi ăn tối.

 

Thẩm Kiến Thanh chọn một nhà hàng Âu có bầu không khí ấm cúng, nghĩ rằng tất cả đã ổn thỏa, cuối cùng cũng được hẹn hò một lần, kết quả là đến lúc gọi món, sư phụ Tần vô cùng nghiêm túc hỏi phục vụ: "Có cơm không?"

 

Thẩm Kiến Thanh bắt chéo chân, suýt chút nữa không nhịn được cười: "Hôm nay không muốn ăn thịt nữa à?"

 

Tần Việt mặt không biến sắc nói: "Trên xe ăn đồ vụn vặt đủ rồi."

 

Thẩm Kiến Thanh: "..."

 

Giả đứng đắn.

 

Dễ nuôi thật đấy.

 

Sau bữa tối, Thẩm Kiến Thanh vô cớ cảm thấy miếng bít tết trên đĩa của mình không còn hấp dẫn nữa, càng nhìn càng thấy cơm chiên và nước trái cây của ai kia rất ngon, múc một thìa to, ăn xong lại thấy khát, quay sang làm một ngụm nước trái cây giải ngấy.

 

Sẽ không bị lẫn vị đâu nhỉ?

 

Thôi được, Thẩm Kiến Thanh thừa nhận, có một vài người khi uống lúc nào cũng mang năng lượng của loài vật nhỏ, ngốc thì không ngốc, nhưng vô cùng đáng yêu, cũng đủ để thu hút ánh nhìn của cô ấy.

 

Vậy là chẳng mấy ngạc nhiên, bữa cơm này, Thẩm Kiến Thanh trở thành món ăn "nhìn thôi cũng no" của Tần-ai-đó, nhìn chung chẳng ăn được mấy miếng.

 

Ra khỏi nhà hàng, Thẩm Kiến Thanh đứng ở bên đường nghe điện thoại, Tần Việt thì đến cửa hàng bên cạnh mua đồ cho Tề Dương.

 

Trước đó cô đã nói với Thẩm Kiến thanh rằng, mình đến Tùy Châu là để gặp Tề Dương, đồng thời cũng báo trước cho Từ Tô Du, tránh cho thông tin không tương xứng.

 

Ngày mai là thứ Hai, đã đến lúc cô phải đi rồi.

 

Thật lòng đấy.

 

Từ Tô Du nói nếu Tề Dương có thể thích nghi với cuộc sống ở Tùy Châu, sau này có lẽ sẽ không về Giang Bình nữa, ngày mai cô đến gặp, coi như là tạm biệt.

 

Cuộc gọi của Thẩm Kiến Thanh không lâu, khi cúp máy, Tần Việt vẫn còn đang chọn đồ ăn vặt trong cửa hàng. Cô ấy nhìn Tần Việt mặt mày bình tĩnh, trên mình ngập tràn sức sống một lúc rồi cất điện thoại, chuẩn bị đi tìm cô.

 

Không ngờ vừa cất bước, trước mặt bỗng lơ lửng một sợi dây mảnh.

 

Thẩm Kiến Thanh bất giác ngẩng đầu lên, một quả bóng bay hình thỏ trắng bị cành cây trơ trụi chặn lại, không thể thành công bay lên trời.

 

Thẩm Kiến Thanh cảm giác vạt áo mình bị ai đó kéo, cô ấy cúi đầu nhìn, một bạn nhỏ thật sự có cái mặt tròn, đôi mắt to ngẩng đầu nói: "Cô ơi, cô có thể giúp con bắt bạn thỏ về được không ạ?"

 

Thẩm Kiến Thanh muốn nói "Cô, không thể", nghĩ lại, bản thân ở cái tuổi này quả thực là đã là bậc cô dì, chỉ đành nén phiền muộn trong lòng, mỉm cười nói: "Gọi chị đi."

 

Bạn nhỏ chớp mắt, hiểu ý nói: "Em cảm ơn chị!"

