Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 28

Có một giấc mơ tồn tại trong đầu Tiết Thuỵ Du, trong giấc mơ đó cô nhìn thấy Lương Hạo Hiên, nhìn thấy anh đứng ngược sáng đang nhìn cô, đợi cô tiến lại gần.

Tiết Thuỵ Du mơ hồ từng bước từng bước tiến đến lại gần anh, khi anh nắm lấy bàn tay cô, Tiết Thuỵ Du lại nhận ra hai người họ đang ở trên lễ đường.

Một cảm giác sợ hãi mơ hồ xâm chiếm lấy khiến cô sợ hãi nhìn vào Lương Hạo Hiên, ở phía đằng xa xa, cô lại nhìn thấy Trình Dục Uy, hắn đứng đó nhìn cô cùng Lương Hạo Hiên kết hôn mà chẳng có một động thái nào.

Dưới ánh mắt chất vấn của Tiết Thuỵ Du, Trình Dục Uy lại xoay người rời đi bỗng chốc khiến cô sụp đổ…

Cảm giác sợ hãi, hụt hẫng bao trùm khiến Tiết Thuỵ Du bừng tỉnh giấc, cô ngồi dậy, trên trán ướt mồ hôi, tóc tai cũng tán loạn.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là phòng của Trình Dục Uy, cô vẫn nằm trên giường của hắn, bên cạnh vẫn không có ai.

Giấc mơ vừa rồi thật khiến cho Tiết Thuỵ Du tràn ngập trong cảm giác bất an, đến nỗi tỉnh giấc rồi cô cũng cảm thấy chuyện đó như một sự thật vậy.

Tiết Thuỵ Du vén chăn bước xuống giường, cô vớ đại chiếc áo sơ mi mà tối qua Trình Dục Uy vừa vắt lên trên ghế mặc vào, đi chân trần bước ra ngoài tìm hắn.

Hành lang tầng hai vắng lặng, Tiết Thuỵ Du đi dọc hành lang, đến chỗ cầu thang, cô nhìn xuống liền thấy Trình Dục Uy đang ngồi trên ghế sofa thong thả uống cà phê, đọc báo.

Cảm giác yên tâm phần nào khiến cho Tiết Thuỵ Du bình tĩnh trở lại, cô đi xuống cầu thang tiến đến chỗ hắn.

Trình Dục Uy đang đọc báo, chợt hắn có cảm giác có ai đó đang nhìn mình, vừa ngẩng mặt lên liền thấy Tiết Thuỵ Du đang từ trên cầu thang đi xuống.

Cô chỉ mặc mỗi áo sơ mi của hắn, cả người cô nhỏ bé như bơi trong chiếc áo của hắn, đôi chân thon dài lộ ra có chút quyến rũ.

Trình Dục Uy ngây ngốc nhìn Tiết Thuỵ Du từ từ tiến lại rồi ngả vào lòng hắn một cách hết sức tự nhiên.

“Tỉnh dậy rồi sao không gọi tôi mà lại xuống đây?”

“Em không biết, em vừa gặp ác mộng, thực sự rất sợ.”

Tiết Thuỵ Du vùi đầu vào trong lòng Trình Dục Uy, nũng nịu với hắn.

Trình Dục Uy ôm lấy cô, vuốt tóc cô rồi lại cưng chiều hôn lên trán cô.

“Đi xuống đây còn chẳng mang dép, không lạnh chân sao?”

“Em không biết…!”

“Để tôi ôm em về phòng.”

Trình Dục Uy lại như tối qua, bế ngang người Tiết Thuỵ Du lên kiểu công chúa, Tiết Thuỵ Du nằm ngoan ngoãn trong lòng hắn, cảm giác ấm áp lan tràn trong tim.

Trình Dục Uy đặt cô lên giường rồi lại mở tủ dép lấy ra một đôi dép đi trong nhà đặt xuống cho cô.

Tiết Thuỵ Du muốn lười rồi, cô nằm lên giường, lại giương đôi mắt nai to tròn nhìn Trình Dục Uy.

“Sao thế? Vừa nãy mơ thấy gì mà lại sợ?”

“Em mơ thấy anh bỏ em đi.”

“Bỏ em đi đâu? Thuỵ Du, tôi còn hận chưa thể đem em về đây làm của riêng thì sao lại bỏ em đi?”

