Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 100

Người đàn ông lập tức đứng dậy, đi vào nhà vệ sinh xả nước.

Nhà của hai người họ không lớn, một phòng ngủ một phòng làm việc, một phòng bếp nho nhỏ, phòng vệ sinh cũng không rộng.

Thế nhưng hai người sống vậy là đủ rồi.

"Vợ ơi, có thể vào được rồi."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như đứng dậy, cô lấy quần áo trong tủ đồ ra.

Hứa Mục Chu biết da mặt cô mỏng, anh không có yêu cầu quá phận: "Anh ở bên ngoài, có việc gì thì gọi anh."

"Được."

Đuổi người đi ra ngoài, Tiêu Thanh Như lập tức đóng cửa.

Cô nghĩ đến chuyện lát nữa sẽ xảy ra, nên tắm rửa cũng lề mề hơn.

Có chờ mong, cũng có sợ hãi.

Tiêu Thanh Như kéo dài cho đến nửa tiếng sau.

Hứa Mục Chu cũng phải hoài nghi có phải vợ mình té xỉu trong nhà tắm không, anh gõ cửa: "Vợ ơi, em tắm xong chưa?"

"Xong rồi đây, em ra ngay."

Ba phút sau, Tiêu Thanh Như với đầu tóc ướt sũng đi ra.

Khuôn mặt xinh xắn ngập hơi nước, lúc này đỏ bừng, giống như một miếng đào mật, tỏa ra mùi hương ngào ngạt.

Hứa Mục Chu vuốt tay, anh thật sự muốn cắn một ngụm.

Hứa Mục Chu sợ sự việc sẽ không thể vãn hồi, anh hắng giọng nói: "Anh sấy tóc giúp em."

"Để em tự làm là được, anh mau đi tắm đi, thời gian không còn sớm nữa."

Tiêu Thanh Như cầm khăn tắm, cô vừa lau tóc vừa đi ra sô pha ở phòng khách ngồi xuống.

Hứa Mục Chu nhìn đồng hồ, tám giờ tối, quả thật không còn sớm.

Anh vội vàng cầm quần đi vào nhà tắm.

Lúc sấy tóc nhàm chán, chỉ có thể nghe raido.

Tiêu Thanh Như sợ ảnh hưởng đến hàng xóm, nên cố ý chỉnh nhỏ nhất.

Radio đang kể chuyện xưa, nghe không khỏi mê mang.

Cho đến nghi có một cánh tay màu lúa mì quấn lên eo, Tiêu Thanh Như mới hoàn hồn.

Lọt vào trong tầm mắt của cô là cơ n.g.ự.c rắn chắc, tiếp xuống là cơ bụng, xuống chút nữa là...

Tiêu Thanh Như không khỏi đỏ mặt: "Sao anh không mặc quần áo?"

"Dù sao cũng phải cởi."

Trên người đàn ông có mùi giống cô, hô hấp giao nhau, không khí càng ngày càng mập mờ.

Sô pha chật chội không chứa được hai người.

Hứa Mục Chu ôm lấy cô, thuận tiện tắt radio, tắt đèn phòng khách.

Một tiếng sau.

"Hay là để ngày mai thử lại?"

Vẻ mặt Hứa Mục Chu thất bại, là phương pháp của anh không đúng sao?

Tại sao không thể thành công?

Hứa Mục Chu ôm chặt người trong lòng, anh tủi thân nói: "Vợ, em ghét bỏ anh sao?"

Tiêu Thanh Như nghĩ thôi đã thấy sợ, thì ra chuyện này không tốt đẹp chút nào.

Chỉ cần vừa tiếp xúc là đau không chịu nổi.

Lúc này cô vẫn còn sợ hãi, không dám thử nữa.

Tiêu Thanh Như sờ đầu Hứa Mục Chu, cô thấp giọng dỗ: "Hôm nay cứ vậy thôi."

Người đàn ông uể oải không thôi, ai bảo anh vô dụng, bây giờ vợ cũng không muốn phối hợp với anh.

Anh kề sát vào lưng Tiêu Thanh Như: "Ngủ đi."

Tâm trạng hai người đều phức tạp.

Tiêu Thanh Như nghĩ thầm, rốt cuộc người khác làm thế nào để thành công?

Thật là đáng sợ!

Có thể là do ban ngày quá mệt mỏi, khi cô đang suy nghĩ miên man thì rơi vào mộng đẹp.

Hứa Mục Chu thở dài ai oán, anh khiến vợ mình thất vọng rồi.

Không biết qua bao lâu, Tiêu Thanh Như đã nhận ra sự khác thường.

Cơn tê dại chạy khắp cơ thể, đuổi thế nào cũng không đi.

Mí mắt cô giật giật, ý thức vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Tiêu Thanh Như nghe được tiếng Hứa Mục Chu, có thể là quá yên tâm về anh, cô mơ mơ màng màng phối hợp.

"Vợ, có thể chứ?"

"Ừ." Đầu óc còn chưa kịp phản ứng, cô đã trả lời.

Cơn đau bất ngờ không kịp phòng bị khiến Tiêu Thanh Như không khỏi rên ra tiếng.

Hứa Mục Chu cúi người hôn lên môi cô: "Vợ, anh yêu em."

Bình Luận (0)
Comment