 

Thẩm Kiến Thanh: "Không cần cảm ơn."

 

Thẩm Kiến Thanh tiến lên hai bước, tìm đúng vị trí, giơ tay...

 

Nhón chân lên vậy, bạn thỏ này trèo cũng cao đấy.

 

"..."

 

Bạn nhỏ gãi trán, thấu hiểu nói: "Chị ơi, em không cần nữa đâu, cảm ơn chị."

 

Bàn tay cố gắng với lên của Thẩm Kiến Thanh cứng đờ giữa không trung, không hiểu vì sao lúc xuống xe, mình lại không thay giày cao gót?

 

Bạn gái đã đến tay nên không còn lo lắng về hình tượng và chiều cao nữa chăng?

 

Nhìn đi, bị thực tế vả mặt rồi đấy.

 

Thẩm Kiến Thanh cúi đầu nhìn bạn nhỏ, điềm tĩnh khác thường nói: "Không, em có cần."

 

Dứt lời, quay đầu.

 

Tầm nhìn còn chưa kịp rõ ràng, phía sau bỗng nhiên có người áp sát, theo sau là một bàn tay rõ ràng các khớp xương, lướt qua trước mắt Thẩm Kiến Thanh, nhẹ nhàng mà dễ dàng kéo bạn thỏ xuống, đưa tới trước mặt cô ấy nói: "Oa, chị giỏi quá à, cao thế mà cũng với tới."

 

Thẩm Kiến Thanh ngẩn ra 3-4 giây rồi mới cầm lấy quả bóng bay, vỗ mạnh vào cẳng tay Tần Việt, cười mắng: "Giỏi cái mông, cà khịa tôi chứ gì?"

 

Tần Việt nói: "Nói thật mà cũng bị đánh, chị vô lý quá đi."

 

Thẩm Kiến Thanh ngả người ra sau, cười ngả nghiêng trên vai Tần Việt.

 

Có người ấy mà, đứng đắn giả vờ đáng yêu thế mà lại đáng yêu hơn cả đáng yêu thật.

 

Hồi lâu, Thẩm Kiến Thanh dụi khóe mắt ẩm ướt lên áo Tần Việt, cúi xuống trước mặt bạn nhỏ, đưa quả bóng bay cho cô bé nói: "Lấy được rồi này."

 

"Dạ!" Bạn nhỏ gật đầu lia lịa, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Tần Việt ở sau lưng Thẩm Kiến Thanh một giây nào.

 

"???"

 

Cô tiểu thư nhỏ ơi, sự sùng bái của em sắp bùng nổ trong mắt rồi đấy.

 

Thẩm Kiến Thanh thầm nghĩ.

 

Đồng thời, lời Tần Việt nói khi xách con ếch về nhà hiện lên trong đầu. Cô ấy nhướng mày, bỗng rất muốn trải nghiệm thử niềm vui khi khoe bạn gái.

 

Thẩm Kiến Thanh giơ tay vẫy vẫy trước mặt bạn nhỏ.

 

Khi cô bé nhìn qua, Thẩm Kiến Thanh mìm cười nói: "Chị này cao nhỉ, giỏi nhỉ, chị ấy là bạn gái của chị. Của chị đấy."

 

Bạn nhỏ kinh ngạc há hốc miệng, đôi mắt trừng lên như chuông đồng.

 

"Hahaha!"

 

Về khách sạn đã được nửa tiếng, Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đang cười.

 

Tần Việt tắm xong, vén chăn lên giường nằm, nói: "Giảng viên Thẩm, chị mà còn cười nữa, phòng cách vách sẽ báo cảnh sát mất."

 

Thẩm Kiến Thanh chẳng hề đắn đo: "Cho họ báo, năm sau quay lại, chúng ta sẽ được ở trong khách sạn có cách âm tốt. Em ngủ sớm vậy à?" Thẩm Kiến Thanh thấy Tần Việt đặt điện thoại lên bàn đầu giường, kinh ngạc hỏi.

