Mặt không biến sắc thả thính giữa đường, phong cách rất "sư phụ Tần".
Thẩm Kiến Thanh ho một tiếng, ánh mắt tỏa ra nụ cười: "Giường khách sạn to thế cơ mà, vẫn chưa đủ cho em ngủ à?"
Tần Việt nói: "Hôm nay em sẽ rất nhiệt tình, sợ chị không nhịn được, chọc cho phòng cách vách gọi cảnh sát."
Thẩm Kiến Thanh "chậc chậc" hai tiếng, gằn giọng, giọng nói vừa trầm vừa ấm, khi cô ấy đến gần Tần Việt, hơi thở nóng ẩm phả vào trán cô mờ ám hơn đôi phần: "Nhớ chị đến vậy sao? Hôm nay chúng ta mới chỉ không gặp nhau có 5 tiếng thôi mà."
Tần Việt phụ họa theo lời Thẩm Kiến Thanh: "Một ngày chẳng gặp tưởng ba thu dài."
"Hahaha!" Thẩm Kiến Thanh lập tức vui vẻ, cô ấy đứng thẳng lên, nói dứt khoát: "Còn chờ cái gì nữa? Đi."
Tần Việt chậm chạp giơ tay trái về phía Thẩm Kiến Thanh: "Cảm phiền giảng viên Thẩm kéo tôi với, tiết kiệm chút sức." Thật ra là sợ hấp tấp đứng dậy sẽ choáng váng mệt mỏi.
Thẩm Kiến Thanh không hiểu điều này, chỉ nhướng đôi mày mảnh, xấu xa hỏi: "Tiết kiệm để làm cái gì?"
Vừa nói, Thẩm Kiến Thanh vừa vỗ vào lòng bàn tay Tần Việt từ dưới lên, đón lấy cô.
Tần Việt mượn sức đứng dậy, tiến lên một bước, mình gục lên người Thẩm Kiến Thanh, thấp giọng nói: "Chị."
Xí.
Hôm nay muốn thử dirty talk.
Giọng nói trầm ấm trời cho này của sư phụ Tần, kết hợp với giọng điệu êm đềm của cô, có lẽ sẽ khiến cô ấy say mê ngây ngất chỉ trong vài phút.
Nhưng...
Thẩm Kiến Thanh siết tay Tần Việt.
Cảm giác và lực tay khi kéo cô dậy vừa rồi khá quen thuộc.
Thẩm Kiến Thanh lập tức nhớ ra, nâng vai chạm vào cằm Tần Việt, nói: "Lúc trước có kể với em chuyện chị chạy sang bên đường để ôm một con mèo hoang nhỏ, còn ấn tượng không?"
Tần Việt không nhiều sức, mềm nhũn gục trên đầu vai Thẩm Kiến Thanh: "Có."
Thẩm Kiến Thanh nói: "Nó chắc là chị em thất lạc nhiều năm của em đó, trông giống em đã đành, ngay cả lực chị dùng để kéo em đứng dậy vừa nãy cũng gần như y xì đúc, hahaha."
Tiếng cười vui vẻ của Thẩm Kiến Thanh vang vọng bên tai Tần Việt, từng chút một xua tan những cảnh tượng u ám quanh quẩn trong đầu cô.
Cô giơ tay ôm Thẩm Kiến Thanh, tựa đầu vào chiếc cổ ẩm áp của cô ấy.
Thẩm Kiến Thanh một tay xách chuột Mickey, tay kia dắt mèo, đôi giày cao gót gõ nhẹ vào màn đêm tĩnh mịch.
Khách sạn, Thẩm Kiến Thanh chọn ở gần sông, cửa sổ sát sàn toàn cảnh, view cực đẹp.
Giường của các cô được đặt ngay cạnh cửa sổ.
Đêm đã khuya, bóng người phản chiếu trên cửa sổ, tất cả đều tr@n trụi.
Thật sự đúng như tất cả những gì nói ở bên đường, Tần Việt trao cho Thẩm Kiến Thanh sự nhiệt tình xưa nay chưa từng có.
Sự nhiệt tình của cô không phải là nhiều thêm những va chạm dữ dội, tốc độ thêm nhanh và mạnh, mà là sự kiên nhẫn và bộc trực toát ra từ tận trong xương tủy, tự nhiên, thoải mái, dùng ngôn ngữ cơ thể vững vàng và phong phú của cô nói cho Thẩm Kiến Thanh biết, "Em sẽ đưa chị đến cao trào bất cứ lúc nào."
