Chị dâu Vương không hiểu sao Đỗ Vãn Thu lại nói chuyện vô lễ như vậy, cô ta tỏ vẻ không hài lòng: “Vậy có cần tôi chăm sóc con nhà cô nữa không?”
Thấy đứa bé cứ khóc lóc không ngừng thì Đỗ Vãn Thu lại càng buồn phiền, cả ngày ngoài ăn với ngủ ra thì chẳng giúp được việc gì.
Đúng là phế vật!
Thấy sắc mặt chị dâu Vương không được tốt lắm, giọng Đỗ Vãn Thu dần dịu lại: “Lát nữa tôi sẽ lên thành phố, giờ quay về để lấy xe đạp thôi, sẽ rời đi ngay.”
Giang Xuyên không về, Đỗ Vãn Thu cũng không thể ngồi chờ mãi được.
Dù sao thì kiếm được công việc làm trong xưởng rất khó, nếu người ta bắt lỗi rồi thay chỗ cô ta cho người khác thì phải làm sao?
Nghĩ tới đây, Đỗ Vãn Thu lại càng lo lắng.
Đây là công việc đầu tiên của cô ta, cũng là cây gậy cô ta sẽ nương tựa cả nửa đời còn lại, cô ta cần phải giữ thật chặt.
Đỗ Vãn Thu cố định hành lý lên xe đạp, những gì không cần mang cô ta sẽ bỏ lại, sau khi chào hỏi chị dâu Vương xong liền vội vã rời đi.
Chị dâu Vương hừ một tiếng, không hiểu cô ta lấy dũng khí ở đâu mà dám nổi giận với mình.
Nếu một ngày nào đó Đỗ Vãn Thu dám chọc giận cô ta, chị dâu Vương sẽ công bố hết những chuyện lúc trước ra ngoài, để xem ai là người chịu tổn thất.
Chị dâu Vương cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng mình: “Khóc khóc khóc, lúc nào cũng chỉ biết khóc!”
Nếu không phải chị dâu Vương đang cố làm để tích cóp tiền thì còn lâu cô ta mới chịu chăm sóc trẻ.
Chỉ cần nhìn thấy đứa bé khóc lóc là cô ta lại phiền lòng!
Đỗ Vãn Thu quay về nhà khiến tất cả mọi người đều biết cô ta bị Giang Xuyên vứt giữa đường.
“Lúc ra khỏi cửa còn đắc ý kiêu ngạo bao nhiêu, giống như đời này chúng ta sẽ không có cơ hội ngồi xe, cuối cùng vẫn phải quay về rồi đạp xe đạp với bộ mặt xám xịt thôi.”
“Giang Xuyên đối xử với cô ta tốt thật, không chỉ sắp xếp công việc cho cô ta mà còn mượn xe của cha làm quà. Những chuyện anh ta làm cho Đỗ Vãn Thu thật khiến người ta bội phục.”
Điều khiến tôi bội phục nhất chính là Giang Xuyên thật sự nguyện ý chăm sóc con người khác, có mấy lần tôi thấy anh ta tự thay tã cho đứa bé. Dù có là con ruột thì cũng chẳng có mấy người đàn ông làm được điều này đâu.”
“Giang Xuyên đúng là đồ ngốc, sau này đứa bé ấy trưởng thành rồi, không biết nó có chịu nhận anh ta là người thân không ấy.”
“Đỗ Vãn Thu số tốt thật, gặp đúng tên Giang Xuyên mắt mù.”
“Tôi thấy mắt anh ta tốt lên rồi, nếu không thì tại sao lại vứt Đỗ Vãn Thu giữa đường? Theo tác phong trước đây của anh ta, không những đưa bảo bối tới tận xưởng mà còn để lại tiền với vé cho cô ta, ân cần hỏi han một hồi mới quay về chứ?”
Chị dâu Lý nghe vậy thì mừng ra mặt: “Đây gọi là vận mệnh thay đổi đấy, không phải trước đây Đỗ Vãn Thu luôn tỏ ra đắc ý à? Bây giờ người bị coi khinh lại chính là cô ta, cô ta phải chấp nhận thôi.”
“Nhưng tôi vẫn tức vì cô ta có việc làm.”
“Giận gì, đến mối quan hệ với người trong viện mà còn không xử lý được thì ở xưởng lại càng khó sống.”
“Ngoài kia có biết bao người thông minh chanh chua, cô ta muốn sống tốt cũng không dễ vậy đâu.”
Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên luôn là nhân vật chính trong các câu chuyện của mọi người ở tòa nhà này, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng đủ để người ta bàn tán mấy ngày.
Đỗ Vãn Thu và Giang Xuyên không ở nhà, người chịu sự dày vò từ mấy lời đồn đãi vớ vẩn chính là mẹ Giang Xuyên.
Tiền tích cóp chưa được bao nhiêu, lần này sắp xếp công việc cho Đỗ Vãn Thu, gia đình họ còn phải bỏ năm trăm tệ ra nữa.
Càng nghĩ mẹ Giang lại càng bực.
Đỗ Vãn Thu này đúng là cái bẫy, cô ta bẫy bọn họ bao nhiêu tiền như thế, chắc chắn sau này sẽ không lấy lại được.
Nghĩ đến việc con trai nhà mình rơi vào cái bẫy ấy là mẹ Giang lại sầu đến nỗi không nói nên lời.
Nếu có thể tìm được một cái cớ để đuổi Đỗ Vãn Thu đi thì tốt biết mấy, mẹ Giang nghĩ.
Có một số suy nghĩ đã xuất hiện rồi thì rất khó để gạt đi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đỗ Vãn Thu làm việc trong xưởng, nhiều người nhiều chuyện, nếu cô ta phạm sai lầm, liệu điều ước của mẹ Giang có thành hiện thực?
Mẹ Giang mừng vô cùng, giống như đã nhìn thấy ngày Đỗ Vãn Thu bị đuổi ra khỏi nhà.