Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 186

Hai vợ chồng nhà họ Trương thỏa hiệp, chỉ cần có thể gặp Giang Xuyên, là sẽ có được lợi ích.

"Lần này chúng tôi về, cậu phải cho chúng tôi hai trăm tệ, dù sao chúng tôi cũng phải đưa cô ta trở về."

Vân Mộng Hạ Vũ

Vẻ mặt Giang Xuyên bình tĩnh, cũng không cảm thấy bất ngờ.

Bọn họ đến đây không phải vì tiền sao?

"Một trăm tệ."

“Hai trăm tệ, thiếu một cắc cũng không được."

"Năm mươi tệ."

Mẹ chồng Trương trợn trừng mắt, người này có bệnh à?

Giang Xuyên nhàn nhạt nói: "Tôi sẽ thu xếp vé tàu cho các người, đến lúc đó cho các người thêm năm mươi tệ, nếu như các người không muốn, vậy thì về tay không đi."

Thái độ của anh ta rất kiên quyết, không có chỗ để thương lượng.

Trong lòng mẹ chồng Trương rỉ máu: "Năm mươi tệ thì năm mươi tệ."

Hai vợ chồng nhà họ Giang không muốn nói nữa, chỉ cần đứa bé chưa đi, nhà bọn họ vẫn phải nuôi lũ sâu mọt này.

Hai nhà nhanh chóng đạt được thỏa thuận, không ai quan tâm Đỗ Vãn Thu nghĩ gì.

Bất kể cô ta có đồng ý hay không, ngày hôm sau cũng bị đưa đến cục dân chính để ly hôn.

Cùng lúc đó, cô ta cũng nhận được tin mình bị xưởng dệt sa thải.

Đến lúc lên tàu, Đỗ Vãn Thu sụp đổ, đổ hết trách nhiệm lên người Giang Xuyên.

"Là anh nói, anh sẽ chăm sóc hai mẹ con chúng tôi cả đời!"

"Cũng là anh nuốt lời, cưới tôi mà không đụng vào tôi, để tôi sống như quả phụ, tôi ra ngoài tìm người khác thì sao? Tôi không trộm không cướp, dựa vào đâu các người đối xử với tôi như vậy?"

Trong mắt Đỗ Vãn Thu tràn đầy thù hận: "Giang Xuyên, anh cho là anh vĩ đại lắm sao? Thật ra anh mới là người xấu xa nhất, anh hại tôi mất đi tất cả!"

Giang Xuyên mắt điếc tai ngơ, mặc cô ta phát tiết.

Đỗ Vãn Thu chỉ cần nghĩ đến mình không còn gì, liền hận không thể cắn một miếng thịt trên người Giang Xuyên.

Mắng xong, Đỗ Vãn Thu bị hai vợ chồng nhà họ Trương cưỡng ép lên tàu.

Sợ bị hiểu lầm là kẻ buôn người, mẹ chồng Trương nhỏ giọng nói: "Chỉ cần con trai cô còn ở nhà họ Giang, sau này sẽ có rất nhiều lợi ích, im miệng cho tôi, nếu gây ra phiền phức, xem tôi xử lý cô thế nào!"

Chuyện đã được quyết định, Đỗ Vãn Thu có cuồng loạn đến đâu cũng vô ích.

Không sai, chỉ cần đứa bé vẫn còn ở nhà họ Giang, tất cả đều còn có thể.

Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt!

Rốt cuộc cũng đưa được thứ chướng mắt đi, mẹ Giang muốn đốt pháo ăn mừng.

Nhớ lại những gì Đỗ Vãn Thu vừa nói, trong mắt mẹ Giang mang theo nghi ngờ: "Con trai, có phải cơ thể của con có vấn đề gì không?"

Vẻ mặt Giang Xuyên cứng đờ: "Mẹ đang nghĩ bậy bạ gì thế? Về nhà thôi."

Đầu óc mẹ Giang xoay chuyển, lẽ nào con trai bà ta vẫn không buông được Tiêu Thanh Như nên mới không chạm vào Đỗ Vãn Thu?

Nếu đã vậy sao lúc đầu còn dây dưa với Đỗ Vãn Thu?

Mẹ Giang cảm thấy không hiểu nổi.

Đứa bé cái gì cũng không biết, ngủ ngon lành trong lòng Giang Xuyên.

Có lẽ vì người ghét nhất đã đi, nên tâm trạng mẹ Giang có chút thay đổi, khi nhìn thấy thằng bé, bà ta không còn cảm thấy phiền lòng nữa.

Đứa bé vô tội, ở lại đây cũng tốt, tránh để bị mấy người không có lương tâm kia tha hóa.

Lòng đã mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn không chịu buông tha.

"Lần sau bọn họ còn nói muốn đưa thằng bé về quê, con cứ thành toàn cho bọn họ, để bọn họ tự nuôi, chúng ta làm đến mức này đã là hết lòng hết nghĩa rồi."

Giang Xuyên dạ một tiếng.

Anh ta muốn cứu đứa bé này, nhưng nếu như kéo chân sau quá nhiều người, anh ta thật sự có lòng mà không có sức.

Trước cứ như vậy đi, đi một bước tính một bước.

"Còn nữa, đừng nhớ Tiêu Thanh Như nữa, chờ đến năm mới mẹ sẽ tìm một cô gái tốt cho con."

Giang Xuyên nhíu mày nói: “Mẹ, giờ con không có ý định kết hôn.”

"Lẽ nào con muốn độc thân cả đời chắc?"

"Dù sao thì bây giờ con cũng chưa có ý định kết hôn."

Mẹ Giang cảm thấy con trai mình có thể đã bị Đỗ Vãn Thu lừa, có bóng ma trong lòng rồi.

Bình Luận (0)
Comment