Hai tay bị trói của Thẩm Kiến Thanh ghìm chặt vào đầu giường, thần kinh cô ấy trôi dạt, không tìm được điểm tựa, vô thức muốn nhìn Tần Việt, nhưng lại bị cô giữ cằm, chuyển sang một bên, khẽ giọng nói: "Giảng viên Thẩm, đêm nay đừng nhìn em, hãy nhìn chị khóc như thế nào, nhìn em làm sao để khiến chị cắn chặt môi từng chút một."
"Giảng viên Thẩm, nhìn cho rõ."
Thẩm Kiến Thanh nghiêng đầu, tầm nhìn rõ rồi lại nhòe, nhòe rồi lại rõ, cuối cùng, khi dừng lại ở khung kính toàn cảnh, đầu óc chợt trống rỗng, như thể những ngón tay linh hoạt của Tần Việt đã chạm đến nơi sâu thẳm trong linh hồn.
————
Hôm sau, Thẩm Kiến Thanh đã phải theo đội xuất phát đến căn cứ lúc 7 giờ.
Cô ấy trang điểm rồi đi tới, ngồi ở mép giường, giơ tay kéo chiếc chăn đang che mắt Tần Việt xuống một chút, nhìn mộng đẹp của cô bị quấy rầy, co rúm thành một cục, cầm lòng chẳng được nói: "Sư phụ Tần, dạo này em hơi bị thiếu kỷ luật đấy nhé, giờ này còn chưa dậy."
Tần Việt khó khăn nâng mí mắt lên, thất bại, rúc vào trong chăn nói: "Căng da bụng, trùng da mắt, không kỷ luật nổi."
"Sa đọa." Thẩm Kiến Thanh vén tóc Tần Việt, cúi người hôn cổ cô, để lại một dấu hôn rõ ràng, phủ hồng đôi môi.
Thẩm Kiến Thanh hài lòng ngắm nhìn vài giây, kéo chăn đến dưới mắt Tần Việt, nói: "Ngủ đi, chị gia hạn phòng đến thứ Sáu rồi, đến lúc đó chúng mình về Giang Bình.:
Tần Việt đáp lại một tiếng, mở mắt ra: "Chú ý an toàn."
Thẩm Kiến Thanh cười nói: "Biết rồi. Bánh quy trên bàn là cho em đấy, lúc ăn thì chụp ảnh cho chị, chị muốn chứng kiến hiện trường mèo bắt chuột."
Thẩm Kiến Thanh xách túi rời đi dưới ánh nhìn của Tần Việt.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Lâu sau, Tần Việt chống người ngồi dậy, xòe bàn tay khô nóng ra nhìn một lúc rồi nhấc chăn rời giường.
10 giờ, phòng cấp cứu.
Tần Việt cầm đơn đăng ký đi vào, ngồi cạnh bác sĩ.
"Khó chịu ở đâu?" Bác sĩ hỏi.
Tần Việt nói: "Bị sốt."
"Bao lâu rồi?"
"Hơn 1 tuần."
"Hơn 1 tuần, bây giờ cô mới đến?" Bác sĩ không thể tin nổi.
Tần Việt nói: "Trước đó vẫn là sốt nhẹ, hôm kia mới bắt đầu vượt quá 39 độ."
Bác sĩ nói: "Qua cái "mới" này của cô, tôi nghe ra cô rất vô trách nhiệm với bản thân mình."
Tần Việt im lặng.
Sốt nhẹ cô có thể tự đối phó, sốt cao thì uống thuốc rồi cũng sẽ hạ dần, nhiều nhất là khó chịu hơn, khi có việc phải làm, cô không hề cảm thấy không thể gắng gượng.
Sở dĩ hôm nay đến, là vì sắp sang năm mới, cô muốn khỏe mạnh cùng Thẩm Kiến Thanh đón năm mới đầu tiên.
Nói những lời này, bác sĩ có lẽ sẽ muốn quăng bàn phím vào mặt cô.
Nên Tần Việt không thanh minh, bác sĩ hỏi gì, cô đáp nấy, an phận lấy máy, chờ kết quả, bị bác sĩ vừa chỉ vào giấy xét nghiệm, vừa mắng cho một trận rồi đi truyền dịch.
"Đường ven của cô đẹp thật đấy." Cô y tá trẻ vỗ mu bàn tay Tần Việt nói.
