Tống Viện không tưởng tượng ra hẹn hò với Tiêu Hoài Thư sẽ là cảm giác gì, nhưng chung quy là vẫn không được tự nhiên.
"Cậu đừng có se duyên lung tung."
"Có hợp hay không phải thử mới biết được."
Tiêu Thanh Như nói thật với Tống Viện: “Mẹ tớ có ý này.”
Tống Viện sửng sốt: "Sao bọn họ lại có suy nghĩ này nhỉ, tớ và anh Hoài Thư không có gì cả."
"Có lẽ là thấy hai cậu hợp nhau."
"Không được, anh Hoài Thư là một người xuất sắc, nên tìm người có điều kiện tốt hơn."
"Điều kiện của cậu cũng rất tốt, một người bảo vệ quốc gia, một người làm nhà giáo, đều là vì dân phục vụ, rất xứng đôi."
Nếu là người khác, Tống Viện sẽ đồng ý thử một lần.
Nhưng nếu là Tiêu Hoài Thư thì cô ấy không dám.
Không dính dáng đến gì khác, mối quan hệ của họ sẽ luôn được giữ nguyên như vậy.
Ở trong lòng Tống Viện, cô ấy thật sự coi Tiêu Hoài Thư như anh trai của mình, cô ấy không muốn vì chuyện nam nữ, mà khiến mối quan hệ của bọn họ rơi vào bế tắc.
Đến lúc đó mọi người đều sẽ lúng túng, không ổn, không ổn!
"Dù sao việc này cũng không thể nào."
Thấy Tống Viện mâu thuẫn, Tiêu Thanh Như cũng không ép buộc: “Vậy đến lúc đó tớ sẽ nói với mẹ tớ một tiếng.”
"Tớ biết là dì có ý tốt, nhưng tớ và anh Hoài Thư thật sự không được, quá thân thuộc, không ra tay được, cứ như bây giờ là tốt rồi, không cần phải thân hơn nữa đâu."
Tiêu Thanh Như cười nói: “Nam chưa vợ, nữ chưa chồng, có gì mà không thể, cậu cứ suy nghĩ đi, nếu ngày nào đó cậu đổi ý, tớ sẽ giúp cậu làm mối.”
Tống Viện đầu đầy hắc tuyến: "Vậy tớ cảm ơn cậu nhé, cậu đúng là một người tốt."
Tiêu Thanh Như cố ý trêu chọc cô ấy: “Cũng không thể nhìn cậu cô đơn mãi được, đã là chị em tốt thì phải giúp đỡ lẫn nhau.”
Tống Viện tặc lưỡi: "Cậu gặp đúng người rồi, nên mới muốn bảo tớ yêu đương, nếu không, e rằng đã khuyên tớ tránh xa đàn ông rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
Nghĩ một chút đúng là đạo lý này, Tiêu Thanh Như cười nói: “Vậy tớ sẽ chia một nửa vận may cho cậu, mong cậu cũng có thể gặp được một người đàn ông đáng tin cậy.”
"Mong được như lời chúc của cậu."
Tiêu Thanh Như chưa từng xem mắt bao giờ, nhưng nhìn thấy lịch trình dày đặc trong ngày nghỉ của Tống Viện, cô cũng có chút đau lòng.
"Mấy ngày trước tớ vừa nhận lương, đi thôi, tớ mời cậu đi nhà ăn ăn cơm."
"Được thôi, vậy tớ sẽ không khách sáo nữa."
Nếu ăn cơm chùa ở nhà họ Tiêu, Tống Viện sẽ cảm thấy ngại.
Nhưng cùng chị em tốt đi ra ngoài ăn, nó lại khác.
Mẹ Tiêu nghe con gái nói muốn đi nhà ăn, cũng không ngăn cản, muốn cho người trẻ tuổi một chút không gian.
Bà phất phất tay: "Đi đi, đi đi."
Ngoài ra, bà còn nháy mắt ra hiệu với Tiêu Thanh Như, nhớ nói vụ đã bàn trước đó.
Lúc này Tống Viện cũng có mặt, Tiêu Thanh Như sợ cô ấy xấu hổ, nên không nói gì.
"Mẹ, hay là mẹ không cần nấu bữa tối đâu, con mua đồ ăn từ nhà ăn về cho cha mẹ."
"Không cần đâu, mẹ nhào bột rồi, buổi tối sẽ ăn bánh ngô."
"Vậy con sẽ mua đồ ăn kèm."
"Cũng được."
Cô cầm hộp đựng cơm, đi ra ngoài.
Mẹ Tiêu mỉm cười tiễn họ đi, trong lòng nghĩ, nếu bên này Tống Viện không có ý kiến gì, chờ con trai trở về cho họ làm quen thử xem.
Nếu như hợp nhau thì kết hôn.
Còn không hợp thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra.
Nghĩ tới người trong viện lắm mồm, mẹ Tiêu thầm nghĩ, trước khi mọi chuyện chưa quyết định, tuyệt đối không thể nói ra ngoài.
Nếu không chuyện tốt cũng bị bọn họ làm thành chuyện xấu.
Nếu quan hệ không thành, chỉ cần người ngoài không biết chuyện, hai nhà cũng sẽ không xấu hổ.
Thực ra, xem mắt không phiền toái, phiền toái là để lại hậu quả, mẹ Tiêu nghĩ.