Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 135

Thứ ở Bắc Kinh có, chưa chắc Tây Bắc đã có.

Nếu không phải mấy loại đồ hộp này khan hiếm, không dễ mua, mẹ Hứa đã gửi một thùng to cho con dâu.

Mẹ Tiêu qua nói chuyện với bà thông gia, hai người trò chuyện một lúc, bởi vì cước điện thoại quá đắt, nên chưa đầy hai phút đã cúp máy.

Bà lấy đồ trong gói ra, có năm hộp, ngoài ra còn có kẹo và các món ăn vặt khác.

"Bà sui gia chăm con như con như trẻ con ấy nhỉ."

Trong lòng mẹ Tiêu xúc động, con gái bà thật sự gặp được gia đình tốt rồi, những bà mẹ chồng khác không làm được đến mức này.

Từ xưa đến nay, mẹ chồng không bắt lỗi là mẹ chồng tốt, bà ấy mọi mặt đều chu đáo, đây là mẹ chồng thần tiên!

Tiêu Thanh Như cũng có chút xấu hổ, chủ yếu là vì đồ hộp này quá hiếm, khó mua hơn cả thịt.

Mẹ chồng gửi cho cô năm hộp cùng một lúc, đủ để bọn họ ăn mấy bữa thịt.

Bọn họ đối xử tốt với cô, cô cũng muốn đối xử tốt với bọn họ.

Suy nghĩ trừ bún khoai lang ra, cô sẽ vào thành phố mua mấy túi sữa bột gửi cho cha mẹ chồng.

Chờ thời tiết mát mẻ, đi qua nhà đồng hương mua hai con gà, rồi phơi khô gửi cho bọn họ.

Những thứ khác, chỉ có thể chờ đến Tết cô và Hứa Mục Chu về Bắc Kinh, rồi mang về sau.

Nghe tính toán của con gái, mẹ Tiêu gật đầu liên tục: “Tiền trợ cấp của Tiểu Hứa nằm trong tay con, con phải thu xếp để hiếu thảo với cha mẹ chồng.”

Tiêu Thanh Như gật đầu: “Đợi về Bắc Kinh, con sẽ đi khảo sát xung quanh, xem có thể đặt sữa cho bọn họ không, loại giao trực tiếp đến tận nhà ấy, mỗi ngày uống một cốc sẽ tốt cho sức khỏe."

Mẹ Tiêu ngạc nhiên: “Có chuyện tốt như vậy à?”

"Có, nhưng nhiều nơi không được hưởng sự tiện lợi này."

"Thảo nào mọi người đều muốn trở thành người Bắc Kinh, quả nhiên là thành phố càng lớn, cuộc sống càng thuận tiện."

“Ở chỗ chúng ta cũng rất tốt, mình có thể tự trồng rau, người trong thành phố không được hưởng thụ sự tiện lợi này.

Vân Mộng Hạ Vũ

Về nông thôn có đất phần trăm*, có thể trồng trồng rau hoặc thứ khác, nhưng đối với người trong thành phố, ngoài hạn ngạch hàng tháng, họ chỉ có thể ra chợ đen để mua thực phẩm.

*Tên gọi của loại đất trước kia do hợp tác xã trích tỷ lệ phần trăm (5%) quỹ đất hợp tác xã hoặc các hộ dân sau khi đưa đất vào hợp tác xã thì được giữ lại 5% tự chủ phát triển kinh tế như trồng rau, hoa màu.

Đồ ở chợ đen đắt không nói, còn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm.

Nói chung là, không cuộc sống của ai là dễ dàng cả.

Mẹ Tiêu nghe con gái nói xong, nghiêm túc gật đầu: “Cha con cũng luôn nói như vậy, bất kể việc gì cũng có hai mặt, lúc chúng ta ghen tị với người khác thì người khác cũng đang ghen tị với chúng ta.”

"Mẹ nói đúng."

Thu dọn đồ đạc xong, Tiêu Thanh Như nói: “Tối nay chúng ta sẽ ăn đồ hộp với cháo và rau xào.”

"Thứ này con mang về nhà ngang đi, đợi Tiểu Hứa về thì cùng nhau ăn, cha và mẹ vẫn thích ăn đồ ăn tự nấu hơn."

Tiêu Thanh Như biết mẹ tiết kiệm, nhưng với điều kiện của gia đình bọn họ, mặc dù không thể ăn đồ hộp thường xuyên, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần vẫn đủ khả năng.

"Mua là để ăn mà mẹ, còn hơn một tháng nữa anh ấy mới trở về, đến lúc đó con lại mua cũng được."

"Thứ này không dễ mua."

"Sẽ có cách thôi, nhà mình cứ yên tâm ăn."

Tiêu Thanh Như vừa nói vừa mở đồ hộp ra, lần này là không ăn cũng không được.

Mẹ Tiêu tức giận nhìn cô: “Con bé này, có thứ gì tốt cũng không để dành được."

“Mấy thứ tốt đều có hạn sử dụng, nếu để bị hỏng, chẳng phải sẽ phí lắm à?”

"Con giống y như cha con, chỉ biết nói đạo lý, dù sao mẹ cũng không nói lại con."

Tiêu Thanh Như nói đùa: "Việc này chứng tỏ lời con nói có lý, không cãi được."

"Con đấy, con..." Mẹ Tiêu không còn gì để nói.

Bà lấy hộp đã mở sẵn vào bếp, lát nữa chiên chung với trứng, cũng là một món ăn ngon.

Những đồ còn lại đều được Tiêu Thanh Như đặt trong tủ ở phòng khách, bất kể là thứ gì tốt, cả nhà cùng nhau ăn thì mới có ý nghĩa.

Bình Luận (0)
Comment