Sau đó Đỗ Vãn Thu đắc ý nhìn Tiêu Thanh Như tiếp tục đạp con xe cũ rích rời đi.
Sắc mặt Giang Xuyên tối sầm, sở dĩ anh ta đối xử tốt với Đỗ Vãn Thu là vì nể mặt anh em.
Nếu Đỗ Vãn Thu đã không biết điều, cho rằng mình có thể tuỳ tiện chà đạp coi khinh Thanh Như thì anh ta cũng không cần phải bao dung Đỗ Vãn Thu nữa.
Để Đỗ Vãn Thu đỡ cái kiểu càng ngày càng bất trị, không biết rõ giá trị của bản thân mình.
Giang Xuyên nói với nét mặt không cảm xúc: “Em tự đến xưởng đi.”
Đỗ Vãn Thu sửng sốt: “Không phải anh đã nói là sẽ đưa em đi à?”
“Anh còn có việc.”
Dứt lời, Giang Xuyên đặt hành lý của Đỗ Vãn Thu ở ven đường, sau đó kéo cô ta từ trên ghế lái phụ xuống.
Giây tiếp theo, Giang Xuyên ngồi lên ghế lái, quay xe về nhà.
Anh ta hành động liền mạch lưu loát, không một động tác thừa, đợi đến khi Đỗ Vãn Thu lấy lại tinh thần thì chiếc xe đã chạy đi xa.
Có trò hay không thể không xem, Tiêu Thanh Như liếc Đỗ Vãn Thu một cái, sau đó bắt chước cái giọng điệu ban nãy của cô ta: “Không biết ai đó có thể tới xưởng làm việc đúng giờ hay không nữa.”
Đỗ Vãn Thu tức ói máu: “Tiêu Thanh Như, cô đang coi tôi là trò đùa đấy à?”
“Nếu không thì sao? Ngoài cô ra thì còn gì đáng để cười đâu?”
Tiêu Thanh Như nở nụ cười hiền từ vô tội: “Đồng chí Đỗ biểu diễn rất sinh động, thành công giúp tôi hiểu thế nào là vui quá hoá buồn.”
“Cô đừng có đắc ý quá, đừng quên là trước đây cô cũng từng bị Giang Xuyên bỏ rơi.”
Nụ cười bên môi Tiêu Thanh Như lại càng tươi: “Tôi còn phải cảm ơn cô nữa kìa, nếu không có cô vào vai thằng hề nhảy nhót thì sao tôi và Hứa Mục Chu có thể đến với nhau?”
Người sáng suốt đều nhìn ra được rằng Hứa Mục Chu xuất sắc hơn Giang Xuyên gấp bao nhiêu lần.
Cũng chính vì lý do này mà Đỗ Vãn Thu lại càng căm tức.
Đỗ Vãn Thu là kẻ thua cuộc, vậy nên cuộc sống của cô ta quá thê thảm.
Tại sao Tiêu Thanh Như lại gặp được người đàn ông như Hứa Mục Chu!
Đỗ Vãn Thu nhìn Tiêu Thanh như với nét mặt hung tợn: “Tôi có thể cướp Giang Xuyên từ tay cô thì cũng có thể dùng cách tương tự để cướp Hứa Mục Chu đi.”
Tiêu Thanh Như khẽ nhếch miệng, cô thật không hiểu người này lấy đâu ra tự tin.
Vì chiếm ưu thế chiều cao nên Tiêu Thanh Như nhìn Đỗ Vãn Thu theo góc độ từ trên cao nhìn xuống: “Tốt nhất là cô đừng chạm vào người của tôi, nhưng nếu cô muốn tìm đến cái c.h.ế.t thì có thể thử xem sao.”
Rõ ràng Tiêu Thanh Như đang cười, nhưng không hiểu vì sao Đỗ Vãn Thu lại thấy lòng bàn chân mình lạnh toát.
Lúc cô ta cướp Giang Xuyên đi, Tiêu Thanh Như không có bất kỳ hành động nào, chắc chắn Tiêu Thanh Như chỉ đang cố dọa cô ta.
Đỗ Vãn Thu bình tĩnh lại, nói: “Loại phụ nữ như cô vốn không hiểu đàn ông, nếu Giang Xuyên rời khỏi cô được thì Hứa Mục Chu cũng vậy.”
Tiêu Thanh Như hoàn toàn tin tưởng Hứa Mục Chu, phong cách làm việc lẫn bản chất con người anh hoàn toàn khác Giang Xuyên.
Anh sẽ không ban lòng tốt một cách bừa bãi và càng không làm chuyện vượt quá giới hạn.
Sở dĩ cô cảnh cáo Đỗ Vãn Thu là vì không muốn người đàn ông của mình dính phải thứ thuốc cao bôi trên da chó này.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tôi thấy tội lưu manh rất thích hợp với cô đấy, Đỗ Vãn Thu, cô muốn thử không?”
Tội lưu manh ư, Đỗ Vãn Thu run rẩy.
Nhưng cô ta vẫn không muốn bản thân yếu thế trước Tiêu Thanh Như: “Đợi tôi thu phục được Hứa Mục Chu xem, liệu cô có thể định tội tôi được nữa không?”
Tiêu Thanh Như khẽ cười đáp: “Vậy tôi sẽ mở to mắt xem.”
Cô đạp xe rời đi, để lại Đỗ Vãn Thu ở đằng xa.
Đỗ Vãn Thu nhìn đống hành lý bên cạnh rồi chửi thầm hai câu, chuẩn bị quay về đạp xe.
Vừa quay người lại đã thấy Giang Xuyên đứng cách đó không xa và đang nhìn mình bằng ánh mắt tối sầm.
“A Xuyên, anh nghe em giải thích!”