 

Tần Việt nói: "Ừ, hai ngày đi hai chuyến tàu, hơi buồn ngủ."

 

Thẩm Kiến Thanh lập tức nín cười, đứng dậy nói: "10 phút nữa chị tắm xong."

 

Thẩm Kiến Thanh nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

 

Khi lên giường, Tần Việt vẫn chưa ngủ, cô ấy thuận thế nghiêng người ôm lấy Tần Việt, nói: "Ngày mai chị đi thăm Tề Dương với em."

 

Tần Việt: "Chị không nghỉ ngơi à?"

 

Thẩm Kiến Thanh cười một tiếng, giúp Tần Việt tém góc chăn sau vai, nói: "Ở bên em là cách nghỉ ngơi tốt nhất. Ngủ thôi."

 

Tần Việt "ừ" một tiếng, ngủ dè dặt cả đêm, sợ Thẩm Kiến Thanh phát hiện ra giấc mơ, sợ lên cơn sốt.

 

Các cuộc thử nghiệm ở căn cứ không phân biệt lớn nhỏ, cho dù tập trung tinh thần tuyệt đối thì vẫn sẽ xảy ra sự cố như của Chu Tư và chị gái Hạ Tây, phân tâm là là điều tối kỵ tuyệt đối.

 

Dụ Hủy, giấc mơ, đợi Thẩm Kiến Thanh hoàn thành thử nghiệm, rồi cô sẽ nói với cô ấy ngọn nguồn tất cả.

 

————

 

10 giờ sáng hôm sau, Tần Việt và Thẩm Kiến Thanh được Từ Tô Du đón lên tầng.

 

Bố mẹ Từ Tô Du thích yên tĩnh, trò chuyện với các cô một lúc ngắn thì mỗi người chiếm một góc trong phòng làm việc để đọc sách, còn lại 3 người, 1 người viết chữ với Tề Dương, 2 người kia thưởng trà tán gẫu.

 

Buổi chiều, Thẩm Kiến Thanh có việc đột xuất nên đã đến 071.

 

Trước khi đi, cô ấy để lại tin nhắn cho Tần Việt: 【Ở lại chơi với Tề Dương vui nhé, xong việc bên kia, chị qua đón em】

 

Khi sắp về, Tần Việt mới đọc được, lúc này đã là 5 giờ chiều, hoàng hôn đang dần buông.

 

Từ Tô Du nói: "Ra ngoài uống chút gì đi? Thẩm Kiến Thanh phải một lúc mới đến được, nhưng cô cũng nhìn thấy tình hình nhà tôi rồi đấy, bố mẹ tôi thích yên tĩnh, Dương Dương lại nhạy cảm với âm thanh, đều không thể gây ồn ào."

 

Giọng điệu Từ Tô Du bất đắc dĩ, biểu hiện rõ trên mặt, không thể che giấu nổi tình yêu dành cho gia đình.

 

Tần Việt nói: "Tôi mời cô."

 

Từ Tô Du không từ chối.

 

Hai người đến một quán trà gần đó—— Biệt thự nhỏ tách rồi, trang trí theo phong cách lâm viên, rất có thẩm mỹ.

 

"Gọi cho cô nửa thìa Thư Thư nhé?" Từ Tô Du lật menu trà, cười nói: "Hình như có nghe Thẩm Kiến Thanh nói cô ăn cơm sẽ để thừa, nhưng tráng miệng thì không."

 

Tần Việt nói: "Ừ, phần cơm còn lại cô ấy ăn."

 

Từ Tô Du ngẩng đầu nhìn Tần Việt, không nói gì thêm, nhưng trong lòng lại thêm một chút phán đoán vì sao Thẩm Kiến Thanh thích Tần Việt: Cô không nói nhiều, không hoạt bát, nhưng lại rất hào phóng trong việc bày tỏ tình cảm, còn Thẩm Kiến Thanh, cô ấy đã phải cẩn thận giấu mình trong rất nhiều năm trước đây.

