Quan Hệ Nguy Hiểm Lên Nhầm Giường Đại Tổng Tài

Chương 67

Không biết có phải là vì Tiết Vân Nhi cảm thấy bản thân mình đã thành công hay không nữa nhưng cuối cùng thì bên phía cô ta và Lương Hạo Hiên cũng đã có những động thái đầu tiên.

Tiết Thuỵ Du vốn không biết chuyện đã xảy ra rồi đâu cho đến khi tự dưng cô lại muốn kiểm tra ngân quỹ của công ty.

Bởi vì dự án công trình mà Tiết Thuỵ Du đang đảm nhiệm đã sắp đi đến quá trình nghiệm thu và căn bản là đã hoàn thành.

Chuyện này sau bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đã xong xuôi khiến cho Tiết cảm thấy cực kì vui mừng.

Nhưng không phải cứ như thế là xong việc đâu, cô còn phải cộng lại tất cả những khoản chi khoản thu để còn lên số liệu công bố trước hội đồng.

Mà việc lên số liệu tổng thu tổng chi ít nhiều cũng phải dựa vào ngân quỹ của công ty để mà tính toán.

Trước khi dự án được đi vào thực thi, Tiết Thuỵ Du cũng đã cẩn thận ghi chép đầy đủ số liệu, giữ lại một bản sao về khoản tiền lúc đó để sau này còn có dịp đối chiếu lại.

Nhưng không hiểu sao trong lúc Tiết Thuỵ Du đang tính toán lại những con số về phía thu chi thì nhận ra rằng bị hụt mất một khoản không hề nhỏ.

Ban đầu cô cho rằng là do bản thân cô tắc trách, tính toán cũng có lúc nhầm lẫn nên số liệu bị sai.

Nhưng sau khi tính toán đi tính toán lại mấy lần, con số vẫn không thay đổi thực sự khiến cho Tiết Thuỵ Du cảm thấy rất lạ.

Cô gọi điện ngay cho Tần Nhã Lam đang làm việc ở Trình thị để xin bản sao kê ngân sách mà Tiết thị chi ra để đầu tư cho lần hợp tác này với Trình thị.

Ngay lập tức, Tần Nhã Lam gửi qua cho Tiết Thuỵ Du, vẫn là không sai một chút nào so với số tiền mà Tiết Thuỵ Du đã tính toán.

“Sao thế Thuỵ Du? Bên Tiết thị gặp vấn đề gì sao? Cậu cần sao kê thu chi lần này có việc gì vậy?”

“Nhã Lam, tôi đang tính toán lại số liệu những khoản tiền đã giải ngân cho công trình mà tôi đang phụ trách nhưng không hiểu sao lại bị thiếu mất một khoản.

Tôi nghĩ là mình tính nhầm nên mới xem xét lại sao kê thu chi cho dự án với Trình thị.”

“Mọi chuyện ổn hơn chưa? Có nhầm lẫn gì xảy ra hay không?”

“Không có nhầm lẫn gì xảy ra nhưng mà thực sự là đã bị thiếu hụt đi một con số không nhỏ.

Tôi nghĩ trong chuyện này thực sự có ẩn tình.”

“Cậu nên xem xét lại kĩ lưỡng đã… À… Đừng quên Tiết Vân Nhi.”

Câu nói này của Tần Nhã Lam tự dưng lại làm cho Tiết Thuỵ Du nghĩ ngợi đến chuyện gì đó.

Ngay lập tức cô xông ra khỏi văn phòng, đến hỏi thẳng bộ phận tài chính của công ty để xin lấy bản hạch toán tất cả những khoản chi ra từ ngân quỹ của công ty.

Không nằm ngoài dự đoán, đến buổi trưa, cuối cùng Tiết Thuỵ Du cũng đã tìm ra sơ hở.

