Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 102

Hứa Mục Chu cong môi, người đã đến bên cạnh anh, như vậy thì đời này cũng đừng nghĩ rời khỏi anh.

Anh cọ đầu Tiêu Thanh Như rồi chìm vào giấc ngủ sâu với cô.

Kỳ nghỉ tân hôn có ba ngày, ngày thứ hai không cần đi làm, hai người có thể ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh.

Nhưng có thể là đã quen với việc dậy sớm, nên chưa đến sáu giờ hai người đã lần lượt tỉnh lại.

"Vợ, còn có thể ngủ tiếp một lúc."

"Em ngủ đủ rồi."

Người đàn ông ừ một tiếng, nhưng không buông hai tay đang ôm Tiêu Thanh Như ra, thậm chí còn có xu thế càng ôm càng chặt.

Bởi vì ở quá gần nên Tiêu Thanh Như đã ngay lập tức nhận ra sự kỳ lạ của Hứa Mục Chu.

"Sao anh lại như vậy rồi!"

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đàn ông tủi thân: "Phản ứng bình thường, anh cũng không khống chế được."

"Buông em ra, em muốn đi rửa mặt."

"Vợ, anh muốn..."

"Không, anh không muốn."

Tiêu Thanh Như còn định về nhà sớm để giúp đỡ cha mẹ, nên vặn mình thành một con rắn trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu.

Thấy đối phương vẫn không buông mình ra, cô dứt khoát cho người đàn ông phía sau một khuỷu tay: "Anh mau rời giường đi."

Bởi vì cô uốn éo như thế, nên người đàn ông vốn dĩ còn có thể kiềm chế đã triệt để bùng nổ.

Anh giam cấm eo Tiêu Thanh Như.

Chẳng biết từ lúc nào, hai người lại quấn quýt lấy nhau.

"Hứa Mục Chu, tại sao anh lại như vậy rồi?"

"Lần sau nhất định sẽ nghe em chỉ huy."

...

Khi đôi vợ chồng son trở lại nhà họ Tiêu, bữa sáng còn chưa được làm xong.

Bởi vì thông gia sắp phải rời đi nên Mẹ Tiêu dự định làm phong phú một chút, kết hợp bữa sáng và cơm trưa ăn cùng một lúc.

Con gà từ Bắc Kinh mang đến đã được làm thịt từ sáng sớm, lúc này mùi thơm đã thoang thoảng đầy trong sân nhà, canh gà dùng để trộn mì sợi chắc chắn sẽ rất thơm.

Mẹ Tiêu cùng mẹ Hứa ở trong phòng bếp vừa làm việc nhà, vừa nấu cơm, Tiêu Thanh Như đi vào: "Mẹ ơi, còn cần làm gì nữa không, để con giúp một tay."

"Nơi này không cần đến con, ra bên ngoài ngồi đi."

Mọi người đều là phụ nữ nên dễ hiểu nhau hơn, mẹ Hứa cười nói: "Mẹ và bà thông gia còn phải nói chuyện, các con đừng tới quấy rầy."

Tiêu Thanh Như cười nói: "Vậy chúng con đành sẵn ăn vậy."

"Đi đi, hai ngày nữa là phải đi làm, cơ hội hưởng phúc không còn nhiều lắm đâu."

Trong phòng khách, hai người cha đang tán gẫu, không có phần cho Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu chen vào, hai người tiện thể lên lầu để tránh quấy rầy luôn.

Mặc dù đã gả cho người ta nhưng căn phòng của Tiêu Thanh Như vẫn còn duy trì nguyên dạng, cô có thể về nhà ở bất cứ lúc nào.

Nhìn thấy giường cô lại nhớ tới chuyện vừa rồi, Tiêu Thanh Như trốn rất xa, mở cửa sổ ra rồi ngồi xuống trước bàn sách ngẩn người.

"Vợ ơi, sao em lại không để ý tới anh?"

"Anh cứ nói đi?"

Người đàn ông sờ sờ mũi: "Lần đầu tiên ăn mặn, lực khống chế có chút kém."

Tiêu Thanh Như muốn che miệng Hứa Mục Chu: Anh có biết xấu hổ không hả, sao cái gì cũng nói ra ngoài được."

"Tại trước mặt vợ nên không cần có ý tứ."

Cô véo khuôn mặt người đàn ông: "Da mặt của anh đúng là càng ngày càng dày."

Người đàn ông không thấy xấu hổ, ngược lại còn rất kiêu ngạo, nếu anh mà không da mặt dày thì sao có thể ôm mỹ nhân về nhà?

Anh ôm Tiêu Thanh Như lên trên đùi, rồi gác cằm lên bờ vai mảnh khảnh của cô: "Em còn đau không?"

"Hứa Mục Chu!"

Người đàn ông nhíu mày, đổi vấn đề: "Eo em còn mỏi không?"

Tiêu Thanh Như là dân múa nên tính dẻo dai của cơ thể rất tốt, mặc dù làm chuyện kia rất mệt mỏi, nhưng đối với cô mà nói còn không đến mức quá đau thắt lưng.

Cô hắng giọng một cái: "Có chút nhức mỏi."

"Vậy để anh xoa bóp cho em."

Trong mắt người đàn ông ngậm ý cười, anh rất thích cảm giác được vợ nũng nịu với minh.

Cách lớp quần áo, những ngón tay dài mạnh mẽ rơi xuống thắt lưng, không nhẹ không nặng ấn cho cô.

Tiêu Thanh Như tựa ở trong n.g.ự.c Hứa Mục Chu, hưởng thụ sự yên bình của giây phút này.

"Giá như em gặp anh sớm hơn. "

Hứa Mục Chu cong môi: "Cũng không tính là quá muộn."

Tiếc nuối duy nhất của anh là không thể trở thành người đầu tiên mà cô thích, có lẽ nếu như thế thì cô sẽ không bị tổn thương.

Đáng tiếc không có nếu như.

Tiêu Thanh Như ôm cổ Hứa Mục Chu, chủ động hôn một cái lên khuôn mặt của anh.

Khuôn mặt người đàn ông giãn ra, lưu manh đưa nốt bên má còn lại qua.

"Vợ, hôn lại một chút."

Tiêu Thanh Như thỏa mãn anh.

"Vợ, anh còn muốn." Người đàn ông chạm lên môi.

"Anh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước."

"Một nụ hôn cũng không được?"

"Không được!"

"Vậy để anh hôn em."

Cái gáy cô bị giữ chặt, hơi thở nam tính hôn xuống.

Tiêu Thanh Như ôm cổ anh đáp lại, thật ra cô rất thích hôn Hứa Mục Chu.

So với nhã nhặn dịu dàng, hình như cô càng thích anh "Hung ác" hơn một chút.

Nghĩ đến cái này, gương mặt cô không khỏi đỏ ửng lên.

Tiêu Thanh Như thầm mắng, người không biết xấu hổ còn có thể là cô.

Bình Luận (0)
Comment