---------------------------------------------------
Hứa Thừa Yến bị đưa tới cầu thang. Trong lúc mơ mơ màng màng, Hứa Thừa Yến nghĩ lực cánh tay của Hạ Dương đúng là tốt thật...
Tốt thế nào sao? Từ tầng một đến tầng ba, rồi lại hết hàng lang tầng ba đến phòng tập thể dục thôi.
Hứa Thừa Yến nhắm hai mắt lại, vùi đầu vào cần cổ nam nhân cắn chặt môi. Hạ Dương ôm người trong lòng ngực đi về phía một máy tập thể hình cách đó không xa.
Hạ Dương bước đi rất chậm, đôi tay vững chắc ôm chặt người trong lòng ngực, quần áo trên người cũng còn hoàn chỉnh, vẻ mặt thì vẫn như bình thường, nhìn từ bề ngoài không có một chút sơ hở nào.
"Yến Yến." Hạ Dương khẽ thở dài một tiếng rồi thong thả ung dung nói: "Đúng là mấy ngày gần đây anh ít tập luyện thật, nhưng không sao bây giờ chúng ta có thể cùng nhau tập thể dục rồi."
Hứa Thừa Yến bị khi dễ đến mức nói không nên lời, lại thật sự tức giận cắn một ngụm trên vai Hạ Dương. Hạ Dương cũng không để ý tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, đến trước máy tập thể hình ngồi xuống đệm mềm rồi cúi đầu nhìn chăm chú thiếu niên trong lòng ngực.
Cặp mắt đào hoa kia nổi lên một tầng hơi nước, thoạt nhìn có chút đáng thương, quần áo trên người cũng xộc xệch. Có điều Hạ Dương cũng không hề thương hại con mồi của hắn, chậm rãi vươn tay cọ cọ khóe mắt thiếu niên rồi dần dần di chuyển xuống chạm vào nốt lệ chí.
Hạ Dương nhìn bộ dáng chật vật của cậu, cũng không có ý định giúp một tay. Đôi mắt thiếu niên càng ngày càng đỏ, môi cũng bị cắn rách. Hạ Dương cũng chú ý tới vết máu trên môi thiếu niên, bàn tay đặt sau lưng thiếu niên hơi cúi người lại gần khẽ kiếm sạch vết máu trên môi đó.
"Ngoan, đừng cắn." Hạ Dương nhẹ giọng dỗ dành.
Nhưng thiếu niên cũng không bị hành động này trấn an, đầu ngón tay nắm chặt lưng hắn, thanh âm run rẩy phát ra: "Đủ rồi..."
"Không đủ." Hạ Dương vẫn quan tâm đến vấn đề này: "Anh còn muốn chứng minh một chút, thể lực của anh không hề kém."
"Hạ Dương..." Hứa Thừa Yến cắn bả vai nam nhân, thanh âm còn có chút mơ hồ không rõ: "Sao anh lại..."
Những từ còn lại, Hứa Thừa Yến đã không còn sức lực để nói ra nữa, chỉ có thể tiếp tục cắn bả vai hắn phát tiết cảm xúc, muốn dời đi lực chú ý của mình.
Trước kia sao cậu lại không phát hiện Hạ Dương dễ ghi thù vậy chứ... Có thể là trong khoảng thời gian này cậu quá an nhàn rồi nên đã quên mất thân phận của Hạ Dương, quên mất tính tình của hắn.
Vị đại thiếu gia Hạ gia trong truyền thuyết kia từ khi bước chân vào thương trường đến nay đều chưa từng nhượng bộ chút nào, ra tay rất tàn nhẫn, hơn nữa bất kỳ ai đắc tội đến hắn cũng đều không có kết cục tốt. Vị Hạ thiếu gia này từ trước đến ngay đều không phải là một người dễ ở chung.
Giống như bây giờ... Chỉ vì câu nói lúc trước ở trong phòng khách, kết quả liền bị Hạ thiếu gia trực tiếp đưa tới đây.