Mỗi tháng khi đóng lại sổ thu chi, luôn luôn có một khoản tiền được chi ra đều đặn vào ngày cuối cùng, điều này đã xảy ra được bốn tháng và khi Tiết Thuỵ Du thử cộng lại tất cả những con số ở đây thì vừa hay trùng khớp với con số bị hao hụt trong tính toán của cô.

Tiết Thuỵ Du nở nụ cười nhếch mép rồi quay lại bộ phận tài chính để hỏi xem khoản chi này rốt cuộc là do ai giữ biên lai và chi cho việc gì.

“Khoản chi này là chi cho dự án với Lương thị thưa Tiết tổng.”

“Dự án với Lương thị? Tôi nhớ không nhầm là gần đây Tiết thị của chúng ta chỉ hợp tác với Trình thị mà thôi? Giấy tờ nằm ở đâu mà có thể tuỳ tiện chi tiêu như thế?”

“Tiết tổng về văn phòng đợi một lát, tôi sẽ tìm lại giấy tờ rồi sẽ mang lên văn phòng cho cô.

Tiết Thuỵ Du dần cảm thấy trong chuyện này thực sự là có vấn đề rồi.

Số tiền lớn như vậy đâu phải tuỳ tiện muốn chi là chi? Hơn nữa dự án có như thế nào, muốn trích tiền từ ngân quỹ của công ty thì đều phải thông qua cao tầng của công ty.

Tiết Thuỵ Du chưa bao giờ nghe qua chuyện này, không hiểu ai là người đã kí văn bản để giải ngân nữa.

Mà có giải ngân hay không thì dự án lần này thực sự không có, Tiết Thuỵ Du tuy bận rộn nhưng cuộc họp hội đồng nào của công ty cô cũng đều có mặt, việc hợp tác với Lương thị hoàn toàn là không có.

Ngẫm ra chuyện gì đó, Tiết Thuỵ Du cảm thấy hình như đây chính là bước đầu trong kế hoạch của Lương Hạo Hiên để thâu tóm Tiết thị.

Suy nghĩ này của cô càng khiến cho cô sốt ruột muốn xem xem người kí văn bản giải ngân cho dự án ma lần này là ai.

Độ chừng mười lăm phút sau, cuối cùng nhân viên ở bộ phận tài chính cũng đã đem toàn bộ giấy tờ lên cho Tiết Thuỵ Du.

Cô nóng lòng mở ra xem thì ngay lập tức chết sững.

Người kí văn bản giải ngân cho dự án ấy vậy mà lại là chủ tịch - Tiết Đổng.

“Dục Uy, anh giúp em điều tra một chuyện được hay không?”

“Có chuyện gì sao?”

“Đợi em một lát, em sẽ sang Trình thị ngay.”

Không nghĩ ngợi nhiều, Tiết Thuỵ Du vội đem tất cả những giấy tờ có liên quan sang Trình thị.

Trong văn phòng làm việc của Trình Dục Uy, cô âm trầm nhìn Trình Dục Uy đang đọc qua những văn bản mà cô có được, trên khuôn mặt anh tuấn đầy rẫy những sự phức tạp khó nói.

“Em đã liên lạc với bố chưa?”

“Hôm nay bố không đến công ty.”

“Một dự án không có trong kế hoạch hay không được thông qua trong bất kì cuộc họp hội đồng nào mà bố em vẫn có thể kí được giấy tờ giải ngân như thế này thì anh nghĩ chắc chắn là trong chuyện này có ẩn tình.”

“Em cũng nghĩ như thế, bố em già cả rồi, hành sự cũng có chút nhầm lẫn nhưng giấy tờ quan trọng như thế này để mà nhầm lẫn được quả thực rất khó.”

“Anh nghĩ đây chính là kế hoạch của Lương Hạo Hiên.”

“Thực ra thì em đã biết rồi, anh nhìn trên văn bản cũng có chữ kí của Lương Hạo Hiên kìa.

Nhưng cái em thắc mắc đó chính là chữ kí của bố làm sao mà có được?”