“Trình Dục Uy, anh đừng bỏ rơi em có được không? Em thực sự lún sâu vào tình cảm với anh rồi.”

Trình Dục Uy nhanh chóng phủ lên người Tiết Thuỵ Du, hắn không ngờ cô bé này ấy vậy mà lại thổ lộ với hắn mấy lời này nhanh đến như vậy.

Vốn nghĩ Tiết Thuỵ Du là người lạnh lùng, ngày thường lời nào lời nấy buông ra đều sắc bén như dao, chẳng ngờ cô lại tồn tại một mặt mềm mỏng đáng yêu như thế này.

“Thuỵ Du, tôi rất vui khi em cũng có tình cảm với tôi.”

“Anh nói đi, anh đối với em là như thế nào?”

“Tôi không biết nên nói ra như thế nào đâu, nhưng nếu không có Lương Hạo Hiên, tôi sẽ bằng mọi cách biến em trở thành của tôi, quang minh chính đại chứ không phải như bây giờ.”

“Anh đã nói lời này với bao nhiêu phụ nữ khác rồi?”

Đây không phải là giận dỗi hay gì đâu.

Chỉ là Tiết Thuỵ Du có chút thắc mắc rằng đối với Trình Dục Uy, cô khác biệt hay cũng như biết bao nhiêu người phụ nữ khác mà hắn đã từng trải qua.

Trình Dục Uy nhìn vào đôi mắt trong vắt tựa thiên thu kia của Tiết Thuỵ Du, hắn chậm rãi vuốt tóc cô, vén mấy sợi tóc mai tinh nghịch ra sau tai cô, trong ánh mắt hắn tồn tại biết bao nhiêu là nhu tình.

“Tôi nghĩ em biết rằng trước đây tôi bị người ta nói là kẻ trăng hoa nhưng không có tình cảm rồi chứ.

Nguyên tắc của tôi là không động vào một người phụ nữ lần thứ hai, cũng không có dây dưa lung tung với người nào.

Nhưng em đếm xem chúng ta đã ân ái bao nhiêu lần rồi, em còn nghi ngờ sự dịu dàng của tôi cho em dễ đem đi ban phát cho người khác lắm hửm?”

“Vậy với anh em là đặc biệt có đúng không?”

“Em làm phá vỡ nguyên tắc của tôi, bắt tôi phải chạy theo em, ngày đêm nghĩ đến em, khiến tôi chẳng có thêm bất kì hứng thú vào với phụ nữ khác.

Thuỵ Du, em nghĩ xem em nên đền đáp tôi như thế nào đây?”

Tiết Thuỵ Du không giấu nổi nụ cười, thật tình, Trình Dục Uy chưa bao giờ cho người khác biết hắn là một kẻ dẻo miệng như thế này đâu.

Ấy nhưng Tiết Thuỵ Du lại có thể nghe hắn tâm tình mấy lời ngọt ngào với ngữ điệu dịu dàng như thế, thật sự hạnh phúc quá đi mất.

Tại sao người đàn ông như thế này lại khiến cho cô từ ghét thành yêu được? Chắc có lẽ chính là vì sự dịu dàng trong tất thảy những cử chỉ mà Trình Dục Uy mang lại cho cô.

“Trình Dục Uy, em rất muốn chọn anh.”

Trong mắt Tiết Thuỵ Du ánh lên một tia khổ sở dằn vặt nhỏ, cô nhìn hắn, cũng nhìn thấy được sự mất mát trong đôi mắt hắn.

Trình Dục Uy muốn phụ nữ nào lại chẳng có, ấy nhưng hắn lại đi muốn một người như cô, chấp nhận một mối quan hệ trong bóng tối, cũng chẳng có kết quả gì.

Bây giờ Tiết Thuỵ Du đã tìm ra được một đáp án cho trái tim mình, cô cũng không biết ngày tháng sau này sẽ như thế nào, bản thân cô đối với Lương Hạo Hiên sẽ ra sao nữa.

“Làm bất cứ điều gì tốt nhất cho em đi, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh em.”

“Từ nay cuối tuần của anh thì sẽ là của em nhé.”

“Ngày nào cũng được, chỉ cần em muốn thì sẽ là của em.”

