Lần nào tới nhà họ Hứa, Tiêu Hoài Thư cũng được tiếp đón rất nồng nhiệt. Anh ấy biết nhà họ Hứa rất thoải mái hào phóng nên mới tới đây ăn tết cùng em gái và em rể.
Tiêu Hoài Thư thầm nghĩ trước khi về phải tới trung tâm thương mại để chọn món quà gì đó cho người lớn, coi như để báo đáp vì đã tiếp đãi nồng nhiệt trong khoảng thời gian này.
Trước đây Tiêu Thanh Như có ăn vịt quay thì cũng không phải kiểu mới vừa ra lò thế này, giờ cô cảm thấy như vậy rất ngon nên không nhịn được mà ăn thêm hai miếng.
Thấy cô ăn nhiều hơn, ai nấy cũng vui mừng.
Lúc ăn phải “tranh giành”, nếu không sẽ không có cảm giác muốn ăn.
Lâu rồi nhà họ Hứa không được náo nhiệt như vậy, mặc dù cha Hứa sống nội tâm nhưng vẫn có thể nhìn ra ông ấy đang rất vui.
Thậm chí cha Hứa còn lấy rượu ra, uống với Hứa Mục Chu và Tiêu Hoài Thư hai ly.
Cơm nước xong xuôi, mẹ Hứa tống cổ bọn họ đi ngủ.
“Ngồi xe lửa lâu cũng đủ mệt rồi, mai là giao thừa, có rất nhiều việc cần làm, hôm nay mấy đứa hãy nghỉ ngơi cho tốt.”
Tiêu Thanh Như muốn giúp mẹ Hứa rửa bát đĩa, nhưng bà ấy từ chối: “Mau lên phòng nghỉ ngơi đi, đống này cứ để mẹ với cha con làm.”
Nếu chỉ ăn mà không làm thì có khác nào cô là khách tới chơi nhà?
Tiêu Thanh Như nhất quyết đòi rửa bát đĩa giúp mẹ, Hứa Mục Chu chịu trách nhiệm quét dọn vệ sinh, còn hai bậc phụ huynh với Tiêu Hoài Thư không có việc gì làm.
Tuy nói chăm chỉ là chuyện tốt nhưng hiếm khi bọn họ về được một lần, mẹ Hứa sợ người khác hiểu lầm bà ấy là mẹ chồng ác độc chỉ biết tra tấn con dâu nên cũng tới phụ một tay.
Thu dọn xong cũng hết việc.
“Mấy đứa mau đi nghỉ đi, nhớ ngủ nhiều chút, tới giờ ăn cơm tối mẹ sẽ gọi dậy.”
Tiêu Hoài Thư rất quen thuộc với hai phụ huynh nhà họ Hứa nên cũng không cần phải chủ nhà dẫn đường, anh ấy tự về phòng trải giường chiếu ngủ.
Dường như trong suốt hai ngày đi xe lửa Hứa Mục Chu không hề chợp mắt, Tiêu Thanh Như đau lòng thay anh.
“Mẹ, mẹ thử bộ quần áo con cầm tới xem có vừa không, nếu không vừa thì chúng ta có thể tìm một cửa hàng may vá để chỉnh lại.”
“Được rồi, trời lạnh lắm, mấy đứa mau về phòng nghỉ ngơi đi.”
Quay lại phòng, Tiêu Thanh Như mới nhận ra mặt Hứa Mục Chu ửng hồng, cô sờ thử, hơi nóng.
Cảm giác anh có hơi khờ khạo hơn so với bình thường.
“Anh không uống say đó chứ?”
“Không có.”
Hứa Mục Chu nhanh chóng phủ nhận, sau đó duỗi tay ôm chặt Tiêu Thanh Như: “Vợ ơi.”
“Hử?”
“Vợ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Không phải kiểu nhây lầy bình thường.
Cái trạng thái này, bảo anh tỉnh táo ư, còn lâu Tiêu Thanh Như mới tin.
Bảo anh đi vệ sinh cơ thể sạch sẽ còn khó.
Tiêu Thanh Như khẽ vỗ tay Hứa Mục Chu, cô nói: “Mau buông ra, quay về giường ngủ đi.”
Trong phòng có ấm nước nóng, người đàn ông buông cô ra, sau đó đi pha nước nóng cho Tiêu Thanh Như.
“Rửa mặt trước đi đã.”
Tiêu Thanh Như nhìn anh bằng ánh mắt hoài nghi, rốt cuộc người đàn ông này có say hay không?
Tại sao tác phong làm việc vẫn nhanh nhẹn như thế?
Tiêu Thanh Như không nỡ hành hạ anh nên rất ngoan ngoãn phối hợp rửa mặt, sau đó lại thay quần áo, cảm thấy cơ thể thoải mái hơn bao nhiêu.
Lúc nằm trên giường, Tiêu Thanh Như cảm thấy không quen.
Nhưng cũng may người nằm bên cạnh rất quen thuộc với cô nên cảm giác xa lạ nhanh chóng biến mất.
Hứa Mục Chu ôm Tiêu Thanh Như, cười thành tiếng.
“Anh làm gì vậy?”
“Anh thấy thật thần kỳ.”
“Anh nói cái gì thế? Anh say thật đấy à?” Tiêu Thanh Như ngẩng đầu nhưng chỉ nhìn thấy quai hàm góc cạnh của anh.
“Từ nhỏ đến lớn anh luôn ở trong căn phòng này một mình, giờ lại có thêm vợ, như vậy chẳng phải rất thần kỳ sao?”
Giống như cậu thiếu niên bất ngờ trưởng thành vậy.
Tiêu Thanh Như dở khóc dở cười: “Anh đúng là vô tri.”
Người đàn ông khẽ cười, sau đó bắt đầu hôn người trong lòng mình: “Có muốn thử chút không? Chắc chắn cảm giác không giống nhau.”
“Anh câm miệng ngay.”
“Được, vậy hãy làm thôi.”
Tiêu Thanh Như: “!!!”
Người đàn ông này quá thừa năng lượng, đúng là phiền não!