Lúc Hứa Mục Chu trở về, canh gà đã được hầm rất thơm, bên trên còn nổi một lớp dầu ăn màu vàng, màu sắc rất đẹp, nhìn rất thơm ngon.
Thịt phải được hầm chậm rãi mới ngon miệng, đậy nắp bếp than lên, chỉ chừa một lỗ nhỏ để thông gió.
"Vợ ơi, chúng ta ngủ một giấc trước đi."
Tiêu Thanh Như nằm xuống ghế sofa: "Ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, nghĩ đến cuộc sống như thế này cũng rất đáng sợ."
Hứa Mục Chu ngồi xổm bên cạnh, vuốt tóc cô: "Em không cần làm cái gì cả, đây không phải cuộc sống thần tiên sao, sao có thể đáng sợ chứ?"
Tiêu Thanh Như nói: "Cảm giác không có mục tiêu, mơ màng ngơ ngác mà một ngày đã trôi qua, thỉnh thoảng đến một lần thì rất thích, nếu cứ sống như vậy mãi chắc chắn sẽ chán đến chết."
Cuối cùng, cao thâm khó đoán mà bổ sung thêm một câu: "Cuộc sống không thể hồ đồ, nếu không đến khi có chuyện xảy ra, cuộc sống thần tiên sẽ biến thành tháng ngày nước sôi lửa bỏng."
Hứa Mục Chu nhéo mặt cô nói: "Hiện tại em mới mười chín tuổi, không phải chín mươi tuổi, sao lại bắt đầu tự hỏi vấn đề này rồi?"
"Em đây là đang lên kế hoạch phòng ngừa, nếu sau này em không còn việc làm, chắn chắn phải tìm cho mình một niềm vui nào đó."
"Không có việc làm cũng khá tốt, em có thể dành toàn bộ tinh lực của mình trên người anh này."
"Anh tưởng bở à."
Trong mắt người đàn ông hiện lên ý cười: "Thật sự tưởng bở."
Dứt lời, đột nhiên ôm người đứng lên.
Tiêu Thanh Như vội vàng ôm lấy cổ anh: "Em ngã bây giờ."
Hứa Mục Chu bế xốc cô lên cao: "Yên tâm đi, anh sẽ luôn ôm em thật vững chắc."
Trong lúc nghỉ phép ở nhà không có việc gì làm, Tiêu Thanh Như ngủ, Hứa Mục Chu cũng ngủ cùng.
Dù cho không chút buồn ngủ, chỉ cần ôm người yêu thôi cũng đã rất hạnh phúc.
Tiêu Thanh Như cũng không buồn ngủ, hai người cứ nằm trên giường nói chuyện phiếm, Hứa Mục Chu không phải là kẻ kiệm lời, nói cái gì cũng có thể tiếp.
Trò chuyện một hồi, hơn một giờ đã trôi qua.
"Em buồn ngủ."
"Ngủ đi, tỉnh dậy liền có thể ăn cơm."
Tư thế ôm mặt đối mặt không thoải mái, Tiêu Thanh Như trở mình, cơ thể lăn về phía sườn giường.
Hứa Mục Chu theo sát phía sau, ôm người vào trong ngực.
Vợ thơm tho mềm mại, anh rất thích cảm giác khi ôm cô.
Khoảng thời gian trước ở Bắc Kinh, bởi vì không được ôm vợ, cho nên anh không tài nào ngủ ngon được.
Tiêu Thanh Như dùng khuỷu tay thúc Hứa Mục Chu.
"Ôm nóng lắm."
"Không ôm không quen."
Hứa Mục Chu kéo chăn xuống, đắp lên bụng Tiêu Thanh Như: "Như vậy sẽ không nóng nữa."
Cơn buồn ngủ xông đến, Tiêu Thanh Như cũng tùy ý anh.
Đã nói rằng tỉnh dậy là ăn cơm, đến khi Tiêu Thanh Như tỉnh dậy, Hứa Mục Chu thật sự đã chuẩn bị bữa ăn xong.
Uống nếm thử nửa chén canh gà, ngon đến mức cả người lâng lâng.
"Vợ, tối nay chúng ta ăn mì nhé."
"Em vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nếu không anh cũng ăn một chén canh trước đi?"
Bây giờ mặt trời vẫn chưa xuống núi, xác thật giờ vẫn còn hơi sớm, dựa theo thói quen thường ngày của bọn họ, đến khoảng bảy giờ mới đến giờ cơm tối.
"Vậy anh đi đưa chén thịt gà cho cha mẹ trước."
"Để em đi cùng anh."
Trong thời kỳ kinh nguyệt, nếu tình trạng cơ thể cho phép, hoạt động phù hợp sẽ có lợi, Hứa Mục Chu cũng không từ chối.
Anh nhanh chóng múc một nửa con gà ra, cho vào hộp cơm rồi hai vợ chồng đi ra ngoài.
Nhà họ Giang và nhà họ Tiêu cách khá gần, nhìn thấy mẹ Giang đang ôm đứa con của Đỗ Vãn Thu, Tiêu Thanh Như khá ngạc nhiên.
Không phải người này từng nói rằng không nhận đứa con dâu như Đỗ Vãn Thu, hơn nữa sẽ không bao giờ trông con của bọn họ sao?
Nhìn thấy Tiêu Thanh Như, mẹ Giang có chút xấu hổ.
Bà ta cũng muốn trốn ở trong nhà âm thầm chăm sóc đứa bé, nhưng đứa bé lớn dần, không thể để mãi trong nhà được, không đưa thằng bé đi theo nó sẽ khóc.
Sau khi bị ồn ào đến hết cách, bà ta mới ôm đứa bé ra ngoài.
Trước khi gặp Tiêu Thanh Như, đã có cài người đi qua chê cười bà ta, lúc này đang định về nhà, không ngờ lại đúng lúc bị Tiêu Thanh Như đụng phải.
Tuy rằng không làm điều gì sai, nhưng mẹ Giang vẫn cảm thấy không dễ chịu.
Chào hỏi với hai người một cách ngượng ngùng: "Thanh Như, lại về nhà mẹ đẻ đấy à."
Tiêu Thanh Như không trả lời, cứ như vậy đi ngang qua cùng Hứa Mục Chu.
Buổi sáng vừa mới chịu cơn thịnh nộ của mẹ Tiêu, lúc này Tiêu Thanh Như cũng không để ý đến người khác, khiến mẹ Giang tức giận đến mức suýt chút nữa vứt phăng đứa bé trong lòng ngực.
Quả nhiên, cái tốt của Tiêu Thanh Như trước đây đều là giả dối.
Không phải bây giờ đã trở mặt không nhận người quen rồi sao!
Nếu như lúc trước để cô vào cửa, chỉ sợ bây giờ đã sắp bò lên đầu mình tác oai tác quái!
Có thể là bị biểu cảm của mẹ Giang dọa sợ, hoặc cũng có thể vì đứa bé rất nhạy cảm, dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của người lớn, đứa bé oa oa khóc rống lên.
Vừa khóc, đứa bé vừa giãy giục, suýt chút nữa đã rớt khỏi tay mẹ Giang.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sắc mặt của mẹ Giang tối sầm lại, ôm người về nhà.
Nếu không phải vì giúp con trai nhẹ nhàng hơn một chút, bà ta sẽ không chủ động giúp chăm sóc thứ kéo chân sau này.
Hôm nay còn làm bà ta mất mặt, mẹ Giang càng nghĩ càng tức giận, hận không thể tát đứa bé này hai bạt tai.