Tiết Thuỵ Du hạnh phúc ôm lấy Trình Dục Uy, cô nhìn hắn, định nũng nịu một chút nhưng lại nhớ ra rằng bản thân chưa đánh răng rửa mặt bèn vội vã tháo chạy vào nhà vệ sinh.

Trình Dục Uy nằm trên giường, nhìn bóng lưng yêu kiều kia vừa đang định hôn thì đã lập tức tháo chạy bỗng cảm thấy chẳng ra làm sao.

Hắn bật cười một nụ cười thật thoải mái rồi nằm ra giường.

Cũng đã lâu rồi hắn mới có cảm giác thoải mái vào ngày cuối tuần như thế này đấy!

Khi Tiết Thuỵ Du quay trở ra đã thấy Trình Dục Uy đang ngồi trên ghế bành lớn trong phòng, đang xem xét văn kiện gì gì đó.

Cô không tiện làm phiền lắm nên chỉ ngồi xuống giường, nhìn hắn xong việc.

Bất ngờ Trình Dục Uy lại vẫy tay cô bảo cô tiến lại chỗ hắn.

Tiết Thuỵ Du hơi bất ngờ nhưng cũng e dè tiến lại gần, Trình Dục Uy để cô ngồi trên đùi hắn, tựa vào lòng hắn rồi đưa văn kiện trên tay cho cô.

“Đây là toàn bộ những gì tôi đã thay em điều tra được.”

Hoá ra đây là giấy tờ toàn bộ thông tin về việc mà đêm qua Tiết Thuỵ Du đã nhờ Trình Dục Uy giải quyết thay.

Cô không nghĩ là có thể làm nhanh đến như vậy, chỉ mới qua có một đêm đã đâu vào đấy.

Quả thật không hổ danh là Trình Dục Uy.

“Trương Hoành đã rút của công trình một số lượng lớn nguyên vật liệu và đang cất giữ ở một nhà kho trong một xưởng cơ khí.

Anh ta cũng đã đem toàn bộ chân tướng việc Tiết Vân Nhi mua chuộc mình đưa cho tôi.

Toàn bộ tôi đã tổng hợp lại đây.”

“Sao có thể giải quyết nhanh đến như vậy được?”

“Chuyện này thì có gì đâu.

Em mau xem qua đi.”

Đúng như Trương Hoành đã nói, anh ta âm thầm rút ruột công trình một thời gian khá dài rồi, con số cũng trùng khớp với số nguyên vật liệu bị mất.

Hơn nữa Tiết Vân Nhi cũng đã bỏ ra một số tiền không nhỏ để mua chuộc anh ta.

Điều này thực sự khiến cho Tiết Thuỵ Du không khỏi cười lạnh.

Để hạ bệ cô, Tiết Vân Nhi phải bỏ tiền bỏ của đi mua chuộc người để làm ảnh hưởng đến dự án của Tiết thị.

Rốt cuộc cô ta bị ngu à?

Trả thù cá nhân thì dùng hành động nào đó minh bạch hơn một chút, cớ gì lại lôi cả chuyện của công ty vào, chẳng khác nào đem lợi ích cá nhân của cô ta ra mà chơi đùa với Tiết Thuỵ Du cả.

Đúng thực sự là ngu hết thuốc chữa, Tiết Thuỵ Du cũng hổ thẹn thay vì để cho Trình Dục Uy nhìn thấy được hậu duệ của Tiết gia rốt cuộc cũng có một sự bẽ mặt lớn như vậy.

“Xem ra quan hệ của em và chị gái cũng không tốt lắm nhỉ?”

“Để anh biết được chuyện này thật là mất mặt quá đi mất.”

“Tôi biết em cũng không dễ dàng gì chấp nhận được việc mẹ con của mẹ kế ở nhà mình đâu.

Sao? Có cần tôi thay em giải quyết nốt phần còn lại không?”

“Việc của Tiết Vân Nhi phải do chính em giải quyết, cô ta không thể cứ nhởn nhơ rồi làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Tiết thị như vậy được.”

“Về phía Trương Hoành thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức để làm cho anh ta thoát tội, nhưng anh ta cũng không thể tiếp tục làm ở công trình được.”

“Cái này nhờ cả vào anh nhé, còn về phần Tiết Vân Nhi thì phải đích thân em ra tay thôi.”