Hứa Thừa Yến nhịn không được chôn đầu vào ngực hắn, giọng nói run run: "Đủ rồi... Dừng lại đi..."
"Yến Yến." Hạ Dương bật cười nhẹ một tiếng: "Cầu xin người khác không phải nói như vậy đâu."
Hạ Dương nghiêng đầu, ghé vào lỗ tai thiếu niên dỗ dành: "Gọi một tiếng dễ nghe đi."
Hứa Thừa Yến không nói gì, có vẻ như có phần kháng cự.
Hạ Dương cũng rất kiên nhẫn, ngữ khí chậm lại: "Chỉ cần gọi một tiếng là được."
Hạ Dương cũng không có nói rõ ra là muốn cậu gọi cái gì, nhưng trong lòng Hứa Thừa Yến đã ngầm hiểu được ý tứ này của Hạ Dương chính là muốn cậu gọi một tiếng chồng ơi. Hứa Thừa Yến không chịu gọi, ngoài miệng cũng càng thêm dùng sức cắn thật mạnh trên bả vai hắn một cái.
Chỉ là mấy động tác nhỏ này đối với Hạ Dương cũng không đáng kể chút nào, chỗ bị cắn trên vai cũng không đau không ngứa. Giống như một chú mèo con khi bị khi dễ tàn nhẫn liền đỏ mắt cắn loạn khắp nơi vậy.
Hạ Dương tùy ý để cho chú mèo con trong lòng ngực cào loạn trên người mình, lại đột nhiên đứng dậy. Hứa Thừa Yến nhất thời bị động tác của Hạ Dương làm hoảng sợ, vội vàng duỗi tay gắt gao ôm chặt cổ hắn, hai chân cũng vòng qua eo Hạ Dương.
"Ôm chắc nhé." Hạ Dương cố nén cười, chỉ dùng một tay đỡ lưng thiếu niên rồi bước ra ngoài.
Hứa Thừa Yến cũng không dám buông tay, gối lên vai Hạ Dương, theo động tác đi đường của hắn thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ bị kìm nén, không nhịn được nói: "Về phòng đi..."
Hạ Dương đi ra ngoài hành lang, nhưng không trở về phòng mà tiếp tục đi lên lầu. Từng bước, từng bước một rất chậm rãi.
Đkhi ến Hứa Thừa Yến khôi phục ý thức thì đã là chạng vạng tối. Hứa Thừa Yến mở mắt ra, mơ mơ màng màng trở mình nhìn đồ đạc xung quanh, phát hiện mình đã trở về phòng ngủ, trên người cũng đã được thay áo ngủ.
Cơ thể truyền đến một trận bủn rủn, Hứa Thừa Yến sờ sờ eo mình, cảm giác toàn thân đều không còn chút sức lực. Nhưng thân thể cũng thập phần thoải mái, hẳn là đã được rửa sạch.
Hứa Thừa Yến ngồi dậy, tầm mắt quét quanh phòng một vòng rồi dừng lại tại một thân ảnh cách đó không xa. Lúc này, Hạ Dương đang yên lặng ngồi trước bàn làm việc, trong tay còn cầm một quyển sách xem rất nghiêm túc.
Dáng vẻ nam nhân nghiêm túc và tập trung có một loại sức hút thật đặc biệt, Hứa Thừa Yến an tĩnh chăm chú nhìn sườn mặt nam nhân. Nhưng ngay sau đó, Hứa Thừa Yến không khỏi nhớ tới Hạ Dương đã ra tay quá mức như thế nào lúc làm ở cầu thang.
Cậu cũng coi như là đã biết, lực cánh tay của Hạ Dương tốt đến mức nào. Rõ ràng trong khoảng thời gian này bọn họ đều ở bên nhau, mỗi ngày đều ở trong phòng, cũng không tập thể hình hay vận động gì nhưng cuối cùng thể lực của Hạ Dương lại tốt hơn cậu nhiều như vậy.