“Em nên về Tiết gia hỏi thử xem sao, anh không nghĩ là bố em đã kí văn bản này đâu.”

Buổi tối cuối tuần như thường lệ Tiết Thuỵ Du sẽ dành thời gian ở bên cạnh Trình Dục Uy nhưng hôm nay vì chuyện này nên phá lệ bận rộn hơn hẳn.

Cô quay về Tiết gia đột ngột dẫn đến cho mọi người có chút bất ngờ.

Vừa vào cửa Tiết gia, Tiết Thuỵ Du liền gặp phải Lệ Minh Châu, bà ta đang cùng người làm bếp bận rộn chuẩn bị bữa tối, nhìn thấy Tiết Thuỵ Du quay về phản ứng đầu tiên chính là bất ngờ sau đó là hoảng hốt rồi vội chạy ra nghênh đón.

“Tiểu Du về đấy à?”

“Bố đâu?”

“Bố con ở…”

“Thôi khỏi, tự tôi đi tìm.”

Đáp lại sự nồng nhiệt có chút giả tạo kia của Lệ Minh Châu, Tiết Thuỵ Du chỉ lạnh nhạt hỏi thẳng vào vấn đề.

Mà cũng chẳng cần bà ta đáp lại, Tiết Thuỵ Du cũng đã tự đi lên thư phòng tìm bố mình.

Lệ Minh Châu ngơ ngác đứng nhìn mình bị xem là không khí, cảm thấy sau ngần ấy năm, bà ta ở Tiết gia cũng chẳng thể nào có một chút trọng lượng.

Tiết lão gia đang ngồi làm việc ở trong thư phòng.

Vì vấn đề tuổi cao sức yếu nên ông dạo gần đây thường rất ít khi đến công ty, chính Tiết Thuỵ Du còn phải nhận ra rằng bố của cô từ lúc nào sức khoẻ lại đi xuống thấy rõ.

“Bố!”

“Là Tiểu Du sao?”

Tiết lão gia nhìn thấy Tiết Thuỵ Du liền như nhìn thấy được vàng, mỉm cười không ngớt.

Không ngờ rằng hôm nay Tiết Thuỵ Du tự dưng lại bất ngờ quay về thăm ông như thế này thật khiến cho người làm bố ít nhiều cảm thấy thật xúc động.

“Vâng, con về đây.”

“Chao ôi con gái ngoan về thăm bố, vừa tan làm sao con?”

“Vâng con vừa từ công ty về liền đến đây.

Con có một chút chuyện muốn hỏi bố.”

“Có chuyện gì quan trọng lắm sao con?”

Tiết Thuỵ Du mở cặp tài liệu đưa ra văn bản giải ngân có chữ kí của Tiết lão gia cho ông xem.

Tiết lão gia vớ lấy cặp kính lão, nheo mắt đọc qua văn bản rồi nhìn cô, đầu mày già nua cũng chau lại.

“Văn bản này có phải là do bố kí hay không?”

“Không.

Bố không kí văn bản này.

Nhưng tại sao ở đây lại có chữ kí của bố thế này?”

“Tiết thị của chúng ta trong vòng nửa năm trở lại đây chỉ có hợp tác với Trình thị, việc hợp tác với Lương thị có được nhắc đến không bố?”

“Theo như bố nhớ là không, bởi vì con rất bận nên chỉ có hợp tác với Trình thị mà thôi.

Theo như tính toán của bố thì chỉ nhờ vào việc hợp tác với Trình thị đã khiến cho Tiết thị được nâng tầm rất nhiều rồi, từ đây đến cuối năm không có dự án hợp tác nào cả.”

“Văn bản giải ngân này có vấn đề rồi nên con mới về đây hỏi bố đây.”

“Công ty xảy ra chuyện sao con?”

“Bố đừng lo, chuyện này con sẽ điều tra kĩ càng lại.

