Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 106

Trong mắt mẹ Tống, bạn của con gái cũng coi như là một nửa con gái mình, có món gì ăn ngon thì làm cho cô một phần cũng là chuyện bình thường.

Cứ đơn phương nhận đồ của người khác là không được, dù sao cũng không phải bánh bao thịt đánh chó, có qua có lại vẫn tốt hơn, mà còn có thể làm sâu sắc tình cảm nữa.

Vân Mộng Hạ Vũ

Dưới sự khuyên bảo của mẹ con hai người, Tiêu Thanh Như chỉ có thể ăn hết bát đường đỏ trứng gà.

Trong lòng cô có chút xấu hổ nghĩ lần sau nếu có đồ ăn ngon thì sẽ mang cho dì Tống một phần.

"Con nhìn Thanh Như đi, hiện tại người ta cũng đã kết hôn rồi, con dự định lúc nào tìm người yêu?"

Tống Viện nhìn Tiêu Thanh Như giống như cầu cứu.

Tiêu Thanh Như yên lặng xoay người tránh đi ánh mắt của Tống Viện, rất xin lỗi, cô thật sự không giúp được việc này đâu.

Tống Viện trừng mắt, đây chính là tai hoạ ập đến mạnh ai nấy chạy sao?

Đúng là "Không có nghĩa khí"!

"Con nhìn Thanh Như làm cái gì?"

Tống Viện cười ha ha: "Không phải con định hỏi một chút bí quyết tìm đối tượng thôi sao?"

Mẹ Tống bất đắc dĩ: "Cho dù có bí quyết thì con cũng phải đi tiếp xúc với các đồng chí nam chứ, nếu không thì chẳng phải chỉ là đàm binh trên giấy thôi sao?"

"Nếu gặp được người phù hợp thì con sẽ đi tiếp xúc ngay, mẹ à, mẹ đừng quá sốt ruột."

"Con không tiếp xúc thì làm sao biết có thích hợp hay không?"

"Nếu đã không thích hợp thì tại sao con phải lãng phí thời gian đi tiếp xúc?"

Mẹ Tống: "..."

Nghiệp chướng!

Tại sao bà ấy lại sinh một con nhóc có cái miệng độc như vậy!

"Mẹ và cha con đã giúp con tìm được một đối tượng, cậu trai đó năm nay chừng hai mươi, đi làm ở cung tiêu xã, trong nhà có hai chị gái đều lập gia đình rồi, điều kiện cũng không tệ lắm, ngày mai trước khi con về trường học thì đi gặp người ta một chút."

Bàn tay cầm thìa của Tống Viện khựng lại, ngay khi mẹ Tống cho là cô ấy lại muốn trốn tránh thì thấy con gái mình đang mỉm cười và trả lời: “Được ạ, vậy thì gặp thử xem."

"Được, vậy bây giờ mẹ sẽ đi gọi điện thoại để người ta chuẩn bị."

Mẹ Tống vô cùng vui vẻ rời khỏi phòng.

Tiêu Thanh Như có chút bận tâm: "Cậu và đồng chí Tần..."

"Chúng tớ không thể nào đâu." Tống Viện cười khổ một tiếng: "Anh ta bằng lòng đón nhận ý tốt của thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, nhưng lại không bằng lòng tiếp nhận tớ, chỉ có thể nói rõ trong lòng của anh ta, tớ cũng không quan trọng, trước đó do tớ đã quá mức tự cho là đúng."

"Có lẽ anh ấy không muốn liên lụy đến cậu."

"Cho dù là nguyên nhân gì, nếu anh ta đã lựa chọn đi một con đường khác, vậy giữa chúng tớ sẽ không thể nào."

Nếu như Tần Bắc chỉ là người bình thường thì có lẽ Tiêu Thanh Như sẽ cổ vũ người chị em tốt của mình nghe theo trái tim, vì chính mình mà dũng cảm một lần.

Sau khi cố gắng, bất kể kết quả có như thế nào thì đều có thể không oán không hối một lần nữa làm lại, nhanh chân đi về phía trước.

Nhưng bây giờ thành phần của Tần Bắc bày ở kia, vì một tình yêu không xác định mà vứt bỏ hết thảy, Tiêu Thanh Như cảm thấy hẳn là không có mấy người có thể làm được.

Tống Viện miễn cưỡng cười một tiếng: "Đi xem mắt cũng rất tốt, ai nói tự do yêu đương mới hạnh phúc?"

Đời người cũng chỉ có mấy chục năm, nói không chừng mơ mơ hồ hồ là qua.

Đừng cưỡng cầu.

Sự lựa chọn hiện tại là tốt cho tất cả mọi người.

"Cho dù cậu có lựa chọn thế nào thì tớ đều ủng hộ cậu."

"Cám ơn cậu."

Tống Viện ôm Tiêu Thanh Như, cô ấy không dám nói với người khác chuyện mình thích Tần Bắc, nếu không có Thanh Như thì có thể cô ấy sẽ nghẹn hỏng mất.

Sau một lúc lâu, Tống Viện khôi phục như thường: "Dù sao thì sớm muộn cũng phải lấy chồng, chọn một người khiến trưởng bối hài lòng cũng rất không tệ."

Tiêu Thanh Như đã trải qua tổn thương trong tình cảm, nhưng cô cảm thấy tình huống của Tống Viện phức tạp hơn nhiều so với mình.

"Vẫn là câu nói kia, việc gì cũng phải đặt bản thân mình lên hàng đầu, nếu thực sự không thích thì cũng đừng miễn cưỡng, đã nói là phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, nữ đồng chí chúng ta có thể làm nhiều chuyện lắm."

"Không sai, nếu mỗi ngày chỉ vì lấy chồng mà phát sầu, vậy thì cũng quá không có ý nghĩa."

"Tớ tin cậu nhất định có thể gặp được một người hiểu mình."

"Tớ cũng muốn gặp được người như vậy, dù sao có cùng tư tưởng quan niệm, thì mới có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Hai người nói chuyện trong phòng, không thấy được mẹ Tống đã đi nhưng lại quay lại.

Bà ấy đứng ở cửa ra vào một lúc lâu, cuối cùng lựa chọn rời đi.

Bình Luận (0)
Comment