Hứa Thừa Yến càng nhìn Hạ Dương càng tức giận, vì thế thu hồi tầm mắt không thèm chú ý tới Hạ Dương bên kia nữa, xốc chăn lên. Hạ Dương ở cách đó không xa cũng nghe thấy tiếng động sột sột soạt soạt bên giường ngủ, quay đầu lại thì thấy người trên giường đã tỉnh dậy.
Hạ Dương đứng dậy, đặt cuốn sách trên tay sang một bên rồi đi về phía mép giường.
"Yến Yến." Hạ Dương đến bên giường, thuận thế cầm chiếc cốc trên tủ đầu giường đưa qua.
Hứa Thừa Yến cầm lấy cốc uống nước, lúc này mới thoáng hòa hoãn lại được một ít.
Hạ Dương ngồi ở mép giường, nắm lấy một bàn tay thiếu niên hỏi: "Em thấy thế nào?"
Hứa Thừa Yến không chút khách khí trực tiếp trả lời: "Không tốt."
Hạ Dương không nói tiếp chỉ hơi cúi đầu xuống, tựa hồ như biết hành vi ban ngày của mình tương đối quá đáng. Hứa Thừa Yến để chiếc cốc lại trên tủ đầu giường, lại cảm thấy đùi hơi đau nên vừa xoa xoa đùi vừa chau mày.
Hạ Dương cũng nhìn thấy động tác xoa chân của cậu, chủ động xin lỗi: "Xin lỗi..."
Hạ Dương duỗi tay qua giúp cậu xoa chân, chậm rãi mát xa. Lúc trước khi làm ở cầu thang, hắn nhất thời có chút mất khống chế nên lỡ làm hơi quá đáng. Hơn nữa sau khi làm ở cầu thang xong, cuối cùng lúc rửa sạch trong bồn tắm hắn lại không nhịn được tiếp tục làm một lần ở bồn tắm nữa.
Rõ ràng lý trí nói rằng hắn phải lấy ý nguyện của cậu làm chủ, không thể quá phận. Nhưng cố tình thân thể lại không thể khống chế nổi, càng nhìn thấy bộ dáng bị khi dễ của cậu làm hắn càng muốn phá hủy...
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Dương chậm rãi hướng lên dừng ở trước ngực thiếu niên. Lúc này, cậu mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, cổ áo hơi hở để lộ ra đầy rẫy những dấu hôn trước ngực...
Đây đều là dấu vết do hắn để lại.
Hạ Dương nhìn dấu hôn, con ngươi dần dần trở nên u ám không rõ, một tay ôm lấy eo thiếu niên lại tiến lên lần nữa, nhẹ nhàng đặt lên ngực cậu một nụ hôn. Nhưng Hạ Dương cũng không định làm gì cả, chỉ chạm môi một chút thôi rồi lướt qua rất nhanh chóng.
Có điều Hứa Thừa Yến vẫn bị chút động tác này của Hạ Dương làm kinh ngạc, thoáng rụt người lại giơ tay ra chống trước ngực Hạ Dương ngăn hắn lại: "Không làm nữa."
"Ừm, không làm nữa." Hạ Dương đáp ứng, kéo người vào trong ngực rồi chậm rãi trấn an.
Hạ Dương lại hỏi: "Anh bảo bác Văn nấu cháo, em có muốn ăn một chút không?"
Hứa Thừa Yến gật gật đầu, cũng cảm thấy hơi đói. Vì thế Hạ Dương đi ra ngoài một chuyến rồi lại rất nhanh trở lại, còn đẩy theo một chiếc xe đẩy di động nhỏ. Trên xe ăn có cháo, bên cạnh còn có một ít món thanh đạm.
Hạ Dương ngồi xuống mép giường, cầm bát cháo và cái muỗng lên, như thể định tự mình uy cháo. Hứa Thừa Yến cũng không cự tuyệt, tùy ý để Hạ Dương làm. Hạ Dương đút cháo xong lại lấy một bát khác trên xe đẩy, giống như là nghiện đút ăn rồi vậy.
