Vốn dĩ mẹ Tiêu còn đang lo lắng cho con gái, nhìn thấy cô đi lại được, cảm xúc cũng không bị ảnh hưởng gì, cục đá trong lòng mới rơi xuống.
Việc chữa bệnh này thực chất là một bài kiểm tra tâm lý con người, cần phải thích cực lạc quan một ít, hiệu quả mới tốt được.
Nói cách khác, nếu không trị hết bệnh, có thể sẽ còn đè nén ra tật xấu khác.
Hiện tại bà cũng đã thông suốt rồi, so với việc nối dõi tông đường, cơ thể của con gái mình quan trọng hơn.
Không thể gây áp lực cho cô, nếu không hậu quả có thể sẽ nghiêm trọng hơn rất nhiều.
"Các con ở lại nhà ăn cơm tối đi, ăn xong rồi hẵng về."
Mẹ Tiêu còn chưa chuẩn bị cơm xong: "Hấp bánh bao hấp nhanh lắm, một lát nữa là có ăn rồi."
Tiêu Thanh Như nói: "Ở bên nhà ngang còn đang hầm đồ ăn nữa, nếu không quay về nồi sẽ cháy mất."
"Sao hai người các con lại làm việc không đáng tin cậy như vậy, trước khi ra ngoài phải bịt kín lỗ thông gió của bếp than chứ."
"Không phải tại chúng tôi nghĩ chỉ đến đưa đồ rồi trở về ngay sao, không tốn bao nhiêu thời gian."
Trên bếp than còn đang hầm món ăn, mẹ Tiêu cũng không dám giữ bọn họ lại: "Đi nhanh đi đi nhanh đi, cháy đồ là việc nhỏ, nhưng đừng để phòng bếp cháy."
Tiêu Thanh Như xua tay: "Vậy chúng con đi đây."
"Đi nhanh đi!"
Lần đầu tiên bị xua đuổi như vậy, Tiêu Thanh Như vẫn có chút chưa quen.
Sau khi ra ngoài liền ném nồi lên trên đầu Hứa Mục Chu: "Sao vừa rồi anh không bịt kín lỗ thông gió của bếp than thế?"
Hứa Mục Chu bày ra vẻ tủi thân: "Trước khi đi ngủ anh đã chặn lỗ thông gió rồi, chỉ là em không biết."
Tiêu Thanh Như tiếp tục ném nồi, quấy chuyện này đến mức vô lý cùng cực: "Anh không nói thì đương nhiên em không biết."
Bộ dạng này, trông rất mới mẻ.
Hứa Mục Chu khẽ cười một tiếng, vuốt ve cái ót của cô: "Về nhà nhanh thôi."
Tiêu Thanh Như không được tự nhiên mà hất bàn tay của người đàn ông ra: "Đây là bên ngoài, chú ý tránh động chạm."
"Anh sờ đầu vợ mình cũng không được sao?" Hứa Mục Chu giơ tay lên, muốn chạm vào ót cô lần nữa.
"Nếu anh còn động tay động chân, đêm nay ra ghế sofa mà ngủ."
Tiêu Thanh Như bước đi nhanh hơn, Hứa Mục Chu thảnh thơi nhàn nhã đi theo phía sau cô.
Tuy rằng bây giờ hành vi nam nữ hiện nay được quản lý rất nghiêm ngặt, các cặp vợ chồng đứng đắn ra ngoài cũng phải giữ khoảng cách, nhưng thực tế cũng không cực đoan đến mức đó, chỉ cần đừng làm việc gì quá phận, cũng không ai rảnh đến nhàm chán mà đi báo cáo.
Người ở viện gia chúc đều là người quen, mọi người ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, càng không có ai làm ra chuyện như vậy.
Thấy Hứa Mục Chu trêu ghẹo Tiêu Thanh Như, người nhìn thấy còn muốn trêu ghẹo bọn họ mấy câu.
Giang Xuyên chỉ đứng trong viện tử, đã nghe thấy tiếng cười của Tiêu Thanh Như.
Hoàn toàn trái ngược với khi ở bên cạnh anh ta.
Cô thật sự rất thích Hứa Mục Chu, nên mới có thể mỉm cười thoải mái và vui vẻ đến thế trước mặt anh.
Tuy rằng đã chia tay rất lâu, nhưng Giang Xuyên vẫn cảm thấy không thoải mái, trong lòng như bị d.a.o cùn cắt vô số lần, cảm giác đau đớn không hề kịch liệt, nhưng vẫn âm ỉ làm người khó chịu.
Chạm vào ngực, Giang Xuyên cảm thấy có lẽ cả đời này mình cũng sẽ không bao giờ có thể khỏi được.
Anh ta đã mất đi người mình yêu nhất, bỏ lỡ một lần, chính là bỏ lỡ cả đời.
"A Xuyên, tới giờ ăn rồi."
Vân Mộng Hạ Vũ
"Dạ."
Thu lại tâm tình, anh ta vào nhà ăn cơm.
Bên kia Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu về đến nhà, nấu mì trong nồi một lúc, sau khi vớt ra, rưới canh gà lên là có thể ăn.
Để phối hợp các món chay mặn, Hứa Mục Chu còn chần một ít lá cải trắng, nhìn thôi cũng khiến tăng cảm giác thèm ăn.
Không cần thêm các gia vị khác, hương vị của canh gà đậm đà, cũng đủ khiến người ta rung tay muốn ăn.
Tiêu Thanh Như ăn xong một chén, còn có chút chưa đã thèm.
"Anh nấu thêm một chút cải trắng cho em, vừa hay canh gà vẫn còn."
"Buổi tối không thể ăn quá nhiều."
"Không sao đâu, cải trắng rất dễ tiêu hóa."
"Vậy em chỉ ăn một chút nữa thôi."
Canh gà nấu cùng cải trắng ăn rất ngon, Tiêu Thanh Như nói ăn một chút, liền thật sự không ăn nhiều.
Hơn phân nửa chén còn lại đều để cho Hứa Mục Chu giải quyết.