Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 142

Ba tháng trôi qua, Tiêu Thanh Như bắt đầu chờ mong Hứa Mục Chu trở về.

Bởi vì không nhận được điện thoại, cô cũng không biết ngày cụ thể anh trở về, chỉ có thể chờ mong mỗi ngày.

Chờ đợi là quá trình rất dày vò, nhưng nếu muốn người đó trở về nhanh chóng, thì sẽ không thấy quá dày vò, thay vào đó là sự hưng phấn.

Sau khi tan làm, cô đều sang bên nhà ngang quét dọn, đến lúc họ dọn về ở cũng không cần phải làm vệ sinh nữa.

Ban đêm ngủ mơ mơ màng màng, Tiêu Thanh Như nhận thấy có hơi thở ấm áp phả vào mặt, cô hoảng sợ, phản xạ có điều kiện đẩy người tới gần cô ra.

"Vợ, là anh."

"Hứa Mục Chu, anh muốn hù c.h.ế.t người sao?"

Hứa Mục Chu thấy Tiêu Thanh Như đang ngủ, anh không muốn đánh thức cô, nhưng lại không nhịn được hôn trộm cô.

Lúc này đã dọa đến cô, anh vội vàng nói xin lỗi.

"Là anh không tốt, lúc vào cửa nên lên tiếng trước, lần sau anh không dám nữa."

Trong viện gia chúc rất an toàn, nhưng Tiêu Thanh Như ngủ một mình ba tháng, nửa đêm đột nhiên có người hôn cô, cô không bị dọa nhảy dựng mới là lạ.

Tiêu Thanh Như vốn còn muốn "giáo dục" Hứa Mục Chu một trận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt anh chờ mong nhìn cô, Tiêu Thanh Như không nỡ.

Bỏ đi, trước hết để anh ngủ một giấc, trời sáng rồi nói sau.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tiêu Thanh Như đưa tay kéo sợi dây ở đầu giường, ánh đén mờ nhạt lập tức làm sáng căn phòng.

Cũng khiến Tiêu Thanh Như nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ phong trần mệt mỏi của Hứa Mục Chu.

"Anh đi rửa mặt trước đi."

"Anh muốn ôm em trước."

Tiêu Thanh Như: "..."

Quả nhiên vẫn là Hứa Mục Chu, vẫn dính người y như trước kia!

Có thể là đã chia xa khá lâu, vậy mà Tiêu Thanh Như lại có cảm giác mặt đỏ tim đập nhanh, giống như trở về lúc mới yêu đương vậy.

"Rửa mặt không tốn nhiều thời gian."

Hứa Mục Chu thấy cô đã tỉnh, không thể lại ngủ ngay trong chốc lát, anh nhân cơ hội nói ra yêu cầu: "Anh muốn em giúp anh."

Tiêu Thanh Như buồn cười, cô chìa tay véo mặt Hứa Mục Chu: "Anh cũng không phải trẻ con."

"Không phải trẻ con thì không được yêu cầu?"

Lúc này Hứa Mục Chu giống như một con ch.ó săn to, bên ngoài thì rất ngoan ngoãn, nhưng ánh mắt lại rất bá đạo.

Tiêu Thanh Như biết tiếp tục kéo dài cũng lãng phí thời gia, cô ra vẻ miễn cưỡng đồng ý: "Anh đã thành tâm mời, vậy em sẽ đi cùng anh."

Người đàn ông nhanh chóng hôn lên mặt cô: "Vẫn là vợ tốt với anh."

Hơn ba tháng không găp, Hứa Mục Chu muốn Tiêu Thanh Như đến sắp phát điên.

Hứa Mục Chu cởi áo khoác, anh ôm người vào nhà tắm, mặc dù cái gì cũng không làm được, nhưng nhìn thêm vài lần cũng tốt.

Ít nhất có thể giảm bớt sự nhớ nhung của anh.

"Em còn chưa đi dép!"

Hứa Mục Chu lại đi vòng trở về, anh cầm lấy dép lê của Tiêu Thanh Như.

Ở trên tàu hỏa hai ngày, không tắm rửa là không được, Tiêu Thanh Như hối hận vì đã đáp ứng yêu cầu vô lý của Hứa Mục Chu.

Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, nhưng tố chất cơ thể Hứa Mục Chu tốt, anh vẫn tắm nước lạnh như trước.

Vai rộng, eo thon, chân dài...

Mặt Tiêu Thanh Như nóng như sắp cháy, cô bắt đầu hoài nghi vừa rồi đầu óc mình nhét đậu hũ.

Tiêu Thanh Như nhìn hai lần, khi người đàn ông xoay người đối mặt với cô, cô lập tức mở cửa xông ra ngoài!

Hứa Mục Chu lau bọt nước trên mặt, anh chỉ nhìn thấy bóng lưng cô.

Trong mắt có ý cười chợt lóe rồi biến mất, sao một khoảng thời gian không gặp, cô lại biến thành con thỏ nhỏ như vậy?

Tầng hai nhà họ Tiêu chỉ có bọn họ ở, bình thường không có người đi lên.

Hứa Mục Chu tắm xong mới phát hiện mình không mang theo quần áo.

"Vợ ơi."

Cửa phòng ngủ không khóa, Tiêu Thanh Như dễ dàng nghe thấy giọng anh.

"Sao thế?"

"Lấy quần áo giúp anh với."

Tiêu Thanh Như muốn chỉnh anh: "Anh trực tiếp đi ra không phải là được rồi sao, dù sao cũng không ai nhìn."

Nếu như ở nhà bọn họ, Hứa Mục Chu có thể thực sự làm vậy.

Nhưng lúc này anh vẫn không dám.

Bình Luận (0)
Comment