 

Đồ ra rất nhanh, một người ăn, một người uống, giao lưu rất ít.

 

Đến khi ánh đèn che phủ cảnh chiều hôm, Từ Tô Du nói "xin lỗi", ra ngoài nghe điện thoại, để lại Tần Việt cầm chiếc thìa, dùng nước xốt chocolate vẽ một con mèo đang cúi đầu gãi tai trên chiếc đ ĩa sứ xương.

 

Tần Việt cầm điện thoại lên chụp lại rồi gửi cho Thẩm Kiến Thanh, nhận được voice chat trả lời từ cô ấy: "Bạn gái không cần tôi ở bên mà vẫn có thể chơi vui vẻ, phải chăng tôi hơi bị dư thừa? Ghen rồi."

 

Đôi môi mím lại tự nhiên của Tần Việt cong lên, bấm mở bàn phím gõ chữ.

 

Ngón tay cô vừa ấn xuống, mép bàn đột nhiên xuất hiện một chiếc bóng.

 

Đến từ phía sau, không phải hướng Từ Tô Du sẽ đi vào.

 

Tần Việt khóa màn hình, ngẩng đầu.

 

Dụ Hủy đã không còn vẻ gì là nhếch nhác nữa ngồi xuống đối diện cô, hai tay khoanh trước ngực, muốn cười nhưng lại không cười nói: "Đúng thật là cô này. Tôi hẹn người ta uống trà ở đây."

 

Dụ Hủy giả vờ nhìn xung quanh một vòng, hỏi: "Không có Thẩm Kiến Thanh à?"

 

Tần Việt chẳng thèm liếc nhìn cô ta lấy một lần.

 

Mấy ngày qua, Dụ Hủy sứt đầu mẻ trán.

 

Hôm qua Hoàng Điềm đến nhà họ Hoàng, cô ta ăn không ngon, ngủ không yên, sợ rằng cô bé không cẩn thận tiết lộ chuyện giữa mình và bố Hoàng Văn Phong.

 

Giờ đây nhìn thấy Tần Việt bình tĩnh, còn có tâm trạng vẽ vời trên đ ĩa, nỗi hận trong lòng lập tức bắt đầu điên cuồng xâu xé.

 

Cô ta đã nói, cô ta không sống tốt, các cô cũng đừng ai mong được sống tốt.

 

Hôm nay chính là thời cơ tuyệt vời nhất.

 

Dụ Hủy cười lạnh một tiếng trong lòng, bình tĩnh nói: "Tôi sẽ ra nước ngoài ngay, sau này sẽ không quay lại nữa, cô và Thẩm Kiến Thanh không cần mất công để mắt tới tôi."

 

Tần Việt im lặng. Cô không ngờ rằng nhà họ Hoàng sẽ xử lý Dụ Hủy như thế này, một khi cô ta rời đi, nếu muốn tính sổ những món nợ còn lại, thì sẽ phải tốn nhiều công sức hơn đôi chút, nhưng không phải là không thể.

 

Dụ Hủy nói: "Tần Việt, trước khi đi, tôi có một câu hỏi muốn nhờ cô giải đáp, cô thật sự cho rằng Thẩm Kiến Thanh thật lòng thích cô sao?"

 

Tần Việt nhìn Dụ Hủy, hai mắt đen kịt mà im lìm.

 

Dụ Hủy cúi người về trước, khớp ngón tay ung dung đỡ dưới cằm: "Có phải cô vẫn chưa biết rằng Thẩm Kiến Thanh có một người chị gái, chị ta đã chết, khi chết, vì sợ cô ta một mình cô độc, chị ta đã ép cô ta hứa một điều—— Trước khi tròn 31 tuổi, hãy tìm một người phụ nữ, và đến với người đó."

Bình Luận (0)
Comment