Bố cũng đừng nói cho ai biết chuyện này nhé, khi mọi chuyện được sáng tỏ, con sẽ quay về nói với bố.”

“Ôi trời, con gái của bố đã bận rộn đến mức này rồi còn phải gánh vác đủ thứ chuyện.

Thật tình…!”

“Không sao đâu mà bố.

Con đi nhé, con chỉ quay về để hỏi chuyện này thôi.”

“Cũng đã tối rồi, ở lại ăn cơm đã con.”

“Con còn công việc nữa ạ, con sẽ ăn cơm sau.”

“Có phải con đi ăn với bạn trai không?”

Đối với câu hỏi này của Tiết lão gia cũng có lý cũng có cái hơi vô lý, nhưng đúng thật là Tiết Thuỵ Du sắp đi ăn với bạn trai thật mà, thế nên cô mới gật đầu với ông.

Nhưng không ngờ rằng những gì mà Tiết lão gia sắp sửa nói ra lại khiến cho cô cảm thấy bất ngờ.

“Bạn trai con không phải là Lương Hạo Hiên có đúng hay không?”

“Bố…! Sao bố lại hỏi chuyện này?”

“Tiểu Du à! Bố là bố của con, tuy lớn lên con không còn thân thiết quấn lấy bố như ngày xưa nữa nhưng con vẫn là con của bố.

Những thứ con thể hiện ra chẳng lẽ người làm bố như bố còn không cảm nhận được sao? Là thiếu gia nhà nào? Có tốt với con không?”

Tiết Thuỵ Du đối với chuỗi câu hỏi này thực sự bị đứng hình trong giây lát.

Bố cô biết chuyện từ lúc nào vậy? Nhưng nhìn biểu tình kia của bố, Tiết Thuỵ Du lại cảm thấy rằng ông chỉ muốn xem xem cô có đang hạnh phúc hay không mà thôi.

Tiết Thuỵ Du toàn định rời đi nhưng bây giờ lại ngồi lại.

“Bố không hỏi con vì sao không phải là Lương Hạo Hiên sao?”

“Bố không quan tâm, bởi vì chỉ cần con thấy hạnh phúc, thấy đúng đắn là được.”

“Nhưng hôn ước của con.”

“Con đã không màng đến hôn ước thì chứng tỏ con đã thực sự yêu thật lòng mình.

Bố không có gì phản đối con cả, bố chỉ muốn biết rằng người đàn ông đó có khiến cho con hạnh phúc hay không?”

“Con đang rất hạnh phúc.”

“Như thế là được rồi.

Bố chỉ cần con hạnh phúc mà thôi, bố không quan tâm con yêu ai cả, cuộc đời này của con, con là người đích thân cầm bút viết nên câu chuyện của riêng mình.

Nhìn thấy con hạnh phúc là bố đã rất vui rồi.”

“Con thực sự không nghĩ rằng sẽ nói với bố chuyện này trong hoàn cảnh này.”

“Bố đã nhìn ra được từ lâu rồi, ở bữa cơm hôm trước, chỉ cần nhìn thái độ của con là bố đã hiểu con không thích cuộc hôn nhân này lắm đâu.

Nhưng con vẫn giữ thể diện vì bố, bố không muốn con hy sinh hạnh phúc của bản thân mình vì lợi ích hay gì đâu, cứ làm điều con thích, yêu người mà con yêu đi.”

Từ lúc nào, đôi mắt của Tiết Thuỵ Du đã nhoè đi vì lệ, đối với những lời nói này của Tiết Đổng, cô thực sự đã rất muốn bật khóc.

Hoá ra rằng vẫn luôn có một người đàn ông luôn dõi theo cô từng bước từng bước, để ý cô đến từng cử chỉ nhỏ nhất, không than phiền bất cứ thứ gì về cô và luôn luôn muốn cô phải được hạnh phúc.

Người đàn ông ấy có tên là “bố”..
Bình Luận (0)
Comment