Sau khi cậu ăn no rồi, Hạ Dương lại cầm khăn ấm đến để lau miệng và tay cho cậu, vô cùng ân cần.
Đây là lần đầu tiên Hứa Thừa Yến thấy Hạ Dương quan tâm từng chút đến vậy, thoáng có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Sao hôm nay anh đột nhiên tốt thế?"
Hạ Dương vừa lau tay vừa trả lời: "Sau này cũng sẽ luôn như vậy."
Hứa Thừa Yến càng thêm kinh ngạc, nhịn không được nhìn Hạ Dương thêm vài lần nữa.
Lau tay xong, Hạ Dương trịnh trọng nắm lấy tay cậu gọi một tiếng: "Yến Yến."
Vẻ mặt Hạ Dương rất nghiêm túc, như là có chuyện gì đó quan trọng muốn nói.
Hứa Thừa Yến cũng không khỏi cảm thấy có chút khẩn trương: "Có chuyện gì sao?"
Tầm mắt Hạ Dương dừng trên tay thiếu niên, như đang suy nghĩ nên nói gì. Bầu không khí trong phòng trở nên yên tĩnh hơn, Hứa Thừa Yến nhìn nam nhân trước mắt, trái tim trong lồng ngực không ngừng đập thình thịch, kiên nhẫn chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.
Hạ Dương nắm tay cậu, qua một hồi lâu sau mới lên tiếng: "Lần sau có muốn thử lại nữa không?"
"Hả?" Hứa Thừa Yến sửng sốt.
"Lần sau thử làm ở cầu thang một lần nữa." Hạ Dương cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cậu một cái.
Hứa Thừa Yến lập tức rút tay về: "Sao anh còn nghĩ tới việc này nữa thế..."
Hứa Thừa Yến đã có bóng ma đối với chuyện làm ở cầu thang rồi, nhịn không được nói: "Ban ngày không phải đã thử qua rồi sao?"
Ban ngày cậu bị Hạ Dương lăn lộn ở cầu thang lâu như vậy, chưa bao lâu cậu đã kiệt sức mà Hạ Dương là người xuất lực thì vẫn không thấy có chút mệt gì.
"Không đủ." Hạ Dương kéo thiếu niên vào trong ngực: "Thể lực của anh rất tốt."
Hứa Thừa Yến thật sự không có tâm trạng, đẩy đẩy cánh tay Hạ Dương ra: "Không thử, cũng không có lần sau nữa đâu."
"Thử lại một lần nữa đi?"
"Không thử." Hứa Thừa Yến lắc đầu, không còn muốn trải nghiệm chuyện làm ở cầu thang một lần nào nữa.
Nhưng Hạ Dương vẫn không từ bỏ, yên lặng một lúc rồi lại hỏi: "Chờ đủ hai ngàn điểm rồi thử một lần nữa nhé?"
Hạ Dương không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc tới Hứa Thừa Yến liền đột nhiên nghĩ đến.
"À đúng rồi, anh đã nhắc em cái này." Hứa Thừa Yến vội vàng xuống giường, đi về phía kệ sách.
Hạ Dương cũng theo ở phía sau, liền thấy cậu lấy cuốn sổ nhật ký từ trên kệ sách xuống. Hứa Thừa Yến cầm cuốn sổ nhật ký đi tới bàn làm việc, mở ra một tờ.
Hạ Dương cũng bước tới đứng bên cạnh cậu. Ngay sau đó, Hạ Dương liền thấy cậu viết một dòng trong nhật ký...
【 Hành vi ác liệt -2000】
"Yến Yến." Hạ Dương nhíu mày, muốn biện giải.
Nhưng Hạ Dương còn chưa nói xong, liền nhìn thấy cậu lại viết xuống một dòng khác...
【 Nhìn lén nhật ký -500】
Hạ Dương lập tức im bặt.
--------------------------------------------------
Ha ha ăn được rồi thì phải chịu phạt nha anh