Tần Việt: "Cảm ơn."
Y tá cười cười, nhanh chóng, chính xác xuống một mũi, mặt Tần Việt lại tái đi vài phần.
Vài ngày tiếp theo, Tần Việt hàng ngày cố định đến bệnh viện truyền nước 2 tiếng, toàn bộ thời gian còn lại là nghỉ ngơi trong khách sạn.
Bây giờ cô đã ít nằm mơ, nhưng luôn có một cảm giác—— Cơ thể yếu hơn trước khi đến bệnh viện, trạng thái tinh thần cũng tệ hơn, Thẩm Kiến Thanh gọi điện cho cô vào buổi trưa thứ Tư, cô không nghe thấy tiếng chuông do ngủ say, lúc dậy, màn hình thông báo hiển thị Thẩm Kiến Thanh gửi cho cô 6 tin nhắn WeChat.
Tần Việt bấm mở.
【Ngủ trưa à?】
【Dậy thì gọi lại cho chị】
【Đừng gọi lại, chị phải thử nghiệm rồi】
【Xong chị sẽ gọi em】
【Ngủ ngon】
【Ngoan nha.jpg】
Tần Việt nhìn bức ảnh động xoa đầu ở cuối vài giây rồi bấm mở bàn phím trả lời: 【Em dậy rồi.】
Đúng như dự đoán, Thẩm Kiến Thanh không xuất hiện, đến 6 giờ tối, với giọng mang theo chút mệt mỏi, cô ấy nói: "Vừa thử nghiệm xong."
Tần Việt hỏi: "Thuận lợi không?"
Thẩm Kiến Thanh: "Ban đầu rất thuận lợi, giữa chừng lãnh đạo tới thăm hỏi, tạo dáng chụp ảnh gần 2 tiếng đồng hồ."
"Lãnh đạo nam người tròn tròn, kính cũng tròn luôn ấy à?"
"Em gặp rồi hả?"
"Ừ, trước đây bọn em thử nghiệm, ông ấy cũng có đến."
"Ổng thích lên hình thật ấy."
Tần Việt hỏi: "Chị vẫn đang ở bên ngoài à?"
Cô nghe thấy trong âm thanh nền có tiếng lạo xạo của chân giẫm lên tuyết.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Đúng, vừa mới ăn xong, đi vài bước cho tiêu cơm."
Tần Việt vừa tán gẫu vừa hỏi: "Có đến suối nước nóng không?"
Ở căn cứ, ăn ở đi lại, vui chơi giải trí, cái gì cũng có, đặc biệt là suối nước nóng dẫn từ trong núi, rất nổi tiếng.
Tần Việt có một vài đàn anh, đàn chị rất tích cực đi công tác đều là vì được tắm suối nước nóng miễn phí.
Thẩm Kiến Thanh nói: "Không, không mang đồ bơi theo. Lúc trước đến em tắm rồi à?"
Tần Việt nói: "Đàn chị sợ xã hội, cần có người đi cùng."
Thẩm Kiến Thanh lườm về phía đuôi mắt, chậm rãi nói: "Mặc kiểu đồ bơi gì?"
Tần Việt tựa vào sofa, giơ tay bẻ bánh quy: "Khá thoáng."
Thẩm Kiến Thanh hỏi: "Thoáng đến mức nào?"
Tần Việt cắn một miếng bánh quy, giọng lập lờ: "Ngoài những chỗ chỉ được cho chị thấy, những chỗ khác đều hở."
Bước chân lười biếng của Thẩm Kiến Thanh dừng hẳn, hơi nheo mắt nhìn máy bán hàng không người 24/24 trong cửa hàng phía trước: "Không nhìn ra sư phụ Tần, suốt ngày kín cổng cao tường, chỉ để lộ hai con mắt trước mặt tôi, lại ra ngoài trêu ong dụ bướm khắp nơi nơi đấy."
Tần Việt nói: "Đàn chị mua."
Thẩm Kiến Thanh bước vào cửa hàng, cẩn thận lướt xem từng món một: "Không phải cô ấy sợ xã hội hay sao, mua loại đó được hả?"
Tần Việt nói: "Chị ấy thấy em không sợ xã hội."
Ánh mắt Thẩm Kiến Thanh dừng lại ở một món trong đó, khom lưng đọc ký giới thiệu sản phẩm: "Không sợ xã hội thì đêm nay giao cho em việc bố trí chỉ huy, thế nào?"