“Tôi giúp em như vậy rồi, giúp em có một ngày cuối tuần thảnh thơi thì em có định thưởng gì cho tôi không?”

Hoá ra cũng là có mục đích cả, Tiết Thuỵ Du đặt văn kiện sang một bên, mím môi tinh nghịch nhìn Trình Dục Uy.

Cô ngồi trên người hắn, hai tay quàng trên cổ hắn cực kì tình tứ mà khoảng cách của cả hai lại chẳng cách nhau là mấy.

“Anh muốn thưởng gì?”

“Tuỳ ý em.”

“Vậy thưởng hôn nhé!”

Tiết Thuỵ Du lại chủ động dâng hiến đôi môi ngọt lịm lên cho Trình Dục Uy, cô học theo hắn cách hôn môi từ từ nhẹ nhàng rồi tăng dần tốc độ đến mức cuồng nhiệt.

Trình Dục Uy ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho của nữ nhân trong lòng, thoải mái đáp lại nụ hôn đầy sự mê hoặc này.

Tiết Thuỵ Du phải có gì đó mới khiến cho hắn đắm chìm như thế này, hắn cũng không biết đó là gì nữa, nhưng chỉ cần là Tiết Thuỵ Du, hắn thực sự cảm thấy cuộc đời này hắn chẳng cần gì ngoài cô nữa.

Bản chất Trình Dục Uy là một con sói đói háu ăn, chẳng bao giờ chịu ăn khai vị mà không được động vào món chính đâu.

Hắn hôn cô, bàn tay lại không an phận bắt đầu nắm lấy một bên đầy đặn trước ngực cô, cách một lớp áo sơ mi mà xoa nắn nhiệt tình.

Tiết Thuỵ Du phát giác ra việc này chứ, cô bật cười khẽ gõ lên tay hắn nhưng cũng chẳng có ý định gì là phản kháng.

Nụ hôn càng lúc càng sâu dần, Tiết Thuỵ Du nhắm mắt hưởng thụ sự cuồng nhiệt ướŧ áŧ này, mà Trình Dục Uy cũng chẳng hề an phận nữa, tự lúc nào đã chui tay vào trong áo để thoả sức tung hoành ngang dọc rồi.

“Ưm… anh hư thật…”

“Thưởng hôn thôi không đủ đâu, anh muốn hơn nữa.”

“Anh… tham lam…!”

Áo sơ mi nhanh chóng bị cởi bỏ quăng xuống đất, Tiết Thuỵ Du ngồi trên đùi Trình Dục Uy chẳng có lấy một mảnh vải che thân, mặc kệ cho hắn tuỳ ý muốn làm gì thì làm.

Trình Dục Uy hôn cô cuồng nhiệt, tay vẫn không tha được cho hai đỉnh núi tuyết đầy đặn mê người trước ngực cô, cảm nhận da thịt mềm mại của Tiết Thuỵ Du đang lướt trên người hắn, du͙ƈ vọиɠ lại một lần nữa mạnh mẽ sôi trào.

“Anh tham ăn thật đấy.”

“Cũng phải xem người nào đó cứ mời gọi anh mãi, anh là đàn ông sinh lý bình thường, đứng trước mị cảnh như thế này làm sao có cách nào cưỡng lại được đây?”

Tiết Thuỵ Du cười đến xán lạn, cô bị Trình Dục Uy bế đến giường, thân thể nam giới nhanh chóng phủ xuống người cô.

Nắng sáng không ngừng hắt vào phòng ngủ, tinh nghịch nhìn trộm đôi nam nữ đang âu yếm nhau cực kì tình tứ trên giường.

Tiếng cười khanh khách của nữ nhân nhanh chóng chuyển thành tiếng rêи ɾỉ đầy dâm mị, tiếng thở dốc của nam nhân cũng hoà tấu vào đó thêm thập phần nóng bỏng.

Bên ngoài nắng sáng đã chiếu rọi gay gắt xuống vạn vật, bên trong tấm rèm cửa lại che phủ một cảnh xuân quang.

Thực ra Tiết Thuỵ Du cũng nghĩ rằng thưởng hôn cho Trình Dục Uy thì chưa bao giờ là đủ đâu, thế nên chuyện này kiểu gì cũng sẽ tới, cô vui vẻ đón nhận là được….
Bình Luận (0)
Comment