Quân Hôn 70: Quân Tẩu Xinh Đẹp Nuôi Con Chăm Chồng

Chương 192

Hai người rời đi trong nửa tiếng đồng hồ.

Lúc quay về thấy Tiêu Hoài Thư và Phương Kiến Quốc đang trò chuyện hăng say.

Thấy bọn họ đi vào, Tiêu Hoài Thư đã gấp gáp hỏi Hứa Mục Chu: “Cậu có biết anh ta là ai không?”

Còn chưa kịp đợi đối phương trả lời, Tiêu Hoài Thư đã nói: “Là em trai sinh đôi của Phương Ánh Thu.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Hứa Mục Chu, Tiêu Thanh Như: “…”

Hoá ra lại là “người một nhà”.

Bấy giờ Phương Kiến Quốc bỗng phản ứng lại: “Anh bạn này, tôi còn tưởng chúng ta chỉ là người chung đường, không ngờ anh lại đang giả bộ với tôi, hoá ra anh còn biết chị tôi nữa!”

Rõ ràng Phương Kiến Quốc không để lộ nhiều thông tin, nhưng tại sao người này lại đoán ra được?

“Không công bằng, anh đã biết thân phận tôi rồi, nhưng tôi chưa biết gì về mọi người.”

Tiêu Hoài Thư nở nụ cười với hàm ý sâu xa: “Đợi tới Bắc Kinh rồi anh sẽ biết.”

Phương Kiến Quốc tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc, chắc chắn là do anh ta làm việc ở nông thôn lâu nên người cũng đần đi, vậy mới không đề cao cảnh giác với đám người này.

Nếu chẳng may gặp bọn buôn người thì không biết anh ta có bị lừa bắt luôn không?

Nhưng nhìn trang phục và khí chất trên người họ… Chắc đều là quân nhân.

Vậy không có vấn đề gì lớn.

Bởi vì cùng có quan hệ với Ánh Thu nên bọn họ cũng không ngượng ngùng với nhau mấy.

Con đường tới Bắc Kinh hết sức suôn sẻ.

“Chị của tôi tới đón, tôi không đi cùng mọi người được nữa rồi.”

Tiêu Hoài Thư ôm bả vai Phương Kiến Quốc như thể họ là anh em tốt của nhau: “Chúng ta cùng ra trạm đi, vừa hay có thể gửi lời chúc mừng năm mới tới chị anh.”

Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu liếc nhìn nhau, đúng là không khác gì chồn chúc tết gà, không có thiện chí.

Lúc tới còn do dự, bây giờ mới biết chủ động xuất kích.

Tiêu Thanh Như cong môi cười, nếu mọi việc tiến triển thuận lợi thì cô sẽ có chị dâu.

Bốn người cùng ra khỏi ga tàu hoả, Tiêu Thanh Như vừa liếc mắt một cái đã thấy cô gái tóc ngắn đứng bên cạnh xe jeep.

Cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, da trắng như tuyết, có nét dịu dàng duyên dáng của một người phụ nữ, nhưng nhìn kỹ lại không thể che giấu được khí chất mạnh mẽ sắc sảo.

Hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của Tiêu Thanh Như.

Nhưng cô có thể chắc chắn đây là Phương Ánh Thu – người phụ nữ khiến anh trai cô ngày nhớ đêm mong.

Phương Ánh Thu cũng rất ngạc nhiên khi thấy bọn họ.

“Sao mọi người lại đi với nhau?”

“Phương Kiến Quốc trả lời thành thật: “Quen biết trên xe lửa.”

“Vậy đúng là trùng hợp thật.”

Phương Ánh Thu chào hỏi bọn họ.

Khi tới Tiêu Thanh Như, Tiêu Hoài Thư giành giới thiệu: “Đây là em gái tôi, tên Tiêu Thanh Như.”

Phương Ánh Thu rất tự nhiên bắt tay với cô: “Thì ra đây là người Hứa Mục Chu yêu, trước đây tôi từng nghe nói Hứa Mục Chu ăn cơm hay đi ngủ cũng phải nhìn ảnh của người yêu mới chịu. Bây giờ tôi đã hiểu rồi, đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

Tiêu Thanh Như nhìn Hứa Mục Chu rồi cười như không cười, cô cũng không ngờ anh lại làm lố quá như vậy!

“Đồng chí Phương, trăm nghe không bằng một thấy, cô khiến phái nữ chúng tôi có thể kiêu ngạo rồi.”

Nghe lời khen tới xấu hổ, lỗ tai Phương Ánh Thu ửng đỏ: “Phục vụ vì nhân dân ấy mà, giống nhau cả thôi.”

“Lên xe đi, tiện đường nên để tôi chở mọi người.”

Nhà họ Phương ở quân khu, không cùng hướng đi về nhà Hứa Mục Chu.

Ban đầu hai vợ chồng nhà họ Hứa tính tới đón bọn họ, sau lại nghe nói có ba người, đạp xe đạp không tiện nên đã bảo họ ngồi xe bus về nhà.

Hai vợ chồng già sẽ chuẩn bị cơm và ngồi chờ bọn họ ở nhà.

Tiêu Thanh Như sợ làm phiền đến Phương Ánh Thu nên liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Thư, chờ anh ấy quyết định.

“Chúng tôi tự về là được rồi, cô mau đưa đồng chí Phương về nhà đi.”

Phương Ánh Thu không phải kiểu người ngại khó nề hà: “Đi xe nhanh lắm, có tốn bao thời gian đâu? Đừng dong dài nữa, mau lên xe đi.”

Vì để tạo cơ hội cho ông anh già nên Tiêu Thanh Như và Hứa Mục Chu đã lên xe.

Bình Luận (0)
Comment