Tần Việt đẩy chiếc bánh quy vừa cắn trong miệng sang một bên, má hơi phồng lên nói: "Chỉ huy cái gì?"
Thẩm Kiến Thanh quét mã thanh toán, chờ máy xác nhận rồi mới nói: "Chỉ huy chị..."
Trong ống nghe vang lên một tiếng "leng keng", hòa làm một với nửa câu sau của Thẩm Kiến Thanh.
"Rộp." Tần Việt cắn bánh quy, "Chỉ huy thế nào?"
Thẩm Kiến Thanh nói: "Lát nữa rồi nói cho em, chị đi chuẩn bị trước đây. Cúp nhé."
Thẩm Kiến Thanh dứt khoát cúp máy, đi về phía khách sạn.
Tần Việt đặt điện thoại bên chân, thong thả nhai bánh quy.
Khoảng 1 tiếng sau, trong điện thoại vang lên tiếng thông báo gọi video.
Tần Việt cầm điện thoại nghe máy. Khoảnh khắc hình ảnh xuất hiện, trong con người đen láy của cô lóe lên một tia lửa nhỏ—— Thẩm Kiến Thanh vừa tắm xong, tóc xoăn ẩm ướt, da dẻ hồng hào, cả người chỉ có bộ đồ bơi phóng khoáng mà cô đã đề cập cách đây chưa lâu. Cô ấy gợi cảm mà lười biếng ngồi dựa lưng vào chiếc sofa đơn đậm màu, mỉm cười với cô, k1ch thích thị giác hơn cả bờ lưng phủ đầy huyết sắc trong buổi đêm khuya.
"Hoa nhà thơm không?" Thẩm Kiến Thanh hỏi, giọng nói của cô ấy có nước trau truốt, ướt át.
Tần Việt chậm rãi mím môi, nói: "Thơm."
Khóe môi Thẩm Kiến Thanh cử động, mỉm cười duyên dáng: "Còn có thứ thơm hơn nữa."
Cẳng tay gầy guộc của Thẩm Kiến Thanh vẫn còn đọng nước, cô ấy bình tĩnh cầm chiếc vòng cổ màu đỏ son ở một bên lên, khóa mình lại, hơi ngẩng đầu, đầu ngón tay nhẹ nhàng vạch trên bảng tên màu bạc, phát ra tiếng động.
Lồ ng ngực Tần Việt run lên.
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười: "Thơm không?"
Tần Việt gật đầu, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói đã có chút khàn: "Búi tóc lên."
Mái tóc buông xõa dĩ nhiên ẩn chứa cảm giác cám dỗ ướt át, nhưng cô muốn nhìn thấy sự biến hóa của từng đường nét trên khuôn mặt Thẩm Kiến Thanh hơn.
Cô ấy tựa như phong hoa tuyết nguyệt dưới ngòi bút của những nhà thơ phóng đãng, bản thân vốn đã là thứ đáng thưởng thức nhất.
Thẩm Kiến Thanh ngước nhẹ ánh nhìn quyến rũ, tìm cây bút cô thường dùng trong tí, vén tóc cuộn tròn, trong phút chốc chỉ còn lại lưa thưa vài sợi tô điểm cho vẻ mỹ lệ tuyệt trần của cô ấy. Cô ấy nói: "Gửi cho em một chương trình nhỏ, mở ra đi."
Ánh mắt tĩnh lặng của Tần Việt lại dừng lại trên người cô ấy một lúc rồi mới thu nhỏ cửa sổ gọi video, mở chương trình nhỏ ra.
Là một bộ điều khiển từ xa, có chế độ, có cấp độ.
Sau khi bật, có thể hoàn toàn kiểm soát người ở đầu dây bên kia.
Ánh mắt Tần Việt xao động nhẹ, mở lại gọi video.
Thẩm Kiến Thanh ngắm nghía món đồ mua từ máy bán hàng không người, giọng nói không nhanh cũng không chậm: "Nụ hoa chớm nở, hay là búp hoa khoe mình, hôm nay do em quyết định, em có thể tùy ý, nhưng sau hôm nay, sư phụ Tần..."
Thẩm Kiến Thanh khẽ cười một tiếng, chậm rãi bấm nút mở máy: "Em phải cho chị biết hoa nhà chị rốt cuộc đẹp đến mức nào."